Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270: Sầm Dao, anh càng lúc càng yêu em
"Làm gì có, hồ sơ là do em phiên dịch, anh có xem đâu, anh cũng quá tin tưởng em rồi"
So với việc tự mình buồn bực, Sầm Dao càng không thể chịu nổi việc anh gánh hết toàn bộ trách nhiệm lên người mình.
"Sau này đừng cho em phiên dịch mấy thứ này nữa, em chỉ làm anh thêm phiền thôi"
Lần này cô thật sự bị đả kích, trong lòng cũng đã muốn rút lui.
Thương Đình Lập ôm mặt cô, làm cô nhìn thẳng vào anh, sau đó gắn từng chữ nói: "Dao Dao, ở trong lòng anh em đã làm rất tốt rồi, trước đây em chưa từng học qua tiếng Ý, cũng chỉ mới bắt đầu nghiêm túc học tập trong ba năm thôi, trong vòng ba năm em có thể nghe nói viết lưu loát cũng coi như là thiên tài, anh cũng không sợ em cười, lúc anh học tiếng Ý còn tốn nhiều thời gian hơn em nhiều"
Vì chọc cô vui vẻ, Thương Đình Lập cũng dùng hết toàn lực.
Sầm Dao hiếm lắm mới nghe Thương Đình Lập nhắc đến những điểm yếu của anh, chút nặng nề trong lòng cũng nhanh chóng bị giấu đi.
Tò mò hỏi: "Anh mất bao lâu, mau nói cho em biết đi"
"Anh biết em thích nghe mấy chuyện xấu hổ của anh mà"
Thương Đình Lập nhéo cái mũi cao thẳng của cô, lúc cô đang định chạy trốn thì ôm chặt cô vào lòng: "Tuy rằng lúc nhỏ thành tích của anh vẫn không tệ, nhưng ngôn ngữ cũng không phải là thế mạnh của anh, anh từ tám tuổi đến mười tám tuổi, mất suốt mười năm mới nhớ hết mấy thứ này vào đầu"
"Vậy cũng đã rất giỏi rồi"
Ánh mắt Sầm Dao có chút vẻ an ủi, dù sao nếu là cô, học một ngôn ngữ mới và thành thạo nó như ngôn ngữ mẹ đẻ trong vòng mười năm, chắc là cũng tốn cỡ đỡ thời gian.
Đương nhiên, khi Sầm Dao nói những lời này là vẫn chưa biết được lúc đó Thương Đình Lập học bao nhiêu môn, cũng không phải chỉ học riêng một loại, mãi đến sau này xảy ra một sự kiện,cô mới nhận ra được điều này.
Chắc là do buổi sáng đã gặp phải đả kích, giờ làm việc buổi chiều tuy Sầm Dao vẫn rất nghiêm túc và cẩn thận nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng vẫn hiện lên chút uể oải.
Buổi tối lúc về nhà, vì để cho Sầm Dao vui vẻ một chút, Thương Đình Lập cố ý dẫn cô đến siêu thị mua đồ ăn, nói tối nay muốn nấu cơm cho cô để xin lỗi vì chuyện hôm nay.
Tuy Sầm Dao cảm thấy nếu muốn xin lỗi thì cũng nên là cô xin lỗi mới đúng, nhưng nhìn dáng vẻ thích thú của anh, cuối cùng cũng không nói nhiều lời.
Thương Đình Lập cầm con cá vừa mới lựa được ở siêu thị đặt lên thớt, Sầm Dao và thím Mạc đứng ở bên cạnh nhìn.
Thím Mạc lo lắng nói: "Cậu chủ, để cho thím làm đi"
Thấy đôi tay cầm bút của cậu chủ, bây giờ một tay cầm dao một tay đè cá, đang cẩn thận định cắt ngang đầu cá.
Thím Mạc nhịn không được nghiêng đầu sang một bên.
