Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Dụ cá cắn câu
Translator: Nguyetmai
Sau khi nhận nhiệm vụ, Khai Tâm rời khỏi Phủ lệnh rồi đi dạo Thành Cô Tô một vòng.
Đầu tiên, hắn tới tiệm rèn lấy năm bộ dây thừng "Thiết Câu Phi Tác" được chế tác khéo léo, mỗi sợi có thể chịu được sức nặng của mấy người đàn ông trưởng thành. Dây thừng dài khoảng mười mét, vô cùng chắc chắn. Sau đó hắn lại tới cửa hàng vũ khí ở bên cạnh mua mười bộ Liễu Diệp Phi Đao, rồi tiếp tục tới tiệm tạp hóa mua mấy gói bột vôi.
Nhét hết tất cả vào túi Càn Khôn, Khai Tâm cầm kiếm rời khỏi thành Cô Tô, đi về hướng Hàn Sơn Tự.
Nói thực ra, tuy rằng chuyện mà Phủ lệnh nhờ vả hơi phiền phức, nhưng cũng không nguy hiểm lắm, dù không có Tiểu Hoàn Đan thì Khai Tâm vẫn sẽ nhận nhiệm vụ này…
Đối thủ của nhiệm vụ lần này là hai cao thủ võ lâm với thực lực là tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập, hơn nữa Phủ lệnh đã nói rõ rằng tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, nghĩa là không được gọi người khác giúp đỡ, nhưng thời gian địa điểm thì do hắn quyết định, chẳng khác nào đã có những ưu thế về thiên thời, địa lợi, còn lại thì phải dựa vào chiến thuật…
Suốt dọc đường, Khai Tâm chỉ đi ở những nơi nhiều người, tới chân núi Hàn Sơn Tự, từ xa đã nhìn thấy Càn Khôn Tử chạy tới, mặc bộ quần áo võ sĩ màu trắng, khuôn mặt ửng đỏ nên vì phấn khích: "Khai Tâm sư huynh."
"Đến rồi à? Lần này lại phải làm phiền đệ."
"Đúng lúc đệ làm nhiệm vụ ở đây, nghe tin huynh đến là đệ tới ngay, dù sao cũng chỉ đi một vòng với huynh thôi mà, không mất mát gì cả."
Càn Khôn Tử tươi cười chào đón vô cùng cởi mở.
Thì ra sau khi lên đường, Khai Tâm đã dùng bồ câu gửi thư kể về tình hình của nhiệm vụ lần này cho cậu ta, điều mà cậu ta cần làm là bớt chút thời gian đi cùng Khai Tâm, trước khi tìm được nơi thích hợp để chiến đấu thì cậu ta sẽ ở bên cạnh Khai Tâm, không cho lão đại, lão nhị của đám trộm mộ có cơ hội ra tay.
Sau khi nói chuyện vài câu, hai người cùng đi vào rừng.
Vì yêu cầu đặc thù của nhiệm vụ nên nơi tốt nhất để chiến đấu với hai tên trộm mộ là một khu vắng người, địa hình phức tạp. Hàn Sơn Tự là một lựa chọn tốt, cánh rừng sâu thăm thẳm, bình thường không có nhiều người tới đây lắm, những người chơi thông thường không muốn vào khu vực có đàn sói thoắt ẩn thoắt hiện.
Không bao lâu sau, Càn Khôn Tử ra khỏi rừng một mình, vẻ mặt cậu ta rất phiền muộn, đứng ỉu xìu ở bên ngoài một lát rồi mới lắc đầu đi xa…
Vừa rồi ở trên đường đi, ngoại trừ việc làm bạn, quả thực là cậu ta không giúp đỡ được bất cứ điều gì.
Cậu ta đi theo ở đằng sau, nhìn những gì Khai Tâm làm mà chẳng hiểu là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Khai Tâm treo vài túi bột vôi lên trên cây cao, mỗi túi cách nhau không xa lắm, sau đó thì kết thúc mọi chuyện một cách khó hiểu. Nếu không vì Khai Tâm nghiêm túc dặn dò cậu ta phải rời khỏi rừng ngay lập tức và chạy ra xa, chưa biết chừng cậu ta sẽ ở bên ngoài để xem rõ ngọn ngành.
