• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Luận Anh Hùng (1 Viewer)

  • Chương 82

Sau khi Ôn Vãn nghe xong đoạn ân oán tình cừu nhiều năm trước của những nhân vật tuyệt đỉnh trong võ lâm, liền thở dài cảm khái.


Nhưng y là một người rất minh mẫn.


Cho nên y hỏi:


- Làm sao huynh biết là Thái Kinh xúi giục Tam Tiên đạo nhân, cung cấp một bản Sơn Tự kinh lộn xộn xuyên tạc cho Nguyên Thập Tam Hạn? Hiện giờ Nguyên Thập Tam Hạn có biết chuyện này hay không?


- Trong này còn có nội tình.


Thiên Y Cư Sĩ dường như vẫn đang đắm chìm trong quá khứ:


- Sơn Tự kinh là một quyển kỳ thư. Lần đó đi ám sát Trí Cao không chỉ có sư huynh đệ chúng ta, còn có đám võ lâm hảo thủ “Phục Ma Tướng Quân” Hách Liên Thiết Thụ, cục chủ của Kim Hoa tiêu cục Kim Tiểu Đỗ, “Thiên Ngoại Thiên” Bạch Huấn. Không có bọn họ ngăn cản binh lực của Trí Cao, chúng ta cũng khó mà đến gần y được. Trong đó Kim Tiểu Đỗ chính là người mượn cớ dâng lên Sơn Tự kinh để dụ Trí Cao xuất hiện.


Ôn Vãn nói:


- Trí Cao đã có “Thương Tâm tiễn”, cho dù không luyện cũng sẽ thèm muốn yếu quyết của Sơn Tự kinh. Con người luôn tham lam, huống hồ là người có dã tâm lớn như Trí Cao.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Đúng vậy. Sơn Tự kinh dùng để dụ Trí Cao ra ngoài, nhưng Trí Cao lại không lấy được Sơn Tự kinh, mà chúng ta cũng không lấy được “Thương Tâm thần tiễn”. Ngoài ra những cao thủ do Bạch Huấn phái đi diệt trừ thổ phỉ, tổng cộng một trăm tám mươi hai người, tất cả đều mất mạng, hơn nữa đều là thủng một lỗ trên ngực. Sơn Tự kinh cũng từ đó biến mất không còn thấy.


Ôn Vãn nói:


- Huyết án võ lâm này đã sớm kinh động thiên hạ, rất nhiều người muốn báo thù rửa hận cho đám cao thủ kia. Nói thật, có thể một hơi giết chết một trăm tám mươi hai cao thủ, hơn nữa xem ra đều chết bởi tay một người, võ công của người này đã cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Cho nên, Kim Tiểu Đỗ và Kim Hoa tiêu cục của y thề phải báo thù cho các cao thủ chết thảm, kết quả cùng với một đám người võ lâm đều gặp độc thủ.


Ôn Vãn hỏi:


- Vết thương chí mạng cũng là một cái lỗ trên ngực?


Thiên Y Cư Sĩ gật đầu.


Ôn Vãn nói:


- Sau đó, nghe nói “Thiên Ngoại Thiên” Bạch Huấn đã điều tra được hung thủ, đó là một kẻ gọi là Thiện Tai đại sư.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Thiện Tai đại sư này vốn là một tên sát thủ, sau đó ẩn tính mai danh, xuất gia làm tăng, trở thành một người cõi tiên đắc đạo.


