Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Người này thân hình cao lớn vạm vỡ, cao 1m90, ngăm đen khỏe mạnh, đường nét khuôn mặt cứng rắn, vẻ mặt hung ác, cả người lộ ra loại thô bạo, tục tằng nguyên thủy. Ông ta phải là tay anh chị ở Nam Thành mà Cơ Liệt Thần ở trong buổi họp đấu giá kia, là Đại Sắc Ma chơi đùa mười chết ngừng sao?!
Ông trời, tại sao lại là ông ta?!
"Ông...... Tôi...... Khụ!" Bởi vì thuốc mê từ cổ đâm vào, Lâm Nhược Kỳ cảm giác cổ họng vẫn tê dại, vô cùng lưu loát, cộng thêm ngoài miệng bị dán kín, làm cho căn bản phát ra được tiếng nào.
Dĩ nhiên, sở dĩ được chủ yếu cũng vì nhớ người trước mặt rốt cuộc tên gọi là gì.
Thở hổn hển tiếng, mặt rung lên dữ tợn, Điền Lão Thất tiến lên bước, bàn tay nắm cằm Lâm Nhược Kỳ, cười điên cuồng, "sai, tôi là Điền Lão Thất, đối thủ lâu năm của người tình! Hoan nghênh tham gia bữa tiệc chết chóc của chúng tôi......"
xong, ông ta chút nào thương tiếc giật ra băng keo miệng, cười điên cuồng, "Cái băng keo này, tại cũng vô ích, cho dù kêu la bao nhiêu cũng đáng kể, dù sao bên ngoài cũng ai nghe được!"
Trái tim bé của Lâm Nhược Kỳ run lên, để ý ngoài miệng đau đớn, chỉ cảm thấy muốn nôn ọe......
Cái gì gọi là đối thủ lâu năm?! Cái gì gọi là bữa tiệc chết chóc?! Cái gì gọi là kêu la?! rất muốn kêu to cứu mạng nhưng bị ông ta làm buồn nôn, ngay cả kêu cũng được!
cố gắng lấy cùi chỏ chống mình ngồi dậy, khóe mắt liếc qua Tô Chỉ San ở bên cạnh, trong lòng rất buồn bực, tại sao cũng ở chỗ này? Rốt cuộc Điền Lão Thất này muốn làm gì?
Vừa vuốt ve thứ gì đó có thể lợi dụng bên tay, vừa từ từ xê dịch cái mông, đem áo đơn bạc của Tô Chỉ San ngăn ở phía sau.
Lâm Nhược Kỳ xoa nơi cổ bị kim châm, lặng lẽ quan sát bốn phía.
Phát mình và Tô Chỉ San ngồi ở trong Container giống như xe ngựa, xe dường như chạy về hướng khác, phía trước và sau lưng Điền Lão Thất còn đứng mấy người đàn ông che mặt.
Trong đó, có người đàn ông mặc dù che mặt nhưng Lâm Nhược Kỳ phát tóc của anh ta có mấy sợi nhuộm highlight màu tím, thân hình của anh ta cùng các mấy người đàn ông kia hơi khác biệt, có vẻ gầy hơn. Người đàn ông này dường như gặp ở đâu nhưng nhất thời nhớ ra.
buồn bực giọng lẩm bẩm, "Cũng phải là đóng phim, làm gì tốn công tốn sức muốn bắt cóc? Lại còn phái ra lực lượng lớn như vậy tới bắt cóc tôi? là hiểu ra sao......"
Quả nhiên nữ chính bị bắt cóc là cần phải trải qua mưu sao? Đây khỏi cũng quá máu chó. Như, kể từ khi làm hộ lý riêng cho Cơ Liệt Thần, người và mọi thứ xung quanh bên cạnh giống bình thường.....
Điền Lão Thất nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, hừ tiếng, "Đừng tự tâng bốc mình, chẳng qua là bảo đảm thứ yếu mà thôi. Hơn nữa, thực muốn phải là tôi."
Dứt lời, ông ta nghiêng đầu nhìn người khác phía sau lưng,, "Người giao cho cậu... cậu nợ tôi món nợ ân tình. Chẳng qua, tạm thời tôi thay đổi chủ ý, có lẽ này đối với tôi còn có chút chỗ dùng, tôi phải giữ lại trước."
Lâm Nhược Kỳ nghe ra những lời này của ông ta khỏi nghĩ thầm.
