Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Gia tộc Hắc Mân Côi
Translator: Nguyetmai
Trong rừng cây bên ngoài cổ mộ, một nhóm người đang lẳng lặng mai phục ở đó. Bọn họ mặc quần áo đen, bịt khăn che mặt, nhưng với dáng người thướt tha như vậy thì hiển nhiên đều là nữ.
Mấy người che mặt dẫn đầu đứng sát gần nhau. Thông qua bụi cậy, những đôi mắt to sáng ngời đang giám sát chặt chẽ mười người của Tuyệt Mệnh Đường ở ngoài cổ mộ, đồng thời còn khe khẽ thảo luận điều gì đó…
"San Hô, tỷ phải biết rằng, đối phó với Tuyệt Mệnh Đường lần này còn khó hơn cả Tử Dương Môn đấy."
Mấy cô gái nhìn chằm chằm vào một người với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng chẳng hề có chút vui đùa.
"Một Tử Dương Môn thôi mà bọn ta đã không dám hành động lỗ mãng rồi, sợ rằng đi cứu muội thì sẽ khiến nhiều tỷ muội gặp nguy hiểm hơn, bây giờ chuyện của Tử Dương Môn còn chưa kết thúc mà đã chọc vào Tuyệt Mệnh Đường rồi, nha đầu muội điên rồi sao."
"Vậy nên muội mới bảo mọi người ngụy trang rồi tới đây."
Cô gái đang bị mọi người "vây xem" chính là Hồng San Hô – người mới rời khỏi cổ mộ chưa tới một ngày, bàn tay nàng ta đang vuốt ve một con bồ câu đưa thư. Nghe vậy, nàng ta chỉ thản nhiên trả lời một câu, sau đó thả bồ câu đi. Mặc dù tức giận vì bị Khai Tâm lấy mất miếng ngọc, nhưng nàng ta vẫn biết hắn đã cứu mình, nàng ta nợ hắn một món nợ.
Những năm vừa qua, nàng ta đã trả giá rất nhiều cho gia tộc Hắc Mân Côi, nhưng những tỷ muội tốt bình thường luôn nghe theo lời nàng ta này… Dưới sự thôi thúc của lý trí, không ai dám động đến Tử Dương Môn, vậy mà một người xa lạ lại dám làm thế.
Hồng San Hô luôn thích làm việc theo lý trí và kế hoạch, thế nhưng lần này, nàng ta bỗng thấy rất cảm động, như thể đã lâu lắm rồi không được ai quan tâm đến vậy.
"Muội cảm tính quá rồi đấy." Có người nhíu mày phán xét: "Phải biết rằng, vì nhiệm vụ cướp cống phẩm, rất nhiều tỷ muội của chúng ta đã bị hao tổn thực lực, bây giờ đang cần người ở lại sơn trại để bảo vệ những cống phẩm đó. Muội thì hay rồi, không chỉ chúng ta, mà ngay cả đại tỷ trấn giữ sơn trại cũng kéo tới đây… Đại tỷ, tỷ đừng để ý đến muội ấy.
Hắc Mân Côi im lặng nãy giờ, nghe vậy chỉ nhìn Hồng San Hô một cái, thấy Hồng San Hô vẫn thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi, nàng ta mới lên tiếng: "Ta tin tưởng Hồng San Hô, muội ấy làm vậy chắc chắn là có lý do."
"Nhưng Tuyệt Mệnh Đường không phải là một tổ chức bình thường đâu."
"Đại tỷ, tỷ chiều San Hô quá rồi đấy, nghe nói người dẫn quân lần này là phó đường chủ Quang Ám, nhỡ đâu khiến Tuyệt Mệnh Đường tức giận, vậy thì mọi cố gắng của chúng ta trong thời gian qua sẽ đổ xuống sống xuống biển hết!"
Mấy thành viên của Hắc Mân Côi vẫn phân tích cho ra lẽ, muốn đại tỷ Hắc Mân Côi phải lý trí lên.
"Đã nói với các tỷ ngay từ đầu rồi, những cống phẩm đó không có ích lợi gì đâu. Bên thiết kế game không ngu đến mức để mặc nhiều món đồ có khả năng làm rung chuyển cả giang hồ như vậy. Trước sinh nhật thiên tử thì những thứ đó chẳng khác nào một đống bom, không muốn bị nổ tan xương nát thịt thì tốt nhất phải ra tay trước." Hồng San Hô tỉnh táo nói ra quan điểm của mình.
