Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Quay về Thượng Hải, tôi cực kỳ bận rộn trong một thời gian. Công việc mới là một khúc xương cứng khó gặm, vì vậy ông chủ đưa ra mức lương cao gấp đôi mức lương trung bình.
Tuy nhiên, bản thân tôi là một khúc xương cứng, tôi cũng không sợ gặm xương cứng.
Tôi bận rộn công việc nên cũng không liên lạc với Thôi Ngộ.
Một ngày mùa đông, anh chủ động liên lạc với tôi, mời tôi cùng về nhà anh. Ban đầu chúng tôi là mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, vì vậy tôi sắp xếp thời gian.
Sáng sớm thứ bảy, Thôi Ngộ lái xe đến đón tôi.
Mấy tuần không gặp, anh gầy đi, sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Bác sĩ Thôi có cần ‘phổ biến khoa học’ trước không, đến nhà gặp cha mẹ anh thì có gì cần chú ý?”
Im lặng một lúc, Thôi Ngộ nói khẽ: “Xin cô hãy cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn.”
“?”
“Tốt nhất là có thể tức giận đến mức họ nói không nên lời.”
Hơ, đúng là trùng hợp nhỉ. Tôi là người giỏi nhất việc này. Tôi làm cử chỉ chắc chắn sẽ được với anh.
“Có muốn đánh cược không? Nếu họ có thể nói ra lời gì đó thì xem như tôi thua.”
Vốn chỉ là lời nói đùa nhưng Thôi Ngộ rất nghiêm túc, “Được, đánh cược gì?”
Chúng tôi nhìn nhau, không biết nên khống chế trò cười này đến mức nào. Vì vậy, tôi nói: “Vậy thì cược một bữa ăn đi.”
Cha mẹ Thôi Ngộ sống ở ngoại thành. Biệt thự tuy có phong cách thống nhất với khu nhà nhưng trong sân trồng rất nhiều rau, thậm chí còn nuôi gà, rất có phong thái điền viên.
Tôi không kiềm được trêu: “Rất giống cảnh trồng đậu dưới núi Nam Sơn.”
Thôi Ngộ cười nhạt. “Lát nữa cô sẽ thấy.”
Đến trước cửa, Thôi Ngộ giới thiệu sơ lược thành viên nhà anh. Thôi Ngộ sinh không được bao lâu thì mẹ mất. Ba anh tìm mẹ kế, sinh một người em trai. Bây giờ người lớn đều về hưu, em trai học đại học ở nơi khác. Nói đến đây, tôi đã đoán được địa vị của Thôi Ngộ trong nhà là thế nào.
Khi nhìn thấy các món ăn tối nay, lòng càng sáng như gương.
Chiếc bàn tròn to như vậy, bốn người lớn ngồi. Trên bàn chỉ có bốn món ăn. Toàn rau.
Nhưng tôi không thể nổi giận.
Mẹ kế Thôi Ngộ cười vui vẻ giới thiệu với tôi: “Cây cải dầu, khoai tây, dưa chuột, cà chua đều là rau trong vườn nhà. Tiểu Thiến này, nghe nói cháu đến, cô đã bận rộn ở vườn cả buổi trưa. Tự tay hái, tự tay rửa! Cháu mau nếm thử đi xem có ngon không?”. Thử hách ìm ang gốc, géc gô { TRUMTRUYỆ﹒n }
Mấy nguyên liệu này có thể mua ở chợ rau với giá mười đồng, bị bà ta khen ngợi như thể là mỹ vị trần gian. Cô à, dù gì cô cũng phải thịt con gà chứ?
Nếu là người con gái bình thường, lần đầu tiên đến nhà bạn trai mà nhìn thấy bàn đồ ăn này sẽ nghi ngờ đây là thể hiện cho cô ấy xem.
Tuy nhiên ba Thôi Ngộ lại dường như hoàn toàn thấy không có gì sai, chỉ phụ họa: “Người trẻ tuổi phải chú ý giữ gìn sức khỏe, thường ngày ăn quá nhiều thịt cá, làm hỏng cả người.”
