Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Người dịch: fishscreen
Lúc này Bạch Sầu Phi mới xoay người rời đi. Nụ cười trên mặt Chu Nguyệt Minh còn chưa tắt hẳn, hai tên thiếu niên xinh đẹp phía sau hắn đã nhảy nhót, tặc lưỡi, chớp mắt nói:
- Thật là đẹp trai. Ta đã nghe lão đại nói đến, nhưng còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng. Có một số nam nhân, đúng là càng có quyền thì càng xinh đẹp.
- Ánh mắt của hắn mới lợi hại, giống như hoàn toàn không nhìn, nhưng chỉ liếc ngang một chút đã nhìn ra chỗ yếu hại của người khác, đúng là nguy hiểm.
Khuôn mặt Chu Nguyệt Minh vẫn đầy vè tươi cười, nhưng trong giọng nói không có một chút ý cười nào.
- Hắn đã nhìn ra hai người các ngươi không phải là nữ nhi.
- Cái gì? Hắn làm sao nhìn ra được?
- Hắn lợi hại như vậy sao? Hắn cũng đâu có chạm vào chúng ta.
- Nói nhảm.
Trong mắt Chu Nguyệt Minh cũng không có ý cười:
- Các ngươi thì có bao nhiêu bản lĩnh. Chút cơ trí này của các ngươi, đúng là đã gặp phải “cơ sư”, bậc thầy về khéo léo và trí tuệ.
Hai tên thiếu niên xinh đẹp lại le lưỡi nhún vai, vẻ mặt khả ái. Chu Nguyệt Minh dường như cũng không làm gì được bọn họ.
- Như vậy, hắn lên lầu Tam Hợp để làm gì?
- Tô Mộng Chẩm thật sự không có trong đó sao?
- Không có.
Chu Nguyệt Minh nói như đinh đóng cột:
- Nhưng bên trong đúng là có nhân vật quan trọng.
- Tại sao ngươi nói bên trong có nhân vật quan trọng, nhưng lại khẳng định đó không phải là Tô Mộng Chẩm?
- Bởi vì ta biết thuật xem khí.
- Xem khí?
- Đúng, những người khác nhau thì có khí khác nhau, chỉ là có người khí vượng, có người khí suy, có người khí thịnh, có người khí nhược, cũng có người khí kết, khí tuyệt. Người thịnh vượng thì tử khí đông lai (dấu hiệu cát tường), người suy vong thì khí cấp bại phôi (chật vật nhếch nhác). Người được khí công rèn luyện, có thể nhìn thấy luồng khí sắc trên đầu của người khác.
- Nhưng ngươi cũng đâu có nhìn thấy y.
- Nhưng khí của người nọ quá mạnh, trên nóc nhà cũng bốc lên khí thế của hắn. Ta có thể khẳng định, y vẫn đang ở trong phòng số ba lầu hai của Lục Hợp các. Khí của người này rất quái lạ, từng đoạn từng đoạn, màu trắng biến ảo, khác với tử khí lờ mờ của Tô Mộng Chẩm.
- Vậy sao chúng ta không xông vào, gặp y một lần?
- Không thể.
- Tại sao?
- Sao mà nhiều “tại sao” như vậy?
- Người ta muốn biết, cho nên mới thỉnh giáo ngươi.
- Người có khí thế cường thịnh và kỳ quái như vậy, nhất định là cao thủ hạng nhất, hơn nữa khá là âm trầm quỷ quyệt, nếu không cần thiết thì tốt nhất chúng ta không nên trêu chọc.
Nói đến đây, ý cười trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất.
- Ta đại khái đã biết y là ai rồi, không ngờ vào lúc này y lại lén gặp Bạch Sầu Phi.
Nói đến cũng kỳ quái, vẻ mặt tươi cười đã trở thành biểu tình duy nhất của Chu Nguyệt Minh, nhưng khi không cười lại là một gương mặt sắt rất uy nghiêm.
- Xem ra, trong kinh khó tránh khỏi lại sắp nổi lên một phen gió tanh mưa máu, long tranh hổ đấu.