Người đàn ông tóc tím thở hổn hển tiếng, liếc nhìn Lâm Nhược Kỳ, "Tôi có vấn đề, người này để ở chỗ anh trước, vừa đúng dời lực chú ý của anh ta đối với tôi" lời đến nửa, anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, "Động tác anh phải nhanh chút, nếu tôi đoán sai, lúc này bọn họ phát."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ sửng sốt.
Giọng này, nhận biết, anh ta là người đàn ông thiếu chút nữa làm nhục lúc đại thọ 60 tuổi của ông già họ Lãnh ở du thuyền...... Lôi Thiệu Đình!
Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Tại sao bắt tay với Điền Lão Thất? Bọn họ muốn làm gì?
Lâm Nhược Kỳ cố bình tĩnh, cố gắng muốn moi ra cái gì đó từ trong miệng bọn họ.
"Các người...... Các người muốn làm gì?" e sợ nhìn bọn họ, đáng tiếc đối phương căn bản thèm để ý.
Thành mà, chẳng qua chỉ Lôi Thiệu Đình thôi, rất sợ chớ chi thêm Điền Lão Thất có thể đùa chơi chết mười!
rất hiểu, nếu Lôi Thiệu Đình bắt còn có chút lý do nhưng Điền Lão Thất chẳng qua cũng chỉ gặp lần mà thôi, chưa từng giao tiếp, tại sao muốn bắt? Hơn nữa, Tô Chỉ San cũng bị bắt là chuyện gì xảy ra? Cái này căn bản chút lý lẽ.
nhớ lại cuộc đấu giá kia, mặc dù lúc ấy xem hiểu cả quá trình, đối với chuyện ma túy "Dạ Mị" hiểu cũng nhiều. Nhưng trước khi, bộ dáng Điền Lão Thất tức giận nhìn Cơ Liệt Thần, lại thấy rất ràng. Chẳng lẽ, ông ta là vì chuyện của Cơ Liệt Thần mới bắt hay sao?
Lâm Nhược Kỳ nhớ tới Lôi Thiệu Đình ít nhiều lo ngại đối với Cơ Liệt Thần, vì vậy nhìn về phía anh ta,.
"Lôi Thiệu Đình, nếu anh muốn bị Cơ Liệt Thần đuổi giết, trước hết thả tôi ra!" Run rẩy xong, cong chân vừa đúng chạm được sau lưng Tô Chỉ San, dừng chút, hơn nữa, "Nếu, anh thả Tô tiểu thư trước, ấy là người của Cố tổng tập đoàn Cố thị, tôi nghĩ anh ngu xuẩn, tự dưng muốn thêm kẻ địch chứ?"
Lâm Nhược Kỳ giữ vững tinh thần, ngẩng đầu ưỡn nhưng ra trong bụng sợ đến muốn chết......
"Còn ông nữa" quay lại nhìn về phía Điền Lão Thất, có chút e sợ nhưng vừa lặng lẽ nhéo bắp thịt ở chân của mình để lấy thêm can đảm, vừa nhắc nhỡ mình phải bình tĩnh, "Mặc kệ ông vì lý do gì bắt cóc tôi, hãy cho tôi biết mục đích của ông, để tôi xem có thể giúp được ông hay. Trong mắt của tôi, loại hành động quá khích này, Cơ Liệt Thần chưa chắc đồng ý."
Thái độ của mọi việc đều có thể bàn bạc lại, làm cho tất cả mọi người cùng ngẩn ra tại chỗ.
Nhất là Lôi Thiệu Đình và Điền Lão Thất, hẹn mà cùng trừng to mắt, thể tin!
lại nhận ra bọn họ, còn sớm nhận ra động cơ của bọn họ, câu điểm trúng tử huyệt của bọn họ! này quả nhiên can đảm khác thường, vóc dáng mặc dù nhắn nhưng gặp chuyện sợ hãi, có thể thấy được năng lực tùy cơ ứng biến của rất cường đại......
Nhưng giây kế tiếp, Điền Lão Thất đột nhiên phản ứng kịp, bỗng nhiên giơ tay lên giữa trung, nhìn dáng vẻ dường như muốn tát cho bạt tai!
biết là vì lý do gì, cuối cùng bàn tay của ông ta cũng có cứng rắn vỗ xuống mà dừng lại giữa trung, nắm thành quyền, gân xanh nổi lên dữ dội, gương mặt dữ tợn đáng sợ, ánh mắt kiêu ngạo tức giận, "Con bà nó, chỉ con nhóc như cũng dám dạy tôi phải làm gì?! Con mẹ nó, chán sống hả?!"