Sầm Dao lại cười ha ha, sau đó ngay lúc anh định cắt thêm một lần nữa thì bước ra phía sau anh, bàn tay mềm mại xinh đẹp nhẹ nhàng phủ lên bao lấy bàn tay to rộng của anh, cười tủm tỉm nói: "Không phải cắt như vậy, em dạy anh"
Cô cầm tay anh, tay cầm tay hướng dẫn tay anh cất ngang xuống.
Sau khi cất bỏ đầu rồi, Thương Đình Lập còn đang đắm chìm trong cảm xúc khi được cô chủ động ôm ấp lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn cái đầu cá bị chặt đứt kia, nhìn con mắt cá chết trợn trừng trừng kia làm anh rùng mình.
Anh quăng hết toàn bộ cảm xúc phức tạp trong lòng đi, đặt toàn bộ lực chú ý lên tay Sầm Dao.
Mãi đến khi làm xong món cá kho, Thương Đình Lập vẫn còn chưa hoàn hồn.
Nhìn thân cá đỏ rực cay xè, Thương Đình Lập lo lắng hỏi cô: "Không phải em sợ cay sao? Sao lại bỏ nhiều ớt như thế"
Anh nhớ rõ lúc trước cô sợ ăn ớt nhất.
Ăn một chút xíu cay cũng phải mất một lúc lâu mới bình thường lại.
Ăn nhiều còn bị đau bụng.
Sầm Dao cầm đũa gắp một miếng nếm thử, thấy hương cay nồng đậm rất vừa miệng, hài lòng gật đầu.
Sau đó nở một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ nói: "Không sợ, cuộc đời sao có thể thiếu cay chứ, đắng cay mặn ngọt, em thích nhất là cay và đẳng"
Thương Đình Lập nhíu mày lại, thấy thói quen sinh hoạt của cô bây giờ khác hoàn toàn với trước kia, nếu không phải xác định rõ cô chính là Sầm Dao, trái tim anh vẫn rung động vì cô, chỉ sợ rằng anh thật sự nghĩ rằng cô đã đổi thành một khác.
Cuộc sống như thế nào mới có thể thay đổi thói quen sinh hoạt của một người chứ.
Nghèo hèn có lẽ có thể, nhưng những năm đó có Thương Vân chăm sóc cho cô, những chuyện khác anh có thể không tin tưởng cậu, nhưng về mặt chăm sóc Sầm Dao, anh tin chắc rằng cậu cũng chẳng thua kém gì anh.
Thấy ánh mắt phức tạp của Thương Đình Lập, Sầm Dao chớp mắt không biết anh đang có ý gì.
Nhưng cô lại chủ động rút tay lại, cười nói với anh: "Em giúp anh một lần rồi, mấy món tiếp theo anh phải tự làm"
Sầm Dao bước sang bên cạnh rửa tay rồi bưng đồ ăn ra phòng khách, sau đó lại đến đứng cạnh thím Mạc nhìn anh nấu ăn.
Những món tiếp theo, cô nói được thì làm được, không nhúng tay vào nữa.
Mỗi một món ăn được nấu xong nhìn cũng khá tốt.
Kết quả lúc ăn, Sầm Dao gấp hết đũa này đến đũa khác tất cả món ăn mà anh tự tay nấu.
Thấy cô ăn ngấu nghiến như thế, Thương Đình Lập cũng rất hài lòng nói: "Ăn ngon đến thế sao?"
Sầm Dao không để ý đến anh, chỉ tăng tốc độ ăn lên.
Không ngờ là Thương Đình Lập đột nhiên nổi hứng tự gắp một đũa cho chính anh.
Sầm Dao còn chưa kịp cản đã thấy anh nuốt xuống.
Sau đó sắc mặt của anh lập tức trở nên rất khó coi.
Thấy Sầm Dao vẫn còn tiếp tục gắp thức ăn, Thương Đình Lập cướp đũa của cô, không cho cô ăn nữa.
