Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262: Ôm em vào lòng
Nhưng cô vẫn từ chối: *Oánh Oánh, chị biết em rất tốt với chị, chị cũng mong có thể làm việc chung với em.
Nhưng chị đã quên cách làm việc, bây giờ chị cũng không thích hợp.
Hơn nữa, mấy năm nay, công ty đều dựa cả vào một mình mình em chống đỡ.
Oánh Oánh, em không cần giữ chỗ cho chị như vậy đâu"
Khương Oánh Oánh bị nói đến nghẹn lời.
Cô ấy tức giận muốn gào lên một câu, có cần ngu vậy không.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Sầm Dao, cô ấy chỉ có thể chịu thua, ủ rũ nói: "Công ty sẽ luôn có phần của chỉ.
Em tin một ngày nào đó chị sẽ nhớ lại, tới lúc đó, chúng ta cùng nhau bảo vệ C&.J"
Sầm Dao không muốn đả kích lòng tin của Khương Oánh Oánh, gật đầu.
Trên đường ngồi xe về Tĩnh Viên, Sầm Dao nhìn phong cảnh bay nhanh bên ngoài, thở dài, có chút mệt mỏi.
Trước đây cô chưa từng cảm thấy mất trí nhớ có gì không tốt, dù sao một người mất trí nhớ đều do bị kích thích rất lớn, mà kích thích này chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vì vậy, Sầm Dao chưa từng ép buộc bản thân phải nhớ lại.
Nhưng mấy ngày nay, nhớ tới sự mất mát và ánh mắt bất đắc dĩ của Hựu Nhất, Thương Đình Lập và Khương Oánh Oánh, lần đầu tiên cô muốn nhớ lại ký ức lúc trước.
Không vì thứ gì khác, chỉ vì họ.
Lúc xuống xe, Sầm Dao thấy hai chiếc xe đậu trước cửa.
Cô nhíu mày, đoán rằng có khách tới nhà.
Cô do dự không biết nên đi vào hay không, nhưng nhớ tới Manh Manh vẫn còn trong nhà, cô kìm nén tâm trạng căng thẳng, bước vào.
Ông Phó ngồi trong xe thấy phu nhân đã vào thì gọi điện thoại cho cậu chủ.
Lúc Sầm Dao đi vào thì thấy Manh Manh đang được một lão phu nhân đầu bạc ôm.
Con nít luôn nhạy bén, có lẽ đã nhận ra được hơi thở của mẹ mình nên Manh Manh ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy mẹ, cô bé đã lập tức vui vẻ gọi: "Mẹ về rồi"
Sầm Dao nhếch miệng: "Manh Manh ở nhà có nghe lời không?"
"Có ạ"
Bà cụ non Manh Manh gật đầu tự đắc.
Lão phu nhân bị làm lơ, phức tạp nhìn cô.
"Sầm Dao, đã lâu không gặp"
Lúc Sầm Dao xảy ra chuyện, lão phu nhân không phải không hối hận.
Trước đây bà thuận miệng nói, nếu không phải nhất thời kích động thì mọi chuyện cũng sẽ không trở nên như bây giờ.
Sầm Dao không rõ vì sao lão phu nhân trước mặt lại nói xin lỗi cô, khuôn mặt ngơ ngác.
Lão phu nhân đương nhiên biết cô mất trí nhớ, cũng không nói gì, chỉ tự giới thiệu: "Bác là mẹ của Đình Lập, cũng là bà nội của Hựu Nhất, đương nhiên hiện tại cũng là bà nội của Manh Manh"
Lão phu nhân luôn yêu thích trẻ con, cho dù là nam hay nữ.
Manh Manh mềm mại đáng yêu, luôn được người lớn cực kỳ yêu thích.
Ông Thương ngồi trên ghế sofa bên kia nói chuyện với Hựu Nhất bỗng chen vào một câu.
"Nếu cô đã bình yên trở về, Đình Lập cũng không cân dẫn vặt nữa, nó cũng không nhỏ, hai người nên sớm hoàn thành hôn lễ, để chúng ta yên tâm an hưởng tuổi già đi"
Có lẽ do lớn tuổi rồi nên ngược lại càng xem trọng gia đình, Thương Ly Viễn đã không còn bài xích Sầm Dao, dù sao thì con trai ông ta cũng cố chấp như thế.
Cho dù người đã chết cũng không chấp nhận người khác, hiển nhiên chỉ có thể để hai người họ tự 'gây họa"
cho nhau.
Sầm Dao cả kinh, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô rất muốn lớn tiếng gào lên một câu, họ vẫn chưa đi tới bước đó.
