Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Buổi sáng mùa thu, đường phố có chút vắng vẻ. Mặt trời cũng có vẻ mệt mỏi, lười biếng đến mười giờ mới miễn cưỡng nhô ra khỏi tầng mây. Tất cả, tất cả, tất cả đều uể oải lười biếng như thế.
Trong lúc bất chợt, một chiếc xe từ đàng xa lao tới thật nhanh, giống như một tia chớp màu trắng, trong nháy mắt phá vỡ không khí yên tĩnh!
Bên đường phố lá vàng rơi xuống cũng theo xe xẹt qua mà bay xoáy, nhẹ nhàng uốn lượn rồi rơi xuống.
Bên trong xe, tiếng chuông vội vả vang lên từng hồi. Một lúc lâu, điện thoại di động mới được người chủ cầm lên.
"Alô?" Giọng nói lạnh lùng cứng rắn từ trong xe vang lên, khuôn mặt người đàn ông không nhìn ra có bất kỳ thay đổi.
"Cậu chủ Lãnh, tất cả đã chuẩn bị theo sự sắp đặt của cậu, đang chờ chỉ thị cuối cùng của cậu!"
"Rất tốt, lập tức hành động!" Giọng nói dứt khoát lạnh lẽo, không mang theo chút nào tình cảm.
Trong tròng mắt đen của người đàn ông thoáng qua một tia quỷ dị, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, "Trời cũng giúp tôi, để cho tôi trong lúc vô tình nhặt được một bảo bối. Cơ Liệt Thần, lần này anh hoàn toàn nhận thua đi."
Dứt lời, Lãnh Như Phong ‘bộp’ một tiếng dứt khoát thu tay, nhấn ga, lấy tốc độ hơn 100 km/h phóng trên con đường cao tốc, điên cuồng dong ruỗi, lái về phía một nơi nào đó......
***
Sau khi ăn điểm tâm nghỉ ngơi nửa giờ, lúc này Lâm Nhược Kỳ lằng nhằng đi ra cửa, đứng ở trước cánh cửa lớn màu xanh nhạt của Lư Đăng Bảo, hít thở sâu mấy lần, chậm rãi đi xuống thềm đá.
Đi tới giữa thềm đá, cô bỗng nhiên dừng lại, do dự nhìn mủi giày của mình.....
Cơ Liệt Thần đi theo phía sau cô, thấy cô nét mặt rất thấp thỏm, liền tiến lên cầm tay của cô. Nhướng mày nhìn cô chằm chằm vài giây, chợt nhẹ nhàng nắm cằm cô nâng lên.
Khuôn mặt đẹp trai dừng lại ở trước mắt của cô, tròng mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đáy mắt ngập nước, trầm giọng từ từ nói: "Thế nào? Hay là đổi ý? Nếu bây giờ em không muốn đi, vẫn còn kịp."
Theo bản năng Lâm Nhược Kỳ liếm liếm môi của mình, hơi dừng lại, nói: "Ngược lại không có đổi ý, nhưng chỉ có chút...... Căng thẳng."
Cơ Liệt Thần khẽ cười véo gương mặt của cô, trêu nói: "Lúc ở Thôn trang họ Lý, không phải em đã cùng ông sống chung hơn mấy tháng, em còn có thể căng thẳng sao? Hơn nữa, có lẽ cũng không có nghiêm trọng như anh nói. Em đừng suy nghĩ quá nhiều, không cần vì những lời nói của anh làm ảnh hưởng tâm trạng của em......"
Lâm Nhược Kỳ khẽ mím môi, sau đó nhíu mày, oán trách: "Tại sao anh trả lời mỗi ngày một câu không hợp lý? Ngày hôm qua còn nói có thể không lạc quan, hôm nay lại nói có thể không nghiêm trọng, rốt cuộc là như thế nào!"
Khóe môi anh khẽ giơ lên, "Không phải anh an ủi em sao."
Lâm Nhược Kỳ dậm chân, đen mặt nói: "Anh an ủi chỗ nào, căn bản làm cho em căng thẳng......"
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô kinh ngạc hỏi "Ah đúng rồi, còn anh, chẳng lẽ anh cũng không căng thẳng chút nào sao?"
Dù sao, đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận cháu rể chính thức gặp ông a.
