Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249: Anh hùng, đường cùng
Editor:Nguyetmai
Trong ngôi nhà chật hẹp, một ngọn đèn cũ kỹ nằm trên chiếc bàn bằng gỗ đen. Trên mặt bàn, ánh nến lay động chập chờn, từng tia sáng rọi vào bóng lưng rộng lớn của người đàn ông đang đứng đối diện với bức tường, khiến người ta cảm nhận được sự cô đơn cùng cực trước thời gian đằng đẵng.
Mùi thuốc nồng nặc tràn đầy trong nhà, có cảm giác như anh hùng rơi vào bước đường cùng.
Nghe thấy những tiếng bước chân từ cổng vào, người đàn ông có bóng lưng rộng lớn đó thở dài một tiếng. Hắn ta chậm rãi quay người lại, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt chứa đầy nét tang thương: "Ta biết sẽ có một ngày như vậy mà…"
Giọng nói trầm khàn mang theo hiu quạnh và nặng nề, phá tan sự yên tĩnh trong nhà. Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía người đi đầu là Lâm Tiêu, rồi lại nhìn sang những nhân sĩ võ lâm vừa bước vào, hắn ta nở một nụ cười khao khát và hoài niệm, lẩm bẩm một mình: "Khi xưa tẩu hỏa nhập ma thì ta đã biết kẻ thù lúc trước nhất định sẽ tìm tới, hơn nữa tính tình của nàng ngày càng tàn nhẫn… Ngày càng khó để ổn định… Các ngươi đã tới rồi thì ta không thể không xử lý các ngươi, nếu không, để nàng nhìn thấy thì tâm ma sẽ lại tăng thêm một bậc, hoàn toàn rơi vào ma đạo."
Sát khí trong lời nói rất nhạt, ngược lại còn mang theo đôi chút dịu dàng, khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ lạ.
"Hắn ta chính là Yêu Hoa sao?"
Trong đám đông, một người vừa hỏi ra nghi vấn trong lòng thì người đàn ông đang lẩm bẩm ở đối diện đã lấy một vũ khí tuyệt diệu có tạo hình rất cổ điển ra khỏi túi Càn Khôn: "Nhìn thứ trong tay hắn ta kìa!"
Trong tiếng sợ hãi, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào tay Yêu Hoa. Đó là một thanh đao màu xanh đậm với viền vàng ở chuôi đao, nom cực kỳ quý phái, khí phách và hoa lệ! Nằm trong tay Yêu Hoa, nó càng tăng thêm mấy phần sang trọng của người có địa vị cao, khí thế vô hình thoáng chốc bao phủ lên khắp không gian xung quanh.
Giờ khắc này, ánh mắt của Yêu Hoa cũng trở nên tập trung! Như thể dã thú đang dõi theo con mồi, sự dịu dàng dần biết mất, thay vào đó là khí thế vô hình cùng hơi lạnh dày đặc.
Lâm Tiêu đứng đối diện với Yêu Hoa là người phải hứng chịu đầu tiên. "Uỳnh!" một tiếng, hắn ta bất giác khởi động hộ thể, triển khai tất cả cảnh giới để chống lại áp lực khinh khủng đến từ Yêu Hoa.
Cảnh giới Sinh Tử ư?
"Không đúng… Cảnh giới Sinh Tử không thể mang đến áp lực đáng sợ thế này cho ta, chẳng lẽ đúng như lời suy đoán của Hồng Trần, Yêu Hoa là Boss có cấp bậc cao hơn - cảnh giới Giải Thoát sao?
Lâm Tiêu không dám chần chừ, lực chú ý của hắn ta chuyển từ thần khí trong tay Yêu Hoa sang hai chân Yêu Hoa. Một giọt, hai giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt đất trong khi Yêu Hoa đẩy cảnh giới lên, nhưng có vẻ như Yêu Hoa không có dấu hiệu gì là định di chuyển.
Lúc này, những tiếng kêu thất thanh khẽ khàng vang lên phía sau, Mạc Phong, Mộng Vân và người của Lăng Tiêu Cung đều vào trong mật thất của Yêu Hoa. Đối diện với một Yêu Hoa có khí thế đang không ngừng tăng vọt đó, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
"Hiệp Nghĩa Môn đã từng đánh với Yêu Hoa một lần rồi, tình hình thế nào?"
