Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
“Dựa vào thông tin em lấy được, Mộc Diệp đã từng sinh một đứa con trai.” Mộc Lạp Lạp nói một hơi không dừng lại. “Khi đó ả ta chắc chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.”
Phó Cảnh Phi: “…”
Ngay cả Phó Cảnh Phi luôn trấn tĩnh sau khi nghe được tin tức này cũng không khỏi đổi sắc mặt, thậm chí có chút kinh ngạc hỏi: “Đã xác định?”
“Trên cơ bản đã xác định, chỉ thiếu làm DNA.”
Lúc Mộc Diệp đến Mộc gia thì đã thành niên, mà những gì cô ả từng trải qua cũng chẳng có bao nhiêu người biết.
Mộc Lạp Lạp cũng là vì kiếp trước tình cờ thấy được một phần bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Mộc Diệp, mới suy đoán ra khả năng này. Tuy nhiên khi đó không có năng lực đi chứng thực phát hiện của mình có phải thật vậy hay không.
Nhưng mà kiếp này có người mà Phó Cảnh Phi cho cô, thủ đoạn điều tra càng nhiều, mới có thể điều tra ra được một đoạn chuyện xưa bị giấu diếm.
Về phần trước khi đứa bé này được sinh ra thì càng nhiều chuyện hơn. Bây giờ Mộc Lạp Lạp còn chưa có cách nào biết rõ, có điều cô cũng biết đứa bé này từ sau khi Mộc Diệp sinh ra đã bị ả quẳng cho một bảo mẫu chăm sóc, mỗi tháng đúng giờ trả thù lao.
Nhà họ Mộc không có ai biết chuyện này, Mộc Diệp cũng tuyệt đối không thể nào để người ta biết được quá khứ chưa kết hôn đã sinh con của mình, đây đối với ả mà nói tuyệt đối là một sỉ nhục.
Kể cả tin Mộc Diệp về Mộc gia, giao du với Thẩm Văn Xương cũng đều luôn gạt mọi người.
“Tin tức cho biết ả ta chưa từng chăm sóc đứa bé kia, chỉ cho bảo mẫu một khoản tiền bịt miệng để đối phương không thể nói ra chuyện này, sau đó bảo mẫu đã bán đứa bé cho một gia đình rồi trở về quê. Thế nhưng Mộc Diệp cũng không biết.” Mộc Lạp Lạp bình tĩnh nói. “Bên phía bảo mẫu thì khá đơn giản, chỉ cần hơi uy hiếp chút liền khai hết sự thật. Nhưng mà gia đình kia thì ở nông thôn, thật vất vả mới mua được một đứa bé, cũng không phải là lừa gạt mua bán, là người nhà của đứa bé tự nguyện bán cho bọn họ, đương nhiên không có khả năng bọn họ thừa nhận đứa bé kia là bọn họ mua.”
Sau khi Phó Cảnh Phi nghe xong, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Thẩm Văn Xương bây giờ còn chưa biết.”
“Đứa bé là vô tội, đối với loại hành vi vô trách nhiệm này của Mộc Diệp đương nhiên là em rất không tán thành. Tuy nhiên nói theo cách khác, chuyện này rốt cuộc là vết sẹo quá khứ của ả ta, em vốn không có ý vạch trần.”
Từng việc từng việc Mộc Diệp làm đều quyết định Mộc Lạp Lạp sẽ không bao giờ nhân từ nương tay đối với ả.
Mộc Lạp Lạp cũng biết, cho đến khi Mộc Diệp được thả ra thì chí ít trong trong khoảng thời gian này Thẩm Văn Xương sẽ không phát hiện được bộ mặt thật của ả, sẽ còn đối tốt với ả.
Nhưng đâu có người đàn ông nào sẽ nhịn được người mình yêu lừa gạt mình chuyện từng sinh con?
Mấu chốt không ở chỗ rốt cuộc Mộc Diệp từng trải qua chuyện gì, mà chính là thái độ ả đối đãi với đứa bé kia và lừa dối Thẩm Văn Xương.
Một người mạnh mẽ như Thẩm Văn Xương tuyệt đối sẽ không chịu được, mà nếu như nhà họ Thẩm biết được cũng tuyệt đối sẽ không cho phép Thẩm Văn Xương cưới về một người phụ nữ như thế.
Sau khi Mộc Lạp Lạp biết chuyện này thì đã hết sức coi thường Mộc Diệp. Người phụ nữ này mặc dù lúc còn trẻ không hiểu chuyện, đã phạm chút lỗi lầm, nhưng mà vậy cũng không có nghĩa là ả có thể quẳng cho con sống đầu đường xó chợ, không hề ngó ngàng tới.
May là Mộc Chính Thịnh hàng năm đều gởi chút tiền cho bọn họ, bằng không Mộc Diệp không có năng lực nuôi sống đứa bé kia, dựa vào sự nhẫn tâm của ả e là sẽ trực tiếp bóp chết đứa bé từ trong trứng nước.
Về phần tại sao lúc đó Mộc Diệp muốn sinh đứa bé này ra, Mộc Lạp Lạp hiện giờ còn chưa biết được. Tuy nhiên biết được việc ả ta từng trải qua này cũng đã là lợi thế lớn nhất đủ để phá huỷ Mộc Diệp.
“Vậy dự định tiếp theo của em là gì?” Phó Cảnh Phi nhéo nhéo mũi Mộc Lạp Lạp, trên mặt đã hoàn toàn khôi phục thản nhiên.
