Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116: Hộ Thể thượng thừa, phá trận!
Translator: Nguyetmai
Thiếu Lâm Thập Tam Côn Tăng*!
* Có nghĩa là mười ba vị tăng dùng côn của Thiếu Lâm Tự.
Trong trí nhớ kiếp trước của Khai Tâm, mười ba tăng nhân này của Thiếu Lâm còn mạnh hơn cả Thập Tam Đao Khách do Định Bắc Hầu dẫn đến từ vương triều Đại Mạc.
Sức chiến đấu của Thiếu Lâm Thập Tam Côn Tăng rất đáng sợ, hơn nữa bọn họ còn tập luyện Phục Ma Côn Trận, am hiểu sử dụng trận pháp để lấy ít địch nhiều. Cứ thay phiên nhau ra trận như thế thì dù có vài chục cao thủ cảnh giới Tạo Hóa đồng thời ra tay, bọn họ cũng có thể tiêu diệt được, lập được uy danh hiển hách trong nhiệm vụ sinh nhật thiên tử.
Thậm chí, mười ba người này còn là sư huynh trong kiếp trước của Khai Tâm nữa. Chỉ có điều khi đó hắn chưa có bản lĩnh, không lọt vào mắt xanh của bọn họ mà thôi.
"Kiếp trước, vào thời điểm then chốt này, các ngươi đã để mất cống phẩm, bao công lao đổ xuống sông xuống biển, kiếp này để ta tới thu dọn cục diện này vậy."
Nghe thấy những tiếng đánh nhau kịch liệt trên con đường đằng trước, lúc này người thanh niên áo xanh mới chậm rãi đứng lên – người đã tới chân núi Tung Sơn này từ tối qua đến giờ không ai khác ngoài Khai Tâm.
Khai Tâm thay một bộ quần áo màu đen khác, vẻ mặt thản nhiên của hắn càng trở nên bí ẩn và tuấn tú hơn. Lấy một chiếc khăn màu đen ra, hắn bịt kín khuôn mặt lại rồi lao ra khỏi đình hóng mát.
….
Cuộc chiến đang diễn ra trên một lối rẽ ở đằng trước.
Một bánh của chiếc xe cống phẩm vốn đã rất tả tơi bị chẻ thành hai nửa, ba chiếc hộp gấm lăn xuống đất, cách đó không xa là một con ngựa nằm trong vũng máu, nó đã chết được một lúc rồi.
Bịch!
Keng…
Mười ba hòa thượng cầm gậy bảo vệ xung quanh hộp gấm, vẻ mặt giận dữ. Bọn họ đang chiến đấu kịch liệt với hơn ba mươi người chơi, hai bên đường đi còn có mười mấy cung thủ đang giương cung, mắt chúng sáng rực, bắn tên phong tỏa một hòa thượng, phối hợp với những kẻ vây công khác làm rối loạn trận côn.
Vừa nhìn là biết đám người này đã lên kế hoạch và chuẩn bị rất kỹ càng, hơn nữa chúng cũng đã theo dõi Thập Tam Côn Tăng từ lâu rồi.
Mặc dù các hòa thượng có ưu thế chiến đấu tập thể, nhưng hiển nhiên những tên cao thủ cảnh giới Tạo Hóa mai phục ở đây đều không phải hạng xoàng. Bọn chúng không ham chiến, thỉnh thoảng cung thủ lại tập kích một lần, khiến các hòa thượng không thể tập trung tinh thần được. Mặc khác, bọn họ còn không thể cách cống phẩm quá xa, chỉ chốc lát đã lộ ra sơ hở, ba hòa thượng bị trúng tên, sức chiến đấu giảm bớt đi nhiều, ngay cả côn trận cũng khó mà duy trì được nữa.
Kẻ địch thì ngược lại, bọn chúng tiếp tục lối chiến đấu như mèo vờn chuột ấy, thỉnh thoảng mới phối hợp với cung thủ tấn công mạnh một lần. Mười ba hòa thượng vô cùng giận dữ và căm hận: "Tiểu nhân bỉ ổi! Có bản lĩnh thì đừng có trốn trốn tránh tránh như thế!"
"Ha ha ha ha… Tiểu nhân cũng được, tóm lại bọn ta sẽ lấy bằng được số cống phẩm trong tay các ngươi, cả tính mạng của các ngươi nữa!!" Đám người tập kích không hề để ý tới tiếng mắng chửi của hòa thượng, chỉ cười lạnh rồi tiếp tục dùng cách này để khiến sức lực của các hòa thượng cạn kiệt dần, phá hủy Phục Ma Côn Trận của bọn họ.