Ôn Vãn nói:


- Bởi vì bối cảnh của hắn bị người ta vạch trần, cộng thêm đủ loại tội chứng lúc ấy, nói rõ hắn chính là hung thủ người thần đều giận, tội ác tày trời. Nghe nói hắn đã chạy trốn đến đạo quán của Tam Tiên đạo nhân, cũng là do Tam Tiên đạo nhân đứng ra tố giác hắn.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Cho nên, Tam Tiên đạo nhân cũng hợp lẽ lấy được Sơn Tự kinh trong tay Thiện Tai đại sư. Sau này bởi vì Tiểu Kính cầu xin, Sơn Tự kinh mới rơi vào trong tay Nguyên Thập Tam Hạn. Nhưng hóa ra đó lại là bố cục của Thái Kinh, muốn Tam Tiên đạo nhân thay đổi kinh văn, khiến cho Nguyên sư đệ rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn không ngờ được, Nguyên lão tứ trời sinh nghị lực kinh người, ngộ tính hơn người, lại có thể dùng thứ này luyện thành “Thương Tâm thần tiễn”. Chuyện Thái Kinh hạ lệnh cho Tam Tiên thay đổi kinh văn, là do Đa Chỉ Đầu Đà nói cho ta biết. Lúc đó thì đã chậm một bước, Nguyên tứ đệ đã học thành “Thương Tâm tiễn pháp”. Lúc này dù có người nói cho hắn biết là sai, hắn cũng cho rằng đúng; hơn nữa ai nói hắn sai, hắn liền giết chết người đó. Ta năm lần bảy lượt muốn khuyên Nguyên tứ sư đệ, nhưng hắn đều xem ta là kẻ thù, không để vào tai.


Ôn Vãn cau mày nói:


- Đa Chỉ Đầu Đà… y làm sao biết được chuyện này?


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Người này cũng có một chút quan hệ trong cung đình. Thái Kinh từng có ý chiêu mộ y, chỉ là y không đồng ý mà thôi.


Ôn Vãn nói:


- Huynh tin tưởng y sao?


Thiên Y Cư Sĩ cười nói:


- Những năm gần đây ta đều nhờ cậy y, sao lại không tin.


Ôn Vãn nói:


- Xem ra, huynh dường như rất bất mãn đối với vụ án Thiện Tai đại sư giết chết đám người Kim Tiểu Đỗ?


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Ta cho rằng trong đó có nghi vấn. Thứ nhất, binh khí mà Thiện Tai đại sư sử dụng không hề gây ra vết thương đồng nhất cho người chết. Thứ hai, điều tra được hung thủ quá dễ dàng, cũng bắt được quá dễ dàng; một hung thủ độc ác như vậy, theo lý sẽ không dễ bại lộ tung tích. Thứ ba là “vai trò” của Tam Tiên đạo nhân trong chuyện này, trái ngược hành vi thường ngày của hắn là nối giáo cho giặc, làm xằng làm bậy, càng thêm khả nghi. Bọn họ nói rằng Thiện Tai đại sư chính là thủ phạm huyết án giết chết đám người Kim Tiểu Đỗ, cuối cùng đã nhận tội đền tội. Nhưng ta lại hoài nghi chuyện này, trong đó định nhất định có biến số mà người khác không biết. Ta cũng đã mời một số người điều tra, nhưng lại không có đầu mối.


Ôn Vãn nói:


- Ta cũng hoài nghi, cho nên cũng mời người điều tra, hơn nữa còn có một chút đầu mối. Một số việc có thể còn liên quan đến huynh.


Ánh mắt Thiên Y Cư Sĩ lấp lóe:


- Ồ?


Ôn Vãn khẽ thở dài một tiếng, nói:


- Người mà ta phái đi điều tra huyết án năm đó, hơn nữa còn có manh mối chính là Hứa Thiên Y. Đáng tiếc nó đã trúng phải độc thủ, không biết có phải là do điều tra vụ án này hay không… như vậy là ta đã hại nó.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Là do đứa con của ta bạc mệnh, không phải là hại hay không hại. Nguyên tứ sư đệ có thể giết ta, nhưng không nên sai đồ đệ của hắn đi giết Thiên Y. Hắn đã làm như vậy, ta sẽ rời núi đến giúp Gia Cát lão Tam.


Ôn Vãn lại nói ra lo lắng của y:


- Nếu Nguyên Thập Tam Hạn đã giết con trai của huynh, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho huynh.


Thiên Y Cư Sĩ cười một tiếng, trong lòng mệt mỏi nói:


- Có lẽ, chuyện giữa ta, hắn và Gia Cát cũng nên kết thúc một lần, dù sao trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt.


