Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242: Hủy bang diệt phái
Editor:Nguyetmai
Trong lúc Vu Hồ sôi trào thì cả đại học Nam Hoa cũng đồng thời nổ tung rồi.
Khai Tâm – cái tên này có ý nghĩa phi phàm đối với họ, là cao thủ số một của đại học Nam Hoa. Mặc dù không tham dự vào cuộc cạnh tranh và đấu võ nào trong trường, nhưng ba con sói cô đơn vẫn luôn đặt tên của hắn ở vị trí đầu tiên, luôn là trụ cột tinh thần của các sinh viên Nam Hoa và Thải Y Môn!
Vốn tưởng rằng sau hơn nửa tháng im hơi lặng tiếng, ít nhiều gì họ cũng đuổi kịp một chút. Không ngờ chuyện đầu tiên mà Khai Tâm làm sau khi xuất quan là lại tiêu diệt Ngũ Độc Môn…
Chưa đến một tiếng, một bang phái có tên tuổi và thế lực trong "Giang hồ" đã bị Khai Tâm chặt cờ, phá biển hiệu, giết hết mọi cao thủ. Để lại một mình môn chủ Ngạo Thương Sinh đã bị cụt tay, nhìn cơ thạch của bang phía bị phá hủy, thảm bại rút khỏi "Giang hồ"! Thế nhưng, trước khi đi, hắn ta đã nói rằng đến khi trở lại, nhất định hắn ta sẽ trả lại tất cả những nỗi nhục và hận thù ngày hôm nay cho Khai Tâm!
Sau một tiếng sụp đổ vang lên, Ngạo Thương Sinh biến mất khỏi "Giang hồ" từ đó.
Đệ tử của Ngũ Độc Môn trở thành những người không có bang phái, mông lung và luống cuống.
Ngũ Độc Môn hoàn toàn biến mất khỏi "Giang hồ"…
Người đã tiêu diệt Ngũ Độc Môn thì lại chỉ như vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới, còn chẳng thèm quan tâm đến những chiến lợi phẩm trên mặt đất. Trước những ánh mắt khâm phục, kính sợ và hâm mộ của vô số người, hắn nhảy lên ngựa, rời khỏi đó theo lối đi mà đám đông tự động tách ra.
"Đù!"
"Tuyệt quá, bao giờ tôi mới có thể một thân một mình làm ra được cái chuyện động trời như thế đây! Thảo nào ngay cả Phượng Vũ cũng bị Khai Tâm lão đại thu hút! Tôi ghen tị với cái phong thái này chết mất!"
Nhờ tin tức lan truyền trong "Bảng giang hồ Nam Hoa", sinh viên đại học Nam Hoa đều biết được tin này, nhanh chóng trở thành đề tài bàn luận nóng hổi. Những thủ lĩnh cao cấp của Thải Y Môn càng cảm thấy phấn chấn hơn, bởi vì Khai Tâm càng mạnh thì tương lai Thải Y Môn càng có nhiều cơ hội phát triển, tốc độ phát triển cũng sẽ tăng lên.
E rằng cả Nam Hoa chỉ có mình Lý Ninh là không vui thôi…
Trước khi "Giang hồ" đi vào hoạt động, rất nhiều sinh viên tới tìm trợ lý giảng viên khoa máy tính là cậu ta, vô số các em khóa sau dùng đôi mắt kính ngưỡng và khâm phục vây quanh cậu ta. Nhưng giờ đây, tất cả mọi người đều bàn tán về Khai Tâm, bàn tán về mọi thứ trong "Giang hồ", khiến cậu ta có cảm giác mất mát khó tả.
Điều khiến cậu ta khó chịu hơn là, kể từ sau khi nhờ cậu ta giúp đỡ, người con gái mà cậu ta vẫn ngầm để ý tới chẳng thấy bóng dáng đâu cả, suốt ngày ở trong game.