Chuyện của Mộc Diệp đối với anh mà nói tối đa chỉ là một tin tức hơi ngạc nhiên mà thôi, anh cũng không để ý.
“Lúc cần thiết em sẽ mang đứa bé về.” Mộc Lạp Lạp nói ra ý nghĩ của mình. “Còn có những chuyện trước kia của Mộc Diệp cũng phải điều tra rõ.”
Cho dù sau khi Mộc Diệp trở về rất có thể triệt để cắt đứt liên lạc với tất cả giống như hồi đó, nhưng một khi làm chuyện đã rồi thì vĩnh viễn không cách nào xoá bỏ, trước sau gì cũng sẽ trả giá cho tất cả mình làm.
“Thằng bé bây giờ ở đâu?” Phó Cảnh Phi hỏi.
Mộc Lạp Lạp nói ra một địa chỉ, đó là một làng hẻo lánh cách thành phố Long rất xa, nơi đó thậm chí đường lộ cũng không có thông.
“Về phần đứa bé ấy sau này nên như thế nào, em không có tư cách xử lý, nhưng tốt xấu gì cũng có chút quan hệ máu mủ với nhà họ Mộc, cho nên em định đi xem.”
Nguyên nhân quan trọng nhất cũng là vì cái người kia không muốn thừa nhận đứa bé. Tạm thời Mộc Lạp Lạp không có nắm được thông tin huyết thống của Mộc Diệp, nhưng muốn làm kiểm tra DNA cũng không phải là chuyện rất khó. Cho dù cái người kia không muốn thừa nhận, nhưng báo cáo cũng không giả được.
“Đến lúc ấy anh đi cùng em.” Phó Cảnh Phi trực tiếp ra quyết định.
“Được, càng sớm càng tốt.” Mộc Lạp Lạp trái lại không có bất kỳ dị nghị gì.
Trước kia cô và Mộc Diệp đấu nhau hầu như đều là cô ở thế liên tục thất bại, hơn nữa toàn bộ thua rất thảm. Nhưng bây giờ thế cục đã hoàn toàn thay đổi, người cần phải tự cầu phúc đã biến thành Mộc Diệp.
Tốc độ của Phó Cảnh Phi luôn rất nhanh, bọn họ không có chuẩn bị bất cứ dư thừa gì liền khởi hành đến chỗ đó, tốn gần bảy tám tiếng ở trên đường.
Lúc đi trên đường núi lầy lội Mộc Lạp Lạp còn hơi ngẩn ngơ: “Chúng ta đây coi như là khách du lịch sao?”
“Nếu em nghĩ vậy.” Phó Cảnh Phi đi ở phía trước, Mộc Lạp Lạp chỉ cần giẫm lên dấu chân anh đi tới là được.
“Đi nghỉ mà chạy tới cái chỗ này mới là điên, đây cũng quá vắng vẻ.” Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy Mộc Diệp thật sự đủ nhẫn tâm. Con của mình mà cũng có thể không quan tâm quẳng ở địa phương như thế này, giống như căn bản không có đứa bé này tồn tại trên đời.
Sau khi đi một đoạn đường núi rất dài, cuối cùng bọn họ đã tới cái làng nhỏ bên trong ngọn núi lớn này.
Mộc Lạp Lạp nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Phó Cảnh Phi, không nén nổi bật cười: “Vốn nên là một ông chủ lớn ngồi ở bàn đàm phán lại cùng em leo núi tới đây.”
Phó Cảnh Phi vỗ vỗ đầu cô: “Coi như rèn luyện.”
Thật ra Mộc Lạp Lạp có thể không cần đích thân tới nơi này, phái người dưới đến xử lý cũng không phải là không được. Nhưng cô vẫn vô hình cảm thấy mình nên đích thân tới một chuyến.”
Về phần nguyên nhân, Mộc Lạp Lạp đương nhiên sẽ không nói là cô ngầm chờ mong nhìn xem bộ dạng của con Mộc Diệp như thế nào.
Đứa bé này vừa sinh ra đã bị Mộc Diệp vứt bỏ, Mộc Lạp Lạp thật ra rất thương hại nó. Nhưng cô không nghĩ lợi dụng đứa bé là một chuyện tốt gì, cho dù đến lúc đó cô dùng biện pháp này làm cho Mộc Diệp thân bại danh liệt cũng sẽ không thật sự xúc phạm tới đứa bé.
Có điều Mộc Diệp đã định không là một người mẹ tốt, ả có thể quẳng con trai ruột của mình cho người khác, cũng đủ chứng minh tâm địa của ả rốt cuộc lạnh đến cỡ nào.
Cái làng trong núi này rất lạc hậu, nguyên nhân có lẽ là bởi vị trí quá hẻo lánh, cho nên người ở đây rất ít, hầu như đều là người già không có sức lao động gì, đại đa số thanh nhiên đều đi ra ngoài làm việc.
Nhà người mua đứa bé có con trai đã qua đời rất trẻ, chỉ còn lại hai cụ già đã bảy mươi chăm sóc đứa bé.
Hai cụ già mất đi con, chỉ có thể dùng biện pháp này để tìm an ủi.
Người già vốn rất cố chấp, không thể nào nói lay chuyển được, trước đó phái người đi thử vài lần đều không thể thành công cạy miệng của bọn họ.
