Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236: Hạ chiến thư
Editor:Nguyetmai
"Thảo nào người ngoài bình luận rằng Mạc Phong muội muội còn phong độ hơn cả nam nhi, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Được, vậy tỷ tỷ ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn."
Mộng Vân mỉm cười khen ngợi một câu, đôi mắt nàng ta liếc nhìn những đệ tử của Hiệp Nghĩa Môn, rồi dừng lại trên khuôn mặt Mạc Phong: "Thực ra, lần này Nhất Phẩm Đường ta đến Vu Hồ là muốn mượn dùng một nơi."
Sắc mặt ai nấy đều cứng lại.
Mạc Phong nhíu mày bảo: "Nói thẳng đi."
"Động Hồ Ly."
Đôi mắt của Mộng Vân rất phức tạp, nàng ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt đã hơi biến đổi của Mạc Phong, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: "Gần đây Hiệp Nghĩa Môn đã đạt được rất nhiều tài nguyên ở Động Hồ Ly, phát triển một cách mạnh mẽ và nhanh chóng. Thực ra tỷ tỷ đã nghĩ đến chuyện tới đây xem thử từ lâu, dù sao thì ưu thế tài nguyên như Động Hồ Ly vẫn rất hiếm thấy, nhiều bang phái thèm muốn đã lâu… Có điều, lúc đó Hiệp Nghĩa Môn lại nảy sinh xung đột với Lạc Vũ Môn, tỷ tỷ ta lại được xưng là song phượng trên bảng xếp hạng với Mạc Phong muội muội, không muốn bị người ta nói là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thế nên cứ cố gắng đè nén suy nghĩ ấy xuống… Bây giờ, quả nhiên Hiệp Nghĩa Môn đã ngày càng lớn mạnh rồi, thật đáng chúc mừng!"
"Quá khen."
Mặc dù Mạc Phong rất ngay thẳng, nhưng nàng ta không phải đồ đần, vẫn nhận ra được hàm ý trong câu nói của Mộng Vân, vì thế trả lời rất nhạt nhẽo.
Thế nhưng, điều này không thể làm gián đoạn kế hoạch tiến quân vào Động Hồ Ly của Mộng Vân: "Mặc dù Động Hồ Ly là tài nguyên chung của tất cả mọi người chơi trong "Giang hồ", nhưng ai cũng biết mức độ khống chế của Hiệp Nghĩa Môn với nó. Lần này, tỷ tỷ dẫn người trong phái tới cảm nhận sức hấp dẫn của Động Hồ Ly, không muốn Hiệp Nghĩa Môn hiểu lầm chuyện gì. Vì thế ta mới mời muội muội tới đây để giải thích và hy vọng Mạc Phong muội muội có thể thông cảm cho sự khó xử của phụ nữ chúng ta."
Mặc dù ý định của Mộng Vân là vào Động Hồ Ly để tranh giành những tài nguyên đã bị Hiệp Nghĩa Môn chiếm đoạt, nhưng những gì mà nàng ta nói lại như rất có tình có lý, cứ như Hiệp Nghĩa Môn nợ nàng ta một ân tình. Hơn nữa lại tỏ vẻ như suy xét cho Hiệp Nghĩa Môn về mọi mặt, khiến người ta cảm thấy nếu từ chối thì thật là đuối lý.
Mạc Phong nhíu mày, mở miệng nói: "Tỷ tỷ lo lắng quá rồi, Động Hồ Ly vốn cũng không phải là…"
"Đợi đã."
Một giọng nói vang dội bỗng vọng tới, ngắt lời Mạc Phong.
Hai cô gái đồng thời nhíu mày quay đầu lại, thì ra là phó môn chủ Lâm Tiêu của Hiệp Nghĩa Môn.
