Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Truyền nhân của Đông Tà
Translator: Nguyetmai
Những người chơi đang đuổi theo Huyết Sát nhanh chóng phát hiện ra rằng, trên bản đồ, chấm đỏ đang di chuyển theo đường thẳng bỗng nhiên chậm lại, sau đó nhanh chóng lùi về sau một đoạn ngắn và đứng im, ai nấy đều tỏ ra mừng rỡ.
"Hắn bị chặn lại rồi!"
"Mau đuổi theo!"
Sau một quãng thời gian đuổi theo, những người chơi không học khinh công hoặc là cảnh giới khinh công không cao đều bị tụt lại phía sau. Chỉ có người có khinh công ở một cảnh giới nhất định nào đó thì mới có thể bám theo cách đó vài trăm mét. Số lượng không nhiều lắm, chỉ chưa tới trăm người, hơn nữa đa phần đều là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, trong đó chủ yếu là người của Thương Hải Kiếm Phái.
Tất cả đều vô cùng phấn khích khi nghĩ rằng Huyết Sát đã bị chặn lại, bọn họ dồn sức để tăng tốc, định bụng bộc lộ tài năng và đoạt lấy hộp gấm.
Khoảng cách mấy trăm mét đối với một người có khinh công thì chỉ là mười mấy giây mà thôi.
"Gào!!"
Chúa tể sơn lâm! Bọn họ nhìn thấy một con hổ vằn vàng trắng đang đặt một chân lên thi thể của Huyết Sát. Nó ngẩng cao đầu, vằn đen trên trái tạo thành một chữ "Vương*", dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nhìn thẳng vào những vị khách không mời mà tới cách đó không xa.
* Chữ "Vương": 王.
Thế nhưng, mục tiêu của những người chơi này không phải là hổ, bọn họ vội vàng liếc nhìn bốn phía, nhanh chóng phát hiện ra vật phẩm nằm cách đó không xa.
"Ở đằng kia!"
Người đầu tiên phát hiện ra là đệ tử của Thương Hải Kiếm Phái, hắn ta la lên một tiếng rồi vội vàng lao về phía hộp gấm, vươn tay ra định lấy nó lên.
Còn chưa chạm vào hộp gấm, tiếng ám khí xé gió bỗng vọng tới từ trong không khí.
"Sư huynh cẩn thận!"
Người của Thương Hải Kiếm Phái vội cao giọng cảnh báo.
Người đó hết sức cảnh giác, hắn ta nghe tiếng gió và phân biệt ra được vị trí, vội vàng dừng động tác lại và nhấc kiếm lên. "Keng" một tiếng, tia lửa tóe lên, một chiếc phi đao bắn ra rất xa.
"Kẻ nào?!"
Vẻ mặt của đệ tử Thương Hải Kiếm Phái rất giận dữ, nhìn theo hướng mà phi đao bay tới!
Ở hướng đó có hơn bảy mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa của các bang phái khác nhau, ai nấy đều đứng đó ngạo nghễ, không ai chủ động đứng ra. Cũng chẳng ai thèm ngó nghiêng gì hết, tất cả đều nhìn chăm chú vào hộp gấm dưới chân đệ tử của Thương Hải Kiếm Phái.
"Thế nào? Thương Hải Kiếm Phái các ngươi định độc chiếm hả?"
"Hộp gấm chỉ có một, đương nhiên là ai giành được thì sẽ là của người đó!" Đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái mỉm cười bước ra khỏi đám đông: "Thiên Dận Bang các ngươi cũng định lợi dụng những người này để diệt trừ Thương Hải Kiếm Phái bọn ta trước, sau đó qua cầu rút ván, nuốt gọn cái hộp gấm này mà? Đừng tưởng rằng bọn họ không biết âm mưu của ngươi…"
Trong khi hắn ta nói chuyện, hơn hai mươi người chơi cảnh giới Tạo Hóa cũng bước ra, tạo thành một cục diện giằng co với nhóm người kia…
Nghe người của Thương Hải Kiếm Phái nói như thế, những người chơi với thế lực yếu lập tức trở nên do dự!