Bạch Sầu Phi đi một mạch tới hẻm Ngõa Tử, nơi đó ở gần địa bàn của Tượng Tị tháp.
Tượng Tị tháp thực ra cũng không phải là một tòa tháp, chỉ là một tòa lầu gỗ tám góc cũ kỹ, càng cao càng nghiêng, càng nghiêng càng nhỏ. Nó nằm ở trung tâm kinh thành, là một địa phương chuyên tiêu thụ các loại hàng hóa.
Ở nơi này, ngươi có thể dùng giá cả rẻ nhất, mua được tất cả thứ ngươi tưởng tượng được và không tưởng tượng được. Có điều, nếu như ngươi không quen biết với những tiểu thương hàng rong này, không thể hòa mình với bọn họ, vậy ngươi chỉ có thể dùng giá tiền cao nhất mua được những hàng hóa không đáng giá nhất.
Lúc này đã nhá nhem tối, chính là lúc lên đèn, nhưng hoàng hôn còn chưa khép lại, trời vẫn chưa tối.
Con đường này cũng rất náo nhiệt, người đi đường qua lại rất rộn ràng.
Thời gian này việc buôn bán của Tượng Tị tháp cũng rất tốt đẹp. Những tiểu thương bày bán cả một ngày, đang chuẩn bị dọn hàng về nhà. Những người làm việc ban ngày cũng đang lê bước chân mệt mỏi, bước trên con đường trở về. Đây cũng là thời gian mặc cả giữa những người muốn mua chút gì đó trở về và những người muốn bán hết hàng.
Bản tính của Vương Tiểu Thạch khá bình dị gần gũi, thường hay sinh hoạt với dân chúng, cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn uống. Với thân phận tam đương gia Kim Phong Tế Vũ lâu ngày xưa của hắn, cùng với uy danh dùng một hòn đá giết chết chết tể tướng máu lạnh Phó Tông Thư, lại có thể sống chan hòa với bình dân bách tính như vậy, tự nhiên được quần chúng ủng hộ quý mến. Sau khi hắn trở lại kinh thành, ngoại trừ thời gian tập võ đọc sách, cho dù bận rộn thế nào, mỗi ngày đều tốn không ít thời gian dạy đám đệ tử bần hàn đọc sách (thậm chí vì vậy mà giảm bớt thời gian đọc sách của hắn), cũng tốn không ít tâm lực chữa bệnh chữa thương cho hàng xóm láng giềng, thậm chí phong thấp trật khớp cũng do hắn lo liệu. Có lúc hắn còn giúp người khác viết thư, từ thư nhà cho đến đơn kiện, quả thật là nhờ gì được nấy. Quan địa phương thấy đơn thư do hắn viết cũng nể mặt ba phần. Do đó qua thời gian dài, hắn đã tốn không ít tâm thần tinh huyết cho những người bơ vơ ngèo khổ này, cũng rất được mọi người kính trọng.
Cửa tiệm chữa bệnh bán chữ của hắn được mở trên lầu ba của tháp gỗ.
Bởi vì nhớ ơn Tô Mộng Chẩm dìu dắt và chỉ bảo, hắn từng gọi đùa lầu gỗ kia là “Tượng Tị tháp”. “Tượng tị” (mũi voi) đương nhiên không quý giá bằng “Tượng Nha” (ngà voi). Cũng bởi vì bang phái do Tô Mộng Chẩm lãnh đạo là “Kim Phong Tế Vũ lâu”, do đó hắn cũng tránh dùng chữ “lâu” để biểu thị sự tôn kính.
Có điều, nơi mà hắn đến, nơi hắn sinh hoạt tự nhiên hình thành một thế lực hiệu triệu. Rất nhiều người tụ tập lại nơi này, giúp đỡ hắn, cũng nhờ hắn giúp đỡ. Lâu ngày lầu gỗ này đã trở thành đại bản doanh của Vương Tiểu Thạch. Người ta thường gọi đùa nó là “Tượng Tị tháp”, dần dần cũng trở thành tên gọi chính thức.
