Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162: Thông minh nhất việc ấy
Editor: Hạ Y Lan
Tiêu Y Đình chậm rãi rời giường, bình tĩnh tự nhiên mà đi rửa mặt, phảng phất như mới vừa rồi cái gì cũng không xảy ra.
Diệp Thanh Hòa đi đổi ga giường và vỏ chăn, cầm một đống lớn đồ bẩn ra phòng ngủ.
Dì Vân thấy vậy chuẩn bị nhận lấy đi giặt, giọng nói của anh lại theo sát mà đến, "Dì Vân, để cho cô ấy giặt!"
Dì Vân liền có chút lúng túng, ôm ga giường và vỏ chăn không biết nên đưa cho Diệp Thanh Hòa hay là mình lấy đi.
Ngược lại Diệp Thanh Hòa cười nhạt một tiếng, "Dì Vân, để cho con!"
"Giặt xong thì quét dọn phòng anh một chút, còn có giày cái gì nên lau thì lau nên giặt thì giặt, giá sách phải sắp xếp lại, tủ treo quần áo cũng phải sửa sang lại, tìm hết quần áo mùa thu ra......" Anh liệt kê ra một đống chuyện.
Dì Vân thay Diệp Thanh Hòa nói, “Y Đình, nhiều chuyện như vậy trong một buổi sáng Thanh Hòa cũng làm không xong, con bé còn phải đi thư viện đọc sách!"
Tiêu Y Đình nghiêm mặt xoay người trở về phòng, âm thầm nói thầm một câu, "Tốt nhất một ngày cũng làm không xong!"
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Sau khi lúng túng, Diệp Thanh Hoà nói với dì Vân: " Không sao, dì đi làm việc đi."
Đang nói, chuông cửa vang lên, có lẽ Quách Cẩm Nhi tới.
Dì Vân tiến lên mở cửa, quả nhiên là Quách Cẩm Nhi, trong tay còn cầm một bó hoa hồng thật to, trên mặt đỏ bừng, tươi cười rạng rỡ, vào cửa liền cất cao giọng nói, "Oa! Thanh Hòa mau đến xem! Thật hạnh phúc! Đưa cho em hoa còn có thơ tình! Chị đọc cho em nghe nha, có mỹ nhân, thấy không quên, một ngày không thấy, nhớ như điên. Mục Xuyên......"
Nghe được tiếng nói, Tiêu Y Đình tức khắc đi ra, xông lên trước đoạt lấy bó hoa kia, kể cả tấm cạc, mở cửa liền ném ra ngoài.
Quách Cẩm Nhi bị hành động thô bạo của anh làm cho giật mình, đứng vậy không biết làm sao.
Diệp Thanh Hòa tốt bụng giải vây cho chị ta, "Dì Vân dị ứng với phấn hoa."
Dì Vân nghe vậy kinh ngạc nhíu mày, "Dì......"
"Dì Vân! Con đói rồi! Bưng bữa sáng ra!" Tiêu Y Đình vội vàng nói.
"A......" Dì Vân choáng váng, đi phòng bếp, nghi án dị ứng phấn hoa không giải quyết được gì......
Quách Cẩm Nhi thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Hoá ra là vậy......"
Diệp Thanh Hòa liền ôm ga giường đi vào phòng của mình giặt, vì để giặt quần áo dễ dàng, cô đã đặt máy giặt ở đây.
Ai ngờ Quách Cẩm Nhi cũng đi theo, mặt vui sướng mà thần bí nói với cô, "Thanh Hòa, người tặng hoa không phải là sư huynh kia của em chứ? Đối với em thật tốt!"
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Diệp Thanh Hòa liếc mắt nhìn chị ta, không lên tiếng, khởi động máy giặt quần áo sau trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Quách Cẩm Nhi cũng không bỏ qua, cứ đi theo cô, vẻ mặt ước ao và hâm mộ, "Thanh Hòa, chị cảm thấy mẹ nuôi nói thật không sai, Mục Xuyên vô luận học thức địa vị đều là nhân tuyển tốt nhất, quan trọng nhất là thành thục chững chạc biết lạnh hiểu nóng, lại là người quen biết, hai người càng biết rõ nguồn gốc của nhau đúng không? Hơn nữa hôm nay lại còn để cho chị gặp được một mặt lãng mạn của anh ta, tặng hoa, còn viết thơ tình! Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, chị quả thật không thể nào tin nổi một người đàn ông trung niên sẽ làm như vậy, có thể thấy được, anh ta là thật lòng thích em, tìm không ra một người biết suy nghĩ như vậy, học Trung văn đúng là tốt, thật hữu tình......"
Nhìn vẻ mặt của chị ta, Diệp Thanh Hòa không nhịn được hỏi một câu, "Thế nào? Chẳng lẽ anh hai đối với chị không tốt sao?"
Mặt Quách Cẩm Nhi sượng lại, lập tức tươi cười rạng rỡ, như đứa trẻ đắm chìm trong trong lọ mật, "Không phải! Dĩ nhiên đối với chị tốt lắm...... Anh hai đối với chị khá tốt...... Mỗi tuần không bận rộn còn dạy chị kéo đàn nhị, hơn nữa dạy vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận, chị đây sao đần, lớn rồi học không được, anh ấy cũng không nỡ mắng chị...... Chị nói không thích hoa hồng, anh ấy đi mua ngay Bách Hợp, tuần trước ấy, chị nhất thời nói muốn ăn kem ở cửa hàng của anh Thần An, anh ấy lập tức gọi điện thoại bảo anh Thần An đưa qua, không ngờ, là tự mình anh Thần An đưa tới! Toàn bộ một thùng lớn, hiện tại chất đầy trong tủ lạnh...... Em ăn chưa?"
