Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Điền Điểm đứng lên vẫn cố nhìn phản ứng của Thương Đình Lập, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu.
"Cô Sầm, vậy làm phiền cô giúp tôi chăm sóc tốt cho Hựu Nhất."
Điền Điểm dịu dàng cười nói với Sầm Dao, nhưng Sầm Dao lại thấy được sự không cam lòng và lạnh nhạt trong mắt cô ta.
"Tạm biệt cô Điền Điểm "
Thương Hựu Nhất lễ phép chào Điền Điểm.
"Hựu Nhất chơi vui nha, có chuyện gì thì phải gọi điện cho cô."
Điền Điểm tới ôm Thương Hựu Nhất rồi xoay người rời khỏi.
*Cô ấy không phải mẹ của Hựu Nhất."
Thương Đình Lập không ngẩng đầu, chỉ gắp Sầm Dao một miếng thịt rồi tiếp tục cúi đầu ăn, coi như lời vừa nãy không phải anh nói.
Sầm Dao thản nhiên mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Dù Điền Điểm không phải mẹ Hựu Nhất thì cô cũng không phải là mẹ của bé.
Sự có mặt của Điền Điểm khiến bữa cơm trở nên lúng túng.
Trong ba người thì chỉ có Hựu Nhất vẫn vui vẻ, còn Sầm Dao và Thương Đình Lập đều có suy nghĩ riêng.
Trở lại khách sạn, Sầm Dao tảm cho Hựu Nhất rồi dỗ cậu nhóc ngủ.
Sau đó cô rót một ly nước tới ngồi trên sofa đọc sách, Thương Đình Lập thì ngồi cạnh làm việc.
Cảnh tượng này trông cũng rất hài hòa, nhưng...
"Dao Dao, chị đang ở đâu?"
Khương Oánh Oánh gửi một clip thoại, nghe giọng nói có vẻ rất cô đơn.
"Chị ở Thượng Hải."
Sầm Dao gửi tin nhắn trả lời, cô không nói mình đang ở với ai.
Khương Oánh Oánh nhanh chóng gửi tiếp một clip thoại dài.
"Dao Dao, chị thật không thú vị, vậy mà lại đi Thượng Hải một mình.
Chị nói đi, không phải chị lén lút hẹn hò với ai đó chứ? Đi với chủ tịch Thương à? Có dùng cách em nói để quyến rũ chủ tịch Thương hay không?"
Sầm Dao nghe Khương Oánh Oánh nói, thoáng nghẹn lời.
Cô ấy thật sự là cái gì cũng dám nói.
Khương Oánh Oánh còn đang nói gì đó nhưng Sầm Dao đã hốt hoảng tất điện thoại.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Thương Đình Lập, thấy anh đang nghiền ngẫm nhìn cô, hơn nữa trong mắt còn có mong đợi.
"Cách gì?"
Thấy Sầm Dao né tránh ánh mất mình, Thương Đình Lập hơi buồn cười.
Cô gái nhỏ này cho rằng anh sẽ dễ dàng buông tha cô à.
"Hả?"
Sầm Dao đạnh định uống nước, xém chút bị sặc bởi lời nói của anh.
"Đừng gấp, em cứ từ từ chuẩn bị, anh vẫn đang bận"
Thương Đình Dao đứng dậy đi tới chỗ Sầm Dao giúp cô bớt sặc.
Sầm Dao không nói gì, chỉ thâm máng Khương Oánh Oánh một trận trong lòng.
"Hắt xì!"
Khương Oánh Oánh ngồi trên sofa liên tục hắt hơi.
"Oánh Oánh."
Khương Húc Đông lo lắng nhìn Khương Oánh Oánh.
Lúc nãy còn bình thường mà, sao bây giờ lại hát hơi không ngừng như vậy.
"Anh, em không sao.
Chắc chắn là Dao Dao đang mắng em"
Khương Oánh Oánh vừa thô bạo lau mũi vừa khoác tay Khương Húc Đông nói.
"Chúng ta cũng đi Thượng Hải đi."
Cô đột nhiên sát lại gần mặt Khương Húc Đông, vui vẻ nói.
"Ừm"
Khương Húc Đông nuốt nước bọt, em gái anh luôn tùy hứng như vậy: "Được, em vui là được, đi chỗ nào cũng được"
Anh cưng chiều nhìn Khương Oánh Oánh.
Lần trước đã để cô bị dọa sợ, say này anh vẫn luôn rất cẩn thận.
Anh bằng lòng cả đời làm anh cô, được ở cạnh bảo vệ cô còn hơn phải bị cô xa lánh.
"Sáng mai chúng ta đi ngay đi"
Khương Oán hOánh vui vẻ nắm tay Khương Húc Đông.