Ôn Vãn nói:


- Huynh thật sự muốn lên kinh, xem ra võ lâm đại cục nhất định sẽ có biến đổi.


Thiên Y Cư Sĩ cười nói:


- Ta nào có quan trọng như vậy.


Ôn Vãn cũng cười nói:


- Ngay cả huynh cũng xuất động, mấy vị trí cao nhất thiên hạ chắc phải đổi người rồi.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Ngay cả Lạc Dương Ôn Vãn cũng đến kinh, đây mới là dấu hiệu thiên hạ đại loạn, thế lực các phương chỉnh hợp lại.


Ôn Vãn thở dài nói:


- Thực ra, ta không thể lập tức theo huynh đến kinh thành, trước tiên ta phải lên Tiểu Hàn sơn, là vì muốn cùng Hồng Tụ thần ni chờ một tin tức quan trọng.


Thiên Y Cư Sĩ mỉm cười nói:


- Ta có thể đoán được là tin tức liên quan đến chuyện gì.


Hai người bèn nhìn nhau cười. Ôn Vãn không nhịn được nói:


- Ta vẫn không yên tâm để huynh một mình vào kinh thành.


Thiên Y Cư Sĩ vỗ vỗ con chim trên vai y:


- Ta không chỉ một mình, ta còn có Quai Quai.


Ôn Vãn cười nói:


- Cho dù nó có khôn ngoan, cũng chỉ là một con chim mà thôi.


Chợt nghe một tiếng “chíp”, con chim nhỏ dựng lông lên, giống như một con mèo tức giận vì Ôn Vãn khinh thường nó.


Ôn Vãn lập tức nói:


- Đương nhiên, nó cũng là một con chim rất giỏi.


Bộ lông dựng thẳng của con chim kia lập tức rũ xuống, hơn nữa còn dùng một thần sắc rất quái dị nghiêng đầu nhìn Ôn Vãn.


Thiên Y Cư Sĩ dùng ngón tay vuốt ve đầu và lưng nó:


- Nó còn là một con chim tính tình nóng nảy.


Đối với lời bình luận của chủ nhân, con chim này lại không có phản ứng gì kịch liệt.


Ôn Vãn nói:


- Ít nhất, nó giỏi về xem hình nhìn sắc.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Một người hiểu được cách làm người, còn quan trọng hơn so với hiểu được cách làm việc. Giống như người trong hàn lâm, hiểu được đọc tâm còn quan trọng hơn đọc sách. Chim cũng như vậy.


Ôn Vãn nói:


- Người trong võ lâm cũng không khác, hiểu được cách luyện võ còn quan trọng hơn so với khổ luyện. Nguyên Thập Tam Hạn dựa vào Sơn Tự kinh đảo lộn, từ không thông luyện đến thông, chính là dựa vào lòng tin, nghị lực và ngộ tính. Thực ra với năng lực của hắn, cho dù không có Sơn Tự kinh vẫn có thể luyện thành “Thương Tâm thần tiễn”. Hắn đã vì “Thương Tâm tiễn” mà trả giá quá nhiều.


Thiên Y Cư Sĩ cũng đồng cảm:


- Người ở trên đời, vì một chút thành tựu và lợi ích, thật sự bỏ ra quá nhiều thời gian và tâm lực.


Ôn Vãn nói:


- Cho nên huynh là người thông minh, không thích tranh cường đấu thắng, không thích giết chóc khoe khoang, không khổ công tu luyện thuật giết người, lại sống một cách vui vẻ. Trong Tự Tại môn thì huynh là người tự tại nhất.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Không, người tự tại nhất chính là đại sư huynh. Huynh ấy còn ở nhân gian hay không, chuyện này vẫn không ai biết, e rằng ngay cả bản thân huynh ấy cũng không biết, đó mới là đại tự tại. Người đại tự tại có thể không chỗ nào không tồn tại, không việc gì không thể. Ta chỉ vì hai mạch Nhâm Đốc bị thương khó lành, cộng thêm vết thương trong tim, thoái chí nản lòng, cho nên không muốn rời núi mà thôi.