Diệp Thanh Hòa nhớ tới, trong tủ lạnh quả thật nhiều hơn một thùng kem lớn......
Vì vậy mỉm cười nói, "Vậy không phải được rồi sao?" Cần gì còn tỏ mặt hâm mộ nói Mục Xuyên? Dĩ nhiên, vế sau này một câu cô không có nói ra.
Quách Cẩm Nhi cũng cười, bộ dáng xấu hổ và hạnh phúc, "Thanh Hòa, chị không phải vì em mà vui mừng sao? Chị và mẹ nuôi đều mong muốn em được hạnh phúc, mặc dù bình thường em nói chuyện không nhiều lắm, nhưng em là người của nhà họ Tiêu, đều là người một nhà, chúng ta dĩ nhiên hi vọng em hạnh phúc, bây giờ nhìn em tìm được một người nương tựa tốt như vậy, chúng ta không biết có bao nhiêu vui vẻ! Thanh Hòa, nhất định phải quý trọng hạnh phúc của mình! Mục Xuyên - người này đáng giá!"
Nếu như Quách Cẩm Nhi không nói câu sau cùng này, Diệp Thanh Hòa cũng liền bị những thứ "Quan tâm" cùng "Ý tốt" kia của chị ta, tất cả đều xem là thật, nhưng một câu cuối cùng, nghe thế nào cũng thấy cảm giác trong lòng buồn cực kỳ, để cho cô lại nghĩ tới rất nhiều chuyện......
Vì vậy xoay người nhìn chằm chằm Quách Cẩm Nhi, nói nhỏ, "Cẩm Nhi, em nhớ vào năm thứ nhất đại học, lúc chị giả tên của em viết thư tình em đã nói, em và anh hai là không có khả năng, cho nên, chị tội tình gì phải làm như vậy, hiện tại em nhắc lại một lần, bất luận em và Mục Xuyên có quan hệ gì, cũng sẽ không làm trở ngại cho chị và anh hai, chị đại khái có thể yên tâm."
Mặt Quách Cẩm Nhi sung huyết đỏ bừng, thật lâu, xuất ra một câu, hết sức uất ức, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, "Thanh Hòa, sao em lại như vậy? Làm sao em có thể nghĩ như vậy chứ? Chị là thật lòng muốn tốt cho em, vì em suy nghĩ mà?"
Diệp Thanh Hòa nhìn chị ta, cảm thấy bất đắc dĩ và buồn cười, "Cẩm Nhi, cám ơn chị vì em mà nghĩ, thật, cám ơn, cũng cám ơn chị liền ngay cả chuyện giặt quần áo ấy cũng để em nhận!"
Quách Cẩm Nhi ngây dại, lần này, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng hết sức đặc sắc, miễn cưỡng nặn ra một tia cười, "Em...... Đang nói cái gì? Sao chị nghe không hiểu?"
"A......" Diệp Thanh Hòa cười cười, "Không hiểu không sao, cõi đời này có người biết chuyện là được! Cũng như lần đó chị viết thư tình để dò xét, chị có thể vẫn giả bộ không hiểu, em cũng vậy có thể giúp chị tiếp tục ngụy trang, nhưng chị thích anh hai lâu rồi, chẳng lẽ chị không hiểu biết gì về anh ấy sao? Cho tới bây giờ anh ấy cũng không phải là một người hồ đồ...... Cẩm Nhi, chị có biết không, lần thi đấu thư pháp em là giải vàng, anh hai là giải bạc, em và anh ấy luyện chữ với nhau nhiều năm như vậy, chữ của em anh ấy nhắm mắt lại cũng có thể sờ vào, cũng có thể lấy ra......"
"Cho nên, em nói cho anh ấy biết?" Rõ ràng là ngày mùa thu trời cao rực rỡ, Quách Cẩm Nhi lại cảm thấy từng trận lạnh lẽo đánh vào lưng, trong mắt cũng hiện lên hoảng sợ cực lớn.
Diệp Thanh Hòa chậm rãi lắc đầu, "Chị nói lần đó à? Nói cho anh ấy biết chuyện lá thư? Hay là chuyện quần áo ấy?"
Quách Cẩm Nhi cắn môi không lên tiếng, cô sẽ không thừa nhận chuyện đó cùng với cô có liên quan, nhưng lại thực sự muốn biết Diệp Thanh Hòa là có nói chuyện đó cho Tiêu Y Đình hay không, trong lòng tính toán.
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Diệp Thanh Hòa lại không có kiên nhẫn, dọn balo chuẩn bị ra cửa, "Cẩm Nhi, trên thế giới này, chị không phải là người thông minh nhất...... Xem thường em không sao, nhưng mà, đừng xem thường anh hai...... Yêu một người, không cần phải làm những chuyện lén lút này......"
Cô đeo balo trên lưng chuẩn bị đi.
Quách Cẩm Nhi gấp gáp ngăn cô lại, "Thanh Hòa, rốt cuộc em có nói với anh hai hay không?"
Diệp Thanh Hòa yên lặng nhìn cô, cười cười, "Cẩm Nhi, em nói rồi, không nên xem thường anh hai, em có nói hay không, không quan trọng......"
Nói xong, không để ý tới Quách Cẩm Nhi, vòng qua chị ta, ra khỏi gian phòng.
Ngay sau đó Quách Cẩm Nhi đuổi tới, cô cũng không để ý, đi qua phòng khách thì đụng vào Tiêu Y Đình, anh nhìn cô chằm chằm, hỏi, "Đi đâu?"
Cô lạnh nhạt từ bên cạnh anh lướt qua, "Đi thư viện."
"Em làm xong chuyện rồi hả?" Hắn quát hỏi.
