Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207: Nhung Sam Hiệp Cơ Phong
Editor:Nguyetmai
Miếu Quan Công ở thôn Tiên Hồ.
Những khuôn mặt quen thuộc lần lượt bước loạng choạng ra khỏi miếu, tâm trạng phẫn nộ tột cùng của Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc dần dần ổn định lại.
Nhất là khi biết được tình hình trong đó từ miệng của những người khác, trái tim họ càng thêm lạnh lẽo. Sắc mặt âm trầm, nhiệt độ bị giảm xuống đột ngột cùng sát ý ngày càng dày đặc khiến những người đang cười trên nỗi đau của người khác vội vàng cúi đầu tránh xa…
"Thế có nghĩa là, các người đều chết trong tay Khai Tâm… Chỉ một mình hắn…"
"…"
Nghe vậy, hai mươi mấy người chơi với sắc mặt nhợt nhạt và suy yếu đều cúi đầu xuống, xấu hổ không nói lời nào.
Sau khi đã xác nhận được sự phỏng đoán cua mình, chút máu vốn cũng không nhiều trên mặt Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc lập tức chạy đi hơn một nửa, trắng bệch một cách khác thường. Cả hai hít sâu một hơi, lặng đi một hồi lâu.
Mặc dù việc chết dưới ám khí mạnh mẽ Bạo Vũ Lê Hoa Châm của Đường Môn làm họ bị thương rất nặng, nhưng sự phẫn nộ và không cam lòng còn nhiều hơn nữa!
Nhưng bây giờ… Gần một trăm cao thủ hàng đầu đi vây giết Khai Tâm, đáng lý ra phải chắc như bắp mới đúng, ấy vậy mà lại xuất hiện tình hình ngoài dự đoán thế này. Nhóm cao thủ được nể trọng trong bang phái, những trụ cột vững vàng của bang lại bị kẻ địch một thân một mình xông tới giết chết hơn hai mươi người, hơn nữa còn chẳng thể làm gì được! Chẳng những họ không thể làm Khai Tâm bị thương, mà thậm chí còn không phá vỡ được hộ thể của hắn!!!
Cô Độc Trường Lạc vốn là một người cực kỳ ngạo mạn và không coi những người chơi bình thường ra gì, nhưng hôm nay, hắn ta đã bị Khai Tâm phá tan lòng kiêu ngạo ấy trong hai lần liên tục.
Ngồi khoanh chân xuống đất, lồng ngực hắn ta không ngừng phập phồng, cơn giận trong lòng không biết trút vào đâu, càng nghĩ càng thấy khó chịu…
"Trường Lạc huynh."
Tư Đồ Lạc Vũ mưu mô hơn thì chỉ thoáng biến sắc rồi lại trở về bình thường, khuôn mặt hắn ta chẳng hề hiện lên cảm xúc vui giận, nói: "Tạm thời đừng sốt ruột, cho dù Khai Tâm có lợi hại đến đâu thì hắn ta cũng chỉ có một mình, chỉ là một người chơi cảnh giới Tạo Hóa… Chúng ta có nhiều người như thế, hộ thể của hắn không cầm cự được lâu đâu, rồi hắn cũng sẽ phải trả giá."
Thực ra hắn ta cũng không để ý đến những hy sinh trong lần này, hơn nữa hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi, chỉ cần có thể đánh bại và áp chế được Khai Tâm, cho dù phải chết thêm một vài người nữa thì hắn ta cũng không thấy xót. Còn có Nhất Phẩm Đường chống lưng cho là Lạc Vũ Môn nên vẫn còn có cơ hội thở dốc, còn có cơ hội trỗi dậy.
Thế nhưng, Cô Độc Trường Lạc lại khác.
Hắn ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thở dài: "Huynh đừng quên, bây giờ mới chỉ là một mình Khai Tâm thôi, trong đó vẫn còn ba tên nữa…"
Ý của hắn ta là, một mình Khai Tâm đã khó đối phó thế rồi, nếu bốn người hợp lực lại với nhau, e là những tổn thất của hai bang phái sẽ tăng lên gấp đôi.