Cơ Liệt Thần mỉm cười, dùng ngón tay trỏ vuốt sống mũi xinh xắn của cô một cái, lơ đãng nói: "Anh cũng không phải gặp ông ấy lần đầu tiên, em quên là ai tìm được ông ấy sao? Hơn nữa, anh và em không giống nhau, sẽ không bởi vì chuyện như vậy mà căng thẳng."
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cũng đúng, Cơ Liệt Thần nhất định gặp ông trước, sau khi tán gẫu với ông mới nói cho cô biết suy nghĩ chân thật của ông.
Cô mấp máy môi, âm thầm nhổ một bải nước miếng tức giận, "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Cơ Liệt Thần nhìn cô một cái, "Lần này nghĩ thật kỹ?"
"Ừm!" Cô hết sức đồng ý. Sau đó tự giễu nói, "Cũng không phải là lên núi đao xuống biển lửa, càng không phải là muốn đi địa ngục gặp ma quỷ, đó là ông nội của em, ông nội của em có gì phải sợ!"
Cơ Liệt Thần cười nhẹ, sớm biết cô không khiếp nhược như vậy, lần này nhất định đã chuẩn bị tinh thần thật tốt muốn đi gặp ông rồi.
Thần kinh của cô vô cùng mạnh mẽ, gặp mạnh là mạnh, lúc đầu ở trên vách đá tại U Linh cốc, cô đối mặt với Lãnh Như Phong, cũng không thấy cô có một chút nào căng thẳng và khiếp đảm; nhìn lại trong khoảng thời gian này một chút, cô và Thúy Thiến, hai người giống như đã trải qua một cuộc chiến không có thuốc súng, cuối cùng vẫn chiến thắng được mẹ yêu thích.
Mặc dù ông lão nói không muốn gặp cô cũng không muốn nhìn nhận cô, mà bản thân Cơ Liệt Thần cũng rất lo lắng ông lão cố chấp sẽ làm cho cô đau lòng khổ sở, nhưng ở trong tiềm thức anh lại tin tưởng cô.
Anh nghĩ cô nhất định có biện pháp giải hòa với ông. Dù sao, những ngày ở Thôn trang họ Lý, Nhược Kỳ và ông lão sống chung hết sức hòa thuận, đây là nền tảng tốt đẹp.
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ này căng thẳng, anh thật sự không yên tâm. Có lẽ, cho cô một động lực là một ý kiến thật tốt.
Vì vậy, nghiêng mặt nhìn Lâm Nhược Kỳ, nén cười nói: "Nhược Kỳ, có muốn ông xã châm cho em một chút động lực hay không?"
Lâm Nhược Kỳ bối rối, mờ mịt hỏi "Anh tính cho em một chút động lực thế nào?"
Nghe vậy, anh nhìn về phía cô ngoắc ngoắc ngón trỏ, mặt tràn đầy nụ cười. Quả nhiên, cô không hiểu ý của anh, vẫn sững sờ tại chỗ.
Cơ Liệt Thần cố nén cười, bưng lấy mặt của cô, hôn thật sâu lên môi cô......
Động tác anh hôn cô vô cùng dịu dàng, trong miệng của anh tràn đầy mùi bạc hà nhàn nhạt mát mẽ, càng làm cô ngây ngốc, trong lòng Lâm Nhược Kỳ đang suy nghĩ đây không phải lúc thân thiết, muốn đẩy anh ra, nhưng theo bản năng đôi tay đặt ở trước lồng ngực ấm áp của anh, nhưng không cách nào từ chối......
Đôi mắt cô nhắm thật chặt nhưng lông mi thật dài không ngừng khẽ run. Môi mềm mại bị anh yêu thương ngậm giữa răng môi, thân thể Lâm Nhược Kỳ dần dần khẽ run rẩy, cũng không phải cô sợ hãi cái gì hoặc căng thẳng cái gì, chính là thân thể không nhịn được làm ra phản ứng nhạy cảm.
Cảm thấy cô run rẩy, đôi tay Cơ Liệt Thần trượt xuống ở trên eo cô, nhẹ nhàng nắm chặt, có chống đỡ như vậy, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy an tâm giống như trở về mặt đất......
