Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ nhìn Bạch Vân tôn giả cười lảnh lót:
- Ta chọn ả nô tỳ Chúc Anh cũng đã đủ thắng lão đạo nhân rồi, cần gì phải nhọc sức hao tổn thân ngọc mình vàng đấu nhau với lão làm chi chứ.
Bạch Vân tôn giả nổi giận:
- Bần đạo cần nói trước với Cung chủ, nếu cô gái này thua trận võ công, bần đạo sẽ giữ chức vị minh chủ võ lâm, Cung chủ không tranh chấp nữa phải không?
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ gật nhẹ đầu, nói một giọng khinh khỉnh:
- Tất nhiên là như vậy rồi, nhưng ta nói trước cho lão đạo nhân biết, lão không thắng nổi ả nô tỳ Chúc Anh đâu, lão sẽ thua ngay chỉ ở một chiêu đầu, chức minh chủ võ lâm sẽ thuộc về tay ai lão hãy giữ lấy lời.
Bạch Vân tôn giả giận dữ:
- Bần đạo sẽ hạ cô gái này trong một chiêu thôi. Cung chủ hãy coi đây.
Lão đạo nhìn ả thiếu nữ Chúc Anh quát:
- Xuất thủ mau, bần đạo không thể nhân nhượng cho nữ thí chủ trong trận này được.
Không đáp lời Bạch Vân tôn giả, ả thiếu nữ Chúc Anh giở ngọc chưởng phất qua một cái.
Bạch Vân tôn giả cất ngọn chưởng lên vận công, bỗng khiếp đảm kêu thầm:
- Hỏng rồi. Ta đã trúng nhằm “Mê hồn ngự hương” của ả hồ ly mặt ngọc ...
Binh!
Bạch Vân tôn giả rú lên một tiếng, ngã lăn ra nằm soài trên mặt đất, mồm phun một bụng máu tươi.
Bảy vị nam nữ đạo nhân cùng đúng phắt lên, Bát Nhã thiền sư bật thốt:
- Tại sao lại thế này?
Bát Nhã thiền sư chạy tới đỡ Bạch Vân tôn giả ngồi lên, lấy một viên linh đan nhét vào miệng.
Các nam nữ đạo nhân trố mắt nhìn ả thiếu nữ Chúc Anh trân trối không hiểu tại sao chỉ có một chiêu ả lại hạ nổi Bạch Vân tôn giả, vị minh chủ võ lâm có công lực siêu phàm nhập hóa.
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ nhìn nam nữ đạo nhân cười đắc chí:
- Các người chưa hiểu tại sao vị minh chủ của mình đấu thua ả nô tỳ Chúc Anh phải không?
Ả lạnh lùng:
- Bây giờ các vị hãy thử vận chân khí xem trong mình thế nào?
Giác Ngộ thần tăng, Bát Nhã thiền sư, Ngộ Tịnh đạo trưởng, Thần Địch tiên nương, Thiết Phiến tiên cô đồng giật mình, ngấm ngầm vận chân khí.
Tất cả mọi người đều biến sắc, chân khí đã tiêu tan đi từ bao giờ.
Bảy vị nam nữ đạo nhân vô cùng khiếp đảm khi hiểu rõ bọn họ đã bị Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đầu độc làm tiêu tan chân khí nhưng không rõ rừ lúc nào và bằng loại gì?
Mọi người kinh hoàng đứng yên tại chỗ trố mắt nhìn Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ.
Như đoán được ý nghĩ của bọn họ, Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cười thích thú:
- Các ngươi chưa hiểu đã bị đầu độc bằng cách nào chứ gì? Ta sẽ nói cho các ngươi rõ.
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ phất cánh tay sang Chúc Anh:
- Ngươi đã thắng trận rồi còn đứng đó làm chi.
Chúc Anh vâng dạ trở lui về phía mười hai ả thiếu nữ xinh đẹp, đứng đó.
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ hắng giọng:
- Các ngươi hãy nghe cho rõ, trong lúc mười hai nữ tỳ của ta vũ khúc ngoạn mục lượn qua lượn lại nhiều lần trước mặt các ngươi, mùi hương thơm ngào ngạt từ thân hình chúng toát ra, các ngươi ngửi chính là mê hương “Ngự hồn” khiến cho nội lực tiêu tan, cơ thể rã rời không còn vận chân khí nổi nữa. Bây giờ các ngươi đã hiểu rồi chứ?
