Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346: Trọng sắc khinh bạn
"Đệt, biết ngay lão Khương trọng em gái khinh anh em mà"
Ngôn Phong vô thức chửi bậy một câu, nhưng anh nhanh chóng nhớ lại bây giờ quan hệ giữa Khương Húc Đông và Khương Oánh Oánh đã thay đổi, cho dù là trọng cái gì khinh cái gì thì cũng là trọng sắc khinh bạn.
Lục Di cố ý liếc nhìn sang nói: "Bây giờ cậu mới phát hiện ra sao? Cũng chậm tiêu quá rồi đấy"
"Nè nè, sao cậu lại chê tôi, có còn coi tôi là anh em tốt không, có chắc là tình cảm này không phải bằng giấy đó chứ"
Ngôn Phong rất khó chịu, lúc trước Lục Di luôn là người thuộc phe anh, sao bây giờ lại nói chuyện thay lão Khương rồi, chắc chắn là có chuyện gỉ anh không biết đã xảy ra.
Nghĩ vậy, Ngôn Phong lập tức đu lên cổ Lục Di, dán sát vào cố anh nói: "Tiểu Di, nói cho anh Phong của cậu biết, có phải lão Khương đã cho cậu chỗ tốt gì hay không, nếu không sao cậu lại nói chuyện thay anh ta chứ"
Lục Di kéo cánh tay đang quấn lấy cổ anh của Ngôn Phong xuống, sau đó cười như không cười nói: "Đừng có nói thân thiết như thế, cậu cũng đừng quên lúc trước ai đã nói tôi không được."
Ngôn Phong yếu hơn bị kéo tay xuống, nghe anh nói thế thì lập tức nịnh nọt cười, vuốt mũi nói: "Không phải do tôi nghe người khác nói sao? Tôi chỉ tò mò thôi."
Phải biết là mỗi lần anh đến câu lạc bộ đều chơi một lần, cơ thể phụ nữ mềm mại ngủ thoải mái biết bao nhiêu.
Đúng là không ngờ rằng người anh em tốt nhìn qua vô cùng phong lưu phóng khoáng của anh vậy mà lại chỉ có lý luận suông.
Thay vì nói nghi ngờ thì không bằng nói là tò mò.
Không lẽ Lục Di muốn giữ trinh tiết cho mối tình đầu nào hay sao.
Nhưng hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, cây không lìa lá lá chẳng rời cây, chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào làm anh có tình cảm đặc biệt cả.
Đừng nói là anh ta thật sự không thích con gái đó nha.
Nghĩ như thế, Ngôn Phong lập tức cảm thấy trinh tiết của bản thân gặp nguy.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Cánh tay vốn đang túm chặt Lục Di không bỏ lập tức thả lỏng ra trong vô thức.
Sầm Dao nhìn bọn họ, hình như cũng nhớ đến gì đó.
Lúc Sầm Dao và Oánh Oánh ở cùng nhau, khi đó vì muốn an ủi Oánh Oánh mà đã đọc không ít sách, để muốn kể chuyện cho cô ấy nghe.
Sau đó đọc được rất nhiều sách mở ra thế giới mới cho cô.
Chẳng hạn như loại chuyện con trai với con trai cũng có thể "làm.
Thậm chí là tình yêu giữa những người đồng tính.
Những truyện thể loại đam mỹ này nhiều đếm không xuể.
Chỉ là chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Nhưng nghĩ đến việc Lục Di làm ra những chuyện đó vì muốn làm danh tiếng của bản thân xấu đi, đúng là khá giống kiểu Chủ tịch bá đạo cố ý làm xấu danh dự bản thân vì muốn bảo vệ tình yêu đích thực.
Nghĩ vậy, ánh mắt cũng hơi thay đổi.
Thương Đình Lập luôn chú ý Sầm Dao, cực kỳ cạn lời nắm tay Sầm Dao nói: "Đừng nghĩ nhiêu, Lục Di không thích đàn ông, cậu ta chỉ là chưa gặp được người cậu ta thích thôi."
