Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Mộ Dung thế gia
Translator: Nguyetmai
Giây phút đeo kính thực tế ảo vào, tiếng vó ngựa rong ruổi "Giang hồ" vọng lại từ đằng xa, càng ngày càng rõ, càng ngày càng nhiều…
A!
Trong màn đêm vô tận, không biết là ai bắt đầu khúc nhạc đệm của đao sắc máu tanh! Tiếng đao kiếm rít gào như tiếng gió dữ trong màn mưa, đột ngột vung lướt, cọ xát, như một cuộc chiến rối loạn, phức tạp, nhưng rồi lại rành mạch rõ ràng, không nhanh không chậm, tiến lùi có quy luật, như thể có người vừa lùi vừa ứng phó với đao kiếm và ám khí ở bốn phương tám hướng xung quanh!
Cao thủ!
Sau khi lắng nghe cẩn thận, Trần Khải Tâm dần nhận ra điều gì đó.
Hắn còn nhớ lần đầu vào game, hắn cũng đã từng nghe thấy cái này, nhưng vì khi đó vừa vào "Giang hồ", hoàn toàn không có một khái niệm gì cả, lúc nghe được mấy thứ này, hắn còn tưởng là nhạc nền của một tác phẩm võ hiệp nào đó, nghe thỏa thích một hồi mới chính thức vào game.
Nhưng bây giờ xem ra…
Trần Khải Tâm không cần mở mắt, chỉ với những âm thanh đặc biệt ẩn chứa trong mỗi chiêu thức, trong mỗi cái chấn động sau khi va chạm thì từng bóng người mờ ảo đã nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn.
Một cao thủ đương đầu với tám tên địch dần xuất hiện giữa vòng vây đao kiếm, quyền cước.
Đừng nghi ngờ trí nhớ của Trần Khải Tâm…
Trong ba năm ở "Giang hồ", vì theo đuổi "Nhất đế" "Nhị hậu" "Tam vương" "Thất hầu" "Thập tam hào" được xưng là mạnh nhất ở trong truyền thuyết, luận bàn quyết đấu với vô số cao thủ suốt ba năm, Trần Khải Tâm đã luyện tập nhiều loại võ công của nhiều môn phái khác nhau, nhớ rất nhiều tâm pháp cùng chiêu thức của nhiều môn phái, thậm chí còn có thể sử dụng một cách thuần thục.
Còn những công pháp trong bản nhạc mới vào game thì chẳng phải võ công tuyệt thế gì, cũng không phải những công pháp hiếm gặp trên đời, chỉ có người ở vị trí chính giữa dùng võ công hơi hỗn tạp và kỳ lạ, tám người đang vây công thì lần lượt là La Hán Quyền của phái Võ Lâm, Thanh Phong Kiếm của phái Võ Đang, kiếm pháp Lạc Diệp Phi Phong của phái Nga Mi, Thiên Tàn Cước của phái Không Động, Miên Chưởng của phái Côn Luân, Quân Tử Kiếm của phái Hoa Sơn, Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang, Tán Hoa Thủ của Đường Môn.
Ngoại trừ Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang có cấp bậc cao nhất ra thì võ học của những người khác đều là sơ cấp. Dù vậy, tuy công pháp thấp, nhưng cảnh giới lại không tầm thường, ai nấy đều rất linh hoạt, đã đạt đến cảnh giới ra tay tự nhiên.
Lúc lùi lúc tiến, thi triển hết khí phách của tông sư trong mỗi đòn tiến lùi!
Thế nhưng…
Rõ ràng người đang bị vây công còn lợi hại hơn, đối mặt với thế công mãnh liệt của đệ tử tám môn phái lớn mà sắc mặt vẫn không thay đổi, thuần thục điêu luyện, không có một chiêu thức cố định nào để phán xét, muốn nghiên cứu mà không có một dấu vết nào, chẳng thể lý giải được những chiêu thức đó, nhưng lại vừa hay ngăn cản hết mọi công kích, có cảm giác như một lớp rào chắn dù là nước cũng không lọt vào được.
Càng lắng nghe, Trần Khải Tâm càng đắm chìm vào bên trong!
Hắn hoàn toàn không chú ý rằng mình đã có thể nhìn thấy cảnh tượng đánh nhau, đồng thời thấy một người đàn ông mặc áo trắng, phong thái phiêu dật, nhẹ dàng như gió núi vờn mây, ngăn cản thế công của tám người.
