Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Niềm vui bất ngờ (1)
“Gần đây công ty XXX đang nghiên cứu sản phẩm mới, có người nói giao cho công ty mới C&.J không có danh tiếng, bỏ Nguyên Thịnh, bỏ Dụ Hoa, bỏ rất nhiều công ty lớn khác. Rốt cuộc là vì công ty này có chỗ dựa cực lớn hay là vì đã làm giao dịch đen với người khác. Mong mọi người chú ý tới số tiếp theo, tin nóng kinh tế Trung Thành, mang đến cho bạn câu trả lời chân thật” Thương Đình Lập tiện tay ném tờ báo báo chỉ biết đưa tin đồn này qua một bên. Xoa nhẹ huyệt thái dương đau âm ỉ, đoán người đứng sau chuyện này là ai. Khác với suy đoán của Sầm Dao, Thương Đình Lập nghĩ chuyện này nếu chỉ có Bộ Tử Ngang nhún tay thì hiến nhiên sẽ không làm được đến thế.
Nói thật, tuy tin đồn vô căn cứ này sẽ gây hại rất lớn cho c&.J. Nhưng chỗ tốt lại là giúp công ty và bên hợp tác tăng lên danh tiếng. Hiện tại thế giới phát triển nhanh chóng, công ty chẳng biết bao nhiêu.
Muốn nổi trội giữa số đó thì không chỉ cần tài lực và sức lực mà còn không thể thiếu danh tiếng. Không có danh tiếng, công ty người khác sẽ loại thẳng ngay từ lúc chọn phía hợp tác. Nhưng khi có danh tiếng, những người khác sẽ biết công ty này chủ yếu làm gì, sức tiêu thụ của họ ra sao. Mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn. Hiển nhiên người làm ra chuyện này không chỉ muốn đả kích C&.J, thậm chí người đó còn âm thầm giúp C&.J mở rộng thị trường. Chuyện này khiến anh nghĩ tới một người. “Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt sự trầm tư của Thương Đình Lập. Anh nhíu mày, trong lòng hơi không vui, tiện tay lấy một bản văn kiện, nói với phía ngoài: “Mời vào” “Thưa ngài, đồ ăn ngài gọi đã tới” Một cái túi được người xách phía trước, sau đó là giọng nói ôm ôm vang lên.
Dù giọng nói đó giả vờ ôm ôm nhưng Thương Đình Lập vẫn nghe ra là ai. Chẳng qua, sau khi anh nhớ tới chuyện buổi trưa cô thẳng thừng cúp điện thoại của anh thì ánh mắt nhìn thẳng văn kiện, không chút dao động, lạnh như băng nói: “Tôi không gọi đồ ăn, cô đi nhầm chỗ rồi, ra ngoài ” Khuôn mặt bị chiếc túi che khuất của Sầm Dao hiện lên vẻ nôn nóng.
Cô không ngờ anh lạnh lùng tới vậy, đồ ăn miễn phí tới tận cửa mà cũng không nhìn. Cô đi thẳng tới, đặt túi xuống bàn làm việc không có văn kiện bên kia rồi tới thắng cạnh bàn anh, kéo tay anh khiến tâm mắt anh cũng di chuyển theo.
“Sao em lại tới đây, không phải nói tự mình về sao?” Thương Đình Lập chỉ nhìn thoáng qua cô rồi dời mắt sang bên cạnh. Thấy anh thật sự giận, Sầm Dao lập tức ôm anh, nhẹ nhàng lắc tay anh, bät đầu làm nũng: “Còn không phải vì em muốn cho anh niềm vui bất ngờ sao? Anh xem, bất ngờ chứ.” Thương Đình Lập vốn đỉï còn muốn lạnh nhạt với cô một lúc nhưng khi thấy cô hiếm lắm mới làm nũng như vậy, tức khắc không cố ý lạnh nhạt nổi nữa. Anh vươn tay, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ngồi trên bắp đùi ấm áp của mình.
Sầm Dao không quen việc thân mật như vậy với anh khi ở bên ngoài, theo bản năng hơi di chuyển, lại phát hiện một thứ cứng rắn chạm vào cô. Ngay lúc ý thức được đó là gì, cô lập tức sững người, không dám lộn xộn nữa. Cô tùy ý nhìn xung quanh, muốn giảm bớt lúng túng.