Thấy suy nghĩ của bản thân bị đoán trúng một cách dễ dàng như thế, Sầm Dao không cam lòng hỏi: "Vậy vì sao Lục Di lại đối xử tốt với Ngôn Phong như vậy?"
Thương Đình Lập suy nghĩ rồi nói một cách chắc chắn: "Chắc là vì đã bảo vệ từ nhỏ nên cậu †a quen thôi, loại người như bọn anh, sẽ vì một vài loại tình cảm quan trọng mà bất chấp mọi thứ, dù là tình thân hay tình yêu, Lục Di cùng lắm là đặt tình bạn ở vị trí quan trọng nhất mà thôi, đối với việc này, bọn anh cũng không có tư cách xen vào."
Sầm Dao gật đầu.
Sầm Dao đã hơi hiểu lời giải thích của Thương Đình Lập.
Bởi vì sâu nội tâm cô cũng có suy nghĩ muốn che chở cho Oánh Oánh, còn không phải là vì rất quan tâm đến cô ấy, đặt cô ấy vào lòng hay sao.
Hai chuyện này đều giống nhau.
Ánh mắt khi nhìn về phía hai người họ đã trở nên bình thường lại.
Ngôn Phong cũng đang lóng tai nghe ngóng, cảm thấy những lời này có lý, nhưng vì bảo vệ chút trinh tiết cuối cùng, anh vẫn yên lặng rời xa Lục Di, sau đó chen vào giữa Sầm Dao và Thương Đình Lập hỏi: "Lão Thương, lúc nãy vì sao hai người lại chúc mừng lão Khương, cho dù Khương Oánh Oánh sinh đứa bé kia ra thì cũng là của Cố Hi, có liên quan gì đến lão Khương đâu, hơn nữa cái tên Cố Hi này đúng là không phải người, làm lớn bụng con bé Khương Oánh Oánh rồi còn phá hủy buổi hôn lễ của cô ấy, mấy người phụ nữ kia cứ thích nói tôi khốn nạn, nếu so sánh giữa tôi và Cố Hi, anh ta còn khốn nạn hơn nhiều"
Ngôn Phong còn xùy xùy vài tiếng, rõ ràng cảm thấy danh hiệu tên đàn ông khốn nạn của anh chỉ có tiếng chứ không có miếng.
Sầm Dao lén cúi đầu trợn trắng mắt.
Cô quen rất nhiều người, Ngôn Phong chắc chắn là người kỳ quái nhất trong số những người cô quen.
Cô chưa bao giờ thấy người nào nhất định phải so sánh việc khốn nạn, có khốn nạn hơn hay không, trong lòng còn chưa tự hiểu hay sao.
Sầm Dao đột nhiên biết vì sao lúc trước Oánh Oánh nói ghét Ngôn Phong nhất.
Cái tên này hoàn toàn không biết tự hiểu lấy.
Sầm Dao thấy anh còn đang lảm nhảm, không muốn nghe nữa, lập tức nói ngắn gọn mọi chuyện cho anh nghe: "Thật ra chuyện giữa Cố Hi và Oánh Oánh đều do anh ta tính toán hết, hai người bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, đương nhiên là không có đứa con nào hết"
Ngôn Phong nghe vậy, lập tức trợn trừng mắt, theo bản năng mảng một câu thô tục: "Đệt, Lục Tiểu Di, thật sự có người không dao động trước sắc đẹp như cậu kìa, phục rồi phục rồi"
Sầm Dao cạn lời trước cách cư xử của Ngôn Phong.
Hình như chú ý không đúng trọng tâm rồi thì phải.
Chẳng lẽ không phải nên chú ý là Khương Húc Đông không có bị cắm sừng sao.
Từ từ, cái vấn đề quải gì đây.
Sầm Dao đột nhiên phát hiện cô cũng bị anh làm lạc đề, lập tức lén trợn trắng mắt nhìn Ngôn Phong, cũng len lén cách anh xa hơn.
Hôm nay sau khi biết Oánh Oánh sống rất hạnh phúc, cũng đã có được một cục cưng, trên đường về nhà tâm trạng của Sầm Dao đều rất vui vẻ.
