Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Đại hội luận võ offline
Translator: Nguyetmai
Vì hình ảnh cô gái kia xuất hiện trong đầu, cơ hội tốt để hẹn hò với người tình trong mộng của Khai Tâm cứ thế tan biến. Dưới ánh mắt tò mò của Hứa Hinh, Khai Tâm thẫn thờ đi đằng trước, hai người nhìn nhau không nói gì, cho đến tận khi đưa Hứa Hinh trở lại trường học, hai người dừng dưới ký túc xá nữ.
"Cậu không sao chứ?" Hứa Hinh đứng trên cầu thang của ký túc xá nữ, lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Khai Tâm, hỏi.
Khai Tâm cố gắng nở một nụ cười: "Không sao, về ngủ một giấc là ổn thôi."
"Vậy cậu mau trở về nghỉ ngơi đi." Hứa Hinh phất tay.
Khai Tâm không hề chần chừ, hắn bước những bước đi nặng nề về ký túc xá của mình.
"Có điện thoại, có điện thoại!"
Chuông điện thoại vang lên, Khai Tâm thấy đó là số của Hứa Hinh: "A lô."
"Cậu nghỉ ngơi chưa?" Giọng nói ở đầu bên kia rất dịu dàng, khiến trong lòng Khai Tâm ấm áp hơn rất nhiều, hắn không khỏi gật đầu rồi ừ một tiếng: "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi."
Người ở đầu bên kia chần chừ một lát rồi mới nói: "… Thế thì mai gặp lại nhé?"
"Mai gặp lại."
Tắt máy đi, Khai Tâm ngồi phịch xuống trước máy tính, hơi thở dồn dập, đôi mắt nhìn vào một cái tên trên "Bảng giang hồ Nam Hoa"… Ánh mắt của hắn mới đầu là dịu dàng, rồi trở nên mê mang, cuối cùng là đau khổ, giãy giụa, tất cả không ngừng đan xen. Không biết qua bao lâu sau, Khai Tâm mới hít một hơi thật sâu, đôi mắt hiện lên sự kiên định.
Kiếp trước, bắt đầu là hâm mộ, sùng bái hắn, sau đó trở thành người con gái khắc sâu trong lòng hắn, cuối cùng lại làm tổn thương hắn, rời bỏ hắn, kiếp này…
Khai Tâm thở dài một hơi, khóe miệng mang theo sự đắng chát, hắn lẳng lặng quay lại giường, chầm chậm đeo kính thực tế ảo màu bạc lên: "Tôi sẽ không cho cô có cơ hội làm tổn thương tôi!"
Sau khi hình ảnh trước mắt biến thành sơn cốc, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu rọi xuống đất, tản ra nhiệt độ ấm áp, khiến tâm trạng lạnh lẽo của Khai Tâm tốt hơn nhiều.
"Vù vù…"
Mới đứng đợi một lát, một con bồ câu xuất hiện trước mặt Khai Tâm.
Mang theo sự ngạc nhiên, Khai Tâm tóm nó vào lòng bàn tay, cẩn thận tháo tờ giấy buộc trên chân nó xuống, nhướng mày rồi mở tờ giấy ra.
Đây không phải là thư của mấy người Tuyền Phong Tiểu Lý, mà là thư của một kẻ địch, mối quan hệ của hai bên có thể nói là căng thẳng, hắn đã từng gặp rồi…
Chữ ký ở cuối thư là Nam Cung Dĩnh.
Trong thư, cô ta nói rằng, Long Hổ Môn không mong nhận được sự tha thứ của hắn, nhưng sẽ dùng hành động thực tế để thay đổi Long Hổ Môn. Bây giờ Nam Cung Dĩnh đã trở thành phó môn chủ thay cho Long Mạnh, đồng thời lập ra những quy định nghiêm khắc để quản thúc thuộc hạ, cô ta hy vọng rằng sau này sẽ có cơ hội làm quen với hắn, thậm chí là làm đồng bạn của nhau.