Ôn Vãn nói:


- Không phải huynh đã luyện thành “Phá Khí thần công” rồi sao? “Phá Khí Thần Công” của Tự Tại môn, một khi có thể thông suốt, cho dù là người tàn phế không có nội lực như Vô Tình trong Tứ Đại Danh Bổ, cũng có thể dựa vào tâm pháp “nhẹ tựa lông hồng, nặng tựa Thái sơn”, luyện thành khinh công và ám khí cao thâm. Không đúng, nếu như huynh tu luyện kỹ xảo phát ra “Minh khí”, với trí tuệ của huynh, đã sớm không cần thông qua qua hai mạch Nhâm Đốc, có thể vận khí mạch lạc theo hướng khác rồi.


Thiên Y Cư Sĩ cười nói:


- Cho nên người trong võ lâm thường không hiểu vì sao Vô Tình hoàn toàn không có nội lực, nhưng lại có thể phát ra ám khí tương đương với Đường môn, hơn nữa còn có thể luyện thành khinh công gần như sánh ngang với Truy Mệnh và Thái Bình môn. Đạo lý này giống như một bức tranh hạng nhất, đứa trẻ ngây thơ sẽ cho rằng nó là phong cảnh thực, người xem tranh hạng nhất sẽ cho rằng nó còn thực hơn so với phong cảnh trong hiện thực, chỉ có người bình thường mới cho rằng nó chỉ là một bức tranh. Thứ nặng hơn nước sẽ chìm, thứ nhẹ hơn nước sẽ nổi, nhưng thuyền lớn, cây gỗ không thứ nào không nặng hơn nước, vẫn có thể nổi. Một người tàn phế vẫn có thể viết nên nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ linh động, hùng hồn sắc bén, vậy thì tại sao không thể dùng kỹ xảo phái ra ám khí, dựa vào cơ quan phát lực. Trong này có điểm mấu chốt, huynh không thấy một số đạo lý lớn rất thâm thúy, lại là của những hương dân giản dị chân thật, đọc sách cũng không nhiều hay sao. Thực ra những đạo lý lớn đều rất dễ hiểu, cái khó chỉ là thực hiện nó mà thôi. Ta vốn không thích luyện võ, người khác thích thì ta lại điểm hóa hắn, bảo hắn bớt hao phí một chút khí lực, bớt đi một chặng đường oan uổng. Ta không có hứng thú đối với võ công, giống như một người không háo sắc xem hồng phấn là khô lâu, một người không ham tiền xem hoàng kim là phân bón, điều này cũng không có gì đặc biệt. Đời người như bóng câu qua khe cửa, hao phí thời gian vào tranh bá xưng hùng, ta cho rằng không đáng. Vì vậy mặc dù ta hiểu được “Phá Khí thần công”, nhưng cũng không thật sự chuyên tâm tu luyện, chỉ truyền cho một hai người, thỉnh thoảng luyện một chút cho vui mà thôi. Đúng là khiến cho đại nhân chê cười rồi, ta vốn là một người thích chơi bời lêu lổng, không theo nghiệp chính.


Ôn Vãn cười ha hả, sau đó nghiêm nghị nói:


- Đời người ngoại trừ làm một con người và trải qua một đời, nào có nghiệp chính gì. Nhân thế cuồn cuộn, không thiếu kẻ tranh danh đoạt lợi, khoe khoanh háo thắng. Ta lại thích tính cách đạm bạc tự nhiên của huynh. Nhưng lần này huynh ra ngoài, muốn đối phó với Nguyên Thập Tam Hạn, đó cũng là một nhân vật phi thường. Trong tay hắn có mười một đồ đệ, Lỗ Thư Nhất, Yến Thi Nhị, Cố Thiết Tam, Triệu Họa Tứ, Diệp Kỳ Ngũ, Tề Văn Lục, “Đại Khai Thần Tiên” Tư Đồ Tàn, “Đại Hợp Kim Tiên” Tư Mã Phế, “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế, Thiên Hạ Đệ Thất, còn có một cao thủ biết người không biết tên, những kẻ này đều là hảo thủ trong võ lâm rất khó đối phó. Huynh đi như vậy, ta làm sao yên tâm được.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Đại nhân không cần lo lắng. Tuy ta bất tài, nhưng còn có mấy vị bằng hữu trẻ tuổi trợ giúp.