Cô không có trả lời, người đã tới cửa trước, đổi giày.
Sau lưng, tiếng nói phát ngấy của Quách Cẩm Nhi vang lên..., "Anh hai, để em gái Thanh Hòa đi thư viện đi, học tập quan trọng hơn!"
"Em thật là đi thư viện?!" Tiêu Y Đình nhất quyết không thaquát hỏi.
Diệp Thanh Hòa đã đổi xong giày, cũng không quay đầu lại nói: " Không mượn anh xen vào!"
Cô rất ít khi cùng anh cứng đối cứng, trừ năm đó lúc bức bách anh học tập, Tiêu Y Đình rất không thích ứng, lập tức quát lên, "Em nói cái gì?"
"Đừng!" Quách Cẩm Nhi hình như rất sợ bọn họ cãi vả như vậy, "Chớ vì một chút chuyện nhỏ mà làm ầm ỹ! Em ấy đã trưởng thành, có cuộc sống của mình cũng không có gì sai, huống chi em gái cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, em ấy đi nơi nào, tự em ấy có chừng mực, anh cũng đừng náo loạn......"
Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, mở cửa, ra cửa, đóng cửa, làm liền một mạch.
Cá tính người này, không phải dễ dàng đổi, cũng không vài ba lời mà có thể thay đổi......
Lý trí một chút mà nói, bất luận Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi yêu đến mức độ nào, đều không liên quan đến cô, cô chỉ hy vọng được yên ổn một chút, ít gặp rắc rối mà thôi.
Mà cô, vẫn luôn là người lý trí......
Sự kiện kia, lúc ban đầu cô cũng không nghi ngờ gì, sau lại, nhiều lần cảm giác đầu ngón tay bị dinh dính mà ghê tởm, khó tránh khỏi liền nhiều lần suy nghĩ chuyện này, mới dần dần lý giải chút đầu mối:
Thứ nhất, cho tới bây giờ, sau khi tắm xong quần áo của Tiêu Y Đình đều bị anh ném loạn đầy đất trong phòng tắm, mỗi ngày cô vui vẻ cái rắm.
Cô phải đi dọn dẹp như điên, vào lúc này làm sao lại chủ động xuất hiện ở phòng tắm của cô, hơn nữa còn bỏ vào bồn?
Thứ hai, về sau dì Vân nói với cô, ngày đó dì mua thức ăn trở lại, Tiêu Y Đình cũng đi thư viện xem sách, chỉ dạy Quách Cẩm Nhi một lát, sau đều là Quách Cẩm Nhi luyện một mình, mà anh không tìm được cô ở thư viện......
Cô hiện tại mới hiểu được, tại sao anh nói cô không có đi thư viện......
Sau nữa, tỉ mỉ suy nghĩ, thứ ba thứ tư thứ năm cũng liền toàn bộ lòi ra......
Nếu lúc trước chỉ là suy đoán, đến giờ phút này, cô hoàn toàn có thể khẳng định cùng với xác định, chuyện quần áo đến cùng là có chuyện gì xảy ra rồi......
Thật ra thì nhìn ra được, Quách Cẩm Nhi khẩn trương cũng vì rất yêu Tiêu Y Đình, cho nên mới phải nghi thần nghi quỷ, nghĩ tất cả mọi người xung quanh đều là kẻ địch.
Cũng không trách được Quách Cẩm Nhi, cô và Tiêu Y Đình dù sao cũng không phải anh em, hơn nữa cho tới bây giờ, rất nhiều phương diện cũng vô cùng thân mật, trong khoảng thời gian này, cô luôn tự mình xem xét. Tiêu Y Đình là nam sinh, tất nhiên có chút tùy tiện, làm việc cũng không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà, cô là nữ sinh, mặc kệ như thế nào, cũng phải giữ khoảng cách mới đúng......
Cho nên, còn may mắn là dì Vân dọn vào ở, mặc dù bình thường Tiêu Y Đình vẫn biểu hiện thân mật khăng khít, như không cố kỵ chút nào ăn đồ của cô uống nước của cô, lúc xem phim kịnh dị cũng ôm cô cùng nhau xem, nhưng mà, chính cô, phải cẩn thận thật nhiều, như vậy, mới tốt......
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Cưỡi xe, một đường suy tư đến khu người thân ở trường học, cô đậu xe xong, lên lầu, đi đến nhà Mục Xuyên.
Tin nhắn trong điện thoại di động vẫn đang vang lên: Tiểu Hà, sao em còn chưa tới? Anh đang đợi em.
Cô trả lời lại: Sư huynh, buổi trưa em phải ở thư viện đọc sách, buổi chiều mới có thể đến.
Gửi đi rồi, cô vào thang máy.
Khi thang máy đến tầng trệt chỗ nhà Mục Xuyên, điện thoại của cô một lần nữa rung lên không dứt, lại một cái tin nhắn tới: Tiểu Hà, tại sao không thể tới nhà anh đọc sách? Một ngày không thấy, như cách ba thu!
Da gà Diệp Thanh Hòa tê rần, đã đi tới trước cửa nhà Mục Xuyên.
Ấn chuông cửa, mẹ Mục mở cửa ra, vừa thấy cô liền cười, vừa muốn nói chuyện, Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng ý bảo, để mẹ Mục đừng lên tiếng.
Vào cửa, lại gặp phải Mục Xuyên, phương pháp giống nhau ý bảo Mục Xuyên không nên phát ra âm thanh.
Rồi sau đó, chạy thẳng tới phòng Tiểu Trái Cây.
Đẩy cửa ra, một trận tiếng chuông gió, liền nhìn thấy Tiểu Trái Cây đang nhìn điện thoại di động trong tay, nghe được tiếng động ngẩng đầu, thấy là cô, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giấu điện thoại sau lưng.