Lúc Thương Đình Lập lái xe, Sầm Dao vẫn luôn dựa vào lưng ghế cười hì hì nói chuyện với anh.
"Đình Lập, Oánh Oánh cuối cùng cũng khổ tận cam lai, em vui quá"
"Đình Lập, em có nên mua chút quần áo cho con của Oánh Oánh không, ừm, trừ quần áo ra còn phải gửi cho cô ấy cái gì nữa đây, đồ chơi hả? Hừm, còn chưa biết giới tính của em bé, hay là chuẩn bị cho bé trai bé gái mỗi loại một bộ luôn đi, í, bên ngoài có cửa hàng thời trang trẻ em, Đình Lập, dừng xe lại"
Thương Đình Lập đột nhiên bị bắt dừng xe lại, anh bất đắc dĩ nhìn Dao Dao nói: "Mấy thứ này ở nước ngoài có rất nhiều, chúng ta mua cho họ làm gì chứ"
Sầm Dao nghe vậy lập tức không phục, lớn tiếng đáp lại: "Đình Lập, chuyện này anh không biết rồi, em tặng và người khác tặng sao mà giống được chứ"
Lý do này rất đúng, rất thuyết phục.
Thương Đình Lập theo bản năng cảm thấy lý do này rất có lý chỉ có thể bất đắc dĩ dừng xe trước cửa hàng bán đồ cho trẻ em kia.
Sau đó Thương Đình Lập lập tức nhìn thấy một người dù mua quần áo cho bản thân cũng sẽ lựa trái lựa phải như Dao Dao, bây giờ lại cứ đăm đăm bỏ hết mấy thứ cô nhìn thấy lên quây tính tiền.
Sau đó nhân viên cửa hàng lập tức phát huy sở trường của họ, liên tục giới thiệu sản phẩm cho hai người.
Thấy đồ càng lúc càng nhiều, Thương Đình Lập chỉ có thể giật giật môi, khép hờ mắt lại, làm bộ như không hề nhìn thấy gì.
Sau đó đến khi trả tiền, Thương Đình Lập phát hiện ra anh lại thu hoạch được một đống ánh mắt sảng lấp lánh.
Ngôn Phong vô thức chửi bậy một câu, nhưng anh nhanh chóng nhớ lại bây giờ quan hệ giữa Khương Húc Đông và Khương Oánh Oánh đã thay đổi, cho dù là trọng cái gì khinh cái gì thì cũng là trọng sắc khinh bạn.
Lục Di cố ý liếc nhìn sang nói: "Bây giờ cậu mới phát hiện ra sao? Cũng chậm tiêu quá rồi đấy"
"Nè nè, sao cậu lại chê tôi, có còn coi tôi là anh em tốt không, có chắc là tình cảm này không phải bằng giấy đó chứ"
Ngôn Phong rất khó chịu, lúc trước Lục Di luôn là người thuộc phe anh, sao bây giờ lại nói chuyện thay lão Khương rồi, chắc chắn là có chuyện gỉ anh không biết đã xảy ra.
Nghĩ vậy, Ngôn Phong lập tức đu lên cổ Lục Di, dán sát vào cố anh nói: "Tiểu Di, nói cho anh Phong của cậu biết, có phải lão Khương đã cho cậu chỗ tốt gì hay không, nếu không sao cậu lại nói chuyện thay anh ta chứ"
Lục Di kéo cánh tay đang quấn lấy cổ anh của Ngôn Phong xuống, sau đó cười như không cười nói: "Đừng có nói thân thiết như thế, cậu cũng đừng quên lúc trước ai đã nói tôi không được."
Ngôn Phong yếu hơn bị kéo tay xuống, nghe anh nói thế thì lập tức nịnh nọt cười, vuốt mũi nói: "Không phải do tôi nghe người khác nói sao? Tôi chỉ tò mò thôi."
Phải biết là mỗi lần anh đến câu lạc bộ đều chơi một lần, cơ thể phụ nữ mềm mại ngủ thoải mái biết bao nhiêu.
Đúng là không ngờ rằng người anh em tốt nhìn qua vô cùng phong lưu phóng khoáng của anh vậy mà lại chỉ có lý luận suông.