Có vẻ như Mộng Vân cũng nhận ra hành động lần này khá nghiêm trọng, bởi lẽ, nàng ta cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người Yêu Hoa, giống hệt với sư phụ Tây Vực Ma Nhân của mình.
Nếu là như vậy, ở một không gian có phạm vi nhỏ như mật thất này, e rằng dù có hợp sức tất cả mọi người thì cũng rất khó làm Yêu Hoa bị thương!
"Bọn ta rút lui ngay sau khi tổn thất một huynh đệ."
Câu trả lời của Lâm Tiêu khiến người của ba bang phái lớn cùng tỏ ra khó hiểu và nặng nề…
Đối diện với những ánh mắt dò hỏi, Lâm Tiêu giải thích: "Ta biết các ngươi đang nghi ngờ điều gì, đúng là Yêu Hoa rất mạnh, một huynh đệ có hộ thể thượng thừa tầng thứ chín của bọn ta, phối hợp với chiến giáp bảy sao giúp tăng 300 điểm phòng ngự mà cũng không thể cản được một đao của Yêu Hoa… Vì thế ta đã hạ lệnh cho cả đội ngũ rút lui, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng, Yêu Hoa không thể di chuyển được, có lẽ là bị thương nặng chưa khỏi, hoặc là có nguyên nhân khác.".
"Không thể di chuyển được thì đồng nghĩa với việc chúng ta có thể gây sát thương từ xa à?" Có người trong đội ngũ của Nhất Phẩm Đường lên tiếng hỏi.
Lâm Tiêu lắc đầu mà không hề ngoảnh lại: "Để làm Boss ở cảnh giới Giải Thoát bị thương thì khả năng sát thương từ xa phải cao đến mức nào chứ? Hơn nữa, các ngươi cảm thấy trang bị trên người Yêu Hoa kém hơn chúng ta sao?"
Sau khi hắn ta nói xong câu này, mọi người mới nhận ra rằng trên người Yêu Hoa mặc một chiếc áo lông cáo hoa lệ và quý phái, đan xen ba màu đỏ, trắng và đen hết sức tinh xảo và chắc chắn, vừa nhìn đã biết không phải thứ bình thường.
"Ắt hẳn nó được làm từ những phần da lông kiên cố nhất của hồng hồ, bạch hồ và Tử Lang Nữ." Lời nhắc nhở của Mộng Vân khiến ai nấy đều run lên: "Giá trị của chiếc áo lông cáo này có lẽ chẳng thua kém gì thần khí kia đâu."
"Hai thần khí?!" Trong mật thất, ánh mắt của cả đám người đều trở nên nóng rực.
Lúc này, có người xin qua, thử dùng cung thuật bắn về phía Yêu Hoa…
Không hề nhìn thấy động tác của Yêu Hoa, thậm chí hắn ta còn chưa khởi động hộ thể mà mũi tên đã bắn vào khoảng không, xuyên qua một thứ như tàn ảnh và cắm vào tường.
"Cung thuật thượng thừa cảnh giới Tông Sư, thực lực của Nhất Phẩm Đường đúng là đáng kinh ngạc đấy, Mộng tỷ tỷ."
Mặc dù công kích không có hiệu quả, nhưng Mạc Phong cũng phải liếc nhìn người có cung thuật thượng thừa cảnh giới Tông Sư đó. Nàng ta đã từng tính rồi, để luyện cung thuật lên đến cảnh giới Tông Sư, ít nhất cần một trăm nghìn mũi tên, hơn nữa mũi tên nào cũng phải bắn trúng đích. Tiền bạc chỉ là phụ thôi, những công sức phải bỏ ra mới là thứ mà người bình thường không thể chịu nổi.
"Có vẻ như Yêu Hoa rất khó đối phó đấy, Mạc Phong muội muội, hay là Nhất Phẩm Đường ta đi thăm dò trước được không?" Mộng Vân cười nhìn về phía Mạc Phong.