Gương mặt xinh xắn của cô khẽ ngẫng lên, dịu dàng đón nhận anh hôn, hương vị ngọt ngào tràn ngập ở đầu lưỡi, làm cho anh không nhịn được hôn sâu quấn lấy lưỡi cô.
Oh, tiểu yêu tinh đáng yêu!
Chỉ là anh chỉ muốn khích lệ cô một chút, lại làm hại anh không thể tự kềm chế...... Nghĩ đến đây, giữa răng môi Cơ Liệt Thần khẽ tăng thêm một chút sức.
Lâm Nhược Kỳ khẽ nhăn đôi mày thanh tú, anh mới vừa dùng sức hơi lớn, dường như muốn mút lưỡi của cô ra ngoài, ngay cả lưỡi cũng có chút tê dại. Không nhịn được giật giật thân thể, đôi tay đặt ở trước ngực anh đẩy về phía trước, Cơ Liệt Thần cười một tiếng xấu xa, cúi đầu cắn đầu ngón tay mảnh khảnh của cô......
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, lại chạm vào tròng mắt đen sâu thẳm mê người, lúc này ánh mắt của anh giống như đầm nước, ngưng mắt nhìn cô thật sâu. Trong nháy mắt đó, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy: chỉ cần có anh, mặc kệ làm chuyện gì cô đều không sợ hãi...... Nụ hôn này thật sự là động lực khích lệ cô cố gắng! Hiệu quả rất không tệ!
Cơ Liệt Thần buông lỏng cô, ánh mắt từ đầu đến cuối quấn ở trên người cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ cô đỏ mặt xấu hổ hết sức đáng yêu, nhìn mãi không chán.
"Cũng sắp làm mẹ, vẫn xấu hổ như thế?" Anh không nhịn được trêu chọc.
Cô lập tức bác bỏ, "Cũng sắp làm cha, da mặt vẫn dày như thế!" Dứt lời, trở tay lại đẩy anh một cái, vừa thẹn vừa tức bĩu môi, "Đi thôi, đừng mè nheo nữa."
Cơ Liệt Thần bật cười nhỏ, lại yêu thích không buông tay, ở trên vành tai mềm mại của cô khẽ cắn một cái, "Được, nghe lời em, đi thôi."
Lâm Nhược Kỳ vừa đi vừa hỏi "Anh giấu ông nội em ở chỗ nào?"
"Ở một phòng trọ nhỏ rất không thu hút, có bọn A Bưu, A Hải trông chừng, anh không muốn quá nhiều người biết."
Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, lại không yên tâm hỏi: "Nơi đó an toàn không?"
"Không thành vấn đề, ngoại trừ anh ra, Heber và bốn cận vệ, không ai biết."
"Ừ." Khẽ trầm ngâm, cô hỏi ra vấn đề mấy ngày nay vẫn buồn bực, "Đúng rồi, anh làm sao tìm được ông nội em vậy?"
Cơ Liệt Thần khẽ mỉm cười, nghiêng đầu giơ tay phải lên, theo thói quen vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, "Chuyện này rất khéo, nhưng giống như cũng không phải là tình cờ. Liệt Diễm vẫn luôn tìm kiếm vị trí của quỷ y, lần trước em rơi xuống vách núi anh đã tìm được tung tích quỷ y lấy danh nghĩa cha mẹ của em, bí mật mua một nhà trọ. Cách đây không lâu, mẹ anh nói đến chuyện ông lão họ Ân có khả năng là quỷ y, anh đã phái người đi đến chỗ ở cũ để tìm ông ấy, không ngờ quả nhiên bị anh tìm được."
Lâm Nhược Kỳ hiểu rõ hoàn toàn, xem ra tất cả mọi chuyện cũng không phải tình cờ mà phải nói là đã được sắp đặt trước......
Cô cười nhẹ, nói: "Thần, thì ra hai chúng ta đã sớm biết nhau." Biết nhau sớm hơn thời gian Thúy Thiến biết anh.
"Cho nên thế nào?" Anh nhịn cười hỏi ngược lại. Nhìn ánh mắt cô lóe lên, dáng vẻ thanh thuần phải đáng yêu.
"Cho nên, em mới thực sự là người từ nhỏ lớn lên với anh nha!" Mặc dù, khi đó cô ba tuổi, anh mười tuổi, hơn nữa thời gian hai người ở chung không tới một tháng, nhưng miễn cưỡng cũng xem như là người từ nhỏ cùng lớn lên chứ?