Đang lúc hắn xem chăm chú, một tiếng động lớn bỗng vang lên, hình ảnh bốn phía đột nhiên biến mất.
Trần Khải Tâm sững sờ, sau đó mới phát hiện ra mình đã có thuộc tính nhân vật, cảnh tượng thay đổi, hắn xuất hiện trên một con đường rộng lớn.
"Đúng là một cậu bé lanh lợi, đáng yêu."
Một bà thím NPC đi ngang qua, thấy Trần Khải Tâm xuất hiện đột ngột, bà ấy bỗng dừng bước, nở một nụ cười hiền từ với hắn: "Gần đây trong thành có nhiều giang hồ lắm, trẻ con đừng có đi lung tung, nhà cháu ở đâu?"
Trần Khải Tâm ngước cái đầu nhỏ lên, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn bà thím với nụ cười chân thành đó!
Thực ra đây là nhiệm vụ bình thường nhất, nhưng chỉ có người chơi mới có căn cốt, ngộ tính cao mới kích hoạt được trong mười phút kể từ khi vào game.
Nhưng điều kỳ lạ là, hắn nhớ căn cốt của hắn rất bình thường, theo lý sẽ không được vị bà thím trước mặt này để mắt tới mới đúng!
Chẳng lẽ là sức mạnh của nhân phẩm sao?
Mặc dù khó hiểu, nhưng hắn vẫn rất hưng phấn, không có ý định bỏ lỡ cơ hội rèn luyện hiếm có này…
Bị cái trò chơi không có lòng nhân ái này sắp đặt cho cái thân phận cậu bé mồ côi lang thang, chỉ cần hắn nói tình cảnh của mình ra là sẽ được NPC với lòng đồng cảm cao ngất ấy dẫn đi, nhảy qua giai đoạn tìm việc gian khổ, vừa làm việc vừa học tập quyền cước đơn giản, nếu may mắn thì sẽ được nhận làm đệ tử, trực tiếp bắt đầu truyền thụ võ nghệ.
"Tên cháu là Khai Tâm, cháu không biết cha mẹ ở đâu… Không có nhà để về."
"Ôi."
Quả nhiên bà thím đi ngang qua đường đó rất có lòng từ bi, bà ấy thở dài một tiếng, tội nghiệp sờ đầu của cậu bé còn chưa đến một mét tư: "Hẳn là bị lạc trong khi hỗn chiến rồi, đứa bé đáng thương, thời thế bây giờ thật là… Haiz… Cháu bé, nếu cháu đồng ý thì vào tòa phủ đệ ở đằng trước với thím, vừa hay mấy hôm nay trong phủ đang tìm người hầu, nếu cháu tới thì phụ giúp việc vặt, không cần lo lắng ăn ở, cuối tháng còn nhận được chút tiền công, thế nào?"
Đương nhiên Khai Tâm sẽ không từ chối.
Dưới sự dẫn dắt của bà thím đi ngang qua đường, hai người nhanh chóng tới trước một phủ đệ khí phái, có hai con sư tử đá trước cửa…
Ngước lên nhìn, trên tấm biển lớn có khắc mấy chữ to như rồng bay phượng múa: Phủ Mộ Dung!
Thấy biểu cảm giật mình hoảng hốt của đứa trẻ bên cạnh, "bà thím tốt bụng" cúi người xuống, cười nói: "Khai Tâm, sau này cháu hãy làm việc trong phủ Mộ Dung chúng ta, thím dẫn cháu đi gặp quản gia của phủ trước, để ông ấy sắp xếp cho cháu một công việc đơn giản."
Nhưng bà ấy lại không biết rằng, đứa bé bên cạnh giật mình không phải vì khí phái của tòa phủ đệ này, mà giật mình vì bà thím này lại dẫn mình tới Mộ Dung thế gia nổi danh trong thiên hạ.
Thế gia lớn mạnh mà vô số người chơi nghĩ đủ trăm phương ngàn kế, chen lấn vỡ đầu để đến đây học nghệ - Mộ Dung thế gia!
Cái gì?
Không biết á?
Đùa kiểu gì vậy, bây giờ ngay cả bạn bè nước ngoài đều gật gù hát "gậy ông đập lưng ông", nằm mơ cũng muốn học "Vật Đổi Sao Dời", có ai đam mê võ học mà không biết đến tuyệt học này?
Trong khi bà thím tốt bụng đó nói chuyện, Khai Tâm cảm thấy đầu óc mình chẳng thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn không hiểu sao mình lại hên đến vậy.
"Đứa bé ngốc, đừng ngẩn ra đó, lại đây với thím."