Mặt mày khó coi mà mắng cô: "Đồ ăn mặn như vậy ăn vô đau bụng rồi sao, không được ăn nữa"
Anh bưng dĩa ngẩng đầu bước ra khỏi phòng khách, đổ toàn bệ thức ăn vào thùng rác.
Lúc quay về, trên bàn chỉ còn lại món cá là có thể ăn được.
"Anh bảo thím Mạc nấu thêm vài món ăn nữa"
Thương Đình Lập thấy cô còn chưa ăn no, đau lòng nói.
"Không cần, em cũng sắp no rồi, ăn đỡ cũng được"
Sầm Dao gắp cá bỏ vào chén anh, lại cảm đầu ăn.
Thấy cô khác hẳn so với trước kia, mát Thương Đình Lập sáng lên rồi nhanh chóng che giấu đi mất.
Buổi tối khi Sầm Dao đã ngủ rồi, Thương Đình Lập nghiêng người lắng lặng nhìn gương mặt ngủ say của cô.
Tuy gương mặt này không tự nhiên như gương mặt trước đây, nhưng ở đáy lòng anh cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Thứ mà Thương Đình Lập hiểu rõ không phải là gương mặt đó, mà là con người cô.
Cho dù bây giờ cô có tính cách non nớt anh cũng rất thích, hơn nữa càng lúc càng yêu thích sâu đậm hơn.
Có từng có người nào làm cho bạn cảm thấy yêu mãi cũng không đủ chưa, đó là vì bạn không thể nào tưởng tượng ra được bạn có thể yêu người đó đến mức độ nào.
Thương Đình Lập đã quên mất anh nghe thấy câu nói này vào lúc nào, lúc trước anh chỉ khinh thường nó, bây giờ lại cảm thấy chỉ có câu nói này mới có thế thể hiện được tình cảm của anh dành cho cô.
Sầm Dao, anh càng ngày càng yêu em hơn.
Em thì sao, đến khi nào em mới có thể yêu anh một chút chứ.
Thương Đình Lập ôm chặt lấy cô, gửi một nụ hôn lên trán cô rồi mới chịu ngủ.
So với việc tự mình buồn bực, Sầm Dao càng không thể chịu nổi việc anh gánh hết toàn bộ trách nhiệm lên người mình.
"Sau này đừng cho em phiên dịch mấy thứ này nữa, em chỉ làm anh thêm phiền thôi"
Lần này cô thật sự bị đả kích, trong lòng cũng đã muốn rút lui.
Thương Đình Lập ôm mặt cô, làm cô nhìn thẳng vào anh, sau đó gắn từng chữ nói: "Dao Dao, ở trong lòng anh em đã làm rất tốt rồi, trước đây em chưa từng học qua tiếng Ý, cũng chỉ mới bắt đầu nghiêm túc học tập trong ba năm thôi, trong vòng ba năm em có thể nghe nói viết lưu loát cũng coi như là thiên tài, anh cũng không sợ em cười, lúc anh học tiếng Ý còn tốn nhiều thời gian hơn em nhiều"
Vì chọc cô vui vẻ, Thương Đình Lập cũng dùng hết toàn lực.
Sầm Dao hiếm lắm mới nghe Thương Đình Lập nhắc đến những điểm yếu của anh, chút nặng nề trong lòng cũng nhanh chóng bị giấu đi.
Tò mò hỏi: "Anh mất bao lâu, mau nói cho em biết đi"
"Anh biết em thích nghe mấy chuyện xấu hổ của anh mà"
Thương Đình Lập nhéo cái mũi cao thẳng của cô, lúc cô đang định chạy trốn thì ôm chặt cô vào lòng: "Tuy rằng lúc nhỏ thành tích của anh vẫn không tệ, nhưng ngôn ngữ cũng không phải là thế mạnh của anh, anh từ tám tuổi đến mười tám tuổi, mất suốt mười năm mới nhớ hết mấy thứ này vào đầu"
"Vậy cũng đã rất giỏi rồi"
Ánh mắt Sầm Dao có chút vẻ an ủi, dù sao nếu là cô, học một ngôn ngữ mới và thành thạo nó như ngôn ngữ mẹ đẻ trong vòng mười năm, chắc là cũng tốn cỡ đỡ thời gian.