"…"
Khu rừng không tính là u ám nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Trong rừng, một thiếu niên mặc quần áo xanh lam đứng ngạo nghễ tại chỗ, đôi mắt nhắm hờ, vẻ mặt bình thản, như một ông sư đang lẳng lặng ngồi thiền không nhúc nhích.
Tiếng kêu của chim chóc, côn trùng dần vang lên.
Trông Khai Tâm không có vẻ gì là sốt ruột cả, đắm mình trong sự yên tĩnh kỳ diệu đó.
Không bao lâu sau…
Những loài chim chóc, côn trùng đã quen với sự có mặt của người thiếu niên đó bỗng nhiên im bặt lại, bầu không khí khác thường trào lên trong rừng.
Vút…
Cơn gió nhẹ như có như không khiến những chiếc lá rụng trên mặt đất xoay tròn, cát bụi bay lên, tà áo phấp phới, người thiếu niên đang nhắm mắt cũng giật mình, đôi mắt sắc bén mở ra, liếc thẳng về hướng gió thổi như một mũi tên: "Ai?!"
Hắn còn chưa dứt lời thì bỗng có tiếng động của tay áo vang lên từ nơi không xa phía trước.
Một tiếng hừ lạnh lẽo cất lên!
Tiếp đó, Khai Tâm nhìn thấy một người chậm rãi bước ra từ sau một cái cây, đôi mắt của hắn ta hẹp dài và lạnh lẽo, như thể đang nhìn một người chết: "Không hổ là đệ tử của Mộ Dung gia tộc, quả nhiên có chút bản lĩnh."
"Đáng tiếc… Không cần biết lần này những tin tức truyền ra từ Mộ Dung thế gia các ngươi có phải là thật hay không, nhưng lão tam đã chết dưới tay ngươi, vậy thì hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"
Câu nói lạnh lẽo này đủ để Khai Tâm đưa ra kết luận đối phương chính là lão đại của đám trộm mộ hôm đó.
Hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì đằng sau bỗng vang lên tiếng bước chân nhỏ! Khai Tâm nhíu chặt lông mày, hắn vội vàng nghiêng người, một tên mặc bộ quần áo đen bó sát cầm hai thanh đao ngắn bước ra từ sau một thân cây khác, đôi mắt hắn ta đỏ rực, nhìn Khai Tâm đầy sát khí. Tên đó đi lại nặng nề và chậm chạp, có vẻ như định tạo thành thế trận để công kích một trước một sau.
"Tên nhóc nhà ngươi đã giết chết huynh đệ của ta! Hôm nay đại gia ta sẽ lột xác ngươi!" Lão nhị của đám trộm mộ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tàn nhẫn, như thể chỉ muốn ra tay ngay lập tức, chém hung thủ ra thành nghìn mảnh để trả thù cho lão tam.
Quả nhiên!
Trong lòng hơi trầm xuống, Khai Tâm không dám sơ sẩy, hắn cẩn thận rút Quân Tử Kiếm ra khỏi vỏ.
Đã dụ được chúng ra rồi, điều còn lại mới là quan trọng nhất.
Keng!
Ngay khi Quân Tử Kiếm ra khỏi vỏ, một âm thanh vang vọng truyền đi xa.
"Giết!"
Hai tên lão đại, lão nhị của đám trộm mộ đồng thời biến mất tại chỗ.
Dù nhân sĩ võ lâm ở tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập chưa được coi là cao thủ, nhưng những tên trộm mộ chuyên môn làm việc ngoài tầm mắt của mọi người thế này thì hầu như tên nào cũng có bản lĩnh đặc biệt để giữ mạng.
Khai Tâm không hề hoang mang, bàn tay luồn vào thắt lưng sau đó vung ra!
Vút!
Một lưỡi câu sáng bóng lượn vài vòng trên không trung, "phập" một tiếng, nó móc vào cây đại thụ ở bên trái, Khai Tâm đu theo, cả cơ thể bay lên, không những kịp thời tránh né được lưỡi kiếm của lão đại hung ác, mà chân hắn còn bật liên tục để đưa cơ thể lên cao, động tác vô cùng dứt khoát, thành thạo, như thể trước đó đã luyện tập vô số lần.