"Vớ vẩn!"
"Đúng thế, người trong giang hồ đều đang tranh giành nhau mà muội nói từ bỏ là từ bỏ thế sao? Nhỡ đây là một hoạt động của 'Giang hồ' thì sao?"
"Vậy thì cũng chẳng cần ở lại trong game này làm gì, nếu là hoạt động thật thì ta sẽ là người đầu tiên xóa nick!" Hồng San Hô trả lời dứt khoát, khiến những thành viên của Hắc Mân Côi bên cạnh đều nghẹn lời.
Hồng San Hô nói câu này chắc như đinh đóng cột, cuối cùng cũng ra dáng quân sư của gia tộc Hắc Mân Côi!
Mấy thành viên phản đối với Hồng San Hô tưởng rằng mình đã quá lời nên Hồng San Hô mới nói quyết tuyệt như thế, ai nấy hoảng hốt nhìn nhau, không dám mở miệng nữa… .
Hồng San Hô vẫn rất quan trọng với gia tộc Hắc Mân Côi!
Nếu nói Hắc Mân Côi là lãnh đạo nòng cốt, là tinh thần của cả gia tộc, vậy thì Hồng San Hô lại đại diện cho khả năng đưa ra sách lược cũng như năng lực chấp hành…
Trong gia tộc Hắc Mân Côi, không phải bàn cãi gì nhiều về sách lược và trí thông minh của Hồng San Hô, ngoại trừ trong nhiệm vụ lần này.
Cho dù Hồng San Hô ra sức phản đối gia tộc Hắc Mân Côi cuốn vào nhiệm vụ cướp đoạt cống phẩm lần này, nhưng vì chiều hướng phát triển như thế nên rất nhiều tỷ muội đã dính vào. Cũng vì lẽ đó nên vào những lúc quan trọng, Hồng San Hô vẫn phải lên kế hoạch để chiến đấu hiệu quả hơn và làm giảm mức độ nguy hiểm xuống.
Đây cũng là lý do mà gia tộc Hắc Mân Côi có thể phát triển lâu dài mà không bị suy thoái.
Hắc Mân Côi mà đi, chắc chắn gia tộc sẽ sụp đổ. Còn nếu Hồng San Hô đi, việc gia tộc suy thoái cũng là lẽ đương nhiên.
Vì thế nên khi giọng điệu của Hồng San Hô trở nên cương quyết như thế, không ai dám mở miệng nữa!
"Được rồi, San Hô, tạm thời đừng nhắc đến nhiệm vụ nữa." Hắc Mân Côi lên tiếng để làm dịu bầu không khí ngột ngạt, nói thẳng vào trọng tâm: "Muội cảm thấy người trong cổ mộ thật sự đáng để mọi người mạo hiểm đi cứu sao? Chỉ cần muội cảm thấy đáng, người làm đại tỷ như ta sẽ ủng hộ quyết định của muội, dù có là sai đi chăng nữa."
"Tỷ, tỷ hãy tin muội đi, nếu tỷ thật sự muốn sau này Hắc Mân Côi chúng ta có chỗ đứng trong giang hồ, vậy thì gia tộc của chúng ta cần một đồng minh mạnh mẽ!"
"Thời gian 'Giang hồ' ra mắt vẫn còn ngắn, hắn chỉ có một mình mà thôi! Ngoài ra, hẳn là muội phải biết rõ thực lực của Quang Ám, muội cảm thấy việc chống lại Tuyệt Mệnh Đường chỉ để cứu một người cũng đáng sao?"
Hắc Mân Côi nhìn thẳng vào Hồng San Hô, Hồng San Hô không hề né tránh và lùi bước, đón nhận đôi mắt của nàng ta, nói một cách thản nhiên: "Cũng bởi vì hắn ta chỉ có một mình nên chúng ta mới có cơ hội kéo hắn về phía mình, còn có đáng hay không, sau này chúng ta sẽ biết…"
Hắc Mân Côi nhìn thấy sự kiên định và quả quyết trong mắt Hồng San Hô, giống hệt với vô số những lần khác trong quá khứ, nàng ta thầm cảm thán trong lòng rồi gật đầu.
"Tỷ sẽ nghe theo muội!"
Hắc Mân Côi trả lời, đưa ra quyết định cho nhiệm vụ lần này, những người xung quanh cũng không nói thêm điều gì nữa.
