Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196: Hôn lễ [1]
Sáng sớm hôm sau, lúc Sầm Dao thức dậy.
Đã có một đám người đứng đầy ngoài phòng cô. Lục Lị Lị đứng một bên lôi kéo Sầm An, nói thầm: “Quả nhiên, gả cho nhà giàu thật sự không giống bình thường. Ông xem Sầm Dao, kết hôn thôi mà có thợ trang điểm riêng, chuyên gia trang phục đều chờ bên ngoài. Ông nhìn đi, người đó không phải nhà tạo mẫu tóc cao cấp của Shinne sao.
Tôi nghe nói cho dù có tiền cũng chưa chắc sẽ mời được cậu ta đâu. Ông nói xem Thương Đình Lập này quả nhiên là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất cả nước, rất có tiên. Phô trương như vậy, sao trước đây khi ông kết hôn với tôi lại không có?” Lúc nói những lời này, Lục Lị Lị cực kỳ ghen ty.
Rõ ràng Thương Đình Lập là con rể bà ta nhìn trúng, sao lại bị người phụ nữ này cướp chứ? Trong lòng bà ta tức giận bất bình.
Sầm An trực tiếp kéo tay bà ta xuống. “Bà đừng nói nữa, để Toàn Toàn nghe thấy thì nó sẽ không vui” Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ấy vậy mà hai đứa con gái ông lại cùng thích một người đàn ông. Ông còn có thể làm sao đây? Lục Lị Lị nghĩ tới con gái mình, lập tức cũng không nói gì nữa. Chỉ liếc nhìn ông vài lần rồi sải bước đi, nhắm mắt làm ngơ.
Lúc mở cửa phòng, Sầm Dao cũng bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ. “Mọi người là?” Khuôn mặt tinh xảo của Sầm Dao tràn đầy nghi hoặc.
Một người phụ nữ tóc xoăn, dáng người lả lướt, khuôn mặt quán rũ dẫn đầu đi tới chào hỏi cô: “Xin chào cô Sâm, chúng tôi là người cậu chủ Thương mời tới trang điểm giúp cô. Cô có thể ngồi đó, chỉ chờ một lát là xong” Sầm Dao nghe xong, mở cửa ra, ngồi xuống cạnh gương trang điểm.
Mấy tiếng sau. Khuôn mặt ngày thường chỉ trang điểm nhẹ, sau một hồi trang điểm tỉ mỉ.
Mi hơi cong, đẹp tựa cành liễu. Quanh mắt đánh một lớp phấn vàng nhạt. Nhìn như một ngôi sao lớn tỏa sáng lấp lánh.
Môi tô son đỏ thẫm, gợi cảm quyến rũ, dụ người tới 'hái'. “Cô Sầm thật đúng là đẹp bẩm sinh, da không cần bôi quá nhiều phấn cũng đã trông trắng lộ hồng.
Thật sự là hiếm có” Elise xem như là thợ trang điểm nổi tiếng cả nước.
Sau khi trang điểm cho Sầm Dao, nhìn người đẹp hoàn mỹ do mình tạo ra, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên trước sắc đẹp này.
Sầm Dao mở mắt, lúc nhìn thấy mình trong gương cũng lộ ra vẻ không dám tin như vậy. Cô chỉ thường trang điểm nhẹ lúc có việc.
Hầu không hề cẩn thận trang điểm mắt gì đó. Hiện tại nhìn gương mặt xa lạ trong gương, trong lòng sợ hãi cảm thán kỹ thuật biến xấu thành đẹp của thợ trang điểm. Nhưng nói cho cùng cũng nhờ cô có khuôn mặt đẹp. Dù sao, nếu như quả thật quá xấu thì dù kỹ thuật của thợ trang điểm có tốt tới đâu cũng không giúp được. “Cảm ơn cô, Elise” Sầm Dao cười mỉm nói cảm ơn.
“Cô Sầm không cần cảm ơn, dù sao chúng tôi cũng nhận tiền mà làm việc. Nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì phải cảm ơn cậu chủ Thương mới đúng.
Người ở đây đều do cậu ấy mời tới, ắt hẳn cũng phí không ít công sức” Elise khoát tay, uyển chuyển từ chối lòng biết ơn của cô, thuận tiện giúp đỡ tăng tiến tình cảm. Lúc nhắc tới Thương Đình Lập, gò má vốn đã đánh phấn hồng của Sầm Dao càng tươi đẹp như ráng mây. Nghĩ tới người đàn ông vẫn luôn cưng chiều mình, trong lòng cô ngọt như mật, khóe miệng không kiềm được cong lên. Trang điểm xong, chuyên gia trang phục mang một giá áo lớn từ bên ngoài vào. Trên đó treo hơn mười bộ áo cưới.