Cô cần phải đi để nhắc nhở Dao Dao, nếu không Dao Dao sẽ không dễ dàng dụ được chủ tịch Thương.
Hiệu suất làm việc của Khương Húc Đông không hề thua kém Thương Đình Lập.
Sáng sớm, Sầm Dao vừa thức giấc đã nhận được điện thoại của Khương Oánh Oánh nói cô ấy đã xuống máy bay.
Người này, thật sự là tới đây để góp vui.
Nghĩ tới Khương Oánh Oánh, trên mặt Sầm Dao lập tức hiện lên vẻ hờn dỗi.
Tối qua cũng bởi vì một câu của cô ấy mà xém chút nữa cô bị Thương Đình Lập ép cạn sức lực.
"Dao Dao, nếu em không chủ động thì để anh chủ động vậy.
Dù sao thì em cũng muốn dụ anh, vậy anh tự mình đưa tới cửa có được không?"
Hôm qua Thương Đình Lập vừa làm xong việc đã mặt dày mày dạn tới cạnh Sầm Dao, nói một đống lời ngon tiếng ngọt.
"Dao Dao."
Cô còn đang ngẩn người anh đã thay đồ xong: "Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi tiếp họ."
Anh biết hôm qua Sầm Dao chắc chắn mệt muốn chết nên hôm nay mới muốn cô ở nhà nghỉ ngơi.
"Ừm"
Hiện tại cả người cô không có chút sức, thật sự lười nhúc nhích.
"Tiểu Dao, ba đi đâu vậy?"
Thương Hựu Nhất ngái ngủ đứng ở cửa.
Cậu nhóc vừa thấy ba ra ngoài đã chạy tới hỏi Sầm Dao.
"Ba cháu đi tiếp bạn.
Bây giờ cháu đi rửa mặt đi, lát nữa cô dẫn cháu đi chơi."
Sầm Dao xoa đầu Hựu Nhất, chuẩn bị đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Thương Hựu Nhất cầm một cây kẹo bông lớn đi theo sau Sầm Dao.
Sầm Dao thì đang tắt điện thoại.
Khương Oánh Oánh vừa gọi tới hóng chuyện, hơn nữa cô còn nghe thấy tiếng cười của Thương Đình Lập.
"Tiểu Dao, cô đang nghĩ gì vậy?"
Thương Hựu Nhất như ông cụ non nhìn Sầm Dao.
"Không có gì đâu"
Sầm Dao cất điện thoại vào túi xách, cúi đầu mỉm cười nhìn cậu nhóc.
Mà bên này, Khương Oánh Oánh vừa nghe tới thông báo tắt máy của Sầm Dao đã không vui lẩm bẩm với Thương Đình Lập.
"Chủ tịch Thương, anh nhìn Dao Dao kiêu ngạo nhà anh đi, dám cúp điện thoại của tôi, rồi lại còn khóa máy nữa."
Khương Oánh Oánh để điện thoại qua một bên, không hài lòng nhìn Thương Đình Lập.
"Ừm, cô ấy thật sự rất kiêu ngạo.
Chẳng qua bây giờ có lẽ cô ấy đang ngại ngùng."
Thương Đình Lập hiếm thấy vui vẻ trả lời Khương Oánh Oánh đang bực tức.
Khương Oánh Oánh không nói gì.
Cô đang bị người ta nhét cẩu lương à? Sầm Dao không biết nên nói gì, vì sao những chuyện cô không muốn gặp đều sẽ gặp được? "Cô Sầm"
Điền Điểm xông tới, khí thế lấn át người khác, bước chân nặng nề dường như đang dẫm lên người Sầm Dao.
"Chào cô."
Sầm Dao gật đầu với Điền Điểm, định kéo Hựu Nhất rời khỏi.
"Không biết cô Sầm có suy nghĩ gì với những lời tôi nói hôm đó?"
Điền Điểm rõ ràng không muốn kết thúc buổi gặp mặt tình cờ này, cô ta lạnh lùng hỏi Sầm Dao.
"Cô Điền, nếu có chuyện gì thì cô cũng nên tìm Thương Đình Lập mà nói."
Sầm Dao không muốn nói chuyện phiếm với cô ta.
Dù Sao thì người phụ nữ này có không có liên quan gì tới cô, cô không muốn đôi co với cô ta chỉ vì một người đàn ông.
"Cô Sầm, Đình Lập chỉ có hứng thú nhất thời với cô mà thôi.
Tôi đã nói rồi, cô không phải là người được chọn làm vợ của anh ấy."
Điền Điểm không cam lòng.
Hôm qua cô ta thấy thái độ của Thương Đình Lập với Sầm Dao thì đã biết anh có thể vì cô từ bỏ rất nhiều thứ.