Thay vì nói nghi ngờ thì không bằng nói là tò mò.
Không lẽ Lục Di muốn giữ trinh tiết cho mối tình đầu nào hay sao.
Nhưng hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, cây không lìa lá lá chẳng rời cây, chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào làm anh có tình cảm đặc biệt cả.
Đừng nói là anh ta thật sự không thích con gái đó nha.
Nghĩ như thế, Ngôn Phong lập tức cảm thấy trinh tiết của bản thân gặp nguy.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Cánh tay vốn đang túm chặt Lục Di không bỏ lập tức thả lỏng ra trong vô thức.
Sầm Dao nhìn bọn họ, hình như cũng nhớ đến gì đó.
Lúc Sầm Dao và Oánh Oánh ở cùng nhau, khi đó vì muốn an ủi Oánh Oánh mà đã đọc không ít sách, để muốn kể chuyện cho cô ấy nghe.
Sau đó đọc được rất nhiều sách mở ra thế giới mới cho cô.
Chẳng hạn như loại chuyện con trai với con trai cũng có thể "làm.
Thậm chí là tình yêu giữa những người đồng tính.
Những truyện thể loại đam mỹ này nhiều đếm không xuể.
Chỉ là chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Nhưng nghĩ đến việc Lục Di làm ra những chuyện đó vì muốn làm danh tiếng của bản thân xấu đi, đúng là khá giống kiểu Chủ tịch bá đạo cố ý làm xấu danh dự bản thân vì muốn bảo vệ tình yêu đích thực.
Nghĩ vậy, ánh mắt cũng hơi thay đổi.
Thương Đình Lập luôn chú ý Sầm Dao, cực kỳ cạn lời nắm tay Sầm Dao nói: "Đừng nghĩ nhiêu, Lục Di không thích đàn ông, cậu ta chỉ là chưa gặp được người cậu ta thích thôi."
Thấy suy nghĩ của bản thân bị đoán trúng một cách dễ dàng như thế, Sầm Dao không cam lòng hỏi: "Vậy vì sao Lục Di lại đối xử tốt với Ngôn Phong như vậy?"
Thương Đình Lập suy nghĩ rồi nói một cách chắc chắn: "Chắc là vì đã bảo vệ từ nhỏ nên cậu †a quen thôi, loại người như bọn anh, sẽ vì một vài loại tình cảm quan trọng mà bất chấp mọi thứ, dù là tình thân hay tình yêu, Lục Di cùng lắm là đặt tình bạn ở vị trí quan trọng nhất mà thôi, đối với việc này, bọn anh cũng không có tư cách xen vào."
Sầm Dao gật đầu.
Sầm Dao đã hơi hiểu lời giải thích của Thương Đình Lập.
Bởi vì sâu nội tâm cô cũng có suy nghĩ muốn che chở cho Oánh Oánh, còn không phải là vì rất quan tâm đến cô ấy, đặt cô ấy vào lòng hay sao.
Hai chuyện này đều giống nhau.
Ánh mắt khi nhìn về phía hai người họ đã trở nên bình thường lại.
Ngôn Phong cũng đang lóng tai nghe ngóng, cảm thấy những lời này có lý, nhưng vì bảo vệ chút trinh tiết cuối cùng, anh vẫn yên lặng rời xa Lục Di, sau đó chen vào giữa Sầm Dao và Thương Đình Lập hỏi: "Lão Thương, lúc nãy vì sao hai người lại chúc mừng lão Khương, cho dù Khương Oánh Oánh sinh đứa bé kia ra thì cũng là của Cố Hi, có liên quan gì đến lão Khương đâu, hơn nữa cái tên Cố Hi này đúng là không phải người, làm lớn bụng con bé Khương Oánh Oánh rồi còn phá hủy buổi hôn lễ của cô ấy, mấy người phụ nữ kia cứ thích nói tôi khốn nạn, nếu so sánh giữa tôi và Cố Hi, anh ta còn khốn nạn hơn nhiều"
Ngôn Phong còn xùy xùy vài tiếng, rõ ràng cảm thấy danh hiệu tên đàn ông khốn nạn của anh chỉ có tiếng chứ không có miếng.