Gia tộc Hắc Mân Côi chính là như vậy… Trước khi hành động, có thể bọn họ sẽ bất đồng ý kiến, thậm chí còn phản bác lẫn nhau, nhưng một khi quyết định rồi thì tất cả mọi người sẽ cẩn thận chấp hành.
Vừa dứt lời, một con bồ câu trắng lẳng lặng xuất hiện trong rừng cây, đậu xuống mu bàn tay của Hồng San Hô.
Tất cả mọi người đều chú ý đến, tụ lại vây xem.
Bọn họ biết, đây là thư trả lời của người trong cổ mộ!
Hồng San Hô cũng không giấu giếm gì cả, nàng ta mở tờ giấy ra đọc, đôi mắt nhanh chóng hiện lên sự kinh ngạc, những người xung quanh cũng khẽ khàng thốt lên.
Trước đó, Hồng San Hô đã gửi thư nói cho Khai Tâm biết tình hình đại khái của Tuyệt Mệnh Đường, kể về số lượng, thủ lĩnh cũng như gốc gác của môn phái này. Nàng ta nói rằng người của nàng ta đã ở bên ngoài, bằng lòng phối hợp với Khai Tâm, giáp công từ hai phía trong ngoài để tạo cơ hội chạy trốn cho hắn…
Thế nhưng, sau khi chủ động gửi thư tiếp viện cho người đang bị bao vây trong cổ mộ, bọn họ đã bị từ chối!
Nội dung trên tờ giấy rất ngắn gọn: "Đừng mạo hiểm, có thể ứng phó."
"Không cần chúng ta giúp đỡ sao? Chuyện gì thế này?"
Vừa nhìn chằm chằm vào nội dung trên tờ giấy, Hắc Mân Côi vừa ngẫm nghĩ, không kìm được kéo chiếc khăn bịt mặt ra, khuôn mặt hết sức xinh đẹp và có khí chất hiện ra trước mặt mọi người, đôi mắt ánh lên vẻ khí khái nhìn về phía Hồng San Hô.
Biểu cảm của Hồng San Hô như đang nói "Quả nhiên là thế". Nàng ta nói một câu với nhóm người còn đang vô cùng ngạc nhiên và chẳng hiểu chuyện gì xảy ra: "Nhiệm vụ hoàn thành."
Trong rừng cây bên ngoài cổ mộ, một nhóm người đang lẳng lặng mai phục ở đó. Bọn họ mặc quần áo đen, bịt khăn che mặt, nhưng với dáng người thướt tha như vậy thì hiển nhiên đều là nữ.
Mấy người che mặt dẫn đầu đứng sát gần nhau. Thông qua bụi cậy, những đôi mắt to sáng ngời đang giám sát chặt chẽ mười người của Tuyệt Mệnh Đường ở ngoài cổ mộ, đồng thời còn khe khẽ thảo luận điều gì đó…
"San Hô, tỷ phải biết rằng, đối phó với Tuyệt Mệnh Đường lần này còn khó hơn cả Tử Dương Môn đấy."
Mấy cô gái nhìn chằm chằm vào một người với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng chẳng hề có chút vui đùa.
"Một Tử Dương Môn thôi mà bọn ta đã không dám hành động lỗ mãng rồi, sợ rằng đi cứu muội thì sẽ khiến nhiều tỷ muội gặp nguy hiểm hơn, bây giờ chuyện của Tử Dương Môn còn chưa kết thúc mà đã chọc vào Tuyệt Mệnh Đường rồi, nha đầu muội điên rồi sao."
"Vậy nên muội mới bảo mọi người ngụy trang rồi tới đây."
Cô gái đang bị mọi người "vây xem" chính là Hồng San Hô – người mới rời khỏi cổ mộ chưa tới một ngày, bàn tay nàng ta đang vuốt ve một con bồ câu đưa thư. Nghe vậy, nàng ta chỉ thản nhiên trả lời một câu, sau đó thả bồ câu đi. Mặc dù tức giận vì bị Khai Tâm lấy mất miếng ngọc, nhưng nàng ta vẫn biết hắn đã cứu mình, nàng ta nợ hắn một món nợ.
Những năm vừa qua, nàng ta đã trả giá rất nhiều cho gia tộc Hắc Mân Côi, nhưng những tỷ muội tốt bình thường luôn nghe theo lời nàng ta này… Dưới sự thôi thúc của lý trí, không ai dám động đến Tử Dương Môn, vậy mà một người xa lạ lại dám làm thế.
