Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Vì vậy Tư Mã và Tư Đồ bắt đầu “ném đá”.
Ném đá là để dò đường.
Bọn chúng dùng đất cứng.
Có lẽ bọn chúng muốn “chơi đùa” một cách tàn khốc và sảng khoái lâu hơn một chút, cho nên cũng không dùng nhiều sức.
Nhưng như vậy cũng đủ thảm rồi.
Cục đất thứ nhất bắn trúng bụng dưới của thiếu nữ thôn quê đang bị trói vào cột. Nàng đau đớn gập người, mái tóc đen rũ xuống trên chiếc cổ ngọc, đen trắng rõ ràng, phác họa ra một hình ảnh động lòng người.
Cục đất cứng thứ hai bắn trúng ngực phải của nàng. Nàng kêu thảm một tiếng, ngửa đầu lên trời, đau đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, càng lộ ra vẻ yếu ớt vô cùng, muốn chết không xong.
Cục đất thứ ba bắn trúng trán nàng, máu từ nơi đó không ngừng chảy ra, khiến toàn thân nàng co quắp lại. Đến cục đất thứ tư, thân thể trắng trẻo của nàng đã hiện lên vết tím bầm. Nàng chỉ có thể phát ra tiếng kêu gào nức nở, giống như một con mèo nhỏ sắp chết trong trời đông giá rét.
Tư Đồ cười ha hả, hỏi Triệu Họa Tứ:
- Ngươi có muốn ném một cục hay không?
Hắn đưa một cục đất cứng cho Triệu Họa Tứ. Tư Mã càng mượn gió nổi lửa:
- Ném vào mặt cô ta thử xem, đến khi gương mặt tròn xinh xắn kia không còn thấy rõ ngũ quan, chúng ta lại chơi đùa một lúc nữa rồi mới để cho cô ta chết.
Lời nói đến đây, cục diện đã xảy ra biến hóa.
Tư Mã và Tư Đồ dùng đất ném vào thân thể trắng như tuyết, thấy được dáng vẻ đau đớn của cô gái kia, trong lòng cũng nổi lên thú tính.
Thực ra dùng hai chữ “thú tính” cũng không hợp lắm, bởi vì phần lớn dã thú cũng không thích hành hạ bạn tình của nó. Chỉ có con người, it nhất có một số người thích như vậy, giống như rất nhiều người thích tìm niềm vui trên sự đau khổ của người khác.
Nhưng Tư Đồ và Tư Mã cũng rất cảnh giác.
Mục đích bọn chúng hành hạ cô gái kia không chỉ vì tiết dục, mà là muốn khiến cho kẻ mai phục phải xuất hiện, hoặc là thử xem rốt cuộc có kẻ địch ẩn nấp ở đây hay không.
Bọn chúng khẳng định, chỉ cần có người trong hiệp đạo ở đây, nhất định sẽ không thể chịu nổi cảnh tượng này.
Hiệp khách làm sao nhịn được khi thấy bọn chúng hành hạ một cô gái yếu ớt? Cho nên bọn chúng đã chọn một cô gái như vậy.
Xinh đẹp làm cho người khác tan nát cõi lòng.
Ngọt ngào đến nỗi mỗi tiếng kêu rên đều có thể khiến người ta nín thở.
Thanh xuân đến mức khiến người ra cảm thấy không quay đầu cũng đã trăm năm.
Ngay cả vết sẹo trên trán nàng, lúc đau đớn cũng làm tăng thêm sự xinh đẹp.
Cho nên bọn chúng muốn hành hạ nàng, để cho môn nhân của Thiên Y Cư Sĩ phải hiện thân cứu nàng.
Đây chính là ném “đá” dò đường.
Đường ở đâu?
Có đường hay không?
Là đường sống hay đường cùng?
Đường là do người đi mà thành, vậy người ở đâu? Người có phải đã đi hết con đường, trải qua một đời, là con đường của cuộc đời?
Cục đất trên tay Triệu Họa Tứ còn chưa ném, biến hóa đã xảy ra.
Có lẽ là vì sự đau đớn của thiếu nữ thôn quê kia, hoặc là bởi vì vết thương mà nàng phải chịu làm cho người ta không đành lòng, có một pho tượng Kim Thân La Hán bỗng chớp mắt một cái.
Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Chớp mắt có tiếng động hay không?
Có, chỉ là người bình thường lại không nghe được.
Những cao thủ luyện võ khi chớp mắt, cũng có thể khiến cho những cao thủ luyện võ khác không nghe được.
Nhưng Tư Đồ Tàn lập tức phát hiện ra.
Hắn vung roi đánh vào thiếu nữ thôn quê kia, tiếng roi xé gió.
Hắn không tấn công pho tượng La Hán không có lông mày, đang tự mổ bụng moi tim kia.
Hắn giống như quá kích động, đột nhiên ra tay độc ác với thiếu nữ thôn quê.
Quả nhiên, lúc này khóe miệng của pho tượng La Hán kia lại giật giật.
Như vậy là đủ rồi.
Tư Đồ Tàn muốn làm kẻ địch phân tâm, muốn kẻ địch không đành lòng.
Tư Mã Phế nhanh như chớp lướt đến bên dưới pho tượng Tứ Đại Thiên Vương, đến phía sau pho tượng La Hán không có lông mày đang mổ bụng moi tim kia, vung roi vàng đập xuống.
Một roi ác liệt không gì sánh được này lại không phát ra tiếng động.
Bọn chúng đã phát hiện kẻ địch, đồng thời cũng tìm ra vị trí của kẻ địch, bây giờ chuyện bọn chúng phải làm đương nhiên là giết địch.
Một roi của Tư Mã Phế đập xuống đầu La Hán.
La Hán kia lại giống như không biết trên đầu có roi đánh xuống.
Tư Mã Phế cũng không đề phòng trên đầu mình còn có một Thiên vương.
Trên tay Thiên Vương cũng có một cây roi vàng, cây roi đó cũng đang đập xuống đầu hắn, ác liệt không tiếng động.
Hắn không phát hiện, nhưng Tư Đồ Tàn đã phát giác ra.
Hắn phải cứu nguy cho Tư Mã Phế.
Tư Đồ Tàn vung roi, hắn vốn sử dụng roi dây, một roi cuốn về phía Thiên Vương kia.
Mũi roi lướt qua, toàn bộ thần điện chợt tối sầm lại. Chiếc roi giống như một con rắn sống, tốc độ nhanh như chớp.
Một roi này vốn là để cứu Tư Mã, nhưng lại đánh vào bên hông Tư Mã.
Bởi vì hắn đã không nhìn thấy nữa.
Một người đã mất đầu làm sao còn thấy được mục tiêu của mình?
Khi đánh ra một roi kia, Tư Đồ Tàn đương nhiên vẫn còn sống, nhưng sau khi đánh ra hắn lại là người chết.
Bởi vì Triệu Họa Tứ đột nhiên rút đao.
Đao này rút ra, không có hình dáng của đao, chỉ có một cây đuốc.
Hắn cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới đao ở bên hông lại là như vậy, nhưng hắn vẫn chém ra một “đao”.
Một đao chặt xuống cái đầu của Tư Đồ Tàn.
Bởi vì đao cực nhanh và sắc, đao chém xuống, đầu bay lên, máu văng tung tóe.
Chiếc đầu rơi xuống, con ngươi xoay một vòng, còn nói:
- Đao thật nhanh…
Lúc này mới đứt hơi.
Một thanh đao nhanh như vậy, hơn nữa còn quái như vậy.
“Triệu Họa Tứ” dùng một đao chém đầu Tư Đồ Tàn xuống, lại còn được hắn khen ngợi, trong lòng bất giác cảm thấy hơi xấu hổ.
Cùng lúc đó, một roi của Tư Mã Phế đã đập vỡ đầu La Hán kia.
Chiếc đầu vỡ vụn, thật sự là vỡ vụn, nhưng lại không có máu, cũng không có thịt, mà chỉ có đất.
La Hán làm bằng đất tại sao có thể chớp mắt mở miệng?
Không chỉ chớp mắt mở miệng, đôi tay của La Hán mất đầu này vốn đang mổ bụng moi tim, đột nhiên lại ôm lấy Tư Mã Phế.
Tư Mã Phế kinh hãi, lúc này hắn lại nhìn thấy chiếc đầu của Tư Đồ Tàn bay lên.
