Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Bộc lộ tài năng
Translator: Nguyetmai
"Rầm! Keng! Keng! Keng!"
Trong những tiếng kim loại va chạm dồn dập, tia lửa bắn tung tóe ra bốn phía. Một bóng người màu xám và một người mặc quần áo xanh không ngừng thay đổi vị trí. Nắm đấm màu đen không ngừng xẹt qua không khí, tạo thành những vòng xoáy gào thét mãnh liệt vây quanh người mặc quần áo màu xanh, như thể một chiếc máy hoạt động không ngừng nghỉ, ý chí chiến đấu sục sôi.
Ban đầu Khai Tâm còn ung dung được, nhưng dần dần hắn cũng chẳng chiếm được ưu thế gì…
Vốn dĩ quyết chiến sinh tử với cao thủ cảnh giới Huyền Diệu đã là một quá trình nguy hiểm rồi. Hắn lại chỉ có một võ học thượng thừa là Hoa Lang Ngâm, nếu xét về mặt tốc độ thì hoàn toàn không theo kịp được hòa thượng phá giới biết sử dụng nhiều loại quyền pháp đó, hơn nữa lại còn là một hòa thượng Thiếu Lâm lấy tay không làm vũ khí, dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
Khai Tâm nhanh chóng rơi vào thế yếu.
May mà Khai Tâm cũng không để ý đến vấn đều ưu thế cho lắm, mục đích chính của hắn hiện tại là đột phá tầng thứ mười của Hoa Lang Ngâm nên hắn chỉ thản nhiên bày ra tư thế phòng ngự, tập trung ứng phó và luyện công.
Nhưng như vậy thì lại giúp cho hòa thượng phá giới hoàn toàn phát huy ra được La Hán Quyền của Thiếu Lâm, ông ta càng đánh càng hăng, công kích như thể đang phát điên, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, sức lực cũng ngày một tăng lên.
Nhiều lần Khai Tâm bất cẩn bị trầy da, nhật ký chiến đấu cho thấy Hắc Sa Cương Thể đã nhận được một lượng tổn thương và kinh nghiệm nhất định, Hộ Thể cũng tăng lên.
Kết quả là, sau hơn mười phút, Hoa Lang Ngâm chỉ tăng 0.2 cấp, Hắc Sa Cương Thể lại từ tầng thứ năm sơ kỳ lên đến tầng thứ năm trung kỳ.
Trong khi luyện công với hòa thượng phá giới, Khai Tâm chưa từng thả lỏng cảnh giác.
Dù sao thì khi tới đây hắn cũng đã phát hiện ra có người theo đuôi ở đằng sau, cho dù không có thì người của ba bang phái kia cũng chưa chắc đã chịu từ bỏ. Nhất định bọn chúng sẽ nghĩ cách, thậm chí là trả giá cao xem quẻ để tính ra vị trí của hắn ở chỗ những thuật sĩ đầu đường đó.
Vì thế, Khai Tâm yếu thế hơn hòa thượng phá giới cũng do một nguyên nhân nữa, đó là hắn phải để ý đến xung quanh.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, điều này vô cùng cần thiết.
Chỉ một lát sau, xích sắt đã có dấu hiệu bất thường.
Ngay sau đó, một bóng đen ôm chặt lấy xích sắt ló ra khỏi lớp sương mù, đi về phía ngọn núi này với tốc độ không chậm.
Cùng lúc đó, U Minh đang ôm lấy dây xích cũng phát hiện ra người chơi mặc quần áo màu xanh đang chiến đấu kịch liệt với một hòa thượng rõ ràng là NPC.
Thấy Khai Tâm mải mê chiến đấu, hơn nữa lại còn bị yếu thế hơn, cảnh tượng như đang mời chào hắn ta vậy, U Minh lập tức mừng rỡ như điên: "Cơ hội tốt!" Trong khi khởi động Hộ Thể, hắn ta cũng vô thức đẩy nhanh động tác lên.
U Minh dự định nhân lúc đối phương không rảnh chú ý tới mình, dùng tốc độ nhanh nhất để lên đỉnh núi rồi sẽ tính tiếp.
Thế nhưng, tình hình chiến đấu trên vách núi bỗng thay đổi hoàn toàn, khiến tâm trạng phấn chấn của hắn như bị đóng băng lại.
Cầm Long Thủ!
