Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Đoàn tụ (2)
Những suy nghĩ trong lòng Thương Đình Lập lúc này rất cực đoan, anh bị sự ghen tuông trong tim làm cho mờ mắt, tất cả những gì cô làm sau khi anh đến đều khiến anh thống hận, mỗi lần cự tuyệt đều thể hiện như thế không hề quan tâm anh. Trong lòng vừa nóng như bị lửa đốt, vừa lạnh lẽo nhưng băng.
Anh khao khát cô ôm anh, cho anh hơi ấm, nhưng cô chỉ đấy anh ra, thậm chí còn keo kiệt cả một ánh mắt với anh.
Lúc đầu trong lòng có bao nhiêu lo lắng cho cô thì giờ đây lại có bấy nhiêu thống hận.
“Sầm Dao, em thật là một người phụ nữ tàn nhẫn vô tình, những ngày em mất tích, Hựu Nhất vẫn luôn nhớ đến em, nó ở nhà ăn không ngon ngủ cũng không yên, thế nhưng, em thì sao, em lại ở thôn nhỏ trên núi này cùng người đàn ông khác dính lấy nhau, hoàn toàn không hề nghĩ đến nó, em luôn nói em thích Hựu Nhất, thì ra đây là thích của em, cái thích của em cũng thật hời hợt” Ngữ khí của Thương Đình Lập vừa trầm vừa nặng, mỗi một câu đều mang theo ý trào phúng.
Sầm Dao nghe thấy những lời anh nói xong thì sắc mặt cũng trắng bệch.
Trong lòng cô không phải không nhớ Hựu Nhất, chỉ là cô đem nỗi nhớ Hựu Nhất chôn chặt trong đáy lòng, bởi vì cô biết cuối cùng rồi cũng có một ngày Hựu Nhất sẽ gọi người khác là mẹ, người đó có thể là mẹ ruột của nhóc, cũng có thể là người phụ nữ mà Thương Đình Lập cưới, nói sao đi nữa, người đó cũng không phải là cô.
Cô không hy vọng có một ngày cô sẽ có kết cục đó.
Nếu như chuyện như thế thật sự xảy ra, cô nghĩ cô sẽ gục ngã mất thôi.
Thương Vân thấy sắc mặt Sầm Dao thay đổi, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười cũng dần tát đi, từ trước đến giờ anh ta luôn ở trong tối đấu với Thương Đình Lập, không hề trực diện gặp gỡ qua, giờ đây anh lại ngang nhiên dùng con trai đe dọa dụ dỗ Sầm Dao, trong lòng càng khinh thường anh.
“Không cần biết anh là ai, làm đàn ông lại đe dọa một người phụ nữ, anh cảm thấy như vậy mà được sao?” Thương Vân bước lên trước, đối mặt với Thương Đình Lập. Chiều cao hai người không chênh lệch nhiều lắm, chỉ là một người tráng kiện còn một người thì hơi gây. Thương Đình Lập bị người đàn ông trước mặt làm cho giận đến bật cười, anh thật không biết người đàn ông này lấy đâu ra dũng khí để so bì với anh.
Anh bước đến gần một bước, khí thế bức người.
Ngày trước không cần biết là ai, chỉ cần đứng trước khí thế của anh thì đều không tự chủ được mà lùi bước. Người đàn ông trước mặt lại cười nhẹ như gió thổi mây trôi, như thế không hề cảm thấy gì. Nhưng Thương Đình Lập lại nhạy bén nhận ra một luồng khí thể khác đang chống lại anh.
Đây là sự cảm ứng giữa những kẻ mạnh với nhau. Người đàn ông trước mặt tuyệt đối không đơn giản. Sầm Dao đứng bên cạnh nhìn hai người đang phát ra khí thế bức người, trong lòng hơi toát mồ hôi hột.
Cô đi về phía trước, chặn tầm nhìn Thương Vân của Thương Đình Lập.
