Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 91: Những lời này có mấy ý
Lục Nhân Di làm kế hoạch sản phẩm của tổng công ty nổi danh, bình thường lúc công việc không quá bận, sẽ trộm lướt diễn đàn weibo một chút, kết quả hôm nay cô liền thấy được một cái topic đặc biệt có ý tứ.
Vốn dĩ cô cho rằng lâu chủ là đang gạt người, chỉ là khi cô mở tư liệu cá nhân của lâu chủ này, tài khoản của lâu chủ đăng kí vào ba năm trước đây, đăng rất ít, phản hồi cũng đều là một vài nội dung về học thuật, hoặc là ở trong diễn đàn tám chuyện đêm phản bác một số người nói thần nói quỷ, bảo dân mạng không nên tin những thứ phong kiến mê tín đó. Còn có dưới một vài topic của mấy người tự xưng là thần toán, cũng có vị lâu chủ này xuất hiện, có điều cậu ta không tìm người đó xem bói, mà là đến phá người đó, nên bị mấy người xem bói đó cực độ ghét bỏ.
Lật một ít lịch sử phản hồi của lâu chủ này, Lục Nhân Di cảm thấy lâu chủ này rất có ý tứ, cho nên cô nghiêm túc phản hồi vấn đề của lâu chủ.
Lầu 233: câu “ánh trăng thật đẹp” có nhiều hàm nghĩa, đầu tiên là đơn thuần khen ánh trăng, thứ hai là ý tứ “anh yêu em”. Cách nói này xuất phát từ một thầy giáo tiếng anh nước ngoài, khi phiên dịch cho học sinh về câu “I love you” mà nam nữ nhân vật chính nói khi tản bộ dưới ánh trăng, hắn cảm thấy dịch thẳng là “anh yêu em” không tốt, “ánh trăng đêm nay thật đẹp” càng phù hợp ý cảnh lúc ấy. Cho nên lâu chủ, bạn tốt của cậu có thể là đang thổ lộ với cậu. Mặt khác, là tình bạn chấm dứt, tình yêu bắt đầu. Lâu chủ, chúc cậu hạnh phúc, moaz moaz ~
Đánh đoạn này xong, Lục Nhân Di mới vừa nhấn gửi đi, liền cảm thấy phía sau có một người, nhìn lại, sợ hãi nhảy lên: “Lương đặc trợ.”
Lương Phong nhìn trang web trên máy tính của đồng nghiệp nữ này, đem văn kiện trong tay giao cho cô: “Phần văn kiện này giao cho cô.”
“Được.” Trong lòng Lục Nhân Di âm thầm kêu khổ, đi làm lên mạng bị đặc trợ của ông chủ thấy được, giấc mộng thăng chức tăng lương đi lên bạch phú mỹ của cô tan biến, tim đau quá.
Lương Phong thật sự không quá mức để ý những việc đó, viên chức công ty chỉ cần có thể đúng hạn hoàn thành công việc của mình, ngẫu nhiên lén rảnh rỗi một chút cũng không phải chuyện gì rất nghiêm trọng.
“Thời gian đi làm, tận lực ít làm chuyện không có liên quan tới công việc, ” âm thanh Lương Phong nói chuyện thực nhỏ, xem như cho Lục Nhân Di đủ mặt mũi, hắn liếc nhìn màn hình máy tính một cái, chỉ nhìn thấy mấy chữ “ánh trăng đêm nay thật đẹp”, nhịn không được lắc đầu nói, “Người trẻ tuổi hiện tại, thổ lộ thôi cũng đa dạng như vậy.”
Lục Nhân Di ôm kẹp văn kiện trộm nghĩ, anh không quá đa dạng, làm sao biết những lời này là dùng để thổ lộ?
Thật không ngờ Lương đặc trợ cũng là người muộn tao.