"Chạy đi đâu!"
Hiển nhiên, hai tên trộm mộ không ngờ rằng Khai Tâm còn có chiêu này, chúng hơi sửng sốt rồi mới tức giận gào lên, cả hai cùng nhún chân, đồng thời bay lên cao!
Phù!
Hai người cùng áp sát về phía cành cây mà Khai Tâm đang đứng. Khai Tâm không những không sợ hãi mà ngược lại còn nở nụ cười.
Hắn đã cho Quân Tử Kiếm vào túi Càn Khôn từ lâu rồi, xoay người lướt một cái, những bột phấn màu trắng từ trên trời rơi xuống. Sau đó hắn đột nhiên lao về phía hai tên trộm mộ, sử dụng Khinh Thân Thuật để truy kích.
"Là bột vôi! Thật hèn hạ!"
"Đại ca cẩn thận."
Trên không trung không có bất cứ thứ gì để mượn lực, thấy bột vôi đã che kín mặt, hai người tức giận gầm lên một tiếng. Cả hai đồng thời nhắm mắt lại, vung vũ khí liên tục để xua đi màn khói mờ trước mặt.
Chúng không hề biết rằng, ngay khi bột vôi bắn ra, hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao đã lẳng lặng xẹt qua không trung dưới sự trợ giúp của bột vôi.
"A!"
"A!"
Vì khoảng cách gần, lão đại và lão nhị không kịp đề phòng, cả hai trúng đao kêu lên đau đớn.
Chân khí bị đảo ngược, hai người không còn năng lượng để ở lại trên không trung nữa, từ trên cao rơi xuống đất.
"Là Liễu Diệp Phi Đao của lão tam! Lão nhị hãy cẩn thận!"
Lão đại đám trộm mộ nhìn chiếc phi đao cắm trên bụng mình, hắn ta hoảng hốt la lớn lên để nhắc nhở.
"Nên lo lắng cho chính ngươi đi thì hơn."
Lúc này, tâm trạng của Khai Tâm đã hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn càng thêm tự tin hơn. Hắn cười khẽ một cách thản nhiên, hai chiếc phi đao bay vào trong làn khói của bột vôi không hề do dự.
Chuẩn bị trước quả nhiên là có tác dụng hơn hẳn, không những tạo ra cơ hội cho kẻ địch bay lên không trung, để chúng lộ ra sơ hở, bột vôi lại che đi tầm mắt của chúng, làm chúng phải bối rối, năng lực tránh né phi đao cũng hạ xuống nhiều…
Nhưng mà chỉ với hai chiếc phi đao thì chưa thể quyết định sự thắng bại của cuộc chiến này được.
Trước mắt hai tên này mới chỉ bị thương nhẹ mà thôi! Phải thừa thắng xông lên, xử lý một tên trước đã!
Vút!
Vút!
Coi như lão đại của đám trộm mộ đen đủi, hắn ta mở miệng vào đúng lúc này, người đang suy nghĩ xem nên xử lý tên nào trước là Khai Tâm đưa ra quyết định ngay lập tức.
Mất đi thăng bằng, trên ngực và đùi của lão đại đám trộm mộ đều cắm một chiếc phi đao, hắn ta kêu lên đau đớn, cả người ngã vào trong đống lá rụng.
"Tên nhóc đáng chết!"
Không biết lão đại sống chết thế nào, lão nhị tức thì giận dữ!
Biết rõ mình đã rơi vào bẫy của đối phương, nhưng hắn ta lại không cam lòng để một thiếu niên vô danh trêu đùa như thế. Hắn ta nhịn cơn đau nơi cánh tay, lại khởi động lực lượng một lần nữa, cả người đụng mạnh vào thân cây mà Khai Tâm đang ẩn náu.
Rầm!
Lực lượng khổng lồ khiến cây đại thụ gãy đôi, Khai Tâm không kịp đề phòng, bay ra khỏi thân cây như một con diều đứt dây, hắn giật mình: "Nguy rồi! Không ổn!"