“Chúng ta nói chuyện đi” Thương Đình Lập vốn cho rằng cô muốn bảo vệ người đàn ông đó, sự tức giận trong lòng như muốn bộc phát ra, nhưng lại nghe thấy câu này của cô. Sau một hồi ngẩn người thì gật đầu đồng ý. “Được thôi.” Chỉ cần cô đồng ÿ nói chuyện, Thương Đình Lập tự tin có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý.
Anh sẽ nói với cô, anh vốn không hề đính hôn với Điềm Điềm, lễ đính hôn đó đã bị hủy bỏ rồi. Anh sẽ nói với cô, sau này cũng sẽ không có người khác nữa, chỉ có cô mới có thể làm vợ tương lai của anh. Tuy rằng cô vẫn luôn giận anh, nhưng mà biết cô vì hiểu lầm mới rời đi, anh đồng ý tha thứ cho cô một lần. Trong lòng Thương Đình Lập tràn ngập sự hài lòng.
Nhưng một giọng nói khác lại làm anh sực tỉnh. “Dao Dao, chị đi với anh ta sẽ có nguy hiểm đó, anh không yên tâm” Thương Vân kéo cô, không chịu buông tay, giọng điệu lo lắng, vô cùng thành khẩn. Nhưng cùng là đàn ông, sao Thương Đình Lập có thể không nhìn ra anh ta nghĩ gì chứ. Anh ta biết, một khi Sầm Dao rời đi, thì nhất định sẽ làm hòa với anh, cho nên bây giờ mới sốt ruột như vậy.
Thương Đình Lập nghĩ đến đây, tâm tình rất tốt khẽ cười chế nhạo anh ta. Trong lòng Thương Vân thâm khinh thường người đàn ông đắc ý trước mặt, nhưng ngoài mặt thì lại tỉ ra lo lắng cho Sầm Dao. Ánh mắt anh ta vô cùng lo lắng, như thể cô mà rời đi thì sẽ bị tổn thương ngay.
Trong lòng Sầm Dao cảm thấy rất ấm áp, đã rất lâu rồi không có được sự lo lắng giản đơn không pha tạp những cảm xúc khác như vậy.
Cô nhướng mày, khóe môi cong lên, nụ cười ấm áp rực rỡ như ánh nắng mùa xuân. *“A Vân, anh đừng lo lắng, tôi nói chuyện với anh ấy xong sẽ quay lại ngay, cậu đi ăn cơm trước đi, không biết chừng, chờ đến khi cậu ăn cơm xong thì tôi cũng đã quay lại rồi” Thương Vân hiểu Sầm Dao đã sớm đưa ra quyết định rồi, vậy thì có là ai cũng không khuyên cô được.
Chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, chẳng qua, lúc anh ta rời đi vẫn không quên dặn dò một câu: “Dao Dao, nói xong thì quay về ngay, không thì tôi sẽ đi tìm chị đó." Sầm Dao khẽ cười gật đầu, đối với lời dặn dò của anh ta, cô đương nhiên cũng đặt trong lòng.
Lúc Thương Vân rời đi, một bước quay đầu lại mấy lần, như thể một con chó nhỏ bị chủ nhân đuổi đi, vô cùng ủy khuất.
Thương Đình Lập khinh thường cười một tiếng, như thể giễu cợt lại xen lẫn ghen tuông, anh lặng lẽ đi đến sau lưng Sầm Dao, từng bước từng bước giẫm lên cái bóng của cô, như thể có vậy thì mới có thế độc chiếm tất cả mọi thứ của cô.
“Em ở đây à” Thương Đình Lập đánh giá nơi Sầm Dao ở, anh hơi cau mày, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét. Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh đến một nơi thế này. Giống như khi anh dừng xe tại thôn Tiểu Liên vậy.
Tất cả thôn dân nhìn thấy thức đồ kỳ quái đặc biệt như vậy, từng người vây quanh bọn họ, hận không thể sờ vài cái. Nếu như không phải sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn không dễ chọc.
Chỉ e đã bị các thôn dân kia dán lên người rồi.