Đương nhiên, khi Sầm Dao nói những lời này là vẫn chưa biết được lúc đó Thương Đình Lập học bao nhiêu môn, cũng không phải chỉ học riêng một loại, mãi đến sau này xảy ra một sự kiện,cô mới nhận ra được điều này.
Chắc là do buổi sáng đã gặp phải đả kích, giờ làm việc buổi chiều tuy Sầm Dao vẫn rất nghiêm túc và cẩn thận nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng vẫn hiện lên chút uể oải.
Buổi tối lúc về nhà, vì để cho Sầm Dao vui vẻ một chút, Thương Đình Lập cố ý dẫn cô đến siêu thị mua đồ ăn, nói tối nay muốn nấu cơm cho cô để xin lỗi vì chuyện hôm nay.
Tuy Sầm Dao cảm thấy nếu muốn xin lỗi thì cũng nên là cô xin lỗi mới đúng, nhưng nhìn dáng vẻ thích thú của anh, cuối cùng cũng không nói nhiều lời.
Thương Đình Lập cầm con cá vừa mới lựa được ở siêu thị đặt lên thớt, Sầm Dao và thím Mạc đứng ở bên cạnh nhìn.
Thím Mạc lo lắng nói: "Cậu chủ, để cho thím làm đi"
Thấy đôi tay cầm bút của cậu chủ, bây giờ một tay cầm dao một tay đè cá, đang cẩn thận định cắt ngang đầu cá.
Thím Mạc nhịn không được nghiêng đầu sang một bên.
Sầm Dao lại cười ha ha, sau đó ngay lúc anh định cắt thêm một lần nữa thì bước ra phía sau anh, bàn tay mềm mại xinh đẹp nhẹ nhàng phủ lên bao lấy bàn tay to rộng của anh, cười tủm tỉm nói: "Không phải cắt như vậy, em dạy anh"
Cô cầm tay anh, tay cầm tay hướng dẫn tay anh cất ngang xuống.
Sau khi cất bỏ đầu rồi, Thương Đình Lập còn đang đắm chìm trong cảm xúc khi được cô chủ động ôm ấp lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn cái đầu cá bị chặt đứt kia, nhìn con mắt cá chết trợn trừng trừng kia làm anh rùng mình.
Anh quăng hết toàn bộ cảm xúc phức tạp trong lòng đi, đặt toàn bộ lực chú ý lên tay Sầm Dao.
Mãi đến khi làm xong món cá kho, Thương Đình Lập vẫn còn chưa hoàn hồn.
Nhìn thân cá đỏ rực cay xè, Thương Đình Lập lo lắng hỏi cô: "Không phải em sợ cay sao? Sao lại bỏ nhiều ớt như thế"
Anh nhớ rõ lúc trước cô sợ ăn ớt nhất.
Ăn một chút xíu cay cũng phải mất một lúc lâu mới bình thường lại.
Ăn nhiều còn bị đau bụng.
Sầm Dao cầm đũa gắp một miếng nếm thử, thấy hương cay nồng đậm rất vừa miệng, hài lòng gật đầu.
Sau đó nở một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ nói: "Không sợ, cuộc đời sao có thể thiếu cay chứ, đắng cay mặn ngọt, em thích nhất là cay và đẳng"
Thương Đình Lập nhíu mày lại, thấy thói quen sinh hoạt của cô bây giờ khác hoàn toàn với trước kia, nếu không phải xác định rõ cô chính là Sầm Dao, trái tim anh vẫn rung động vì cô, chỉ sợ rằng anh thật sự nghĩ rằng cô đã đổi thành một khác.
Cuộc sống như thế nào mới có thể thay đổi thói quen sinh hoạt của một người chứ.