Nếu là trước đây, Thương Đình Lập có lẽ sẽ kết hôn với cô ta, nhưng bây giờ thấy thái độ của anh thì cô ta vừa sợ vừa không chắc.
Là do cô ta luôn nghe theo lời anh, anh không muốn cô ta tới gần thì cô ta cũng không hề oán trách mà duy trì mối quan hệ lúc gần lúc này nên anh mới không nhận ra tình cảm của cô ta sao? "Cô Điền Điểm, ba nói Tiểu Dao là mẹ cháu."
Thương Hựu Nhất nói càng khiến Điền Điểm tức giận.
"Làm gì đó?"
Sầm Dao vừa định bảo cậu nhóc đừng nói thì Thương Đình Lập lên tiếng: "Không phải gần đây cô bận rộn nhiều việc sao? Tình cờ gặp được cũng nhiều lần quá rồi đấy"
Thương Đình Lập đang nói với Điền Điểm, anh biết gần đây cô ta theo dõi Sầm Dao.
Hôm nay để Sầm Dao ở nhà một mình cũng vì dụ Điền Điểm, anh không muốn có người quấy rầy vài ngày nghỉ ngơi hiếm có của mình.
"Đình Lập, anh hiểu lầm rồi"
Điền Điểm nghe Thương Đình Lập nói thì hoảng hốt.
Cô ta không ngờ anh sẽ chỉ trích thắng mặt cô ta như vậy.
"Nếu là hiểu lãm thì tôi mong cô Điền lần sau đừng làm chuyện khiến tôi hiểu lầm nữa"
Thương Đình Lập không nhìn cô ta mà bước tới năm tay Sầm Dao.
Cô gái nhỏ này dạo này hình như hơi khiêm tốn quá mức rồi đấy.
Vì sao người khác khiêu khích cô mà cô không thẳng thừng phản bác chứ? "Ba chỉ thích Tiểu Dao thôi"
Thấy Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao mà quên mình, Thương Hựu Nhất tủi thân bïu môi.
Thương Đình Lập không nói gì mà dùng tay kia ôm cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc vào lòng.
"Dao Dao!"
Khương Oánh Oánh từ xa chạy như bay tới.
Sầm Dao hốt hoảng muốn bỏ tay Thương Đình Lập ra, nhưng người kia rõ ràng không định dễ dàng thả cô đi.
"Dao Dao, em nhớ chị muốn chết."
Khương Oánh Oánh ôm Sầm Dao, Khương Húc Đông và Thương Đình Lập đứng cạnh đồng loạt đen mặt.
"Oánh Oánh."
Khương Húc Đông quát lớn.
Anh không thích Khương Oánh Oánh ôm người khác, cho dù là phụ nữ cũng không được.
Dù đã tự nói với mình sẽ làm một người anh trai tốt ở cạnh bảo vậy cô ấy, nhưng anh ta phát hiện mình vẫn không thể buông tay được.
Khương Oánh Oánh liếc nhìn anh mình rồi nhìn Thương Đình Lập.
Cô thả Sầm Dao ra, sau đó quay đầu, nghịch ngợm thè lưỡi với Khương Húc Đông.
"Sao em lại tới đây?"
Sầm Dao được thả ra, thản nhiên hỏi Khương Oánh Oánh.
"Vi em nhớ chị nha."
Khương Oánh Oánh ngả ngớn nhìn Sầm Dao.
Thật ra cô tới đây để chạy nạn, nếu tiếp tục một mình ở riêng ở anh thì cô nghĩ mình sẽ phát điên.
"Em cảm thấy chị sẽ tin lời này của em à?"
Sầm Dao nhìn Khương Oánh Oánh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đã sớm nhận ra cô ấy có tình cảm với anh mình, nhưng cô cũng biết hai người họ không thể có tương lai.
"Về rồi nói tiếp"
Thương Đình lập nhíu mày.
Anh không vui khi thấy Khương Oánh Oánh không nói gì đã ôm Sầm Dao, nhưng cô gái nhỏ của anh vậy mà không hề tránh né.
Điền Điểm cứ vậy mà nhìn năm người họ đi ngang qua cô ta.
Đến lúc rời đi Thương Đình Lập cũng không hề liếc mắt nhìn cô ta.
"Sầm Dao, để tôi nhìn xem cô có thể đắc ý bao lâu."
Điền Điểm dữ tợn nhìn bóng lưng Sầm Dao, sau đó gửi một đoạn tin nhắn đi.
Sầm Dao bồng khế run người, cảm giác như đang bị người khác theo dõi, cực kỳ khó chịu.
Nhưng khi cô quay đầu lại thì không phát hiện gì cả, Điền Điểm cũng không còn ở chỗ đó nữa.
"Sao vậy?"
Thương Đình Lập nhận thấy Sầm Dao không ổn, lo lắng hỏi cô.
Sầm Dao lắc đầu, không nói gì cả.