Tâm trạng của Khai Tâm không tốt lắm, đương nhiên cũng không để ý đến thư của Long Hổ Môn, chỉ đáp lại mấy chứ "nghĩ nhiều rồi" một cách qua loa, rồi lại tiếp tục tu luyện trong sơn cốc.
Nếu có người ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng Khai Tâm tu luyện càng thêm hung mãnh và chăm chú hơn! Không chỉ sử dụng Đăng Vân Bộ như gió lướt, mà ngay cả khi vận chuyển tâm pháp cũng mang theo sát khí dày đặc. Nếu Long Hổ Môn mà xuất hiện vào lúc này thì e rằng sẽ không thể rời khỏi đây an toàn như ban ngày được.
…
Đại hội luận võ của "Bảng giang hồ Nam Hoa" hết hạn đăng ký ngay hôm sau, tất cả có hơn bốn ngàn người đăng ký tham gia, trong đó còn bao gồm sinh viên của một vài học viện gần đó, cùng với những anh chị khóa trước đã tốt nghiệp, náo nhiệt vô cùng.
Vì đại hội võ lâm offline của các khu vực lần này, web đã chính thức thiết lập số thứ tự cho những người đăng ký tham gia, vào sân đấu võ từ Phủ lệnh của thành.
Để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, Khai Tâm cũng đăng ký tham gia.
Ở Phủ lệnh của thành Cô Tô, Khai Tâm lại gặp phải Nam Cung Dĩnh trước khi đại hội luận võ cử hành, cô ta cũng muốn tham dự đại hội võ lâm lần này, chỉ không biết là thuộc khu vực nào.
"Chào… Xin chào."
Cô gái cao ngạo như tiên ở Ngọc Môn Lâu bỗng gặp phải Khai Tâm dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào như thế, trái tim không khỏi tăng nhịp, nói chuyện cũng ngắc ngứ. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ta lại phát hiện ra Khai Tâm đang suy nghĩ về vấn đề nào đó, không hề để ý tới mình, vì thế không khỏi cảm thấy tức tối. .
"Này."
Giọng nói cất cao đó cuối cùng cũng khiến Khai Tâm chú ý tới, hắn nhìn Nam Cung Dĩnh rồi gật đầu thản nhiên, nói một câu "Hạnh ngộ", sau đó không lên tiếng nữa.
"Ngươi cũng tới để tham gia đấu trường luận võ sao? Ngươi thuộc khu vực nào?"
Nhận ra Khai Tâm không còn thô bạo như lần thứ hai gặp mặt, Nam Cung Dĩnh thở phào một hơi, cô ta cả gan hỏi.
Khai Tâm chậm rãi lau Quân Tử Kiếm, không để ý tới cô ta.
"Hừ! Không nói thì thôi." Nam Cung Dĩnh cũng không dám nói ra, chỉ bực tức liếc nhìn một cái, tự nhủ trong lòng như vậy, trông khá là quyến rũ và cá tính.
Nhưng cô ta đang nghĩ, trong đấu trường luận võ lần này, chắc chắn Lam Sam Quân Tử Kiếm sẽ tỏa sáng, đến khi trang chủ game công bố thông tin thì sẽ không khó để đoán ra hắn ở khu vực nào.
Mặc dù hơi thất vọng vì biết sẽ không thể đạt được một trong những vị trí đầu trên bảng xếp hạng, nhưng nghĩ tới việc sẽ biết rõ được thân phận của đối phương, Nam Cung Dĩnh vô cùng đắc ý.
Cả hai chờ tới khi đấu trường luận võ bắt đầu, không nói với nhau thêm một câu nào nữa.
Cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi, Khai Tâm phát hiện mình xuất hiện trên một võ đài vắng vẻ. Liếc nhìn hai bên trái phải, võ đài được tạo thành từ đá cẩm thạch rắn chắc, cao hơn đất bằng khoảng bốn, năm mét, nhưng đường kính của nó chỉ khoảng hai mươi mét, không gian để dịch chuyển và tránh né rất nhỏ, xung quanh cũng không có người xem.
Nhướng mày lên, Khai Tâm bỗng nhớ tới trang phục mà Nam Cung Dĩnh mặc, vội vàng lấy một bộ quần áo trong túi Càn Khôn ra, rút Quân Tử Kiếm ra khỏi vỏ, khua mấy đường trên không trung, sau đó lấy một miếng vải hình tam giác bịt lên mặt.
Sau khi xong xuôi, trên đấu trường xuất hiện một bóng người… Bóng dáng của một cô gái.
Lời nhắc của hệ thống vang lên vào đúng lúc này: "Ở vòng loại, người thi đấu cần trải qua bảy trận đấu, thắng bốn trận trở lên mới có thể vào vòng kế tiếp!"
"Thời hạn của mỗi hiệp đấu là mười phút, nếu người thi đấu nhận thua thì được quyền rời khỏi trận đấu hiện tại, nếu bị giết chết hoặc rơi xuống võ đài thì coi như thua trận, tự động tiến vào hiệp đấu tiếp theo."
"Hiệp đầu tiên, hai bên giao chiến, thành viên của 'Bảng giang hồ Nam Hoa', Khai Tâm – Nọa Mễ."
"… Nọa Mễ?"
"Khai Tâm?"
Cô gái đứng đối diện trông khá oai hùng, dáng người thướt tha, cô ấy nháy mắt một cái, có vẻ như tâm trạng cũng giống với Khai Tâm, cảm thấy tên của đối phương rất hài hước.
Nhưng Khai Tâm cũng không suy nghĩ quá lâu, không thấy có cái tên này trong trí nhớ, hắn lập tức rút Quân Tử Kiếm ra tạo thành một tiếng vang, cả người cả kiếm cùng lao về phía đối thủ.
Vì hình ảnh cô gái kia xuất hiện trong đầu, cơ hội tốt để hẹn hò với người tình trong mộng của Khai Tâm cứ thế tan biến. Dưới ánh mắt tò mò của Hứa Hinh, Khai Tâm thẫn thờ đi đằng trước, hai người nhìn nhau không nói gì, cho đến tận khi đưa Hứa Hinh trở lại trường học, hai người dừng dưới ký túc xá nữ.
"Cậu không sao chứ?" Hứa Hinh đứng trên cầu thang của ký túc xá nữ, lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Khai Tâm, hỏi.
Khai Tâm cố gắng nở một nụ cười: "Không sao, về ngủ một giấc là ổn thôi."
"Vậy cậu mau trở về nghỉ ngơi đi." Hứa Hinh phất tay.
Khai Tâm không hề chần chừ, hắn bước những bước đi nặng nề về ký túc xá của mình.
"Có điện thoại, có điện thoại!"
Chuông điện thoại vang lên, Khai Tâm thấy đó là số của Hứa Hinh: "A lô."
"Cậu nghỉ ngơi chưa?" Giọng nói ở đầu bên kia rất dịu dàng, khiến trong lòng Khai Tâm ấm áp hơn rất nhiều, hắn không khỏi gật đầu rồi ừ một tiếng: "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi."
Người ở đầu bên kia chần chừ một lát rồi mới nói: "… Thế thì mai gặp lại nhé?"
"Mai gặp lại."
Tắt máy đi, Khai Tâm ngồi phịch xuống trước máy tính, hơi thở dồn dập, đôi mắt nhìn vào một cái tên trên "Bảng giang hồ Nam Hoa"… Ánh mắt của hắn mới đầu là dịu dàng, rồi trở nên mê mang, cuối cùng là đau khổ, giãy giụa, tất cả không ngừng đan xen. Không biết qua bao lâu sau, Khai Tâm mới hít một hơi thật sâu, đôi mắt hiện lên sự kiên định.