Nghèo hèn có lẽ có thể, nhưng những năm đó có Thương Vân chăm sóc cho cô, những chuyện khác anh có thể không tin tưởng cậu, nhưng về mặt chăm sóc Sầm Dao, anh tin chắc rằng cậu cũng chẳng thua kém gì anh.
Thấy ánh mắt phức tạp của Thương Đình Lập, Sầm Dao chớp mắt không biết anh đang có ý gì.
Nhưng cô lại chủ động rút tay lại, cười nói với anh: "Em giúp anh một lần rồi, mấy món tiếp theo anh phải tự làm"
Sầm Dao bước sang bên cạnh rửa tay rồi bưng đồ ăn ra phòng khách, sau đó lại đến đứng cạnh thím Mạc nhìn anh nấu ăn.
Những món tiếp theo, cô nói được thì làm được, không nhúng tay vào nữa.
Mỗi một món ăn được nấu xong nhìn cũng khá tốt.
Kết quả lúc ăn, Sầm Dao gấp hết đũa này đến đũa khác tất cả món ăn mà anh tự tay nấu.
Thấy cô ăn ngấu nghiến như thế, Thương Đình Lập cũng rất hài lòng nói: "Ăn ngon đến thế sao?"
Sầm Dao không để ý đến anh, chỉ tăng tốc độ ăn lên.
Không ngờ là Thương Đình Lập đột nhiên nổi hứng tự gắp một đũa cho chính anh.
Sầm Dao còn chưa kịp cản đã thấy anh nuốt xuống.
Sau đó sắc mặt của anh lập tức trở nên rất khó coi.
Thấy Sầm Dao vẫn còn tiếp tục gắp thức ăn, Thương Đình Lập cướp đũa của cô, không cho cô ăn nữa.
Mặt mày khó coi mà mắng cô: "Đồ ăn mặn như vậy ăn vô đau bụng rồi sao, không được ăn nữa"
Anh bưng dĩa ngẩng đầu bước ra khỏi phòng khách, đổ toàn bệ thức ăn vào thùng rác.
Lúc quay về, trên bàn chỉ còn lại món cá là có thể ăn được.
"Anh bảo thím Mạc nấu thêm vài món ăn nữa"
Thương Đình Lập thấy cô còn chưa ăn no, đau lòng nói.
"Không cần, em cũng sắp no rồi, ăn đỡ cũng được"
Sầm Dao gắp cá bỏ vào chén anh, lại cảm đầu ăn.
Thấy cô khác hẳn so với trước kia, mát Thương Đình Lập sáng lên rồi nhanh chóng che giấu đi mất.
Buổi tối khi Sầm Dao đã ngủ rồi, Thương Đình Lập nghiêng người lắng lặng nhìn gương mặt ngủ say của cô.
Tuy gương mặt này không tự nhiên như gương mặt trước đây, nhưng ở đáy lòng anh cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Thứ mà Thương Đình Lập hiểu rõ không phải là gương mặt đó, mà là con người cô.
Cho dù bây giờ cô có tính cách non nớt anh cũng rất thích, hơn nữa càng lúc càng yêu thích sâu đậm hơn.
Có từng có người nào làm cho bạn cảm thấy yêu mãi cũng không đủ chưa, đó là vì bạn không thể nào tưởng tượng ra được bạn có thể yêu người đó đến mức độ nào.
Thương Đình Lập đã quên mất anh nghe thấy câu nói này vào lúc nào, lúc trước anh chỉ khinh thường nó, bây giờ lại cảm thấy chỉ có câu nói này mới có thế thể hiện được tình cảm của anh dành cho cô.
Sầm Dao, anh càng ngày càng yêu em hơn.
Em thì sao, đến khi nào em mới có thể yêu anh một chút chứ.
Thương Đình Lập ôm chặt lấy cô, gửi một nụ hôn lên trán cô rồi mới chịu ngủ.