Đôi mắt của Lâm Tiêu rất nặng nề, hắn ta từ tốn bước ra khỏi đội ngũ, nhìn chăm chú vào Mộng Vân đã quay lại đó, khóe miệng mang theo nụ cười chế nhạo: "Vân đường chủ, ta cũng tán thành với những gì mà ngươi nói vừa rồi, nhưng ta có một câu hỏi muốn thỉnh giáo, không nói ra thì ta sẽ không được thoải mái!"
Dù sao cũng là một người hơn ba mươi tuổi, đã trải đời rất nhiều, hắn ta không muốn em gái Mạc Phong vừa mới vào đời bị rơi vào cái bẫy mà Mộng Vân giăng sẵn như thế.
"Thì ra là Lâm phó môn chủ Lâm Tiêu mà người đời xưng là Nghĩa Khí Hầu, xin cứ nói đi đừng ngại."
Mặc dù Mộng Vân nói như thế, nhưng đôi mắt lại dời sang phía Mạc Phong, mang theo một nụ cười thản nhiên.
Sắc mặt của Mạc Phong hơi giận dữ, nhưng không nói gì cả.
Đúng là thường ngày trong bang phái, Lâm Tiêu có uy vọng không kém gì nàng ta, rất nhiều chuyện là do hắn ta một tay xử lý. Nhưng dù sao lần này cũng là cuộc đối thoại giữa hai người đứng đầu bang phái, đột nhiên Lâm Tiêu lại chen vào, khiến trong lòng nàng ta ít nhiều gì cũng không thoải mái.
"Được."
Lâm Tiêu cười to một tiếng không chút khách sáo: "Bọn ta hiểu rất rõ ý của Mộng Vân đường chủ, Nhất Phẩm Đường coi trọng Động Hồ Ly, muốn kiếm chút lợi ích từ tay bọn ta. Nhưng trong lời giải thích của bản thân Vân đường chủ, liệu có ý chia đều tài nguyên của Động Hồ Ly hay không? Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc bọn ta cũng có thể đi đến rừng Tê Giác và đồng bằng Lạc Hà để chia đều tài nguyên với Nhất Phẩm Đường hay không?"
"Lâm phó môn chủ thật biết cách tranh luận, nhưng tài nguyên làm sao mà chia đều được? Chẳng ai biết được bên nào được bao nhiêu, nên đương nhiên là không thể chia đều được…"
"Vậy ý của Vân đường chủ là, sau khi vào Động Hồ Ly thì sẽ dựa vào bản lĩnh của mình?" Nói đến đây, Lâm Tiêu cười to: "Ha ha, thế thì càng thú vị, trong việc tranh đoạt tài nguyên, khó mà tránh khỏi những xung đột. Huống chi mỗi lần Động Hồ Ly reset thì chỉ có một con Tử Lang Nữ, vợ chồng Yêu Hoa càng là độc nhất vô nhị. Xem ra lần này Vân đường chủ tới là để hạ chiến thư với Hiệp Nghĩa Môn bọn ta rồi!"
Nói đến phần sau, giọng nói của Lâm Tiêu hết sức chắc chắn, những đệ tử Hiệp Nghĩa Môn ở xung quanh cũng chợt hiểu ra, đôi mắt nhìn về phía Mộng Vân xuất hiện thù địch.
"…"
Đón nhận ánh mắt dọa dẫm của Lâm Tiêu, Mộng Vân lặng đi một lúc, sau đó thở dài một tiếng: "Đây không phải ý của ta, nhưng thần khí xuất hiện trên thế gian, khó mà tránh được ham muốn. Không riêng gì ta, rất nhiều bang phái và nhân sĩ võ lâm đều đã tụ tập đến Vu Hồ, ngay cả người của Lăng Tiêu Cung cũng tới. Mạc Phong muội muội, người trong "Giang hồ", thân bất do kỷ, ta nghĩ muội có thể hiểu được."
"Nếu đã thế thì cần gì phải viện nhiều lý do như vậy."
"Lâm Tiêu!"