Thật ra Mộc Lạp Lạp có thể hiểu thái độ của ông bà cụ nhà này, thật vất vả có một đứa cháu trai, bất kể có phải ruột thịt hay không, đều chăm sóc như bảo vật.
Đương nhiên bọn họ luyến tiếc một đứa bé đã nuôi lâu như vậy.
Kiến trúc trong thôn đều là nhà ngói chiếm đa số, người trong thôn nhìn thấy hai người lạ Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi, tuy rằng đều rất lấy làm lạ nhưng vẫn chỉ đường cho bọn họ.
Mà bọn họ vừa tới nơi liền thấy một đứa bé đang bị ăn hiếp.
Vài đứa bé trai đang đè một đứa bé trai khác trên đất, miệng đang nói một ít tiếng địa phương.
Mộc Lạp Lạp chú ý phân biệt mới hiểu được trong miệng bọn chúng đang nói tới cái gì.
“Không cha không mẹ! Nhất định là một đứa con hoang!”
“Bọn tao mới không thèm chơi cùng với một đứa con hoang!”
“Sau này mày còn dám mét, bọn tao sẽ đánh mày nữa!”
Đứa bé trai bị đè trên đất liều mạng phản kháng, trong miệng lẩm bẩm: “Tụi mày nói bậy! Ông nội nói tao có cha mẹ!”
Loại chuyện như thế này… Mộc Lạp Lạp chỉ thấy qua ở trên ti vi.
Nhưng mà không thể không nói, tuy cô và Mộc Diệp chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, thế nhưng khi nhìn thấy đứa bé này Mộc Lạp Lạp vẫn cảm thấy rất quen.
Đứa bé bị đè trên đất tuy rằng mặt mũi đều là bụi, vừa đen vừa bẩn, nhưng cặp mắt sáng ngời kia vẫn thu hút người.
Đứa con này của Mộc Diệp đã thừa kế ưu điểm của ả. Tuy rằng bộ dạng của Mộc Diệp cùng lắm chỉ là thanh tú, nhưng ở trên người một bé trai loại thanh tú này ngược lại có vài phần xinh đẹp.
Tuy nhiên có lẽ cũng bởi thế mới dẫn đến đứa bé nhìn có vẻ yếu đuối, cộng thêm nhiều cậu bé trai vốn dậy thì trễ, cho nên rất dễ bị mấy đứa bé lớn hơn đè ở dưới, chỉ biết bị đánh.
“Đứa bé bị đánh hình như là con của Mộc Diệp.” Mộc Lạp Lạp nhìn Phó Cảnh Phi một cái, định đi lên giải cứu.
Nhưng động tác của Phó Cảnh Phi nhanh hơn cô, anh từng tay một đem những đứa bé trai này bỏ sang một bên, sau đó một phát kéo đứa bé trai ở trên đất lên.
Mộc Lạp Lạp nói với mấy đứa bé trai: “Về nhà nhanh đi, cẩn thận cô nói với thầy cô của các cháu là các cháu ăn hiếp bạn học đấy!”
Đoán là cha mẹ của mấy đứa bé này cũng không có ở nhà, không thể kịp thời dạy dỗ bọn chúng, cho nên Mộc Lạp Lạp liền dứt khoát mang thầy cô của bọn chúng ra uy hiếp.
Quả nhiên, nghe được hai chữ “thầy cô” thì những đứa bé này bởi vì Phó Cảnh Phi xuất hiện mà hoảng hồn, trực tiếp bỏ chạy như một làn khói.
“Cháu bé, cháu có sao không?” Mộc Lạp Lạp ngồi xổm xuống, tiện thể giúp nó phủi bụi ở trên người.
“… Cô là ai?” Trên mặt cậu bé đầy đề phòng, mặc dù biết hai người này mới vừa cứu nó, nhưng vẫn có chút sợ.
“Bọn cô không phải là người xấu, cháu nhìn xem cô chú giống người xấu không?” Mộc Lạp Lạp cười vô cùng sáng lạn.
Bé trai nhìn nhìn Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi mặt không chút cảm xúc, rất muốn nói rằng thầy giáo nói cho tụi nó biết những người nhìn có vẻ tốt đa số đều là người xấu…
“Được rồi, cô chú thật không phải là người xấu.” Mộc Lạp Lạp rất bất đắc dĩ, cậu bé thật sự nhìn có vẻ quá nhỏ, chân tay mảnh khảnh, có lẽ điều kiện sống không tốt lắm.
Phỏng chừng gia đình kia mua nó lại từ bảo mẫu cũng tốn không ít tiền.
Sau khi Mộc Diệp quẳng đứa bé cho bảo mẫu thì không còn quan tâm đến nữa, chỉ biết mỗi tháng cố định gởi tiền. Cho nên đến bây giờ căn bản không biết đứa con này của mình đã bị bán đến nơi như thế này.
Hoặc giả như là Mộc Diệp biết, cũng sẽ không có phản ứng đặc biệt gì. Trình độ tuyệt tình của người phụ nữ này Mộc Lạp Lạp đã lĩnh giáo từ lâu.
Lấy khăn giấy ra lau lau bụi trên mặt cậu bé, trong lòng Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Một đứa bé như thế sao lại gặp phải một người mẹ không có trách nhiệm như Mộc Diệp?
“Cô chú thật không phải là người xấu?” Cậu bé ngờ vực hỏi một câu.