Ôn Vãn vuốt râu nói:


- Như vậy thì tốt. Bọn họ là ai?


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Hắc Diện Thái gia, “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu trong Thất Đại Khấu, Trương Thán và Chu Đại Khối Nhi trong Thất Đạo Toàn Phong.


Ôn Vãn ngạc nhiên nói:


- Huynh và Hắc Diện Thái gia có giao tình rất sâu sao?


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Hắc Diện Thái gia chuyên chế tạo binh khí, người trong võ lâm hầu hết đều phải nhờ bọn họ chế tạo một số binh khí thuận tay. Trước giờ ta không dùng binh khí, cho nên cũng không cầu bọn họ. Bọn họ thường sai người đến hỏi ta tư liệu về vũ khí, ta cũng giúp bọn họ thiết kế một số món. Người thường được phái đến chính là đứa trẻ Thái Thủy Trạch này, ta thấy hắn thông minh đáng yêu, cho nên cũng chỉ điểm cho y một chút võ công.


Ôn Vãn nói:


- Nghe nói, Hắc Diện Thái gia còn tặng huynh một cặp binh khí đặc biệt để cám ơn, đó là Tương Tư đao và Tiêu Hồn kiếm.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Đó là một cặp binh khí rất hữu dụng, ta đã đưa nó cho Tiểu Thạch Đầu rồi.


Ôn Vãn nói:


- Huynh cũng quen biết Thất Đạo Toàn Phong của Đào Hoa xã sao?


Thiên Y Cư Sĩ cười nói:


- Lão đại của bọn họ Lại Tiếu Nga khá giỏi về kỳ môn trận pháp, bàng môn tạp học, thường hay thảo luận với ta. Chu Đại Khối Nhi cũng từng học nghề ở chỗ ta, sau đó mới gia nhập Đào Hoa xã. Trương Thán lại là người của tổ chức Thiên Cơ, long đầu của bọn họ Trương Tam Bá mấy lần muốn thuyết phục ta trở thành cung phụng của tổ chức, chuyên môn diệt trừ tham quan ô lại, gian thần lộng quyền, nhưng ta không đồng ý. Trương Thán thông hiểu “Bát Đại Giang Hồ thuật”, bọn họ thường sai hắn tới liên lạc với ta. Hai người bọn họ cũng có thể xem là đệ tử không chính thức của ta.


Ôn Vãn nói:


- Nhưng huynh cũng quen thuộc với thành viên của Thất Đại Khấu.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Thực ra cũng không quá quen, có điều Thất Đại Khấu bị người ta lùng bắt quen rồi. Xét về vai vế, lão đại của bọn họ Thẩm Hổ Thiền lại là sư điệt của ta. Có lần bọn họ gặp phải nguy hiểm, Thẩm Hổ Thiền liền đưa hai người Đường, Phương đến trốn trong Bạch Tu viên. Hai người bọn họ ở đó một đoạn thời gian, không phải đánh nhau thì cũng cãi nhau, hễ bên nào thua, ta lại không nhịn được chỉ bảo một chút. Cho nên bọn họ và ta cũng có thể xem là quan hệ như thầy trò, nhưng lại không phải thầy trò.


Ôn Vãn nói:


- Nếu năm người này chịu ra giúp huynh thì tốt, nhưng công phu của bọn họ dường như vẫn chưa đủ mạnh. Trong tay ta có bốn người, cũng muốn được huynh cho phép, theo huynh ra ngoài học thêm một chút kiến thức.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Ta hiểu tâm ý của huynh. Huynh muốn bọn họ bảo vệ ta, nhưng lại sợ ta cảm thấy mất mặt, cho nên mới nói như vậy.