Hồng San Hô luôn thích làm việc theo lý trí và kế hoạch, thế nhưng lần này, nàng ta bỗng thấy rất cảm động, như thể đã lâu lắm rồi không được ai quan tâm đến vậy.
"Muội cảm tính quá rồi đấy." Có người nhíu mày phán xét: "Phải biết rằng, vì nhiệm vụ cướp cống phẩm, rất nhiều tỷ muội của chúng ta đã bị hao tổn thực lực, bây giờ đang cần người ở lại sơn trại để bảo vệ những cống phẩm đó. Muội thì hay rồi, không chỉ chúng ta, mà ngay cả đại tỷ trấn giữ sơn trại cũng kéo tới đây… Đại tỷ, tỷ đừng để ý đến muội ấy.
Hắc Mân Côi im lặng nãy giờ, nghe vậy chỉ nhìn Hồng San Hô một cái, thấy Hồng San Hô vẫn thản nhiên, sắc mặt không hề thay đổi, nàng ta mới lên tiếng: "Ta tin tưởng Hồng San Hô, muội ấy làm vậy chắc chắn là có lý do."
"Nhưng Tuyệt Mệnh Đường không phải là một tổ chức bình thường đâu."
"Đại tỷ, tỷ chiều San Hô quá rồi đấy, nghe nói người dẫn quân lần này là phó đường chủ Quang Ám, nhỡ đâu khiến Tuyệt Mệnh Đường tức giận, vậy thì mọi cố gắng của chúng ta trong thời gian qua sẽ đổ xuống sống xuống biển hết!"
Mấy thành viên của Hắc Mân Côi vẫn phân tích cho ra lẽ, muốn đại tỷ Hắc Mân Côi phải lý trí lên.
"Đã nói với các tỷ ngay từ đầu rồi, những cống phẩm đó không có ích lợi gì đâu. Bên thiết kế game không ngu đến mức để mặc nhiều món đồ có khả năng làm rung chuyển cả giang hồ như vậy. Trước sinh nhật thiên tử thì những thứ đó chẳng khác nào một đống bom, không muốn bị nổ tan xương nát thịt thì tốt nhất phải ra tay trước." Hồng San Hô tỉnh táo nói ra quan điểm của mình.
"Vớ vẩn!"
"Đúng thế, người trong giang hồ đều đang tranh giành nhau mà muội nói từ bỏ là từ bỏ thế sao? Nhỡ đây là một hoạt động của 'Giang hồ' thì sao?"
"Vậy thì cũng chẳng cần ở lại trong game này làm gì, nếu là hoạt động thật thì ta sẽ là người đầu tiên xóa nick!" Hồng San Hô trả lời dứt khoát, khiến những thành viên của Hắc Mân Côi bên cạnh đều nghẹn lời.
Hồng San Hô nói câu này chắc như đinh đóng cột, cuối cùng cũng ra dáng quân sư của gia tộc Hắc Mân Côi!
Mấy thành viên phản đối với Hồng San Hô tưởng rằng mình đã quá lời nên Hồng San Hô mới nói quyết tuyệt như thế, ai nấy hoảng hốt nhìn nhau, không dám mở miệng nữa… .
Hồng San Hô vẫn rất quan trọng với gia tộc Hắc Mân Côi!
Nếu nói Hắc Mân Côi là lãnh đạo nòng cốt, là tinh thần của cả gia tộc, vậy thì Hồng San Hô lại đại diện cho khả năng đưa ra sách lược cũng như năng lực chấp hành…
Trong gia tộc Hắc Mân Côi, không phải bàn cãi gì nhiều về sách lược và trí thông minh của Hồng San Hô, ngoại trừ trong nhiệm vụ lần này.
Cho dù Hồng San Hô ra sức phản đối gia tộc Hắc Mân Côi cuốn vào nhiệm vụ cướp đoạt cống phẩm lần này, nhưng vì chiều hướng phát triển như thế nên rất nhiều tỷ muội đã dính vào. Cũng vì lẽ đó nên vào những lúc quan trọng, Hồng San Hô vẫn phải lên kế hoạch để chiến đấu hiệu quả hơn và làm giảm mức độ nguy hiểm xuống.
Đây cũng là lý do mà gia tộc Hắc Mân Côi có thể phát triển lâu dài mà không bị suy thoái.
Hắc Mân Côi mà đi, chắc chắn gia tộc sẽ sụp đổ. Còn nếu Hồng San Hô đi, việc gia tộc suy thoái cũng là lẽ đương nhiên.