"Thế giới giả lập mà cũng khiến tụi bay mê mẩn thế sao? Chỉ là thế giới được tạo thành từ 1 với 0 thôi mà? Mấy cái dãy số nhàm chán… Sao tôi lại ngây thơ như thế chứ!"
Lý Ninh ngồi lẩm bẩm một mình trong ký túc xá một hồi, trước mặt cậu ta là một gói hàng mới tinh, trong đó là chiếc kính thực tế ảo đã khiến cậu ta do dự lâu lắm rồi.
Nhưng nói thật ra, video được tung lên trên trang web cũng làm cậu ta phải say mê, người con trai nào không có ý muốn rong ruổi giang hồ, ân oán rõ ràng?
Hacker thì sao chứ, cũng là con trai cả…
…
"Lão đại, chuyện kích thích như thế mà huynh lại đi chơi trội một mình, không dẫn Tiểu Bắc đi theo gì cả…"
Lúc trở lại Bạch Hổ Lâm, Tiểu Bắc nghe được tin và vội vàng trở về, cậu ta phàn nàn không ngừng, đôi mắt "oán hờn" của cậu ta dính chặt vào người Khai Tâm.
Khai Tâm đã quen với những trò đùa dai của Tiểu Bắc rồi, hắn tiếp tục luyện tập võ công của mình, chuyển dời đề tài: "Lôi đại ca đâu?"
"Huynh ấy hả…"
Mặc dù Tiểu Bắc hay nói luyên thuyên, nhưng khi nhắc đến việc chính thì sẽ không nói những lời thừa thãi, cậu ta đáp lời Khai Tâm: "Sau khi luyện được khinh công, mấy ngày nay ngày nào Lôi đại ca cũng vào Động Hồ Ly, chẳng phải Thải Y Môn của huynh còn thiếu võ học thượng thừa đấy sao? Huynh ấy nói dù sao cũng đang nhàn rỗi, ban ngày thì tới hòn đảo giữa Vu Hồ giết cướp, ban đêm thì tới Động Hồ Ly, nghe nói đã kiếm được mười mấy quyển Thiên Huyễn Trảo, thành đại gia rồi."
Vừa dứt lời, tiếng cười hào sảng quen thuộc của Lôi Chiến đã vọng tới từ trên ngọn cây đằng sau Tiểu Bắc: "Nói ai là đại gia đấy?"
"Còn ai nữa?"
Tiểu Bắc trợn trắng mắt mà chẳng quay đầu lại: "Lôi đại ca hơi quá đáng rồi đấy, huynh vứt ta ở đây một mình để đi kiếm tiền, Khai Tâm lão đại thì càng quá đáng hơn, một mình đi chơi trội. Kết quả mấy hôm nay ta chẳng kiếm chác được gì cả, hầy… Mau chia tang vật cho ta đi, nếu không ta nhớ cả đời đấy!"
Vút…
Trong tiếng xé gió nho nhỏ, Lôi Chiến nhẹ nhàng bay xuống, lúc đáp xuống rất im ắng, hiển nhiên là Hồ Yêu Mị Ảnh đã luyện đến một trình độ nhất định rồi.
"Bớt đi." Lôi Chiến tức tối nói: "Mấy hôm nay thằng nhóc nhà cậu cũng thu hoạch khá khẩm ở cổ mộ lắm mà? Một quyển Huyễn Ma Thân Pháp đã ăn đứt mười quyển Thiên Huyễn Trảo của ta rồi, một tấm Mã Bài của Đề Ảnh có giá trị bao nhiêu? Ta chưa hỏi đến Đề Ảnh của cậu đâu, cậu còn nhắc tới trước với ta nữa."
"Á…"
Tiểu Bắc cứng họng không phản bác lại được, không ngờ hành động bí mật như vậy mà Lôi đại ca cũng phát hiện ra, hắn ta quả nhiên là người có bề ngoài thô kệch, nhưng nội tâm lại tinh tế.