Đúng lúc thấy tờ báo bị tùy tiện ném trên bàn làm việc. Tại phần tin đồn chiếm diện tích cực lớn trên trang báo, Sầm Dao vừa liếc mắt đã thấy được C&J. Trong lòng cô hoảng hốt, trực tiếp vươn tay lấy tới. Thương Đình Lập không nghĩ Sầm Dao lại đột nhiên xuất hiện ở công ty nên hoàn toàn không kịp cất tờ báo này. Trong lòng thoáng ảo não, đôi tay nhanh chóng giựt lấy tờ báo.
“Báo chí có gì hay để xem, em tới Nguyên Thịnh là để đọc báo à?” Giọng nói không chút hờn giận, nhưng ánh mắt nhìn cô lại säc bén như dao. Sầm Dao vốn định giựt lại nhưng sau khi nghe anh nói thì tức khắc không động đậy, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ngập nước. Cô dùng đôi mắt như biết nói nhìn chằm chằm anh: “Có phải tờ báo vừa nãy đăng tin về công ty C&.J của em không?” Cô chỉ hỏi một cô, lại khiến Thương Đình Lập không có cách nào giấu giếm. Vì vậy anh mới giật lấy tờ báo, anh không muốn cô quá lo lắng.
Dù sao cô vốn đã vì chuyện này mà buồn rầu rồi, nếu biết chuyện này bị đăng báo thì sợ ràng sẽ càng sốt ruột hơn. Nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh ngoài dự đoán của anh. Bên nhau lâu vậy, Sầm Dao sao có thể không đoán ra suy nghĩ của Thương Đình Lập. Chính vì biết nên cô mới cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp. Rốt cuộc cô đã làm gì mà lại khiến anh cho rằng cô thủy tinh dễ vỡ, chuyện gì cũng gạt cô. Cho dù là vì muốn tốt cho cô thì trong lòng cô cũng hơi khó chịu.
Cô ở chung với anh, vẫn luôn muốn sóng vai cùng anh. Mà không phải anh luôn tiến về trước, còn có chỉ có thể ở phía sau anh. Cô không cây tơ hồng vàng, mãi mãi cũng không trở thành tơ hồng vàng. Cô là hoa hồng có gai, cô có kiêu ngạo của mình.
Thương Đình Lập hiểu được ánh mắt phức tạp của cô lúc nhìn anh, bỗng nhiên có nhiều cách bảo vệ hơn cũng không áp dụng được. Kiên trì và kiêu ngạo của cô không cho phép cô hoàn toàn dựa vào anh. Mà anh cũng biết rõ, nhưng lại sợ cô khổ sở nên vẫn làm Vậy. Anh nghĩ, bây giờ là lúc nên nhượng bộ. Anh có thể buông tay, để cô tự đi vì anh sẽ luôn ở cạnh cô, cho dù trên đường có thêm nhiều bụi gai. “C&J đã bị người theo dõi. Nhưng bây giờ vẫn chưa biết người phía sau ra tay rốt cuộc là muốn hại công ty 1ay giúp công ty, chỉ có thế nhìn xem bước phát triển tiếp theo” Nếu quyết định không nhúng tay vào thì Thương Đình Lập đương nhiên sẽ không ngăn cản cô, đưa tờ báo cho cô rồi bắt đầu 2hân tich tình hình hiện tại.
Sầm Dao nhanh như gió đọc xong tin tức phía trên, sau khi hiểu rõ tất cả mới nói: “Đình Lập, có phải trong lòng anh đã đoán được người đứng sau là ai rồi không?” Sau khi Sầm Dao nghe Thương Đình Lập nói người đứng sau không phải Bộ Tử Ngang mới hiếu được chuyện này cũng không đơn giản như cô nghĩ. Nghĩ tới hậu quả nếu chuyện này được chứng thực, trong lòng cô mơ hồ đoán được người kia là ai. Vẻ mặt bình tĩnh của Thương Đình Lập hơi thay đổi, anh đột nhiên thay đổi đề tài, hỏi: "Hôm qua em đi thăm Thương Vân à?” Sầm Dao gật đầu. Cô cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu diếm, thăm bạn bè cũng đâu phải chuyện sai trái gì đâu. “Em muốn nói với anh nhưng dạo này anh bận nhiều việc quá. Em chỉ tiện đường thôi, chỉ thăm một lát, anh sẽ không giận chứ” Trong lòng Sầm Dao hơi thấp thỏm. Dù sao quen biết một năm nay, cô cũng coi như biết anh hay ghen thế nào.