"…"
Nhíu mày, Tư Đồ Lạc Vũ đang định an ủi tiếp thì bên cạnh hắn ta bỗng vang lên những tiếng hô ngạc nhiên. Hai người ngẩng đầu lên, lại có hai người nữa bước ra khỏi miếu, là người của phái Trường Lạc…
Thêm hai huynh đệ nữa bị thiệt mạng, sắc mặt của Cô Độc Trường Lạc tái mét đi, lông mày càng nhíu chặt hơn.
"Là các ngươi à? Tình hình trong đó thế nào rồi?"
Lúc hai người tới gần, có người trong đám đông nhận ra đây là một trong số những người chơi mà Cơ Phong đã cử vào mật thất của Tử Lang Nữ, họ lập tức tò mò, hỏi xem có chuyện gì xảy ra trong đó.
"..."
Hai người trao cho nhau một biểu cảm đắng chát, kể lại chuyện sau khi vào trong mật thất của Tử Lang Nữ từ đầu đến đuôi.
Họ nói rằng, sau khi Cơ Phong bảo họ vào mật thất của Tử Lang Nữ, vốn dĩ họ định đánh bất ngờ cho người bên trong không kịp trở tay, thế nhưng trước khi vào đến đại sảnh, họ đã bị một người chơi tên là Dược Thạch Vạn Năng cầm chân một hồi.
"Dược Thạch Vạn Năng?"
Tư Đồ Lạc Vũ nhíu mày, có vẻ như nghĩ tới điều gì đó.
Những người bên cạnh đều không hề phát hiện ra, người kia gật đầu: "Đúng thế, người có khinh công rất đỉnh ấy. Mấy người chúng tôi không thể đuổi theo hắn ta được, suýt thì bị hắn ta làm bị thương, cuối cùng phải hợp sức dồn hắn ta vào trong đại sảnh của mật thất."
"Nhóm của Khai Tâm chỉ có bốn người, Khai Tâm đang ở bên ngoài, một người đang cầm chân các ngươi, chẳng lẽ hai tên còn lại có thể chống chọi được với Tử Lang Nữ sao?
Lúc này, có người bỗng nghĩ tới điểm này, đám người xung quanh đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, hoảng sợ không thôi!
"Không!" Người đó cười khổ: "Trong đó còn có một người."
"Hồng Trần?"
Hơi thở của Cô Độc Trường Lạc hơi dừng lại, nói ra tên của một người mà hắn ta chưa từng quên đi.
"Đúng thế, chính là hắn ta!"
"Quả nhiên, bọn chúng đã hợp tác với nhau."
Giờ khắc này, Tư Đồ Lạc Vũ cũng cảm thấy áp lực trên vai nặng nề hơn nhiều, thế nhưng khi nghĩ kĩ lại, hắn lại cảm thấy không hợp lý: "Không đúng, cho dù có Hồng Trần thì hắn ta vẫn còn bị thương, không thể có chuyện ba người mà đương đầu được với Tử Lang Nữ, sao các ngươi lại chết?"
"Là Hồng Trần."
Hai người cười khổ, đồng thời trả lời: "Ta cũng không biết rõ tình hình cụ thể cho lắm. Hình như hôm nay có gì đó lạ lắm, như thể bọn chúng có cách để nhìn thấy Tử Lang Nữ, hơn nữa thực lực của Tử Lang Nữ cũng yếu hơn bình thường nhiều. Hai người còn lại dễ dàng cầm chân được Tử Lang Nữ… Hồng Trần và Dược Thạch Vạn Năng vừa bắt tay với nhau là bọn ta không thể kháng cự nổi. Đúng rồi, hình như… Vết thương của Hồng Trần đã khỏi rồi. Hai bọn ta đã chết, hắn là mấy người còn lại sẽ chạy thôi."
"…"
Lúc này, nhóm người ngoài Miếu Quan Công đều rơi vào lặng đi.
Ngay cả Tư Đồ Lạc Vũ cũng bắt đầu thấy dao động về sự tự tin sẽ giết được Khai Tâm của mình.
Hồng Trần và Khai Tâm bắt tay với nhau, chắc chắn sẽ tạo thành một mối uy hiếp lớn cho đội ngũ bên ngoài!