Bà thím tốt bụng dắt tay Khai Tâm vào Mộ Dung thế gia.
"Hoa cỏ này quý giá lắm đó, các ngươi cẩn thận vào, làm hỏng thì đừng mơ được ở lại đây nữa." Quản gia của Mộ Dung thế gia đang ở ngoài sân, nét mặt nghiêm túc, chỉ huy mấy nha hoàn, đầy tớ tu sửa hoa cỏ trong sân.
Mặc dù họ đều mặc trang phục của người hầu, nhưng từ ánh mắt đảo quanh của họ, Khai Tâm vẫn nhận ra họ là những người chơi đầu tiên vào Mộ Dung thế gia.
"Quản gia, đây là…"
Bà thím tốt bụng kéo Khai Tâm, nói ra tình hình của Khai Tâm, nhanh chóng khiến mấy nha hoàn, đầy tớ bên cạnh chú ý, bảy người đều tỏ vẻ ngạc nhiên và giật mình.
Phải biết rằng bọn họ đã mất sức chín trâu hai hổ mới vào được, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người chơi được NPC chủ động đưa vào phủ Mộ Dung.
Khai Tâm không hề để ý đến ánh mắt của những người đó, hắn nhìn xung quanh sân của Mộ Dung thế gia, rất nhiều hoa cỏ quý báu được trồng ven đường cũng như trong hành lang. Xa xa, một người con gái có khí chất nhã nhặn mặc áo trắng ngồi trong đình hóng mát ở góc sân, ôm một con thỏ trắng lông xù, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
"Tiểu thư của Mộ Dung gia? Hay là tiểu thư của Vương gia…"
Lúc Khai Tâm còn đang tò mò, bà thím tốt bụng đã giải thích xong xuôi hoàn cảnh của hắn.
Quản gia hài lòng nhìn ngắm một hồi rồi gật đầu: "Tên cậu là Khai Tâm đúng không, được đấy, trông thì đúng là một đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn, ừm, từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của phủ Mộ Dung, nhiệm vụ hàng ngày là hầu hạ sủng vật mà tiểu thư nuôi ở hậu viện cho tốt, cậu đi theo ta."
Ngay lập tức, Khai Tâm nở một nụ cười thích thú.
Giây phút đeo kính thực tế ảo vào, tiếng vó ngựa rong ruổi "Giang hồ" vọng lại từ đằng xa, càng ngày càng rõ, càng ngày càng nhiều…
A!
Trong màn đêm vô tận, không biết là ai bắt đầu khúc nhạc đệm của đao sắc máu tanh! Tiếng đao kiếm rít gào như tiếng gió dữ trong màn mưa, đột ngột vung lướt, cọ xát, như một cuộc chiến rối loạn, phức tạp, nhưng rồi lại rành mạch rõ ràng, không nhanh không chậm, tiến lùi có quy luật, như thể có người vừa lùi vừa ứng phó với đao kiếm và ám khí ở bốn phương tám hướng xung quanh!
Cao thủ!
Sau khi lắng nghe cẩn thận, Trần Khải Tâm dần nhận ra điều gì đó.
Hắn còn nhớ lần đầu vào game, hắn cũng đã từng nghe thấy cái này, nhưng vì khi đó vừa vào "Giang hồ", hoàn toàn không có một khái niệm gì cả, lúc nghe được mấy thứ này, hắn còn tưởng là nhạc nền của một tác phẩm võ hiệp nào đó, nghe thỏa thích một hồi mới chính thức vào game.
Nhưng bây giờ xem ra…
Trần Khải Tâm không cần mở mắt, chỉ với những âm thanh đặc biệt ẩn chứa trong mỗi chiêu thức, trong mỗi cái chấn động sau khi va chạm thì từng bóng người mờ ảo đã nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn.
Một cao thủ đương đầu với tám tên địch dần xuất hiện giữa vòng vây đao kiếm, quyền cước.
Đừng nghi ngờ trí nhớ của Trần Khải Tâm…
Trong ba năm ở "Giang hồ", vì theo đuổi "Nhất đế" "Nhị hậu" "Tam vương" "Thất hầu" "Thập tam hào" được xưng là mạnh nhất ở trong truyền thuyết, luận bàn quyết đấu với vô số cao thủ suốt ba năm, Trần Khải Tâm đã luyện tập nhiều loại võ công của nhiều môn phái khác nhau, nhớ rất nhiều tâm pháp cùng chiêu thức của nhiều môn phái, thậm chí còn có thể sử dụng một cách thuần thục.