Lâm Tiêu vừa dứt lời, Mạc Phong liền gọi thẳng tên hắn ta! Nàng ta nhìn thẳng vào Lâm Tiêu, lông mày dựng lên, vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt. Bị phó môn chủ xen vào liên tục như vậy, rốt cuộc nàng ta cũng không nhịn được.
Hừ.
Biết mình đã nói quá lời, Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn đi nơi khác, biểu cảm như không thèm quan tâm tới nữa…
"Vân đường chủ đừng trách, Lâm phó môn chủ luôn như thế đấy. Từ khi Hồng Trần gặp chuyện, hắn ta vẫn phụ trách ở Động Hồ Ly, không muốn có người tới quấy rầy."
"Ta có thể hiểu được." Mộng Vân mỉm cười gật đầu: "Nói ra thì lần này tỷ tỷ cũng quá đường đột rồi, nhất định sau này sẽ tới tạ tội."
"Nặng lời rồi! Ta hiểu ý của Vân đường chủ, nhưng chắc chắn là Hiệp Nghĩa Môn ta sẽ không từ bỏ Động Hồ Ly đâu! Vì thế, dù ngày mai Tử Lang Nữ hay vợ chồng Yêu Hoa thuộc về ai thì cũng dựa vào bản lĩnh thực sự, Mạc Phong cáo từ!"
Dứt lời, nàng ta đứng lên một cách dứt khoát, chắp tay lại rồi xuống lầu nhanh như một cơn gió, cả Lâm Tiêu và Hồng Trần đều không gọi lại.
Lâm Tiêu và Hồng Trần nhìn Mộng Vân bằng đôi mắt phức tạp, Lâm Tiêu nói một câu "Lâm Tiêu sẽ chờ Vân đường chủ giá lâm ở Động Hồ Ly!" rồi mới dẫn đội ngũ rời đi…
Sau khi cả đám người rời đi, Mộng Vân đặt chén trà xuống, nhìn về phía hai người đàn ông ăn mặc rất bình thường ở một cái bàn trong góc khuất, mỉm cười rồi bước đi.
Trong góc khuất không mấy ai chú ý tới, sau khi Mộng Vân rời đi, hai người đàn ông đó mới thu ánh mắt về, khuôn mặt mang theo nụ cười: "Quả nhiên đường chủ không đoán sai chút nào, để một người phụ nữ làm chủ, hơn nữa lại là một người phụ nữ có năng lực nhưng không có thủ đoạn và chưa trải đời, bang phái có mạnh đến đâu thì cũng sẽ tồn tại một điểm yếu trí mạng, ắt hẳn cái tên Lâm Tiêu kia mới là người giúp Hiệp Nghĩa Môn phát triển!"
Người nói chuyện không phải ai xa lạ, mà là bang chủ Tư Đồ Lạc Vũ của bang phái dưới trướng Nhất Phẩm Đường.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện với Tư Đồ Lạc Vũ bị tấm rèm che khuất đi, vạt áo trước ngực in hình con rết màu vàng óng, vẻ mặt kiêu căng và lạnh lùng: "Đúng là có thể lợi dụng điểm này thật, hơn nữa lần này đường chủ hạ chiến thư ngay trước mặt Hiệp Nghĩa Môn, người bình tĩnh đến mấy cũng không thể nào bình tĩnh được. Cộng thêm sự ly gián ngầm nữa, lần này Hiệp Nghĩa Môn trở về, chắc chắn sẽ lên kế hoạch và tranh cãi. Chỉ cần giải quyết bất kỳ một trong hai tên Lâm Tiêu và Mạc Phong, thì Hiệp Nghĩa Môn căn bản chỉ là một đám ô hợp mà thôi…"
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa thư bỗng xuất hiện giữa hai người.
"Đây là…"
Người đàn ông có hoa văn con rết màu vàng ở trước ngực mở tờ giấy ra đọc, sắc mặt hắn ta tái mét! Hắn ta giận dữ đánh "rầm" lên mặt bàn một tiếng và đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đáng chết! Thằng ranh Khai Tâm! Dám đến trụ sở để ức hiếp ta!"