Lâm Nhược Kỳ sợ ngây người, phản xạ có điều kiện, quay mặt, dám nhìn mặt của ông ta.
hỏng bét, xem ra mới vừa chạm đến điểm cuối của Điền Lão Thất......
Ông trời, tại sao lại là ông ta?!
"Ông...... Tôi...... Khụ!" Bởi vì thuốc mê từ cổ đâm vào, Lâm Nhược Kỳ cảm giác cổ họng vẫn tê dại, vô cùng lưu loát, cộng thêm ngoài miệng bị dán kín, làm cho căn bản phát ra được tiếng nào.
Dĩ nhiên, sở dĩ được chủ yếu cũng vì nhớ người trước mặt rốt cuộc tên gọi là gì.
Thở hổn hển tiếng, mặt rung lên dữ tợn, Điền Lão Thất tiến lên bước, bàn tay nắm cằm Lâm Nhược Kỳ, cười điên cuồng, "sai, tôi là Điền Lão Thất, đối thủ lâu năm của người tình! Hoan nghênh tham gia bữa tiệc chết chóc của chúng tôi......"
xong, ông ta chút nào thương tiếc giật ra băng keo miệng, cười điên cuồng, "Cái băng keo này, tại cũng vô ích, cho dù kêu la bao nhiêu cũng đáng kể, dù sao bên ngoài cũng ai nghe được!"
Trái tim bé của Lâm Nhược Kỳ run lên, để ý ngoài miệng đau đớn, chỉ cảm thấy muốn nôn ọe......
Cái gì gọi là đối thủ lâu năm?! Cái gì gọi là bữa tiệc chết chóc?! Cái gì gọi là kêu la?! rất muốn kêu to cứu mạng nhưng bị ông ta làm buồn nôn, ngay cả kêu cũng được!
cố gắng lấy cùi chỏ chống mình ngồi dậy, khóe mắt liếc qua Tô Chỉ San ở bên cạnh, trong lòng rất buồn bực, tại sao cũng ở chỗ này? Rốt cuộc Điền Lão Thất này muốn làm gì?
Vừa vuốt ve thứ gì đó có thể lợi dụng bên tay, vừa từ từ xê dịch cái mông, đem áo đơn bạc của Tô Chỉ San ngăn ở phía sau.
Lâm Nhược Kỳ xoa nơi cổ bị kim châm, lặng lẽ quan sát bốn phía.
Phát mình và Tô Chỉ San ngồi ở trong Container giống như xe ngựa, xe dường như chạy về hướng khác, phía trước và sau lưng Điền Lão Thất còn đứng mấy người đàn ông che mặt.
Trong đó, có người đàn ông mặc dù che mặt nhưng Lâm Nhược Kỳ phát tóc của anh ta có mấy sợi nhuộm highlight màu tím, thân hình của anh ta cùng các mấy người đàn ông kia hơi khác biệt, có vẻ gầy hơn. Người đàn ông này dường như gặp ở đâu nhưng nhất thời nhớ ra.
buồn bực giọng lẩm bẩm, "Cũng phải là đóng phim, làm gì tốn công tốn sức muốn bắt cóc? Lại còn phái ra lực lượng lớn như vậy tới bắt cóc tôi? là hiểu ra sao......"
Quả nhiên nữ chính bị bắt cóc là cần phải trải qua mưu sao? Đây khỏi cũng quá máu chó. Như, kể từ khi làm hộ lý riêng cho Cơ Liệt Thần, người và mọi thứ xung quanh bên cạnh giống bình thường.....
Điền Lão Thất nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, hừ tiếng, "Đừng tự tâng bốc mình, chẳng qua là bảo đảm thứ yếu mà thôi. Hơn nữa, thực muốn phải là tôi."
Dứt lời, ông ta nghiêng đầu nhìn người khác phía sau lưng,, "Người giao cho cậu... cậu nợ tôi món nợ ân tình. Chẳng qua, tạm thời tôi thay đổi chủ ý, có lẽ này đối với tôi còn có chút chỗ dùng, tôi phải giữ lại trước."
Lâm Nhược Kỳ nghe ra những lời này của ông ta khỏi nghĩ thầm.
Người đàn ông tóc tím thở hổn hển tiếng, liếc nhìn Lâm Nhược Kỳ, "Tôi có vấn đề, người này để ở chỗ anh trước, vừa đúng dời lực chú ý của anh ta đối với tôi" lời đến nửa, anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, "Động tác anh phải nhanh chút, nếu tôi đoán sai, lúc này bọn họ phát."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ sửng sốt.