Cho dù là lộ lưng, cúp ngực hay truyền thống, loại nào cũng có. Chúng đều có một điểm chung. Dù là đính ngọc trai hay là đá quý có ánh sáng nhạt được đính trên đó đều vừa có giá cao lại vừa hút mắt. “Sao lại có nhiều như vậy?” Lúc thấy nhiều áo cưới như vậy, Sầm Dao nhíu chặt mày. .
Truyện Đông Phương
Cô vốn tưởng chỉ có một bộ. Hoàn toàn không ngờ áo cưới cũng cần tự mình chọn. Sầm Dao tới cạnh số áo cưới đó, câm lấy bộ áo cưới cúp ngực màu trắng. Bên trên được bao trùm bởi tinh thể trắng hình đuôi cá.
Phía dưới là váy lụa mỏng kéo dài. Vừa mông lung vừa đẹp đã. Nhìn từng bộ một, cô phát hiện tất cả đều là những bộ có trong ảnh chụp áo cưới cô từng xem với Thương Đình Lập. Trước đây, lúc chọn áo cưới, vì quá nhiêu loại mà cô nhìn đến hoa cả mắt.
Cô liên nói với anh, tùy tiện chọn một bộ là được. Thật không ngờ, anh vậy mà lại đưa tới tất cả những bộ cô từng nhìn qua. Trong lòng oán giận anh lãng phí những lại không thể không thừa nhận, cô lại lần nữa cảm động trước sự tỉ mỉ của anh.
“Sầm Dao, xe của Thương Đình Lập đã tới, con còn chưa chuẩn bị xong sao?” Sầm An đứng ngoài gõ cửa, sau đó nói vọng vào trong.
Sầm Dao vốn còn đang rối rắm lập tức cầm lấy bộ đó, nói với người bên cạnh: “Tôi thay bộ này” “Được, vậy chúng tôi ra ngoài trước” Chuyên gia trang phục mỉm cười, sau đó lấy bộ áo cưới được nhìn trúng xuống.
Sầm Dao thay xong áo cưới, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa. Sầm Dao tưởng Thương Đình Lập đang đứng bên ngoài.
Khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mở cửa ra. Cậu nhóc mặc vest đâm thẳng vào đùi cô. “Hựu Nhất, sao lại là cháu vậy?” Sầm Dao định ngồi xổm xuống nhưng chợt nhận ra mình đang mặc áo cưới, hoàn toàn không thể ngồi xổm nên đành hơi cúi người xuống.
Hựu Nhất đứng ngay ngắn, đi vòng quanh Sầm Dao vài vòng, tay nhỏ chống cảm, bình luận: “Tiếu Dao, hôm nay cô thật đẹp. Cô chắc chắn phải gả cho ba cháu à? Nếu không thì cô chờ cháu lớn lên rồi gả cho cháu đi” Hựu Nhất lại lần nữa 'đục góc tường” ba bé.
Sầm Dao bị dáng vẻ này của cậu nhóc chọc cười, sờ đầu nhóc ấy: “Hựu Nhất, cháu đó, sau này sẽ gặp được cô dâu của mình. Cháu nhìn ba cháu đi, lẻ loi hiu quạnh, rất đáng thương. Vì vậy cô muốn gả cho ba cháu, để sau này ba cháu có hai chúng ta làm bạn.”
“Như vậy à. Bỏ đi, cháu cho ba một lần vậy” Hựu Nhất nhíu mày, nghiêm túc nói. Cậu nhóc hoàn toàn không nghĩ tới nếu Sầm Dao ở cùng với nhóc ấy thì vẫn có thể làm bạn với Thương Đình Lập như vậy. Rốt cuộc Hựu Nhất cũng bị Sầm Dao gạt.
Cũng may Sầm Dao đã chuẩn bị xong hết, cô kéo tay Hựu Nhất, cùng cậu nhóc xuống lầu. Lúc xuống lầu mới phát hiện Thương Đình Lập đã lặng lắng đứng ở cửa chờ. Lúc trước, anh thường xuyên mặc vest đen, hôm nay lại hiếm hoi mặc một bộ vest trắng.
Không thể không nói, nếu như anh mặc vest đen có vẻ tương đối chững chạc, tự nhiên. Thì khi mặc vest trắng, anh lại như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết. Cho dù anh bị bao phủ bởi đám đông, cũng sẽ trở thành người chói mắt nhất.
Thương Đình Lập nghe được động tĩnh sau lưng, sau người lại nhìn Sầm Dao, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô. Sầm Hoàn đứng bên cạnh định nói chuyện với Thương Đình Lập cắn rách môi, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.