"Thảo nào người ngoài bình luận rằng Mạc Phong muội muội còn phong độ hơn cả nam nhi, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Được, vậy tỷ tỷ ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn."
Mộng Vân mỉm cười khen ngợi một câu, đôi mắt nàng ta liếc nhìn những đệ tử của Hiệp Nghĩa Môn, rồi dừng lại trên khuôn mặt Mạc Phong: "Thực ra, lần này Nhất Phẩm Đường ta đến Vu Hồ là muốn mượn dùng một nơi."
Sắc mặt ai nấy đều cứng lại.
Mạc Phong nhíu mày bảo: "Nói thẳng đi."
"Động Hồ Ly."
Đôi mắt của Mộng Vân rất phức tạp, nàng ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt đã hơi biến đổi của Mạc Phong, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: "Gần đây Hiệp Nghĩa Môn đã đạt được rất nhiều tài nguyên ở Động Hồ Ly, phát triển một cách mạnh mẽ và nhanh chóng. Thực ra tỷ tỷ đã nghĩ đến chuyện tới đây xem thử từ lâu, dù sao thì ưu thế tài nguyên như Động Hồ Ly vẫn rất hiếm thấy, nhiều bang phái thèm muốn đã lâu… Có điều, lúc đó Hiệp Nghĩa Môn lại nảy sinh xung đột với Lạc Vũ Môn, tỷ tỷ ta lại được xưng là song phượng trên bảng xếp hạng với Mạc Phong muội muội, không muốn bị người ta nói là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thế nên cứ cố gắng đè nén suy nghĩ ấy xuống… Bây giờ, quả nhiên Hiệp Nghĩa Môn đã ngày càng lớn mạnh rồi, thật đáng chúc mừng!"
"Quá khen."
Mặc dù Mạc Phong rất ngay thẳng, nhưng nàng ta không phải đồ đần, vẫn nhận ra được hàm ý trong câu nói của Mộng Vân, vì thế trả lời rất nhạt nhẽo.
Thế nhưng, điều này không thể làm gián đoạn kế hoạch tiến quân vào Động Hồ Ly của Mộng Vân: "Mặc dù Động Hồ Ly là tài nguyên chung của tất cả mọi người chơi trong "Giang hồ", nhưng ai cũng biết mức độ khống chế của Hiệp Nghĩa Môn với nó. Lần này, tỷ tỷ dẫn người trong phái tới cảm nhận sức hấp dẫn của Động Hồ Ly, không muốn Hiệp Nghĩa Môn hiểu lầm chuyện gì. Vì thế ta mới mời muội muội tới đây để giải thích và hy vọng Mạc Phong muội muội có thể thông cảm cho sự khó xử của phụ nữ chúng ta."
Mặc dù ý định của Mộng Vân là vào Động Hồ Ly để tranh giành những tài nguyên đã bị Hiệp Nghĩa Môn chiếm đoạt, nhưng những gì mà nàng ta nói lại như rất có tình có lý, cứ như Hiệp Nghĩa Môn nợ nàng ta một ân tình. Hơn nữa lại tỏ vẻ như suy xét cho Hiệp Nghĩa Môn về mọi mặt, khiến người ta cảm thấy nếu từ chối thì thật là đuối lý.
Mạc Phong nhíu mày, mở miệng nói: "Tỷ tỷ lo lắng quá rồi, Động Hồ Ly vốn cũng không phải là…"
"Đợi đã."
Một giọng nói vang dội bỗng vọng tới, ngắt lời Mạc Phong.
Hai cô gái đồng thời nhíu mày quay đầu lại, thì ra là phó môn chủ Lâm Tiêu của Hiệp Nghĩa Môn.
Đôi mắt của Lâm Tiêu rất nặng nề, hắn ta từ tốn bước ra khỏi đội ngũ, nhìn chăm chú vào Mộng Vân đã quay lại đó, khóe miệng mang theo nụ cười chế nhạo: "Vân đường chủ, ta cũng tán thành với những gì mà ngươi nói vừa rồi, nhưng ta có một câu hỏi muốn thỉnh giáo, không nói ra thì ta sẽ không được thoải mái!"