Xe còn đang kẹt, dù Kỳ Yến là một người tính tình rất tốt, lúc này cũng bị kẹt đến mức có chút tâm phiền ý loạn, nhớ tới vừa rồi mình đăng bài xin giúp đỡ trên mạng, cậu có chút ngứa ngáy. Đưa tay sờ sờ di động, cậu yên lặng nhắc nhở: “Chơi di động không lái xe, lái xe không chơi di động, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Thật vất vả lái qua đoạn đường kẹt nhất, Kỳ Yến tìm được một chỗ ngừng xe ven đường, không thể chờ đợi được mở khóa màn hình di động, nhấn vào topic của mình.
Ngắn ngủn hai ba chục phút, trong cái topic này thậm chí có hai ba trăm phản hồi, cậu xem từng cái, lại không có mấy cái hữu dụng.
Có người nói bạn cậu muốn chấm dứt tình bạn với cậu, có người thì điểm chú ý còn ở trên giới tính của cậu.
Lầu 125: lâu chủ, cậu mới vừa nói là bạn cậu nói ánh trăng thật đẹp với cậu, nhưng mà tôi xem tư liệu đăng kí của cậu, giới tính cậu hình như là nam mà?
Lầu 136: lâu chủ, cậu còn đang do dự cái gì, trực tiếp đẩy ngã người bạn của cậu!
Kỳ Yến nhìn ra những người này đều đang trêu chọc, căn bản không có xem vấn đề của cậu là gì, cậu cũng không đặt mấy phản hồi đó ở trong lòng, cho đến khi nhìn thấy phản hồi của bạn mạng lầu 233.
Hóa ra một câu đơn giản như vậy, lại có hai ý tứ, đêm hôm đó Sầm Bách Hạc nói với cậu câu đó lại là có ý gì?
Kỳ Yến cảm thấy mình có chút buồn rầu, buồn rầu không phải là tâm ý của Sầm Bách Hạc đối với cậu là thật hay là giả, mà là vấn đề bản thân cậu.
Làm nghề này của bọn họ, đều là nghịch dòng mà đi, nhất là xem bói cho người ta. Mấy thầy bói ở đầu đường trên cơ bản đều là người tàn tật hoặc là làm bộ như người tàn tật, chính là bởi vì rất nhiều người đều biết, người làm nghề này đều sẽ bị trời phạt, không phải thiên tàn thì là địa khuyết. Cho nên rất nhiều thầy bói không phải trời sinh tàn tật, thì là ngày sau tàn tật, nếu không nữa thì chính là con nối dòng không thịnh, thậm chí rất nhiều người cả đời không hôn, chính là sợ bản thân bị trời phạt sẽ ảnh hưởng đến người thân cận nhất bên mình.
“Tích tích tích!” Di động đột nhiên vang lên, hiển thị là Lâm Thạc, Kỳ Yến mới vừa ấn nút nghe, âm thanh kích động của hắn liền truyền tới.
“Tiền Tiền! Chị tớ đã tỉnh lại! Chị ấy đã tỉnh lại!”
“Vậy thật sự là quá tốt, ” Kỳ Yến cười cười, “Chú ý chăm sóc tốt chị của cậu, ngày mai tớ lại đến thăm chị ấy.”
“Cám ơn cậu, nếu không phải cậu nói chị tớ rất nhanh liền tỉnh lại, có lẽ chị ấy vẫn không thể tỉnh lại nhanh vậy, cậu thật sự là thần toán! Tiền Tiền, tớ yêu cậu chết mất!” Lâm Thạc ở bên kia hưng phấn đến không biết trời nam đất bắc, sau khi nói hươu nói vượn một trận, liền cúp điện thoại.
Kỳ Yến nghe di động truyền ra tiếng tút tút tút, thở dài: “Thằng nhóc ngốc, chị cậu có thể tỉnh nhanh như vậy, là bởi vì mấy ngày trước chị ấy đã tỉnh rồi.”
Cậu không biết Lâm Hà yêu chồng mình bao nhiêu, nhưng cô thà rằng nằm ở trên giường vài ngày đều không mở to mắt, cũng muốn chờ đến ngày dư luận làm cho chồng cô không còn đường lui mới mở mắt ra, liền biết cô có bao nhiêu hận người đàn ông này.