Mặc dù không muốn thừa nhận và đối mặt, thế nhưng, quả thực không có khả năng vây giết được Khai Tâm…
Chết nhiều người thế này mà không thể bắt được Khai Tâm và Hồng Trần, còn để hai tên khó giải quyết này hợp tác với nhau, giết nhiều người như thế.
Hướng đi của chuyện này đã hoàn toàn vượt qua khả năng khống chế của Tư Đồ Lạc Vũ!
"Làm gì bây giờ?"
Cô Độc Trường Lạc nhìn sang Tư Đồ Lạc Vũ, cảm giác sức cùng lực kiệt, cho dù bây giờ tới Động Hồ Ly thì cũng chẳng thể vào trong được. Từ tầng thứ nhất đến nơi cuối cùng của tầng thứ hai cần nửa tiếng trở lên, lại còn phải lãng phí thời gian với đám người chơi căm phẫn sục sôi ở ngoài Động Hồ Ly…
"Còn làm gì được nữa?"
Khuôn mặt của Tư Đồ Lạc Vũ cũng chỉ toàn sự bất đắc dĩ và bất lực, bây giờ người của hai bang phái đều đang chiến đấu, không thể nhận thư từ bồ câu được, cũng chẳng thể hạ lệnh để thay đổi điều gì.
Hơn nữa, hắn ta đang bắt đầu suy nghĩ, sau vụ thất bại ở Động Hồ Ly lần này, hắn ta phải trần thuật với đường chủ thế nào mới có thể điều động được nhiều thành viên nòng cốt hơn nữa để ra tay với Khai Tâm.
Hắn ta có cảm giác, Khai Tâm đã có mâu thuẫn với họ rồi, nếu để đối phương ngày càng mạnh lên, rất có thể đến lúc đó, đường chủ Mộng Vân đứng ở vị trí số một của Phượng bảng cũng khó mà áp chế được!
…
Trong lúc Tư Đồ Lạc Vũ, Cô Độc Trường Lạc đang tính xem phải giải quyết hậu quả thế nào, cuộc chiến ở trong Động Hồ Ly đã chuyển từ kịch liệt sang thế giằng co.
Người của hai bang phái dần dần tìm ra lối đánh của Khai Tâm.
Mặc dù Vô Ảnh Tật Phong Cước rất dồn dập, nhưng lực sát thương không mạnh.
Đao pháp tuy rằng bá đạo, nhưng tốc độ đánh không nhanh, nếu không có hộ thể phòng ngự bất phàm, e là đã bị kiếm của bọn chúng chém nát rồi!
"Đội thứ nhất, lui!"
"Đội thứ hai, giết!"
Cơ Phong đứng quan sát một lúc ở bên ngoài chủ động đảm nhiệm chức vụ chỉ huy hai bang phái. Hắn ta đứng ngoài vòng chiến, cất giọng chỉ huy đội ngũ tiến công và phòng ngự.
Dưới sự ra lệnh của Cơ Phong, những người bao vây xung quanh Khai Tâm dần dần thích ứng được, hàng ngũ chỉnh tề, công thủ có trật tự theo mệnh lệnh của hắn ta, đúng là đã làm giảm số người chết và bị thương.
Trong mỗi một lượt công kích, ít nhất có bốn người dồn sức đánh vào vầng sáng màu vàng trên người Khai Tâm…
Sau mỗi lần như thế, hộ thể sẽ chấn động mạnh, màu sắc cũng nhạt đi đôi chút.
Lúc đầu Khai Tâm còn không phát hiện ra, mãi đến khi Kim Chung Tráo càng lúc càng ảm đạm, khả năng phòng ngự giảm hẳn xuống đến mức độ nguy hiểm, rốt cuộc Khai Tâm cũng phát hiện ra người đàn ông trung niên đang ra lệnh ở ngoài vòng chiến từ khe hở của đám người đó.
"Cơ Phong?"
Trong lúc mờ mịt, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, khiến Khai Tâm hơi ngỡ ngàng.
Rầm!
Loạt công kích đến từ đằng sau đồng thời đánh trúng Khai Tâm, Kim Chung Tráo rung mạnh lên và hoàn toàn sụp đổ, Khai Tâm cũng bị nguồn lực còn sót lại đánh bay ra khỏi đám đông, đập mạnh vào trên vách tường.