Mạc Phong từ chối một cách quyết đoán: "Chìa khóa để vào tầng thứ ba Động Hồ Ly là do Hiệp Nghĩa Môn ta cung cấp, bọn ta là chủ, không thể trốn tránh trọng trách này được…"
Mặc dù khí thế của Yêu Hoa rất mạnh, nhưng đã tới đây lần thứ hai rồi, sao Hiệp Nghĩa Môn có thể tới đoạt thần khí mà không có chút chuẩn bị nào được?
Hai bang phái lớn đều nhìn ra được nhược điểm chí mạng của Yêu Hoa – không thể di chuyển được!
Nếu không thể di chuyển được thì chỉ cần họ sống sót, dù Yêu Hoa có lợi hại đến đâu, họ cũng có thể làm hắn ta kiệt sức mà chết. Ngoài ra, nghe nói từ khi bị trọng thương đến giờ, Yêu Hoa không hề rời khỏi Động Hồ Ly, đây cũng là một trong những ưu thế của họ.
"Nếu thế…"
Sắc mặt của Mộng Vân trùng xuống. Trong lúc bầu không khí sắp trở nên ngột ngạt thì Cầm Vận vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng lần nữa: "Hai vị tỷ tỷ lại sốt ruột rồi, Yêu Hoa vẫn chưa chết đâu, huống chi có những hai thần khí thì cũng đâu phải là không chia được. Với danh tiếng của hai vị tỷ tỷ, chỉ cần xác nhận một chút thì vẫn có thể chia được mà, như vậy thì tất cả mọi người đều vui vẻ, Cầm Vận lại có một đề nghị quá đáng."
"…"
Đối mặt với sức hấp dẫn của thần khí, cuối cùng thì Mộng Vân và Mạc Phong cũng không gật đầu đồng ý ngay.
Một là không ai có thể khẳng định được rằng Yêu Hoa sẽ rơi ra hai thần khí. Hai là Nhất Phẩm Đường đến Động Hồ Ly cũng không phải là để vui vẻ với Hiệp Nghĩa Môn.
Đúng lúc này, một con bồ câu bỗng phá vỡ sự yên tĩnh trong mật thất, đậu lên vai của phó đường chủ Hoang Sát của Nhất Phẩm Đường.
Hắn ta khẽ nhíu mày, lấy tờ giấy xuống đọc, sau đó lại càng nhíu chặt mày hơn. Dưới ánh mắt của rất nhiều người chơi, hắn ta vò nát tờ giấy, nói nhỏ vào tai Mộng Vân.
Bất ngờ là, sau khi nghe thấy lời nói của Hoang Sát, đầu tiên Mộng Vân hơi giật mình, sau đó quyết đoán đồng ý với đề nghị của Cầm Vận ngay: "Xác nhận cũng được, nhưng Cầm muội muội muốn nói gì?"
"Ta nghĩ, trên người Yêu Hoa sẽ còn thứ khác ngoại trừ thần khí, mọi người có thể chia cho Lăng Tiêu Cung một phần được không, đương nhiên, lát nữa Lăng Tiêu Cung cũng sẽ ra tay trợ giúp."
"Chuyện này ta đương nhiên không có ý kiến gì rồi, chỉ xem Mạc Phong muội muội của Hiệp Nghĩa Môn có đồng ý hay không thôi."
Câu trả lời của Mộng Vân lại khiến Hiệp Nghĩa Môn bất ngờ một lần nữa. Nhìn thấy nụ cười khéo léo của đối phương, ném vấn đề khó khăn này tới cho mình, trái tim Mạc Phong tức khắc trùng xuống rất nhiều.
Hiệp Nghĩa Môn có không khôn ngoan đến đâu thì cũng không muốn đắc tội cùng lúc với Nhất Phẩm Đường và Lăng Tiêu Cung…
Vài giây sau, Mạc Phong và Lâm Tiêu, Hồng Trần trao đổi ánh mắt với nhau rồi chậm rãi gật đầu. Ba bang phái lớn cùng nhìn về phía Yêu Hoa, vết máu dưới chân Yêu Hoa càng lúc càng nhiều, sắc mặt của hắn ta càng lúc càng trắng bệch.