Trong lúc bất chợt, một chiếc xe từ đàng xa lao tới thật nhanh, giống như một tia chớp màu trắng, trong nháy mắt phá vỡ không khí yên tĩnh!
Bên đường phố lá vàng rơi xuống cũng theo xe xẹt qua mà bay xoáy, nhẹ nhàng uốn lượn rồi rơi xuống.
Bên trong xe, tiếng chuông vội vả vang lên từng hồi. Một lúc lâu, điện thoại di động mới được người chủ cầm lên.
"Alô?" Giọng nói lạnh lùng cứng rắn từ trong xe vang lên, khuôn mặt người đàn ông không nhìn ra có bất kỳ thay đổi.
"Cậu chủ Lãnh, tất cả đã chuẩn bị theo sự sắp đặt của cậu, đang chờ chỉ thị cuối cùng của cậu!"
"Rất tốt, lập tức hành động!" Giọng nói dứt khoát lạnh lẽo, không mang theo chút nào tình cảm.
Trong tròng mắt đen của người đàn ông thoáng qua một tia quỷ dị, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, "Trời cũng giúp tôi, để cho tôi trong lúc vô tình nhặt được một bảo bối. Cơ Liệt Thần, lần này anh hoàn toàn nhận thua đi."
Dứt lời, Lãnh Như Phong ‘bộp’ một tiếng dứt khoát thu tay, nhấn ga, lấy tốc độ hơn 100 km/h phóng trên con đường cao tốc, điên cuồng dong ruỗi, lái về phía một nơi nào đó......
***
Sau khi ăn điểm tâm nghỉ ngơi nửa giờ, lúc này Lâm Nhược Kỳ lằng nhằng đi ra cửa, đứng ở trước cánh cửa lớn màu xanh nhạt của Lư Đăng Bảo, hít thở sâu mấy lần, chậm rãi đi xuống thềm đá.
Đi tới giữa thềm đá, cô bỗng nhiên dừng lại, do dự nhìn mủi giày của mình.....
Cơ Liệt Thần đi theo phía sau cô, thấy cô nét mặt rất thấp thỏm, liền tiến lên cầm tay của cô. Nhướng mày nhìn cô chằm chằm vài giây, chợt nhẹ nhàng nắm cằm cô nâng lên.
Khuôn mặt đẹp trai dừng lại ở trước mắt của cô, tròng mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đáy mắt ngập nước, trầm giọng từ từ nói: "Thế nào? Hay là đổi ý? Nếu bây giờ em không muốn đi, vẫn còn kịp."
Theo bản năng Lâm Nhược Kỳ liếm liếm môi của mình, hơi dừng lại, nói: "Ngược lại không có đổi ý, nhưng chỉ có chút...... Căng thẳng."
Cơ Liệt Thần khẽ cười véo gương mặt của cô, trêu nói: "Lúc ở Thôn trang họ Lý, không phải em đã cùng ông sống chung hơn mấy tháng, em còn có thể căng thẳng sao? Hơn nữa, có lẽ cũng không có nghiêm trọng như anh nói. Em đừng suy nghĩ quá nhiều, không cần vì những lời nói của anh làm ảnh hưởng tâm trạng của em......"
Lâm Nhược Kỳ khẽ mím môi, sau đó nhíu mày, oán trách: "Tại sao anh trả lời mỗi ngày một câu không hợp lý? Ngày hôm qua còn nói có thể không lạc quan, hôm nay lại nói có thể không nghiêm trọng, rốt cuộc là như thế nào!"
Khóe môi anh khẽ giơ lên, "Không phải anh an ủi em sao."
Lâm Nhược Kỳ dậm chân, đen mặt nói: "Anh an ủi chỗ nào, căn bản làm cho em căng thẳng......"
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô kinh ngạc hỏi "Ah đúng rồi, còn anh, chẳng lẽ anh cũng không căng thẳng chút nào sao?"
Dù sao, đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận cháu rể chính thức gặp ông a.