Còn những công pháp trong bản nhạc mới vào game thì chẳng phải võ công tuyệt thế gì, cũng không phải những công pháp hiếm gặp trên đời, chỉ có người ở vị trí chính giữa dùng võ công hơi hỗn tạp và kỳ lạ, tám người đang vây công thì lần lượt là La Hán Quyền của phái Võ Lâm, Thanh Phong Kiếm của phái Võ Đang, kiếm pháp Lạc Diệp Phi Phong của phái Nga Mi, Thiên Tàn Cước của phái Không Động, Miên Chưởng của phái Côn Luân, Quân Tử Kiếm của phái Hoa Sơn, Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang, Tán Hoa Thủ của Đường Môn.
Ngoại trừ Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang có cấp bậc cao nhất ra thì võ học của những người khác đều là sơ cấp. Dù vậy, tuy công pháp thấp, nhưng cảnh giới lại không tầm thường, ai nấy đều rất linh hoạt, đã đạt đến cảnh giới ra tay tự nhiên.
Lúc lùi lúc tiến, thi triển hết khí phách của tông sư trong mỗi đòn tiến lùi!
Thế nhưng…
Rõ ràng người đang bị vây công còn lợi hại hơn, đối mặt với thế công mãnh liệt của đệ tử tám môn phái lớn mà sắc mặt vẫn không thay đổi, thuần thục điêu luyện, không có một chiêu thức cố định nào để phán xét, muốn nghiên cứu mà không có một dấu vết nào, chẳng thể lý giải được những chiêu thức đó, nhưng lại vừa hay ngăn cản hết mọi công kích, có cảm giác như một lớp rào chắn dù là nước cũng không lọt vào được.
Càng lắng nghe, Trần Khải Tâm càng đắm chìm vào bên trong!
Hắn hoàn toàn không chú ý rằng mình đã có thể nhìn thấy cảnh tượng đánh nhau, đồng thời thấy một người đàn ông mặc áo trắng, phong thái phiêu dật, nhẹ dàng như gió núi vờn mây, ngăn cản thế công của tám người.
Đang lúc hắn xem chăm chú, một tiếng động lớn bỗng vang lên, hình ảnh bốn phía đột nhiên biến mất.
Trần Khải Tâm sững sờ, sau đó mới phát hiện ra mình đã có thuộc tính nhân vật, cảnh tượng thay đổi, hắn xuất hiện trên một con đường rộng lớn.
"Đúng là một cậu bé lanh lợi, đáng yêu."
Một bà thím NPC đi ngang qua, thấy Trần Khải Tâm xuất hiện đột ngột, bà ấy bỗng dừng bước, nở một nụ cười hiền từ với hắn: "Gần đây trong thành có nhiều giang hồ lắm, trẻ con đừng có đi lung tung, nhà cháu ở đâu?"
Trần Khải Tâm ngước cái đầu nhỏ lên, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn bà thím với nụ cười chân thành đó!
Thực ra đây là nhiệm vụ bình thường nhất, nhưng chỉ có người chơi mới có căn cốt, ngộ tính cao mới kích hoạt được trong mười phút kể từ khi vào game.
Nhưng điều kỳ lạ là, hắn nhớ căn cốt của hắn rất bình thường, theo lý sẽ không được vị bà thím trước mặt này để mắt tới mới đúng!
Chẳng lẽ là sức mạnh của nhân phẩm sao?
Mặc dù khó hiểu, nhưng hắn vẫn rất hưng phấn, không có ý định bỏ lỡ cơ hội rèn luyện hiếm có này…
Bị cái trò chơi không có lòng nhân ái này sắp đặt cho cái thân phận cậu bé mồ côi lang thang, chỉ cần hắn nói tình cảnh của mình ra là sẽ được NPC với lòng đồng cảm cao ngất ấy dẫn đi, nhảy qua giai đoạn tìm việc gian khổ, vừa làm việc vừa học tập quyền cước đơn giản, nếu may mắn thì sẽ được nhận làm đệ tử, trực tiếp bắt đầu truyền thụ võ nghệ.
"Tên cháu là Khai Tâm, cháu không biết cha mẹ ở đâu… Không có nhà để về."
"Ôi."