“Cháu có thể thử tin tưởng cô chú…” Mộc Lạp Lạp chân thành nhìn cậu bé.
Có lẽ là cậu bé đã rất lâu không có chung đụng với người lớn dịu dàng như Mộc Lạp Lạp, có chút bối rối, nhưng thân thể cứng ngắc cũng hơi dịu lại một chút.
Mộc Lạp Lạp còn muốn nói chuyện nữa, đã thấy một ông lão trong ngôi nhà ngói thấp bé bên kia lao tới, bước đi đều run run rẩy rẩy: “Đại Ngưu! Trở về mau!”
Cậu bé nghe thấy tên của mình, do dự nhìn Mộc Lạp Lạp một cái, xoay người chạy về phía ông lão.
Ông lão đem Đại Ngưu bảo hộ sau lưng mình, ánh mắt già nua nghi ngờ nhìn Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi: “Các người là ai!”
“Ngài là ông của Đại Ngưu?” Mộc Lạp Lạp đứng dậy, lễ phép hỏi một câu.
Không biết ông lão nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Các người không được phép tới tìm Đại Ngưu nhà tôi! Tránh xa một chút!”
Mộc Lạp Lạp thấy phản ứng của ông ta thì biết ông lão này chắc chắn đã hiểu lầm.
Có lẽ ông ta cho rằng cô là mẹ ruột của Đại Ngưu, tới muốn lại đứa con.
“Ngài yên tâm, cháu không phải là đến giành đứa bé với ngài.” Mộc Lạp Lạp đứng bên cạnh Phó Cảnh Phi. “Bọn cháu chỉ là đến hỏi ngài một chuyện.”
Ông lão rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đón Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi vào nhà.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, không có đồ đạc gì, tất cả trang thiết bị cũng đều vô cùng đơn giản.
Mấy hôm nay bà của Đại Ngưu ngã bệnh, lúc này đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường, nhìn thấy bọn họ vào, muốn nói điều gì đó nhưng sau vài tiếng ho khan vẫn không có nói ra.
Đại Ngưu rất hiểu chuyện đi rót nước chăm sóc bà.
Mộc Lạp Lạp để hết thảy vào mắt, không khỏi có phần thổn thức.
Trên đời này có người cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý, cũng có người ở dưới tầng chót nhất của xã hội, vật lộn với cuộc sống tàn khốc, liều mạng đấu tranh chẳng phải cũng vì sống sót thôi sao.
Ông lão ngồi bên cạnh bếp lò trong phòng, do dự hỏi: “Các người… thật không phải đến đòi đứa bé?”
“Cháu không phải là mẹ của Đại Ngưu, ngài đừng hiểu lầm.”
Bấy giờ ông lão mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà cháu biết mẹ của cậu bé.” Mộc Lạp Lạp nói tiếp. “Có điều cháu cũng không phải đến thay cô ta đòi về đứa bé.”
“Đại Ngưu là được mua từ chỗ một bảo mẫu họ Lưu phải không?” Mộc Lạp Lạp thử dò hỏi một câu.
Ông lão không trả lời ngay, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thật ra ngài không cần lo lắng, cháu đã nói rồi, không phải tới đòi đứa bé.”
Ông lão hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Khoảng thời gian trước đã có người tới…”
Mộc Lạp Lạp nghĩ, những người ông lão nói nhất định là thuộc hạ của Phó Cảnh Phi.
“Nhìn trang phục của các người chắc là người có tiền, chúng tôi không thể trêu vào các người. Nhưng mà Đại Ngưu bây giờ là đi theo chúng tôi, hai lão già chúng tôi mặc dù không có bản lĩnh nhưng tuyệt đối sẽ không để Đại Ngưu đi theo các người!”
Tuy ông lão tuổi già nhưng có nhận thức của mình, ban đầu khi ông nhìn thấy những người đó vào thôn thì đã đoán được.
Lúc trước bảo mẫu đem đứa bé bán cho bọn họ, thật ra chỉ lấy một khoản tiền rất ít, thậm chí còn cho lại rất nhiều đồ dùng của em bé.
Nhưng đồng thời đối phương cũng nói, đứa bé này là người nhà giàu không muốn, nhưng không biết bao giờ sẽ bị muốn lại.
Cuộc sống của ông bà lão thật sự quá hiu quạnh, mới quyết định mua đứa bé này. Nhưng những lời bảo mẫu đã nói lúc ban đầu kia vẫn luôn giữ ở trong lòng bọn họ.
Lúc thấy Mộc Lạp Lạp xuất hiện, ông lão còn suy nghĩ, ngày này cuối cùng cũng tới.
Tuy nhiên lời của Mộc Lạp Lạp nói rất hiển nhiên đã ngoài dự liệu của bọn họ.
“Đại Ngưu đúng là hai người mua về?” Mộc Lạp Lạp truy hỏi.
Ông lão chán nản gật đầu.
Mộc Lạp Lạp thở dài, nhìn về phía Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi lẳng lặng quan sát hoàn cảnh của nơi này, một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Điều kiện nơi này rất khổ.”
Ngụ ý, đứa bé sinh sống ở nơi này cũng không thích hợp.
Trước khi tới Mộc Lạp Lạp đã nói qua với Phó Cảnh Phi mục đích cô tới đây, là muốn thương lượng với ông bà lão một chút, chờ đến khi bọn họ không có năng lực chăm sóc đứa bé nữa thì có thể để cho bọn họ cùng đứa bé đến sống ở nơi có điều kiện tốt hơn.