Mặc dù rõ ràng là đối phương đang cố tình chia rẽ, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn ta đã chỉ ra vấn đề mấu chốt.
Không có thế lực mạnh mẽ chống lưng cho thì đến cuối cùng, hộp gấm cũng không thể rơi vào tay bọn họ được, chưa biết chừng còn hời cho người khác nữa.
Vì thế, hơn mười người chơi lẳng lặng lùi về sau khoảng mấy chục mét, dáng vẻ như không hề quan tâm.
Thấy thế, sắc mặt của đám người Thiên Dận Bang lập tức trở nên rất khó coi.
Gã đàn ông dẫn dầu cầm một cây tiêu dài màu xanh lục trong tay, mặc quần áo trắng, dáng vẻ phong độ, nhẹ nhàng và cực kỳ phóng khoáng, nhưng vẻ mặt tự đại và sự lạnh lùng trong mắt đã phá hủy phần nào phong thái nhã nhặn ấy.
Nghe vậy, hắn ta bước ra: "Hừ! Cho dù không có ai giúp đỡ thì người của Thương Hải Kiếm Phái cũng đừng hòng mang hộp gấm đi được. Từ lâu đã nghe nói kiếp pháp của Thương Hải Kiếm Phái các người thuộc hàng siêu đẳng, tự xưng có thể sánh vai với những cao thủ hàng đầu như Nam Khoái Kiếm, Bắc Đoạn Hồn, hôm nay ta cũng muốn dùng Tam Thập Lục Lộ Động Tiêu để lĩnh giáo chiêu thức của các hạ."
"Thì ra là đồ đệ của đảo Đào Hoa."
Thấy đối phương dùng tiêu làm vũ khí, đệ của Thương Hải Kiếm Phái đều biến sắc. Đại sư huynh mặc quần áo trắng của Thương Hải Kiếm Phái cũng tỏ ra nặng nề, cảm thấy nghi ngờ không thôi.
Bởi vì danh tiếng của đảo Đào Hoa rất vang vọng, không kém cạnh gì tứ đại thế gia và thất đại phái.
Hơn nữa đối phương lại dùng tiêu làm vũ khí, e rằng là truyền nhân của Đông Tà, danh tiếng cao hơn nhiều so với Thương Hải Kiếm Phái.
"Đúng là đến từ đảo Đào Hoa, nhưng thực lực cũng bình thường thôi."
Gã Lý Hanh cầm tiêu có vẻ rất đắc ý, hắn ta xoay cây tiêu dài trong tay một vòng, đôi mắt liếc về phía đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái: "Chi bằng thế này đi, chúng ta dùng võ để phân thắng thua, ai thắng thì hộp gấm sẽ thuộc về người đó. Người thua không được dây dưa nữa, lập tức dẫn người rời khỏi Tung Sơn! Như thế thì sẽ không ảnh hưởng đến hòa khí của hai môn phái."
Tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt như đã lường trước mọi việc cùng với nụ cười của Lý Hanh khiến đệ tử của Thương Hải Kiếm Phái cảm thấy vô cùng áp lực.
Tiếng tăm của đảo Đào Hoa hay Hoàng Lão Tà đều không phải dạng bình thường!
Mặc dù trong số bọn họ cũng có mấy người tập võ học thượng thừa của Thương Hải Kiếm Phái, nhưng nếu đấu tay đôi thì đúng là không đủ tự tin đánh bại được đồ đệ của Đông Tà.
Nghĩ đến đây, không biết đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái đã trao đổi cái gì qua ánh mắt với các sư đệ, mặt hắn ta trầm xuống, nói: "Nếu hôm nay chỉ có một mình tại hạ tranh đoạt thứ này thì cũng dễ thôi, tiếc là tại hạ phải có trách nhiệm với các huynh đệ mình, Thương Hải Kiếm Phái ta nhất định phải lấy được hộp gấm này!"
Càng nói, giọng nói của hắn ta càng chắc nịch.
"Hừ!"
Thấy đối phương không mắc mưu, Lý Hanh khẽ hừ một tiếng, nói: "Nếu vậy thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thôi! Lên cho ta!"