Khai Tâm cười nhìn hai người đấu võ mồm với nhau, tiếp tục luyện kiếm.
Thì ra sau khi khinh công thành công được đôi chút, Lôi Chiến đã một mình rời đi.
Còn Tiểu Bắc thì vẫn ở lại Bạch Hổ Lâm, ai bảo cậu ta là dân cuồng Đề Ảnh chứ. Biết được cứ ba ngày là Đề Ảnh lại được làm mới một lần, đương nhiên là cậu ta không muốn bỏ lỡ, ngày nào cũng điều khiển cương thi đi lại trong phạm vi trăm dặm xung quanh, tìm tung tích của Đề Ảnh theo manh mối mà Khai Tâm cung cấp.
Sau hơn nửa tháng, cậu ta đã lấy được bốn tấm Mã Bài của Đề Ảnh, bốn quyển Huyễn Ma Thân Pháp, đúng là chút chiến lợi phẩm của Lôi Chiến không thể sánh bằng Tiểu Bắc được.
Dù sao một quyển võ học thượng thừa nhiều lắm là hai mươi lăm vạn, một tấm Mã Bài của Đề Ảnh đã lên đến một trăm năm mươi vạn. Huyễn Ma Thân Pháp thì còn lên đến hai trăm vạn, vẫn còn đang không ngừng tăng lên. Nếu chuyển thành ngân lượng thì Tiểu Bắc mới là đại gia thực thụ!
"Được rồi, được rồi." Tiểu Bắc tỏ vẻ như chấp nhận số phận: "Ai bảo các huynh là đại ca của ta chứ, mỗi người một tấm Mã Bài, đừng có nói ta keo kiệt nữa."
Cậu ta lấy hai tấm Mã Bài ra, ném sang hai phía trái phải.
Lôi Chiến hớn hởn nhận lấy: Bóp cổ đại gia là thế này chứ sao nữa.
Khai Tâm cũng nhận lấy, so ra thì Đề Ảnh hơn con ngựa đỏ thẫm của hắn không chỉ một cấp bậc đâu.
Nhưng Tiểu Bắc lại nhanh chóng đưa thêm hai quyển Huyễn Ma Thân Pháp nữa ra, hắn không khỏi sửng sốt: "Gì đấy?"
"Lão đại, huynh cầm lấy đi, nhờ thông tin của huynh nên ta mới có thể lấy được Đề Ảnh, hơn nữa ngay cả bí quyết cũng học của huynh, nếu không thì một mình ta sao có thể bắt được nhiều Đề Ảnh đến thế?" Biểu cảm của Tiểu Bắc hết sức nghiêm túc.
"Không có tiền thì ta sẽ tới lấy của cậu, đưa hai quyển sách cho ta là sao, cất đi."
Mặc dù Khai Tâm cũng hơi "rung động", nhưng chưa đến mức lấy không cho mình một phần như thế. Hắn hủy bỏ cuộc giao dịch này ngay, nói: "Cậu muốn giao ra cũng được, ta có thể giúp cậu cất trữ vào kho của Thải Y Môn, tích điểm cống hiến cho cậu."
"Ý huynh là để bọn ta gia nhập vào Thải Y Môn à?" Đôi mắt của Tiểu Bắc sáng lên.
Cậu ta đã có hứng thú với cái bang phái bí ẩn đứng sau Khai Tâm này từ lâu rồi, Lôi Chiến cũng tỏ vẻ quan tâm.
"Bây giờ không gia nhập, đến lúc đó gia nhập cùng ta, vậy thì phải tính điểm cống hiến thế nào?" Khai Tâm mỉm cười trả lời: "Thải Y Môn có một hệ thống riêng biệt được thành lập offline, đến khi thời cơ chín muồi thì có thể vào được… Hai người cứ suy nghĩ xem. Bây giờ bàn đến chuyện của Động Hồ Ly đi."
Hai người nhìn nhau, hiểu rằng Khai Tâm đang thay mặt Thải Y Môn chính thức mời họ gia nhập.