Dọc đường chỉ có mình Khương Oánh Oánh không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng Thương Hựu Nhất của sẽ trả lời cô vài câu, còn ba người kia thì chỉ yên lặng nghe cô nói.
Khương Húc Đông nhìn Khương Oánh Oánh với ánh mắt chan chứa tình cảm.
Đương nhiên, ánh mắt đó của anh không tránh khỏi bị Sầm Dao phát hiện.
Sầm Dao cảm thấy đáng tiếc cho Khương Oánh Oánh.
Nếu Khương Húc Đông không phải anh trai cô ấy thì có lẽ hai người là một nửa hoàn hảo của nhau.
Chỉ tiếc, ông trời thích dày vò người khác, như chuyện giữa cô và Thương Đình Lập.
Nghĩ tới Thương Đình Lập, Sầm Dao đưa mắt nhìn anh.
Anh đang chăm chú lái xe.
Cô nghĩ nếu có thể bên cạnh anh cả đời như vậy thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, hai người sẽ không có kết quả.
Khoảng thời gian này luôn bên anh, Sầm Dao gần như đã quen với sự tồn tại của anh.
Bây giờ muốn rời khỏi anh khiến cô cực kỳ đau lòng.
Thương Đinh Lập cũng nhìn thấu được sự đấu tranh và không đành lòng của cô, nhưng anh chỉ yên lặng lái xe.
Anh chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội rời xa anh.
Anh cũng biết rõ Điền Điểm chắc chắn sẽ không dừng tay.
"Ba, mai mình đi sở thú chơi nha."
Tới Thượng Hải hai ngày rồi mà cậu nhóc vẫn chưa được đến Disneyland.
"Mai đi"
Thương Đình Lập đồng ý với cậu nhóc.
"Hay quá!"
Thương Hựu Nhất vui vẻ vỗ tay: "Tiểu Dao, mai mình ngồi tàu lên núi được không?"
Cậu nhóc cọ vào lòng Sầm Dao, cười gian nhìn cô.
"Không."
Nghe Thương Hựu Nhất nói, Sầm Dao gần như phản xạ có điều kiện từ chối.
Chuyện kích thích đó cô không muốn trải nghiệm thêm lần nữa: "Để ba đi với cháu đi"
"Không sao, anh đi chung với hai người, anh sẽ bảo vệ tốt cả hai."
Thương Đình Lập cười nhạt nhìn Sầm Dao.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh bỗng nhớ tiếng lần trước cô gọi điện cho anh lúc ở khu vui chơi.
Tiếng kêu đầy sợ hãi của cô dường như lại văng vẳng bên tai anh.
"Không đi"
Sầm Dao tức giận nhìn Thương Đình Lập.
Anh chắc chắn muốn nhìn cô mất mặt.
"Dao Dao, đi đi mà."
Khương Oánh Oánh không hề biết chuyện cười lúc trước của Sầm Dao.
"Không đi"
Sầm Dao dường như bực tức từ chối Khương Oánh Oánh.
"Tại sao chứ?"
Khương Oánh Oánh khó hiểu nhìn Sầm Dao, hình như cô đang tức giận.
"Cô Oánh Oánh, lần trước Tiểu Dao đi khu vui chơi với cháu đã ngồi xe lên núi, nhưng...
Ư ư..."
Thương Hựu Nhất muốn nói nữa nhưng lại bị Sầm Dao bịt miệng.
"Không có gì, không mất mặt, rất đáng yêu."
Thương Đình Lập buồn cười nhìn Sầm Dao đang nổi giận.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Khương Oánh Oánh là người hấp tấp, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Sầm Dao càng khiến cô tò mò.
Cô quyết định nếu hôm nay không biết được bí mật này thì sẽ không rời đi.
"Anh, hôm nay em muốn ngủ với Dao Dao"
"Không được!"
"Không được!"
Khương Oánh Oánh vừa nói xong thì hai người đàn ông đã lập tức đồng thanh mở miệng, kiên quyết từ chối.
"Tại sao lại không được?' Khương Oánh Oánh và Sầm Dao gần như đồng thanh hỏi.
"Hôm nay tôi có chuyện muốn bàn với Dao Dao."
Thương Đình Lập đứng dậy đi tới cạnh Sầm Dao, nhẹ nhàng dời bàn tay đang bịt miệng Thương Hựu Nhất của cô đi.
"Ba, Tiểu Dao định giết con."
Thương Hựu Nhất đạt được tự đao, bất mãn tố cáo với Thương Đình Lập.
"Xin lỗi Hựu Nhất, cô có làm đau cháu không?"
Sầm Dao áy náy nhìn cậu nhóc.
Vừa nãy cô quả thực dùng lực hơi mạnh, nên bây giờ bên miệng cậu nhóc mới lưu lại vệt đỏ.