"Có giỏi thì tới lấy đi! Đồng Tường Thiết Bích!"
Hòa thượng cầm đầu la lớn lên một tiếng, mười ba hòa thượng đồng thời thay đổi chiêu thức, chiếc gậy trong tay xoay tròn không ngừng, cái lùi cái tiến đan xen với nhau, chỉ để lại những tàn ảnh, ngăn chặn được những mũi tên bắn tới. Ngay cả những người chơi định tiến công cũng cảm thấy hoa mắt, bước chân mất kiểm soát, mấy tên bị đánh cho trọng thương.
Mười ba hòa thượng đã ngăn cản được mối nguy đến từ cung thủ!
"Mấy trò vặt vãnh."
Một tên với dáng người vạm vỡ lao ra từ trong đám người tập kích, cả người đen như mực, ánh mắt sắc bén. Đôi bàn tay của hắn ta xòe ra như chiếc máy, vọt về phía người hòa thượng Thiếu Lâm gần nhất như một con chim ưng.
"Cút!"
Thập Tam Côn Tăng phản ứng rất nhanh, ba người đứng thành hàng rồi cùng nhau tiến lên, tàn ảnh trập trùng của những cây gậy mang theo sức lực mạnh mẽ ập về phía kẻ đang lao tới…
Rầm!
Lưng, đùi và ngực đều bị thương, hắn ta kêu lên đau đớn, ngã bay ra đằng sau.
Thế nhưng, khi đánh trúng kẻ đó, một sức mạnh khổng lồ cũng bắn ngược ra từ người của hắn ta. Ba hòa thượng Thiếu Lâm đều cảm thấy nội lực như bị đảo loạn, bọn họ lui ra sau một bước, khuôn mặt đỏ lên khác thường.
Đám cung thủ ở xa xa bắt được sơ hở của chiêu Đồng Tường Thiết Bích này, có thêm ba người bị trúng tên, côn trận bắt đầu xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, có cũng như không. May mà còn mấy hòa thượng vẫn không ngừng vung gậy mới không để vỡ trận.
Nhưng cánh tay của ba người trong số đó đã bị trúng tên, động tác không còn được như lúc trước, không thể tiếp tục sử dụng côn trận được nữa…
Hòa thượng dẫn đầu lạnh lùng nhìn về phía kẻ ban nãy: "Thiết Bố Sam!"
Lúc này các hoà thượng mới phát hiện ra rằng, kẻ đã bị cả ba người đánh trúng ban nãy chỉ lùi về sau mấy bước rồi lại đứng vững lại được, sắc mặt vẫn bình thường, giọng nói cũng còn rất vang dội, không hề có vẻ gì là bị thương.
Cho dù là Hộ Thể cấp tông sư thì cũng không thể có khả năng phòng ngự đáng sợ như thế được!
"Kiến thức hạn hẹp!"
Một tiếng hừ lạnh vọng lại từ không trung, kẻ đó lại bật lên cao và đánh tới một lần nữa.
"Cút về đi!"
Mấy hòa thượng bay lên trong sự cảnh giác, lần này bọn họ dùng hết sức lực để đánh bay kẻ đó ra ngoài một lần nữa.
Người chơi bình thường mà bị công kích như thế thì dù có lợi hại đến đâu cũng phải bị nội thương không nhẹ.
Ấy vậy mà kẻ đó chỉ lùi về sau ba bước là đã hóa giải hết mọi sức lực trên người, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt hung dữ đang vô cùng đắc ý.
Thập Tam Côn Tăng đều tỏ ra không thể tin được…
"Hộ Thể thượng thừa."
"Cuối cùng cũng có kẻ thông minh hơn một chút."
Kẻ đó cười lạnh một tiếng, sau đó thôi cười, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đằng đằng sát khí: "Ra tay đi!"
Cung thủ và hơn ba mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa cùng hành động.
Vì thực lực đã bị hao tổn quá nhiều, lại không còn côn trận phòng thủ nữa, lúc này mà có ba tên cao thủ cùng cấp vây công là Thập Tam Côn Tăng đã không thể chống cự được rồi, huống chi còn có cung thủ phụ trách bắn lén từ đằng xa.
Chưa tới mười chiêu…
Thập Tam Côn Tăng lần lượt bị đánh ngã, máu tươi nhuộm đỏ mấy hộp cống phẩm mà bọn họ đã bảo vệ mấy ngày hôm nay.