Quả nhiên còn chưa rơi xuống đất, đao khí đã ập tới…
Khai Tâm hoảng hốt, trừng mắt nhìn thanh đao đâm tới ngực mình.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Khai Tâm rời khỏi Phủ lệnh rồi đi dạo Thành Cô Tô một vòng.
Đầu tiên, hắn tới tiệm rèn lấy năm bộ dây thừng "Thiết Câu Phi Tác" được chế tác khéo léo, mỗi sợi có thể chịu được sức nặng của mấy người đàn ông trưởng thành. Dây thừng dài khoảng mười mét, vô cùng chắc chắn. Sau đó hắn lại tới cửa hàng vũ khí ở bên cạnh mua mười bộ Liễu Diệp Phi Đao, rồi tiếp tục tới tiệm tạp hóa mua mấy gói bột vôi.
Nhét hết tất cả vào túi Càn Khôn, Khai Tâm cầm kiếm rời khỏi thành Cô Tô, đi về hướng Hàn Sơn Tự.
Nói thực ra, tuy rằng chuyện mà Phủ lệnh nhờ vả hơi phiền phức, nhưng cũng không nguy hiểm lắm, dù không có Tiểu Hoàn Đan thì Khai Tâm vẫn sẽ nhận nhiệm vụ này…
Đối thủ của nhiệm vụ lần này là hai cao thủ võ lâm với thực lực là tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập, hơn nữa Phủ lệnh đã nói rõ rằng tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, nghĩa là không được gọi người khác giúp đỡ, nhưng thời gian địa điểm thì do hắn quyết định, chẳng khác nào đã có những ưu thế về thiên thời, địa lợi, còn lại thì phải dựa vào chiến thuật…
Suốt dọc đường, Khai Tâm chỉ đi ở những nơi nhiều người, tới chân núi Hàn Sơn Tự, từ xa đã nhìn thấy Càn Khôn Tử chạy tới, mặc bộ quần áo võ sĩ màu trắng, khuôn mặt ửng đỏ nên vì phấn khích: "Khai Tâm sư huynh."
"Đến rồi à? Lần này lại phải làm phiền đệ."
"Đúng lúc đệ làm nhiệm vụ ở đây, nghe tin huynh đến là đệ tới ngay, dù sao cũng chỉ đi một vòng với huynh thôi mà, không mất mát gì cả."
Càn Khôn Tử tươi cười chào đón vô cùng cởi mở.
Thì ra sau khi lên đường, Khai Tâm đã dùng bồ câu gửi thư kể về tình hình của nhiệm vụ lần này cho cậu ta, điều mà cậu ta cần làm là bớt chút thời gian đi cùng Khai Tâm, trước khi tìm được nơi thích hợp để chiến đấu thì cậu ta sẽ ở bên cạnh Khai Tâm, không cho lão đại, lão nhị của đám trộm mộ có cơ hội ra tay.
Sau khi nói chuyện vài câu, hai người cùng đi vào rừng.
Vì yêu cầu đặc thù của nhiệm vụ nên nơi tốt nhất để chiến đấu với hai tên trộm mộ là một khu vắng người, địa hình phức tạp. Hàn Sơn Tự là một lựa chọn tốt, cánh rừng sâu thăm thẳm, bình thường không có nhiều người tới đây lắm, những người chơi thông thường không muốn vào khu vực có đàn sói thoắt ẩn thoắt hiện.
Không bao lâu sau, Càn Khôn Tử ra khỏi rừng một mình, vẻ mặt cậu ta rất phiền muộn, đứng ỉu xìu ở bên ngoài một lát rồi mới lắc đầu đi xa…
Vừa rồi ở trên đường đi, ngoại trừ việc làm bạn, quả thực là cậu ta không giúp đỡ được bất cứ điều gì.
Cậu ta đi theo ở đằng sau, nhìn những gì Khai Tâm làm mà chẳng hiểu là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Khai Tâm treo vài túi bột vôi lên trên cây cao, mỗi túi cách nhau không xa lắm, sau đó thì kết thúc mọi chuyện một cách khó hiểu. Nếu không vì Khai Tâm nghiêm túc dặn dò cậu ta phải rời khỏi rừng ngay lập tức và chạy ra xa, chưa biết chừng cậu ta sẽ ở bên ngoài để xem rõ ngọn ngành.