Phó Cảnh Phi: “…”
Ngay cả Phó Cảnh Phi luôn trấn tĩnh sau khi nghe được tin tức này cũng không khỏi đổi sắc mặt, thậm chí có chút kinh ngạc hỏi: “Đã xác định?”
“Trên cơ bản đã xác định, chỉ thiếu làm DNA.”
Lúc Mộc Diệp đến Mộc gia thì đã thành niên, mà những gì cô ả từng trải qua cũng chẳng có bao nhiêu người biết.
Mộc Lạp Lạp cũng là vì kiếp trước tình cờ thấy được một phần bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Mộc Diệp, mới suy đoán ra khả năng này. Tuy nhiên khi đó không có năng lực đi chứng thực phát hiện của mình có phải thật vậy hay không.
Nhưng mà kiếp này có người mà Phó Cảnh Phi cho cô, thủ đoạn điều tra càng nhiều, mới có thể điều tra ra được một đoạn chuyện xưa bị giấu diếm.
Về phần trước khi đứa bé này được sinh ra thì càng nhiều chuyện hơn. Bây giờ Mộc Lạp Lạp còn chưa có cách nào biết rõ, có điều cô cũng biết đứa bé này từ sau khi Mộc Diệp sinh ra đã bị ả quẳng cho một bảo mẫu chăm sóc, mỗi tháng đúng giờ trả thù lao.
Nhà họ Mộc không có ai biết chuyện này, Mộc Diệp cũng tuyệt đối không thể nào để người ta biết được quá khứ chưa kết hôn đã sinh con của mình, đây đối với ả mà nói tuyệt đối là một sỉ nhục.
Kể cả tin Mộc Diệp về Mộc gia, giao du với Thẩm Văn Xương cũng đều luôn gạt mọi người.
“Tin tức cho biết ả ta chưa từng chăm sóc đứa bé kia, chỉ cho bảo mẫu một khoản tiền bịt miệng để đối phương không thể nói ra chuyện này, sau đó bảo mẫu đã bán đứa bé cho một gia đình rồi trở về quê. Thế nhưng Mộc Diệp cũng không biết.” Mộc Lạp Lạp bình tĩnh nói. “Bên phía bảo mẫu thì khá đơn giản, chỉ cần hơi uy hiếp chút liền khai hết sự thật. Nhưng mà gia đình kia thì ở nông thôn, thật vất vả mới mua được một đứa bé, cũng không phải là lừa gạt mua bán, là người nhà của đứa bé tự nguyện bán cho bọn họ, đương nhiên không có khả năng bọn họ thừa nhận đứa bé kia là bọn họ mua.”
Sau khi Phó Cảnh Phi nghe xong, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Thẩm Văn Xương bây giờ còn chưa biết.”
“Đứa bé là vô tội, đối với loại hành vi vô trách nhiệm này của Mộc Diệp đương nhiên là em rất không tán thành. Tuy nhiên nói theo cách khác, chuyện này rốt cuộc là vết sẹo quá khứ của ả ta, em vốn không có ý vạch trần.”
Từng việc từng việc Mộc Diệp làm đều quyết định Mộc Lạp Lạp sẽ không bao giờ nhân từ nương tay đối với ả.
Mộc Lạp Lạp cũng biết, cho đến khi Mộc Diệp được thả ra thì chí ít trong trong khoảng thời gian này Thẩm Văn Xương sẽ không phát hiện được bộ mặt thật của ả, sẽ còn đối tốt với ả.
Nhưng đâu có người đàn ông nào sẽ nhịn được người mình yêu lừa gạt mình chuyện từng sinh con?
Mấu chốt không ở chỗ rốt cuộc Mộc Diệp từng trải qua chuyện gì, mà chính là thái độ ả đối đãi với đứa bé kia và lừa dối Thẩm Văn Xương.
Một người mạnh mẽ như Thẩm Văn Xương tuyệt đối sẽ không chịu được, mà nếu như nhà họ Thẩm biết được cũng tuyệt đối sẽ không cho phép Thẩm Văn Xương cưới về một người phụ nữ như thế.
Sau khi Mộc Lạp Lạp biết chuyện này thì đã hết sức coi thường Mộc Diệp. Người phụ nữ này mặc dù lúc còn trẻ không hiểu chuyện, đã phạm chút lỗi lầm, nhưng mà vậy cũng không có nghĩa là ả có thể quẳng cho con sống đầu đường xó chợ, không hề ngó ngàng tới.
May là Mộc Chính Thịnh hàng năm đều gởi chút tiền cho bọn họ, bằng không Mộc Diệp không có năng lực nuôi sống đứa bé kia, dựa vào sự nhẫn tâm của ả e là sẽ trực tiếp bóp chết đứa bé từ trong trứng nước.
Về phần tại sao lúc đó Mộc Diệp muốn sinh đứa bé này ra, Mộc Lạp Lạp hiện giờ còn chưa biết được. Tuy nhiên biết được việc ả ta từng trải qua này cũng đã là lợi thế lớn nhất đủ để phá huỷ Mộc Diệp.
“Vậy dự định tiếp theo của em là gì?” Phó Cảnh Phi nhéo nhéo mũi Mộc Lạp Lạp, trên mặt đã hoàn toàn khôi phục thản nhiên.