Trong ngôi nhà chật hẹp, một ngọn đèn cũ kỹ nằm trên chiếc bàn bằng gỗ đen. Trên mặt bàn, ánh nến lay động chập chờn, từng tia sáng rọi vào bóng lưng rộng lớn của người đàn ông đang đứng đối diện với bức tường, khiến người ta cảm nhận được sự cô đơn cùng cực trước thời gian đằng đẵng.
Mùi thuốc nồng nặc tràn đầy trong nhà, có cảm giác như anh hùng rơi vào bước đường cùng.
Nghe thấy những tiếng bước chân từ cổng vào, người đàn ông có bóng lưng rộng lớn đó thở dài một tiếng. Hắn ta chậm rãi quay người lại, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt chứa đầy nét tang thương: "Ta biết sẽ có một ngày như vậy mà…"
Giọng nói trầm khàn mang theo hiu quạnh và nặng nề, phá tan sự yên tĩnh trong nhà. Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía người đi đầu là Lâm Tiêu, rồi lại nhìn sang những nhân sĩ võ lâm vừa bước vào, hắn ta nở một nụ cười khao khát và hoài niệm, lẩm bẩm một mình: "Khi xưa tẩu hỏa nhập ma thì ta đã biết kẻ thù lúc trước nhất định sẽ tìm tới, hơn nữa tính tình của nàng ngày càng tàn nhẫn… Ngày càng khó để ổn định… Các ngươi đã tới rồi thì ta không thể không xử lý các ngươi, nếu không, để nàng nhìn thấy thì tâm ma sẽ lại tăng thêm một bậc, hoàn toàn rơi vào ma đạo."
Sát khí trong lời nói rất nhạt, ngược lại còn mang theo đôi chút dịu dàng, khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ lạ.
"Hắn ta chính là Yêu Hoa sao?"
Trong đám đông, một người vừa hỏi ra nghi vấn trong lòng thì người đàn ông đang lẩm bẩm ở đối diện đã lấy một vũ khí tuyệt diệu có tạo hình rất cổ điển ra khỏi túi Càn Khôn: "Nhìn thứ trong tay hắn ta kìa!"
Trong tiếng sợ hãi, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào tay Yêu Hoa. Đó là một thanh đao màu xanh đậm với viền vàng ở chuôi đao, nom cực kỳ quý phái, khí phách và hoa lệ! Nằm trong tay Yêu Hoa, nó càng tăng thêm mấy phần sang trọng của người có địa vị cao, khí thế vô hình thoáng chốc bao phủ lên khắp không gian xung quanh.
Giờ khắc này, ánh mắt của Yêu Hoa cũng trở nên tập trung! Như thể dã thú đang dõi theo con mồi, sự dịu dàng dần biết mất, thay vào đó là khí thế vô hình cùng hơi lạnh dày đặc.
Lâm Tiêu đứng đối diện với Yêu Hoa là người phải hứng chịu đầu tiên. "Uỳnh!" một tiếng, hắn ta bất giác khởi động hộ thể, triển khai tất cả cảnh giới để chống lại áp lực khinh khủng đến từ Yêu Hoa.
Cảnh giới Sinh Tử ư?
"Không đúng… Cảnh giới Sinh Tử không thể mang đến áp lực đáng sợ thế này cho ta, chẳng lẽ đúng như lời suy đoán của Hồng Trần, Yêu Hoa là Boss có cấp bậc cao hơn - cảnh giới Giải Thoát sao?
Lâm Tiêu không dám chần chừ, lực chú ý của hắn ta chuyển từ thần khí trong tay Yêu Hoa sang hai chân Yêu Hoa. Một giọt, hai giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt đất trong khi Yêu Hoa đẩy cảnh giới lên, nhưng có vẻ như Yêu Hoa không có dấu hiệu gì là định di chuyển.
Lúc này, những tiếng kêu thất thanh khẽ khàng vang lên phía sau, Mạc Phong, Mộng Vân và người của Lăng Tiêu Cung đều vào trong mật thất của Yêu Hoa. Đối diện với một Yêu Hoa có khí thế đang không ngừng tăng vọt đó, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
"Hiệp Nghĩa Môn đã từng đánh với Yêu Hoa một lần rồi, tình hình thế nào?"