Kiếp trước, bắt đầu là hâm mộ, sùng bái hắn, sau đó trở thành người con gái khắc sâu trong lòng hắn, cuối cùng lại làm tổn thương hắn, rời bỏ hắn, kiếp này…
Khai Tâm thở dài một hơi, khóe miệng mang theo sự đắng chát, hắn lẳng lặng quay lại giường, chầm chậm đeo kính thực tế ảo màu bạc lên: "Tôi sẽ không cho cô có cơ hội làm tổn thương tôi!"
Sau khi hình ảnh trước mắt biến thành sơn cốc, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu rọi xuống đất, tản ra nhiệt độ ấm áp, khiến tâm trạng lạnh lẽo của Khai Tâm tốt hơn nhiều.
"Vù vù…"
Mới đứng đợi một lát, một con bồ câu xuất hiện trước mặt Khai Tâm.
Mang theo sự ngạc nhiên, Khai Tâm tóm nó vào lòng bàn tay, cẩn thận tháo tờ giấy buộc trên chân nó xuống, nhướng mày rồi mở tờ giấy ra.
Đây không phải là thư của mấy người Tuyền Phong Tiểu Lý, mà là thư của một kẻ địch, mối quan hệ của hai bên có thể nói là căng thẳng, hắn đã từng gặp rồi…
Chữ ký ở cuối thư là Nam Cung Dĩnh.
Trong thư, cô ta nói rằng, Long Hổ Môn không mong nhận được sự tha thứ của hắn, nhưng sẽ dùng hành động thực tế để thay đổi Long Hổ Môn. Bây giờ Nam Cung Dĩnh đã trở thành phó môn chủ thay cho Long Mạnh, đồng thời lập ra những quy định nghiêm khắc để quản thúc thuộc hạ, cô ta hy vọng rằng sau này sẽ có cơ hội làm quen với hắn, thậm chí là làm đồng bạn của nhau.
Tâm trạng của Khai Tâm không tốt lắm, đương nhiên cũng không để ý đến thư của Long Hổ Môn, chỉ đáp lại mấy chứ "nghĩ nhiều rồi" một cách qua loa, rồi lại tiếp tục tu luyện trong sơn cốc.
Nếu có người ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng Khai Tâm tu luyện càng thêm hung mãnh và chăm chú hơn! Không chỉ sử dụng Đăng Vân Bộ như gió lướt, mà ngay cả khi vận chuyển tâm pháp cũng mang theo sát khí dày đặc. Nếu Long Hổ Môn mà xuất hiện vào lúc này thì e rằng sẽ không thể rời khỏi đây an toàn như ban ngày được.
…
Đại hội luận võ của "Bảng giang hồ Nam Hoa" hết hạn đăng ký ngay hôm sau, tất cả có hơn bốn ngàn người đăng ký tham gia, trong đó còn bao gồm sinh viên của một vài học viện gần đó, cùng với những anh chị khóa trước đã tốt nghiệp, náo nhiệt vô cùng.
Vì đại hội võ lâm offline của các khu vực lần này, web đã chính thức thiết lập số thứ tự cho những người đăng ký tham gia, vào sân đấu võ từ Phủ lệnh của thành.
Để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, Khai Tâm cũng đăng ký tham gia.
Ở Phủ lệnh của thành Cô Tô, Khai Tâm lại gặp phải Nam Cung Dĩnh trước khi đại hội luận võ cử hành, cô ta cũng muốn tham dự đại hội võ lâm lần này, chỉ không biết là thuộc khu vực nào.
"Chào… Xin chào."
Cô gái cao ngạo như tiên ở Ngọc Môn Lâu bỗng gặp phải Khai Tâm dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào như thế, trái tim không khỏi tăng nhịp, nói chuyện cũng ngắc ngứ. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ta lại phát hiện ra Khai Tâm đang suy nghĩ về vấn đề nào đó, không hề để ý tới mình, vì thế không khỏi cảm thấy tức tối. .