Chuyện của Mộc Diệp đối với anh mà nói tối đa chỉ là một tin tức hơi ngạc nhiên mà thôi, anh cũng không để ý.
“Lúc cần thiết em sẽ mang đứa bé về.” Mộc Lạp Lạp nói ra ý nghĩ của mình. “Còn có những chuyện trước kia của Mộc Diệp cũng phải điều tra rõ.”
Cho dù sau khi Mộc Diệp trở về rất có thể triệt để cắt đứt liên lạc với tất cả giống như hồi đó, nhưng một khi làm chuyện đã rồi thì vĩnh viễn không cách nào xoá bỏ, trước sau gì cũng sẽ trả giá cho tất cả mình làm.
“Thằng bé bây giờ ở đâu?” Phó Cảnh Phi hỏi.
Mộc Lạp Lạp nói ra một địa chỉ, đó là một làng hẻo lánh cách thành phố Long rất xa, nơi đó thậm chí đường lộ cũng không có thông.
“Về phần đứa bé ấy sau này nên như thế nào, em không có tư cách xử lý, nhưng tốt xấu gì cũng có chút quan hệ máu mủ với nhà họ Mộc, cho nên em định đi xem.”
Nguyên nhân quan trọng nhất cũng là vì cái người kia không muốn thừa nhận đứa bé. Tạm thời Mộc Lạp Lạp không có nắm được thông tin huyết thống của Mộc Diệp, nhưng muốn làm kiểm tra DNA cũng không phải là chuyện rất khó. Cho dù cái người kia không muốn thừa nhận, nhưng báo cáo cũng không giả được.
“Đến lúc ấy anh đi cùng em.” Phó Cảnh Phi trực tiếp ra quyết định.
“Được, càng sớm càng tốt.” Mộc Lạp Lạp trái lại không có bất kỳ dị nghị gì.
Trước kia cô và Mộc Diệp đấu nhau hầu như đều là cô ở thế liên tục thất bại, hơn nữa toàn bộ thua rất thảm. Nhưng bây giờ thế cục đã hoàn toàn thay đổi, người cần phải tự cầu phúc đã biến thành Mộc Diệp.
Tốc độ của Phó Cảnh Phi luôn rất nhanh, bọn họ không có chuẩn bị bất cứ dư thừa gì liền khởi hành đến chỗ đó, tốn gần bảy tám tiếng ở trên đường.
Lúc đi trên đường núi lầy lội Mộc Lạp Lạp còn hơi ngẩn ngơ: “Chúng ta đây coi như là khách du lịch sao?”
“Nếu em nghĩ vậy.” Phó Cảnh Phi đi ở phía trước, Mộc Lạp Lạp chỉ cần giẫm lên dấu chân anh đi tới là được.
“Đi nghỉ mà chạy tới cái chỗ này mới là điên, đây cũng quá vắng vẻ.” Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy Mộc Diệp thật sự đủ nhẫn tâm. Con của mình mà cũng có thể không quan tâm quẳng ở địa phương như thế này, giống như căn bản không có đứa bé này tồn tại trên đời.
Sau khi đi một đoạn đường núi rất dài, cuối cùng bọn họ đã tới cái làng nhỏ bên trong ngọn núi lớn này.
Mộc Lạp Lạp nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Phó Cảnh Phi, không nén nổi bật cười: “Vốn nên là một ông chủ lớn ngồi ở bàn đàm phán lại cùng em leo núi tới đây.”
Phó Cảnh Phi vỗ vỗ đầu cô: “Coi như rèn luyện.”
Thật ra Mộc Lạp Lạp có thể không cần đích thân tới nơi này, phái người dưới đến xử lý cũng không phải là không được. Nhưng cô vẫn vô hình cảm thấy mình nên đích thân tới một chuyến.”
Về phần nguyên nhân, Mộc Lạp Lạp đương nhiên sẽ không nói là cô ngầm chờ mong nhìn xem bộ dạng của con Mộc Diệp như thế nào.
Đứa bé này vừa sinh ra đã bị Mộc Diệp vứt bỏ, Mộc Lạp Lạp thật ra rất thương hại nó. Nhưng cô không nghĩ lợi dụng đứa bé là một chuyện tốt gì, cho dù đến lúc đó cô dùng biện pháp này làm cho Mộc Diệp thân bại danh liệt cũng sẽ không thật sự xúc phạm tới đứa bé.
Có điều Mộc Diệp đã định không là một người mẹ tốt, ả có thể quẳng con trai ruột của mình cho người khác, cũng đủ chứng minh tâm địa của ả rốt cuộc lạnh đến cỡ nào.
Cái làng trong núi này rất lạc hậu, nguyên nhân có lẽ là bởi vị trí quá hẻo lánh, cho nên người ở đây rất ít, hầu như đều là người già không có sức lao động gì, đại đa số thanh nhiên đều đi ra ngoài làm việc.
Nhà người mua đứa bé có con trai đã qua đời rất trẻ, chỉ còn lại hai cụ già đã bảy mươi chăm sóc đứa bé.
Hai cụ già mất đi con, chỉ có thể dùng biện pháp này để tìm an ủi.
Người già vốn rất cố chấp, không thể nào nói lay chuyển được, trước đó phái người đi thử vài lần đều không thể thành công cạy miệng của bọn họ.
Thật ra Mộc Lạp Lạp có thể hiểu thái độ của ông bà cụ nhà này, thật vất vả có một đứa cháu trai, bất kể có phải ruột thịt hay không, đều chăm sóc như bảo vật.