Sầm Dao cũng chưa từng đến một ngôi làng nào lạc hậu đến như vậy, chỉ là ở một hai ngày, cô cũng không quá chán ghét nơi này.
Những thôn dân ở đây rất hiếu khách, nhiệt tình với mọi người, tuy rằng dường như nhìn qua thì họ đã quá quen thuộc với những người khác. Nhưng ở trong thế giới thực tế này, bọn họ đơn thuần như vậy, không biết tính toán như vậy, như thể là địa đàng cuối cùng trên thế giới này.
Sống cùng với những người đơn giản thế này, không cần tính toán, thật khiến người ta dễ chịu. “Thương Đình Lập, anh đã ghét nơi này như thế, vậy thì mau rời khỏi đây đi, nếu như anh muốn nhìn thấy em, thì hiện giờ cũng đã nhìn thấy rồi, anh không xảy ra chuyện gì hết, chẳng qua là muốn sống ở đây một thời gian, trải qua một cuộc sống bình yên, em nghĩ, anh cũng sẽ không quấy rầy chứ, bây giờ, anh nên rời khỏi đây rồi” Mặt Sầm Dao hơi tái nhợt, cô nghiêm túc nhìn anh, nói một tràng dài.
Hiện giờ tất cả những gì cô nói đều là thật lòng khuyên anh, dù sao Nguyên Thịnh là một công ty lớn như vậy, anh không ở đó chủ trì đại cục, e rằng Thương Ngộ và những người thèm muốn vị trí của anh lúc này đều không tránh khỏi nhân cơ hội này muốn kéo anh xuống.
“Sầm Dao, em đang lo lắng cho anh” Giọng điệu của Thương Đình Lập mang theo sự kháng định, anh đi về trước một bước, trực tiếp đè Sầm Dao xuống bàn.
Một đôi mắt ẩn chứa kỳ vọng nhìn chằm chằm vào cô, như một con thú dữ muốn nuốt chửng con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng.
“Em không có, Thương Đình Lập, để em đứng dậy đi, đừng đè lên em như vậy” Sầm Dao đẩy anh, cánh tay trắng nõn muốn đẩy người đang mạnh mẽ đè cô ra, chỉ là đấy rất lâu mà anh vẫn không hề nhúc nhích.
Anh khao khát cô ôm anh, cho anh hơi ấm, nhưng cô chỉ đấy anh ra, thậm chí còn keo kiệt cả một ánh mắt với anh.
Lúc đầu trong lòng có bao nhiêu lo lắng cho cô thì giờ đây lại có bấy nhiêu thống hận.
“Sầm Dao, em thật là một người phụ nữ tàn nhẫn vô tình, những ngày em mất tích, Hựu Nhất vẫn luôn nhớ đến em, nó ở nhà ăn không ngon ngủ cũng không yên, thế nhưng, em thì sao, em lại ở thôn nhỏ trên núi này cùng người đàn ông khác dính lấy nhau, hoàn toàn không hề nghĩ đến nó, em luôn nói em thích Hựu Nhất, thì ra đây là thích của em, cái thích của em cũng thật hời hợt” Ngữ khí của Thương Đình Lập vừa trầm vừa nặng, mỗi một câu đều mang theo ý trào phúng.
Sầm Dao nghe thấy những lời anh nói xong thì sắc mặt cũng trắng bệch.
Trong lòng cô không phải không nhớ Hựu Nhất, chỉ là cô đem nỗi nhớ Hựu Nhất chôn chặt trong đáy lòng, bởi vì cô biết cuối cùng rồi cũng có một ngày Hựu Nhất sẽ gọi người khác là mẹ, người đó có thể là mẹ ruột của nhóc, cũng có thể là người phụ nữ mà Thương Đình Lập cưới, nói sao đi nữa, người đó cũng không phải là cô.
Cô không hy vọng có một ngày cô sẽ có kết cục đó.
Nếu như chuyện như thế thật sự xảy ra, cô nghĩ cô sẽ gục ngã mất thôi.