Tính cách của Tô Mộng Chẩm vốn cô độc, bề ngoài lãnh khốc, ra tay dứt khoát, nhưng trong lòng lại thường có ý từ bi, không muốn gây nhiều giết chóc. Y tự cho mình thanh cao, yêu thích sạch sẽ, không thích ở cùng với những người mà y xem thường. Cộng thêm y mắc bệnh đã lâu, cho nên cũng ít rời tháp xuống lầu vui vẻ với mọi người. Y tự mình cô lập, gọi đùa nơi ở là “Tượng Nha tháp”, ở trong đó cách xa trần tục. Hiện nay Tượng Tị tháp của Vương Tiểu Thạch cũng tương ứng với Tượng Nha tháp, nhưng bóng người đã như nước chảy xa. Tác phong thân cận của Vương Tiểu Thạch cũng hoàn toàn khác biệt với Tô Mộng Chẩm.
Vào lúc hoàng hôn chưa tàn, mặt trời chưa lặn này, Bạch Sầu Phi lại đi tới hẻm Ngõa Tử.
Hẻm Ngõa Tử là nơi náo nhiệt nhất trong thành, trung tâm của nó chính là Tượng Tị tháp.
Hắn tới nơi này làm gì?
Chẳng lẽ hắn đến tìm Vương Tiểu Thạch?
(Không phải hắn vừa mới gặp Vương Tiểu Thạch sao?)
(Vương Tiểu Thạch đã trở về chưa?)
Hay là hắn đến tìm các huynh đệ của Tượng Tị tháp gây phiền phức?
(Đến vào lúc này, chẳng phải là quá kinh động, quá tốn sức, mà lại không có được kết quả tốt hay sao?)
Hoặc là hắn đến dò xét tình hình?
(Những người này đều xem Vương Tiểu Thạch là huynh đệ tay chân của mình, bọn họ sẽ bán rẻ “Tiểu Thạch Đầu” của mình hay sao?)
Như vậy, rốt cuộc hắn đến đây để làm gì?
Hắn à?
Hắn tới chẳng để làm gì cả, hắn chỉ tới để mua đồ.
Lúc này Bạch Sầu Phi mới xoay người rời đi. Nụ cười trên mặt Chu Nguyệt Minh còn chưa tắt hẳn, hai tên thiếu niên xinh đẹp phía sau hắn đã nhảy nhót, tặc lưỡi, chớp mắt nói:
- Thật là đẹp trai. Ta đã nghe lão đại nói đến, nhưng còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng. Có một số nam nhân, đúng là càng có quyền thì càng xinh đẹp.
- Ánh mắt của hắn mới lợi hại, giống như hoàn toàn không nhìn, nhưng chỉ liếc ngang một chút đã nhìn ra chỗ yếu hại của người khác, đúng là nguy hiểm.
Khuôn mặt Chu Nguyệt Minh vẫn đầy vè tươi cười, nhưng trong giọng nói không có một chút ý cười nào.
- Hắn đã nhìn ra hai người các ngươi không phải là nữ nhi.
- Cái gì? Hắn làm sao nhìn ra được?
- Hắn lợi hại như vậy sao? Hắn cũng đâu có chạm vào chúng ta.
- Nói nhảm.
Trong mắt Chu Nguyệt Minh cũng không có ý cười:
- Các ngươi thì có bao nhiêu bản lĩnh. Chút cơ trí này của các ngươi, đúng là đã gặp phải “cơ sư”, bậc thầy về khéo léo và trí tuệ.
Hai tên thiếu niên xinh đẹp lại le lưỡi nhún vai, vẻ mặt khả ái. Chu Nguyệt Minh dường như cũng không làm gì được bọn họ.
- Như vậy, hắn lên lầu Tam Hợp để làm gì?
- Tô Mộng Chẩm thật sự không có trong đó sao?
- Không có.
Chu Nguyệt Minh nói như đinh đóng cột:
- Nhưng bên trong đúng là có nhân vật quan trọng.
- Tại sao ngươi nói bên trong có nhân vật quan trọng, nhưng lại khẳng định đó không phải là Tô Mộng Chẩm?