Vì thế nên khi giọng điệu của Hồng San Hô trở nên cương quyết như thế, không ai dám mở miệng nữa!
"Được rồi, San Hô, tạm thời đừng nhắc đến nhiệm vụ nữa." Hắc Mân Côi lên tiếng để làm dịu bầu không khí ngột ngạt, nói thẳng vào trọng tâm: "Muội cảm thấy người trong cổ mộ thật sự đáng để mọi người mạo hiểm đi cứu sao? Chỉ cần muội cảm thấy đáng, người làm đại tỷ như ta sẽ ủng hộ quyết định của muội, dù có là sai đi chăng nữa."
"Tỷ, tỷ hãy tin muội đi, nếu tỷ thật sự muốn sau này Hắc Mân Côi chúng ta có chỗ đứng trong giang hồ, vậy thì gia tộc của chúng ta cần một đồng minh mạnh mẽ!"
"Thời gian 'Giang hồ' ra mắt vẫn còn ngắn, hắn chỉ có một mình mà thôi! Ngoài ra, hẳn là muội phải biết rõ thực lực của Quang Ám, muội cảm thấy việc chống lại Tuyệt Mệnh Đường chỉ để cứu một người cũng đáng sao?"
Hắc Mân Côi nhìn thẳng vào Hồng San Hô, Hồng San Hô không hề né tránh và lùi bước, đón nhận đôi mắt của nàng ta, nói một cách thản nhiên: "Cũng bởi vì hắn ta chỉ có một mình nên chúng ta mới có cơ hội kéo hắn về phía mình, còn có đáng hay không, sau này chúng ta sẽ biết…"
Hắc Mân Côi nhìn thấy sự kiên định và quả quyết trong mắt Hồng San Hô, giống hệt với vô số những lần khác trong quá khứ, nàng ta thầm cảm thán trong lòng rồi gật đầu.
"Tỷ sẽ nghe theo muội!"
Hắc Mân Côi trả lời, đưa ra quyết định cho nhiệm vụ lần này, những người xung quanh cũng không nói thêm điều gì nữa.
Gia tộc Hắc Mân Côi chính là như vậy… Trước khi hành động, có thể bọn họ sẽ bất đồng ý kiến, thậm chí còn phản bác lẫn nhau, nhưng một khi quyết định rồi thì tất cả mọi người sẽ cẩn thận chấp hành.
Vừa dứt lời, một con bồ câu trắng lẳng lặng xuất hiện trong rừng cây, đậu xuống mu bàn tay của Hồng San Hô.
Tất cả mọi người đều chú ý đến, tụ lại vây xem.
Bọn họ biết, đây là thư trả lời của người trong cổ mộ!
Hồng San Hô cũng không giấu giếm gì cả, nàng ta mở tờ giấy ra đọc, đôi mắt nhanh chóng hiện lên sự kinh ngạc, những người xung quanh cũng khẽ khàng thốt lên.
Trước đó, Hồng San Hô đã gửi thư nói cho Khai Tâm biết tình hình đại khái của Tuyệt Mệnh Đường, kể về số lượng, thủ lĩnh cũng như gốc gác của môn phái này. Nàng ta nói rằng người của nàng ta đã ở bên ngoài, bằng lòng phối hợp với Khai Tâm, giáp công từ hai phía trong ngoài để tạo cơ hội chạy trốn cho hắn…
Thế nhưng, sau khi chủ động gửi thư tiếp viện cho người đang bị bao vây trong cổ mộ, bọn họ đã bị từ chối!
Nội dung trên tờ giấy rất ngắn gọn: "Đừng mạo hiểm, có thể ứng phó."
"Không cần chúng ta giúp đỡ sao? Chuyện gì thế này?"
Vừa nhìn chằm chằm vào nội dung trên tờ giấy, Hắc Mân Côi vừa ngẫm nghĩ, không kìm được kéo chiếc khăn bịt mặt ra, khuôn mặt hết sức xinh đẹp và có khí chất hiện ra trước mặt mọi người, đôi mắt ánh lên vẻ khí khái nhìn về phía Hồng San Hô.
Biểu cảm của Hồng San Hô như đang nói "Quả nhiên là thế". Nàng ta nói một câu với nhóm người còn đang vô cùng ngạc nhiên và chẳng hiểu chuyện gì xảy ra: "Nhiệm vụ hoàn thành."
Bình luận facebook