Giọng này, nhận biết, anh ta là người đàn ông thiếu chút nữa làm nhục lúc đại thọ 60 tuổi của ông già họ Lãnh ở du thuyền...... Lôi Thiệu Đình!
Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Tại sao bắt tay với Điền Lão Thất? Bọn họ muốn làm gì?
Lâm Nhược Kỳ cố bình tĩnh, cố gắng muốn moi ra cái gì đó từ trong miệng bọn họ.
"Các người...... Các người muốn làm gì?" e sợ nhìn bọn họ, đáng tiếc đối phương căn bản thèm để ý.
Thành mà, chẳng qua chỉ Lôi Thiệu Đình thôi, rất sợ chớ chi thêm Điền Lão Thất có thể đùa chơi chết mười!
rất hiểu, nếu Lôi Thiệu Đình bắt còn có chút lý do nhưng Điền Lão Thất chẳng qua cũng chỉ gặp lần mà thôi, chưa từng giao tiếp, tại sao muốn bắt? Hơn nữa, Tô Chỉ San cũng bị bắt là chuyện gì xảy ra? Cái này căn bản chút lý lẽ.
nhớ lại cuộc đấu giá kia, mặc dù lúc ấy xem hiểu cả quá trình, đối với chuyện ma túy "Dạ Mị" hiểu cũng nhiều. Nhưng trước khi, bộ dáng Điền Lão Thất tức giận nhìn Cơ Liệt Thần, lại thấy rất ràng. Chẳng lẽ, ông ta là vì chuyện của Cơ Liệt Thần mới bắt hay sao?
Lâm Nhược Kỳ nhớ tới Lôi Thiệu Đình ít nhiều lo ngại đối với Cơ Liệt Thần, vì vậy nhìn về phía anh ta,.
"Lôi Thiệu Đình, nếu anh muốn bị Cơ Liệt Thần đuổi giết, trước hết thả tôi ra!" Run rẩy xong, cong chân vừa đúng chạm được sau lưng Tô Chỉ San, dừng chút, hơn nữa, "Nếu, anh thả Tô tiểu thư trước, ấy là người của Cố tổng tập đoàn Cố thị, tôi nghĩ anh ngu xuẩn, tự dưng muốn thêm kẻ địch chứ?"
Lâm Nhược Kỳ giữ vững tinh thần, ngẩng đầu ưỡn nhưng ra trong bụng sợ đến muốn chết......
"Còn ông nữa" quay lại nhìn về phía Điền Lão Thất, có chút e sợ nhưng vừa lặng lẽ nhéo bắp thịt ở chân của mình để lấy thêm can đảm, vừa nhắc nhỡ mình phải bình tĩnh, "Mặc kệ ông vì lý do gì bắt cóc tôi, hãy cho tôi biết mục đích của ông, để tôi xem có thể giúp được ông hay. Trong mắt của tôi, loại hành động quá khích này, Cơ Liệt Thần chưa chắc đồng ý."
Thái độ của mọi việc đều có thể bàn bạc lại, làm cho tất cả mọi người cùng ngẩn ra tại chỗ.
Nhất là Lôi Thiệu Đình và Điền Lão Thất, hẹn mà cùng trừng to mắt, thể tin!
lại nhận ra bọn họ, còn sớm nhận ra động cơ của bọn họ, câu điểm trúng tử huyệt của bọn họ! này quả nhiên can đảm khác thường, vóc dáng mặc dù nhắn nhưng gặp chuyện sợ hãi, có thể thấy được năng lực tùy cơ ứng biến của rất cường đại......
Nhưng giây kế tiếp, Điền Lão Thất đột nhiên phản ứng kịp, bỗng nhiên giơ tay lên giữa trung, nhìn dáng vẻ dường như muốn tát cho bạt tai!
biết là vì lý do gì, cuối cùng bàn tay của ông ta cũng có cứng rắn vỗ xuống mà dừng lại giữa trung, nắm thành quyền, gân xanh nổi lên dữ dội, gương mặt dữ tợn đáng sợ, ánh mắt kiêu ngạo tức giận, "Con bà nó, chỉ con nhóc như cũng dám dạy tôi phải làm gì?! Con mẹ nó, chán sống hả?!"
Lâm Nhược Kỳ sợ ngây người, phản xạ có điều kiện, quay mặt, dám nhìn mặt của ông ta.
hỏng bét, xem ra mới vừa chạm đến điểm cuối của Điền Lão Thất......
Bình luận facebook