Ngay cả tôi là người xa lạ còn nhận thấy Thôi Ngộ gầy đi, ba anh nhìn đâu mà ra “thịt cá?”
Thôi Ngộ chớp mắt với tôi. Dường như anh đã biết sẽ có tiết mục này, lại hình như khuyến khích tôi thể hiện.
Vì thế tôi hỏi: “Cô chú, xin thứ lỗi cháu mạo muội, ăn nhạt nhẽo thế này, hai người là Phật tử ạ?”
Tôi nghe một tiếng cười ngắn ngủi bật từ cổ họng Thôi Ngộ. Làm khó bắt anh phải nhịn cười.
Bà ấy xấu hổ, kéo kéo khóe miệng: ‘Không phải. Cô cảm thấy ăn chay tốt cho sức khỏe…”
Tôi vỗ tay một cái, cướp lời: “Vậy tốt quá ạ. Cháu là người không thịt không vui, hơn nữa thích tận hưởng thú vui trước mắt. Cháu gọi thức ăn, cô không phiền chứ ạ.”
Tôi nhanh chóng đặt mấy món thức ăn giao đến, còn cho mỗi người giao hàng 200 tê. “Giao đến trong vòng 10 phút, lại thêm 200.”
Tiền tài thúc đẩy, mười lăm phút sau, tôi nhận được ba phần thức ăn. Mỗi lần chuông cửa vang, sắc mặt cha mẹ Thôi Ngộ lại lạnh đi một phần.
Thức ăn đến đủ, tôi ngọt ngào gọi Thôi Ngộ vào bếp, giúp mở hộp ra, mang lên bàn. Với khả năng nhìn mặt đoán ý của tôi, Thôi Ngộ, người không bao giờ lộ vẻ vui giận ra mặt, lúc này tâm trạng cực tốt.
Tôi không thể nhịn được huých tay vào eo anh. “Thế nào, tôi giỏi không?”
Thôi Ngộ cười, liếc tôi, “Đừng đắc ý, bà ta chắc chắn còn chiêu sau.”
Tuy nhiên, bản thân tôi là một khúc xương cứng, tôi cũng không sợ gặm xương cứng.
Tôi bận rộn công việc nên cũng không liên lạc với Thôi Ngộ.
Một ngày mùa đông, anh chủ động liên lạc với tôi, mời tôi cùng về nhà anh. Ban đầu chúng tôi là mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, vì vậy tôi sắp xếp thời gian.
Sáng sớm thứ bảy, Thôi Ngộ lái xe đến đón tôi.
Mấy tuần không gặp, anh gầy đi, sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Bác sĩ Thôi có cần ‘phổ biến khoa học’ trước không, đến nhà gặp cha mẹ anh thì có gì cần chú ý?”
Im lặng một lúc, Thôi Ngộ nói khẽ: “Xin cô hãy cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn.”
“?”
“Tốt nhất là có thể tức giận đến mức họ nói không nên lời.”
Hơ, đúng là trùng hợp nhỉ. Tôi là người giỏi nhất việc này. Tôi làm cử chỉ chắc chắn sẽ được với anh.
“Có muốn đánh cược không? Nếu họ có thể nói ra lời gì đó thì xem như tôi thua.”
Vốn chỉ là lời nói đùa nhưng Thôi Ngộ rất nghiêm túc, “Được, đánh cược gì?”
Chúng tôi nhìn nhau, không biết nên khống chế trò cười này đến mức nào. Vì vậy, tôi nói: “Vậy thì cược một bữa ăn đi.”
Cha mẹ Thôi Ngộ sống ở ngoại thành. Biệt thự tuy có phong cách thống nhất với khu nhà nhưng trong sân trồng rất nhiều rau, thậm chí còn nuôi gà, rất có phong thái điền viên.
Tôi không kiềm được trêu: “Rất giống cảnh trồng đậu dưới núi Nam Sơn.”