Thấy có người định nhân cơ hội để đi qua dây sắt và xâm nhập vào Hình Phạt Chi Phong, đôi mắt của Khai Tâm ngưng tụ lại. Hắn không dám giữ lại thực lực nữa, tiếp cận nắm đấm hung hãn của hòa thượng phá giới, tay trái của hắn biến thành móng vuốt, thân thể vụt lên như một dòng điện.
Một vòng xoáy mãnh liệt xuất hiện trong tay trái của Khai Tâm.
Hòa thượng phá giới tỏ ra mừng rỡ.
Ngay khi tránh né được một đòn công kích, tay trái của hắn đánh trung vào cánh tay của ông ta.
Nếu là hai cao thủ cùng cấp bậc thì có lẽ đòn đánh này đã khiến ông ta gặp nguy hiểm rồi. Nhưng với một người trẻ tuổi cảnh giới Tạo Hóa không có nội lực mạnh mẽ, hành động này chẳng khác nào không biết sống chết là gì.
Ấy vậy mà, ngay khi đụng và cánh tay của ông ta, nội lực mà ông ta sử dụng lại không hề làm Khai Tâm bị thương.
Phần nội lực ấy như thể bị hòa vào một vòng xoáy nguy hiểm, chẳng thể làm chút bọt nước nào bắn lên… Không những thế, Khai Tâm còn đột nhiên đổi chưởng thành vuốt, năm ngón tay túm chặt lấy cánh tay ông ta. Mấy đường gân trên cánh tay nổi hằn lên, nội lực của ông ta lập tức bị ngăn cản, không thể tiếp tục dùng sức được nữa, chỉ biết trơ mắt nhìn Khai Tâm dịch chuyển. Ngay sau đó, cả người ông ta đã mất thăng bằng và bay ngang ra ngoài.
Rầm!
Không hổ là một trong những thức nằm trong bộ tuyệt học do Huyền Không Đại Sư tự sáng tạo, Cầm Long Thủ vô cùng tinh diệu, một khi đánh trúng, kẻ địch không thể phản kháng lại được.
Cố gắng kìm nén sự vui mừng tột độ của mình, Khai Tâm kéo hòa thượng phá giới bay lên.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Khai Tâm xoay người một cái, Bách Chiến Đao phi lên không trung. Mang theo tiếng thét gào thảm thiết, nó đâm vào thân thể đang bay ra vì mất thăng bằng của hòa thượng phá giới, là một đòn đánh sau nhưng lại là đòn đánh chủ chốt.
"A!!!"
Tiếng kêu rên thảm thiết tuôn ra từ miệng của hòa thượng phá giới.
Đường nhiên, tiếng thét này không phải là do lực sát thương của Hoa Lang Ngâm cao. Hộ Thể của hòa thượng phá giới cứng rắn như thép, khả năng phòng ngự rất đáng sợ, khó mà làm ông ta bị thương được.
Thế nhưng chiêu Cầm Long Thủ trước đó của Khai Tâm đã làm hòa thượng phá giới bị mất thăng bằng, một đao sau lại hất tung ông ta ra ngoài vách núi!
Đột nhiên phát hiện mình bay ra ngoài, đối mặt với vực sâu vạn trượng, cho dù Hộ Thể của hòa thượng phá giới rất mạnh, nhưng với tên hòa thượng hung ác không có mấy Phật tính này thì e là như thế cũng đã đủ để ông ta hoàn toàn mất tỉnh táo rồi.
Trong sự bối rối, hòa thượng phá giới phản ứng rất nhanh. Hai chân ông ta không ngừng giẫm đạp, cuối cùng cũng ngừng không ngã xuống dưới nữa, mà rơi về phía dây xích sắt ở bên ngoài…
"Keng!"
Xích sắt thoáng đung đưa.
Cuối cùng hòa thượng phá giới cũng tìm lại được thăng bằng, ông ta bay lên cao và lao về phía ngọn núi.
Đáng tiếc, hành động này của ông ta lại đụng phải Khai Tâm đang cầm đao đứng chờ sẵn ở trên…
Đôi mắt của hòa thượng phá giới co rụt lại, nhưng ông ta vẫn cố lao lên. Còn chưa kịp tới gần thì…
Vút! Vút!
Hai đường ánh sáng lạnh lẽo bỗng bay vụt tới, chia ra tấn công vào bụng và trán của hòa thượng phá giới.
"Hèn hạ!"
Hòa thượng phá giới tức giận gào lên một tiếng. Nhưng ông ta cũng không dám lơ là, hai tay vừa hất bay phi đao thì đã có một tia sáng lạnh lẽo hiện lên ở đối diện.