Nhưng nhìn Hựu Nhất chín tuổi và Manh Manh ba tuổi thì chứng cứ rõ ràng.
Cô đành phải không ngừng gật đầu, cứ lừa dối cho qua trước.
Buổi tối, lúc Thương Đình Lập về, thím Mạc liền nói chuyện xảy ra lúc sáng cho anh biết.
Thương Đình Lập vốn cho rằng người nhà sẽ cản trở, không ngờ lúc này họ lại trợ giúp anh.
Trong lòng vui vẻ cười.
Anh tới trước cửa phòng Sầm Dao, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng, Sầm Dao vẫn chưa ngủ.
Cô khoác áo đi tới, sau khi đóng cửa cẩn thận mới nhìn Thương Đình Lập cao lớn, tức giận nói: "Đã trễ vậy rồi, anh tới tìm tôi làm gì?"
"Nghe nói người nào đó nói muốn kết hôn với anh"
Thương Đình Lập đứng thẳng, mặc dù đã thu bớt khí thế hơn người nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy căng thẳng.
"Không, không có chuyện đó"
Sầm Dao có chút ảo não.
Cô thể không ngờ cô tùy ý nói cho có lệ, anh lại tưởng thật.
Nhìn Sầm Dao cúi đầu, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ, Thương Đình Lập biết cô xấu hổ, ngược lại từng bước tới gần cô, hỏi: "Không có sao? Nhưng anh lại tưởng thật"
"Cái gì?"
Sầm Dao ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không hiểu nổi.
Thương Đình Lập biết bây giờ uyển chuyến với cô chỉ có thể khiến tình cảm tạm dừng tại đây nên không hề che dấu thể công, trực tiếp ôm cô vào lòng, đầu kề sát chiếc cổ bóng loáng của cô, nói từng câu từng chữ như gõ trống vào tim cô.
"Dao Dao, anh cho rằng anh có thể chờ, chờ em nhớ tới chuyện lúc trước của chúng ta, chờ em thích anh, không rời khỏi anh nữa.
Nhưng khi nghe thấy em đồng ý kết hôn với anh, anh mới nhận ra mấy ngày nay chờ đợi có bao nhiêu khổ sở.
Anh yêu em.
Vì vậy, anh không muốn lần nào cũng chỉ có thể nhìn em từ xa, không thể chạm vào em.
Anh muốn quang minh chính đại nắm tay em.
Chúng ta đã yêu nhau, sao anh có thể chịu được bây giờ chúng ta xa cách dù chỉ một chút"
Giọng nói của anh rất trầm, nhưng Sầm Dao lại như nghe được lời ca dễ chịu nhất, vang lên từng góc trong lòng cô.
Trong lòng cô vô cùng xúc động.
Thì ra, khoảng cách mà cô cho là phù hợp, lại là việc anh khó trải qua nhất.
Sầm Dao nhìn chằm chằm anh hồi lâu.
Nhìn đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo lúc mới gặp, giờ đây đã thêm nóng rực.
Dường như ngọn lửa bùng cháy, khiến lòng cô tan thành nước.
Cô có thế nghe thấy trái tim trong lông ngực mình dường như cũng bắt đầu đập nhanh.
Cô muốn đưa tay che ngực, lại sợ bị anh phát hiện.
Nào ngờ, lúc này, anh lại nói thêm câu khiến tim cô đập rộn ràng.
"Chúng ta kết hôn thì sẽ không ly hôn.
Chúng ta ở bên nhau thì sẽ không chia xa.
Tình yêu của anh với em, mãi mãi sẽ không biến mất.
Dao Dao, đồng ý lấy anh, được chứ?"
Cánh tay dày rộng của anh đặt trên cổ cô, đầu ngón tay có vết chai lại khiến cô càng cảm thấy nóng hơn.
Sầm Dao khẽ đẩy anh, Thương Đình Lập lại không chịu buông.
Mãi tới khi tiếng tim đập kịch liệt vang lên tới mức người kê sát cũng nghe thấy.
"Đây là âm thanh gì thế?"
Thương Đình Lập rõ ràng biết nhưng vẫn giả vờ không hiểu.
"Tôi không biết"
Sầm Dao vẫn đang kiên trì.
Thương Đình Lập đột nhiên cười, âm thanh trầm thấp dễ nghe khiến da đầu Sầm Dao tê dại.
Anh dựa vào đó nói: "Đó là tiếng tim đập của anh.
Sầm Dao, em có nghe không, trái tim anh nói với em, anh yêu em thế nào"
".."
Không biết xấu hổ, rõ ràng là tiếng tim đập của cô.
Sầm Dao tức giận trong lòng.
Nhưng, cô không dám nói.
