Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 332: Ánh mắt càng ngày càng tệ
Tuy hai người sống chung chưa được một năm.
Nhưng Sầm Dao lại cảm thấy cô rất hiểu tính tình của Hựu Nhất.
Tuy nhìn vẻ ngoài cực kỳ trưởng thành, thật ra trong suy nghĩ vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không thích chơi cùng với mấy cô bạn gái, cảm thấy mấy bạn gái rất phiền phức.
Giống hệt mấy bạn nam thời cô còn đi học.
Con gái là cái quái gì, trò chơi mới là tình yêu đích thực.
Bảy trên mười mấy cậu nhóc đều có suy nghĩ thế này.
Những cậu nhóc còn lại là đã sớm hiểu biết được thế giới người trưởng thành, biết phải yêu thương mấy bạn gái.
Theo lý thuyết Hựu Nhất nên thuộc nhóm thứ hai mới đúng.
Dù sao gia đình có tiền có thế, cậu bé cũng đẹp trai lại học giỏi, đúng là người thẳng trong cuộc đời.
Nhưng cố tình cậu bé lại thuộc nhóm đầu tiên, không thích dính vào những thứ xa hoa trụy lạc kia, siêu xe và gái đẹp không phải thứ cậu bé thích.
Sầm Dao bất đắc dĩ sờ đầu Hựu Nhất, sau đó mỉm cười nhìn cô bé đang đứng bên cạnh tò mò nhìn cô nói: "Bạn học à, thật xin lỗi, Hựu Nhất luôn đối xử với những bạn nữ như thế"
"Cháu bị thương có nặng lắm không?"
Nhìn cổ tay xanh tím của cô bé, Sầm Dao hơi lo lắng hỏi, thấy Vu Quỳnh Duyệt lắc đầu, Sầm Dao vẫn không quá yên tâm, lấy khăn giấy ướt cô luôn mang theo ra, dùng một tờ khăn giấy ướt hương bạc hà bao quanh cổ tay cô bé.
"Đắp khăn giấy ướt này một lúc chắc là có thể làm giảm vết thương của cháu một ít, bạn học nhỏ, có muốn dì dẫn cháu đến bệnh viện khám thử không"
"Không, không cần"
Vụ Quỳnh Duyệt lắc tay.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Sau khi lắp bắp nói xong, Vụ Quỳnh Duyệt ngước đầu lên nhìn mẹ Hựu Nhất đang cười dịu dàng nhìn bé, chỉ cảm thấy mẹ Hựu Nhất đúng là quá đẹp quá dịu dàng.
Dùng thành ngữ mà cô bé mới học được để hình dung thì chính là nghiêng nước nghiêng thành.
Vụ Quỳnh Duyệt đang rất thích Thương Hựu Nhất, bây giờ lại quỳ gối trước sức hấp dẫn của Sầm Dao.
Chờ đến khi Sầm Dao nắm tay Hựu Nhất ra về, hai mắt Vu Quỳnh Duyệt đờ ra nhìn khung cảnh càng lúc càng xa nở một nụ cười ngu ngốc.
Trên đường về nhà, Sầm Dao ngồi ở hàng ghế sau, tùy ý cầm một quyển sách xem.
Hựu Nhất còn tưởng sẽ bị mẹ mảng cho một trận, không ngờ lại đối mặt với tình huống này, trong lòng đầy thắc mắc nhưng cũng cảm thấy may mắn.
Mãi đến sau khi về đến nhà, Hựu Nhất mới cảm thấy quả nhiên cậu đã vui mừng quá sớm rồi.
"Hựu Nhất, mẹ thấy con đẩy con gái nhà người ta quen tay như vậy, hình như không phải mới làm lần đầu tiên đúng không"
Sầm Dao hờ hững ngồi trên sofa uống trà, mi mắt cong cong hờ hững hỏi.
Trong lòng Hựu Nhất lại bắt đầu lo lắng.
Do dự không biết có nên nói rõ mọi chuyện không.
