Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192: Ấm ức
Sầm Hoàn tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng. Nếu lời này do người khác nói, cô ta sẽ đáp trả lại ngay, nhưng cố tình những lời này lại do người cô ta luôn đặt trong tim nói ra.
Cô ta chỉ có thể chịu đựng cơn đau đớn trong lòng, ngoan ngoãn trả lời: “Thật xin lỗi, anh Thương, tôi không nghĩ nhiều đến thế, là do tôi sơ suất, tôi về ngay đây” Mắt Sâm Hoàn đã bắt đầu đỏ lên, trong lòng vô cùng ấm ức.
Cô ta làm ra dáng vẻ thế này cũng là vì đoán trước Sầm Dao sẽ không trơ mắt ra nhìn cô ta cứ vậy đi về. Quả nhiên, gần như ngay lúc cô ta định che mặt bỏ chạy. Sầm Dao đã trực tiếp kéo tay cô ta lại, cẩn thận an ủi: “Hoàn Hoàn, em đừng nghe lời anh ấy, em muốn ở cùng với chị thì tối nay cứ việc ở lại, đúng là hai chị em chúng ta đã lâu lắm rồi không có ở chung trò chuyện với nhau”
“Sầm Dao” Thương Đình Lập nhíu mày, trong ánh mắt có hơi bất ngờ. Ánh mắt cô rõ ràng đã hơi tức giận, đây là lần đầu tiên anh thật sự tức giận từ sau khi bọn họ từ thôn Tiểu Liên trở về đến giờ.
Thương Đình Lập biết Sầm Dao rất xem trọng tình cảm với Sầm Hoàn, nhưng người phụ nữ kia cũng không có giống như cô. Trong mắt cô ta mang theo ác ý và tính toán rất rõ ràng, Thương Đình Lập nhìn thấy rất rõ ràng. Anh không muốn để Sầm Dao ở cùng với một người có thể làm tổn thương cô bất cứ lúc nào.
Nhưng Sầm Dao lại không biết mấy chuyện này. “Đình Lập, Sâm Hoàn là em gái em, em muốn tâm sự chút chuyện riêng với em gái của mình, không lẽ anh cũng muốn nghe sao?” Gương mặt trầm tĩnh của Sầm Dao mang theo chút trêu ghẹo, cố ý nói thể.
Tuy rằng Sầm Dao không hiểu vì sao Thương Đình Lập lại nghiêm khác ra lệnh cấm cô không được tiếp xúc với Sầm Hoàn.
Có lẽ là bởi vì chuyện lần trước Sâm Hoàn bắt cóc cô làm bây giờ anh đề phòng Sầm Hoàn, nhưng Sầm Dao lại cảm thấy bây giờ Sầm Hoàn chắc chân đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu không bây giờ cô ta cũng không thể chung sống hòa hợp với cô như bây giờ.
Sầm Dao tự hỏi cô cũng hiểu một chút về cô em gái này, tuy rằng Sầm Hoàn có đôi lúc khá tự do tùy ý, nhưng mà cô ta đã ghét một người thì sẽ thật sự ghét, tuyệt đối sẽ không chung sống hòa bình với người đó.
Cho nên bây giờ Sầm Hoàn đã lo lắng cho cô thì nhất định sẽ không hại cô. Thương Đình Lập thấy Sầm Dao chắc chắn khẳng định như thế, cảm giác huyệt thái dương vốn đã rất mệt mỏi vì chuyện công ty lại càng thêm đau nhức hơn. “Anh vê đón Hựu Nhất, ngày mai đến đón em xuất viện” Thương Đình Lập nói xong thì lập tức rời đi.
Bởi vì cơ thế Sầm Dao không còn gì đáng lo nữa, hôm nay cũng chỉ truyên cho cô một chút đường glucose, cho nên ngày mai xuất viện cũng không có vấn đề gì.
Thấy bóng dáng Thương Đình Lập nhanh chóng rời đi kia, Sâm Hoàn tiếc nuối không nỡ chớp mắt nhìn anh. Cô ta vốn nghĩ ở lại bệnh viện thì có thể ở chung với anh lâu thêm một chút.