Vầng sáng màu xanh đậm trên thanh đao hệt như vết tích của thần tiên, trực tiếp xẹt qua khuôn mặt trắng bệch của hòa thượng phá giới. Lần này, ông ta bị đánh trúng ngay chính diện, chỉ biết ngửa người ra sau. Không cần quay đầu lại thì hòa thượng phá giới cũng biết, với phương hướng này thì hiển nhiên ông ta đã ngã ra khỏi phạm vi của năm sợi dây xích sắt rồi…
Một loạt các động tác ám sát đã hoàn thành.
Khai Tâm cũng chẳng thèm nhìn tên hòa thượng phá giới đã bay ra khỏi vách núi ấy nữa. Hắn nhẹ nhàng phủi vạt áo, liếc nhìn sang người chơi ở trên dây xích đã dừng lại chứ không tiếp tục tiến tới nữa – U Minh.
Thu ánh mắt về, Khai Tâm hờ hững bước đi khoảng mười mét, chậm rãi nhặt lấy hộp gấm ở đó lên rồi quay lại ngọn núi.
U Minh vẫn còn giữ nguyên tư thế và khựng người lại ở chỗ đó, đôi mắt hắn ta nhìn chăm chú vào hộp gấm mà Khai Tâm đang ôm, nhưng lại chẳng dám động đậy gì cả. Đùa gì chứ, vừa tận mắt nhìn thấy đối phương dễ dàng hất văng một cao thủ cảnh giới Huyền Diệu ra khỏi vách núi như thế, hắn ta mà qua đó thì chẳng phải tự tìm cái chết sao?
Nhưng vì không muốn để mất khí thế và thể diện của mình, hắn ta hô to lên: "Nhất Phẩm Đường muốn mua thứ trong tay các hạ với giá cao, cứ việc ra giá đi."
Phủi bụi trên hộp gấm đi, Khai Tâm đứng ngạo nghễ trên vách núi, tư thế phiêu dật như tiên, nghe thấy U Minh xưng tên ra như thế, hắn lạnh lùng nhìn sang…
"Keng!"
Bách Chiến Đao cắm thẳng vào vách đá, tạo nên tiếng vang hùng hổ!
Lưỡi đao sắc bén lóe ra!
"Rầm! Keng! Keng! Keng!"
Trong những tiếng kim loại va chạm dồn dập, tia lửa bắn tung tóe ra bốn phía. Một bóng người màu xám và một người mặc quần áo xanh không ngừng thay đổi vị trí. Nắm đấm màu đen không ngừng xẹt qua không khí, tạo thành những vòng xoáy gào thét mãnh liệt vây quanh người mặc quần áo màu xanh, như thể một chiếc máy hoạt động không ngừng nghỉ, ý chí chiến đấu sục sôi.
Ban đầu Khai Tâm còn ung dung được, nhưng dần dần hắn cũng chẳng chiếm được ưu thế gì…
Vốn dĩ quyết chiến sinh tử với cao thủ cảnh giới Huyền Diệu đã là một quá trình nguy hiểm rồi. Hắn lại chỉ có một võ học thượng thừa là Hoa Lang Ngâm, nếu xét về mặt tốc độ thì hoàn toàn không theo kịp được hòa thượng phá giới biết sử dụng nhiều loại quyền pháp đó, hơn nữa lại còn là một hòa thượng Thiếu Lâm lấy tay không làm vũ khí, dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
Khai Tâm nhanh chóng rơi vào thế yếu.
May mà Khai Tâm cũng không để ý đến vấn đều ưu thế cho lắm, mục đích chính của hắn hiện tại là đột phá tầng thứ mười của Hoa Lang Ngâm nên hắn chỉ thản nhiên bày ra tư thế phòng ngự, tập trung ứng phó và luyện công.
Nhưng như vậy thì lại giúp cho hòa thượng phá giới hoàn toàn phát huy ra được La Hán Quyền của Thiếu Lâm, ông ta càng đánh càng hăng, công kích như thể đang phát điên, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, sức lực cũng ngày một tăng lên.
Nhiều lần Khai Tâm bất cẩn bị trầy da, nhật ký chiến đấu cho thấy Hắc Sa Cương Thể đã nhận được một lượng tổn thương và kinh nghiệm nhất định, Hộ Thể cũng tăng lên.
Kết quả là, sau hơn mười phút, Hoa Lang Ngâm chỉ tăng 0.2 cấp, Hắc Sa Cương Thể lại từ tầng thứ năm sơ kỳ lên đến tầng thứ năm trung kỳ.