Dù sao cũng là một người hơn ba mươi tuổi, đã trải đời rất nhiều, hắn ta không muốn em gái Mạc Phong vừa mới vào đời bị rơi vào cái bẫy mà Mộng Vân giăng sẵn như thế.
"Thì ra là Lâm phó môn chủ Lâm Tiêu mà người đời xưng là Nghĩa Khí Hầu, xin cứ nói đi đừng ngại."
Mặc dù Mộng Vân nói như thế, nhưng đôi mắt lại dời sang phía Mạc Phong, mang theo một nụ cười thản nhiên.
Sắc mặt của Mạc Phong hơi giận dữ, nhưng không nói gì cả.
Đúng là thường ngày trong bang phái, Lâm Tiêu có uy vọng không kém gì nàng ta, rất nhiều chuyện là do hắn ta một tay xử lý. Nhưng dù sao lần này cũng là cuộc đối thoại giữa hai người đứng đầu bang phái, đột nhiên Lâm Tiêu lại chen vào, khiến trong lòng nàng ta ít nhiều gì cũng không thoải mái.
"Được."
Lâm Tiêu cười to một tiếng không chút khách sáo: "Bọn ta hiểu rất rõ ý của Mộng Vân đường chủ, Nhất Phẩm Đường coi trọng Động Hồ Ly, muốn kiếm chút lợi ích từ tay bọn ta. Nhưng trong lời giải thích của bản thân Vân đường chủ, liệu có ý chia đều tài nguyên của Động Hồ Ly hay không? Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc bọn ta cũng có thể đi đến rừng Tê Giác và đồng bằng Lạc Hà để chia đều tài nguyên với Nhất Phẩm Đường hay không?"
"Lâm phó môn chủ thật biết cách tranh luận, nhưng tài nguyên làm sao mà chia đều được? Chẳng ai biết được bên nào được bao nhiêu, nên đương nhiên là không thể chia đều được…"
"Vậy ý của Vân đường chủ là, sau khi vào Động Hồ Ly thì sẽ dựa vào bản lĩnh của mình?" Nói đến đây, Lâm Tiêu cười to: "Ha ha, thế thì càng thú vị, trong việc tranh đoạt tài nguyên, khó mà tránh khỏi những xung đột. Huống chi mỗi lần Động Hồ Ly reset thì chỉ có một con Tử Lang Nữ, vợ chồng Yêu Hoa càng là độc nhất vô nhị. Xem ra lần này Vân đường chủ tới là để hạ chiến thư với Hiệp Nghĩa Môn bọn ta rồi!"
Nói đến phần sau, giọng nói của Lâm Tiêu hết sức chắc chắn, những đệ tử Hiệp Nghĩa Môn ở xung quanh cũng chợt hiểu ra, đôi mắt nhìn về phía Mộng Vân xuất hiện thù địch.
"…"
Đón nhận ánh mắt dọa dẫm của Lâm Tiêu, Mộng Vân lặng đi một lúc, sau đó thở dài một tiếng: "Đây không phải ý của ta, nhưng thần khí xuất hiện trên thế gian, khó mà tránh được ham muốn. Không riêng gì ta, rất nhiều bang phái và nhân sĩ võ lâm đều đã tụ tập đến Vu Hồ, ngay cả người của Lăng Tiêu Cung cũng tới. Mạc Phong muội muội, người trong "Giang hồ", thân bất do kỷ, ta nghĩ muội có thể hiểu được."
"Nếu đã thế thì cần gì phải viện nhiều lý do như vậy."
"Lâm Tiêu!"
Lâm Tiêu vừa dứt lời, Mạc Phong liền gọi thẳng tên hắn ta! Nàng ta nhìn thẳng vào Lâm Tiêu, lông mày dựng lên, vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt. Bị phó môn chủ xen vào liên tục như vậy, rốt cuộc nàng ta cũng không nhịn được.