Trong lúc Vu Hồ sôi trào thì cả đại học Nam Hoa cũng đồng thời nổ tung rồi.
Khai Tâm – cái tên này có ý nghĩa phi phàm đối với họ, là cao thủ số một của đại học Nam Hoa. Mặc dù không tham dự vào cuộc cạnh tranh và đấu võ nào trong trường, nhưng ba con sói cô đơn vẫn luôn đặt tên của hắn ở vị trí đầu tiên, luôn là trụ cột tinh thần của các sinh viên Nam Hoa và Thải Y Môn!
Vốn tưởng rằng sau hơn nửa tháng im hơi lặng tiếng, ít nhiều gì họ cũng đuổi kịp một chút. Không ngờ chuyện đầu tiên mà Khai Tâm làm sau khi xuất quan là lại tiêu diệt Ngũ Độc Môn…
Chưa đến một tiếng, một bang phái có tên tuổi và thế lực trong "Giang hồ" đã bị Khai Tâm chặt cờ, phá biển hiệu, giết hết mọi cao thủ. Để lại một mình môn chủ Ngạo Thương Sinh đã bị cụt tay, nhìn cơ thạch của bang phía bị phá hủy, thảm bại rút khỏi "Giang hồ"! Thế nhưng, trước khi đi, hắn ta đã nói rằng đến khi trở lại, nhất định hắn ta sẽ trả lại tất cả những nỗi nhục và hận thù ngày hôm nay cho Khai Tâm!
Sau một tiếng sụp đổ vang lên, Ngạo Thương Sinh biến mất khỏi "Giang hồ" từ đó.
Đệ tử của Ngũ Độc Môn trở thành những người không có bang phái, mông lung và luống cuống.
Ngũ Độc Môn hoàn toàn biến mất khỏi "Giang hồ"…
Người đã tiêu diệt Ngũ Độc Môn thì lại chỉ như vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới, còn chẳng thèm quan tâm đến những chiến lợi phẩm trên mặt đất. Trước những ánh mắt khâm phục, kính sợ và hâm mộ của vô số người, hắn nhảy lên ngựa, rời khỏi đó theo lối đi mà đám đông tự động tách ra.
"Đù!"
"Tuyệt quá, bao giờ tôi mới có thể một thân một mình làm ra được cái chuyện động trời như thế đây! Thảo nào ngay cả Phượng Vũ cũng bị Khai Tâm lão đại thu hút! Tôi ghen tị với cái phong thái này chết mất!"
Nhờ tin tức lan truyền trong "Bảng giang hồ Nam Hoa", sinh viên đại học Nam Hoa đều biết được tin này, nhanh chóng trở thành đề tài bàn luận nóng hổi. Những thủ lĩnh cao cấp của Thải Y Môn càng cảm thấy phấn chấn hơn, bởi vì Khai Tâm càng mạnh thì tương lai Thải Y Môn càng có nhiều cơ hội phát triển, tốc độ phát triển cũng sẽ tăng lên.
E rằng cả Nam Hoa chỉ có mình Lý Ninh là không vui thôi…
Trước khi "Giang hồ" đi vào hoạt động, rất nhiều sinh viên tới tìm trợ lý giảng viên khoa máy tính là cậu ta, vô số các em khóa sau dùng đôi mắt kính ngưỡng và khâm phục vây quanh cậu ta. Nhưng giờ đây, tất cả mọi người đều bàn tán về Khai Tâm, bàn tán về mọi thứ trong "Giang hồ", khiến cậu ta có cảm giác mất mát khó tả.
Điều khiến cậu ta khó chịu hơn là, kể từ sau khi nhờ cậu ta giúp đỡ, người con gái mà cậu ta vẫn ngầm để ý tới chẳng thấy bóng dáng đâu cả, suốt ngày ở trong game.