Miếu Quan Công ở thôn Tiên Hồ.
Những khuôn mặt quen thuộc lần lượt bước loạng choạng ra khỏi miếu, tâm trạng phẫn nộ tột cùng của Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc dần dần ổn định lại.
Nhất là khi biết được tình hình trong đó từ miệng của những người khác, trái tim họ càng thêm lạnh lẽo. Sắc mặt âm trầm, nhiệt độ bị giảm xuống đột ngột cùng sát ý ngày càng dày đặc khiến những người đang cười trên nỗi đau của người khác vội vàng cúi đầu tránh xa…
"Thế có nghĩa là, các người đều chết trong tay Khai Tâm… Chỉ một mình hắn…"
"…"
Nghe vậy, hai mươi mấy người chơi với sắc mặt nhợt nhạt và suy yếu đều cúi đầu xuống, xấu hổ không nói lời nào.
Sau khi đã xác nhận được sự phỏng đoán cua mình, chút máu vốn cũng không nhiều trên mặt Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc lập tức chạy đi hơn một nửa, trắng bệch một cách khác thường. Cả hai hít sâu một hơi, lặng đi một hồi lâu.
Mặc dù việc chết dưới ám khí mạnh mẽ Bạo Vũ Lê Hoa Châm của Đường Môn làm họ bị thương rất nặng, nhưng sự phẫn nộ và không cam lòng còn nhiều hơn nữa!
Nhưng bây giờ… Gần một trăm cao thủ hàng đầu đi vây giết Khai Tâm, đáng lý ra phải chắc như bắp mới đúng, ấy vậy mà lại xuất hiện tình hình ngoài dự đoán thế này. Nhóm cao thủ được nể trọng trong bang phái, những trụ cột vững vàng của bang lại bị kẻ địch một thân một mình xông tới giết chết hơn hai mươi người, hơn nữa còn chẳng thể làm gì được! Chẳng những họ không thể làm Khai Tâm bị thương, mà thậm chí còn không phá vỡ được hộ thể của hắn!!!
Cô Độc Trường Lạc vốn là một người cực kỳ ngạo mạn và không coi những người chơi bình thường ra gì, nhưng hôm nay, hắn ta đã bị Khai Tâm phá tan lòng kiêu ngạo ấy trong hai lần liên tục.
Ngồi khoanh chân xuống đất, lồng ngực hắn ta không ngừng phập phồng, cơn giận trong lòng không biết trút vào đâu, càng nghĩ càng thấy khó chịu…
"Trường Lạc huynh."
Tư Đồ Lạc Vũ mưu mô hơn thì chỉ thoáng biến sắc rồi lại trở về bình thường, khuôn mặt hắn ta chẳng hề hiện lên cảm xúc vui giận, nói: "Tạm thời đừng sốt ruột, cho dù Khai Tâm có lợi hại đến đâu thì hắn ta cũng chỉ có một mình, chỉ là một người chơi cảnh giới Tạo Hóa… Chúng ta có nhiều người như thế, hộ thể của hắn không cầm cự được lâu đâu, rồi hắn cũng sẽ phải trả giá."
Thực ra hắn ta cũng không để ý đến những hy sinh trong lần này, hơn nữa hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi, chỉ cần có thể đánh bại và áp chế được Khai Tâm, cho dù phải chết thêm một vài người nữa thì hắn ta cũng không thấy xót. Còn có Nhất Phẩm Đường chống lưng cho là Lạc Vũ Môn nên vẫn còn có cơ hội thở dốc, còn có cơ hội trỗi dậy.
Thế nhưng, Cô Độc Trường Lạc lại khác.
Hắn ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thở dài: "Huynh đừng quên, bây giờ mới chỉ là một mình Khai Tâm thôi, trong đó vẫn còn ba tên nữa…"
Ý của hắn ta là, một mình Khai Tâm đã khó đối phó thế rồi, nếu bốn người hợp lực lại với nhau, e là những tổn thất của hai bang phái sẽ tăng lên gấp đôi.