Hắn ta ra lệnh một tiếng, người của Thiên Dận Bang đồng loạt rút kiếm ra, hơn ba mươi người với khí thế hùng hổ lao về phía Thương Hải Kiếm Phái.
Đôi lông mày của đại sư huynh Thương Hải Kiếm Phái nhíu chặt lại. Thấy Thiên Dận Bang người đông thế mạnh, lại còn có truyền nhân của Đông Tà canh chừng, hắn ta cũng biết chuyện hôm nay không thể kết thúc dễ dàng được. Hắn ta lùi lại vài bước, nói với một người đồng bạn đáng tin của mình: "Để ta ở lại ngăn cản bọn họ, đệ cầm hộp gấm chạy đi."
"Không! Sư huynh! Huynh hãy mang hộp gấm đi! Ta sẽ ở lại đây!" Người kia đáp lại một cách nghĩa khí.
Đại sư huynh túm chặt lấy vạt áo của người đó, quát nhẹ: "Ngốc vừa thôi, đến giờ tên kia vẫn không ra tay, hắn đang đợi ta mang hộp gấm đi đấy. Một khi ta đi, ai trong số các đệ có thể ngăn được hắn? Đến lúc đó chỉ còn lại một mình ta, chạy được đi đâu chứ hả?"
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì cả, khinh công của đệ cũng không thua kém ta, đi mau lên!"
Cầm hộp gấm lên nhét vào trong tay, đại sư huynh đẩy hắn ta ra xa mười mấy mét.
"Muốn chạy à?"
Những người chơi đang quan sát cuộc chiến ở xung quanh cũng sẽ không để người ta chạy thoát dễ dàng như thế.
Thế là Thương Hải Kiếm Phái lập tức nhảy ra mấy người, thân pháp nhanh nhẹn, ngăn cản những người có ý định đuổi theo người đồng bạn đang giữ hộp gấm: "Đứng lại đó!"
Nhất là đại sư huynh, không chỉ có khinh công tuyệt diệu gần đến cảnh giới tông sư, mà Thương Hải Kiếm Pháp thượng thừa cũng đã đạt tới cảnh giới cao thâm. Chỉ sau hai lần dịch chuyển, lưỡi kiếm sắc bén đã đâm vào và rút ra mấy lần, trực tiếp khiến hai người bị thương nặng, sau đó dừng lại trước mặt cả đám đông, chỉ một người một kiếm mà đã khiến những kẻ định đuổi theo hoảng hốt đứng im tại chỗ.
Đúng lúc này, một bóng người màu trắng nhảy ra từ đằng sau đám người, xuất hiện trước mặt đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái, ánh sáng màu lục bay múa, tiếng tiêu như tiếng khóc than. Người này không ai khác ngoài truyền nhân của Đông Tà – Lý Hanh.
Lý Hanh tập trung nhìn vào người đứng trước mặt mình, mở miệng hạ lệnh: "Giao người này cho ta, các ngươi tiếp tục đuổi theo đi."
Đôi mắt của những người chơi đều lóe sáng lên, mặc dù không hiểu vì sao hắn ta lại để những nhân vật bé nhỏ như bọn họ đi đoạt món hời này, nhưng sức cám dỗ của hộp gấm vẫn chiến thắng lý trí. Cả đám người chơi vòng qua hai bên trái phải, đuổi theo người của Thương Hải Kiếm Phái.
Sắc mặt của đại sư huynh Thương Hải Kiếm Phái biến đổi hẳn, hắn ta phi người lên!
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Truyền nhân Lý Hanh của Đông Tà hừ lạnh một tiếng, hắn ta lao về phía đối phương với tốc độ nhanh hơn nữa.
Hai người vừa ra tay, Thương Hải Kiếm Phái và Thiên Dận Bang bắt đầu sống mái với nhau!
Từ đầu tới đuôi, không ai để ý tới con hổ trên thi thể của Huyết Sát. Như thể biết rằng không thể dây vào đám người này được, nó đứng quan sát một lúc ở đằng xa rồi quay phắt cái mông lớn rời đi.