Ôn Vãn cười nói:


- Có sợ chỉ sợ lão ca không đồng ý. Hai quyền khó địch lại bốn tay, hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Hiện giờ Nguyên Thập Tam Hạn đã là đại tướng tâm phúc dưới tay Thái Kinh, lỡ may hắn trở mặt, bên cạnh còn có tay chân, đánh không lại huynh cũng cũng có thể làm cho huynh mệt chết. Người ta nói “vào trong thành không ngại mang nhiều ngân phiếu, đi giang hồ không ngại quen nhiều bằng hữu”, huynh dẫn theo mấy người, có chuyện gì cũng dễ ứng phó.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Nếu ta còn từ chối… chính là bất kính rồi. Cũng không biết đại nhân muốn phái người nào đi cùng với ta?


Ôn Vãn nói:


- Đương nhiên đều là nhân tuyển đắc lực nhất. Chỗ ta có bốn tâm phúc, một người thuộc “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, một người thuộc Thục Trung Đường môn ở Tây Xuyên, một người thuộc “Thái Bình môn” Lương gia, một người thuộc “Hạ Tam Lạm” Hà gia.


- Ồ?


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Trước tiên hãy nói về cao thủ của quý môn đi!


Ôn Vãn nói:


- Ta thuộc về nhánh Hoạt Tự Hiệu trong Lão Tự Hiệu. Những năm gần đây, trong Hoạt Tự Hiệu xuất hiện một nhân tài trẻ tuổi tên là Ôn Bảo. Ta muốn hắn đi theo huynh học hỏi một chút.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Người đại nhân đề cử dĩ nhiên là hảo thủ hạng nhất, nhất định có thể giúp được ta rất nhiều. Không biết người của Đường gia bảo là ai?


Ôn Vãn đáp:


- Đường Thất Muội.


Thiên Y Cư Sĩ kinh ngạc nói:


- “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội?


Ôn Vãn nói:


- Đúng vậy.


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Nghe nói ám khí của y tự sáng tạo ra một con đường mới, là cao thủ đầu tiên dùng khứu giác để phóng ám khí.


Ôn Vãn nói:


- Đúng vậy.


- Người của Hạ Tam Lạm phái ra là ai?


- “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà. Cô gái này tuy xuất thân thanh lâu, nhưng thái độ làm người thì không hề “hạ tam lạm”. *


* Ba nghề nghiệp hạ đẳng nhất, bao gồm kỹ nữ, con hát và ăn mày. Ám chỉ người thấp hèn.


- Cô ấy từng thiếu ân tình của Hoạt Tự Hiệu, cho nên ta an bài cô ấy trong kinh thành, vốn để trợ giúp lão hữu Lôi Tổn của ta. Sau đó Lôi Tổn náo loạn quá mức, cuối cùng bị ác báo. Còn Hà Tiểu Hà cũng bởi vì “Bát Đại Thiên Vương” Cao Đại Danh chết thảm, nản lòng thoái chí, trở về Lạc Dương, tạm thời nương thờ dưới cửa của ta.


- Nếu đã thoái chí nản lòng, cần gì phải bắt cô ấy vào lại giang hồ?


- Thực ra cô ấy vẫn không cam tâm.


- Cô ấy muốn báo thù sao?


- Cô ấy phải báo thù cho cái chết của “Bát Đại Thiên Vương” Cao Đại Danh.


Thiên Y Cư Sĩ trầm ngâm một lúc, lại hỏi:


- Người của Thái Bình môn thì sao?


- Lương A Ngưu.


- “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu?


- Chính là hắn.


- Trong tay đại nhân đúng là có nhân tài, những anh hùng tuổi trẻ này đều là người không dễ thu phục. Điểm đặc biệt của một người thành công là trong tay thường có rất nhiều nhân tài.