Dù ngoài miệng không nói nhưng lúc bình thường sẽ không cho cô vẻ mặt tốt đâu. Nếu hôm nay cô không nói rõ với anh thì không cân nghĩ cũng có thể đoán được anh sẽ có suy nghĩ gì. Cô không muốn anh hiểu lầm cô, vì hiếu lâm là thứ làm tổn thương tới tình cảm nhất trên đời.
Nói thật, tuy tin đồn vô căn cứ này sẽ gây hại rất lớn cho c&.J. Nhưng chỗ tốt lại là giúp công ty và bên hợp tác tăng lên danh tiếng. Hiện tại thế giới phát triển nhanh chóng, công ty chẳng biết bao nhiêu.
Muốn nổi trội giữa số đó thì không chỉ cần tài lực và sức lực mà còn không thể thiếu danh tiếng. Không có danh tiếng, công ty người khác sẽ loại thẳng ngay từ lúc chọn phía hợp tác. Nhưng khi có danh tiếng, những người khác sẽ biết công ty này chủ yếu làm gì, sức tiêu thụ của họ ra sao. Mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn. Hiển nhiên người làm ra chuyện này không chỉ muốn đả kích C&.J, thậm chí người đó còn âm thầm giúp C&.J mở rộng thị trường. Chuyện này khiến anh nghĩ tới một người. “Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt sự trầm tư của Thương Đình Lập. Anh nhíu mày, trong lòng hơi không vui, tiện tay lấy một bản văn kiện, nói với phía ngoài: “Mời vào” “Thưa ngài, đồ ăn ngài gọi đã tới” Một cái túi được người xách phía trước, sau đó là giọng nói ôm ôm vang lên.
Dù giọng nói đó giả vờ ôm ôm nhưng Thương Đình Lập vẫn nghe ra là ai. Chẳng qua, sau khi anh nhớ tới chuyện buổi trưa cô thẳng thừng cúp điện thoại của anh thì ánh mắt nhìn thẳng văn kiện, không chút dao động, lạnh như băng nói: “Tôi không gọi đồ ăn, cô đi nhầm chỗ rồi, ra ngoài ” Khuôn mặt bị chiếc túi che khuất của Sầm Dao hiện lên vẻ nôn nóng.
Cô không ngờ anh lạnh lùng tới vậy, đồ ăn miễn phí tới tận cửa mà cũng không nhìn. Cô đi thẳng tới, đặt túi xuống bàn làm việc không có văn kiện bên kia rồi tới thắng cạnh bàn anh, kéo tay anh khiến tâm mắt anh cũng di chuyển theo.
“Sao em lại tới đây, không phải nói tự mình về sao?” Thương Đình Lập chỉ nhìn thoáng qua cô rồi dời mắt sang bên cạnh. Thấy anh thật sự giận, Sầm Dao lập tức ôm anh, nhẹ nhàng lắc tay anh, bät đầu làm nũng: “Còn không phải vì em muốn cho anh niềm vui bất ngờ sao? Anh xem, bất ngờ chứ.” Thương Đình Lập vốn đỉï còn muốn lạnh nhạt với cô một lúc nhưng khi thấy cô hiếm lắm mới làm nũng như vậy, tức khắc không cố ý lạnh nhạt nổi nữa. Anh vươn tay, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ngồi trên bắp đùi ấm áp của mình.
Sầm Dao không quen việc thân mật như vậy với anh khi ở bên ngoài, theo bản năng hơi di chuyển, lại phát hiện một thứ cứng rắn chạm vào cô. Ngay lúc ý thức được đó là gì, cô lập tức sững người, không dám lộn xộn nữa. Cô tùy ý nhìn xung quanh, muốn giảm bớt lúng túng.
Đúng lúc thấy tờ báo bị tùy tiện ném trên bàn làm việc. Tại phần tin đồn chiếm diện tích cực lớn trên trang báo, Sầm Dao vừa liếc mắt đã thấy được C&J. Trong lòng cô hoảng hốt, trực tiếp vươn tay lấy tới. Thương Đình Lập không nghĩ Sầm Dao lại đột nhiên xuất hiện ở công ty nên hoàn toàn không kịp cất tờ báo này. Trong lòng thoáng ảo não, đôi tay nhanh chóng giựt lấy tờ báo.