Có vẻ như Mộng Vân cũng nhận ra hành động lần này khá nghiêm trọng, bởi lẽ, nàng ta cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người Yêu Hoa, giống hệt với sư phụ Tây Vực Ma Nhân của mình.
Nếu là như vậy, ở một không gian có phạm vi nhỏ như mật thất này, e rằng dù có hợp sức tất cả mọi người thì cũng rất khó làm Yêu Hoa bị thương!
"Bọn ta rút lui ngay sau khi tổn thất một huynh đệ."
Câu trả lời của Lâm Tiêu khiến người của ba bang phái lớn cùng tỏ ra khó hiểu và nặng nề…
Đối diện với những ánh mắt dò hỏi, Lâm Tiêu giải thích: "Ta biết các ngươi đang nghi ngờ điều gì, đúng là Yêu Hoa rất mạnh, một huynh đệ có hộ thể thượng thừa tầng thứ chín của bọn ta, phối hợp với chiến giáp bảy sao giúp tăng 300 điểm phòng ngự mà cũng không thể cản được một đao của Yêu Hoa… Vì thế ta đã hạ lệnh cho cả đội ngũ rút lui, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng, Yêu Hoa không thể di chuyển được, có lẽ là bị thương nặng chưa khỏi, hoặc là có nguyên nhân khác.".
"Không thể di chuyển được thì đồng nghĩa với việc chúng ta có thể gây sát thương từ xa à?" Có người trong đội ngũ của Nhất Phẩm Đường lên tiếng hỏi.
Lâm Tiêu lắc đầu mà không hề ngoảnh lại: "Để làm Boss ở cảnh giới Giải Thoát bị thương thì khả năng sát thương từ xa phải cao đến mức nào chứ? Hơn nữa, các ngươi cảm thấy trang bị trên người Yêu Hoa kém hơn chúng ta sao?"
Sau khi hắn ta nói xong câu này, mọi người mới nhận ra rằng trên người Yêu Hoa mặc một chiếc áo lông cáo hoa lệ và quý phái, đan xen ba màu đỏ, trắng và đen hết sức tinh xảo và chắc chắn, vừa nhìn đã biết không phải thứ bình thường.
"Ắt hẳn nó được làm từ những phần da lông kiên cố nhất của hồng hồ, bạch hồ và Tử Lang Nữ." Lời nhắc nhở của Mộng Vân khiến ai nấy đều run lên: "Giá trị của chiếc áo lông cáo này có lẽ chẳng thua kém gì thần khí kia đâu."
"Hai thần khí?!" Trong mật thất, ánh mắt của cả đám người đều trở nên nóng rực.
Lúc này, có người xin qua, thử dùng cung thuật bắn về phía Yêu Hoa…
Không hề nhìn thấy động tác của Yêu Hoa, thậm chí hắn ta còn chưa khởi động hộ thể mà mũi tên đã bắn vào khoảng không, xuyên qua một thứ như tàn ảnh và cắm vào tường.
"Cung thuật thượng thừa cảnh giới Tông Sư, thực lực của Nhất Phẩm Đường đúng là đáng kinh ngạc đấy, Mộng tỷ tỷ."
Mặc dù công kích không có hiệu quả, nhưng Mạc Phong cũng phải liếc nhìn người có cung thuật thượng thừa cảnh giới Tông Sư đó. Nàng ta đã từng tính rồi, để luyện cung thuật lên đến cảnh giới Tông Sư, ít nhất cần một trăm nghìn mũi tên, hơn nữa mũi tên nào cũng phải bắn trúng đích. Tiền bạc chỉ là phụ thôi, những công sức phải bỏ ra mới là thứ mà người bình thường không thể chịu nổi.
"Có vẻ như Yêu Hoa rất khó đối phó đấy, Mạc Phong muội muội, hay là Nhất Phẩm Đường ta đi thăm dò trước được không?" Mộng Vân cười nhìn về phía Mạc Phong.