Cơ Liệt Thần mỉm cười, dùng ngón tay trỏ vuốt sống mũi xinh xắn của cô một cái, lơ đãng nói: "Anh cũng không phải gặp ông ấy lần đầu tiên, em quên là ai tìm được ông ấy sao? Hơn nữa, anh và em không giống nhau, sẽ không bởi vì chuyện như vậy mà căng thẳng."
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Cũng đúng, Cơ Liệt Thần nhất định gặp ông trước, sau khi tán gẫu với ông mới nói cho cô biết suy nghĩ chân thật của ông.
Cô mấp máy môi, âm thầm nhổ một bải nước miếng tức giận, "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Cơ Liệt Thần nhìn cô một cái, "Lần này nghĩ thật kỹ?"
"Ừm!" Cô hết sức đồng ý. Sau đó tự giễu nói, "Cũng không phải là lên núi đao xuống biển lửa, càng không phải là muốn đi địa ngục gặp ma quỷ, đó là ông nội của em, ông nội của em có gì phải sợ!"
Cơ Liệt Thần cười nhẹ, sớm biết cô không khiếp nhược như vậy, lần này nhất định đã chuẩn bị tinh thần thật tốt muốn đi gặp ông rồi.
Thần kinh của cô vô cùng mạnh mẽ, gặp mạnh là mạnh, lúc đầu ở trên vách đá tại U Linh cốc, cô đối mặt với Lãnh Như Phong, cũng không thấy cô có một chút nào căng thẳng và khiếp đảm; nhìn lại trong khoảng thời gian này một chút, cô và Thúy Thiến, hai người giống như đã trải qua một cuộc chiến không có thuốc súng, cuối cùng vẫn chiến thắng được mẹ yêu thích.
Mặc dù ông lão nói không muốn gặp cô cũng không muốn nhìn nhận cô, mà bản thân Cơ Liệt Thần cũng rất lo lắng ông lão cố chấp sẽ làm cho cô đau lòng khổ sở, nhưng ở trong tiềm thức anh lại tin tưởng cô.
Anh nghĩ cô nhất định có biện pháp giải hòa với ông. Dù sao, những ngày ở Thôn trang họ Lý, Nhược Kỳ và ông lão sống chung hết sức hòa thuận, đây là nền tảng tốt đẹp.
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ này căng thẳng, anh thật sự không yên tâm. Có lẽ, cho cô một động lực là một ý kiến thật tốt.
Vì vậy, nghiêng mặt nhìn Lâm Nhược Kỳ, nén cười nói: "Nhược Kỳ, có muốn ông xã châm cho em một chút động lực hay không?"
Lâm Nhược Kỳ bối rối, mờ mịt hỏi "Anh tính cho em một chút động lực thế nào?"
Nghe vậy, anh nhìn về phía cô ngoắc ngoắc ngón trỏ, mặt tràn đầy nụ cười. Quả nhiên, cô không hiểu ý của anh, vẫn sững sờ tại chỗ.
Cơ Liệt Thần cố nén cười, bưng lấy mặt của cô, hôn thật sâu lên môi cô......
Động tác anh hôn cô vô cùng dịu dàng, trong miệng của anh tràn đầy mùi bạc hà nhàn nhạt mát mẽ, càng làm cô ngây ngốc, trong lòng Lâm Nhược Kỳ đang suy nghĩ đây không phải lúc thân thiết, muốn đẩy anh ra, nhưng theo bản năng đôi tay đặt ở trước lồng ngực ấm áp của anh, nhưng không cách nào từ chối......
Đôi mắt cô nhắm thật chặt nhưng lông mi thật dài không ngừng khẽ run. Môi mềm mại bị anh yêu thương ngậm giữa răng môi, thân thể Lâm Nhược Kỳ dần dần khẽ run rẩy, cũng không phải cô sợ hãi cái gì hoặc căng thẳng cái gì, chính là thân thể không nhịn được làm ra phản ứng nhạy cảm.
Cảm thấy cô run rẩy, đôi tay Cơ Liệt Thần trượt xuống ở trên eo cô, nhẹ nhàng nắm chặt, có chống đỡ như vậy, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy an tâm giống như trở về mặt đất......
Gương mặt xinh xắn của cô khẽ ngẫng lên, dịu dàng đón nhận anh hôn, hương vị ngọt ngào tràn ngập ở đầu lưỡi, làm cho anh không nhịn được hôn sâu quấn lấy lưỡi cô.