Hắn lập tức giãy giụa, nhưng chiếc roi của Thiên Vương kia đã đập vào đầu hắn.
Đầu của hắn cũng vỡ tan giống như pho tượng La Hán kia.
Chỗ khác biệt là hắn lại có máu, có thịt, hơn nữa còn là máu thịt đầm đìa.
Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế đều ngã xuống.
Chiếc đầu của Tư Mã Phế và La Hán đều vỡ tan. Khi Tư Mã Phế không thể cử động được nữa, kỳ quái là La Hán kia cũng bất động.
“Triệu Họa Tứ” cười lạnh nói:
- Tốt, binh khí của Hắc Diện Thái gia quả nhiên siêu việt khác thường, khó dò khó phòng bị, xem như ta được mở mang kiến thức rồi.
Hóa ra La Hán không phải là do người giả trang, cũng không phải là La Hán bằng đất thật sự.
Đó là vũ khí bí mật của Hắc Diện Thái gia.
Một loại vũ khí biết nháy mắt, nhướng mày, nhún vai, thậm chí là nói chuyện, có thể khiến cho kẻ địch tưởng lầm là “địch thủ”.
Nếu La Hán không phải là La Hán, hơn nữa còn là vũ khí, vậy thì đương nhiên chính là vũ khí của “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch.
Thái Thủy Trạch dĩ nhiên là Thiên Vương cầm roi kia.
Binh khí mà hắn thường sử dụng là “Thiên Hỏa thần đao” lại giao cho “Triệu Họa Tứ”.
Ai có thể bắt chước ngữ khí âm điệu của Triệu Họa Tứ giống hệt như vậy, ngay cả hai nhân vật có tính cảnh giác rất cao là Tư Đồ và Tư Mã cũng bị lừa gạt?
Đương nhiên chỉ có Trương Thán.
“Phạn Vương” Trương Thán tinh thông “Bát Đại Giang Hồ thuật”, đồng thời cũng là nghĩa đệ của Nộ giang Lại Tiếu Nga.
Trương Thán vốn cùng với Thái Thủy Trạch ở trong phật điện này, chỉ là một người ở trên xà nhà, còn một người giả làm Thiên Vương trên bàn. Giữa bọn họ vốn có một nữ nhân.
Một cô gái bị điểm huyệt câm.
Thái Thủy Trạch lẩm bẩm:
- Hai tên này vốn sẽ không chết, cũng không đến nỗi chết, nhưng bọn chúng là người trong võ lâm mà lại hành hạ một cô gái yếu đuối như vậy, đúng là không ra thể thống gì.
Trương Thán giắt thanh đao như lửa kia vào trong vỏ kiếm, trả lại cho Thái Thủy Trạch:
- Loại người này vốn đáng chết. Đao trả lại cho ngươi.
Thái Thủy Trạch hơi do dự:
- Đao này ngươi dùng thuận tay hơn ta, không bằng…
Trương Thán lập tức cắt lời:
- Đao là của ngươi, ta không thể.
Thái Thủy Trạch đưa tay nhận lấy, trên mặt thoáng hiện lên vẻ buồn rầu:
- Ngũ ca, huynh cần gì phải…
Trương Thán đi cởi dây trói và giải huyệt đạo cho cô gái kia, giúp nàng khoác quần áo lên, đồng thời lẩm bẩm:
- Vốn là tranh đấu trong võ lâm, lại luôn khiến cho dân chúng vô tội, bình dân vô can bị liên lụy.
Cô gái kia rất cảm kích hắn, còn nhìn hắn cười một tiếng.
Răng nàng trắng như vỏ sò, ngọt ngào, hơn nữa còn mang một chút quyến rũ.
Đẹp đến mức khiến Trương Thán ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt đó, năm ngón tay phải của cô gái đột nhiên nắm lấy cổ hắn, giống như một chiếc kìm sắt. Trương Thán lập tức phản ứng, hai tay đánh ra, nhưng cổ đã bị nắm chặt. Cũng trong nháy mắt đó, năm ngón tay trái của cô gái đã bắn ra ba cục đất, đánh vào chỗ hiểm của Thái Thủy Trạch ở cách đó một trượng.
