Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 344: Mặt dày lôi kéo
Đúng vậy.
Lúc trước anh vì nghĩ cho tương lai lâu dài nên không nói chuyện này cho ông già biết, nhưng Thương Đình Lập vẫn cảm thấy, ông già không thể nào hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Nói không chừng ngay lúc ông ta gặp được người phụ nữ kia, ông già đã điều tra kỹ càng tất cả bổi cảnh của người phụ nữ kia rồi.
Dù sao ông già rất thích lừa gạt gài bẫy người khác, ông không thể nào để một người phụ nữ tùy tiện xuất hiện quấn lấy ông, người có gia cảnh trong sạch thì còn có thể.
Sầm Dao ngây người một lúc rồi hiểu ra.
Sau khi cô biết được mối qua hệ giữa cô và phu nhân, trong lòng cứ có cảm giác khó chịu, sau khi cẩn thận suy nghĩ về tính cách của lão tiên sinh Thương, lập tức rùng mình.
Cô rất rõ, một khi chuyện này bị bại lộ, cô và Đình Lập có lẽ thật sự sẽ phải chia tay.
Đương nhiên có lẽ nể mặt con cái sẽ không cần đến mức đó.
Nhưng người còn lại thì sao.
Nói không chừng bà ta sẽ bị lãng quên.
Sau nghĩ nghĩ đến kết cục của bà ta, Sầm Dao nhanh chóng dẹp ngay suy nghĩ tiếp tục hỏi tiếp nữa.
Quay đầu thân mật nắm tay Thương Đình Lập, tùy ý đổi sang một đề tài khác.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, đúng vào đêm hôm nay Sầm Dao lại đột nhiên tới tháng, vì thế tối nay Thương Đình Lập đang định sẽ thân thiết với Sầm Dao chỉ đành phải từ bỏ suy nghĩ này, xuống lầu pha một ly nước đường đỏ làm ấm người, Sầm Dao lại kéo chăn xuống giường.
Thương Đình Lập kéo tay cô nhíu mày hỏi: "Dao Dao, em ngồi dậy làm gì, trễ thế này rồi"
Sầm Dao túm gọn tóc lên, cầm điện thoại đang đặt bên cạnh nhìn thoáng qua, thấy chỉ mới vừa rạng sáng, nhỏ giọng nói: "Em định xem Manh Manh, không biết có đắp chăn đàng hoàng không nữa"
Lần nào Sầm Dao cũng phải dỗ con ngủ xong mới sang ngủ cùng Thương Đình Lập.
Nhưng thỉnh thoảng con nít sẽ ngủ sớm, lúc đó sẽ giật mình vào nửa đêm.
Dù sao con nít ngủ rất dễ tỉnh, hôm qua Manh Manh ngủ quá sớm, chắc vì có bạn mới đến nên chơi đùa hăng say, bây giờ có lẽ đã dậy rồi.
"Anh đi cùng em"
Thương Đình Lập kiên quyết nói.
Sầm Dao cũng không tìm được lý do gì để từ chối nên cũng đồng ý.
Sau khi sang phòng bên cạnh, chăn của Manh Manh đã rơi xuống mép giường, Sầm Dao lập tức đắp lại cẩn thận cho bé.
Thương Đình Lập đứng bên trái con gái, cẩn thận vén chăn lại cho con.
Sau đó nhìn con gái ngủ chu miệng, hôn nhẹ lên trán cô bé rồi mới kéo Sầm Dao về phòng.
Mấy ngày hôm sau Sầm Dao bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết để ăn tết, dù sao cũng sắp đến cuối năm rồi.
Dựa theo những năm trước, Thương Đình Lập sẽ dẫn theo Hựu Nhất sang nhà Khương Húc Đông ăn ké, có lẽ nghe thì rất không phù hợp phong cách của anh, nhưng những năm không có Sầm Dao, anh thường hay tụ tập với mấy người Khương Húc Đông, đương nhiên phần lớn thời gian anh ngồi một mình trong phòng bao lắng lặng uổng rượu.