- Ta cũng không có bản lĩnh gì, bọn họ nể mặt ta như vậy, chỉ vì ngày thường ta vẫn luôn dốc hết tâm sức, đối xử tử tế với bọn họ. Quan điểm của ta là nghi thì không dùng, dùng thì không nghi.


- Nhưng trong hai câu tám chữ này lại có rất nhiều học vấn, dùng người khó, khó ở chỗ biết người. Nhân tài không dễ tìm, nhưng nhân tài có thể một lòng phục vụ ngươi càng khó tìm hơn. Có lúc dùng người còn khó hơn so với giết người. Giết người chỉ cần làm cho người ta chết là được, nhưng dùng một người, còn muốn hắn sống để phục vụ cho ngươi thì càng khó khăn hơn. Nghi thì không dùng, nhưng người mà ngươi nghi ngờ có thể là nhân tài; dùng thì không nghi, nhưng có khi người mà ngươi tin tưởng thật ra lại muốn hại ngươi. Có thể nhìn thấu, nhìn rõ điểm này thật khó biết bao.


- Điều này cũng không có gì quan trọng. Ta muốn dùng hắn thì sẽ đối xử chân thành, lỡ có nhìn sai, bị hắn phản bội thì cũng chấp nhận. Nếu như không dùng hắn, cũng không ngăn trở hắn, cứ để hắn tự đi là được. Trên đời này có một số người luôn đứng cản đường mọi người, đã không chịu tiến lên, cũng không chịu dịch sang, đây gọi là con sâu làm rầu nồi canh, gặp phải loại người này mới thật sự xem là không có biện pháp.


- Có loại người này sao? Trong tay ngài có à?


- Có.


- Chẳng hạn như người nào?


- Có ít nhất một người.


- Ồ?


- Đó là tiểu nữ.


Thiên Y Cư Sĩ cười lớn.


- Huynh muốn ta dẫn những người này lên kinh, chắc hẳn còn có dụng ý khác?


- Dụng ý của ta đại khái cũng giống như ý đồ của cư sĩ.


Hai người vỗ tay cười ha hả.


Sau đó Ôn Vãn vừa cười vừa gạt đi giọt nước bên khóe mắt, nghiêm túc nói:


- Huynh có biết vì sao đến hôm nay ta vẫn còn giữ chức quan nho nhỏ này, không muốn từ bỏ hay không?


Thiên Y Cư Sĩ nói:


- Bởi vì nhân thế đều đục, huynh không thể không một mình trong; thiên hạ đều say, huynh không thể không tự mình tỉnh.


Ôn Vãn đạm nhiên nói:


- Người tỉnh cũng không chỉ có một mình ta. Nếu trong thiên hạ chỉ có ta tỉnh, đã sớm không thể cứu vãn rồi. Cũng là nhờ có những người như Gia Cát đang ngày đêm duy trì đại cục. Ta quả thật không đặt xuống được, không phải là không đặt được, mà là không đành lòng đặt xuống; không phải không muốn bỏ, mà là không thể từ bỏ.


Thiên Y Cư Sĩ vuốt râu nói:


- Nói như thế, ta lánh đời ẩn cư đúng là hổ thẹn.


Ôn Vãn nói:


- Người trong loạn thế, không cầu danh vọng, đó mới là khí khái thanh cao.


Thiên Y Cư Sĩ mỉm cười nói:


- Ta vốn chỉ mong chết già giữa hoa rượu, không muốn cúi người trước xe ngựa. Huynh lại là “mọi chuyện đi qua còn ngông cuồng, mười năm Hán Tấn mười năm Đường”. *


* Trích từ tác phẩm “Khẩu Hiệu Tam Thủ” của Chúc Doãn Minh thời nhà Minh, khắc họa hình ảnh một người phóng túng ngông cuồng. Tác phẩm có nhiều sắc thái phản nghịch, miệt thị lễ pháp truyền thống phong kiến.