Trong khi luyện công với hòa thượng phá giới, Khai Tâm chưa từng thả lỏng cảnh giác.
Dù sao thì khi tới đây hắn cũng đã phát hiện ra có người theo đuôi ở đằng sau, cho dù không có thì người của ba bang phái kia cũng chưa chắc đã chịu từ bỏ. Nhất định bọn chúng sẽ nghĩ cách, thậm chí là trả giá cao xem quẻ để tính ra vị trí của hắn ở chỗ những thuật sĩ đầu đường đó.
Vì thế, Khai Tâm yếu thế hơn hòa thượng phá giới cũng do một nguyên nhân nữa, đó là hắn phải để ý đến xung quanh.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, điều này vô cùng cần thiết.
Chỉ một lát sau, xích sắt đã có dấu hiệu bất thường.
Ngay sau đó, một bóng đen ôm chặt lấy xích sắt ló ra khỏi lớp sương mù, đi về phía ngọn núi này với tốc độ không chậm.
Cùng lúc đó, U Minh đang ôm lấy dây xích cũng phát hiện ra người chơi mặc quần áo màu xanh đang chiến đấu kịch liệt với một hòa thượng rõ ràng là NPC.
Thấy Khai Tâm mải mê chiến đấu, hơn nữa lại còn bị yếu thế hơn, cảnh tượng như đang mời chào hắn ta vậy, U Minh lập tức mừng rỡ như điên: "Cơ hội tốt!" Trong khi khởi động Hộ Thể, hắn ta cũng vô thức đẩy nhanh động tác lên.
U Minh dự định nhân lúc đối phương không rảnh chú ý tới mình, dùng tốc độ nhanh nhất để lên đỉnh núi rồi sẽ tính tiếp.
Thế nhưng, tình hình chiến đấu trên vách núi bỗng thay đổi hoàn toàn, khiến tâm trạng phấn chấn của hắn như bị đóng băng lại.
Cầm Long Thủ!
Thấy có người định nhân cơ hội để đi qua dây sắt và xâm nhập vào Hình Phạt Chi Phong, đôi mắt của Khai Tâm ngưng tụ lại. Hắn không dám giữ lại thực lực nữa, tiếp cận nắm đấm hung hãn của hòa thượng phá giới, tay trái của hắn biến thành móng vuốt, thân thể vụt lên như một dòng điện.
Một vòng xoáy mãnh liệt xuất hiện trong tay trái của Khai Tâm.
Hòa thượng phá giới tỏ ra mừng rỡ.
Ngay khi tránh né được một đòn công kích, tay trái của hắn đánh trung vào cánh tay của ông ta.
Nếu là hai cao thủ cùng cấp bậc thì có lẽ đòn đánh này đã khiến ông ta gặp nguy hiểm rồi. Nhưng với một người trẻ tuổi cảnh giới Tạo Hóa không có nội lực mạnh mẽ, hành động này chẳng khác nào không biết sống chết là gì.
Ấy vậy mà, ngay khi đụng và cánh tay của ông ta, nội lực mà ông ta sử dụng lại không hề làm Khai Tâm bị thương.
Phần nội lực ấy như thể bị hòa vào một vòng xoáy nguy hiểm, chẳng thể làm chút bọt nước nào bắn lên… Không những thế, Khai Tâm còn đột nhiên đổi chưởng thành vuốt, năm ngón tay túm chặt lấy cánh tay ông ta. Mấy đường gân trên cánh tay nổi hằn lên, nội lực của ông ta lập tức bị ngăn cản, không thể tiếp tục dùng sức được nữa, chỉ biết trơ mắt nhìn Khai Tâm dịch chuyển. Ngay sau đó, cả người ông ta đã mất thăng bằng và bay ngang ra ngoài.
Rầm!
Không hổ là một trong những thức nằm trong bộ tuyệt học do Huyền Không Đại Sư tự sáng tạo, Cầm Long Thủ vô cùng tinh diệu, một khi đánh trúng, kẻ địch không thể phản kháng lại được.
Cố gắng kìm nén sự vui mừng tột độ của mình, Khai Tâm kéo hòa thượng phá giới bay lên.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Khai Tâm xoay người một cái, Bách Chiến Đao phi lên không trung. Mang theo tiếng thét gào thảm thiết, nó đâm vào thân thể đang bay ra vì mất thăng bằng của hòa thượng phá giới, là một đòn đánh sau nhưng lại là đòn đánh chủ chốt.