"Cô Sầm, vậy làm phiền cô giúp tôi chăm sóc tốt cho Hựu Nhất."
Điền Điểm dịu dàng cười nói với Sầm Dao, nhưng Sầm Dao lại thấy được sự không cam lòng và lạnh nhạt trong mắt cô ta.
"Tạm biệt cô Điền Điểm "
Thương Hựu Nhất lễ phép chào Điền Điểm.
"Hựu Nhất chơi vui nha, có chuyện gì thì phải gọi điện cho cô."
Điền Điểm tới ôm Thương Hựu Nhất rồi xoay người rời khỏi.
*Cô ấy không phải mẹ của Hựu Nhất."
Thương Đình Lập không ngẩng đầu, chỉ gắp Sầm Dao một miếng thịt rồi tiếp tục cúi đầu ăn, coi như lời vừa nãy không phải anh nói.
Sầm Dao thản nhiên mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Dù Điền Điểm không phải mẹ Hựu Nhất thì cô cũng không phải là mẹ của bé.
Sự có mặt của Điền Điểm khiến bữa cơm trở nên lúng túng.
Trong ba người thì chỉ có Hựu Nhất vẫn vui vẻ, còn Sầm Dao và Thương Đình Lập đều có suy nghĩ riêng.
Trở lại khách sạn, Sầm Dao tảm cho Hựu Nhất rồi dỗ cậu nhóc ngủ.
Sau đó cô rót một ly nước tới ngồi trên sofa đọc sách, Thương Đình Lập thì ngồi cạnh làm việc.
Cảnh tượng này trông cũng rất hài hòa, nhưng...
"Dao Dao, chị đang ở đâu?"
Khương Oánh Oánh gửi một clip thoại, nghe giọng nói có vẻ rất cô đơn.
"Chị ở Thượng Hải."
Sầm Dao gửi tin nhắn trả lời, cô không nói mình đang ở với ai.
Khương Oánh Oánh nhanh chóng gửi tiếp một clip thoại dài.
"Dao Dao, chị thật không thú vị, vậy mà lại đi Thượng Hải một mình.
Chị nói đi, không phải chị lén lút hẹn hò với ai đó chứ? Đi với chủ tịch Thương à? Có dùng cách em nói để quyến rũ chủ tịch Thương hay không?"
Sầm Dao nghe Khương Oánh Oánh nói, thoáng nghẹn lời.
Cô ấy thật sự là cái gì cũng dám nói.
Khương Oánh Oánh còn đang nói gì đó nhưng Sầm Dao đã hốt hoảng tất điện thoại.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Thương Đình Lập, thấy anh đang nghiền ngẫm nhìn cô, hơn nữa trong mắt còn có mong đợi.
"Cách gì?"
Thấy Sầm Dao né tránh ánh mất mình, Thương Đình Lập hơi buồn cười.
Cô gái nhỏ này cho rằng anh sẽ dễ dàng buông tha cô à.
"Hả?"
Sầm Dao đạnh định uống nước, xém chút bị sặc bởi lời nói của anh.
"Đừng gấp, em cứ từ từ chuẩn bị, anh vẫn đang bận"
Thương Đình Dao đứng dậy đi tới chỗ Sầm Dao giúp cô bớt sặc.
Sầm Dao không nói gì, chỉ thâm máng Khương Oánh Oánh một trận trong lòng.
"Hắt xì!"
Khương Oánh Oánh ngồi trên sofa liên tục hắt hơi.
"Oánh Oánh."
Khương Húc Đông lo lắng nhìn Khương Oánh Oánh.
Lúc nãy còn bình thường mà, sao bây giờ lại hát hơi không ngừng như vậy.
"Anh, em không sao.
Chắc chắn là Dao Dao đang mắng em"
Khương Oánh Oánh vừa thô bạo lau mũi vừa khoác tay Khương Húc Đông nói.
"Chúng ta cũng đi Thượng Hải đi."
Cô đột nhiên sát lại gần mặt Khương Húc Đông, vui vẻ nói.
"Ừm"
Khương Húc Đông nuốt nước bọt, em gái anh luôn tùy hứng như vậy: "Được, em vui là được, đi chỗ nào cũng được"
Anh cưng chiều nhìn Khương Oánh Oánh.
Lần trước đã để cô bị dọa sợ, say này anh vẫn luôn rất cẩn thận.
Anh bằng lòng cả đời làm anh cô, được ở cạnh bảo vệ cô còn hơn phải bị cô xa lánh.
"Sáng mai chúng ta đi ngay đi"
Khương Oán hOánh vui vẻ nắm tay Khương Húc Đông.
Cô cần phải đi để nhắc nhở Dao Dao, nếu không Dao Dao sẽ không dễ dàng dụ được chủ tịch Thương.