"…"
Nhíu mày, Tư Đồ Lạc Vũ đang định an ủi tiếp thì bên cạnh hắn ta bỗng vang lên những tiếng hô ngạc nhiên. Hai người ngẩng đầu lên, lại có hai người nữa bước ra khỏi miếu, là người của phái Trường Lạc…
Thêm hai huynh đệ nữa bị thiệt mạng, sắc mặt của Cô Độc Trường Lạc tái mét đi, lông mày càng nhíu chặt hơn.
"Là các ngươi à? Tình hình trong đó thế nào rồi?"
Lúc hai người tới gần, có người trong đám đông nhận ra đây là một trong số những người chơi mà Cơ Phong đã cử vào mật thất của Tử Lang Nữ, họ lập tức tò mò, hỏi xem có chuyện gì xảy ra trong đó.
"..."
Hai người trao cho nhau một biểu cảm đắng chát, kể lại chuyện sau khi vào trong mật thất của Tử Lang Nữ từ đầu đến đuôi.
Họ nói rằng, sau khi Cơ Phong bảo họ vào mật thất của Tử Lang Nữ, vốn dĩ họ định đánh bất ngờ cho người bên trong không kịp trở tay, thế nhưng trước khi vào đến đại sảnh, họ đã bị một người chơi tên là Dược Thạch Vạn Năng cầm chân một hồi.
"Dược Thạch Vạn Năng?"
Tư Đồ Lạc Vũ nhíu mày, có vẻ như nghĩ tới điều gì đó.
Những người bên cạnh đều không hề phát hiện ra, người kia gật đầu: "Đúng thế, người có khinh công rất đỉnh ấy. Mấy người chúng tôi không thể đuổi theo hắn ta được, suýt thì bị hắn ta làm bị thương, cuối cùng phải hợp sức dồn hắn ta vào trong đại sảnh của mật thất."
"Nhóm của Khai Tâm chỉ có bốn người, Khai Tâm đang ở bên ngoài, một người đang cầm chân các ngươi, chẳng lẽ hai tên còn lại có thể chống chọi được với Tử Lang Nữ sao?
Lúc này, có người bỗng nghĩ tới điểm này, đám người xung quanh đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, hoảng sợ không thôi!
"Không!" Người đó cười khổ: "Trong đó còn có một người."
"Hồng Trần?"
Hơi thở của Cô Độc Trường Lạc hơi dừng lại, nói ra tên của một người mà hắn ta chưa từng quên đi.
"Đúng thế, chính là hắn ta!"
"Quả nhiên, bọn chúng đã hợp tác với nhau."
Giờ khắc này, Tư Đồ Lạc Vũ cũng cảm thấy áp lực trên vai nặng nề hơn nhiều, thế nhưng khi nghĩ kĩ lại, hắn lại cảm thấy không hợp lý: "Không đúng, cho dù có Hồng Trần thì hắn ta vẫn còn bị thương, không thể có chuyện ba người mà đương đầu được với Tử Lang Nữ, sao các ngươi lại chết?"
"Là Hồng Trần."
Hai người cười khổ, đồng thời trả lời: "Ta cũng không biết rõ tình hình cụ thể cho lắm. Hình như hôm nay có gì đó lạ lắm, như thể bọn chúng có cách để nhìn thấy Tử Lang Nữ, hơn nữa thực lực của Tử Lang Nữ cũng yếu hơn bình thường nhiều. Hai người còn lại dễ dàng cầm chân được Tử Lang Nữ… Hồng Trần và Dược Thạch Vạn Năng vừa bắt tay với nhau là bọn ta không thể kháng cự nổi. Đúng rồi, hình như… Vết thương của Hồng Trần đã khỏi rồi. Hai bọn ta đã chết, hắn là mấy người còn lại sẽ chạy thôi."
"…"
Lúc này, nhóm người ngoài Miếu Quan Công đều rơi vào lặng đi.
Ngay cả Tư Đồ Lạc Vũ cũng bắt đầu thấy dao động về sự tự tin sẽ giết được Khai Tâm của mình.
Hồng Trần và Khai Tâm bắt tay với nhau, chắc chắn sẽ tạo thành một mối uy hiếp lớn cho đội ngũ bên ngoài!