Sầm Dao lén cúi đầu trợn trắng mắt.
Cô quen rất nhiều người, Ngôn Phong chắc chắn là người kỳ quái nhất trong số những người cô quen.
Cô chưa bao giờ thấy người nào nhất định phải so sánh việc khốn nạn, có khốn nạn hơn hay không, trong lòng còn chưa tự hiểu hay sao.
Sầm Dao đột nhiên biết vì sao lúc trước Oánh Oánh nói ghét Ngôn Phong nhất.
Cái tên này hoàn toàn không biết tự hiểu lấy.
Sầm Dao thấy anh còn đang lảm nhảm, không muốn nghe nữa, lập tức nói ngắn gọn mọi chuyện cho anh nghe: "Thật ra chuyện giữa Cố Hi và Oánh Oánh đều do anh ta tính toán hết, hai người bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, đương nhiên là không có đứa con nào hết"
Ngôn Phong nghe vậy, lập tức trợn trừng mắt, theo bản năng mảng một câu thô tục: "Đệt, Lục Tiểu Di, thật sự có người không dao động trước sắc đẹp như cậu kìa, phục rồi phục rồi"
Sầm Dao cạn lời trước cách cư xử của Ngôn Phong.
Hình như chú ý không đúng trọng tâm rồi thì phải.
Chẳng lẽ không phải nên chú ý là Khương Húc Đông không có bị cắm sừng sao.
Từ từ, cái vấn đề quải gì đây.
Sầm Dao đột nhiên phát hiện cô cũng bị anh làm lạc đề, lập tức lén trợn trắng mắt nhìn Ngôn Phong, cũng len lén cách anh xa hơn.
Hôm nay sau khi biết Oánh Oánh sống rất hạnh phúc, cũng đã có được một cục cưng, trên đường về nhà tâm trạng của Sầm Dao đều rất vui vẻ.
Lúc Thương Đình Lập lái xe, Sầm Dao vẫn luôn dựa vào lưng ghế cười hì hì nói chuyện với anh.
"Đình Lập, Oánh Oánh cuối cùng cũng khổ tận cam lai, em vui quá"
"Đình Lập, em có nên mua chút quần áo cho con của Oánh Oánh không, ừm, trừ quần áo ra còn phải gửi cho cô ấy cái gì nữa đây, đồ chơi hả? Hừm, còn chưa biết giới tính của em bé, hay là chuẩn bị cho bé trai bé gái mỗi loại một bộ luôn đi, í, bên ngoài có cửa hàng thời trang trẻ em, Đình Lập, dừng xe lại"
Thương Đình Lập đột nhiên bị bắt dừng xe lại, anh bất đắc dĩ nhìn Dao Dao nói: "Mấy thứ này ở nước ngoài có rất nhiều, chúng ta mua cho họ làm gì chứ"
Sầm Dao nghe vậy lập tức không phục, lớn tiếng đáp lại: "Đình Lập, chuyện này anh không biết rồi, em tặng và người khác tặng sao mà giống được chứ"
Lý do này rất đúng, rất thuyết phục.
Thương Đình Lập theo bản năng cảm thấy lý do này rất có lý chỉ có thể bất đắc dĩ dừng xe trước cửa hàng bán đồ cho trẻ em kia.
Sau đó Thương Đình Lập lập tức nhìn thấy một người dù mua quần áo cho bản thân cũng sẽ lựa trái lựa phải như Dao Dao, bây giờ lại cứ đăm đăm bỏ hết mấy thứ cô nhìn thấy lên quây tính tiền.
Sau đó nhân viên cửa hàng lập tức phát huy sở trường của họ, liên tục giới thiệu sản phẩm cho hai người.
Thấy đồ càng lúc càng nhiều, Thương Đình Lập chỉ có thể giật giật môi, khép hờ mắt lại, làm bộ như không hề nhìn thấy gì.
Sau đó đến khi trả tiền, Thương Đình Lập phát hiện ra anh lại thu hoạch được một đống ánh mắt sảng lấp lánh.
Bình luận facebook