Cuối cùng Hựu Nhất quyết định thành thật khai báo để đối lấy sự khoan hồng.
Cậu cúi đầu, uể oải nói: "Mẹ, con biết chuyện hôm nay là do con sai, nhưng mẹ không biết cái bạn gái hôm nay mẹ gặp quấn lấy con thế nào đâu, lần đầu tiên gặp đã đè con lên cây nói muốn làm bạn gái con rồi"
"Mẹ, mẹ biết con phải học cho giỏi, mỗi ngày đều phải tiến về phía trước, sao có thể chơi chung với mấy nhỏ con gái trong đầu óc chỉ toàn yêu với đương được, cho nên con đã mắng bạn đó một trận, sẵn tiện.."
Câu cuối cùng bởi vì rất xấu hổ, Hựu Nhất vừa nhớ đến đã ngượng.
Sầm Dao lại tiếp lời cậu bé: "Sẵn tiện sao?"
Thấy không trốn được, Hựu Nhất lẩm bẩm nói: "Đẩy bạn đó ngã xuống đất"
Nghe vậy, trong mắt Sầm Dao giấu không được ý cười, cô thiếu chút nữa không nhịn được đã bật cười thành tiếng rồi.
Sao lại có đứa con trai đáng yêu thế này, bởi vì người ta tỏ tình nên đẩy người ta ngã.
Ha ha ha, không được, cô phải nhịn, cũng không thể để lộ ra việc cô đang xem trò cười được.
Mặc dù Sầm Dao vẫn chưa cười ra tiếng, nhưng cũng không thể nào che giấu được không khí vui vẻ xung quanh cô.
Sầm Dao cố ý ho khan, đứng dậy bước lại chỗ Hựu Nhất, vỗ vai cậu bé, thành khẩn khuyên nhủ: "Hựu Nhất, không thể đối xử với bạn nữ như thế, phải biết dịu dàng lễ phép với mấy bạn nữ, nếu không sau này con không kiếm người yêu được đâu."
"Mẹ, con còn nhỏ mà"
Hựu Nhất nghe cô nói xong mặt đỏ bừng rồi chuyển sang màu trắng, lớn giọng cãi lại.
"Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa, con tự mình suy nghĩ lại đi"
Sầm Dao ngồi dậy đóng sách lại rồi lên thắng lâu hai.
Sau khi lên lầu hai, Sầm Dao lập tức chạy thẳng vào phòng cô cười ầm lên.
Cũng may phòng cách âm rất tốt, người bên ngoài cũng không nghe thấy người bên trong đang làm gì.
Sầm Dao vừa mới bước vào phòng, còn chưa kịp nhìn lên giường đã dán lưng vào cửa cười ầm lên.
Mãi đến khi giọng nói của một phụ nữ xa lạ đang lười biếng đắp chăn dựa vào đầu giường ngáp dài vang lên: "Có chuyện gì buồn cười vậy, nói cho tôi nghe với."
Một cô gái có mái tóc xoăn vàng rực, gương mặt quyến rũ, mắt khép hờ vì buồn ngủ, mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tâm màu vàng.
Sầm Dao cẩn thận quan sát, phát hiện ra bộ đồ ngủ tơ tằm kia là thứ cô từng mua trước đây nhưng chưa kịp mặc.
Sầm Dao không thể chịu đựng được việc người phụ nữ khác mặc quần áo của cô, cô nhíu mày, gương mặt đang tươi cười lập tức trở nên lạnh lùng hỏi: "Cô là ai, vì sao mặc đồ của tôi, hơn nữa vì sao cô lại nằm trên giường của tôi"
"Cái gì, giường của cô?"