Cô đi nhanh tới, bàn tay đến trước mặt cậu, "Lấy ra."
Mục Xuyên cùng mẹ Mục cũng không biết xảy ra chuyện gì, theo sát mà đến.
Dưới ánh mắt gây sức ép bức người của ba đại nhân, Tiểu Trái Cây không thể làm gì khác hơn là sợ hãi giao điện thoại cho Diệp Thanh Hòa.
Vì vậy, liên tiếp những nội dung tin nhắn buồn nôn vào sáng hôm nay đều hiện ra trước mắt Diệp Thanh Hòa.....
Diệp Thanh Hòa giao điện thoại cho Mục Xuyên, để Mục Xuyên xem qua.
Mục Xuyên nhìn, sắc mặt cũng thay đổi, mặt đen lại hỏi Tiểu Trái Cây, “Không phải con lấy di động của cha để chơi trò chơi sao? Những thứ này từ nơi nào học được?”
Tin nhắn Tiểu Trái Cây gửi cho Diệp Thanh Hòa, một câu một thơ, đều kinh điển!
Tiểu Trái Cây che cái mông nhảy ra, chỉ chỉ một trang giấy trên bàn sách, "Từ Bách Độ......"
Mục Xuyên cầm giấy lên vừa nhìn, thế nhưng tất cả đều là thơ tình cổ đại......
Mục Xuyên giận điên lên, "Đi học sao không thấy con ghi chép dụng tâm như thế này?"
Nói xong, xách cậu lên đánh cho một chút.....
Tiểu Trái Cây oa oa khóc lớn, "Con không phải là suy nghĩ đại sự cả đời của cha sao! Con không phải muốn thay cha tìm một cô gái tốt à! Cô vũ công đó con không thích! Tuyệt không giống như mẹ! Quả thật giống như hồ ly tinh!"
Bàn tay Mục xuyên, nghe đến "Tuyệt không giống như mẹ" nhất thời dừng lại, quăng cậu xuống đất, "Úp mặt cho cha! Viết kiểm điểm! Không đủ 1000 chữ hôm nay không cần ăn cơm!"
Diệp Thanh Hòa nghe Tiểu Trái Cây từng câu từng chữ đều quan tâm đến đại sự cả đời của Mục Xuyên, luôn miệng muốn tìm cho Mục Xuyên một cô gái tốt, bất giác muốn cười, lời này từ miệng một đứa bé nói ra thật sự có chút buồn cười......
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Mục Xuyên cấm túc Tiểu Trái Cây, dẫn Diệp Thanh Hòa đi thư phòng, liên tục đối với Diệp Thanh Hòa bày tỏ áy náy.
Trái lại Diệp Thanh Hòa lại rất thản nhiên, ban đầu cảm thấy những hành động quỷ dị cả tuần nay đều không phải là tác phong của Mục Xuyên, trong lòng vẫn còn có nghi ngờ, hôm nay cuối cùng bắt quả tang.
Chính là bởi vì trong lòng thản nhiên, cho nên, giờ phút này đối mặt Mục Xuyên cũng không lúng túng, ngược lại an ủi anh, "Không sao! Đứa bé không hiểu chuyện, sư huynh xin lỗi cái gì! Lại nói, tâm tình Tiểu Trái Cây em hiểu, đứa nhỏ cần một người mẹ, hơn nữa còn là mẹ mà cậu nhóc thích, điểm này ngược lại rất làquan trọng, cô gái vũ công đó sư huynh nhìn như thế nào?"
Mục Xuyên có chút thẹn thùng, lắc đầu một cái, "Chuyện như vậy, tốt hơn theo duyên đi!" Cuối cùng, lại ra vẻ căm tức nói: " Lại nói hai người đều là đầu củ cải, có sức lực mà quản chuyện người lớn à!"
Diệp Thanh Hòa cười to, "Sư huynh, em không phải là đầu củ cải!"
Như thế cười một tiếng, từng chút khoảng cách và lúng túng mà Tiểu Trái Cây gây ra cũng tiêu trừ sạch sẽ.....
Tiểu Trái Cây vẫn bị giam đến ăn cơm tối mới thả ra ngoài, cậu cầm bản kiểm điểm 1000 chữ cậu viết xong, bên trong cậu viết việc tặng hoa làm thơ cả tuần lễ nay đều khai báo tường tường thực thực.
Mục Xuyên chọc cậu, "Ngược lại viết rất thật cặn kẽ sâu sắc......"
Tiểu Trái Cây chép miệng, không tỉ mỉ có thể đủ 1000 chữ sao?
"Con nói xem ai dạy con những thứ này?" Mục Xuyên cảm thán. Con trai có một bộ sách theo đuổi con gái, không giống như anh......
Tiểu Trái Cây vốn là muốn khai Tiêu thiếu gia ra, liếc nhìn Diệp Thanh Hòa, nhịn! Cậu mới không cần nói! Tiêu thiếu gia cũng ở trong trò chơi theo đuổi cô rồi, còn muốn cô làm vợ của hắn, nói ra không phải là giúp Tiêu thiếu gia sao?
"Nhìn trên mạng!"Cậu nói.
Mục Xuyên gác lại bản kiểm điểm của cậu qua một bên, hừ hừ, để cho cậu ăn cơm trước.
Sau khi cơm nước xong Tiểu Trái Cây bị xách đi thư phòng tiếp tục nhận giáo dục, Diệp Thanh Hòa liền tạm biệt ra về.
Về đến nhà cũng như bình thường Quách Cẩm Nhi đã đi rồi, dì Vân đi tới cô báo "Hôm nay Y Đình giống như bị bệnh, cơm tối cũng không ăn."