Không ngờ anh lại rời đi nhanh như thế. Trong lòng không khỏi chán chường, biết thế này thì cô ta đã không nhắc đến chuyện đi về rồi. Sầm Dao ở bên kia cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô còn tưởng anh đang tức giận nên mới có thế lạnh lùng bỏ về nhanh như vậy, tâm trạng vốn nhẹ nhàng cũng dần trở nên nặng nề. Buổi tối, sau khi Sầm Dao truyền dịch xong thì nằm lên giường bệnh ngủ cùng với Sâm Hoàn.
Hai người đưa lưng vê phía nhau, không có ai mở lời nói trước.
Chỉ khi ở trong không gian yên tĩnh như thế này, Sầm Dao mới cảm giác được, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô và Säm Hoàn đã dần dần trở nên xa lạ. Không khí nặng nề, cộng thêm việc gần nhau mà không nói lời nào. Sầm Dao nhằm chặt mắt lại, cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Nhưng không biết có phải do thiếu mất vòng ôm quen thuộc khi xưa hay không, cô đã đếm thầm đến con cừu thứ chín trăm năm mươi rồi mà vẫn không ngủ được. Lúc cô đang tĩnh tâm suy nghĩ, đếm đến một nghìn con cừu, Sầm Hoàn đang đưa lưng về phía cô đột nhiên trở mình. “Chị, lần đầu tiên chị gặp anh Thương trong hoàn cảnh thế nào vậy” Nhìn bóng dáng Sầm Dao, trong mắt Sầm Hoàn toàn là vẻ ghen ghét, nhưng mà giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng êm tai.
Sầm Dao thấy Sâm Hoàn chủ động bắt chuyện với cô, cho dù đề tài này nhắc đến chuyện cô không muốn nói, cô vẫn vui vẻ xoay người qua, cười cười nhìn cô ta: “Thật ra chẳng có gì hay để nói cả, chuyện cũ giữa chị và anh ấy cũng chẳng lãng mạn tí nào” Sầm Hoàn nghe vậy thì trong lòng rất khó chịu, nhưng mà càng có vẻ tò mò hơn, cô ta ôm chặt lấy tay Sầm Dao, làm nũng nói: “Chị, chị kể cho em nghe chút đi mà? Em thích nghe kể chuyện xưa nhất” Sầm Dao xuyên qua ánh trăng mờ nhạt nhìn thấy vẻ mặt hưng hứng của Sâm Hoàn, thấy trên mặt cô ta không có vẻ tức giận và thù hận, trong lòng mới hơi thả lỏng.
Lại thấy cô ta cứ khăng khăng nhắc lại chuyện lúc trước, Sầm Dao hình như cũng dựa vào đó nhớ lại chuyện cũ.
Khi đó cô còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, cơ thể bọc đầy lá chắn, lòng đề phòng cực kỳ cao, khả năng làm việc của cô rất mạnh, dáng vẻ lại cực kỳ xinh đẹp, nhưng cố tình lại gả cho một người đàn ông không yêu cô. Mà Thương Đình Lập lại là một người vô cùng điển trai, khí chất cao quý, lại trời xui đất khiến thế nào mà lại bị cô tưởng lầm thành trai bao ở Thiên Thượng Nhân Gian, bây giờ nhớ lại, đúng là một trò hề. Sầm Dao cũng không biết khi cô nhớ lại những chuyện đó, trên khóe môi còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Sâm Hoàn vốn đang chờ cô kể, khi ánh mắt nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của Sầm Dao, trong lòng lập tức vô cùng đau đớn. Cô ta vừa hận lại vừa ghen ghét. Sầm Dao, không lẽ là đang cố ý trêu chọc cô ta, muốn làm cô ta cảm thấy khó chịu đúng không.
Cô ta sẽ không chìu theo ý cô đâu. “Chị, cũng tối rồi, chúng ta đi ngủ sớm chút đi, ngủ ngon” Sầm Hoàn đột nhiên nói, sau khi làm Sầm Dao bừng tỉnh lại thì nghiêng người, nhầm mắt. Sầm Dao nhìn Sâm Hoàn, trong lòng hơi áy náy. Nhưng không biết có phải do lúc nãy vừa mới nhớ đến Thương Đình Lập hay không, lúc chuẩn bị đi ngủ lần nữa, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Trong phòng bệnh tối tăm, Sầm Hoàn nghiêng người mở to đôi mắt hung dữ quyết tuyệt, nhìn Sầm Dao đang nằm ngủ bên cạnh như hổ rình mồi, ánh mắt của cô ta giống như gai độc trên bụi gai muốn đâm cô bị thương ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm nén lại. Cô ta không thể gấp gáp được. Sáng sớm hôm sau, Thương Đình Lập còn chưa đến bệnh viện.