Ngôn Phong thuộc dạng tự vui một mình, mặc kệ chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ vô tâm đó.
Lục Di lại thường xuyên bị ông cụ Lục gọi về nhà, lúc rảnh rỗi đương nhiên cũng sẽ tụ tập với bọn họ.
Ngược lại, lúc đó Khương Húc Đông lại khá đáng ghét.
Cứ vài ngày lại đi dạo phố hẹn hò, còn bày đặt nói là chơi cùng em gái, rốt cuộc là chơi cùng em gái hay chơi với em gái mưa cũng không giống nhau.
Cho nên Ngôn Phong cứ cảm thấy chắc chắn là hai năm trước ông trời đã nghe thấy lời oán giận của bọn họ, cho nên mới để cho lão Khương gặp phải chuyện này.
Nhưng cho dù năm nay lão Khương xui xẻo, ngay cả ăn tết cũng không thể vẽ Bắc Thành, nhưng anh lại nhanh chóng bị đả kích.
"Tiểu hòa thượng mau gõ cửa, cửa của tôi đã đóng chặt không cho anh vào, nếu muốn vài thì mau lấy chìa khóa ra, hí hí, hí hí."
"Đệt, Ngôn Phong, cậu đủ rồi nha, sao lại đặt tiếng chuông điện thoại đê tiện như thế, mau đổi ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện cậu quấy rối tình dục"
Lục Di đang thảnh thơi nằm trên ghế sofa chơi game, vừa nghe thấy tiếng chuông véo von này lập tức phun luôn cây kẹo qua đang ngậm trong miệng ra.
Anh tùy ý quăng điện thoại đang hiển thị chữ K.O xuống, nói xong lập tức cướp điện thoại của Ngôn Phong.
Ngôn Phong cũng không sợ, ngược lại còn đắc ý nhướng mày nói: "Lục Di, tôi biết ngay cậu đã mơ ước tôi từ lâu rồi mà, nhưng ông đây không có hứng thú với cậu, úi úi úi, đừng cướp điện thoại của tôi chứ, ôi đệt."
Ngôn Phong còn đang cười đầy đắc ý bị Lục Di có giá trị vũ lực cực mạnh dùng một tay đè lại, tận mắt nhìn thấy Lục Di xóa mất tiếng chuông điện thoại của anh, lập tức trợn trừng mắt muốn cướp về.
Lúc Thương Đình Lập dẫn Sầm Dao vào phòng bao, vừa vào đã thấy Lục Di và Ngôn Phong đang quấn thành một cục.
Mấy ngày nay cuối cùng Sầm Dao cũng khôi phục lại cảm xúc lập tức tò mò nhìn sang.
Sau khi cửa bị mở ra, Lục Di lập tức cảm thấy không đúng, lập tức muốn kéo cái tên đang quấn chặt lấy anh như bạch tuộc xuống.
Nhưng đừng thấy Ngôn Phong thấp hơn Lục Di mà lãm, nếu như thật sự quấn lấy nhau, sức lực cũng chẳng kém bao nhiêu cả.
Lục Di phải cố gắng một lúc mới kéo người xuống được, lập tức trốn ra xa giải thích: "Lão Thương, chị dâu, hai người nhất định đừng có hiểu lầm, lúc nãy tôi và Ngôn Phong chỉ nhàm chán cãi cọ âm ï với nhau một trận thôi, ai biết tên này giống hệt như khỉ cứ quấn lấy tôi mãi không bỏ"
Lục Di giải thích lý do rất nhanh.
Nhưng Thương Đình Lập lại không để ý, cười nói: "Tôi và Dao Dao có nói gì đâu? Lục Di cậu vội vã giải thích như vậy lại càng làm bọn tôi cảm thấy hai người các cậu thật sự có quan hệ gì đó."