Đã có một đám người đứng đầy ngoài phòng cô. Lục Lị Lị đứng một bên lôi kéo Sầm An, nói thầm: “Quả nhiên, gả cho nhà giàu thật sự không giống bình thường. Ông xem Sầm Dao, kết hôn thôi mà có thợ trang điểm riêng, chuyên gia trang phục đều chờ bên ngoài. Ông nhìn đi, người đó không phải nhà tạo mẫu tóc cao cấp của Shinne sao.
Tôi nghe nói cho dù có tiền cũng chưa chắc sẽ mời được cậu ta đâu. Ông nói xem Thương Đình Lập này quả nhiên là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất cả nước, rất có tiên. Phô trương như vậy, sao trước đây khi ông kết hôn với tôi lại không có?” Lúc nói những lời này, Lục Lị Lị cực kỳ ghen ty.
Rõ ràng Thương Đình Lập là con rể bà ta nhìn trúng, sao lại bị người phụ nữ này cướp chứ? Trong lòng bà ta tức giận bất bình.
Sầm An trực tiếp kéo tay bà ta xuống. “Bà đừng nói nữa, để Toàn Toàn nghe thấy thì nó sẽ không vui” Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ấy vậy mà hai đứa con gái ông lại cùng thích một người đàn ông. Ông còn có thể làm sao đây? Lục Lị Lị nghĩ tới con gái mình, lập tức cũng không nói gì nữa. Chỉ liếc nhìn ông vài lần rồi sải bước đi, nhắm mắt làm ngơ.
Lúc mở cửa phòng, Sầm Dao cũng bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ. “Mọi người là?” Khuôn mặt tinh xảo của Sầm Dao tràn đầy nghi hoặc.
Một người phụ nữ tóc xoăn, dáng người lả lướt, khuôn mặt quán rũ dẫn đầu đi tới chào hỏi cô: “Xin chào cô Sâm, chúng tôi là người cậu chủ Thương mời tới trang điểm giúp cô. Cô có thể ngồi đó, chỉ chờ một lát là xong” Sầm Dao nghe xong, mở cửa ra, ngồi xuống cạnh gương trang điểm.
Mấy tiếng sau. Khuôn mặt ngày thường chỉ trang điểm nhẹ, sau một hồi trang điểm tỉ mỉ.
Mi hơi cong, đẹp tựa cành liễu. Quanh mắt đánh một lớp phấn vàng nhạt. Nhìn như một ngôi sao lớn tỏa sáng lấp lánh.
Môi tô son đỏ thẫm, gợi cảm quyến rũ, dụ người tới 'hái'. “Cô Sầm thật đúng là đẹp bẩm sinh, da không cần bôi quá nhiều phấn cũng đã trông trắng lộ hồng.
Thật sự là hiếm có” Elise xem như là thợ trang điểm nổi tiếng cả nước.
Sau khi trang điểm cho Sầm Dao, nhìn người đẹp hoàn mỹ do mình tạo ra, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên trước sắc đẹp này.
Sầm Dao mở mắt, lúc nhìn thấy mình trong gương cũng lộ ra vẻ không dám tin như vậy. Cô chỉ thường trang điểm nhẹ lúc có việc.
Hầu không hề cẩn thận trang điểm mắt gì đó. Hiện tại nhìn gương mặt xa lạ trong gương, trong lòng sợ hãi cảm thán kỹ thuật biến xấu thành đẹp của thợ trang điểm. Nhưng nói cho cùng cũng nhờ cô có khuôn mặt đẹp. Dù sao, nếu như quả thật quá xấu thì dù kỹ thuật của thợ trang điểm có tốt tới đâu cũng không giúp được. “Cảm ơn cô, Elise” Sầm Dao cười mỉm nói cảm ơn.
“Cô Sầm không cần cảm ơn, dù sao chúng tôi cũng nhận tiền mà làm việc. Nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì phải cảm ơn cậu chủ Thương mới đúng.
Người ở đây đều do cậu ấy mời tới, ắt hẳn cũng phí không ít công sức” Elise khoát tay, uyển chuyển từ chối lòng biết ơn của cô, thuận tiện giúp đỡ tăng tiến tình cảm. Lúc nhắc tới Thương Đình Lập, gò má vốn đã đánh phấn hồng của Sầm Dao càng tươi đẹp như ráng mây. Nghĩ tới người đàn ông vẫn luôn cưng chiều mình, trong lòng cô ngọt như mật, khóe miệng không kiềm được cong lên. Trang điểm xong, chuyên gia trang phục mang một giá áo lớn từ bên ngoài vào. Trên đó treo hơn mười bộ áo cưới.