Nếu cô nói thì chẳng phải nói trái tim cô đang trá hình nói yêu anh.
Nhưng chị đã quên cách làm việc, bây giờ chị cũng không thích hợp.
Hơn nữa, mấy năm nay, công ty đều dựa cả vào một mình mình em chống đỡ.
Oánh Oánh, em không cần giữ chỗ cho chị như vậy đâu"
Khương Oánh Oánh bị nói đến nghẹn lời.
Cô ấy tức giận muốn gào lên một câu, có cần ngu vậy không.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Sầm Dao, cô ấy chỉ có thể chịu thua, ủ rũ nói: "Công ty sẽ luôn có phần của chỉ.
Em tin một ngày nào đó chị sẽ nhớ lại, tới lúc đó, chúng ta cùng nhau bảo vệ C&.J"
Sầm Dao không muốn đả kích lòng tin của Khương Oánh Oánh, gật đầu.
Trên đường ngồi xe về Tĩnh Viên, Sầm Dao nhìn phong cảnh bay nhanh bên ngoài, thở dài, có chút mệt mỏi.
Trước đây cô chưa từng cảm thấy mất trí nhớ có gì không tốt, dù sao một người mất trí nhớ đều do bị kích thích rất lớn, mà kích thích này chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vì vậy, Sầm Dao chưa từng ép buộc bản thân phải nhớ lại.
Nhưng mấy ngày nay, nhớ tới sự mất mát và ánh mắt bất đắc dĩ của Hựu Nhất, Thương Đình Lập và Khương Oánh Oánh, lần đầu tiên cô muốn nhớ lại ký ức lúc trước.
Không vì thứ gì khác, chỉ vì họ.
Lúc xuống xe, Sầm Dao thấy hai chiếc xe đậu trước cửa.
Cô nhíu mày, đoán rằng có khách tới nhà.
Cô do dự không biết nên đi vào hay không, nhưng nhớ tới Manh Manh vẫn còn trong nhà, cô kìm nén tâm trạng căng thẳng, bước vào.
Ông Phó ngồi trong xe thấy phu nhân đã vào thì gọi điện thoại cho cậu chủ.
Lúc Sầm Dao đi vào thì thấy Manh Manh đang được một lão phu nhân đầu bạc ôm.
Con nít luôn nhạy bén, có lẽ đã nhận ra được hơi thở của mẹ mình nên Manh Manh ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy mẹ, cô bé đã lập tức vui vẻ gọi: "Mẹ về rồi"
Sầm Dao nhếch miệng: "Manh Manh ở nhà có nghe lời không?"
"Có ạ"
Bà cụ non Manh Manh gật đầu tự đắc.
Lão phu nhân bị làm lơ, phức tạp nhìn cô.
"Sầm Dao, đã lâu không gặp"
Lúc Sầm Dao xảy ra chuyện, lão phu nhân không phải không hối hận.
Trước đây bà thuận miệng nói, nếu không phải nhất thời kích động thì mọi chuyện cũng sẽ không trở nên như bây giờ.
Sầm Dao không rõ vì sao lão phu nhân trước mặt lại nói xin lỗi cô, khuôn mặt ngơ ngác.
Lão phu nhân đương nhiên biết cô mất trí nhớ, cũng không nói gì, chỉ tự giới thiệu: "Bác là mẹ của Đình Lập, cũng là bà nội của Hựu Nhất, đương nhiên hiện tại cũng là bà nội của Manh Manh"
Lão phu nhân luôn yêu thích trẻ con, cho dù là nam hay nữ.
Manh Manh mềm mại đáng yêu, luôn được người lớn cực kỳ yêu thích.
Ông Thương ngồi trên ghế sofa bên kia nói chuyện với Hựu Nhất bỗng chen vào một câu.
"Nếu cô đã bình yên trở về, Đình Lập cũng không cân dẫn vặt nữa, nó cũng không nhỏ, hai người nên sớm hoàn thành hôn lễ, để chúng ta yên tâm an hưởng tuổi già đi"
Có lẽ do lớn tuổi rồi nên ngược lại càng xem trọng gia đình, Thương Ly Viễn đã không còn bài xích Sầm Dao, dù sao thì con trai ông ta cũng cố chấp như thế.
Cho dù người đã chết cũng không chấp nhận người khác, hiển nhiên chỉ có thể để hai người họ tự 'gây họa"
cho nhau.
Sầm Dao cả kinh, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô rất muốn lớn tiếng gào lên một câu, họ vẫn chưa đi tới bước đó.
Nhưng nhìn Hựu Nhất chín tuổi và Manh Manh ba tuổi thì chứng cứ rõ ràng.