"Người của Thiếu Lâm Tự cũng sắp tới rồi, chúng ta lấy cống phẩm đi thôi!"
Đám người đó làm việc rất nhanh chóng, sau khi xử lý xong Thập Tam Côn Tăng, bọn chúng vội nhặt đồ lên, bỏ mặc đống ngổn ngang trên mặt đất rồi biến mất không để lại vết tích gì.
Đám người đó vừa đi, người đàn ông trung niên lôi thôi ở trong đình hóng mát vừa rồi xuất hiện giữa đống thi thể của Thập Tam Côn Tăng, hắn ta nhíu mày nhìn một lượt, sau đó lắc đầu thở dài không thôi: "Mẹ kiếp, nếu biết đám hòa thượng này vô dụng như thế thì ta đã giúp chúng giải quyết bọn cung thủ đó rồi, hầy!"
Nói xong, hắn ta lại nhìn theo hướng mà đám người đó bỏ đi, do dự xem có nên đuổi theo hay không.
Tổng cộng có gần năm mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, hành động thống nhất như đã lên kế hoạch, hẳn là người của gia tộc hoặc một đội ngũ chiến đấu nào đó, chỉ có một mình hắn ta thì rất khó cướp được đồ từ tay của một tổ chức chính quy như thế.
Trong lúc đang do dự không thôi, người đàn ông lôi thôi đó bỗng thay đổi sắc mặt, hắn ta bật chân lên, biến mất khỏi chỗ đó như một tia chớp.
Tiếng vó ngựa dồn dập!
"Cộp! Cộp!"
"Bao vây chúng!"
Đám người vừa cướp được cống phẩm đang chạy đi như bay, bụi đất cuộn lên tứ tung ở đằng sau. Một đám đàn ông với khí thế hùng hổ hệt như bọn cướp đang cưỡi ngựa đuổi theo sau, số lượng rất đông đúc.
Gã đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ vừa rồi chạy ngay đầu tiên, hắn ta chẳng dám quay đầu lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
Chó chết!
Vừa cướp được cống phẩm đã gặp phải người của Lục Lâm Liên Minh, đã thế lại còn… Xuất hiện cao thủ cảnh giới Huyền Diệu nữa chứ?!
Thiếu Lâm Thập Tam Côn Tăng*!
* Có nghĩa là mười ba vị tăng dùng côn của Thiếu Lâm Tự.
Trong trí nhớ kiếp trước của Khai Tâm, mười ba tăng nhân này của Thiếu Lâm còn mạnh hơn cả Thập Tam Đao Khách do Định Bắc Hầu dẫn đến từ vương triều Đại Mạc.
Sức chiến đấu của Thiếu Lâm Thập Tam Côn Tăng rất đáng sợ, hơn nữa bọn họ còn tập luyện Phục Ma Côn Trận, am hiểu sử dụng trận pháp để lấy ít địch nhiều. Cứ thay phiên nhau ra trận như thế thì dù có vài chục cao thủ cảnh giới Tạo Hóa đồng thời ra tay, bọn họ cũng có thể tiêu diệt được, lập được uy danh hiển hách trong nhiệm vụ sinh nhật thiên tử.
Thậm chí, mười ba người này còn là sư huynh trong kiếp trước của Khai Tâm nữa. Chỉ có điều khi đó hắn chưa có bản lĩnh, không lọt vào mắt xanh của bọn họ mà thôi.
"Kiếp trước, vào thời điểm then chốt này, các ngươi đã để mất cống phẩm, bao công lao đổ xuống sông xuống biển, kiếp này để ta tới thu dọn cục diện này vậy."
Nghe thấy những tiếng đánh nhau kịch liệt trên con đường đằng trước, lúc này người thanh niên áo xanh mới chậm rãi đứng lên – người đã tới chân núi Tung Sơn này từ tối qua đến giờ không ai khác ngoài Khai Tâm.
Khai Tâm thay một bộ quần áo màu đen khác, vẻ mặt thản nhiên của hắn càng trở nên bí ẩn và tuấn tú hơn. Lấy một chiếc khăn màu đen ra, hắn bịt kín khuôn mặt lại rồi lao ra khỏi đình hóng mát.
….
Cuộc chiến đang diễn ra trên một lối rẽ ở đằng trước.
Một bánh của chiếc xe cống phẩm vốn đã rất tả tơi bị chẻ thành hai nửa, ba chiếc hộp gấm lăn xuống đất, cách đó không xa là một con ngựa nằm trong vũng máu, nó đã chết được một lúc rồi.