Người phụ nữ kia nhíu mày, sau khi tùy ý quan sát rồi lại lắc đầu cực kỳ thắc mắc nói: "Ánh mắt của anh tôi đúng là càng ngày càng tệ, lúc trước cưới một người phụ nữ có hai đời chồng, bây giờ lại, chậc chậc, mặt của cô chắc không chỉ phẫu thuật một lần thôi đúng không"
"Anh? Cô là"
Tuy Sầm Dao rất khó chịu với những gì cô gái này vừa nói, nhưng sau khi nghe cô ta gọi anh, Sầm Dao cẩn thận suy nghĩ lại, lập tức liên tưởng người trước mặt với người mà Thương Đình Lập từng nói cho cô nghe.
"Cô là Thương Vi, em họ của Đình Lập"
Giọng nói mang theo vẻ khẳng định, sắc mặt cũng trở về vẻ nhẹ nhàng thoải mái như mọi khi.
"Không ngờ còn biết nhìn người đó."
Cuối cùng Thương Vi cũng hơi ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Sầm Dao rồi nói: "Hôm nay tôi mới từ Mỹ về, anh họ nói có để cửa sẵn chờ tôi, tôi thấy cánh cửa này của cô đang mở nên tưởng rằng đây là cánh cửa các cô mở sẵn chờ tôi.
Trong lòng Thương Vĩ luôn hiểu rất rõ mọi chuyện, tuy rằng cô rất kiêu căng, nhưng cô vẫn biết bây giờ người làm chủ trong nhà họ Thương là ai.
Nếu anh họ đã giao toàn bộ chuyện trong nhà cho người phụ nữ đứng trước mặt, vậy có nghĩa là thật sự muốn chung sống cùng cô, tuy đến tận giờ phút này cô vẫn chưa nhìn ra được người phụ nữ này có điểm gì tốt, nhưng Thương Vi hiểu rõ, anh họ đã đưa ra quyết định rồi sẽ không cho phép bất cứ người nào có ý kiến, cũng không cho phép bất cứ ai dám ăn hiếp cô ấy.
Nếu không cẩn thận ngủ nhầm giường của cô ấy, đương nhiên phải giải thích đàng quàng, nếu không cô ấy âm thầm mách lẻo cô với anh họ, vậy chẳng phải cô tiêu đời rồi sao.
Nhưng Sầm Dao lại cảm thấy cô rất hiểu tính tình của Hựu Nhất.
Tuy nhìn vẻ ngoài cực kỳ trưởng thành, thật ra trong suy nghĩ vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không thích chơi cùng với mấy cô bạn gái, cảm thấy mấy bạn gái rất phiền phức.
Giống hệt mấy bạn nam thời cô còn đi học.
Con gái là cái quái gì, trò chơi mới là tình yêu đích thực.
Bảy trên mười mấy cậu nhóc đều có suy nghĩ thế này.
Những cậu nhóc còn lại là đã sớm hiểu biết được thế giới người trưởng thành, biết phải yêu thương mấy bạn gái.
Theo lý thuyết Hựu Nhất nên thuộc nhóm thứ hai mới đúng.
Dù sao gia đình có tiền có thế, cậu bé cũng đẹp trai lại học giỏi, đúng là người thẳng trong cuộc đời.
Nhưng cố tình cậu bé lại thuộc nhóm đầu tiên, không thích dính vào những thứ xa hoa trụy lạc kia, siêu xe và gái đẹp không phải thứ cậu bé thích.
Sầm Dao bất đắc dĩ sờ đầu Hựu Nhất, sau đó mỉm cười nhìn cô bé đang đứng bên cạnh tò mò nhìn cô nói: "Bạn học à, thật xin lỗi, Hựu Nhất luôn đối xử với những bạn nữ như thế"
"Cháu bị thương có nặng lắm không?"
Nhìn cổ tay xanh tím của cô bé, Sầm Dao hơi lo lắng hỏi, thấy Vu Quỳnh Duyệt lắc đầu, Sầm Dao vẫn không quá yên tâm, lấy khăn giấy ướt cô luôn mang theo ra, dùng một tờ khăn giấy ướt hương bạc hà bao quanh cổ tay cô bé.