Mặc dù không muốn thừa nhận và đối mặt, thế nhưng, quả thực không có khả năng vây giết được Khai Tâm…
Chết nhiều người thế này mà không thể bắt được Khai Tâm và Hồng Trần, còn để hai tên khó giải quyết này hợp tác với nhau, giết nhiều người như thế.
Hướng đi của chuyện này đã hoàn toàn vượt qua khả năng khống chế của Tư Đồ Lạc Vũ!
"Làm gì bây giờ?"
Cô Độc Trường Lạc nhìn sang Tư Đồ Lạc Vũ, cảm giác sức cùng lực kiệt, cho dù bây giờ tới Động Hồ Ly thì cũng chẳng thể vào trong được. Từ tầng thứ nhất đến nơi cuối cùng của tầng thứ hai cần nửa tiếng trở lên, lại còn phải lãng phí thời gian với đám người chơi căm phẫn sục sôi ở ngoài Động Hồ Ly…
"Còn làm gì được nữa?"
Khuôn mặt của Tư Đồ Lạc Vũ cũng chỉ toàn sự bất đắc dĩ và bất lực, bây giờ người của hai bang phái đều đang chiến đấu, không thể nhận thư từ bồ câu được, cũng chẳng thể hạ lệnh để thay đổi điều gì.
Hơn nữa, hắn ta đang bắt đầu suy nghĩ, sau vụ thất bại ở Động Hồ Ly lần này, hắn ta phải trần thuật với đường chủ thế nào mới có thể điều động được nhiều thành viên nòng cốt hơn nữa để ra tay với Khai Tâm.
Hắn ta có cảm giác, Khai Tâm đã có mâu thuẫn với họ rồi, nếu để đối phương ngày càng mạnh lên, rất có thể đến lúc đó, đường chủ Mộng Vân đứng ở vị trí số một của Phượng bảng cũng khó mà áp chế được!
…
Trong lúc Tư Đồ Lạc Vũ, Cô Độc Trường Lạc đang tính xem phải giải quyết hậu quả thế nào, cuộc chiến ở trong Động Hồ Ly đã chuyển từ kịch liệt sang thế giằng co.
Người của hai bang phái dần dần tìm ra lối đánh của Khai Tâm.
Mặc dù Vô Ảnh Tật Phong Cước rất dồn dập, nhưng lực sát thương không mạnh.
Đao pháp tuy rằng bá đạo, nhưng tốc độ đánh không nhanh, nếu không có hộ thể phòng ngự bất phàm, e là đã bị kiếm của bọn chúng chém nát rồi!
"Đội thứ nhất, lui!"
"Đội thứ hai, giết!"
Cơ Phong đứng quan sát một lúc ở bên ngoài chủ động đảm nhiệm chức vụ chỉ huy hai bang phái. Hắn ta đứng ngoài vòng chiến, cất giọng chỉ huy đội ngũ tiến công và phòng ngự.
Dưới sự ra lệnh của Cơ Phong, những người bao vây xung quanh Khai Tâm dần dần thích ứng được, hàng ngũ chỉnh tề, công thủ có trật tự theo mệnh lệnh của hắn ta, đúng là đã làm giảm số người chết và bị thương.
Trong mỗi một lượt công kích, ít nhất có bốn người dồn sức đánh vào vầng sáng màu vàng trên người Khai Tâm…
Sau mỗi lần như thế, hộ thể sẽ chấn động mạnh, màu sắc cũng nhạt đi đôi chút.
Lúc đầu Khai Tâm còn không phát hiện ra, mãi đến khi Kim Chung Tráo càng lúc càng ảm đạm, khả năng phòng ngự giảm hẳn xuống đến mức độ nguy hiểm, rốt cuộc Khai Tâm cũng phát hiện ra người đàn ông trung niên đang ra lệnh ở ngoài vòng chiến từ khe hở của đám người đó.
"Cơ Phong?"
Trong lúc mờ mịt, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, khiến Khai Tâm hơi ngỡ ngàng.
Rầm!
Loạt công kích đến từ đằng sau đồng thời đánh trúng Khai Tâm, Kim Chung Tráo rung mạnh lên và hoàn toàn sụp đổ, Khai Tâm cũng bị nguồn lực còn sót lại đánh bay ra khỏi đám đông, đập mạnh vào trên vách tường.
Bình luận facebook