Bịch!
Keng…
Mười ba hòa thượng cầm gậy bảo vệ xung quanh hộp gấm, vẻ mặt giận dữ. Bọn họ đang chiến đấu kịch liệt với hơn ba mươi người chơi, hai bên đường đi còn có mười mấy cung thủ đang giương cung, mắt chúng sáng rực, bắn tên phong tỏa một hòa thượng, phối hợp với những kẻ vây công khác làm rối loạn trận côn.
Vừa nhìn là biết đám người này đã lên kế hoạch và chuẩn bị rất kỹ càng, hơn nữa chúng cũng đã theo dõi Thập Tam Côn Tăng từ lâu rồi.
Mặc dù các hòa thượng có ưu thế chiến đấu tập thể, nhưng hiển nhiên những tên cao thủ cảnh giới Tạo Hóa mai phục ở đây đều không phải hạng xoàng. Bọn chúng không ham chiến, thỉnh thoảng cung thủ lại tập kích một lần, khiến các hòa thượng không thể tập trung tinh thần được. Mặc khác, bọn họ còn không thể cách cống phẩm quá xa, chỉ chốc lát đã lộ ra sơ hở, ba hòa thượng bị trúng tên, sức chiến đấu giảm bớt đi nhiều, ngay cả côn trận cũng khó mà duy trì được nữa.
Kẻ địch thì ngược lại, bọn chúng tiếp tục lối chiến đấu như mèo vờn chuột ấy, thỉnh thoảng mới phối hợp với cung thủ tấn công mạnh một lần. Mười ba hòa thượng vô cùng giận dữ và căm hận: "Tiểu nhân bỉ ổi! Có bản lĩnh thì đừng có trốn trốn tránh tránh như thế!"
"Ha ha ha ha… Tiểu nhân cũng được, tóm lại bọn ta sẽ lấy bằng được số cống phẩm trong tay các ngươi, cả tính mạng của các ngươi nữa!!" Đám người tập kích không hề để ý tới tiếng mắng chửi của hòa thượng, chỉ cười lạnh rồi tiếp tục dùng cách này để khiến sức lực của các hòa thượng cạn kiệt dần, phá hủy Phục Ma Côn Trận của bọn họ.
"Có giỏi thì tới lấy đi! Đồng Tường Thiết Bích!"
Hòa thượng cầm đầu la lớn lên một tiếng, mười ba hòa thượng đồng thời thay đổi chiêu thức, chiếc gậy trong tay xoay tròn không ngừng, cái lùi cái tiến đan xen với nhau, chỉ để lại những tàn ảnh, ngăn chặn được những mũi tên bắn tới. Ngay cả những người chơi định tiến công cũng cảm thấy hoa mắt, bước chân mất kiểm soát, mấy tên bị đánh cho trọng thương.
Mười ba hòa thượng đã ngăn cản được mối nguy đến từ cung thủ!
"Mấy trò vặt vãnh."
Một tên với dáng người vạm vỡ lao ra từ trong đám người tập kích, cả người đen như mực, ánh mắt sắc bén. Đôi bàn tay của hắn ta xòe ra như chiếc máy, vọt về phía người hòa thượng Thiếu Lâm gần nhất như một con chim ưng.
"Cút!"
Thập Tam Côn Tăng phản ứng rất nhanh, ba người đứng thành hàng rồi cùng nhau tiến lên, tàn ảnh trập trùng của những cây gậy mang theo sức lực mạnh mẽ ập về phía kẻ đang lao tới…
Rầm!
Lưng, đùi và ngực đều bị thương, hắn ta kêu lên đau đớn, ngã bay ra đằng sau.
Thế nhưng, khi đánh trúng kẻ đó, một sức mạnh khổng lồ cũng bắn ngược ra từ người của hắn ta. Ba hòa thượng Thiếu Lâm đều cảm thấy nội lực như bị đảo loạn, bọn họ lui ra sau một bước, khuôn mặt đỏ lên khác thường.
Đám cung thủ ở xa xa bắt được sơ hở của chiêu Đồng Tường Thiết Bích này, có thêm ba người bị trúng tên, côn trận bắt đầu xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, có cũng như không. May mà còn mấy hòa thượng vẫn không ngừng vung gậy mới không để vỡ trận.