"A!!!"
Tiếng kêu rên thảm thiết tuôn ra từ miệng của hòa thượng phá giới.
Đường nhiên, tiếng thét này không phải là do lực sát thương của Hoa Lang Ngâm cao. Hộ Thể của hòa thượng phá giới cứng rắn như thép, khả năng phòng ngự rất đáng sợ, khó mà làm ông ta bị thương được.
Thế nhưng chiêu Cầm Long Thủ trước đó của Khai Tâm đã làm hòa thượng phá giới bị mất thăng bằng, một đao sau lại hất tung ông ta ra ngoài vách núi!
Đột nhiên phát hiện mình bay ra ngoài, đối mặt với vực sâu vạn trượng, cho dù Hộ Thể của hòa thượng phá giới rất mạnh, nhưng với tên hòa thượng hung ác không có mấy Phật tính này thì e là như thế cũng đã đủ để ông ta hoàn toàn mất tỉnh táo rồi.
Trong sự bối rối, hòa thượng phá giới phản ứng rất nhanh. Hai chân ông ta không ngừng giẫm đạp, cuối cùng cũng ngừng không ngã xuống dưới nữa, mà rơi về phía dây xích sắt ở bên ngoài…
"Keng!"
Xích sắt thoáng đung đưa.
Cuối cùng hòa thượng phá giới cũng tìm lại được thăng bằng, ông ta bay lên cao và lao về phía ngọn núi.
Đáng tiếc, hành động này của ông ta lại đụng phải Khai Tâm đang cầm đao đứng chờ sẵn ở trên…
Đôi mắt của hòa thượng phá giới co rụt lại, nhưng ông ta vẫn cố lao lên. Còn chưa kịp tới gần thì…
Vút! Vút!
Hai đường ánh sáng lạnh lẽo bỗng bay vụt tới, chia ra tấn công vào bụng và trán của hòa thượng phá giới.
"Hèn hạ!"
Hòa thượng phá giới tức giận gào lên một tiếng. Nhưng ông ta cũng không dám lơ là, hai tay vừa hất bay phi đao thì đã có một tia sáng lạnh lẽo hiện lên ở đối diện.
Vầng sáng màu xanh đậm trên thanh đao hệt như vết tích của thần tiên, trực tiếp xẹt qua khuôn mặt trắng bệch của hòa thượng phá giới. Lần này, ông ta bị đánh trúng ngay chính diện, chỉ biết ngửa người ra sau. Không cần quay đầu lại thì hòa thượng phá giới cũng biết, với phương hướng này thì hiển nhiên ông ta đã ngã ra khỏi phạm vi của năm sợi dây xích sắt rồi…
Một loạt các động tác ám sát đã hoàn thành.
Khai Tâm cũng chẳng thèm nhìn tên hòa thượng phá giới đã bay ra khỏi vách núi ấy nữa. Hắn nhẹ nhàng phủi vạt áo, liếc nhìn sang người chơi ở trên dây xích đã dừng lại chứ không tiếp tục tiến tới nữa – U Minh.
Thu ánh mắt về, Khai Tâm hờ hững bước đi khoảng mười mét, chậm rãi nhặt lấy hộp gấm ở đó lên rồi quay lại ngọn núi.
U Minh vẫn còn giữ nguyên tư thế và khựng người lại ở chỗ đó, đôi mắt hắn ta nhìn chăm chú vào hộp gấm mà Khai Tâm đang ôm, nhưng lại chẳng dám động đậy gì cả. Đùa gì chứ, vừa tận mắt nhìn thấy đối phương dễ dàng hất văng một cao thủ cảnh giới Huyền Diệu ra khỏi vách núi như thế, hắn ta mà qua đó thì chẳng phải tự tìm cái chết sao?
Nhưng vì không muốn để mất khí thế và thể diện của mình, hắn ta hô to lên: "Nhất Phẩm Đường muốn mua thứ trong tay các hạ với giá cao, cứ việc ra giá đi."
Phủi bụi trên hộp gấm đi, Khai Tâm đứng ngạo nghễ trên vách núi, tư thế phiêu dật như tiên, nghe thấy U Minh xưng tên ra như thế, hắn lạnh lùng nhìn sang…
"Keng!"
Bách Chiến Đao cắm thẳng vào vách đá, tạo nên tiếng vang hùng hổ!
Lưỡi đao sắc bén lóe ra!
Bình luận facebook