"Thế giới giả lập mà cũng khiến tụi bay mê mẩn thế sao? Chỉ là thế giới được tạo thành từ 1 với 0 thôi mà? Mấy cái dãy số nhàm chán… Sao tôi lại ngây thơ như thế chứ!"
Lý Ninh ngồi lẩm bẩm một mình trong ký túc xá một hồi, trước mặt cậu ta là một gói hàng mới tinh, trong đó là chiếc kính thực tế ảo đã khiến cậu ta do dự lâu lắm rồi.
Nhưng nói thật ra, video được tung lên trên trang web cũng làm cậu ta phải say mê, người con trai nào không có ý muốn rong ruổi giang hồ, ân oán rõ ràng?
Hacker thì sao chứ, cũng là con trai cả…
…
"Lão đại, chuyện kích thích như thế mà huynh lại đi chơi trội một mình, không dẫn Tiểu Bắc đi theo gì cả…"
Lúc trở lại Bạch Hổ Lâm, Tiểu Bắc nghe được tin và vội vàng trở về, cậu ta phàn nàn không ngừng, đôi mắt "oán hờn" của cậu ta dính chặt vào người Khai Tâm.
Khai Tâm đã quen với những trò đùa dai của Tiểu Bắc rồi, hắn tiếp tục luyện tập võ công của mình, chuyển dời đề tài: "Lôi đại ca đâu?"
"Huynh ấy hả…"
Mặc dù Tiểu Bắc hay nói luyên thuyên, nhưng khi nhắc đến việc chính thì sẽ không nói những lời thừa thãi, cậu ta đáp lời Khai Tâm: "Sau khi luyện được khinh công, mấy ngày nay ngày nào Lôi đại ca cũng vào Động Hồ Ly, chẳng phải Thải Y Môn của huynh còn thiếu võ học thượng thừa đấy sao? Huynh ấy nói dù sao cũng đang nhàn rỗi, ban ngày thì tới hòn đảo giữa Vu Hồ giết cướp, ban đêm thì tới Động Hồ Ly, nghe nói đã kiếm được mười mấy quyển Thiên Huyễn Trảo, thành đại gia rồi."
Vừa dứt lời, tiếng cười hào sảng quen thuộc của Lôi Chiến đã vọng tới từ trên ngọn cây đằng sau Tiểu Bắc: "Nói ai là đại gia đấy?"
"Còn ai nữa?"
Tiểu Bắc trợn trắng mắt mà chẳng quay đầu lại: "Lôi đại ca hơi quá đáng rồi đấy, huynh vứt ta ở đây một mình để đi kiếm tiền, Khai Tâm lão đại thì càng quá đáng hơn, một mình đi chơi trội. Kết quả mấy hôm nay ta chẳng kiếm chác được gì cả, hầy… Mau chia tang vật cho ta đi, nếu không ta nhớ cả đời đấy!"
Vút…
Trong tiếng xé gió nho nhỏ, Lôi Chiến nhẹ nhàng bay xuống, lúc đáp xuống rất im ắng, hiển nhiên là Hồ Yêu Mị Ảnh đã luyện đến một trình độ nhất định rồi.
"Bớt đi." Lôi Chiến tức tối nói: "Mấy hôm nay thằng nhóc nhà cậu cũng thu hoạch khá khẩm ở cổ mộ lắm mà? Một quyển Huyễn Ma Thân Pháp đã ăn đứt mười quyển Thiên Huyễn Trảo của ta rồi, một tấm Mã Bài của Đề Ảnh có giá trị bao nhiêu? Ta chưa hỏi đến Đề Ảnh của cậu đâu, cậu còn nhắc tới trước với ta nữa."
"Á…"
Tiểu Bắc cứng họng không phản bác lại được, không ngờ hành động bí mật như vậy mà Lôi đại ca cũng phát hiện ra, hắn ta quả nhiên là người có bề ngoài thô kệch, nhưng nội tâm lại tinh tế.
Khai Tâm cười nhìn hai người đấu võ mồm với nhau, tiếp tục luyện kiếm.