“Báo chí có gì hay để xem, em tới Nguyên Thịnh là để đọc báo à?” Giọng nói không chút hờn giận, nhưng ánh mắt nhìn cô lại säc bén như dao. Sầm Dao vốn định giựt lại nhưng sau khi nghe anh nói thì tức khắc không động đậy, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ngập nước. Cô dùng đôi mắt như biết nói nhìn chằm chằm anh: “Có phải tờ báo vừa nãy đăng tin về công ty C&.J của em không?” Cô chỉ hỏi một cô, lại khiến Thương Đình Lập không có cách nào giấu giếm. Vì vậy anh mới giật lấy tờ báo, anh không muốn cô quá lo lắng.
Dù sao cô vốn đã vì chuyện này mà buồn rầu rồi, nếu biết chuyện này bị đăng báo thì sợ ràng sẽ càng sốt ruột hơn. Nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh ngoài dự đoán của anh. Bên nhau lâu vậy, Sầm Dao sao có thể không đoán ra suy nghĩ của Thương Đình Lập. Chính vì biết nên cô mới cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp. Rốt cuộc cô đã làm gì mà lại khiến anh cho rằng cô thủy tinh dễ vỡ, chuyện gì cũng gạt cô. Cho dù là vì muốn tốt cho cô thì trong lòng cô cũng hơi khó chịu.
Cô ở chung với anh, vẫn luôn muốn sóng vai cùng anh. Mà không phải anh luôn tiến về trước, còn có chỉ có thể ở phía sau anh. Cô không cây tơ hồng vàng, mãi mãi cũng không trở thành tơ hồng vàng. Cô là hoa hồng có gai, cô có kiêu ngạo của mình.
Thương Đình Lập hiểu được ánh mắt phức tạp của cô lúc nhìn anh, bỗng nhiên có nhiều cách bảo vệ hơn cũng không áp dụng được. Kiên trì và kiêu ngạo của cô không cho phép cô hoàn toàn dựa vào anh. Mà anh cũng biết rõ, nhưng lại sợ cô khổ sở nên vẫn làm Vậy. Anh nghĩ, bây giờ là lúc nên nhượng bộ. Anh có thể buông tay, để cô tự đi vì anh sẽ luôn ở cạnh cô, cho dù trên đường có thêm nhiều bụi gai. “C&J đã bị người theo dõi. Nhưng bây giờ vẫn chưa biết người phía sau ra tay rốt cuộc là muốn hại công ty 1ay giúp công ty, chỉ có thế nhìn xem bước phát triển tiếp theo” Nếu quyết định không nhúng tay vào thì Thương Đình Lập đương nhiên sẽ không ngăn cản cô, đưa tờ báo cho cô rồi bắt đầu 2hân tich tình hình hiện tại.
Sầm Dao nhanh như gió đọc xong tin tức phía trên, sau khi hiểu rõ tất cả mới nói: “Đình Lập, có phải trong lòng anh đã đoán được người đứng sau là ai rồi không?” Sau khi Sầm Dao nghe Thương Đình Lập nói người đứng sau không phải Bộ Tử Ngang mới hiếu được chuyện này cũng không đơn giản như cô nghĩ. Nghĩ tới hậu quả nếu chuyện này được chứng thực, trong lòng cô mơ hồ đoán được người kia là ai. Vẻ mặt bình tĩnh của Thương Đình Lập hơi thay đổi, anh đột nhiên thay đổi đề tài, hỏi: "Hôm qua em đi thăm Thương Vân à?” Sầm Dao gật đầu. Cô cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu diếm, thăm bạn bè cũng đâu phải chuyện sai trái gì đâu. “Em muốn nói với anh nhưng dạo này anh bận nhiều việc quá. Em chỉ tiện đường thôi, chỉ thăm một lát, anh sẽ không giận chứ” Trong lòng Sầm Dao hơi thấp thỏm. Dù sao quen biết một năm nay, cô cũng coi như biết anh hay ghen thế nào.
Dù ngoài miệng không nói nhưng lúc bình thường sẽ không cho cô vẻ mặt tốt đâu. Nếu hôm nay cô không nói rõ với anh thì không cân nghĩ cũng có thể đoán được anh sẽ có suy nghĩ gì. Cô không muốn anh hiểu lầm cô, vì hiếu lâm là thứ làm tổn thương tới tình cảm nhất trên đời.