"Đắp khăn giấy ướt này một lúc chắc là có thể làm giảm vết thương của cháu một ít, bạn học nhỏ, có muốn dì dẫn cháu đến bệnh viện khám thử không"
"Không, không cần"
Vụ Quỳnh Duyệt lắc tay.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Sau khi lắp bắp nói xong, Vụ Quỳnh Duyệt ngước đầu lên nhìn mẹ Hựu Nhất đang cười dịu dàng nhìn bé, chỉ cảm thấy mẹ Hựu Nhất đúng là quá đẹp quá dịu dàng.
Dùng thành ngữ mà cô bé mới học được để hình dung thì chính là nghiêng nước nghiêng thành.
Vụ Quỳnh Duyệt đang rất thích Thương Hựu Nhất, bây giờ lại quỳ gối trước sức hấp dẫn của Sầm Dao.
Chờ đến khi Sầm Dao nắm tay Hựu Nhất ra về, hai mắt Vu Quỳnh Duyệt đờ ra nhìn khung cảnh càng lúc càng xa nở một nụ cười ngu ngốc.
Trên đường về nhà, Sầm Dao ngồi ở hàng ghế sau, tùy ý cầm một quyển sách xem.
Hựu Nhất còn tưởng sẽ bị mẹ mảng cho một trận, không ngờ lại đối mặt với tình huống này, trong lòng đầy thắc mắc nhưng cũng cảm thấy may mắn.
Mãi đến sau khi về đến nhà, Hựu Nhất mới cảm thấy quả nhiên cậu đã vui mừng quá sớm rồi.
"Hựu Nhất, mẹ thấy con đẩy con gái nhà người ta quen tay như vậy, hình như không phải mới làm lần đầu tiên đúng không"
Sầm Dao hờ hững ngồi trên sofa uống trà, mi mắt cong cong hờ hững hỏi.
Trong lòng Hựu Nhất lại bắt đầu lo lắng.
Do dự không biết có nên nói rõ mọi chuyện không.
Cuối cùng Hựu Nhất quyết định thành thật khai báo để đối lấy sự khoan hồng.
Cậu cúi đầu, uể oải nói: "Mẹ, con biết chuyện hôm nay là do con sai, nhưng mẹ không biết cái bạn gái hôm nay mẹ gặp quấn lấy con thế nào đâu, lần đầu tiên gặp đã đè con lên cây nói muốn làm bạn gái con rồi"
"Mẹ, mẹ biết con phải học cho giỏi, mỗi ngày đều phải tiến về phía trước, sao có thể chơi chung với mấy nhỏ con gái trong đầu óc chỉ toàn yêu với đương được, cho nên con đã mắng bạn đó một trận, sẵn tiện.."
Câu cuối cùng bởi vì rất xấu hổ, Hựu Nhất vừa nhớ đến đã ngượng.
Sầm Dao lại tiếp lời cậu bé: "Sẵn tiện sao?"
Thấy không trốn được, Hựu Nhất lẩm bẩm nói: "Đẩy bạn đó ngã xuống đất"
Nghe vậy, trong mắt Sầm Dao giấu không được ý cười, cô thiếu chút nữa không nhịn được đã bật cười thành tiếng rồi.
Sao lại có đứa con trai đáng yêu thế này, bởi vì người ta tỏ tình nên đẩy người ta ngã.
Ha ha ha, không được, cô phải nhịn, cũng không thể để lộ ra việc cô đang xem trò cười được.
Mặc dù Sầm Dao vẫn chưa cười ra tiếng, nhưng cũng không thể nào che giấu được không khí vui vẻ xung quanh cô.
Sầm Dao cố ý ho khan, đứng dậy bước lại chỗ Hựu Nhất, vỗ vai cậu bé, thành khẩn khuyên nhủ: "Hựu Nhất, không thể đối xử với bạn nữ như thế, phải biết dịu dàng lễ phép với mấy bạn nữ, nếu không sau này con không kiếm người yêu được đâu."