Quả nhiên bà thím đi ngang qua đường đó rất có lòng từ bi, bà ấy thở dài một tiếng, tội nghiệp sờ đầu của cậu bé còn chưa đến một mét tư: "Hẳn là bị lạc trong khi hỗn chiến rồi, đứa bé đáng thương, thời thế bây giờ thật là… Haiz… Cháu bé, nếu cháu đồng ý thì vào tòa phủ đệ ở đằng trước với thím, vừa hay mấy hôm nay trong phủ đang tìm người hầu, nếu cháu tới thì phụ giúp việc vặt, không cần lo lắng ăn ở, cuối tháng còn nhận được chút tiền công, thế nào?"
Đương nhiên Khai Tâm sẽ không từ chối.
Dưới sự dẫn dắt của bà thím đi ngang qua đường, hai người nhanh chóng tới trước một phủ đệ khí phái, có hai con sư tử đá trước cửa…
Ngước lên nhìn, trên tấm biển lớn có khắc mấy chữ to như rồng bay phượng múa: Phủ Mộ Dung!
Thấy biểu cảm giật mình hoảng hốt của đứa trẻ bên cạnh, "bà thím tốt bụng" cúi người xuống, cười nói: "Khai Tâm, sau này cháu hãy làm việc trong phủ Mộ Dung chúng ta, thím dẫn cháu đi gặp quản gia của phủ trước, để ông ấy sắp xếp cho cháu một công việc đơn giản."
Nhưng bà ấy lại không biết rằng, đứa bé bên cạnh giật mình không phải vì khí phái của tòa phủ đệ này, mà giật mình vì bà thím này lại dẫn mình tới Mộ Dung thế gia nổi danh trong thiên hạ.
Thế gia lớn mạnh mà vô số người chơi nghĩ đủ trăm phương ngàn kế, chen lấn vỡ đầu để đến đây học nghệ - Mộ Dung thế gia!
Cái gì?
Không biết á?
Đùa kiểu gì vậy, bây giờ ngay cả bạn bè nước ngoài đều gật gù hát "gậy ông đập lưng ông", nằm mơ cũng muốn học "Vật Đổi Sao Dời", có ai đam mê võ học mà không biết đến tuyệt học này?
Trong khi bà thím tốt bụng đó nói chuyện, Khai Tâm cảm thấy đầu óc mình chẳng thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn không hiểu sao mình lại hên đến vậy.
"Đứa bé ngốc, đừng ngẩn ra đó, lại đây với thím."
Bà thím tốt bụng dắt tay Khai Tâm vào Mộ Dung thế gia.
"Hoa cỏ này quý giá lắm đó, các ngươi cẩn thận vào, làm hỏng thì đừng mơ được ở lại đây nữa." Quản gia của Mộ Dung thế gia đang ở ngoài sân, nét mặt nghiêm túc, chỉ huy mấy nha hoàn, đầy tớ tu sửa hoa cỏ trong sân.
Mặc dù họ đều mặc trang phục của người hầu, nhưng từ ánh mắt đảo quanh của họ, Khai Tâm vẫn nhận ra họ là những người chơi đầu tiên vào Mộ Dung thế gia.
"Quản gia, đây là…"
Bà thím tốt bụng kéo Khai Tâm, nói ra tình hình của Khai Tâm, nhanh chóng khiến mấy nha hoàn, đầy tớ bên cạnh chú ý, bảy người đều tỏ vẻ ngạc nhiên và giật mình.
Phải biết rằng bọn họ đã mất sức chín trâu hai hổ mới vào được, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người chơi được NPC chủ động đưa vào phủ Mộ Dung.
Khai Tâm không hề để ý đến ánh mắt của những người đó, hắn nhìn xung quanh sân của Mộ Dung thế gia, rất nhiều hoa cỏ quý báu được trồng ven đường cũng như trong hành lang. Xa xa, một người con gái có khí chất nhã nhặn mặc áo trắng ngồi trong đình hóng mát ở góc sân, ôm một con thỏ trắng lông xù, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
"Tiểu thư của Mộ Dung gia? Hay là tiểu thư của Vương gia…"
Lúc Khai Tâm còn đang tò mò, bà thím tốt bụng đã giải thích xong xuôi hoàn cảnh của hắn.
Quản gia hài lòng nhìn ngắm một hồi rồi gật đầu: "Tên cậu là Khai Tâm đúng không, được đấy, trông thì đúng là một đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn, ừm, từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của phủ Mộ Dung, nhiệm vụ hàng ngày là hầu hạ sủng vật mà tiểu thư nuôi ở hậu viện cho tốt, cậu đi theo ta."
Ngay lập tức, Khai Tâm nở một nụ cười thích thú.
Bình luận facebook