Đương nhiên bọn họ luyến tiếc một đứa bé đã nuôi lâu như vậy.
Kiến trúc trong thôn đều là nhà ngói chiếm đa số, người trong thôn nhìn thấy hai người lạ Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi, tuy rằng đều rất lấy làm lạ nhưng vẫn chỉ đường cho bọn họ.
Mà bọn họ vừa tới nơi liền thấy một đứa bé đang bị ăn hiếp.
Vài đứa bé trai đang đè một đứa bé trai khác trên đất, miệng đang nói một ít tiếng địa phương.
Mộc Lạp Lạp chú ý phân biệt mới hiểu được trong miệng bọn chúng đang nói tới cái gì.
“Không cha không mẹ! Nhất định là một đứa con hoang!”
“Bọn tao mới không thèm chơi cùng với một đứa con hoang!”
“Sau này mày còn dám mét, bọn tao sẽ đánh mày nữa!”
Đứa bé trai bị đè trên đất liều mạng phản kháng, trong miệng lẩm bẩm: “Tụi mày nói bậy! Ông nội nói tao có cha mẹ!”
Loại chuyện như thế này… Mộc Lạp Lạp chỉ thấy qua ở trên ti vi.
Nhưng mà không thể không nói, tuy cô và Mộc Diệp chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, thế nhưng khi nhìn thấy đứa bé này Mộc Lạp Lạp vẫn cảm thấy rất quen.
Đứa bé bị đè trên đất tuy rằng mặt mũi đều là bụi, vừa đen vừa bẩn, nhưng cặp mắt sáng ngời kia vẫn thu hút người.
Đứa con này của Mộc Diệp đã thừa kế ưu điểm của ả. Tuy rằng bộ dạng của Mộc Diệp cùng lắm chỉ là thanh tú, nhưng ở trên người một bé trai loại thanh tú này ngược lại có vài phần xinh đẹp.
Tuy nhiên có lẽ cũng bởi thế mới dẫn đến đứa bé nhìn có vẻ yếu đuối, cộng thêm nhiều cậu bé trai vốn dậy thì trễ, cho nên rất dễ bị mấy đứa bé lớn hơn đè ở dưới, chỉ biết bị đánh.
“Đứa bé bị đánh hình như là con của Mộc Diệp.” Mộc Lạp Lạp nhìn Phó Cảnh Phi một cái, định đi lên giải cứu.
Nhưng động tác của Phó Cảnh Phi nhanh hơn cô, anh từng tay một đem những đứa bé trai này bỏ sang một bên, sau đó một phát kéo đứa bé trai ở trên đất lên.
Mộc Lạp Lạp nói với mấy đứa bé trai: “Về nhà nhanh đi, cẩn thận cô nói với thầy cô của các cháu là các cháu ăn hiếp bạn học đấy!”
Đoán là cha mẹ của mấy đứa bé này cũng không có ở nhà, không thể kịp thời dạy dỗ bọn chúng, cho nên Mộc Lạp Lạp liền dứt khoát mang thầy cô của bọn chúng ra uy hiếp.
Quả nhiên, nghe được hai chữ “thầy cô” thì những đứa bé này bởi vì Phó Cảnh Phi xuất hiện mà hoảng hồn, trực tiếp bỏ chạy như một làn khói.
“Cháu bé, cháu có sao không?” Mộc Lạp Lạp ngồi xổm xuống, tiện thể giúp nó phủi bụi ở trên người.
“… Cô là ai?” Trên mặt cậu bé đầy đề phòng, mặc dù biết hai người này mới vừa cứu nó, nhưng vẫn có chút sợ.
“Bọn cô không phải là người xấu, cháu nhìn xem cô chú giống người xấu không?” Mộc Lạp Lạp cười vô cùng sáng lạn.
Bé trai nhìn nhìn Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi mặt không chút cảm xúc, rất muốn nói rằng thầy giáo nói cho tụi nó biết những người nhìn có vẻ tốt đa số đều là người xấu…
“Được rồi, cô chú thật không phải là người xấu.” Mộc Lạp Lạp rất bất đắc dĩ, cậu bé thật sự nhìn có vẻ quá nhỏ, chân tay mảnh khảnh, có lẽ điều kiện sống không tốt lắm.
Phỏng chừng gia đình kia mua nó lại từ bảo mẫu cũng tốn không ít tiền.
Sau khi Mộc Diệp quẳng đứa bé cho bảo mẫu thì không còn quan tâm đến nữa, chỉ biết mỗi tháng cố định gởi tiền. Cho nên đến bây giờ căn bản không biết đứa con này của mình đã bị bán đến nơi như thế này.
Hoặc giả như là Mộc Diệp biết, cũng sẽ không có phản ứng đặc biệt gì. Trình độ tuyệt tình của người phụ nữ này Mộc Lạp Lạp đã lĩnh giáo từ lâu.
Lấy khăn giấy ra lau lau bụi trên mặt cậu bé, trong lòng Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Một đứa bé như thế sao lại gặp phải một người mẹ không có trách nhiệm như Mộc Diệp?
“Cô chú thật không phải là người xấu?” Cậu bé ngờ vực hỏi một câu.
“Cháu có thể thử tin tưởng cô chú…” Mộc Lạp Lạp chân thành nhìn cậu bé.