Bát Nhã thiền sư nổi giận trợn mắt:
- Ngươi dùng quỷ kế đánh thắng trận võ công thấy có danh dự hay không?
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cười lảnh lót:
- Các ngươi bất thông thời vụ. Phàm bất cứ trận đấu nào, hai bên đều có quyền sử dụng tất cả các thứ võ công đến ám khí, luôn cả mưu trí. Các ngươi đã ngu ngốc không tự lượng sức mình nên phải thua trận còn kêu ca nỗi gì chứ.
Ả trừng đôi mắt đẹp mê hồn:
- Nay các ngươi đã thua trận đấu võ công, xem như ta là Minh chủ phải nghe theo mệnh lệnh của ta.Ta có hai điều cho thập đại môn phái phải thi hành.
Bát Nhã thiền sư hậm hực:
- Hai điều gì?
- Một là các ngươi phải cam kết từ giờ phút này chức vị Minh chủ võ lâm thuộc về ta.
Hai là phải giao nộp tổng đàn của mười hai môn phái cho ta thành lập các phân đàn Luân Hồi giáo tại đó. Các ngươi hãy bàn tính với nhau, ta kỳ hẹn cho các ngươi đến sáng mai phải hoàn tất, nhược bằng các ngươi cương ngạnh, chống lại lệnh ta, chuyện gì sẽ xảy đến chắc các ngươi đã hiểu rồi.
Không chờ Bát Nhã thiền sư nói thêm, Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ quay sang mười hai ả thiếu nữ áo vàng:
- Các ngươi hãy đưa tám người này vào “dưỡng tâm viện” cho ăn uống đầy đủ chờ lệnh ta.
Dứt câu Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ biến mất, chẳng hiểu từ đằng nào không có một ai trông thấy. Tám vị nam nữ đạo nhân khiếp đảm trước cái thân pháp quái dị của ả.
- Ta chọn ả nô tỳ Chúc Anh cũng đã đủ thắng lão đạo nhân rồi, cần gì phải nhọc sức hao tổn thân ngọc mình vàng đấu nhau với lão làm chi chứ.
Bạch Vân tôn giả nổi giận:
- Bần đạo cần nói trước với Cung chủ, nếu cô gái này thua trận võ công, bần đạo sẽ giữ chức vị minh chủ võ lâm, Cung chủ không tranh chấp nữa phải không?
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ gật nhẹ đầu, nói một giọng khinh khỉnh:
- Tất nhiên là như vậy rồi, nhưng ta nói trước cho lão đạo nhân biết, lão không thắng nổi ả nô tỳ Chúc Anh đâu, lão sẽ thua ngay chỉ ở một chiêu đầu, chức minh chủ võ lâm sẽ thuộc về tay ai lão hãy giữ lấy lời.
Bạch Vân tôn giả giận dữ:
- Bần đạo sẽ hạ cô gái này trong một chiêu thôi. Cung chủ hãy coi đây.
Lão đạo nhìn ả thiếu nữ Chúc Anh quát:
- Xuất thủ mau, bần đạo không thể nhân nhượng cho nữ thí chủ trong trận này được.
Không đáp lời Bạch Vân tôn giả, ả thiếu nữ Chúc Anh giở ngọc chưởng phất qua một cái.
Bạch Vân tôn giả cất ngọn chưởng lên vận công, bỗng khiếp đảm kêu thầm:
- Hỏng rồi. Ta đã trúng nhằm “Mê hồn ngự hương” của ả hồ ly mặt ngọc ...
Binh!
Bạch Vân tôn giả rú lên một tiếng, ngã lăn ra nằm soài trên mặt đất, mồm phun một bụng máu tươi.
Bảy vị nam nữ đạo nhân cùng đúng phắt lên, Bát Nhã thiền sư bật thốt:
- Tại sao lại thế này?
Bát Nhã thiền sư chạy tới đỡ Bạch Vân tôn giả ngồi lên, lấy một viên linh đan nhét vào miệng.