Thương Vân thấy sắc mặt Sầm Dao thay đổi, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười cũng dần tát đi, từ trước đến giờ anh ta luôn ở trong tối đấu với Thương Đình Lập, không hề trực diện gặp gỡ qua, giờ đây anh lại ngang nhiên dùng con trai đe dọa dụ dỗ Sầm Dao, trong lòng càng khinh thường anh.
“Không cần biết anh là ai, làm đàn ông lại đe dọa một người phụ nữ, anh cảm thấy như vậy mà được sao?” Thương Vân bước lên trước, đối mặt với Thương Đình Lập. Chiều cao hai người không chênh lệch nhiều lắm, chỉ là một người tráng kiện còn một người thì hơi gây. Thương Đình Lập bị người đàn ông trước mặt làm cho giận đến bật cười, anh thật không biết người đàn ông này lấy đâu ra dũng khí để so bì với anh.
Anh bước đến gần một bước, khí thế bức người.
Ngày trước không cần biết là ai, chỉ cần đứng trước khí thế của anh thì đều không tự chủ được mà lùi bước. Người đàn ông trước mặt lại cười nhẹ như gió thổi mây trôi, như thế không hề cảm thấy gì. Nhưng Thương Đình Lập lại nhạy bén nhận ra một luồng khí thể khác đang chống lại anh.
Đây là sự cảm ứng giữa những kẻ mạnh với nhau. Người đàn ông trước mặt tuyệt đối không đơn giản. Sầm Dao đứng bên cạnh nhìn hai người đang phát ra khí thế bức người, trong lòng hơi toát mồ hôi hột.
Cô đi về phía trước, chặn tầm nhìn Thương Vân của Thương Đình Lập.
“Chúng ta nói chuyện đi” Thương Đình Lập vốn cho rằng cô muốn bảo vệ người đàn ông đó, sự tức giận trong lòng như muốn bộc phát ra, nhưng lại nghe thấy câu này của cô. Sau một hồi ngẩn người thì gật đầu đồng ý. “Được thôi.” Chỉ cần cô đồng ÿ nói chuyện, Thương Đình Lập tự tin có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý.
Anh sẽ nói với cô, anh vốn không hề đính hôn với Điềm Điềm, lễ đính hôn đó đã bị hủy bỏ rồi. Anh sẽ nói với cô, sau này cũng sẽ không có người khác nữa, chỉ có cô mới có thể làm vợ tương lai của anh. Tuy rằng cô vẫn luôn giận anh, nhưng mà biết cô vì hiểu lầm mới rời đi, anh đồng ý tha thứ cho cô một lần. Trong lòng Thương Đình Lập tràn ngập sự hài lòng.
Nhưng một giọng nói khác lại làm anh sực tỉnh. “Dao Dao, chị đi với anh ta sẽ có nguy hiểm đó, anh không yên tâm” Thương Vân kéo cô, không chịu buông tay, giọng điệu lo lắng, vô cùng thành khẩn. Nhưng cùng là đàn ông, sao Thương Đình Lập có thể không nhìn ra anh ta nghĩ gì chứ. Anh ta biết, một khi Sầm Dao rời đi, thì nhất định sẽ làm hòa với anh, cho nên bây giờ mới sốt ruột như vậy.
Thương Đình Lập nghĩ đến đây, tâm tình rất tốt khẽ cười chế nhạo anh ta. Trong lòng Thương Vân thâm khinh thường người đàn ông đắc ý trước mặt, nhưng ngoài mặt thì lại tỉ ra lo lắng cho Sầm Dao. Ánh mắt anh ta vô cùng lo lắng, như thể cô mà rời đi thì sẽ bị tổn thương ngay.
Trong lòng Sầm Dao cảm thấy rất ấm áp, đã rất lâu rồi không có được sự lo lắng giản đơn không pha tạp những cảm xúc khác như vậy.