Cho dù là lộ lưng, cúp ngực hay truyền thống, loại nào cũng có. Chúng đều có một điểm chung. Dù là đính ngọc trai hay là đá quý có ánh sáng nhạt được đính trên đó đều vừa có giá cao lại vừa hút mắt. “Sao lại có nhiều như vậy?” Lúc thấy nhiều áo cưới như vậy, Sầm Dao nhíu chặt mày. .
Truyện Đông Phương
Cô vốn tưởng chỉ có một bộ. Hoàn toàn không ngờ áo cưới cũng cần tự mình chọn. Sầm Dao tới cạnh số áo cưới đó, câm lấy bộ áo cưới cúp ngực màu trắng. Bên trên được bao trùm bởi tinh thể trắng hình đuôi cá.
Phía dưới là váy lụa mỏng kéo dài. Vừa mông lung vừa đẹp đã. Nhìn từng bộ một, cô phát hiện tất cả đều là những bộ có trong ảnh chụp áo cưới cô từng xem với Thương Đình Lập. Trước đây, lúc chọn áo cưới, vì quá nhiêu loại mà cô nhìn đến hoa cả mắt.
Cô liên nói với anh, tùy tiện chọn một bộ là được. Thật không ngờ, anh vậy mà lại đưa tới tất cả những bộ cô từng nhìn qua. Trong lòng oán giận anh lãng phí những lại không thể không thừa nhận, cô lại lần nữa cảm động trước sự tỉ mỉ của anh.
“Sầm Dao, xe của Thương Đình Lập đã tới, con còn chưa chuẩn bị xong sao?” Sầm An đứng ngoài gõ cửa, sau đó nói vọng vào trong.
Sầm Dao vốn còn đang rối rắm lập tức cầm lấy bộ đó, nói với người bên cạnh: “Tôi thay bộ này” “Được, vậy chúng tôi ra ngoài trước” Chuyên gia trang phục mỉm cười, sau đó lấy bộ áo cưới được nhìn trúng xuống.
Sầm Dao thay xong áo cưới, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa. Sầm Dao tưởng Thương Đình Lập đang đứng bên ngoài.
Khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mở cửa ra. Cậu nhóc mặc vest đâm thẳng vào đùi cô. “Hựu Nhất, sao lại là cháu vậy?” Sầm Dao định ngồi xổm xuống nhưng chợt nhận ra mình đang mặc áo cưới, hoàn toàn không thể ngồi xổm nên đành hơi cúi người xuống.
Hựu Nhất đứng ngay ngắn, đi vòng quanh Sầm Dao vài vòng, tay nhỏ chống cảm, bình luận: “Tiếu Dao, hôm nay cô thật đẹp. Cô chắc chắn phải gả cho ba cháu à? Nếu không thì cô chờ cháu lớn lên rồi gả cho cháu đi” Hựu Nhất lại lần nữa 'đục góc tường” ba bé.
Sầm Dao bị dáng vẻ này của cậu nhóc chọc cười, sờ đầu nhóc ấy: “Hựu Nhất, cháu đó, sau này sẽ gặp được cô dâu của mình. Cháu nhìn ba cháu đi, lẻ loi hiu quạnh, rất đáng thương. Vì vậy cô muốn gả cho ba cháu, để sau này ba cháu có hai chúng ta làm bạn.”
“Như vậy à. Bỏ đi, cháu cho ba một lần vậy” Hựu Nhất nhíu mày, nghiêm túc nói. Cậu nhóc hoàn toàn không nghĩ tới nếu Sầm Dao ở cùng với nhóc ấy thì vẫn có thể làm bạn với Thương Đình Lập như vậy. Rốt cuộc Hựu Nhất cũng bị Sầm Dao gạt.
Cũng may Sầm Dao đã chuẩn bị xong hết, cô kéo tay Hựu Nhất, cùng cậu nhóc xuống lầu. Lúc xuống lầu mới phát hiện Thương Đình Lập đã lặng lắng đứng ở cửa chờ. Lúc trước, anh thường xuyên mặc vest đen, hôm nay lại hiếm hoi mặc một bộ vest trắng.
Không thể không nói, nếu như anh mặc vest đen có vẻ tương đối chững chạc, tự nhiên. Thì khi mặc vest trắng, anh lại như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết. Cho dù anh bị bao phủ bởi đám đông, cũng sẽ trở thành người chói mắt nhất.
Thương Đình Lập nghe được động tĩnh sau lưng, sau người lại nhìn Sầm Dao, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô. Sầm Hoàn đứng bên cạnh định nói chuyện với Thương Đình Lập cắn rách môi, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.