Lúc này Lục Di mới bực bội anh quá nhanh miệng, nếu không giải thích như thế, cũng sẽ không càng bôi càng đen, Lục Di thấy mặt mũi không còn giữ được nữa, vô cùng dứt khoát nói: "Lúc nãy còn không phải là tôi bị Ngôn Phong chọc tức sao, lão Thương cậu không biết đó thôi, cái thắng nhóc này lại dám mở bài hát đê tiện trước mặt tôi"
"Tôi không có"
Ngôn Phong chân thành thê thốt chối bay.
"Không có mới là lạ đó, trong tay tôi đang cầm chứng cứ đây"
Lục Di cầm điện thoại nhếch môi mở màn hình lên, sau đó ca khúc tiểu hoàng thượng được lặp đi lặp lại.
Sầm Dao đứng bên cạnh nghe, môi mím chặt lại, dạo gần đây bài hát này rất nổi tiếng, không biết từ khi nào mà người nào cũng có thể hát được vài câu, đúng là một bài hát thức ăn nhanh tẩy não, chuyện làm người †a khó chấp nhận hơn chính là lời bài hát muốn lộ liễu nhưng không lộ liễu kia.
Thương Đình Lập chưa từng nghe qua, cũng không nghe hiểu ý nghĩa của lời bài hát, mặt mày mất kiên nhẫn nói: "Chỉ vì bài hát này mà hai người các cậu quậy với nhau à, không có chút kiến thức nào hết"
Thương Đình Lập, người cho rằng Lục Di và Ngôn Phong không có kiến thức, đã bỏ lỡ mất ánh mắt hai người bọn họ quay sang nhìn nhau.
Lục Di cầm điện thoại lại gần hai người bọn họ, sau đó đứng ở đối diện nhìn Sầm Dao nói: "Chị dâu, cho bọn tôi mượn lão Thương một lát, chút nữa trả lại cho cô."
Sầm Dao cực kỳ bình tĩnh vung tay: "Không sao, cứ dùng thoải mái, hôm nay không trả kịp thì mai trả"
Mắt Thương Đình Lập lóe lên, hiện lên chút thú vị.
Lúc trước anh vì nghĩ cho tương lai lâu dài nên không nói chuyện này cho ông già biết, nhưng Thương Đình Lập vẫn cảm thấy, ông già không thể nào hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Nói không chừng ngay lúc ông ta gặp được người phụ nữ kia, ông già đã điều tra kỹ càng tất cả bổi cảnh của người phụ nữ kia rồi.
Dù sao ông già rất thích lừa gạt gài bẫy người khác, ông không thể nào để một người phụ nữ tùy tiện xuất hiện quấn lấy ông, người có gia cảnh trong sạch thì còn có thể.
Sầm Dao ngây người một lúc rồi hiểu ra.
Sau khi cô biết được mối qua hệ giữa cô và phu nhân, trong lòng cứ có cảm giác khó chịu, sau khi cẩn thận suy nghĩ về tính cách của lão tiên sinh Thương, lập tức rùng mình.
Cô rất rõ, một khi chuyện này bị bại lộ, cô và Đình Lập có lẽ thật sự sẽ phải chia tay.
Đương nhiên có lẽ nể mặt con cái sẽ không cần đến mức đó.
Nhưng người còn lại thì sao.
Nói không chừng bà ta sẽ bị lãng quên.
Sau nghĩ nghĩ đến kết cục của bà ta, Sầm Dao nhanh chóng dẹp ngay suy nghĩ tiếp tục hỏi tiếp nữa.
Quay đầu thân mật nắm tay Thương Đình Lập, tùy ý đổi sang một đề tài khác.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, đúng vào đêm hôm nay Sầm Dao lại đột nhiên tới tháng, vì thế tối nay Thương Đình Lập đang định sẽ thân thiết với Sầm Dao chỉ đành phải từ bỏ suy nghĩ này, xuống lầu pha một ly nước đường đỏ làm ấm người, Sầm Dao lại kéo chăn xuống giường.