Ném đá là để dò đường.
Bọn chúng dùng đất cứng.
Có lẽ bọn chúng muốn “chơi đùa” một cách tàn khốc và sảng khoái lâu hơn một chút, cho nên cũng không dùng nhiều sức.
Nhưng như vậy cũng đủ thảm rồi.
Cục đất thứ nhất bắn trúng bụng dưới của thiếu nữ thôn quê đang bị trói vào cột. Nàng đau đớn gập người, mái tóc đen rũ xuống trên chiếc cổ ngọc, đen trắng rõ ràng, phác họa ra một hình ảnh động lòng người.
Cục đất cứng thứ hai bắn trúng ngực phải của nàng. Nàng kêu thảm một tiếng, ngửa đầu lên trời, đau đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, càng lộ ra vẻ yếu ớt vô cùng, muốn chết không xong.
Cục đất thứ ba bắn trúng trán nàng, máu từ nơi đó không ngừng chảy ra, khiến toàn thân nàng co quắp lại. Đến cục đất thứ tư, thân thể trắng trẻo của nàng đã hiện lên vết tím bầm. Nàng chỉ có thể phát ra tiếng kêu gào nức nở, giống như một con mèo nhỏ sắp chết trong trời đông giá rét.
Tư Đồ cười ha hả, hỏi Triệu Họa Tứ:
- Ngươi có muốn ném một cục hay không?
Hắn đưa một cục đất cứng cho Triệu Họa Tứ. Tư Mã càng mượn gió nổi lửa:
- Ném vào mặt cô ta thử xem, đến khi gương mặt tròn xinh xắn kia không còn thấy rõ ngũ quan, chúng ta lại chơi đùa một lúc nữa rồi mới để cho cô ta chết.
Lời nói đến đây, cục diện đã xảy ra biến hóa.
Tư Mã và Tư Đồ dùng đất ném vào thân thể trắng như tuyết, thấy được dáng vẻ đau đớn của cô gái kia, trong lòng cũng nổi lên thú tính.
Thực ra dùng hai chữ “thú tính” cũng không hợp lắm, bởi vì phần lớn dã thú cũng không thích hành hạ bạn tình của nó. Chỉ có con người, it nhất có một số người thích như vậy, giống như rất nhiều người thích tìm niềm vui trên sự đau khổ của người khác.
Nhưng Tư Đồ và Tư Mã cũng rất cảnh giác.
Mục đích bọn chúng hành hạ cô gái kia không chỉ vì tiết dục, mà là muốn khiến cho kẻ mai phục phải xuất hiện, hoặc là thử xem rốt cuộc có kẻ địch ẩn nấp ở đây hay không.
Bọn chúng khẳng định, chỉ cần có người trong hiệp đạo ở đây, nhất định sẽ không thể chịu nổi cảnh tượng này.
Hiệp khách làm sao nhịn được khi thấy bọn chúng hành hạ một cô gái yếu ớt? Cho nên bọn chúng đã chọn một cô gái như vậy.
Xinh đẹp làm cho người khác tan nát cõi lòng.
Ngọt ngào đến nỗi mỗi tiếng kêu rên đều có thể khiến người ta nín thở.
Thanh xuân đến mức khiến người ra cảm thấy không quay đầu cũng đã trăm năm.
Ngay cả vết sẹo trên trán nàng, lúc đau đớn cũng làm tăng thêm sự xinh đẹp.
Cho nên bọn chúng muốn hành hạ nàng, để cho môn nhân của Thiên Y Cư Sĩ phải hiện thân cứu nàng.
Đây chính là ném “đá” dò đường.
Đường ở đâu?
Có đường hay không?
Là đường sống hay đường cùng?
Đường là do người đi mà thành, vậy người ở đâu? Người có phải đã đi hết con đường, trải qua một đời, là con đường của cuộc đời?
Cục đất trên tay Triệu Họa Tứ còn chưa ném, biến hóa đã xảy ra.
Có lẽ là vì sự đau đớn của thiếu nữ thôn quê kia, hoặc là bởi vì vết thương mà nàng phải chịu làm cho người ta không đành lòng, có một pho tượng Kim Thân La Hán bỗng chớp mắt một cái.
Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Chớp mắt có tiếng động hay không?
Có, chỉ là người bình thường lại không nghe được.
Những cao thủ luyện võ khi chớp mắt, cũng có thể khiến cho những cao thủ luyện võ khác không nghe được.
Nhưng Tư Đồ Tàn lập tức phát hiện ra.
Hắn vung roi đánh vào thiếu nữ thôn quê kia, tiếng roi xé gió.
Hắn không tấn công pho tượng La Hán không có lông mày, đang tự mổ bụng moi tim kia.
Hắn giống như quá kích động, đột nhiên ra tay độc ác với thiếu nữ thôn quê.
Quả nhiên, lúc này khóe miệng của pho tượng La Hán kia lại giật giật.
Như vậy là đủ rồi.
Tư Đồ Tàn muốn làm kẻ địch phân tâm, muốn kẻ địch không đành lòng.
Tư Mã Phế nhanh như chớp lướt đến bên dưới pho tượng Tứ Đại Thiên Vương, đến phía sau pho tượng La Hán không có lông mày đang mổ bụng moi tim kia, vung roi vàng đập xuống.
Một roi ác liệt không gì sánh được này lại không phát ra tiếng động.
Bọn chúng đã phát hiện kẻ địch, đồng thời cũng tìm ra vị trí của kẻ địch, bây giờ chuyện bọn chúng phải làm đương nhiên là giết địch.
Một roi của Tư Mã Phế đập xuống đầu La Hán.
La Hán kia lại giống như không biết trên đầu có roi đánh xuống.
Tư Mã Phế cũng không đề phòng trên đầu mình còn có một Thiên vương.
Trên tay Thiên Vương cũng có một cây roi vàng, cây roi đó cũng đang đập xuống đầu hắn, ác liệt không tiếng động.
Hắn không phát hiện, nhưng Tư Đồ Tàn đã phát giác ra.
Hắn phải cứu nguy cho Tư Mã Phế.
Tư Đồ Tàn vung roi, hắn vốn sử dụng roi dây, một roi cuốn về phía Thiên Vương kia.
Mũi roi lướt qua, toàn bộ thần điện chợt tối sầm lại. Chiếc roi giống như một con rắn sống, tốc độ nhanh như chớp.
Một roi này vốn là để cứu Tư Mã, nhưng lại đánh vào bên hông Tư Mã.
Bởi vì hắn đã không nhìn thấy nữa.
Một người đã mất đầu làm sao còn thấy được mục tiêu của mình?
Khi đánh ra một roi kia, Tư Đồ Tàn đương nhiên vẫn còn sống, nhưng sau khi đánh ra hắn lại là người chết.
Bởi vì Triệu Họa Tứ đột nhiên rút đao.
Đao này rút ra, không có hình dáng của đao, chỉ có một cây đuốc.
Hắn cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới đao ở bên hông lại là như vậy, nhưng hắn vẫn chém ra một “đao”.
Một đao chặt xuống cái đầu của Tư Đồ Tàn.
Bởi vì đao cực nhanh và sắc, đao chém xuống, đầu bay lên, máu văng tung tóe.
Chiếc đầu rơi xuống, con ngươi xoay một vòng, còn nói:
- Đao thật nhanh…
Lúc này mới đứt hơi.
Một thanh đao nhanh như vậy, hơn nữa còn quái như vậy.
“Triệu Họa Tứ” dùng một đao chém đầu Tư Đồ Tàn xuống, lại còn được hắn khen ngợi, trong lòng bất giác cảm thấy hơi xấu hổ.
Cùng lúc đó, một roi của Tư Mã Phế đã đập vỡ đầu La Hán kia.
Chiếc đầu vỡ vụn, thật sự là vỡ vụn, nhưng lại không có máu, cũng không có thịt, mà chỉ có đất.
La Hán làm bằng đất tại sao có thể chớp mắt mở miệng?
Không chỉ chớp mắt mở miệng, đôi tay của La Hán mất đầu này vốn đang mổ bụng moi tim, đột nhiên lại ôm lấy Tư Mã Phế.
Tư Mã Phế kinh hãi, lúc này hắn lại nhìn thấy chiếc đầu của Tư Đồ Tàn bay lên.