Những người chơi đang đuổi theo Huyết Sát nhanh chóng phát hiện ra rằng, trên bản đồ, chấm đỏ đang di chuyển theo đường thẳng bỗng nhiên chậm lại, sau đó nhanh chóng lùi về sau một đoạn ngắn và đứng im, ai nấy đều tỏ ra mừng rỡ.
"Hắn bị chặn lại rồi!"
"Mau đuổi theo!"
Sau một quãng thời gian đuổi theo, những người chơi không học khinh công hoặc là cảnh giới khinh công không cao đều bị tụt lại phía sau. Chỉ có người có khinh công ở một cảnh giới nhất định nào đó thì mới có thể bám theo cách đó vài trăm mét. Số lượng không nhiều lắm, chỉ chưa tới trăm người, hơn nữa đa phần đều là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, trong đó chủ yếu là người của Thương Hải Kiếm Phái.
Tất cả đều vô cùng phấn khích khi nghĩ rằng Huyết Sát đã bị chặn lại, bọn họ dồn sức để tăng tốc, định bụng bộc lộ tài năng và đoạt lấy hộp gấm.
Khoảng cách mấy trăm mét đối với một người có khinh công thì chỉ là mười mấy giây mà thôi.
"Gào!!"
Chúa tể sơn lâm! Bọn họ nhìn thấy một con hổ vằn vàng trắng đang đặt một chân lên thi thể của Huyết Sát. Nó ngẩng cao đầu, vằn đen trên trái tạo thành một chữ "Vương*", dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nhìn thẳng vào những vị khách không mời mà tới cách đó không xa.
* Chữ "Vương": 王.
Thế nhưng, mục tiêu của những người chơi này không phải là hổ, bọn họ vội vàng liếc nhìn bốn phía, nhanh chóng phát hiện ra vật phẩm nằm cách đó không xa.
"Ở đằng kia!"
Người đầu tiên phát hiện ra là đệ tử của Thương Hải Kiếm Phái, hắn ta la lên một tiếng rồi vội vàng lao về phía hộp gấm, vươn tay ra định lấy nó lên.
Còn chưa chạm vào hộp gấm, tiếng ám khí xé gió bỗng vọng tới từ trong không khí.
"Sư huynh cẩn thận!"
Người của Thương Hải Kiếm Phái vội cao giọng cảnh báo.
Người đó hết sức cảnh giác, hắn ta nghe tiếng gió và phân biệt ra được vị trí, vội vàng dừng động tác lại và nhấc kiếm lên. "Keng" một tiếng, tia lửa tóe lên, một chiếc phi đao bắn ra rất xa.
"Kẻ nào?!"
Vẻ mặt của đệ tử Thương Hải Kiếm Phái rất giận dữ, nhìn theo hướng mà phi đao bay tới!
Ở hướng đó có hơn bảy mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa của các bang phái khác nhau, ai nấy đều đứng đó ngạo nghễ, không ai chủ động đứng ra. Cũng chẳng ai thèm ngó nghiêng gì hết, tất cả đều nhìn chăm chú vào hộp gấm dưới chân đệ tử của Thương Hải Kiếm Phái.
"Thế nào? Thương Hải Kiếm Phái các ngươi định độc chiếm hả?"
"Hộp gấm chỉ có một, đương nhiên là ai giành được thì sẽ là của người đó!" Đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái mỉm cười bước ra khỏi đám đông: "Thiên Dận Bang các ngươi cũng định lợi dụng những người này để diệt trừ Thương Hải Kiếm Phái bọn ta trước, sau đó qua cầu rút ván, nuốt gọn cái hộp gấm này mà? Đừng tưởng rằng bọn họ không biết âm mưu của ngươi…"
Trong khi hắn ta nói chuyện, hơn hai mươi người chơi cảnh giới Tạo Hóa cũng bước ra, tạo thành một cục diện giằng co với nhóm người kia…
Nghe người của Thương Hải Kiếm Phái nói như thế, những người chơi với thế lực yếu lập tức trở nên do dự!