"Này."
Giọng nói cất cao đó cuối cùng cũng khiến Khai Tâm chú ý tới, hắn nhìn Nam Cung Dĩnh rồi gật đầu thản nhiên, nói một câu "Hạnh ngộ", sau đó không lên tiếng nữa.
"Ngươi cũng tới để tham gia đấu trường luận võ sao? Ngươi thuộc khu vực nào?"
Nhận ra Khai Tâm không còn thô bạo như lần thứ hai gặp mặt, Nam Cung Dĩnh thở phào một hơi, cô ta cả gan hỏi.
Khai Tâm chậm rãi lau Quân Tử Kiếm, không để ý tới cô ta.
"Hừ! Không nói thì thôi." Nam Cung Dĩnh cũng không dám nói ra, chỉ bực tức liếc nhìn một cái, tự nhủ trong lòng như vậy, trông khá là quyến rũ và cá tính.
Nhưng cô ta đang nghĩ, trong đấu trường luận võ lần này, chắc chắn Lam Sam Quân Tử Kiếm sẽ tỏa sáng, đến khi trang chủ game công bố thông tin thì sẽ không khó để đoán ra hắn ở khu vực nào.
Mặc dù hơi thất vọng vì biết sẽ không thể đạt được một trong những vị trí đầu trên bảng xếp hạng, nhưng nghĩ tới việc sẽ biết rõ được thân phận của đối phương, Nam Cung Dĩnh vô cùng đắc ý.
Cả hai chờ tới khi đấu trường luận võ bắt đầu, không nói với nhau thêm một câu nào nữa.
Cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi, Khai Tâm phát hiện mình xuất hiện trên một võ đài vắng vẻ. Liếc nhìn hai bên trái phải, võ đài được tạo thành từ đá cẩm thạch rắn chắc, cao hơn đất bằng khoảng bốn, năm mét, nhưng đường kính của nó chỉ khoảng hai mươi mét, không gian để dịch chuyển và tránh né rất nhỏ, xung quanh cũng không có người xem.
Nhướng mày lên, Khai Tâm bỗng nhớ tới trang phục mà Nam Cung Dĩnh mặc, vội vàng lấy một bộ quần áo trong túi Càn Khôn ra, rút Quân Tử Kiếm ra khỏi vỏ, khua mấy đường trên không trung, sau đó lấy một miếng vải hình tam giác bịt lên mặt.
Sau khi xong xuôi, trên đấu trường xuất hiện một bóng người… Bóng dáng của một cô gái.
Lời nhắc của hệ thống vang lên vào đúng lúc này: "Ở vòng loại, người thi đấu cần trải qua bảy trận đấu, thắng bốn trận trở lên mới có thể vào vòng kế tiếp!"
"Thời hạn của mỗi hiệp đấu là mười phút, nếu người thi đấu nhận thua thì được quyền rời khỏi trận đấu hiện tại, nếu bị giết chết hoặc rơi xuống võ đài thì coi như thua trận, tự động tiến vào hiệp đấu tiếp theo."
"Hiệp đầu tiên, hai bên giao chiến, thành viên của 'Bảng giang hồ Nam Hoa', Khai Tâm – Nọa Mễ."
"… Nọa Mễ?"
"Khai Tâm?"
Cô gái đứng đối diện trông khá oai hùng, dáng người thướt tha, cô ấy nháy mắt một cái, có vẻ như tâm trạng cũng giống với Khai Tâm, cảm thấy tên của đối phương rất hài hước.
Nhưng Khai Tâm cũng không suy nghĩ quá lâu, không thấy có cái tên này trong trí nhớ, hắn lập tức rút Quân Tử Kiếm ra tạo thành một tiếng vang, cả người cả kiếm cùng lao về phía đối thủ.
Bình luận facebook