"Mẹ, con còn nhỏ mà"
Hựu Nhất nghe cô nói xong mặt đỏ bừng rồi chuyển sang màu trắng, lớn giọng cãi lại.
"Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa, con tự mình suy nghĩ lại đi"
Sầm Dao ngồi dậy đóng sách lại rồi lên thắng lâu hai.
Sau khi lên lầu hai, Sầm Dao lập tức chạy thẳng vào phòng cô cười ầm lên.
Cũng may phòng cách âm rất tốt, người bên ngoài cũng không nghe thấy người bên trong đang làm gì.
Sầm Dao vừa mới bước vào phòng, còn chưa kịp nhìn lên giường đã dán lưng vào cửa cười ầm lên.
Mãi đến khi giọng nói của một phụ nữ xa lạ đang lười biếng đắp chăn dựa vào đầu giường ngáp dài vang lên: "Có chuyện gì buồn cười vậy, nói cho tôi nghe với."
Một cô gái có mái tóc xoăn vàng rực, gương mặt quyến rũ, mắt khép hờ vì buồn ngủ, mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tâm màu vàng.
Sầm Dao cẩn thận quan sát, phát hiện ra bộ đồ ngủ tơ tằm kia là thứ cô từng mua trước đây nhưng chưa kịp mặc.
Sầm Dao không thể chịu đựng được việc người phụ nữ khác mặc quần áo của cô, cô nhíu mày, gương mặt đang tươi cười lập tức trở nên lạnh lùng hỏi: "Cô là ai, vì sao mặc đồ của tôi, hơn nữa vì sao cô lại nằm trên giường của tôi"
"Cái gì, giường của cô?"
Người phụ nữ kia nhíu mày, sau khi tùy ý quan sát rồi lại lắc đầu cực kỳ thắc mắc nói: "Ánh mắt của anh tôi đúng là càng ngày càng tệ, lúc trước cưới một người phụ nữ có hai đời chồng, bây giờ lại, chậc chậc, mặt của cô chắc không chỉ phẫu thuật một lần thôi đúng không"
"Anh? Cô là"
Tuy Sầm Dao rất khó chịu với những gì cô gái này vừa nói, nhưng sau khi nghe cô ta gọi anh, Sầm Dao cẩn thận suy nghĩ lại, lập tức liên tưởng người trước mặt với người mà Thương Đình Lập từng nói cho cô nghe.
"Cô là Thương Vi, em họ của Đình Lập"
Giọng nói mang theo vẻ khẳng định, sắc mặt cũng trở về vẻ nhẹ nhàng thoải mái như mọi khi.
"Không ngờ còn biết nhìn người đó."
Cuối cùng Thương Vi cũng hơi ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Sầm Dao rồi nói: "Hôm nay tôi mới từ Mỹ về, anh họ nói có để cửa sẵn chờ tôi, tôi thấy cánh cửa này của cô đang mở nên tưởng rằng đây là cánh cửa các cô mở sẵn chờ tôi.
Trong lòng Thương Vĩ luôn hiểu rất rõ mọi chuyện, tuy rằng cô rất kiêu căng, nhưng cô vẫn biết bây giờ người làm chủ trong nhà họ Thương là ai.
Nếu anh họ đã giao toàn bộ chuyện trong nhà cho người phụ nữ đứng trước mặt, vậy có nghĩa là thật sự muốn chung sống cùng cô, tuy đến tận giờ phút này cô vẫn chưa nhìn ra được người phụ nữ này có điểm gì tốt, nhưng Thương Vi hiểu rõ, anh họ đã đưa ra quyết định rồi sẽ không cho phép bất cứ người nào có ý kiến, cũng không cho phép bất cứ ai dám ăn hiếp cô ấy.
Nếu không cẩn thận ngủ nhầm giường của cô ấy, đương nhiên phải giải thích đàng quàng, nếu không cô ấy âm thầm mách lẻo cô với anh họ, vậy chẳng phải cô tiêu đời rồi sao.