Thì ra sau khi khinh công thành công được đôi chút, Lôi Chiến đã một mình rời đi.
Còn Tiểu Bắc thì vẫn ở lại Bạch Hổ Lâm, ai bảo cậu ta là dân cuồng Đề Ảnh chứ. Biết được cứ ba ngày là Đề Ảnh lại được làm mới một lần, đương nhiên là cậu ta không muốn bỏ lỡ, ngày nào cũng điều khiển cương thi đi lại trong phạm vi trăm dặm xung quanh, tìm tung tích của Đề Ảnh theo manh mối mà Khai Tâm cung cấp.
Sau hơn nửa tháng, cậu ta đã lấy được bốn tấm Mã Bài của Đề Ảnh, bốn quyển Huyễn Ma Thân Pháp, đúng là chút chiến lợi phẩm của Lôi Chiến không thể sánh bằng Tiểu Bắc được.
Dù sao một quyển võ học thượng thừa nhiều lắm là hai mươi lăm vạn, một tấm Mã Bài của Đề Ảnh đã lên đến một trăm năm mươi vạn. Huyễn Ma Thân Pháp thì còn lên đến hai trăm vạn, vẫn còn đang không ngừng tăng lên. Nếu chuyển thành ngân lượng thì Tiểu Bắc mới là đại gia thực thụ!
"Được rồi, được rồi." Tiểu Bắc tỏ vẻ như chấp nhận số phận: "Ai bảo các huynh là đại ca của ta chứ, mỗi người một tấm Mã Bài, đừng có nói ta keo kiệt nữa."
Cậu ta lấy hai tấm Mã Bài ra, ném sang hai phía trái phải.
Lôi Chiến hớn hởn nhận lấy: Bóp cổ đại gia là thế này chứ sao nữa.
Khai Tâm cũng nhận lấy, so ra thì Đề Ảnh hơn con ngựa đỏ thẫm của hắn không chỉ một cấp bậc đâu.
Nhưng Tiểu Bắc lại nhanh chóng đưa thêm hai quyển Huyễn Ma Thân Pháp nữa ra, hắn không khỏi sửng sốt: "Gì đấy?"
"Lão đại, huynh cầm lấy đi, nhờ thông tin của huynh nên ta mới có thể lấy được Đề Ảnh, hơn nữa ngay cả bí quyết cũng học của huynh, nếu không thì một mình ta sao có thể bắt được nhiều Đề Ảnh đến thế?" Biểu cảm của Tiểu Bắc hết sức nghiêm túc.
"Không có tiền thì ta sẽ tới lấy của cậu, đưa hai quyển sách cho ta là sao, cất đi."
Mặc dù Khai Tâm cũng hơi "rung động", nhưng chưa đến mức lấy không cho mình một phần như thế. Hắn hủy bỏ cuộc giao dịch này ngay, nói: "Cậu muốn giao ra cũng được, ta có thể giúp cậu cất trữ vào kho của Thải Y Môn, tích điểm cống hiến cho cậu."
"Ý huynh là để bọn ta gia nhập vào Thải Y Môn à?" Đôi mắt của Tiểu Bắc sáng lên.
Cậu ta đã có hứng thú với cái bang phái bí ẩn đứng sau Khai Tâm này từ lâu rồi, Lôi Chiến cũng tỏ vẻ quan tâm.
"Bây giờ không gia nhập, đến lúc đó gia nhập cùng ta, vậy thì phải tính điểm cống hiến thế nào?" Khai Tâm mỉm cười trả lời: "Thải Y Môn có một hệ thống riêng biệt được thành lập offline, đến khi thời cơ chín muồi thì có thể vào được… Hai người cứ suy nghĩ xem. Bây giờ bàn đến chuyện của Động Hồ Ly đi."
Hai người nhìn nhau, hiểu rằng Khai Tâm đang thay mặt Thải Y Môn chính thức mời họ gia nhập.
Bình luận facebook