——— —————— —————— —————— —————— ———————
Tiêu Y Đình chậm rãi rời giường, bình tĩnh tự nhiên mà đi rửa mặt, phảng phất như mới vừa rồi cái gì cũng không xảy ra.
Diệp Thanh Hòa đi đổi ga giường và vỏ chăn, cầm một đống lớn đồ bẩn ra phòng ngủ.
Dì Vân thấy vậy chuẩn bị nhận lấy đi giặt, giọng nói của anh lại theo sát mà đến, "Dì Vân, để cho cô ấy giặt!"
Dì Vân liền có chút lúng túng, ôm ga giường và vỏ chăn không biết nên đưa cho Diệp Thanh Hòa hay là mình lấy đi.
Ngược lại Diệp Thanh Hòa cười nhạt một tiếng, "Dì Vân, để cho con!"
"Giặt xong thì quét dọn phòng anh một chút, còn có giày cái gì nên lau thì lau nên giặt thì giặt, giá sách phải sắp xếp lại, tủ treo quần áo cũng phải sửa sang lại, tìm hết quần áo mùa thu ra......" Anh liệt kê ra một đống chuyện.
Dì Vân thay Diệp Thanh Hòa nói, “Y Đình, nhiều chuyện như vậy trong một buổi sáng Thanh Hòa cũng làm không xong, con bé còn phải đi thư viện đọc sách!"
Tiêu Y Đình nghiêm mặt xoay người trở về phòng, âm thầm nói thầm một câu, "Tốt nhất một ngày cũng làm không xong!"
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Sau khi lúng túng, Diệp Thanh Hoà nói với dì Vân: " Không sao, dì đi làm việc đi."
Đang nói, chuông cửa vang lên, có lẽ Quách Cẩm Nhi tới.
Dì Vân tiến lên mở cửa, quả nhiên là Quách Cẩm Nhi, trong tay còn cầm một bó hoa hồng thật to, trên mặt đỏ bừng, tươi cười rạng rỡ, vào cửa liền cất cao giọng nói, "Oa! Thanh Hòa mau đến xem! Thật hạnh phúc! Đưa cho em hoa còn có thơ tình! Chị đọc cho em nghe nha, có mỹ nhân, thấy không quên, một ngày không thấy, nhớ như điên. Mục Xuyên......"
Nghe được tiếng nói, Tiêu Y Đình tức khắc đi ra, xông lên trước đoạt lấy bó hoa kia, kể cả tấm cạc, mở cửa liền ném ra ngoài.
Quách Cẩm Nhi bị hành động thô bạo của anh làm cho giật mình, đứng vậy không biết làm sao.
Diệp Thanh Hòa tốt bụng giải vây cho chị ta, "Dì Vân dị ứng với phấn hoa."
Dì Vân nghe vậy kinh ngạc nhíu mày, "Dì......"
"Dì Vân! Con đói rồi! Bưng bữa sáng ra!" Tiêu Y Đình vội vàng nói.
"A......" Dì Vân choáng váng, đi phòng bếp, nghi án dị ứng phấn hoa không giải quyết được gì......
Quách Cẩm Nhi thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Hoá ra là vậy......"
Diệp Thanh Hòa liền ôm ga giường đi vào phòng của mình giặt, vì để giặt quần áo dễ dàng, cô đã đặt máy giặt ở đây.
Ai ngờ Quách Cẩm Nhi cũng đi theo, mặt vui sướng mà thần bí nói với cô, "Thanh Hòa, người tặng hoa không phải là sư huynh kia của em chứ? Đối với em thật tốt!"
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Diệp Thanh Hòa liếc mắt nhìn chị ta, không lên tiếng, khởi động máy giặt quần áo sau trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Quách Cẩm Nhi cũng không bỏ qua, cứ đi theo cô, vẻ mặt ước ao và hâm mộ, "Thanh Hòa, chị cảm thấy mẹ nuôi nói thật không sai, Mục Xuyên vô luận học thức địa vị đều là nhân tuyển tốt nhất, quan trọng nhất là thành thục chững chạc biết lạnh hiểu nóng, lại là người quen biết, hai người càng biết rõ nguồn gốc của nhau đúng không? Hơn nữa hôm nay lại còn để cho chị gặp được một mặt lãng mạn của anh ta, tặng hoa, còn viết thơ tình! Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, chị quả thật không thể nào tin nổi một người đàn ông trung niên sẽ làm như vậy, có thể thấy được, anh ta là thật lòng thích em, tìm không ra một người biết suy nghĩ như vậy, học Trung văn đúng là tốt, thật hữu tình......"
Nhìn vẻ mặt của chị ta, Diệp Thanh Hòa không nhịn được hỏi một câu, "Thế nào? Chẳng lẽ anh hai đối với chị không tốt sao?"
Mặt Quách Cẩm Nhi sượng lại, lập tức tươi cười rạng rỡ, như đứa trẻ đắm chìm trong trong lọ mật, "Không phải! Dĩ nhiên đối với chị tốt lắm...... Anh hai đối với chị khá tốt...... Mỗi tuần không bận rộn còn dạy chị kéo đàn nhị, hơn nữa dạy vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận, chị đây sao đần, lớn rồi học không được, anh ấy cũng không nỡ mắng chị...... Chị nói không thích hoa hồng, anh ấy đi mua ngay Bách Hợp, tuần trước ấy, chị nhất thời nói muốn ăn kem ở cửa hàng của anh Thần An, anh ấy lập tức gọi điện thoại bảo anh Thần An đưa qua, không ngờ, là tự mình anh Thần An đưa tới! Toàn bộ một thùng lớn, hiện tại chất đầy trong tủ lạnh...... Em ăn chưa?"