Thôi Ngộ cười nhạt. “Lát nữa cô sẽ thấy.”
Đến trước cửa, Thôi Ngộ giới thiệu sơ lược thành viên nhà anh. Thôi Ngộ sinh không được bao lâu thì mẹ mất. Ba anh tìm mẹ kế, sinh một người em trai. Bây giờ người lớn đều về hưu, em trai học đại học ở nơi khác. Nói đến đây, tôi đã đoán được địa vị của Thôi Ngộ trong nhà là thế nào.
Khi nhìn thấy các món ăn tối nay, lòng càng sáng như gương.
Chiếc bàn tròn to như vậy, bốn người lớn ngồi. Trên bàn chỉ có bốn món ăn. Toàn rau.
Nhưng tôi không thể nổi giận.
Mẹ kế Thôi Ngộ cười vui vẻ giới thiệu với tôi: “Cây cải dầu, khoai tây, dưa chuột, cà chua đều là rau trong vườn nhà. Tiểu Thiến này, nghe nói cháu đến, cô đã bận rộn ở vườn cả buổi trưa. Tự tay hái, tự tay rửa! Cháu mau nếm thử đi xem có ngon không?”. Thử hách ìm ang gốc, géc gô { TRUMTRUYỆ﹒n }
Mấy nguyên liệu này có thể mua ở chợ rau với giá mười đồng, bị bà ta khen ngợi như thể là mỹ vị trần gian. Cô à, dù gì cô cũng phải thịt con gà chứ?
Nếu là người con gái bình thường, lần đầu tiên đến nhà bạn trai mà nhìn thấy bàn đồ ăn này sẽ nghi ngờ đây là thể hiện cho cô ấy xem.
Tuy nhiên ba Thôi Ngộ lại dường như hoàn toàn thấy không có gì sai, chỉ phụ họa: “Người trẻ tuổi phải chú ý giữ gìn sức khỏe, thường ngày ăn quá nhiều thịt cá, làm hỏng cả người.”
Ngay cả tôi là người xa lạ còn nhận thấy Thôi Ngộ gầy đi, ba anh nhìn đâu mà ra “thịt cá?”
Thôi Ngộ chớp mắt với tôi. Dường như anh đã biết sẽ có tiết mục này, lại hình như khuyến khích tôi thể hiện.
Vì thế tôi hỏi: “Cô chú, xin thứ lỗi cháu mạo muội, ăn nhạt nhẽo thế này, hai người là Phật tử ạ?”
Tôi nghe một tiếng cười ngắn ngủi bật từ cổ họng Thôi Ngộ. Làm khó bắt anh phải nhịn cười.
Bà ấy xấu hổ, kéo kéo khóe miệng: ‘Không phải. Cô cảm thấy ăn chay tốt cho sức khỏe…”
Tôi vỗ tay một cái, cướp lời: “Vậy tốt quá ạ. Cháu là người không thịt không vui, hơn nữa thích tận hưởng thú vui trước mắt. Cháu gọi thức ăn, cô không phiền chứ ạ.”
Tôi nhanh chóng đặt mấy món thức ăn giao đến, còn cho mỗi người giao hàng 200 tê. “Giao đến trong vòng 10 phút, lại thêm 200.”
Tiền tài thúc đẩy, mười lăm phút sau, tôi nhận được ba phần thức ăn. Mỗi lần chuông cửa vang, sắc mặt cha mẹ Thôi Ngộ lại lạnh đi một phần.
Thức ăn đến đủ, tôi ngọt ngào gọi Thôi Ngộ vào bếp, giúp mở hộp ra, mang lên bàn. Với khả năng nhìn mặt đoán ý của tôi, Thôi Ngộ, người không bao giờ lộ vẻ vui giận ra mặt, lúc này tâm trạng cực tốt.
Tôi không thể nhịn được huých tay vào eo anh. “Thế nào, tôi giỏi không?”
Thôi Ngộ cười, liếc tôi, “Đừng đắc ý, bà ta chắc chắn còn chiêu sau.”
Bình luận facebook