Nhưng cánh tay của ba người trong số đó đã bị trúng tên, động tác không còn được như lúc trước, không thể tiếp tục sử dụng côn trận được nữa…
Hòa thượng dẫn đầu lạnh lùng nhìn về phía kẻ ban nãy: "Thiết Bố Sam!"
Lúc này các hoà thượng mới phát hiện ra rằng, kẻ đã bị cả ba người đánh trúng ban nãy chỉ lùi về sau mấy bước rồi lại đứng vững lại được, sắc mặt vẫn bình thường, giọng nói cũng còn rất vang dội, không hề có vẻ gì là bị thương.
Cho dù là Hộ Thể cấp tông sư thì cũng không thể có khả năng phòng ngự đáng sợ như thế được!
"Kiến thức hạn hẹp!"
Một tiếng hừ lạnh vọng lại từ không trung, kẻ đó lại bật lên cao và đánh tới một lần nữa.
"Cút về đi!"
Mấy hòa thượng bay lên trong sự cảnh giác, lần này bọn họ dùng hết sức lực để đánh bay kẻ đó ra ngoài một lần nữa.
Người chơi bình thường mà bị công kích như thế thì dù có lợi hại đến đâu cũng phải bị nội thương không nhẹ.
Ấy vậy mà kẻ đó chỉ lùi về sau ba bước là đã hóa giải hết mọi sức lực trên người, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt hung dữ đang vô cùng đắc ý.
Thập Tam Côn Tăng đều tỏ ra không thể tin được…
"Hộ Thể thượng thừa."
"Cuối cùng cũng có kẻ thông minh hơn một chút."
Kẻ đó cười lạnh một tiếng, sau đó thôi cười, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đằng đằng sát khí: "Ra tay đi!"
Cung thủ và hơn ba mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa cùng hành động.
Vì thực lực đã bị hao tổn quá nhiều, lại không còn côn trận phòng thủ nữa, lúc này mà có ba tên cao thủ cùng cấp vây công là Thập Tam Côn Tăng đã không thể chống cự được rồi, huống chi còn có cung thủ phụ trách bắn lén từ đằng xa.
Chưa tới mười chiêu…
Thập Tam Côn Tăng lần lượt bị đánh ngã, máu tươi nhuộm đỏ mấy hộp cống phẩm mà bọn họ đã bảo vệ mấy ngày hôm nay.
"Người của Thiếu Lâm Tự cũng sắp tới rồi, chúng ta lấy cống phẩm đi thôi!"
Đám người đó làm việc rất nhanh chóng, sau khi xử lý xong Thập Tam Côn Tăng, bọn chúng vội nhặt đồ lên, bỏ mặc đống ngổn ngang trên mặt đất rồi biến mất không để lại vết tích gì.
Đám người đó vừa đi, người đàn ông trung niên lôi thôi ở trong đình hóng mát vừa rồi xuất hiện giữa đống thi thể của Thập Tam Côn Tăng, hắn ta nhíu mày nhìn một lượt, sau đó lắc đầu thở dài không thôi: "Mẹ kiếp, nếu biết đám hòa thượng này vô dụng như thế thì ta đã giúp chúng giải quyết bọn cung thủ đó rồi, hầy!"
Nói xong, hắn ta lại nhìn theo hướng mà đám người đó bỏ đi, do dự xem có nên đuổi theo hay không.
Tổng cộng có gần năm mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, hành động thống nhất như đã lên kế hoạch, hẳn là người của gia tộc hoặc một đội ngũ chiến đấu nào đó, chỉ có một mình hắn ta thì rất khó cướp được đồ từ tay của một tổ chức chính quy như thế.
Trong lúc đang do dự không thôi, người đàn ông lôi thôi đó bỗng thay đổi sắc mặt, hắn ta bật chân lên, biến mất khỏi chỗ đó như một tia chớp.
Tiếng vó ngựa dồn dập!
"Cộp! Cộp!"
"Bao vây chúng!"
Đám người vừa cướp được cống phẩm đang chạy đi như bay, bụi đất cuộn lên tứ tung ở đằng sau. Một đám đàn ông với khí thế hùng hổ hệt như bọn cướp đang cưỡi ngựa đuổi theo sau, số lượng rất đông đúc.
Gã đàn ông mặc đồ đen vạm vỡ vừa rồi chạy ngay đầu tiên, hắn ta chẳng dám quay đầu lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
Chó chết!
Vừa cướp được cống phẩm đã gặp phải người của Lục Lâm Liên Minh, đã thế lại còn… Xuất hiện cao thủ cảnh giới Huyền Diệu nữa chứ?!
Bình luận facebook