"…"
Khu rừng không tính là u ám nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Trong rừng, một thiếu niên mặc quần áo xanh lam đứng ngạo nghễ tại chỗ, đôi mắt nhắm hờ, vẻ mặt bình thản, như một ông sư đang lẳng lặng ngồi thiền không nhúc nhích.
Tiếng kêu của chim chóc, côn trùng dần vang lên.
Trông Khai Tâm không có vẻ gì là sốt ruột cả, đắm mình trong sự yên tĩnh kỳ diệu đó.
Không bao lâu sau…
Những loài chim chóc, côn trùng đã quen với sự có mặt của người thiếu niên đó bỗng nhiên im bặt lại, bầu không khí khác thường trào lên trong rừng.
Vút…
Cơn gió nhẹ như có như không khiến những chiếc lá rụng trên mặt đất xoay tròn, cát bụi bay lên, tà áo phấp phới, người thiếu niên đang nhắm mắt cũng giật mình, đôi mắt sắc bén mở ra, liếc thẳng về hướng gió thổi như một mũi tên: "Ai?!"
Hắn còn chưa dứt lời thì bỗng có tiếng động của tay áo vang lên từ nơi không xa phía trước.
Một tiếng hừ lạnh lẽo cất lên!
Tiếp đó, Khai Tâm nhìn thấy một người chậm rãi bước ra từ sau một cái cây, đôi mắt của hắn ta hẹp dài và lạnh lẽo, như thể đang nhìn một người chết: "Không hổ là đệ tử của Mộ Dung gia tộc, quả nhiên có chút bản lĩnh."
"Đáng tiếc… Không cần biết lần này những tin tức truyền ra từ Mộ Dung thế gia các ngươi có phải là thật hay không, nhưng lão tam đã chết dưới tay ngươi, vậy thì hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"
Câu nói lạnh lẽo này đủ để Khai Tâm đưa ra kết luận đối phương chính là lão đại của đám trộm mộ hôm đó.
Hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì đằng sau bỗng vang lên tiếng bước chân nhỏ! Khai Tâm nhíu chặt lông mày, hắn vội vàng nghiêng người, một tên mặc bộ quần áo đen bó sát cầm hai thanh đao ngắn bước ra từ sau một thân cây khác, đôi mắt hắn ta đỏ rực, nhìn Khai Tâm đầy sát khí. Tên đó đi lại nặng nề và chậm chạp, có vẻ như định tạo thành thế trận để công kích một trước một sau.
"Tên nhóc nhà ngươi đã giết chết huynh đệ của ta! Hôm nay đại gia ta sẽ lột xác ngươi!" Lão nhị của đám trộm mộ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tàn nhẫn, như thể chỉ muốn ra tay ngay lập tức, chém hung thủ ra thành nghìn mảnh để trả thù cho lão tam.
Quả nhiên!
Trong lòng hơi trầm xuống, Khai Tâm không dám sơ sẩy, hắn cẩn thận rút Quân Tử Kiếm ra khỏi vỏ.
Đã dụ được chúng ra rồi, điều còn lại mới là quan trọng nhất.
Keng!
Ngay khi Quân Tử Kiếm ra khỏi vỏ, một âm thanh vang vọng truyền đi xa.
"Giết!"
Hai tên lão đại, lão nhị của đám trộm mộ đồng thời biến mất tại chỗ.
Dù nhân sĩ võ lâm ở tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập chưa được coi là cao thủ, nhưng những tên trộm mộ chuyên môn làm việc ngoài tầm mắt của mọi người thế này thì hầu như tên nào cũng có bản lĩnh đặc biệt để giữ mạng.
Khai Tâm không hề hoang mang, bàn tay luồn vào thắt lưng sau đó vung ra!
Vút!
Một lưỡi câu sáng bóng lượn vài vòng trên không trung, "phập" một tiếng, nó móc vào cây đại thụ ở bên trái, Khai Tâm đu theo, cả cơ thể bay lên, không những kịp thời tránh né được lưỡi kiếm của lão đại hung ác, mà chân hắn còn bật liên tục để đưa cơ thể lên cao, động tác vô cùng dứt khoát, thành thạo, như thể trước đó đã luyện tập vô số lần.