Mặc dù rõ ràng là đối phương đang cố tình chia rẽ, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn ta đã chỉ ra vấn đề mấu chốt.
Không có thế lực mạnh mẽ chống lưng cho thì đến cuối cùng, hộp gấm cũng không thể rơi vào tay bọn họ được, chưa biết chừng còn hời cho người khác nữa.
Vì thế, hơn mười người chơi lẳng lặng lùi về sau khoảng mấy chục mét, dáng vẻ như không hề quan tâm.
Thấy thế, sắc mặt của đám người Thiên Dận Bang lập tức trở nên rất khó coi.
Gã đàn ông dẫn dầu cầm một cây tiêu dài màu xanh lục trong tay, mặc quần áo trắng, dáng vẻ phong độ, nhẹ nhàng và cực kỳ phóng khoáng, nhưng vẻ mặt tự đại và sự lạnh lùng trong mắt đã phá hủy phần nào phong thái nhã nhặn ấy.
Nghe vậy, hắn ta bước ra: "Hừ! Cho dù không có ai giúp đỡ thì người của Thương Hải Kiếm Phái cũng đừng hòng mang hộp gấm đi được. Từ lâu đã nghe nói kiếp pháp của Thương Hải Kiếm Phái các người thuộc hàng siêu đẳng, tự xưng có thể sánh vai với những cao thủ hàng đầu như Nam Khoái Kiếm, Bắc Đoạn Hồn, hôm nay ta cũng muốn dùng Tam Thập Lục Lộ Động Tiêu để lĩnh giáo chiêu thức của các hạ."
"Thì ra là đồ đệ của đảo Đào Hoa."
Thấy đối phương dùng tiêu làm vũ khí, đệ của Thương Hải Kiếm Phái đều biến sắc. Đại sư huynh mặc quần áo trắng của Thương Hải Kiếm Phái cũng tỏ ra nặng nề, cảm thấy nghi ngờ không thôi.
Bởi vì danh tiếng của đảo Đào Hoa rất vang vọng, không kém cạnh gì tứ đại thế gia và thất đại phái.
Hơn nữa đối phương lại dùng tiêu làm vũ khí, e rằng là truyền nhân của Đông Tà, danh tiếng cao hơn nhiều so với Thương Hải Kiếm Phái.
"Đúng là đến từ đảo Đào Hoa, nhưng thực lực cũng bình thường thôi."
Gã Lý Hanh cầm tiêu có vẻ rất đắc ý, hắn ta xoay cây tiêu dài trong tay một vòng, đôi mắt liếc về phía đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái: "Chi bằng thế này đi, chúng ta dùng võ để phân thắng thua, ai thắng thì hộp gấm sẽ thuộc về người đó. Người thua không được dây dưa nữa, lập tức dẫn người rời khỏi Tung Sơn! Như thế thì sẽ không ảnh hưởng đến hòa khí của hai môn phái."
Tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt như đã lường trước mọi việc cùng với nụ cười của Lý Hanh khiến đệ tử của Thương Hải Kiếm Phái cảm thấy vô cùng áp lực.
Tiếng tăm của đảo Đào Hoa hay Hoàng Lão Tà đều không phải dạng bình thường!
Mặc dù trong số bọn họ cũng có mấy người tập võ học thượng thừa của Thương Hải Kiếm Phái, nhưng nếu đấu tay đôi thì đúng là không đủ tự tin đánh bại được đồ đệ của Đông Tà.
Nghĩ đến đây, không biết đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái đã trao đổi cái gì qua ánh mắt với các sư đệ, mặt hắn ta trầm xuống, nói: "Nếu hôm nay chỉ có một mình tại hạ tranh đoạt thứ này thì cũng dễ thôi, tiếc là tại hạ phải có trách nhiệm với các huynh đệ mình, Thương Hải Kiếm Phái ta nhất định phải lấy được hộp gấm này!"
Càng nói, giọng nói của hắn ta càng chắc nịch.
"Hừ!"
Thấy đối phương không mắc mưu, Lý Hanh khẽ hừ một tiếng, nói: "Nếu vậy thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thôi! Lên cho ta!"