Diệp Thanh Hòa nhớ tới, trong tủ lạnh quả thật nhiều hơn một thùng kem lớn......
Vì vậy mỉm cười nói, "Vậy không phải được rồi sao?" Cần gì còn tỏ mặt hâm mộ nói Mục Xuyên? Dĩ nhiên, vế sau này một câu cô không có nói ra.
Quách Cẩm Nhi cũng cười, bộ dáng xấu hổ và hạnh phúc, "Thanh Hòa, chị không phải vì em mà vui mừng sao? Chị và mẹ nuôi đều mong muốn em được hạnh phúc, mặc dù bình thường em nói chuyện không nhiều lắm, nhưng em là người của nhà họ Tiêu, đều là người một nhà, chúng ta dĩ nhiên hi vọng em hạnh phúc, bây giờ nhìn em tìm được một người nương tựa tốt như vậy, chúng ta không biết có bao nhiêu vui vẻ! Thanh Hòa, nhất định phải quý trọng hạnh phúc của mình! Mục Xuyên - người này đáng giá!"
Nếu như Quách Cẩm Nhi không nói câu sau cùng này, Diệp Thanh Hòa cũng liền bị những thứ "Quan tâm" cùng "Ý tốt" kia của chị ta, tất cả đều xem là thật, nhưng một câu cuối cùng, nghe thế nào cũng thấy cảm giác trong lòng buồn cực kỳ, để cho cô lại nghĩ tới rất nhiều chuyện......
Vì vậy xoay người nhìn chằm chằm Quách Cẩm Nhi, nói nhỏ, "Cẩm Nhi, em nhớ vào năm thứ nhất đại học, lúc chị giả tên của em viết thư tình em đã nói, em và anh hai là không có khả năng, cho nên, chị tội tình gì phải làm như vậy, hiện tại em nhắc lại một lần, bất luận em và Mục Xuyên có quan hệ gì, cũng sẽ không làm trở ngại cho chị và anh hai, chị đại khái có thể yên tâm."
Mặt Quách Cẩm Nhi sung huyết đỏ bừng, thật lâu, xuất ra một câu, hết sức uất ức, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, "Thanh Hòa, sao em lại như vậy? Làm sao em có thể nghĩ như vậy chứ? Chị là thật lòng muốn tốt cho em, vì em suy nghĩ mà?"
Diệp Thanh Hòa nhìn chị ta, cảm thấy bất đắc dĩ và buồn cười, "Cẩm Nhi, cám ơn chị vì em mà nghĩ, thật, cám ơn, cũng cám ơn chị liền ngay cả chuyện giặt quần áo ấy cũng để em nhận!"
Quách Cẩm Nhi ngây dại, lần này, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng hết sức đặc sắc, miễn cưỡng nặn ra một tia cười, "Em...... Đang nói cái gì? Sao chị nghe không hiểu?"
"A......" Diệp Thanh Hòa cười cười, "Không hiểu không sao, cõi đời này có người biết chuyện là được! Cũng như lần đó chị viết thư tình để dò xét, chị có thể vẫn giả bộ không hiểu, em cũng vậy có thể giúp chị tiếp tục ngụy trang, nhưng chị thích anh hai lâu rồi, chẳng lẽ chị không hiểu biết gì về anh ấy sao? Cho tới bây giờ anh ấy cũng không phải là một người hồ đồ...... Cẩm Nhi, chị có biết không, lần thi đấu thư pháp em là giải vàng, anh hai là giải bạc, em và anh ấy luyện chữ với nhau nhiều năm như vậy, chữ của em anh ấy nhắm mắt lại cũng có thể sờ vào, cũng có thể lấy ra......"
"Cho nên, em nói cho anh ấy biết?" Rõ ràng là ngày mùa thu trời cao rực rỡ, Quách Cẩm Nhi lại cảm thấy từng trận lạnh lẽo đánh vào lưng, trong mắt cũng hiện lên hoảng sợ cực lớn.
Diệp Thanh Hòa chậm rãi lắc đầu, "Chị nói lần đó à? Nói cho anh ấy biết chuyện lá thư? Hay là chuyện quần áo ấy?"
Quách Cẩm Nhi cắn môi không lên tiếng, cô sẽ không thừa nhận chuyện đó cùng với cô có liên quan, nhưng lại thực sự muốn biết Diệp Thanh Hòa là có nói chuyện đó cho Tiêu Y Đình hay không, trong lòng tính toán.
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Diệp Thanh Hòa lại không có kiên nhẫn, dọn balo chuẩn bị ra cửa, "Cẩm Nhi, trên thế giới này, chị không phải là người thông minh nhất...... Xem thường em không sao, nhưng mà, đừng xem thường anh hai...... Yêu một người, không cần phải làm những chuyện lén lút này......"
Cô đeo balo trên lưng chuẩn bị đi.
Quách Cẩm Nhi gấp gáp ngăn cô lại, "Thanh Hòa, rốt cuộc em có nói với anh hai hay không?"
Diệp Thanh Hòa yên lặng nhìn cô, cười cười, "Cẩm Nhi, em nói rồi, không nên xem thường anh hai, em có nói hay không, không quan trọng......"
Nói xong, không để ý tới Quách Cẩm Nhi, vòng qua chị ta, ra khỏi gian phòng.
Ngay sau đó Quách Cẩm Nhi đuổi tới, cô cũng không để ý, đi qua phòng khách thì đụng vào Tiêu Y Đình, anh nhìn cô chằm chằm, hỏi, "Đi đâu?"
Cô lạnh nhạt từ bên cạnh anh lướt qua, "Đi thư viện."
"Em làm xong chuyện rồi hả?" Hắn quát hỏi.
Cô không có trả lời, người đã tới cửa trước, đổi giày.