- Bởi vì ta biết thuật xem khí.
- Xem khí?
- Đúng, những người khác nhau thì có khí khác nhau, chỉ là có người khí vượng, có người khí suy, có người khí thịnh, có người khí nhược, cũng có người khí kết, khí tuyệt. Người thịnh vượng thì tử khí đông lai (dấu hiệu cát tường), người suy vong thì khí cấp bại phôi (chật vật nhếch nhác). Người được khí công rèn luyện, có thể nhìn thấy luồng khí sắc trên đầu của người khác.
- Nhưng ngươi cũng đâu có nhìn thấy y.
- Nhưng khí của người nọ quá mạnh, trên nóc nhà cũng bốc lên khí thế của hắn. Ta có thể khẳng định, y vẫn đang ở trong phòng số ba lầu hai của Lục Hợp các. Khí của người này rất quái lạ, từng đoạn từng đoạn, màu trắng biến ảo, khác với tử khí lờ mờ của Tô Mộng Chẩm.
- Vậy sao chúng ta không xông vào, gặp y một lần?
- Không thể.
- Tại sao?
- Sao mà nhiều “tại sao” như vậy?
- Người ta muốn biết, cho nên mới thỉnh giáo ngươi.
- Người có khí thế cường thịnh và kỳ quái như vậy, nhất định là cao thủ hạng nhất, hơn nữa khá là âm trầm quỷ quyệt, nếu không cần thiết thì tốt nhất chúng ta không nên trêu chọc.
Nói đến đây, ý cười trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất.
- Ta đại khái đã biết y là ai rồi, không ngờ vào lúc này y lại lén gặp Bạch Sầu Phi.
Nói đến cũng kỳ quái, vẻ mặt tươi cười đã trở thành biểu tình duy nhất của Chu Nguyệt Minh, nhưng khi không cười lại là một gương mặt sắt rất uy nghiêm.
- Xem ra, trong kinh khó tránh khỏi lại sắp nổi lên một phen gió tanh mưa máu, long tranh hổ đấu.
Bạch Sầu Phi đi một mạch tới hẻm Ngõa Tử, nơi đó ở gần địa bàn của Tượng Tị tháp.
Tượng Tị tháp thực ra cũng không phải là một tòa tháp, chỉ là một tòa lầu gỗ tám góc cũ kỹ, càng cao càng nghiêng, càng nghiêng càng nhỏ. Nó nằm ở trung tâm kinh thành, là một địa phương chuyên tiêu thụ các loại hàng hóa.
Ở nơi này, ngươi có thể dùng giá cả rẻ nhất, mua được tất cả thứ ngươi tưởng tượng được và không tưởng tượng được. Có điều, nếu như ngươi không quen biết với những tiểu thương hàng rong này, không thể hòa mình với bọn họ, vậy ngươi chỉ có thể dùng giá tiền cao nhất mua được những hàng hóa không đáng giá nhất.
Lúc này đã nhá nhem tối, chính là lúc lên đèn, nhưng hoàng hôn còn chưa khép lại, trời vẫn chưa tối.
Con đường này cũng rất náo nhiệt, người đi đường qua lại rất rộn ràng.
Thời gian này việc buôn bán của Tượng Tị tháp cũng rất tốt đẹp. Những tiểu thương bày bán cả một ngày, đang chuẩn bị dọn hàng về nhà. Những người làm việc ban ngày cũng đang lê bước chân mệt mỏi, bước trên con đường trở về. Đây cũng là thời gian mặc cả giữa những người muốn mua chút gì đó trở về và những người muốn bán hết hàng.