"Chạy đi đâu!"
Hiển nhiên, hai tên trộm mộ không ngờ rằng Khai Tâm còn có chiêu này, chúng hơi sửng sốt rồi mới tức giận gào lên, cả hai cùng nhún chân, đồng thời bay lên cao!
Phù!
Hai người cùng áp sát về phía cành cây mà Khai Tâm đang đứng. Khai Tâm không những không sợ hãi mà ngược lại còn nở nụ cười.
Hắn đã cho Quân Tử Kiếm vào túi Càn Khôn từ lâu rồi, xoay người lướt một cái, những bột phấn màu trắng từ trên trời rơi xuống. Sau đó hắn đột nhiên lao về phía hai tên trộm mộ, sử dụng Khinh Thân Thuật để truy kích.
"Là bột vôi! Thật hèn hạ!"
"Đại ca cẩn thận."
Trên không trung không có bất cứ thứ gì để mượn lực, thấy bột vôi đã che kín mặt, hai người tức giận gầm lên một tiếng. Cả hai đồng thời nhắm mắt lại, vung vũ khí liên tục để xua đi màn khói mờ trước mặt.
Chúng không hề biết rằng, ngay khi bột vôi bắn ra, hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao đã lẳng lặng xẹt qua không trung dưới sự trợ giúp của bột vôi.
"A!"
"A!"
Vì khoảng cách gần, lão đại và lão nhị không kịp đề phòng, cả hai trúng đao kêu lên đau đớn.
Chân khí bị đảo ngược, hai người không còn năng lượng để ở lại trên không trung nữa, từ trên cao rơi xuống đất.
"Là Liễu Diệp Phi Đao của lão tam! Lão nhị hãy cẩn thận!"
Lão đại đám trộm mộ nhìn chiếc phi đao cắm trên bụng mình, hắn ta hoảng hốt la lớn lên để nhắc nhở.
"Nên lo lắng cho chính ngươi đi thì hơn."
Lúc này, tâm trạng của Khai Tâm đã hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn càng thêm tự tin hơn. Hắn cười khẽ một cách thản nhiên, hai chiếc phi đao bay vào trong làn khói của bột vôi không hề do dự.
Chuẩn bị trước quả nhiên là có tác dụng hơn hẳn, không những tạo ra cơ hội cho kẻ địch bay lên không trung, để chúng lộ ra sơ hở, bột vôi lại che đi tầm mắt của chúng, làm chúng phải bối rối, năng lực tránh né phi đao cũng hạ xuống nhiều…
Nhưng mà chỉ với hai chiếc phi đao thì chưa thể quyết định sự thắng bại của cuộc chiến này được.
Trước mắt hai tên này mới chỉ bị thương nhẹ mà thôi! Phải thừa thắng xông lên, xử lý một tên trước đã!
Vút!
Vút!
Coi như lão đại của đám trộm mộ đen đủi, hắn ta mở miệng vào đúng lúc này, người đang suy nghĩ xem nên xử lý tên nào trước là Khai Tâm đưa ra quyết định ngay lập tức.
Mất đi thăng bằng, trên ngực và đùi của lão đại đám trộm mộ đều cắm một chiếc phi đao, hắn ta kêu lên đau đớn, cả người ngã vào trong đống lá rụng.
"Tên nhóc đáng chết!"
Không biết lão đại sống chết thế nào, lão nhị tức thì giận dữ!
Biết rõ mình đã rơi vào bẫy của đối phương, nhưng hắn ta lại không cam lòng để một thiếu niên vô danh trêu đùa như thế. Hắn ta nhịn cơn đau nơi cánh tay, lại khởi động lực lượng một lần nữa, cả người đụng mạnh vào thân cây mà Khai Tâm đang ẩn náu.
Rầm!
Lực lượng khổng lồ khiến cây đại thụ gãy đôi, Khai Tâm không kịp đề phòng, bay ra khỏi thân cây như một con diều đứt dây, hắn giật mình: "Nguy rồi! Không ổn!"
Quả nhiên còn chưa rơi xuống đất, đao khí đã ập tới…
Khai Tâm hoảng hốt, trừng mắt nhìn thanh đao đâm tới ngực mình.
Bình luận facebook