Mạc Phong từ chối một cách quyết đoán: "Chìa khóa để vào tầng thứ ba Động Hồ Ly là do Hiệp Nghĩa Môn ta cung cấp, bọn ta là chủ, không thể trốn tránh trọng trách này được…"
Mặc dù khí thế của Yêu Hoa rất mạnh, nhưng đã tới đây lần thứ hai rồi, sao Hiệp Nghĩa Môn có thể tới đoạt thần khí mà không có chút chuẩn bị nào được?
Hai bang phái lớn đều nhìn ra được nhược điểm chí mạng của Yêu Hoa – không thể di chuyển được!
Nếu không thể di chuyển được thì chỉ cần họ sống sót, dù Yêu Hoa có lợi hại đến đâu, họ cũng có thể làm hắn ta kiệt sức mà chết. Ngoài ra, nghe nói từ khi bị trọng thương đến giờ, Yêu Hoa không hề rời khỏi Động Hồ Ly, đây cũng là một trong những ưu thế của họ.
"Nếu thế…"
Sắc mặt của Mộng Vân trùng xuống. Trong lúc bầu không khí sắp trở nên ngột ngạt thì Cầm Vận vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng lần nữa: "Hai vị tỷ tỷ lại sốt ruột rồi, Yêu Hoa vẫn chưa chết đâu, huống chi có những hai thần khí thì cũng đâu phải là không chia được. Với danh tiếng của hai vị tỷ tỷ, chỉ cần xác nhận một chút thì vẫn có thể chia được mà, như vậy thì tất cả mọi người đều vui vẻ, Cầm Vận lại có một đề nghị quá đáng."
"…"
Đối mặt với sức hấp dẫn của thần khí, cuối cùng thì Mộng Vân và Mạc Phong cũng không gật đầu đồng ý ngay.
Một là không ai có thể khẳng định được rằng Yêu Hoa sẽ rơi ra hai thần khí. Hai là Nhất Phẩm Đường đến Động Hồ Ly cũng không phải là để vui vẻ với Hiệp Nghĩa Môn.
Đúng lúc này, một con bồ câu bỗng phá vỡ sự yên tĩnh trong mật thất, đậu lên vai của phó đường chủ Hoang Sát của Nhất Phẩm Đường.
Hắn ta khẽ nhíu mày, lấy tờ giấy xuống đọc, sau đó lại càng nhíu chặt mày hơn. Dưới ánh mắt của rất nhiều người chơi, hắn ta vò nát tờ giấy, nói nhỏ vào tai Mộng Vân.
Bất ngờ là, sau khi nghe thấy lời nói của Hoang Sát, đầu tiên Mộng Vân hơi giật mình, sau đó quyết đoán đồng ý với đề nghị của Cầm Vận ngay: "Xác nhận cũng được, nhưng Cầm muội muội muốn nói gì?"
"Ta nghĩ, trên người Yêu Hoa sẽ còn thứ khác ngoại trừ thần khí, mọi người có thể chia cho Lăng Tiêu Cung một phần được không, đương nhiên, lát nữa Lăng Tiêu Cung cũng sẽ ra tay trợ giúp."
"Chuyện này ta đương nhiên không có ý kiến gì rồi, chỉ xem Mạc Phong muội muội của Hiệp Nghĩa Môn có đồng ý hay không thôi."
Câu trả lời của Mộng Vân lại khiến Hiệp Nghĩa Môn bất ngờ một lần nữa. Nhìn thấy nụ cười khéo léo của đối phương, ném vấn đề khó khăn này tới cho mình, trái tim Mạc Phong tức khắc trùng xuống rất nhiều.
Hiệp Nghĩa Môn có không khôn ngoan đến đâu thì cũng không muốn đắc tội cùng lúc với Nhất Phẩm Đường và Lăng Tiêu Cung…
Vài giây sau, Mạc Phong và Lâm Tiêu, Hồng Trần trao đổi ánh mắt với nhau rồi chậm rãi gật đầu. Ba bang phái lớn cùng nhìn về phía Yêu Hoa, vết máu dưới chân Yêu Hoa càng lúc càng nhiều, sắc mặt của hắn ta càng lúc càng trắng bệch.
Bình luận facebook