Hắn ta ra lệnh một tiếng, người của Thiên Dận Bang đồng loạt rút kiếm ra, hơn ba mươi người với khí thế hùng hổ lao về phía Thương Hải Kiếm Phái.
Đôi lông mày của đại sư huynh Thương Hải Kiếm Phái nhíu chặt lại. Thấy Thiên Dận Bang người đông thế mạnh, lại còn có truyền nhân của Đông Tà canh chừng, hắn ta cũng biết chuyện hôm nay không thể kết thúc dễ dàng được. Hắn ta lùi lại vài bước, nói với một người đồng bạn đáng tin của mình: "Để ta ở lại ngăn cản bọn họ, đệ cầm hộp gấm chạy đi."
"Không! Sư huynh! Huynh hãy mang hộp gấm đi! Ta sẽ ở lại đây!" Người kia đáp lại một cách nghĩa khí.
Đại sư huynh túm chặt lấy vạt áo của người đó, quát nhẹ: "Ngốc vừa thôi, đến giờ tên kia vẫn không ra tay, hắn đang đợi ta mang hộp gấm đi đấy. Một khi ta đi, ai trong số các đệ có thể ngăn được hắn? Đến lúc đó chỉ còn lại một mình ta, chạy được đi đâu chứ hả?"
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì cả, khinh công của đệ cũng không thua kém ta, đi mau lên!"
Cầm hộp gấm lên nhét vào trong tay, đại sư huynh đẩy hắn ta ra xa mười mấy mét.
"Muốn chạy à?"
Những người chơi đang quan sát cuộc chiến ở xung quanh cũng sẽ không để người ta chạy thoát dễ dàng như thế.
Thế là Thương Hải Kiếm Phái lập tức nhảy ra mấy người, thân pháp nhanh nhẹn, ngăn cản những người có ý định đuổi theo người đồng bạn đang giữ hộp gấm: "Đứng lại đó!"
Nhất là đại sư huynh, không chỉ có khinh công tuyệt diệu gần đến cảnh giới tông sư, mà Thương Hải Kiếm Pháp thượng thừa cũng đã đạt tới cảnh giới cao thâm. Chỉ sau hai lần dịch chuyển, lưỡi kiếm sắc bén đã đâm vào và rút ra mấy lần, trực tiếp khiến hai người bị thương nặng, sau đó dừng lại trước mặt cả đám đông, chỉ một người một kiếm mà đã khiến những kẻ định đuổi theo hoảng hốt đứng im tại chỗ.
Đúng lúc này, một bóng người màu trắng nhảy ra từ đằng sau đám người, xuất hiện trước mặt đại sư huynh của Thương Hải Kiếm Phái, ánh sáng màu lục bay múa, tiếng tiêu như tiếng khóc than. Người này không ai khác ngoài truyền nhân của Đông Tà – Lý Hanh.
Lý Hanh tập trung nhìn vào người đứng trước mặt mình, mở miệng hạ lệnh: "Giao người này cho ta, các ngươi tiếp tục đuổi theo đi."
Đôi mắt của những người chơi đều lóe sáng lên, mặc dù không hiểu vì sao hắn ta lại để những nhân vật bé nhỏ như bọn họ đi đoạt món hời này, nhưng sức cám dỗ của hộp gấm vẫn chiến thắng lý trí. Cả đám người chơi vòng qua hai bên trái phải, đuổi theo người của Thương Hải Kiếm Phái.
Sắc mặt của đại sư huynh Thương Hải Kiếm Phái biến đổi hẳn, hắn ta phi người lên!
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Truyền nhân Lý Hanh của Đông Tà hừ lạnh một tiếng, hắn ta lao về phía đối phương với tốc độ nhanh hơn nữa.
Hai người vừa ra tay, Thương Hải Kiếm Phái và Thiên Dận Bang bắt đầu sống mái với nhau!
Từ đầu tới đuôi, không ai để ý tới con hổ trên thi thể của Huyết Sát. Như thể biết rằng không thể dây vào đám người này được, nó đứng quan sát một lúc ở đằng xa rồi quay phắt cái mông lớn rời đi.
Bình luận facebook