Lúc hoa tình yêu nở rộ, chính là trăng sao rực rỡ, khi tình yêu không còn, cũng chỉ có thể dư lại lông gà đầy đất, hận thù như biển.
“Chị, chị không có việc gì thật tốt quá.” Lâm Thạc và ba mẹ hắn vây quanh ở bên giường bệnh, trong mắt ba người đều mang theo ánh nước kích động lại vui sướng, “Bác sĩ nói hiện tại thân thể chị còn thực suy yếu, có chuyện gì muốn làm giao cho bọn em là được.”
“Xin lỗi, ” bởi vì lâu lắm không nói chuyện, giọng Lâm Hà có chút khàn khàn, ngay cả đầu lưỡi cũng có chút cứng ngắc, “Xin lỗi.”
Xin lỗi, con bởi vì hận người đàn ông đó, nghe được tiếng mọi nguòi khóc cũng cố nén không mở to mắt; xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.
Sau khi phát hiện Trần Gia Dương và người phụ nữ khác ở bên nhau, cô cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ. Cô yêu người đàn ông này sâu sắc như thế, người đàn ông mà cô tự cho là thâm tình trung trinh, thế mà lén sau lưng cô ở bên nữ sinh trong trường học, điều này khiến tình cảm của cô làm sao chịu nổi, làm sao tiếp nhận?
Có lời đồn đãi nói, sau đêm khuya mặc váy đỏ tự sát, sẽ hóa thành lệ quỷ vô cùng lợi hại. Cho nên đêm hôm đó, khi cô đứng ở trên ban công là thật sự không muốn sống.
Chỉ là tên trộm, bảo an còn có mấy vị hàng xóm khác đột nhiên xông vào, đột nhiên làm cho cô ý thức lại, nếu trên thế giới không có quỷ, như vậy cô liền chết vô ích, còn sẽ mang đến phiền toái cho mấy bảo an thuần phác hàm hậu của tiểu khu.
Nếu cô cứ như vậy mà chết, phòng ở của cô, tiền gửi của cô, xe của cô đều sẽ trở thành của Trần Gia Dương và kẻ thứ ba kia, cô chẳng phải là chết không nhắm mắt.
Cho nên, cô lựa chọn một “phương pháp tự sát” có khả năng không chết được, rồi lại có thể làm cho Trần Gia Dương rơi vào đường cùng.
Hiện tại hết thảy kế hoạch của cô đều được thực hiện, Trần Gia Dương cũng mất đi tiền đồ và thể diện hắn coi trọng nhất.
“Mẹ, ” cô hữu khí vô lực mở miệng nói, “Con muốn ly hôn với Trần Gia Dương.”
Hắn hủy tình yêu của cô, gia đình của cô, thiết tưởng tương lai tốt đẹp của cô, như vậy cô sẽ khiến cho hắn mất đi tương lai của hắn.
Lấy việc này tế bái tình yêu không thể đầu bạc đến già của cô, công bằng hay không đã không quan trọng.
Lúc Kỳ Yến trở lại Sầm gia, Sầm Bách Hạc đã tan tầm ở nhà. Cậu nhìn Sầm Bách Hạc ngồi ở trên ghế sô pha, khó hiểu cảm thấy có chút chột dạ.
“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc buông tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười với Kỳ Yến, “Đứng ở cửa làm gì, mau vào.”
Kỳ Yến trầm mặc ngồi xuống trên ghế sô pha bên cạnh Sầm Bách Hạc, dịch dịch mông, cách Sầm Bách Hạc gần một ít. Cậu nghĩ nghĩ, vẻ mặt lại hơi không được tự nhiên ngồi trở lại tại chỗ.
“Tiểu Yến, chỗ em ngồi có cây đinh hay là sao vậy, ” Sầm đại ca đi nhanh từ bên ngoài vào, nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Yến, nhịn không được trêu chọc, “Dịch đến dịch đi làm cái gì vậy?”
Anh nói nhiều thật! Kỳ Yến liếc Sầm đại ca một cái, vội ho một tiếng: “Hôm nay trên đường kẹt xe, em ngồi quá lâu đau eo, muốn đổi vài tư thế ngồi, như vậy có thể thoải mái một chút.”
“Tuổi còn trẻ, lực eo quá kém không thể được, ” Sầm đại ca nghĩ tới điều gì đó, đi đến ghế sô pha đối diện Kỳ Yến ngồi xuống, bưng cái ly trên bàn lên liền uống vài hớp, “Ngủ sớm dậy sớm rèn luyện nhiều, lực eo tự nhiên liền tốt.”
Kỳ Yến nhìn Sầm Bách Hạc mỉm cười, “Anh cười cái gì?”
Ai nói Sầm Bách Hạc thích cậu, có bản lĩnh đứng ra?! Cái này giống thái độ thầm mến người ta hả? Nhìn thấy cậu bị người khác nói không được, cũng không có phản ứng, ngược lại còn cười đến vui sướng, nhà ai thầm mến là như vậy?
Sầm Bách Hạc khó hiểu nằm cũng trúng đạn sửng sốt một chút, vươn tay chỉ chỉ cái ly trong tay Sầm đại ca: “Tôi đang cười cái này.”
“Vừa rồi Đoàn Đoàn dùng cái ly này rửa bút máy rơi dưới đất, nước còn chưa kịp đổ, anh liền uống vào.”
“Phụt!” Sầm đại ca thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun lên mặt Sầm Bách Hạc, đây là em trai gì hả, mắt mở trừng trừng nhìn anh uống nước bẩn cũng không nhắc nhở một tiếng, “Khụ khụ khụ khụ!”
“Em nói giỡn với anh thôi, ” Sầm Bách Hạc cầm lấy tờ báo trên bàn trà phất phất, “Đoàn Đoàn còn ở nhà trẻ chưa về.”
“Khụ khụ khụ, ” Sầm đại ca khụ đến nước mắt cũng sắp rớt ra, anh đau xót nhìn Sầm Bách Hạc, thật sự là em trai lớn không từ anh, cánh tay khuỷu tay chỉ biết hướng về phía tiểu Yến!
“Đại ca, anh không sao chứ?” Kỳ Yến vỗ sau lưng Sầm đại ca vài cái, giúp anh thuận khí, “Đại ca, anh còn trẻ, phải chú ý bảo dưỡng phổi nha.”
Sầm đại ca run run rẩy rẩy từ trên ghế sô pha đứng lên, cảm thấy cái chỗ này đã không có nơi dung thân cho anh. Quả nhiên ba năm cách một cái mương lớn, hai người trẻ tuổi cách vô số mương rãnh với anh này, một cước liền đạp anh xuống đáy mương.
“Khụ khụ, hai người các em chậm rãi tán gẫu, anh đi lên.” Sầm đại ca vội vàng đi lên trên lầu, không thể trêu vào thì anh cũng trốn được mà.
Khi anh đi tới chỗ ngoặt cầu thang, quay đầu lại nhìn hai người ngồi ở trên ghế sô pha, không biết nghĩ tới điều gì, lại lắc đầu cười cười.
“Đại ca thật biết điều.”
“Ừm, đại tẩu cũng thường thường nói như vậy.”
Kỳ Yến nhìn Sầm Bách Hạc, Sầm Bách Hạc mỉm cười nhìn lại cậu.
Kỳ Yến chợt nhớ tới, lúc trước lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sầm Bách Hạc, ánh mắt hắn nhìn mình không có một chút dao động, giống như một viên đá thoạt nhìn bóng loáng bằng phẳng ở ven đường, không có nhiều cảm xúc.
Nhưng mà hiện tại không giống, trong đôi mắt mang cười này, tràn đầy đều là cậu.
Có lẽ là ánh mắt Sầm Bách Hạc quá ôn nhu, lời Kỳ Yến giấu ở trong lòng, liền thốt ra.
“Bách Hạc, cái câu ánh trăng đêm nay thật đẹp có mấy ý?”
Lục Nhân Di làm kế hoạch sản phẩm của tổng công ty nổi danh, bình thường lúc công việc không quá bận, sẽ trộm lướt diễn đàn weibo một chút, kết quả hôm nay cô liền thấy được một cái topic đặc biệt có ý tứ.
Vốn dĩ cô cho rằng lâu chủ là đang gạt người, chỉ là khi cô mở tư liệu cá nhân của lâu chủ này, tài khoản của lâu chủ đăng kí vào ba năm trước đây, đăng rất ít, phản hồi cũng đều là một vài nội dung về học thuật, hoặc là ở trong diễn đàn tám chuyện đêm phản bác một số người nói thần nói quỷ, bảo dân mạng không nên tin những thứ phong kiến mê tín đó. Còn có dưới một vài topic của mấy người tự xưng là thần toán, cũng có vị lâu chủ này xuất hiện, có điều cậu ta không tìm người đó xem bói, mà là đến phá người đó, nên bị mấy người xem bói đó cực độ ghét bỏ.
Lật một ít lịch sử phản hồi của lâu chủ này, Lục Nhân Di cảm thấy lâu chủ này rất có ý tứ, cho nên cô nghiêm túc phản hồi vấn đề của lâu chủ.
Lầu 233: câu “ánh trăng thật đẹp” có nhiều hàm nghĩa, đầu tiên là đơn thuần khen ánh trăng, thứ hai là ý tứ “anh yêu em”. Cách nói này xuất phát từ một thầy giáo tiếng anh nước ngoài, khi phiên dịch cho học sinh về câu “I love you” mà nam nữ nhân vật chính nói khi tản bộ dưới ánh trăng, hắn cảm thấy dịch thẳng là “anh yêu em” không tốt, “ánh trăng đêm nay thật đẹp” càng phù hợp ý cảnh lúc ấy. Cho nên lâu chủ, bạn tốt của cậu có thể là đang thổ lộ với cậu. Mặt khác, là tình bạn chấm dứt, tình yêu bắt đầu. Lâu chủ, chúc cậu hạnh phúc, moaz moaz ~
Đánh đoạn này xong, Lục Nhân Di mới vừa nhấn gửi đi, liền cảm thấy phía sau có một người, nhìn lại, sợ hãi nhảy lên: “Lương đặc trợ.”
Lương Phong nhìn trang web trên máy tính của đồng nghiệp nữ này, đem văn kiện trong tay giao cho cô: “Phần văn kiện này giao cho cô.”
“Được.” Trong lòng Lục Nhân Di âm thầm kêu khổ, đi làm lên mạng bị đặc trợ của ông chủ thấy được, giấc mộng thăng chức tăng lương đi lên bạch phú mỹ của cô tan biến, tim đau quá.
Lương Phong thật sự không quá mức để ý những việc đó, viên chức công ty chỉ cần có thể đúng hạn hoàn thành công việc của mình, ngẫu nhiên lén rảnh rỗi một chút cũng không phải chuyện gì rất nghiêm trọng.
“Thời gian đi làm, tận lực ít làm chuyện không có liên quan tới công việc, ” âm thanh Lương Phong nói chuyện thực nhỏ, xem như cho Lục Nhân Di đủ mặt mũi, hắn liếc nhìn màn hình máy tính một cái, chỉ nhìn thấy mấy chữ “ánh trăng đêm nay thật đẹp”, nhịn không được lắc đầu nói, “Người trẻ tuổi hiện tại, thổ lộ thôi cũng đa dạng như vậy.”
Lục Nhân Di ôm kẹp văn kiện trộm nghĩ, anh không quá đa dạng, làm sao biết những lời này là dùng để thổ lộ?
Thật không ngờ Lương đặc trợ cũng là người muộn tao.
Xe còn đang kẹt, dù Kỳ Yến là một người tính tình rất tốt, lúc này cũng bị kẹt đến mức có chút tâm phiền ý loạn, nhớ tới vừa rồi mình đăng bài xin giúp đỡ trên mạng, cậu có chút ngứa ngáy. Đưa tay sờ sờ di động, cậu yên lặng nhắc nhở: “Chơi di động không lái xe, lái xe không chơi di động, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Thật vất vả lái qua đoạn đường kẹt nhất, Kỳ Yến tìm được một chỗ ngừng xe ven đường, không thể chờ đợi được mở khóa màn hình di động, nhấn vào topic của mình.
Ngắn ngủn hai ba chục phút, trong cái topic này thậm chí có hai ba trăm phản hồi, cậu xem từng cái, lại không có mấy cái hữu dụng.
Có người nói bạn cậu muốn chấm dứt tình bạn với cậu, có người thì điểm chú ý còn ở trên giới tính của cậu.
Lầu 125: lâu chủ, cậu mới vừa nói là bạn cậu nói ánh trăng thật đẹp với cậu, nhưng mà tôi xem tư liệu đăng kí của cậu, giới tính cậu hình như là nam mà?
Lầu 136: lâu chủ, cậu còn đang do dự cái gì, trực tiếp đẩy ngã người bạn của cậu!
Kỳ Yến nhìn ra những người này đều đang trêu chọc, căn bản không có xem vấn đề của cậu là gì, cậu cũng không đặt mấy phản hồi đó ở trong lòng, cho đến khi nhìn thấy phản hồi của bạn mạng lầu 233.
Hóa ra một câu đơn giản như vậy, lại có hai ý tứ, đêm hôm đó Sầm Bách Hạc nói với cậu câu đó lại là có ý gì?
Kỳ Yến cảm thấy mình có chút buồn rầu, buồn rầu không phải là tâm ý của Sầm Bách Hạc đối với cậu là thật hay là giả, mà là vấn đề bản thân cậu.
Làm nghề này của bọn họ, đều là nghịch dòng mà đi, nhất là xem bói cho người ta. Mấy thầy bói ở đầu đường trên cơ bản đều là người tàn tật hoặc là làm bộ như người tàn tật, chính là bởi vì rất nhiều người đều biết, người làm nghề này đều sẽ bị trời phạt, không phải thiên tàn thì là địa khuyết. Cho nên rất nhiều thầy bói không phải trời sinh tàn tật, thì là ngày sau tàn tật, nếu không nữa thì chính là con nối dòng không thịnh, thậm chí rất nhiều người cả đời không hôn, chính là sợ bản thân bị trời phạt sẽ ảnh hưởng đến người thân cận nhất bên mình.
“Tích tích tích!” Di động đột nhiên vang lên, hiển thị là Lâm Thạc, Kỳ Yến mới vừa ấn nút nghe, âm thanh kích động của hắn liền truyền tới.
“Tiền Tiền! Chị tớ đã tỉnh lại! Chị ấy đã tỉnh lại!”
“Vậy thật sự là quá tốt, ” Kỳ Yến cười cười, “Chú ý chăm sóc tốt chị của cậu, ngày mai tớ lại đến thăm chị ấy.”
“Cám ơn cậu, nếu không phải cậu nói chị tớ rất nhanh liền tỉnh lại, có lẽ chị ấy vẫn không thể tỉnh lại nhanh vậy, cậu thật sự là thần toán! Tiền Tiền, tớ yêu cậu chết mất!” Lâm Thạc ở bên kia hưng phấn đến không biết trời nam đất bắc, sau khi nói hươu nói vượn một trận, liền cúp điện thoại.
Kỳ Yến nghe di động truyền ra tiếng tút tút tút, thở dài: “Thằng nhóc ngốc, chị cậu có thể tỉnh nhanh như vậy, là bởi vì mấy ngày trước chị ấy đã tỉnh rồi.”
Cậu không biết Lâm Hà yêu chồng mình bao nhiêu, nhưng cô thà rằng nằm ở trên giường vài ngày đều không mở to mắt, cũng muốn chờ đến ngày dư luận làm cho chồng cô không còn đường lui mới mở mắt ra, liền biết cô có bao nhiêu hận người đàn ông này.
Lúc hoa tình yêu nở rộ, chính là trăng sao rực rỡ, khi tình yêu không còn, cũng chỉ có thể dư lại lông gà đầy đất, hận thù như biển.
“Chị, chị không có việc gì thật tốt quá.” Lâm Thạc và ba mẹ hắn vây quanh ở bên giường bệnh, trong mắt ba người đều mang theo ánh nước kích động lại vui sướng, “Bác sĩ nói hiện tại thân thể chị còn thực suy yếu, có chuyện gì muốn làm giao cho bọn em là được.”
“Xin lỗi, ” bởi vì lâu lắm không nói chuyện, giọng Lâm Hà có chút khàn khàn, ngay cả đầu lưỡi cũng có chút cứng ngắc, “Xin lỗi.”
Xin lỗi, con bởi vì hận người đàn ông đó, nghe được tiếng mọi nguòi khóc cũng cố nén không mở to mắt; xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.
Sau khi phát hiện Trần Gia Dương và người phụ nữ khác ở bên nhau, cô cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ. Cô yêu người đàn ông này sâu sắc như thế, người đàn ông mà cô tự cho là thâm tình trung trinh, thế mà lén sau lưng cô ở bên nữ sinh trong trường học, điều này khiến tình cảm của cô làm sao chịu nổi, làm sao tiếp nhận?
Có lời đồn đãi nói, sau đêm khuya mặc váy đỏ tự sát, sẽ hóa thành lệ quỷ vô cùng lợi hại. Cho nên đêm hôm đó, khi cô đứng ở trên ban công là thật sự không muốn sống.
Chỉ là tên trộm, bảo an còn có mấy vị hàng xóm khác đột nhiên xông vào, đột nhiên làm cho cô ý thức lại, nếu trên thế giới không có quỷ, như vậy cô liền chết vô ích, còn sẽ mang đến phiền toái cho mấy bảo an thuần phác hàm hậu của tiểu khu.
Nếu cô cứ như vậy mà chết, phòng ở của cô, tiền gửi của cô, xe của cô đều sẽ trở thành của Trần Gia Dương và kẻ thứ ba kia, cô chẳng phải là chết không nhắm mắt.
Cho nên, cô lựa chọn một “phương pháp tự sát” có khả năng không chết được, rồi lại có thể làm cho Trần Gia Dương rơi vào đường cùng.
Hiện tại hết thảy kế hoạch của cô đều được thực hiện, Trần Gia Dương cũng mất đi tiền đồ và thể diện hắn coi trọng nhất.
“Mẹ, ” cô hữu khí vô lực mở miệng nói, “Con muốn ly hôn với Trần Gia Dương.”
Hắn hủy tình yêu của cô, gia đình của cô, thiết tưởng tương lai tốt đẹp của cô, như vậy cô sẽ khiến cho hắn mất đi tương lai của hắn.
Lấy việc này tế bái tình yêu không thể đầu bạc đến già của cô, công bằng hay không đã không quan trọng.
Lúc Kỳ Yến trở lại Sầm gia, Sầm Bách Hạc đã tan tầm ở nhà. Cậu nhìn Sầm Bách Hạc ngồi ở trên ghế sô pha, khó hiểu cảm thấy có chút chột dạ.
“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc buông tờ báo trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười với Kỳ Yến, “Đứng ở cửa làm gì, mau vào.”
Kỳ Yến trầm mặc ngồi xuống trên ghế sô pha bên cạnh Sầm Bách Hạc, dịch dịch mông, cách Sầm Bách Hạc gần một ít. Cậu nghĩ nghĩ, vẻ mặt lại hơi không được tự nhiên ngồi trở lại tại chỗ.
“Tiểu Yến, chỗ em ngồi có cây đinh hay là sao vậy, ” Sầm đại ca đi nhanh từ bên ngoài vào, nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Yến, nhịn không được trêu chọc, “Dịch đến dịch đi làm cái gì vậy?”
Anh nói nhiều thật! Kỳ Yến liếc Sầm đại ca một cái, vội ho một tiếng: “Hôm nay trên đường kẹt xe, em ngồi quá lâu đau eo, muốn đổi vài tư thế ngồi, như vậy có thể thoải mái một chút.”
“Tuổi còn trẻ, lực eo quá kém không thể được, ” Sầm đại ca nghĩ tới điều gì đó, đi đến ghế sô pha đối diện Kỳ Yến ngồi xuống, bưng cái ly trên bàn lên liền uống vài hớp, “Ngủ sớm dậy sớm rèn luyện nhiều, lực eo tự nhiên liền tốt.”
Kỳ Yến nhìn Sầm Bách Hạc mỉm cười, “Anh cười cái gì?”
Ai nói Sầm Bách Hạc thích cậu, có bản lĩnh đứng ra?! Cái này giống thái độ thầm mến người ta hả? Nhìn thấy cậu bị người khác nói không được, cũng không có phản ứng, ngược lại còn cười đến vui sướng, nhà ai thầm mến là như vậy?
Sầm Bách Hạc khó hiểu nằm cũng trúng đạn sửng sốt một chút, vươn tay chỉ chỉ cái ly trong tay Sầm đại ca: “Tôi đang cười cái này.”
“Vừa rồi Đoàn Đoàn dùng cái ly này rửa bút máy rơi dưới đất, nước còn chưa kịp đổ, anh liền uống vào.”
“Phụt!” Sầm đại ca thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun lên mặt Sầm Bách Hạc, đây là em trai gì hả, mắt mở trừng trừng nhìn anh uống nước bẩn cũng không nhắc nhở một tiếng, “Khụ khụ khụ khụ!”
“Em nói giỡn với anh thôi, ” Sầm Bách Hạc cầm lấy tờ báo trên bàn trà phất phất, “Đoàn Đoàn còn ở nhà trẻ chưa về.”
“Khụ khụ khụ, ” Sầm đại ca khụ đến nước mắt cũng sắp rớt ra, anh đau xót nhìn Sầm Bách Hạc, thật sự là em trai lớn không từ anh, cánh tay khuỷu tay chỉ biết hướng về phía tiểu Yến!
“Đại ca, anh không sao chứ?” Kỳ Yến vỗ sau lưng Sầm đại ca vài cái, giúp anh thuận khí, “Đại ca, anh còn trẻ, phải chú ý bảo dưỡng phổi nha.”
Sầm đại ca run run rẩy rẩy từ trên ghế sô pha đứng lên, cảm thấy cái chỗ này đã không có nơi dung thân cho anh. Quả nhiên ba năm cách một cái mương lớn, hai người trẻ tuổi cách vô số mương rãnh với anh này, một cước liền đạp anh xuống đáy mương.
“Khụ khụ, hai người các em chậm rãi tán gẫu, anh đi lên.” Sầm đại ca vội vàng đi lên trên lầu, không thể trêu vào thì anh cũng trốn được mà.
Khi anh đi tới chỗ ngoặt cầu thang, quay đầu lại nhìn hai người ngồi ở trên ghế sô pha, không biết nghĩ tới điều gì, lại lắc đầu cười cười.
“Đại ca thật biết điều.”
“Ừm, đại tẩu cũng thường thường nói như vậy.”
Kỳ Yến nhìn Sầm Bách Hạc, Sầm Bách Hạc mỉm cười nhìn lại cậu.
Kỳ Yến chợt nhớ tới, lúc trước lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sầm Bách Hạc, ánh mắt hắn nhìn mình không có một chút dao động, giống như một viên đá thoạt nhìn bóng loáng bằng phẳng ở ven đường, không có nhiều cảm xúc.
Nhưng mà hiện tại không giống, trong đôi mắt mang cười này, tràn đầy đều là cậu.
Có lẽ là ánh mắt Sầm Bách Hạc quá ôn nhu, lời Kỳ Yến giấu ở trong lòng, liền thốt ra.
“Bách Hạc, cái câu ánh trăng đêm nay thật đẹp có mấy ý?”
Bình luận facebook