Oh, tiểu yêu tinh đáng yêu!
Chỉ là anh chỉ muốn khích lệ cô một chút, lại làm hại anh không thể tự kềm chế...... Nghĩ đến đây, giữa răng môi Cơ Liệt Thần khẽ tăng thêm một chút sức.
Lâm Nhược Kỳ khẽ nhăn đôi mày thanh tú, anh mới vừa dùng sức hơi lớn, dường như muốn mút lưỡi của cô ra ngoài, ngay cả lưỡi cũng có chút tê dại. Không nhịn được giật giật thân thể, đôi tay đặt ở trước ngực anh đẩy về phía trước, Cơ Liệt Thần cười một tiếng xấu xa, cúi đầu cắn đầu ngón tay mảnh khảnh của cô......
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, lại chạm vào tròng mắt đen sâu thẳm mê người, lúc này ánh mắt của anh giống như đầm nước, ngưng mắt nhìn cô thật sâu. Trong nháy mắt đó, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy: chỉ cần có anh, mặc kệ làm chuyện gì cô đều không sợ hãi...... Nụ hôn này thật sự là động lực khích lệ cô cố gắng! Hiệu quả rất không tệ!
Cơ Liệt Thần buông lỏng cô, ánh mắt từ đầu đến cuối quấn ở trên người cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ cô đỏ mặt xấu hổ hết sức đáng yêu, nhìn mãi không chán.
"Cũng sắp làm mẹ, vẫn xấu hổ như thế?" Anh không nhịn được trêu chọc.
Cô lập tức bác bỏ, "Cũng sắp làm cha, da mặt vẫn dày như thế!" Dứt lời, trở tay lại đẩy anh một cái, vừa thẹn vừa tức bĩu môi, "Đi thôi, đừng mè nheo nữa."
Cơ Liệt Thần bật cười nhỏ, lại yêu thích không buông tay, ở trên vành tai mềm mại của cô khẽ cắn một cái, "Được, nghe lời em, đi thôi."
Lâm Nhược Kỳ vừa đi vừa hỏi "Anh giấu ông nội em ở chỗ nào?"
"Ở một phòng trọ nhỏ rất không thu hút, có bọn A Bưu, A Hải trông chừng, anh không muốn quá nhiều người biết."
Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, lại không yên tâm hỏi: "Nơi đó an toàn không?"
"Không thành vấn đề, ngoại trừ anh ra, Heber và bốn cận vệ, không ai biết."
"Ừ." Khẽ trầm ngâm, cô hỏi ra vấn đề mấy ngày nay vẫn buồn bực, "Đúng rồi, anh làm sao tìm được ông nội em vậy?"
Cơ Liệt Thần khẽ mỉm cười, nghiêng đầu giơ tay phải lên, theo thói quen vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, "Chuyện này rất khéo, nhưng giống như cũng không phải là tình cờ. Liệt Diễm vẫn luôn tìm kiếm vị trí của quỷ y, lần trước em rơi xuống vách núi anh đã tìm được tung tích quỷ y lấy danh nghĩa cha mẹ của em, bí mật mua một nhà trọ. Cách đây không lâu, mẹ anh nói đến chuyện ông lão họ Ân có khả năng là quỷ y, anh đã phái người đi đến chỗ ở cũ để tìm ông ấy, không ngờ quả nhiên bị anh tìm được."
Lâm Nhược Kỳ hiểu rõ hoàn toàn, xem ra tất cả mọi chuyện cũng không phải tình cờ mà phải nói là đã được sắp đặt trước......
Cô cười nhẹ, nói: "Thần, thì ra hai chúng ta đã sớm biết nhau." Biết nhau sớm hơn thời gian Thúy Thiến biết anh.
"Cho nên thế nào?" Anh nhịn cười hỏi ngược lại. Nhìn ánh mắt cô lóe lên, dáng vẻ thanh thuần phải đáng yêu.
"Cho nên, em mới thực sự là người từ nhỏ lớn lên với anh nha!" Mặc dù, khi đó cô ba tuổi, anh mười tuổi, hơn nữa thời gian hai người ở chung không tới một tháng, nhưng miễn cưỡng cũng xem như là người từ nhỏ cùng lớn lên chứ?
Bình luận facebook