Sau lưng, tiếng nói phát ngấy của Quách Cẩm Nhi vang lên..., "Anh hai, để em gái Thanh Hòa đi thư viện đi, học tập quan trọng hơn!"
"Em thật là đi thư viện?!" Tiêu Y Đình nhất quyết không thaquát hỏi.
Diệp Thanh Hòa đã đổi xong giày, cũng không quay đầu lại nói: " Không mượn anh xen vào!"
Cô rất ít khi cùng anh cứng đối cứng, trừ năm đó lúc bức bách anh học tập, Tiêu Y Đình rất không thích ứng, lập tức quát lên, "Em nói cái gì?"
"Đừng!" Quách Cẩm Nhi hình như rất sợ bọn họ cãi vả như vậy, "Chớ vì một chút chuyện nhỏ mà làm ầm ỹ! Em ấy đã trưởng thành, có cuộc sống của mình cũng không có gì sai, huống chi em gái cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, em ấy đi nơi nào, tự em ấy có chừng mực, anh cũng đừng náo loạn......"
Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, mở cửa, ra cửa, đóng cửa, làm liền một mạch.
Cá tính người này, không phải dễ dàng đổi, cũng không vài ba lời mà có thể thay đổi......
Lý trí một chút mà nói, bất luận Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi yêu đến mức độ nào, đều không liên quan đến cô, cô chỉ hy vọng được yên ổn một chút, ít gặp rắc rối mà thôi.
Mà cô, vẫn luôn là người lý trí......
Sự kiện kia, lúc ban đầu cô cũng không nghi ngờ gì, sau lại, nhiều lần cảm giác đầu ngón tay bị dinh dính mà ghê tởm, khó tránh khỏi liền nhiều lần suy nghĩ chuyện này, mới dần dần lý giải chút đầu mối:
Thứ nhất, cho tới bây giờ, sau khi tắm xong quần áo của Tiêu Y Đình đều bị anh ném loạn đầy đất trong phòng tắm, mỗi ngày cô vui vẻ cái rắm.
Cô phải đi dọn dẹp như điên, vào lúc này làm sao lại chủ động xuất hiện ở phòng tắm của cô, hơn nữa còn bỏ vào bồn?
Thứ hai, về sau dì Vân nói với cô, ngày đó dì mua thức ăn trở lại, Tiêu Y Đình cũng đi thư viện xem sách, chỉ dạy Quách Cẩm Nhi một lát, sau đều là Quách Cẩm Nhi luyện một mình, mà anh không tìm được cô ở thư viện......
Cô hiện tại mới hiểu được, tại sao anh nói cô không có đi thư viện......
Sau nữa, tỉ mỉ suy nghĩ, thứ ba thứ tư thứ năm cũng liền toàn bộ lòi ra......
Nếu lúc trước chỉ là suy đoán, đến giờ phút này, cô hoàn toàn có thể khẳng định cùng với xác định, chuyện quần áo đến cùng là có chuyện gì xảy ra rồi......
Thật ra thì nhìn ra được, Quách Cẩm Nhi khẩn trương cũng vì rất yêu Tiêu Y Đình, cho nên mới phải nghi thần nghi quỷ, nghĩ tất cả mọi người xung quanh đều là kẻ địch.
Cũng không trách được Quách Cẩm Nhi, cô và Tiêu Y Đình dù sao cũng không phải anh em, hơn nữa cho tới bây giờ, rất nhiều phương diện cũng vô cùng thân mật, trong khoảng thời gian này, cô luôn tự mình xem xét. Tiêu Y Đình là nam sinh, tất nhiên có chút tùy tiện, làm việc cũng không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà, cô là nữ sinh, mặc kệ như thế nào, cũng phải giữ khoảng cách mới đúng......
Cho nên, còn may mắn là dì Vân dọn vào ở, mặc dù bình thường Tiêu Y Đình vẫn biểu hiện thân mật khăng khít, như không cố kỵ chút nào ăn đồ của cô uống nước của cô, lúc xem phim kịnh dị cũng ôm cô cùng nhau xem, nhưng mà, chính cô, phải cẩn thận thật nhiều, như vậy, mới tốt......
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Cưỡi xe, một đường suy tư đến khu người thân ở trường học, cô đậu xe xong, lên lầu, đi đến nhà Mục Xuyên.
Tin nhắn trong điện thoại di động vẫn đang vang lên: Tiểu Hà, sao em còn chưa tới? Anh đang đợi em.
Cô trả lời lại: Sư huynh, buổi trưa em phải ở thư viện đọc sách, buổi chiều mới có thể đến.
Gửi đi rồi, cô vào thang máy.
Khi thang máy đến tầng trệt chỗ nhà Mục Xuyên, điện thoại của cô một lần nữa rung lên không dứt, lại một cái tin nhắn tới: Tiểu Hà, tại sao không thể tới nhà anh đọc sách? Một ngày không thấy, như cách ba thu!
Da gà Diệp Thanh Hòa tê rần, đã đi tới trước cửa nhà Mục Xuyên.
Ấn chuông cửa, mẹ Mục mở cửa ra, vừa thấy cô liền cười, vừa muốn nói chuyện, Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng ý bảo, để mẹ Mục đừng lên tiếng.
Vào cửa, lại gặp phải Mục Xuyên, phương pháp giống nhau ý bảo Mục Xuyên không nên phát ra âm thanh.
Rồi sau đó, chạy thẳng tới phòng Tiểu Trái Cây.
Đẩy cửa ra, một trận tiếng chuông gió, liền nhìn thấy Tiểu Trái Cây đang nhìn điện thoại di động trong tay, nghe được tiếng động ngẩng đầu, thấy là cô, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giấu điện thoại sau lưng.