Hiệu suất làm việc của Khương Húc Đông không hề thua kém Thương Đình Lập.
Sáng sớm, Sầm Dao vừa thức giấc đã nhận được điện thoại của Khương Oánh Oánh nói cô ấy đã xuống máy bay.
Người này, thật sự là tới đây để góp vui.
Nghĩ tới Khương Oánh Oánh, trên mặt Sầm Dao lập tức hiện lên vẻ hờn dỗi.
Tối qua cũng bởi vì một câu của cô ấy mà xém chút nữa cô bị Thương Đình Lập ép cạn sức lực.
"Dao Dao, nếu em không chủ động thì để anh chủ động vậy.
Dù sao thì em cũng muốn dụ anh, vậy anh tự mình đưa tới cửa có được không?"
Hôm qua Thương Đình Lập vừa làm xong việc đã mặt dày mày dạn tới cạnh Sầm Dao, nói một đống lời ngon tiếng ngọt.
"Dao Dao."
Cô còn đang ngẩn người anh đã thay đồ xong: "Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi tiếp họ."
Anh biết hôm qua Sầm Dao chắc chắn mệt muốn chết nên hôm nay mới muốn cô ở nhà nghỉ ngơi.
"Ừm"
Hiện tại cả người cô không có chút sức, thật sự lười nhúc nhích.
"Tiểu Dao, ba đi đâu vậy?"
Thương Hựu Nhất ngái ngủ đứng ở cửa.
Cậu nhóc vừa thấy ba ra ngoài đã chạy tới hỏi Sầm Dao.
"Ba cháu đi tiếp bạn.
Bây giờ cháu đi rửa mặt đi, lát nữa cô dẫn cháu đi chơi."
Sầm Dao xoa đầu Hựu Nhất, chuẩn bị đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Thương Hựu Nhất cầm một cây kẹo bông lớn đi theo sau Sầm Dao.
Sầm Dao thì đang tắt điện thoại.
Khương Oánh Oánh vừa gọi tới hóng chuyện, hơn nữa cô còn nghe thấy tiếng cười của Thương Đình Lập.
"Tiểu Dao, cô đang nghĩ gì vậy?"
Thương Hựu Nhất như ông cụ non nhìn Sầm Dao.
"Không có gì đâu"
Sầm Dao cất điện thoại vào túi xách, cúi đầu mỉm cười nhìn cậu nhóc.
Mà bên này, Khương Oánh Oánh vừa nghe tới thông báo tắt máy của Sầm Dao đã không vui lẩm bẩm với Thương Đình Lập.
"Chủ tịch Thương, anh nhìn Dao Dao kiêu ngạo nhà anh đi, dám cúp điện thoại của tôi, rồi lại còn khóa máy nữa."
Khương Oánh Oánh để điện thoại qua một bên, không hài lòng nhìn Thương Đình Lập.
"Ừm, cô ấy thật sự rất kiêu ngạo.
Chẳng qua bây giờ có lẽ cô ấy đang ngại ngùng."
Thương Đình Lập hiếm thấy vui vẻ trả lời Khương Oánh Oánh đang bực tức.
Khương Oánh Oánh không nói gì.
Cô đang bị người ta nhét cẩu lương à? Sầm Dao không biết nên nói gì, vì sao những chuyện cô không muốn gặp đều sẽ gặp được? "Cô Sầm"
Điền Điểm xông tới, khí thế lấn át người khác, bước chân nặng nề dường như đang dẫm lên người Sầm Dao.
"Chào cô."
Sầm Dao gật đầu với Điền Điểm, định kéo Hựu Nhất rời khỏi.
"Không biết cô Sầm có suy nghĩ gì với những lời tôi nói hôm đó?"
Điền Điểm rõ ràng không muốn kết thúc buổi gặp mặt tình cờ này, cô ta lạnh lùng hỏi Sầm Dao.
"Cô Điền, nếu có chuyện gì thì cô cũng nên tìm Thương Đình Lập mà nói."
Sầm Dao không muốn nói chuyện phiếm với cô ta.
Dù Sao thì người phụ nữ này có không có liên quan gì tới cô, cô không muốn đôi co với cô ta chỉ vì một người đàn ông.
"Cô Sầm, Đình Lập chỉ có hứng thú nhất thời với cô mà thôi.
Tôi đã nói rồi, cô không phải là người được chọn làm vợ của anh ấy."
Điền Điểm không cam lòng.
Hôm qua cô ta thấy thái độ của Thương Đình Lập với Sầm Dao thì đã biết anh có thể vì cô từ bỏ rất nhiều thứ.
Nếu là trước đây, Thương Đình Lập có lẽ sẽ kết hôn với cô ta, nhưng bây giờ thấy thái độ của anh thì cô ta vừa sợ vừa không chắc.