Ôn Vãn nói:


- Ta cũng không lên thuyền thiên tử, cũng không đến mộng Trường An. Người khác cười ta là kẻ điên, ta cười người khác nhìn không thấu. Có điều, kết quả là ta vẫn còn có điểm nhìn không thấu, hơn nữa cũng là cố ý nhìn không thấu. Sống ở trên đời, nếu như thứ gì cũng nhìn xuyên nhìn thấu, cuối cùng chỉ có đường không sống nổi.


- Cho nên huynh mới bồi dưỡng nhân sĩ?


- Bồi dưỡng nhân sĩ để làm việc.


- Đó nhất định là đại sự.


- Đúng.


- Xin nghe!


- Nếu như huynh đã hỏi, ta sẽ nói. Cho dù huynh không hỏi, ta cũng dự định sẽ nói. Nếu như huynh không đến, ta cũng muốn đến kinh thành để tiến hành chuyện này.


- Ngay cả Ôn Tung Dương cũng phải xuất động, nhất định là đại sự long trời lở đất.


- Ta muốn giết người.


- Thái Kinh?


- Đúng.


- Quả nhiên.


- Huynh đã sớm biết?


- Nếu không phải Thái Kinh, còn ai đáng để huynh tự mình ra tay? Nếu không phải Thái Kinh, Đại Tống làm sao suy nhược đến tận bây giờ? Nếu không giết Thái Kinh, áo mũ tốt nhất Trung Nguyên làm sao tránh khỏi rơi vào tay kẻ gian? Huynh không giết Thái Kinh, Gia Cát lại không tiện ra tay, còn ai có thể giết hắn đây?


- Có.


- Người nào?


- Huynh.


- Ta không được.


- Huynh không đành lòng giết hắn sao?


- Giết tên bại hoại hại nước hại dân này, cứu vạn dân khỏi cục điện lầm than, không có ba chữ “không đành lòng”. Có điều muốn giết một người, cho dù mạng không tốt hơn hắn, cũng phải cứng hơn hắn. Theo quan điểm này, ta hoàn toàn giết không được Thái Kinh.


- Huynh không thể, nhưng người mà huynh dạy dỗ lại có thể.


Thiên Y Cư Sĩ ngẩn người.


- Huynh nói là Tiểu Thạch?


Ôn Vãn gật đầu:


- Hắn là một nhân tài tuyệt thế.


- Đáng tiếc bây giờ hắn ở phương nào, còn sống hay không, ta đều không biết.


Thiên Y Cư Sĩ cười thảm nói:


- Mạng của hắn có lẽ còn không đủ tốt, cũng không đủ cứng, nhưng bãn lĩnh của hắn lại rất lớn.


- Đúng.


Ôn Vãn rất đồng ý:


- Nhìn một người thì phải nhìn bản lĩnh của hắn, thành hay bại đều ở chỗ này. Vương Tiểu Thạch có thể giúp Tô Mộng Chẩm nhất chiến công thành định giang sơn, có thể rút lui bán tranh chữa bệnh mà vẫn vui vẻ, có thể trong nháy mắt chiến đấu với bốn cao thủ Thư, Thi, Thiết, Họa, đáp ứng với Thái Kinh giết Gia Cát, sau đó lại đột ngột chuyển sang giết Phó Tông Thư, hành động phi thường như vậy, không có bản lĩnh lớn thì không thể làm được.


Sau đó y kết luận:


- Cho nên Vương Tiểu Thạch rất có thể thiên địch của Thái Kinh.


Y lại nói tiếp:


- Có lẽ trời cao đã phái người này đến trừng trị hắn.


Thiên Y Cư Sĩ yên tĩnh lại.


Giờ phút này, y rất nhớ Vương Tiểu Thạch.


Nhiều năm qua, Vương Tiểu Thạch phụng dưỡng y giống như cha ruột, y cũng đối xử với Vương Tiểu Thạch giống như con ruột. Bây giờ Vương Tiểu Thạch ở đâu? Còn đang sợ bóng sợ gió chạy trốn sao? Giờ phút này Thiên Y Cư Sĩ bỗng nhiên nhớ hắn vô cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom