Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Sóng gió trong cổ mộ
Translator: Nguyetmai
Thành Dương Châu, bên ngoài cổ mộ!
Một cô gái trẻ ôm lấy cánh tay bị thương, loạng choạng chạy trong rừng cây, vẻ mặt vô cùng âu lo. Nàng ta chỉ lấm lét nhìn hai ngọn lửa màu xanh chưa đầy hai giây, sau đó cắn răng chạy thẳng vào trong ngôi cổ mộ sâu thẳm, kín kẽ ấy!
Ngay sau đó, những tiếng bước chân nặng nề, dồn dập vang lên trong lối đi của cổ mộ, rồi nhanh chóng trở lại im ắng.
Sau khi tiếng động ấy biến mất không lâu, trong rừng cây lại vọng đến những tiếng xé gió và tiếng gió lùa tay áo "vun vút", ồ ạt không ngừng…
Một nhóm người xuất hiện ở nơi cô gái đó đã từng dừng bước. Một người trong số đó nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra mấy giọt máu đỏ tươi ở cổng. Hắn ta ngẩng mặt lên, đôi mắt nhìn vào lối đi chật hẹp và im ắng trong cổ mộ, nhắc nhở những người đằng sau bằng chất giọng trầm thấp: "Ả ta vào trong đó rồi!"
Cả đám đồng loạt nhìn về phía người đàn ông mặc trang phục kiểu văn sĩ bước ra từ trong rừng cây.
Vẻ mặt của người đó rất ngả ngớn và buông thả, hắn ta vừa phe phẩy cây quạt giấy vừa cười khẽ: "Định nhờ vào người đá khổng lồ và bù nhìn đất trong cổ mộ để trốn chúng ta sao? Hừ! Không hổ là quân sư số một của Hắc Mân Côi*, hai người ở lại trông cửa, những người khác vào đó bắt người với ta."
* Có nghĩa là "Hoa hồng đen".
Tất cả đều đáp vâng!
Hiển nhiên, bảy người này không phải hạng xoàng, bọn họ cũng khá hiểu biết về cổ mộ, không có ai vào đó một cách tùy tiện mà cùng nhau khởi động cảnh giới nội công. Sau đó, một người đàn ông vạm vỡ và cao lớn mở đường trước, những người khác theo sát ở đằng sau vào cổ mộ.
Tổng cộng có bảy người đi vào trong cổ mộ, tất cả đều là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, đi lại như bay, thẳng tiến vào bên trong…
Gã đàn ông mở đường đó dù phải hứng chịu những đòn công kích của người đá khổng lồ thì vẫn đứng sừng sững tới tận khi những người khác tới gần sát mình, khả năng Hộ Thể không thua kém Lôi Chiến.
"Lần theo vết máu!"
Người đàn ông cầm quạt nói một cách thản nhiên, vừa ung dung đi theo đoàn người vừa lên tiếng nhắc nhở, dáng vẻ rất lão luyện.
Đám người đó nhanh chóng thoát khỏi người đá khổng lồ và bù nhìn đất, bước vào lối rẽ đầu tiên của cổ mộ.
Rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên người đàn ông cầm quạt bước vào cổ mộ của thành Dương Châu, nhìn vào hai con đường trong không gian nhỏ hẹp này, hắn ta nhíu mày rồi nói quả quyết: "Quỷ Tuyền, ngươi dẫn hai người theo lối đó, nếu gặp phải ngõ cụt thì lập tức quay lại và đuổi theo ký hiệu!"
"Rõ!"
Vừa dứt lời, đội ngũ lập tức chia thành hai để vào hai lối rẽ đó.
Mặc dù trong cổ mộ có khá nhiều lối rẽ, thế nhưng hầu hết chỉ nhìn lướt qua là nhận ra được, Quỷ Tuyền nhanh chóng theo kịp đội ngũ lớn bằng cách lần theo ký hiệu.
Thế nhưng, bọn họ lại gặp phải một lối rẽ khác.
Quỷ Tuyền không nói hai lời, dẫn hai người đi vào đó…
Hết cách rồi, mục tiêu lần này là Hồng San Hô – quân sư số một của đội Hắc Mân Côi, ả ta không chỉ lên kế hoạch phục kích, thành công cướp được cống phẩm quan trọng của bọn họ, còn lấy đi một thứ vốn dĩ phải thuộc về bọn họ! Chuyện này khiến cấp trên rất tức giận, chi trả một số tiền lớn để mua thông tin về vị trí của Hồng San Hô ở chỗ Quẻ Thần, có thể nói là không tiếc giá nào để bắt được ả ta, ép đối phương phải nôn thứ đó ra.
"Thiếu chủ, có người!"
Không bao lâu sau, cả nhóm người tới đại điện của cổ mộ, từ xa đã nghe thấy tiếng xé gió của nắm đấm, cũng như những tiếng đao vang vọng, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đứng ở cửa vào đại điện, người đàn ông cầm quạt liếc nhìn vết máu cách đó không xa, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, Hồng San Hô quả nhiên đã tới đây.
Hắn ta nhìn vào trong, hai bên trái phải của đại điện đều có một lối rẽ.
"Đi hỏi xem sao."
Người đàn ông đó sai người đi hỏi thăm, gấp quạt lại rồi lại mở quạt ra, dáng vẻ phong lưu.
Đuổi theo lâu như vậy rồi, rất có thể Hồng San Hô đã thoát khỏi trạng thái chiến đấu, nếu ả ta mà tìm chỗ nào đó và offline, sau đó gọi thêm người tới đây thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể tranh thủ thời gian tìm ra ả ta và xử lý trước khi ả kịp thả bồ câu đưa thư.
…
Nhưng trong cổ mộ có nhiều lối rẽ thế này, muốn tìm ra được thì đúng là rất khó.
Một người trong số đó chạy về phía người chơi đang chiến đấu với người đá khổng lồ ở góc trong cùng của đại điện: "Ê! Ngươi có thấy ai đi qua đây không?"
"…"
Chiến đấu với người đá khổng lồ một mình đã chẳng phải chuyện gì dễ dàng rồi, cần tập trung tinh thần tuyệt đối, không thể để bất cứ chuyện gì ở bên ngoài làm ảnh hưởng tới!
Thấy có người tra hỏi mình như vậy, Khai Tâm nhướng mày, khó chịu đáp lại một câu "Không thấy", rồi lại tiếp tục chiến đấu với người đá khổng lồ.
"Ngươi…"
Thấy Khai Tâm trả lời không chút khách sáo như vậy, hắn ta tỏ ra tức tối: "Trả lời hẳn hoi tử tế, ông đây đang hỏi ngươi đấy, vừa rồi có một cô gái chạy qua đây, ngươi thấy ả ta chạy về hướng nào rồi?" Nói đoạn, hắn ta còn rút vũ khí ra, "keng" một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, tiếng vang vọng lại một hồi.
"Cái tên này."
Thấy người của mình hung hãn như vậy, người đàn ông cầm quạt hơi nhíu mày, nhưng hắn ta không lên tiếng ngăn cản.
Mặc dù đối phương là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, hơn nữa còn tập luyện đao pháp thượng thừa, nhưng ngang ngạnh trước mặt bọn họ thì đúng là không sáng suốt. Trên đường đi, vì đuổi giết Hồng San Hô, bọn họ đã bị xem thường rất nhiều. Ai cũng tức giận từ lâu rồi, bây giờ còn gặp phải một tên có mắt không tròng thế này, cảm xúc trong lòng rất mất cân bằng.
Có lẽ không nên ỷ đông hiếp yếu, nhưng lúc này thời gian đang cấp bách, chưa biết chừng uy hiếp mới là lựa chọn nhanh nhất để đạt được mục đích.
Thế nhưng, suy nghĩ lần này của bọn họ lại sai rồi.
Khai Tâm chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, đôi mắt lạnh lùng, sau đó không nói bất cứ một câu nào cả, tiếp tục chiến đấu với người đá khổng lồ, dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ.
Hay lắm…
Thấy đội ngũ của mình bị ngó lơ như vậy, đôi mắt của người đàn ông cầm quạt vốn đã phải nén giận nay cũng ánh lên một tia hung hãn và giận dữ: Cậy vào đao pháp thượng thừa nên không coi bọn họ ra gì sao? Chỉ với trang bị sơ cấp khoảng một vạn lượng bạc của hắn, cùng với chút đồ Hộ Thể mỏng dính ấy?
"Muốn chết!"
Người đàn ông đó gấp quạt giấy lại, ba cao thủ cảnh giới Tạo Hóa đứng bên cạnh đồng thời ra tay, lao về phía người và quái vật trong góc không hề do dự.
"…"
Khai Tâm nhanh chóng nhận ra ác ý và khí thế dào dạt của ba tên đó. Hắn nhướng mày, thản nhiên liếc nhìn vũ khí của ba người đó, vẻ mặt chẳng hề bối rối.
Đợi đến khi bọn chúng tới gần, Khai Tâm mới trầm mặt xuống, bàn chân bật lên, chỉ chớp mắt đã chui vào giữa ba người đó. Việc hắn nhào thẳng vào vòng vây như vậy khiến tất cả đều rất ngạc nhiên.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Mục tiêu bỗng nhiên biến mất, người đá khổng lồ xoay lại để đuổi theo Khai Tâm, kết quá… Rất không may là, giữa nó và Khai Tâm có thêm một người khác.
Bản năng công kích mục tiêu gần nhất khiến ánh mắt hung ác của nó thoáng chốc chuyển sang kẻ đáng thương ấy!
Thành Dương Châu, bên ngoài cổ mộ!
Một cô gái trẻ ôm lấy cánh tay bị thương, loạng choạng chạy trong rừng cây, vẻ mặt vô cùng âu lo. Nàng ta chỉ lấm lét nhìn hai ngọn lửa màu xanh chưa đầy hai giây, sau đó cắn răng chạy thẳng vào trong ngôi cổ mộ sâu thẳm, kín kẽ ấy!
Ngay sau đó, những tiếng bước chân nặng nề, dồn dập vang lên trong lối đi của cổ mộ, rồi nhanh chóng trở lại im ắng.
Sau khi tiếng động ấy biến mất không lâu, trong rừng cây lại vọng đến những tiếng xé gió và tiếng gió lùa tay áo "vun vút", ồ ạt không ngừng…
Một nhóm người xuất hiện ở nơi cô gái đó đã từng dừng bước. Một người trong số đó nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra mấy giọt máu đỏ tươi ở cổng. Hắn ta ngẩng mặt lên, đôi mắt nhìn vào lối đi chật hẹp và im ắng trong cổ mộ, nhắc nhở những người đằng sau bằng chất giọng trầm thấp: "Ả ta vào trong đó rồi!"
Cả đám đồng loạt nhìn về phía người đàn ông mặc trang phục kiểu văn sĩ bước ra từ trong rừng cây.
Vẻ mặt của người đó rất ngả ngớn và buông thả, hắn ta vừa phe phẩy cây quạt giấy vừa cười khẽ: "Định nhờ vào người đá khổng lồ và bù nhìn đất trong cổ mộ để trốn chúng ta sao? Hừ! Không hổ là quân sư số một của Hắc Mân Côi*, hai người ở lại trông cửa, những người khác vào đó bắt người với ta."
* Có nghĩa là "Hoa hồng đen".
Tất cả đều đáp vâng!
Hiển nhiên, bảy người này không phải hạng xoàng, bọn họ cũng khá hiểu biết về cổ mộ, không có ai vào đó một cách tùy tiện mà cùng nhau khởi động cảnh giới nội công. Sau đó, một người đàn ông vạm vỡ và cao lớn mở đường trước, những người khác theo sát ở đằng sau vào cổ mộ.
Tổng cộng có bảy người đi vào trong cổ mộ, tất cả đều là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, đi lại như bay, thẳng tiến vào bên trong…
Gã đàn ông mở đường đó dù phải hứng chịu những đòn công kích của người đá khổng lồ thì vẫn đứng sừng sững tới tận khi những người khác tới gần sát mình, khả năng Hộ Thể không thua kém Lôi Chiến.
"Lần theo vết máu!"
Người đàn ông cầm quạt nói một cách thản nhiên, vừa ung dung đi theo đoàn người vừa lên tiếng nhắc nhở, dáng vẻ rất lão luyện.
Đám người đó nhanh chóng thoát khỏi người đá khổng lồ và bù nhìn đất, bước vào lối rẽ đầu tiên của cổ mộ.
Rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên người đàn ông cầm quạt bước vào cổ mộ của thành Dương Châu, nhìn vào hai con đường trong không gian nhỏ hẹp này, hắn ta nhíu mày rồi nói quả quyết: "Quỷ Tuyền, ngươi dẫn hai người theo lối đó, nếu gặp phải ngõ cụt thì lập tức quay lại và đuổi theo ký hiệu!"
"Rõ!"
Vừa dứt lời, đội ngũ lập tức chia thành hai để vào hai lối rẽ đó.
Mặc dù trong cổ mộ có khá nhiều lối rẽ, thế nhưng hầu hết chỉ nhìn lướt qua là nhận ra được, Quỷ Tuyền nhanh chóng theo kịp đội ngũ lớn bằng cách lần theo ký hiệu.
Thế nhưng, bọn họ lại gặp phải một lối rẽ khác.
Quỷ Tuyền không nói hai lời, dẫn hai người đi vào đó…
Hết cách rồi, mục tiêu lần này là Hồng San Hô – quân sư số một của đội Hắc Mân Côi, ả ta không chỉ lên kế hoạch phục kích, thành công cướp được cống phẩm quan trọng của bọn họ, còn lấy đi một thứ vốn dĩ phải thuộc về bọn họ! Chuyện này khiến cấp trên rất tức giận, chi trả một số tiền lớn để mua thông tin về vị trí của Hồng San Hô ở chỗ Quẻ Thần, có thể nói là không tiếc giá nào để bắt được ả ta, ép đối phương phải nôn thứ đó ra.
"Thiếu chủ, có người!"
Không bao lâu sau, cả nhóm người tới đại điện của cổ mộ, từ xa đã nghe thấy tiếng xé gió của nắm đấm, cũng như những tiếng đao vang vọng, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đứng ở cửa vào đại điện, người đàn ông cầm quạt liếc nhìn vết máu cách đó không xa, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, Hồng San Hô quả nhiên đã tới đây.
Hắn ta nhìn vào trong, hai bên trái phải của đại điện đều có một lối rẽ.
"Đi hỏi xem sao."
Người đàn ông đó sai người đi hỏi thăm, gấp quạt lại rồi lại mở quạt ra, dáng vẻ phong lưu.
Đuổi theo lâu như vậy rồi, rất có thể Hồng San Hô đã thoát khỏi trạng thái chiến đấu, nếu ả ta mà tìm chỗ nào đó và offline, sau đó gọi thêm người tới đây thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể tranh thủ thời gian tìm ra ả ta và xử lý trước khi ả kịp thả bồ câu đưa thư.
…
Nhưng trong cổ mộ có nhiều lối rẽ thế này, muốn tìm ra được thì đúng là rất khó.
Một người trong số đó chạy về phía người chơi đang chiến đấu với người đá khổng lồ ở góc trong cùng của đại điện: "Ê! Ngươi có thấy ai đi qua đây không?"
"…"
Chiến đấu với người đá khổng lồ một mình đã chẳng phải chuyện gì dễ dàng rồi, cần tập trung tinh thần tuyệt đối, không thể để bất cứ chuyện gì ở bên ngoài làm ảnh hưởng tới!
Thấy có người tra hỏi mình như vậy, Khai Tâm nhướng mày, khó chịu đáp lại một câu "Không thấy", rồi lại tiếp tục chiến đấu với người đá khổng lồ.
"Ngươi…"
Thấy Khai Tâm trả lời không chút khách sáo như vậy, hắn ta tỏ ra tức tối: "Trả lời hẳn hoi tử tế, ông đây đang hỏi ngươi đấy, vừa rồi có một cô gái chạy qua đây, ngươi thấy ả ta chạy về hướng nào rồi?" Nói đoạn, hắn ta còn rút vũ khí ra, "keng" một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, tiếng vang vọng lại một hồi.
"Cái tên này."
Thấy người của mình hung hãn như vậy, người đàn ông cầm quạt hơi nhíu mày, nhưng hắn ta không lên tiếng ngăn cản.
Mặc dù đối phương là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, hơn nữa còn tập luyện đao pháp thượng thừa, nhưng ngang ngạnh trước mặt bọn họ thì đúng là không sáng suốt. Trên đường đi, vì đuổi giết Hồng San Hô, bọn họ đã bị xem thường rất nhiều. Ai cũng tức giận từ lâu rồi, bây giờ còn gặp phải một tên có mắt không tròng thế này, cảm xúc trong lòng rất mất cân bằng.
Có lẽ không nên ỷ đông hiếp yếu, nhưng lúc này thời gian đang cấp bách, chưa biết chừng uy hiếp mới là lựa chọn nhanh nhất để đạt được mục đích.
Thế nhưng, suy nghĩ lần này của bọn họ lại sai rồi.
Khai Tâm chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, đôi mắt lạnh lùng, sau đó không nói bất cứ một câu nào cả, tiếp tục chiến đấu với người đá khổng lồ, dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ.
Hay lắm…
Thấy đội ngũ của mình bị ngó lơ như vậy, đôi mắt của người đàn ông cầm quạt vốn đã phải nén giận nay cũng ánh lên một tia hung hãn và giận dữ: Cậy vào đao pháp thượng thừa nên không coi bọn họ ra gì sao? Chỉ với trang bị sơ cấp khoảng một vạn lượng bạc của hắn, cùng với chút đồ Hộ Thể mỏng dính ấy?
"Muốn chết!"
Người đàn ông đó gấp quạt giấy lại, ba cao thủ cảnh giới Tạo Hóa đứng bên cạnh đồng thời ra tay, lao về phía người và quái vật trong góc không hề do dự.
"…"
Khai Tâm nhanh chóng nhận ra ác ý và khí thế dào dạt của ba tên đó. Hắn nhướng mày, thản nhiên liếc nhìn vũ khí của ba người đó, vẻ mặt chẳng hề bối rối.
Đợi đến khi bọn chúng tới gần, Khai Tâm mới trầm mặt xuống, bàn chân bật lên, chỉ chớp mắt đã chui vào giữa ba người đó. Việc hắn nhào thẳng vào vòng vây như vậy khiến tất cả đều rất ngạc nhiên.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Mục tiêu bỗng nhiên biến mất, người đá khổng lồ xoay lại để đuổi theo Khai Tâm, kết quá… Rất không may là, giữa nó và Khai Tâm có thêm một người khác.
Bản năng công kích mục tiêu gần nhất khiến ánh mắt hung ác của nó thoáng chốc chuyển sang kẻ đáng thương ấy!
Bình luận facebook