Các nam nữ đạo nhân trố mắt nhìn ả thiếu nữ Chúc Anh trân trối không hiểu tại sao chỉ có một chiêu ả lại hạ nổi Bạch Vân tôn giả, vị minh chủ võ lâm có công lực siêu phàm nhập hóa.
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ nhìn nam nữ đạo nhân cười đắc chí:
- Các người chưa hiểu tại sao vị minh chủ của mình đấu thua ả nô tỳ Chúc Anh phải không?
Ả lạnh lùng:
- Bây giờ các vị hãy thử vận chân khí xem trong mình thế nào?
Giác Ngộ thần tăng, Bát Nhã thiền sư, Ngộ Tịnh đạo trưởng, Thần Địch tiên nương, Thiết Phiến tiên cô đồng giật mình, ngấm ngầm vận chân khí.
Tất cả mọi người đều biến sắc, chân khí đã tiêu tan đi từ bao giờ.
Bảy vị nam nữ đạo nhân vô cùng khiếp đảm khi hiểu rõ bọn họ đã bị Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đầu độc làm tiêu tan chân khí nhưng không rõ rừ lúc nào và bằng loại gì?
Mọi người kinh hoàng đứng yên tại chỗ trố mắt nhìn Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ.
Như đoán được ý nghĩ của bọn họ, Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cười thích thú:
- Các ngươi chưa hiểu đã bị đầu độc bằng cách nào chứ gì? Ta sẽ nói cho các ngươi rõ.
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ phất cánh tay sang Chúc Anh:
- Ngươi đã thắng trận rồi còn đứng đó làm chi.
Chúc Anh vâng dạ trở lui về phía mười hai ả thiếu nữ xinh đẹp, đứng đó.
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ hắng giọng:
- Các ngươi hãy nghe cho rõ, trong lúc mười hai nữ tỳ của ta vũ khúc ngoạn mục lượn qua lượn lại nhiều lần trước mặt các ngươi, mùi hương thơm ngào ngạt từ thân hình chúng toát ra, các ngươi ngửi chính là mê hương “Ngự hồn” khiến cho nội lực tiêu tan, cơ thể rã rời không còn vận chân khí nổi nữa. Bây giờ các ngươi đã hiểu rồi chứ?
Bát Nhã thiền sư nổi giận trợn mắt:
- Ngươi dùng quỷ kế đánh thắng trận võ công thấy có danh dự hay không?
Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cười lảnh lót:
- Các ngươi bất thông thời vụ. Phàm bất cứ trận đấu nào, hai bên đều có quyền sử dụng tất cả các thứ võ công đến ám khí, luôn cả mưu trí. Các ngươi đã ngu ngốc không tự lượng sức mình nên phải thua trận còn kêu ca nỗi gì chứ.
Ả trừng đôi mắt đẹp mê hồn:
- Nay các ngươi đã thua trận đấu võ công, xem như ta là Minh chủ phải nghe theo mệnh lệnh của ta.Ta có hai điều cho thập đại môn phái phải thi hành.
Bát Nhã thiền sư hậm hực:
- Hai điều gì?
- Một là các ngươi phải cam kết từ giờ phút này chức vị Minh chủ võ lâm thuộc về ta.
Hai là phải giao nộp tổng đàn của mười hai môn phái cho ta thành lập các phân đàn Luân Hồi giáo tại đó. Các ngươi hãy bàn tính với nhau, ta kỳ hẹn cho các ngươi đến sáng mai phải hoàn tất, nhược bằng các ngươi cương ngạnh, chống lại lệnh ta, chuyện gì sẽ xảy đến chắc các ngươi đã hiểu rồi.
Không chờ Bát Nhã thiền sư nói thêm, Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ quay sang mười hai ả thiếu nữ áo vàng:
- Các ngươi hãy đưa tám người này vào “dưỡng tâm viện” cho ăn uống đầy đủ chờ lệnh ta.
Dứt câu Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ biến mất, chẳng hiểu từ đằng nào không có một ai trông thấy. Tám vị nam nữ đạo nhân khiếp đảm trước cái thân pháp quái dị của ả.
Bình luận facebook