Cô đi nhanh tới, bàn tay đến trước mặt cậu, "Lấy ra."
Mục Xuyên cùng mẹ Mục cũng không biết xảy ra chuyện gì, theo sát mà đến.
Dưới ánh mắt gây sức ép bức người của ba đại nhân, Tiểu Trái Cây không thể làm gì khác hơn là sợ hãi giao điện thoại cho Diệp Thanh Hòa.
Vì vậy, liên tiếp những nội dung tin nhắn buồn nôn vào sáng hôm nay đều hiện ra trước mắt Diệp Thanh Hòa.....
Diệp Thanh Hòa giao điện thoại cho Mục Xuyên, để Mục Xuyên xem qua.
Mục Xuyên nhìn, sắc mặt cũng thay đổi, mặt đen lại hỏi Tiểu Trái Cây, “Không phải con lấy di động của cha để chơi trò chơi sao? Những thứ này từ nơi nào học được?”
Tin nhắn Tiểu Trái Cây gửi cho Diệp Thanh Hòa, một câu một thơ, đều kinh điển!
Tiểu Trái Cây che cái mông nhảy ra, chỉ chỉ một trang giấy trên bàn sách, "Từ Bách Độ......"
Mục Xuyên cầm giấy lên vừa nhìn, thế nhưng tất cả đều là thơ tình cổ đại......
Mục Xuyên giận điên lên, "Đi học sao không thấy con ghi chép dụng tâm như thế này?"
Nói xong, xách cậu lên đánh cho một chút.....
Tiểu Trái Cây oa oa khóc lớn, "Con không phải là suy nghĩ đại sự cả đời của cha sao! Con không phải muốn thay cha tìm một cô gái tốt à! Cô vũ công đó con không thích! Tuyệt không giống như mẹ! Quả thật giống như hồ ly tinh!"
Bàn tay Mục xuyên, nghe đến "Tuyệt không giống như mẹ" nhất thời dừng lại, quăng cậu xuống đất, "Úp mặt cho cha! Viết kiểm điểm! Không đủ 1000 chữ hôm nay không cần ăn cơm!"
Diệp Thanh Hòa nghe Tiểu Trái Cây từng câu từng chữ đều quan tâm đến đại sự cả đời của Mục Xuyên, luôn miệng muốn tìm cho Mục Xuyên một cô gái tốt, bất giác muốn cười, lời này từ miệng một đứa bé nói ra thật sự có chút buồn cười......
>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn
Mục Xuyên cấm túc Tiểu Trái Cây, dẫn Diệp Thanh Hòa đi thư phòng, liên tục đối với Diệp Thanh Hòa bày tỏ áy náy.
Trái lại Diệp Thanh Hòa lại rất thản nhiên, ban đầu cảm thấy những hành động quỷ dị cả tuần nay đều không phải là tác phong của Mục Xuyên, trong lòng vẫn còn có nghi ngờ, hôm nay cuối cùng bắt quả tang.
Chính là bởi vì trong lòng thản nhiên, cho nên, giờ phút này đối mặt Mục Xuyên cũng không lúng túng, ngược lại an ủi anh, "Không sao! Đứa bé không hiểu chuyện, sư huynh xin lỗi cái gì! Lại nói, tâm tình Tiểu Trái Cây em hiểu, đứa nhỏ cần một người mẹ, hơn nữa còn là mẹ mà cậu nhóc thích, điểm này ngược lại rất làquan trọng, cô gái vũ công đó sư huynh nhìn như thế nào?"
Mục Xuyên có chút thẹn thùng, lắc đầu một cái, "Chuyện như vậy, tốt hơn theo duyên đi!" Cuối cùng, lại ra vẻ căm tức nói: " Lại nói hai người đều là đầu củ cải, có sức lực mà quản chuyện người lớn à!"
Diệp Thanh Hòa cười to, "Sư huynh, em không phải là đầu củ cải!"
Như thế cười một tiếng, từng chút khoảng cách và lúng túng mà Tiểu Trái Cây gây ra cũng tiêu trừ sạch sẽ.....
Tiểu Trái Cây vẫn bị giam đến ăn cơm tối mới thả ra ngoài, cậu cầm bản kiểm điểm 1000 chữ cậu viết xong, bên trong cậu viết việc tặng hoa làm thơ cả tuần lễ nay đều khai báo tường tường thực thực.
Mục Xuyên chọc cậu, "Ngược lại viết rất thật cặn kẽ sâu sắc......"
Tiểu Trái Cây chép miệng, không tỉ mỉ có thể đủ 1000 chữ sao?
"Con nói xem ai dạy con những thứ này?" Mục Xuyên cảm thán. Con trai có một bộ sách theo đuổi con gái, không giống như anh......
Tiểu Trái Cây vốn là muốn khai Tiêu thiếu gia ra, liếc nhìn Diệp Thanh Hòa, nhịn! Cậu mới không cần nói! Tiêu thiếu gia cũng ở trong trò chơi theo đuổi cô rồi, còn muốn cô làm vợ của hắn, nói ra không phải là giúp Tiêu thiếu gia sao?
"Nhìn trên mạng!"Cậu nói.
Mục Xuyên gác lại bản kiểm điểm của cậu qua một bên, hừ hừ, để cho cậu ăn cơm trước.
Sau khi cơm nước xong Tiểu Trái Cây bị xách đi thư phòng tiếp tục nhận giáo dục, Diệp Thanh Hòa liền tạm biệt ra về.
Về đến nhà cũng như bình thường Quách Cẩm Nhi đã đi rồi, dì Vân đi tới cô báo "Hôm nay Y Đình giống như bị bệnh, cơm tối cũng không ăn."
——— —————— —————— —————— —————— ———————
Bình luận facebook