Cô đành phải không ngừng gật đầu, cứ lừa dối cho qua trước.
Buổi tối, lúc Thương Đình Lập về, thím Mạc liền nói chuyện xảy ra lúc sáng cho anh biết.
Thương Đình Lập vốn cho rằng người nhà sẽ cản trở, không ngờ lúc này họ lại trợ giúp anh.
Trong lòng vui vẻ cười.
Anh tới trước cửa phòng Sầm Dao, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng, Sầm Dao vẫn chưa ngủ.
Cô khoác áo đi tới, sau khi đóng cửa cẩn thận mới nhìn Thương Đình Lập cao lớn, tức giận nói: "Đã trễ vậy rồi, anh tới tìm tôi làm gì?"
"Nghe nói người nào đó nói muốn kết hôn với anh"
Thương Đình Lập đứng thẳng, mặc dù đã thu bớt khí thế hơn người nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy căng thẳng.
"Không, không có chuyện đó"
Sầm Dao có chút ảo não.
Cô thể không ngờ cô tùy ý nói cho có lệ, anh lại tưởng thật.
Nhìn Sầm Dao cúi đầu, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ, Thương Đình Lập biết cô xấu hổ, ngược lại từng bước tới gần cô, hỏi: "Không có sao? Nhưng anh lại tưởng thật"
"Cái gì?"
Sầm Dao ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không hiểu nổi.
Thương Đình Lập biết bây giờ uyển chuyến với cô chỉ có thể khiến tình cảm tạm dừng tại đây nên không hề che dấu thể công, trực tiếp ôm cô vào lòng, đầu kề sát chiếc cổ bóng loáng của cô, nói từng câu từng chữ như gõ trống vào tim cô.
"Dao Dao, anh cho rằng anh có thể chờ, chờ em nhớ tới chuyện lúc trước của chúng ta, chờ em thích anh, không rời khỏi anh nữa.
Nhưng khi nghe thấy em đồng ý kết hôn với anh, anh mới nhận ra mấy ngày nay chờ đợi có bao nhiêu khổ sở.
Anh yêu em.
Vì vậy, anh không muốn lần nào cũng chỉ có thể nhìn em từ xa, không thể chạm vào em.
Anh muốn quang minh chính đại nắm tay em.
Chúng ta đã yêu nhau, sao anh có thể chịu được bây giờ chúng ta xa cách dù chỉ một chút"
Giọng nói của anh rất trầm, nhưng Sầm Dao lại như nghe được lời ca dễ chịu nhất, vang lên từng góc trong lòng cô.
Trong lòng cô vô cùng xúc động.
Thì ra, khoảng cách mà cô cho là phù hợp, lại là việc anh khó trải qua nhất.
Sầm Dao nhìn chằm chằm anh hồi lâu.
Nhìn đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo lúc mới gặp, giờ đây đã thêm nóng rực.
Dường như ngọn lửa bùng cháy, khiến lòng cô tan thành nước.
Cô có thế nghe thấy trái tim trong lông ngực mình dường như cũng bắt đầu đập nhanh.
Cô muốn đưa tay che ngực, lại sợ bị anh phát hiện.
Nào ngờ, lúc này, anh lại nói thêm câu khiến tim cô đập rộn ràng.
"Chúng ta kết hôn thì sẽ không ly hôn.
Chúng ta ở bên nhau thì sẽ không chia xa.
Tình yêu của anh với em, mãi mãi sẽ không biến mất.
Dao Dao, đồng ý lấy anh, được chứ?"
Cánh tay dày rộng của anh đặt trên cổ cô, đầu ngón tay có vết chai lại khiến cô càng cảm thấy nóng hơn.
Sầm Dao khẽ đẩy anh, Thương Đình Lập lại không chịu buông.
Mãi tới khi tiếng tim đập kịch liệt vang lên tới mức người kê sát cũng nghe thấy.
"Đây là âm thanh gì thế?"
Thương Đình Lập rõ ràng biết nhưng vẫn giả vờ không hiểu.
"Tôi không biết"
Sầm Dao vẫn đang kiên trì.
Thương Đình Lập đột nhiên cười, âm thanh trầm thấp dễ nghe khiến da đầu Sầm Dao tê dại.
Anh dựa vào đó nói: "Đó là tiếng tim đập của anh.
Sầm Dao, em có nghe không, trái tim anh nói với em, anh yêu em thế nào"
".."
Không biết xấu hổ, rõ ràng là tiếng tim đập của cô.
Sầm Dao tức giận trong lòng.
Nhưng, cô không dám nói.
Nếu cô nói thì chẳng phải nói trái tim cô đang trá hình nói yêu anh.