Bản tính của Vương Tiểu Thạch khá bình dị gần gũi, thường hay sinh hoạt với dân chúng, cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn uống. Với thân phận tam đương gia Kim Phong Tế Vũ lâu ngày xưa của hắn, cùng với uy danh dùng một hòn đá giết chết chết tể tướng máu lạnh Phó Tông Thư, lại có thể sống chan hòa với bình dân bách tính như vậy, tự nhiên được quần chúng ủng hộ quý mến. Sau khi hắn trở lại kinh thành, ngoại trừ thời gian tập võ đọc sách, cho dù bận rộn thế nào, mỗi ngày đều tốn không ít thời gian dạy đám đệ tử bần hàn đọc sách (thậm chí vì vậy mà giảm bớt thời gian đọc sách của hắn), cũng tốn không ít tâm lực chữa bệnh chữa thương cho hàng xóm láng giềng, thậm chí phong thấp trật khớp cũng do hắn lo liệu. Có lúc hắn còn giúp người khác viết thư, từ thư nhà cho đến đơn kiện, quả thật là nhờ gì được nấy. Quan địa phương thấy đơn thư do hắn viết cũng nể mặt ba phần. Do đó qua thời gian dài, hắn đã tốn không ít tâm thần tinh huyết cho những người bơ vơ ngèo khổ này, cũng rất được mọi người kính trọng.
Cửa tiệm chữa bệnh bán chữ của hắn được mở trên lầu ba của tháp gỗ.
Bởi vì nhớ ơn Tô Mộng Chẩm dìu dắt và chỉ bảo, hắn từng gọi đùa lầu gỗ kia là “Tượng Tị tháp”. “Tượng tị” (mũi voi) đương nhiên không quý giá bằng “Tượng Nha” (ngà voi). Cũng bởi vì bang phái do Tô Mộng Chẩm lãnh đạo là “Kim Phong Tế Vũ lâu”, do đó hắn cũng tránh dùng chữ “lâu” để biểu thị sự tôn kính.
Có điều, nơi mà hắn đến, nơi hắn sinh hoạt tự nhiên hình thành một thế lực hiệu triệu. Rất nhiều người tụ tập lại nơi này, giúp đỡ hắn, cũng nhờ hắn giúp đỡ. Lâu ngày lầu gỗ này đã trở thành đại bản doanh của Vương Tiểu Thạch. Người ta thường gọi đùa nó là “Tượng Tị tháp”, dần dần cũng trở thành tên gọi chính thức.
Tính cách của Tô Mộng Chẩm vốn cô độc, bề ngoài lãnh khốc, ra tay dứt khoát, nhưng trong lòng lại thường có ý từ bi, không muốn gây nhiều giết chóc. Y tự cho mình thanh cao, yêu thích sạch sẽ, không thích ở cùng với những người mà y xem thường. Cộng thêm y mắc bệnh đã lâu, cho nên cũng ít rời tháp xuống lầu vui vẻ với mọi người. Y tự mình cô lập, gọi đùa nơi ở là “Tượng Nha tháp”, ở trong đó cách xa trần tục. Hiện nay Tượng Tị tháp của Vương Tiểu Thạch cũng tương ứng với Tượng Nha tháp, nhưng bóng người đã như nước chảy xa. Tác phong thân cận của Vương Tiểu Thạch cũng hoàn toàn khác biệt với Tô Mộng Chẩm.
Vào lúc hoàng hôn chưa tàn, mặt trời chưa lặn này, Bạch Sầu Phi lại đi tới hẻm Ngõa Tử.
Hẻm Ngõa Tử là nơi náo nhiệt nhất trong thành, trung tâm của nó chính là Tượng Tị tháp.
Hắn tới nơi này làm gì?
Chẳng lẽ hắn đến tìm Vương Tiểu Thạch?
(Không phải hắn vừa mới gặp Vương Tiểu Thạch sao?)
(Vương Tiểu Thạch đã trở về chưa?)
Hay là hắn đến tìm các huynh đệ của Tượng Tị tháp gây phiền phức?
(Đến vào lúc này, chẳng phải là quá kinh động, quá tốn sức, mà lại không có được kết quả tốt hay sao?)
Hoặc là hắn đến dò xét tình hình?
(Những người này đều xem Vương Tiểu Thạch là huynh đệ tay chân của mình, bọn họ sẽ bán rẻ “Tiểu Thạch Đầu” của mình hay sao?)
Như vậy, rốt cuộc hắn đến đây để làm gì?
Hắn à?
Hắn tới chẳng để làm gì cả, hắn chỉ tới để mua đồ.
Bình luận facebook