Thương Đình Lập kéo tay cô nhíu mày hỏi: "Dao Dao, em ngồi dậy làm gì, trễ thế này rồi"
Sầm Dao túm gọn tóc lên, cầm điện thoại đang đặt bên cạnh nhìn thoáng qua, thấy chỉ mới vừa rạng sáng, nhỏ giọng nói: "Em định xem Manh Manh, không biết có đắp chăn đàng hoàng không nữa"
Lần nào Sầm Dao cũng phải dỗ con ngủ xong mới sang ngủ cùng Thương Đình Lập.
Nhưng thỉnh thoảng con nít sẽ ngủ sớm, lúc đó sẽ giật mình vào nửa đêm.
Dù sao con nít ngủ rất dễ tỉnh, hôm qua Manh Manh ngủ quá sớm, chắc vì có bạn mới đến nên chơi đùa hăng say, bây giờ có lẽ đã dậy rồi.
"Anh đi cùng em"
Thương Đình Lập kiên quyết nói.
Sầm Dao cũng không tìm được lý do gì để từ chối nên cũng đồng ý.
Sau khi sang phòng bên cạnh, chăn của Manh Manh đã rơi xuống mép giường, Sầm Dao lập tức đắp lại cẩn thận cho bé.
Thương Đình Lập đứng bên trái con gái, cẩn thận vén chăn lại cho con.
Sau đó nhìn con gái ngủ chu miệng, hôn nhẹ lên trán cô bé rồi mới kéo Sầm Dao về phòng.
Mấy ngày hôm sau Sầm Dao bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết để ăn tết, dù sao cũng sắp đến cuối năm rồi.
Dựa theo những năm trước, Thương Đình Lập sẽ dẫn theo Hựu Nhất sang nhà Khương Húc Đông ăn ké, có lẽ nghe thì rất không phù hợp phong cách của anh, nhưng những năm không có Sầm Dao, anh thường hay tụ tập với mấy người Khương Húc Đông, đương nhiên phần lớn thời gian anh ngồi một mình trong phòng bao lắng lặng uổng rượu.
Ngôn Phong thuộc dạng tự vui một mình, mặc kệ chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ vô tâm đó.
Lục Di lại thường xuyên bị ông cụ Lục gọi về nhà, lúc rảnh rỗi đương nhiên cũng sẽ tụ tập với bọn họ.
Ngược lại, lúc đó Khương Húc Đông lại khá đáng ghét.
Cứ vài ngày lại đi dạo phố hẹn hò, còn bày đặt nói là chơi cùng em gái, rốt cuộc là chơi cùng em gái hay chơi với em gái mưa cũng không giống nhau.
Cho nên Ngôn Phong cứ cảm thấy chắc chắn là hai năm trước ông trời đã nghe thấy lời oán giận của bọn họ, cho nên mới để cho lão Khương gặp phải chuyện này.
Nhưng cho dù năm nay lão Khương xui xẻo, ngay cả ăn tết cũng không thể vẽ Bắc Thành, nhưng anh lại nhanh chóng bị đả kích.
"Tiểu hòa thượng mau gõ cửa, cửa của tôi đã đóng chặt không cho anh vào, nếu muốn vài thì mau lấy chìa khóa ra, hí hí, hí hí."
"Đệt, Ngôn Phong, cậu đủ rồi nha, sao lại đặt tiếng chuông điện thoại đê tiện như thế, mau đổi ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện cậu quấy rối tình dục"
Lục Di đang thảnh thơi nằm trên ghế sofa chơi game, vừa nghe thấy tiếng chuông véo von này lập tức phun luôn cây kẹo qua đang ngậm trong miệng ra.
Anh tùy ý quăng điện thoại đang hiển thị chữ K.O xuống, nói xong lập tức cướp điện thoại của Ngôn Phong.
Ngôn Phong cũng không sợ, ngược lại còn đắc ý nhướng mày nói: "Lục Di, tôi biết ngay cậu đã mơ ước tôi từ lâu rồi mà, nhưng ông đây không có hứng thú với cậu, úi úi úi, đừng cướp điện thoại của tôi chứ, ôi đệt."