Hừ.
Biết mình đã nói quá lời, Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn đi nơi khác, biểu cảm như không thèm quan tâm tới nữa…
"Vân đường chủ đừng trách, Lâm phó môn chủ luôn như thế đấy. Từ khi Hồng Trần gặp chuyện, hắn ta vẫn phụ trách ở Động Hồ Ly, không muốn có người tới quấy rầy."
"Ta có thể hiểu được." Mộng Vân mỉm cười gật đầu: "Nói ra thì lần này tỷ tỷ cũng quá đường đột rồi, nhất định sau này sẽ tới tạ tội."
"Nặng lời rồi! Ta hiểu ý của Vân đường chủ, nhưng chắc chắn là Hiệp Nghĩa Môn ta sẽ không từ bỏ Động Hồ Ly đâu! Vì thế, dù ngày mai Tử Lang Nữ hay vợ chồng Yêu Hoa thuộc về ai thì cũng dựa vào bản lĩnh thực sự, Mạc Phong cáo từ!"
Dứt lời, nàng ta đứng lên một cách dứt khoát, chắp tay lại rồi xuống lầu nhanh như một cơn gió, cả Lâm Tiêu và Hồng Trần đều không gọi lại.
Lâm Tiêu và Hồng Trần nhìn Mộng Vân bằng đôi mắt phức tạp, Lâm Tiêu nói một câu "Lâm Tiêu sẽ chờ Vân đường chủ giá lâm ở Động Hồ Ly!" rồi mới dẫn đội ngũ rời đi…
Sau khi cả đám người rời đi, Mộng Vân đặt chén trà xuống, nhìn về phía hai người đàn ông ăn mặc rất bình thường ở một cái bàn trong góc khuất, mỉm cười rồi bước đi.
Trong góc khuất không mấy ai chú ý tới, sau khi Mộng Vân rời đi, hai người đàn ông đó mới thu ánh mắt về, khuôn mặt mang theo nụ cười: "Quả nhiên đường chủ không đoán sai chút nào, để một người phụ nữ làm chủ, hơn nữa lại là một người phụ nữ có năng lực nhưng không có thủ đoạn và chưa trải đời, bang phái có mạnh đến đâu thì cũng sẽ tồn tại một điểm yếu trí mạng, ắt hẳn cái tên Lâm Tiêu kia mới là người giúp Hiệp Nghĩa Môn phát triển!"
Người nói chuyện không phải ai xa lạ, mà là bang chủ Tư Đồ Lạc Vũ của bang phái dưới trướng Nhất Phẩm Đường.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện với Tư Đồ Lạc Vũ bị tấm rèm che khuất đi, vạt áo trước ngực in hình con rết màu vàng óng, vẻ mặt kiêu căng và lạnh lùng: "Đúng là có thể lợi dụng điểm này thật, hơn nữa lần này đường chủ hạ chiến thư ngay trước mặt Hiệp Nghĩa Môn, người bình tĩnh đến mấy cũng không thể nào bình tĩnh được. Cộng thêm sự ly gián ngầm nữa, lần này Hiệp Nghĩa Môn trở về, chắc chắn sẽ lên kế hoạch và tranh cãi. Chỉ cần giải quyết bất kỳ một trong hai tên Lâm Tiêu và Mạc Phong, thì Hiệp Nghĩa Môn căn bản chỉ là một đám ô hợp mà thôi…"
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa thư bỗng xuất hiện giữa hai người.
"Đây là…"
Người đàn ông có hoa văn con rết màu vàng ở trước ngực mở tờ giấy ra đọc, sắc mặt hắn ta tái mét! Hắn ta giận dữ đánh "rầm" lên mặt bàn một tiếng và đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đáng chết! Thằng ranh Khai Tâm! Dám đến trụ sở để ức hiếp ta!"
Bình luận facebook