Là do cô ta luôn nghe theo lời anh, anh không muốn cô ta tới gần thì cô ta cũng không hề oán trách mà duy trì mối quan hệ lúc gần lúc này nên anh mới không nhận ra tình cảm của cô ta sao? "Cô Điền Điểm, ba nói Tiểu Dao là mẹ cháu."
Thương Hựu Nhất nói càng khiến Điền Điểm tức giận.
"Làm gì đó?"
Sầm Dao vừa định bảo cậu nhóc đừng nói thì Thương Đình Lập lên tiếng: "Không phải gần đây cô bận rộn nhiều việc sao? Tình cờ gặp được cũng nhiều lần quá rồi đấy"
Thương Đình Lập đang nói với Điền Điểm, anh biết gần đây cô ta theo dõi Sầm Dao.
Hôm nay để Sầm Dao ở nhà một mình cũng vì dụ Điền Điểm, anh không muốn có người quấy rầy vài ngày nghỉ ngơi hiếm có của mình.
"Đình Lập, anh hiểu lầm rồi"
Điền Điểm nghe Thương Đình Lập nói thì hoảng hốt.
Cô ta không ngờ anh sẽ chỉ trích thắng mặt cô ta như vậy.
"Nếu là hiểu lãm thì tôi mong cô Điền lần sau đừng làm chuyện khiến tôi hiểu lầm nữa"
Thương Đình Lập không nhìn cô ta mà bước tới năm tay Sầm Dao.
Cô gái nhỏ này dạo này hình như hơi khiêm tốn quá mức rồi đấy.
Vì sao người khác khiêu khích cô mà cô không thẳng thừng phản bác chứ? "Ba chỉ thích Tiểu Dao thôi"
Thấy Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao mà quên mình, Thương Hựu Nhất tủi thân bïu môi.
Thương Đình Lập không nói gì mà dùng tay kia ôm cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc vào lòng.
"Dao Dao!"
Khương Oánh Oánh từ xa chạy như bay tới.
Sầm Dao hốt hoảng muốn bỏ tay Thương Đình Lập ra, nhưng người kia rõ ràng không định dễ dàng thả cô đi.
"Dao Dao, em nhớ chị muốn chết."
Khương Oánh Oánh ôm Sầm Dao, Khương Húc Đông và Thương Đình Lập đứng cạnh đồng loạt đen mặt.
"Oánh Oánh."
Khương Húc Đông quát lớn.
Anh không thích Khương Oánh Oánh ôm người khác, cho dù là phụ nữ cũng không được.
Dù đã tự nói với mình sẽ làm một người anh trai tốt ở cạnh bảo vậy cô ấy, nhưng anh ta phát hiện mình vẫn không thể buông tay được.
Khương Oánh Oánh liếc nhìn anh mình rồi nhìn Thương Đình Lập.
Cô thả Sầm Dao ra, sau đó quay đầu, nghịch ngợm thè lưỡi với Khương Húc Đông.
"Sao em lại tới đây?"
Sầm Dao được thả ra, thản nhiên hỏi Khương Oánh Oánh.
"Vi em nhớ chị nha."
Khương Oánh Oánh ngả ngớn nhìn Sầm Dao.
Thật ra cô tới đây để chạy nạn, nếu tiếp tục một mình ở riêng ở anh thì cô nghĩ mình sẽ phát điên.
"Em cảm thấy chị sẽ tin lời này của em à?"
Sầm Dao nhìn Khương Oánh Oánh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đã sớm nhận ra cô ấy có tình cảm với anh mình, nhưng cô cũng biết hai người họ không thể có tương lai.
"Về rồi nói tiếp"
Thương Đình lập nhíu mày.
Anh không vui khi thấy Khương Oánh Oánh không nói gì đã ôm Sầm Dao, nhưng cô gái nhỏ của anh vậy mà không hề tránh né.
Điền Điểm cứ vậy mà nhìn năm người họ đi ngang qua cô ta.
Đến lúc rời đi Thương Đình Lập cũng không hề liếc mắt nhìn cô ta.
"Sầm Dao, để tôi nhìn xem cô có thể đắc ý bao lâu."
Điền Điểm dữ tợn nhìn bóng lưng Sầm Dao, sau đó gửi một đoạn tin nhắn đi.
Sầm Dao bồng khế run người, cảm giác như đang bị người khác theo dõi, cực kỳ khó chịu.
Nhưng khi cô quay đầu lại thì không phát hiện gì cả, Điền Điểm cũng không còn ở chỗ đó nữa.
"Sao vậy?"
Thương Đình Lập nhận thấy Sầm Dao không ổn, lo lắng hỏi cô.
Sầm Dao lắc đầu, không nói gì cả.