Cô nhướng mày, khóe môi cong lên, nụ cười ấm áp rực rỡ như ánh nắng mùa xuân. *“A Vân, anh đừng lo lắng, tôi nói chuyện với anh ấy xong sẽ quay lại ngay, cậu đi ăn cơm trước đi, không biết chừng, chờ đến khi cậu ăn cơm xong thì tôi cũng đã quay lại rồi” Thương Vân hiểu Sầm Dao đã sớm đưa ra quyết định rồi, vậy thì có là ai cũng không khuyên cô được.
Chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, chẳng qua, lúc anh ta rời đi vẫn không quên dặn dò một câu: “Dao Dao, nói xong thì quay về ngay, không thì tôi sẽ đi tìm chị đó." Sầm Dao khẽ cười gật đầu, đối với lời dặn dò của anh ta, cô đương nhiên cũng đặt trong lòng.
Lúc Thương Vân rời đi, một bước quay đầu lại mấy lần, như thể một con chó nhỏ bị chủ nhân đuổi đi, vô cùng ủy khuất.
Thương Đình Lập khinh thường cười một tiếng, như thể giễu cợt lại xen lẫn ghen tuông, anh lặng lẽ đi đến sau lưng Sầm Dao, từng bước từng bước giẫm lên cái bóng của cô, như thể có vậy thì mới có thế độc chiếm tất cả mọi thứ của cô.
“Em ở đây à” Thương Đình Lập đánh giá nơi Sầm Dao ở, anh hơi cau mày, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét. Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh đến một nơi thế này. Giống như khi anh dừng xe tại thôn Tiểu Liên vậy.
Tất cả thôn dân nhìn thấy thức đồ kỳ quái đặc biệt như vậy, từng người vây quanh bọn họ, hận không thể sờ vài cái. Nếu như không phải sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn không dễ chọc.
Chỉ e đã bị các thôn dân kia dán lên người rồi.
Sầm Dao cũng chưa từng đến một ngôi làng nào lạc hậu đến như vậy, chỉ là ở một hai ngày, cô cũng không quá chán ghét nơi này.
Những thôn dân ở đây rất hiếu khách, nhiệt tình với mọi người, tuy rằng dường như nhìn qua thì họ đã quá quen thuộc với những người khác. Nhưng ở trong thế giới thực tế này, bọn họ đơn thuần như vậy, không biết tính toán như vậy, như thể là địa đàng cuối cùng trên thế giới này.
Sống cùng với những người đơn giản thế này, không cần tính toán, thật khiến người ta dễ chịu. “Thương Đình Lập, anh đã ghét nơi này như thế, vậy thì mau rời khỏi đây đi, nếu như anh muốn nhìn thấy em, thì hiện giờ cũng đã nhìn thấy rồi, anh không xảy ra chuyện gì hết, chẳng qua là muốn sống ở đây một thời gian, trải qua một cuộc sống bình yên, em nghĩ, anh cũng sẽ không quấy rầy chứ, bây giờ, anh nên rời khỏi đây rồi” Mặt Sầm Dao hơi tái nhợt, cô nghiêm túc nhìn anh, nói một tràng dài.
Hiện giờ tất cả những gì cô nói đều là thật lòng khuyên anh, dù sao Nguyên Thịnh là một công ty lớn như vậy, anh không ở đó chủ trì đại cục, e rằng Thương Ngộ và những người thèm muốn vị trí của anh lúc này đều không tránh khỏi nhân cơ hội này muốn kéo anh xuống.
“Sầm Dao, em đang lo lắng cho anh” Giọng điệu của Thương Đình Lập mang theo sự kháng định, anh đi về trước một bước, trực tiếp đè Sầm Dao xuống bàn.
Một đôi mắt ẩn chứa kỳ vọng nhìn chằm chằm vào cô, như một con thú dữ muốn nuốt chửng con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng.
“Em không có, Thương Đình Lập, để em đứng dậy đi, đừng đè lên em như vậy” Sầm Dao đẩy anh, cánh tay trắng nõn muốn đẩy người đang mạnh mẽ đè cô ra, chỉ là đấy rất lâu mà anh vẫn không hề nhúc nhích.