Ngôn Phong còn đang cười đầy đắc ý bị Lục Di có giá trị vũ lực cực mạnh dùng một tay đè lại, tận mắt nhìn thấy Lục Di xóa mất tiếng chuông điện thoại của anh, lập tức trợn trừng mắt muốn cướp về.
Lúc Thương Đình Lập dẫn Sầm Dao vào phòng bao, vừa vào đã thấy Lục Di và Ngôn Phong đang quấn thành một cục.
Mấy ngày nay cuối cùng Sầm Dao cũng khôi phục lại cảm xúc lập tức tò mò nhìn sang.
Sau khi cửa bị mở ra, Lục Di lập tức cảm thấy không đúng, lập tức muốn kéo cái tên đang quấn chặt lấy anh như bạch tuộc xuống.
Nhưng đừng thấy Ngôn Phong thấp hơn Lục Di mà lãm, nếu như thật sự quấn lấy nhau, sức lực cũng chẳng kém bao nhiêu cả.
Lục Di phải cố gắng một lúc mới kéo người xuống được, lập tức trốn ra xa giải thích: "Lão Thương, chị dâu, hai người nhất định đừng có hiểu lầm, lúc nãy tôi và Ngôn Phong chỉ nhàm chán cãi cọ âm ï với nhau một trận thôi, ai biết tên này giống hệt như khỉ cứ quấn lấy tôi mãi không bỏ"
Lục Di giải thích lý do rất nhanh.
Nhưng Thương Đình Lập lại không để ý, cười nói: "Tôi và Dao Dao có nói gì đâu? Lục Di cậu vội vã giải thích như vậy lại càng làm bọn tôi cảm thấy hai người các cậu thật sự có quan hệ gì đó."
Lúc này Lục Di mới bực bội anh quá nhanh miệng, nếu không giải thích như thế, cũng sẽ không càng bôi càng đen, Lục Di thấy mặt mũi không còn giữ được nữa, vô cùng dứt khoát nói: "Lúc nãy còn không phải là tôi bị Ngôn Phong chọc tức sao, lão Thương cậu không biết đó thôi, cái thắng nhóc này lại dám mở bài hát đê tiện trước mặt tôi"
"Tôi không có"
Ngôn Phong chân thành thê thốt chối bay.
"Không có mới là lạ đó, trong tay tôi đang cầm chứng cứ đây"
Lục Di cầm điện thoại nhếch môi mở màn hình lên, sau đó ca khúc tiểu hoàng thượng được lặp đi lặp lại.
Sầm Dao đứng bên cạnh nghe, môi mím chặt lại, dạo gần đây bài hát này rất nổi tiếng, không biết từ khi nào mà người nào cũng có thể hát được vài câu, đúng là một bài hát thức ăn nhanh tẩy não, chuyện làm người †a khó chấp nhận hơn chính là lời bài hát muốn lộ liễu nhưng không lộ liễu kia.
Thương Đình Lập chưa từng nghe qua, cũng không nghe hiểu ý nghĩa của lời bài hát, mặt mày mất kiên nhẫn nói: "Chỉ vì bài hát này mà hai người các cậu quậy với nhau à, không có chút kiến thức nào hết"
Thương Đình Lập, người cho rằng Lục Di và Ngôn Phong không có kiến thức, đã bỏ lỡ mất ánh mắt hai người bọn họ quay sang nhìn nhau.
Lục Di cầm điện thoại lại gần hai người bọn họ, sau đó đứng ở đối diện nhìn Sầm Dao nói: "Chị dâu, cho bọn tôi mượn lão Thương một lát, chút nữa trả lại cho cô."
Sầm Dao cực kỳ bình tĩnh vung tay: "Không sao, cứ dùng thoải mái, hôm nay không trả kịp thì mai trả"
Mắt Thương Đình Lập lóe lên, hiện lên chút thú vị.