Hắn lập tức giãy giụa, nhưng chiếc roi của Thiên Vương kia đã đập vào đầu hắn.
Đầu của hắn cũng vỡ tan giống như pho tượng La Hán kia.
Chỗ khác biệt là hắn lại có máu, có thịt, hơn nữa còn là máu thịt đầm đìa.
Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế đều ngã xuống.
Chiếc đầu của Tư Mã Phế và La Hán đều vỡ tan. Khi Tư Mã Phế không thể cử động được nữa, kỳ quái là La Hán kia cũng bất động.
“Triệu Họa Tứ” cười lạnh nói:
- Tốt, binh khí của Hắc Diện Thái gia quả nhiên siêu việt khác thường, khó dò khó phòng bị, xem như ta được mở mang kiến thức rồi.
Hóa ra La Hán không phải là do người giả trang, cũng không phải là La Hán bằng đất thật sự.
Đó là vũ khí bí mật của Hắc Diện Thái gia.
Một loại vũ khí biết nháy mắt, nhướng mày, nhún vai, thậm chí là nói chuyện, có thể khiến cho kẻ địch tưởng lầm là “địch thủ”.
Nếu La Hán không phải là La Hán, hơn nữa còn là vũ khí, vậy thì đương nhiên chính là vũ khí của “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch.
Thái Thủy Trạch dĩ nhiên là Thiên Vương cầm roi kia.
Binh khí mà hắn thường sử dụng là “Thiên Hỏa thần đao” lại giao cho “Triệu Họa Tứ”.
Ai có thể bắt chước ngữ khí âm điệu của Triệu Họa Tứ giống hệt như vậy, ngay cả hai nhân vật có tính cảnh giác rất cao là Tư Đồ và Tư Mã cũng bị lừa gạt?
Đương nhiên chỉ có Trương Thán.
“Phạn Vương” Trương Thán tinh thông “Bát Đại Giang Hồ thuật”, đồng thời cũng là nghĩa đệ của Nộ giang Lại Tiếu Nga.
Trương Thán vốn cùng với Thái Thủy Trạch ở trong phật điện này, chỉ là một người ở trên xà nhà, còn một người giả làm Thiên Vương trên bàn. Giữa bọn họ vốn có một nữ nhân.
Một cô gái bị điểm huyệt câm.
Thái Thủy Trạch lẩm bẩm:
- Hai tên này vốn sẽ không chết, cũng không đến nỗi chết, nhưng bọn chúng là người trong võ lâm mà lại hành hạ một cô gái yếu đuối như vậy, đúng là không ra thể thống gì.
Trương Thán giắt thanh đao như lửa kia vào trong vỏ kiếm, trả lại cho Thái Thủy Trạch:
- Loại người này vốn đáng chết. Đao trả lại cho ngươi.
Thái Thủy Trạch hơi do dự:
- Đao này ngươi dùng thuận tay hơn ta, không bằng…
Trương Thán lập tức cắt lời:
- Đao là của ngươi, ta không thể.
Thái Thủy Trạch đưa tay nhận lấy, trên mặt thoáng hiện lên vẻ buồn rầu:
- Ngũ ca, huynh cần gì phải…
Trương Thán đi cởi dây trói và giải huyệt đạo cho cô gái kia, giúp nàng khoác quần áo lên, đồng thời lẩm bẩm:
- Vốn là tranh đấu trong võ lâm, lại luôn khiến cho dân chúng vô tội, bình dân vô can bị liên lụy.
Cô gái kia rất cảm kích hắn, còn nhìn hắn cười một tiếng.
Răng nàng trắng như vỏ sò, ngọt ngào, hơn nữa còn mang một chút quyến rũ.
Đẹp đến mức khiến Trương Thán ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt đó, năm ngón tay phải của cô gái đột nhiên nắm lấy cổ hắn, giống như một chiếc kìm sắt. Trương Thán lập tức phản ứng, hai tay đánh ra, nhưng cổ đã bị nắm chặt. Cũng trong nháy mắt đó, năm ngón tay trái của cô gái đã bắn ra ba cục đất, đánh vào chỗ hiểm của Thái Thủy Trạch ở cách đó một trượng.
Bình luận facebook