Thương Vân đã cầm một giỏ hoa bách hợp hương thơm thoang thoảng bước vào phòng bệnh. “Dao Dao, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, tốt quá” Sự lo lắng trong mắt Thương Vân khi nhìn thấy Sầm Dao đang ngồi trên giường bệnh, trông đã khỏe hơn thì lập tức giảm đi rất nhiều.
“Ủa, Vân, sao anh cũng biết tôi đang nằm viện chứ?” Sầm Dao cảm thấy cô chỉ vào viện có một lần thôi, sao giống như tất cả mọi người đều đã biết vậy. Mặt Thương Vân hiện lên chút ngượng ngùng, cậu nhìn Sâm Hoàn đang ngồi trên ghế cắt trái cây. Sầm Hoàn từ lúc Thương Vân bước vào đến giờ vẫn luôn tò mò nhìn cậu, lập tức câm táo lên nói với Sầm Dao: “Chị, em đi ra ngoài mua vài món đồ, lát nữa sẽ về” Sầm Dao còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy cô đóng cửa phòng bệnh lại rồi.
Thật ra, bây giờ cũng hoàn toàn không cần phải đóng cửa, dù sao cơ thể cô cũng gần như là khỏe hẳn rồi.
Thương Vân cảm tất cả hoa mà cậu mang đến vào trong bình. Lúc ngồi xuống, cậu ta an ủi nói: “Dao Dao, tôi muốn nói cho em biết một chuyện, nhưng tôi hi vọng em đừng giận tôi” Sầm Dao mặt mày mờ mịt, cô thäc mắc không biết vì sao Vân sẽ cảm thấy sau khi cậu nói ra thì sẽ tức giận với cậu chứ, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý với anh. “Dao Dao, thật ra tôi cũng là người của nhà họ Thương”
Cô ta chỉ có thể chịu đựng cơn đau đớn trong lòng, ngoan ngoãn trả lời: “Thật xin lỗi, anh Thương, tôi không nghĩ nhiều đến thế, là do tôi sơ suất, tôi về ngay đây” Mắt Sâm Hoàn đã bắt đầu đỏ lên, trong lòng vô cùng ấm ức.
Cô ta làm ra dáng vẻ thế này cũng là vì đoán trước Sầm Dao sẽ không trơ mắt ra nhìn cô ta cứ vậy đi về. Quả nhiên, gần như ngay lúc cô ta định che mặt bỏ chạy. Sầm Dao đã trực tiếp kéo tay cô ta lại, cẩn thận an ủi: “Hoàn Hoàn, em đừng nghe lời anh ấy, em muốn ở cùng với chị thì tối nay cứ việc ở lại, đúng là hai chị em chúng ta đã lâu lắm rồi không có ở chung trò chuyện với nhau”
“Sầm Dao” Thương Đình Lập nhíu mày, trong ánh mắt có hơi bất ngờ. Ánh mắt cô rõ ràng đã hơi tức giận, đây là lần đầu tiên anh thật sự tức giận từ sau khi bọn họ từ thôn Tiểu Liên trở về đến giờ.
Thương Đình Lập biết Sầm Dao rất xem trọng tình cảm với Sầm Hoàn, nhưng người phụ nữ kia cũng không có giống như cô. Trong mắt cô ta mang theo ác ý và tính toán rất rõ ràng, Thương Đình Lập nhìn thấy rất rõ ràng. Anh không muốn để Sầm Dao ở cùng với một người có thể làm tổn thương cô bất cứ lúc nào.
Nhưng Sầm Dao lại không biết mấy chuyện này. “Đình Lập, Sâm Hoàn là em gái em, em muốn tâm sự chút chuyện riêng với em gái của mình, không lẽ anh cũng muốn nghe sao?” Gương mặt trầm tĩnh của Sầm Dao mang theo chút trêu ghẹo, cố ý nói thể.
Tuy rằng Sầm Dao không hiểu vì sao Thương Đình Lập lại nghiêm khác ra lệnh cấm cô không được tiếp xúc với Sầm Hoàn.
Có lẽ là bởi vì chuyện lần trước Sâm Hoàn bắt cóc cô làm bây giờ anh đề phòng Sầm Hoàn, nhưng Sầm Dao lại cảm thấy bây giờ Sầm Hoàn chắc chân đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu không bây giờ cô ta cũng không thể chung sống hòa hợp với cô như bây giờ.
Sầm Dao tự hỏi cô cũng hiểu một chút về cô em gái này, tuy rằng Sầm Hoàn có đôi lúc khá tự do tùy ý, nhưng mà cô ta đã ghét một người thì sẽ thật sự ghét, tuyệt đối sẽ không chung sống hòa bình với người đó.
Cho nên bây giờ Sầm Hoàn đã lo lắng cho cô thì nhất định sẽ không hại cô. Thương Đình Lập thấy Sầm Dao chắc chắn khẳng định như thế, cảm giác huyệt thái dương vốn đã rất mệt mỏi vì chuyện công ty lại càng thêm đau nhức hơn. “Anh vê đón Hựu Nhất, ngày mai đến đón em xuất viện” Thương Đình Lập nói xong thì lập tức rời đi.
Bởi vì cơ thế Sầm Dao không còn gì đáng lo nữa, hôm nay cũng chỉ truyên cho cô một chút đường glucose, cho nên ngày mai xuất viện cũng không có vấn đề gì.
Thấy bóng dáng Thương Đình Lập nhanh chóng rời đi kia, Sâm Hoàn tiếc nuối không nỡ chớp mắt nhìn anh. Cô ta vốn nghĩ ở lại bệnh viện thì có thể ở chung với anh lâu thêm một chút.
Không ngờ anh lại rời đi nhanh như thế. Trong lòng không khỏi chán chường, biết thế này thì cô ta đã không nhắc đến chuyện đi về rồi. Sầm Dao ở bên kia cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô còn tưởng anh đang tức giận nên mới có thế lạnh lùng bỏ về nhanh như vậy, tâm trạng vốn nhẹ nhàng cũng dần trở nên nặng nề. Buổi tối, sau khi Sầm Dao truyền dịch xong thì nằm lên giường bệnh ngủ cùng với Sâm Hoàn.
Hai người đưa lưng vê phía nhau, không có ai mở lời nói trước.
Chỉ khi ở trong không gian yên tĩnh như thế này, Sầm Dao mới cảm giác được, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô và Säm Hoàn đã dần dần trở nên xa lạ. Không khí nặng nề, cộng thêm việc gần nhau mà không nói lời nào. Sầm Dao nhằm chặt mắt lại, cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Nhưng không biết có phải do thiếu mất vòng ôm quen thuộc khi xưa hay không, cô đã đếm thầm đến con cừu thứ chín trăm năm mươi rồi mà vẫn không ngủ được. Lúc cô đang tĩnh tâm suy nghĩ, đếm đến một nghìn con cừu, Sầm Hoàn đang đưa lưng về phía cô đột nhiên trở mình. “Chị, lần đầu tiên chị gặp anh Thương trong hoàn cảnh thế nào vậy” Nhìn bóng dáng Sầm Dao, trong mắt Sầm Hoàn toàn là vẻ ghen ghét, nhưng mà giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng êm tai.
Sầm Dao thấy Sâm Hoàn chủ động bắt chuyện với cô, cho dù đề tài này nhắc đến chuyện cô không muốn nói, cô vẫn vui vẻ xoay người qua, cười cười nhìn cô ta: “Thật ra chẳng có gì hay để nói cả, chuyện cũ giữa chị và anh ấy cũng chẳng lãng mạn tí nào” Sầm Hoàn nghe vậy thì trong lòng rất khó chịu, nhưng mà càng có vẻ tò mò hơn, cô ta ôm chặt lấy tay Sầm Dao, làm nũng nói: “Chị, chị kể cho em nghe chút đi mà? Em thích nghe kể chuyện xưa nhất” Sầm Dao xuyên qua ánh trăng mờ nhạt nhìn thấy vẻ mặt hưng hứng của Sâm Hoàn, thấy trên mặt cô ta không có vẻ tức giận và thù hận, trong lòng mới hơi thả lỏng.
Lại thấy cô ta cứ khăng khăng nhắc lại chuyện lúc trước, Sầm Dao hình như cũng dựa vào đó nhớ lại chuyện cũ.
Khi đó cô còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, cơ thể bọc đầy lá chắn, lòng đề phòng cực kỳ cao, khả năng làm việc của cô rất mạnh, dáng vẻ lại cực kỳ xinh đẹp, nhưng cố tình lại gả cho một người đàn ông không yêu cô. Mà Thương Đình Lập lại là một người vô cùng điển trai, khí chất cao quý, lại trời xui đất khiến thế nào mà lại bị cô tưởng lầm thành trai bao ở Thiên Thượng Nhân Gian, bây giờ nhớ lại, đúng là một trò hề. Sầm Dao cũng không biết khi cô nhớ lại những chuyện đó, trên khóe môi còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Sâm Hoàn vốn đang chờ cô kể, khi ánh mắt nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của Sầm Dao, trong lòng lập tức vô cùng đau đớn. Cô ta vừa hận lại vừa ghen ghét. Sầm Dao, không lẽ là đang cố ý trêu chọc cô ta, muốn làm cô ta cảm thấy khó chịu đúng không.
Cô ta sẽ không chìu theo ý cô đâu. “Chị, cũng tối rồi, chúng ta đi ngủ sớm chút đi, ngủ ngon” Sầm Hoàn đột nhiên nói, sau khi làm Sầm Dao bừng tỉnh lại thì nghiêng người, nhầm mắt. Sầm Dao nhìn Sâm Hoàn, trong lòng hơi áy náy. Nhưng không biết có phải do lúc nãy vừa mới nhớ đến Thương Đình Lập hay không, lúc chuẩn bị đi ngủ lần nữa, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Trong phòng bệnh tối tăm, Sầm Hoàn nghiêng người mở to đôi mắt hung dữ quyết tuyệt, nhìn Sầm Dao đang nằm ngủ bên cạnh như hổ rình mồi, ánh mắt của cô ta giống như gai độc trên bụi gai muốn đâm cô bị thương ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm nén lại. Cô ta không thể gấp gáp được. Sáng sớm hôm sau, Thương Đình Lập còn chưa đến bệnh viện.
Thương Vân đã cầm một giỏ hoa bách hợp hương thơm thoang thoảng bước vào phòng bệnh. “Dao Dao, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, tốt quá” Sự lo lắng trong mắt Thương Vân khi nhìn thấy Sầm Dao đang ngồi trên giường bệnh, trông đã khỏe hơn thì lập tức giảm đi rất nhiều.
“Ủa, Vân, sao anh cũng biết tôi đang nằm viện chứ?” Sầm Dao cảm thấy cô chỉ vào viện có một lần thôi, sao giống như tất cả mọi người đều đã biết vậy. Mặt Thương Vân hiện lên chút ngượng ngùng, cậu nhìn Sâm Hoàn đang ngồi trên ghế cắt trái cây. Sầm Hoàn từ lúc Thương Vân bước vào đến giờ vẫn luôn tò mò nhìn cậu, lập tức câm táo lên nói với Sầm Dao: “Chị, em đi ra ngoài mua vài món đồ, lát nữa sẽ về” Sầm Dao còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy cô đóng cửa phòng bệnh lại rồi.
Thật ra, bây giờ cũng hoàn toàn không cần phải đóng cửa, dù sao cơ thể cô cũng gần như là khỏe hẳn rồi.
Thương Vân cảm tất cả hoa mà cậu mang đến vào trong bình. Lúc ngồi xuống, cậu ta an ủi nói: “Dao Dao, tôi muốn nói cho em biết một chuyện, nhưng tôi hi vọng em đừng giận tôi” Sầm Dao mặt mày mờ mịt, cô thäc mắc không biết vì sao Vân sẽ cảm thấy sau khi cậu nói ra thì sẽ tức giận với cậu chứ, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý với anh. “Dao Dao, thật ra tôi cũng là người của nhà họ Thương”