Dọc đường chỉ có mình Khương Oánh Oánh không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng Thương Hựu Nhất của sẽ trả lời cô vài câu, còn ba người kia thì chỉ yên lặng nghe cô nói.
Khương Húc Đông nhìn Khương Oánh Oánh với ánh mắt chan chứa tình cảm.
Đương nhiên, ánh mắt đó của anh không tránh khỏi bị Sầm Dao phát hiện.
Sầm Dao cảm thấy đáng tiếc cho Khương Oánh Oánh.
Nếu Khương Húc Đông không phải anh trai cô ấy thì có lẽ hai người là một nửa hoàn hảo của nhau.
Chỉ tiếc, ông trời thích dày vò người khác, như chuyện giữa cô và Thương Đình Lập.
Nghĩ tới Thương Đình Lập, Sầm Dao đưa mắt nhìn anh.
Anh đang chăm chú lái xe.
Cô nghĩ nếu có thể bên cạnh anh cả đời như vậy thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, hai người sẽ không có kết quả.
Khoảng thời gian này luôn bên anh, Sầm Dao gần như đã quen với sự tồn tại của anh.
Bây giờ muốn rời khỏi anh khiến cô cực kỳ đau lòng.
Thương Đinh Lập cũng nhìn thấu được sự đấu tranh và không đành lòng của cô, nhưng anh chỉ yên lặng lái xe.
Anh chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội rời xa anh.
Anh cũng biết rõ Điền Điểm chắc chắn sẽ không dừng tay.
"Ba, mai mình đi sở thú chơi nha."
Tới Thượng Hải hai ngày rồi mà cậu nhóc vẫn chưa được đến Disneyland.
"Mai đi"
Thương Đình Lập đồng ý với cậu nhóc.
"Hay quá!"
Thương Hựu Nhất vui vẻ vỗ tay: "Tiểu Dao, mai mình ngồi tàu lên núi được không?"
Cậu nhóc cọ vào lòng Sầm Dao, cười gian nhìn cô.
"Không."
Nghe Thương Hựu Nhất nói, Sầm Dao gần như phản xạ có điều kiện từ chối.
Chuyện kích thích đó cô không muốn trải nghiệm thêm lần nữa: "Để ba đi với cháu đi"
"Không sao, anh đi chung với hai người, anh sẽ bảo vệ tốt cả hai."
Thương Đình Lập cười nhạt nhìn Sầm Dao.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh bỗng nhớ tiếng lần trước cô gọi điện cho anh lúc ở khu vui chơi.
Tiếng kêu đầy sợ hãi của cô dường như lại văng vẳng bên tai anh.
"Không đi"
Sầm Dao tức giận nhìn Thương Đình Lập.
Anh chắc chắn muốn nhìn cô mất mặt.
"Dao Dao, đi đi mà."
Khương Oánh Oánh không hề biết chuyện cười lúc trước của Sầm Dao.
"Không đi"
Sầm Dao dường như bực tức từ chối Khương Oánh Oánh.
"Tại sao chứ?"
Khương Oánh Oánh khó hiểu nhìn Sầm Dao, hình như cô đang tức giận.
"Cô Oánh Oánh, lần trước Tiểu Dao đi khu vui chơi với cháu đã ngồi xe lên núi, nhưng...
Ư ư..."
Thương Hựu Nhất muốn nói nữa nhưng lại bị Sầm Dao bịt miệng.
"Không có gì, không mất mặt, rất đáng yêu."
Thương Đình Lập buồn cười nhìn Sầm Dao đang nổi giận.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Khương Oánh Oánh là người hấp tấp, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Sầm Dao càng khiến cô tò mò.
Cô quyết định nếu hôm nay không biết được bí mật này thì sẽ không rời đi.
"Anh, hôm nay em muốn ngủ với Dao Dao"
"Không được!"
"Không được!"
Khương Oánh Oánh vừa nói xong thì hai người đàn ông đã lập tức đồng thanh mở miệng, kiên quyết từ chối.
"Tại sao lại không được?' Khương Oánh Oánh và Sầm Dao gần như đồng thanh hỏi.
"Hôm nay tôi có chuyện muốn bàn với Dao Dao."
Thương Đình Lập đứng dậy đi tới cạnh Sầm Dao, nhẹ nhàng dời bàn tay đang bịt miệng Thương Hựu Nhất của cô đi.
"Ba, Tiểu Dao định giết con."
Thương Hựu Nhất đạt được tự đao, bất mãn tố cáo với Thương Đình Lập.
"Xin lỗi Hựu Nhất, cô có làm đau cháu không?"
Sầm Dao áy náy nhìn cậu nhóc.
Vừa nãy cô quả thực dùng lực hơi mạnh, nên bây giờ bên miệng cậu nhóc mới lưu lại vệt đỏ.