Có lẽ là cậu bé đã rất lâu không có chung đụng với người lớn dịu dàng như Mộc Lạp Lạp, có chút bối rối, nhưng thân thể cứng ngắc cũng hơi dịu lại một chút.
Mộc Lạp Lạp còn muốn nói chuyện nữa, đã thấy một ông lão trong ngôi nhà ngói thấp bé bên kia lao tới, bước đi đều run run rẩy rẩy: “Đại Ngưu! Trở về mau!”
Cậu bé nghe thấy tên của mình, do dự nhìn Mộc Lạp Lạp một cái, xoay người chạy về phía ông lão.
Ông lão đem Đại Ngưu bảo hộ sau lưng mình, ánh mắt già nua nghi ngờ nhìn Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi: “Các người là ai!”
“Ngài là ông của Đại Ngưu?” Mộc Lạp Lạp đứng dậy, lễ phép hỏi một câu.
Không biết ông lão nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Các người không được phép tới tìm Đại Ngưu nhà tôi! Tránh xa một chút!”
Mộc Lạp Lạp thấy phản ứng của ông ta thì biết ông lão này chắc chắn đã hiểu lầm.
Có lẽ ông ta cho rằng cô là mẹ ruột của Đại Ngưu, tới muốn lại đứa con.
“Ngài yên tâm, cháu không phải là đến giành đứa bé với ngài.” Mộc Lạp Lạp đứng bên cạnh Phó Cảnh Phi. “Bọn cháu chỉ là đến hỏi ngài một chuyện.”
Ông lão rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đón Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi vào nhà.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, không có đồ đạc gì, tất cả trang thiết bị cũng đều vô cùng đơn giản.
Mấy hôm nay bà của Đại Ngưu ngã bệnh, lúc này đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường, nhìn thấy bọn họ vào, muốn nói điều gì đó nhưng sau vài tiếng ho khan vẫn không có nói ra.
Đại Ngưu rất hiểu chuyện đi rót nước chăm sóc bà.
Mộc Lạp Lạp để hết thảy vào mắt, không khỏi có phần thổn thức.
Trên đời này có người cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý, cũng có người ở dưới tầng chót nhất của xã hội, vật lộn với cuộc sống tàn khốc, liều mạng đấu tranh chẳng phải cũng vì sống sót thôi sao.
Ông lão ngồi bên cạnh bếp lò trong phòng, do dự hỏi: “Các người… thật không phải đến đòi đứa bé?”
“Cháu không phải là mẹ của Đại Ngưu, ngài đừng hiểu lầm.”
Bấy giờ ông lão mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà cháu biết mẹ của cậu bé.” Mộc Lạp Lạp nói tiếp. “Có điều cháu cũng không phải đến thay cô ta đòi về đứa bé.”
“Đại Ngưu là được mua từ chỗ một bảo mẫu họ Lưu phải không?” Mộc Lạp Lạp thử dò hỏi một câu.
Ông lão không trả lời ngay, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thật ra ngài không cần lo lắng, cháu đã nói rồi, không phải tới đòi đứa bé.”
Ông lão hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Khoảng thời gian trước đã có người tới…”
Mộc Lạp Lạp nghĩ, những người ông lão nói nhất định là thuộc hạ của Phó Cảnh Phi.
“Nhìn trang phục của các người chắc là người có tiền, chúng tôi không thể trêu vào các người. Nhưng mà Đại Ngưu bây giờ là đi theo chúng tôi, hai lão già chúng tôi mặc dù không có bản lĩnh nhưng tuyệt đối sẽ không để Đại Ngưu đi theo các người!”
Tuy ông lão tuổi già nhưng có nhận thức của mình, ban đầu khi ông nhìn thấy những người đó vào thôn thì đã đoán được.
Lúc trước bảo mẫu đem đứa bé bán cho bọn họ, thật ra chỉ lấy một khoản tiền rất ít, thậm chí còn cho lại rất nhiều đồ dùng của em bé.
Nhưng đồng thời đối phương cũng nói, đứa bé này là người nhà giàu không muốn, nhưng không biết bao giờ sẽ bị muốn lại.
Cuộc sống của ông bà lão thật sự quá hiu quạnh, mới quyết định mua đứa bé này. Nhưng những lời bảo mẫu đã nói lúc ban đầu kia vẫn luôn giữ ở trong lòng bọn họ.
Lúc thấy Mộc Lạp Lạp xuất hiện, ông lão còn suy nghĩ, ngày này cuối cùng cũng tới.
Tuy nhiên lời của Mộc Lạp Lạp nói rất hiển nhiên đã ngoài dự liệu của bọn họ.
“Đại Ngưu đúng là hai người mua về?” Mộc Lạp Lạp truy hỏi.
Ông lão chán nản gật đầu.
Mộc Lạp Lạp thở dài, nhìn về phía Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi lẳng lặng quan sát hoàn cảnh của nơi này, một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Điều kiện nơi này rất khổ.”
Ngụ ý, đứa bé sinh sống ở nơi này cũng không thích hợp.
Trước khi tới Mộc Lạp Lạp đã nói qua với Phó Cảnh Phi mục đích cô tới đây, là muốn thương lượng với ông bà lão một chút, chờ đến khi bọn họ không có năng lực chăm sóc đứa bé nữa thì có thể để cho bọn họ cùng đứa bé đến sống ở nơi có điều kiện tốt hơn.
Bình luận facebook