Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Edit: Xiaoxi Gua
Cô mới đầu cũng giật mình, nhưng rất nhanh nghĩ đến trên người cô còn có một Trần Uyển Di đang dưỡng hồn, bây giờ xấu hổ vô cùng, cũng không biết nên làm cái gì.
Nhưng câu hỏi của Lục Phong Miên vẫn phải trả lời, không phải đột nhiên có thêm một giọng nói, chuyện này không dễ giải thích.
“Mới vừa rồi là cháu, là giọng của cháu.” Mộc Ân không thể không nhận cái nồi này.
“Em?” Nghi ngờ trong mắt Lục Phong Miên càng đậm, anh cảm thấy giọng nói kia không hề giống Mộc Ân.
“Đúng vậy, cháu quá căng thằng, liền á một tiếng.” Mộc Ân học giọng nói vừa mới của Trần Uyển Di, duỗi cổ gọi: “Á.”
“…” Lục Phong Miên trở nên phức tạp.
“…” Mộc Ân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vào lúc này còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể vùi mặt vào trong ngực Lục Phong Miên, kêu: “Chú Lục.”
Bộ dáng đáng yêu đã thuyết phục được Lục Phong Miên, anh nhất thời cũng không có lòng đi tìm hiểu âm thanh đó rốt cuộc là từ đâu truyền tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt Mộc Ân, nhẹ nhàng hôn lỗ tai lộ ra của cô, tay cũng bắt đầu không thành thật châm lửa trên người cô.
Mộc Ân nhanh chóng nhớ tới Trần Uyển Di, cho dù như thế nào cũng không có khả năng tiếp tục cùng Lục Phong Miên làm loại chuyện đó, vội vươn tay đẩy người ra: “Lục…chú Lục…”
Lục Phong Miên có chút ngước mắt, một đôi mắt cực đẹp đắm chìm trong dục vọng, Mộc Ân nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nói: “Cái kia của cháu tới.”
“…” Lục Phong Miên ngơ.
Ngoại trừ lấy cớ này, Mộc Ân cũng thực sự nghĩ không ra cớ khác, không quản được Lục Phong Miên có tin hay là không, nói: “Hôm nào đi chú Lục, hôm nay không tiện.”
Lục Phong Miên không nói gì, nhẹ nhàng hôn một chút trên trán cô, ôm cô nằm xuống: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mộc Ân muốn đi nghỉ ngơi sớm, nghỉ ngơi cùng với chú Lục của cô, nhưng Trần Uyển Di nói qua, không thích dương khí trên người Lục Phong Miên.
Trong nội tâm cô thở dài, chỉ có thể nhịn đau thương nhích ra khỏi lòng Lục Phong Miên, nói: “Chú Lục, cháu còn có chút bài tập chưa làm xong, chú ngủ trước đi, cháu đến thư phòng.”
“…” Lục Phong Miên dừng lại, sau đó đứng dậy theo cô” “Tôi bồi em.”
“Không cần không cần, ôn tập rất khô khan, ngày mai không phải chú Lục còn phải đi ra ngoài sao? Đi nghỉ ngơi sớm đi.” Mộc Ân đẩy anh trở về, bước xuống giường.
Nhưng mà Lục Phong Miên tay dài chân dài, cánh tay dài duỗi ra liền kéo cô về trong ngực, nhẹ nhàng hôn phía sau cổ cô.
Mộc Ân muốn tránh, tránh hai lần đều không được, đang lo làm sao vứt bỏ ông chú dính người này, nghe Lục Phong Miên trầm thấp mở miệng ở bên tai.
“Ân Ân, có phải tôi làm sai cái gì hay không?”
Giọng nói anh trầm trầm, lại mang theo sự cẩn thận từng li từng tí.
Mộc Ân rất ít nghe Lục Phong Miên dùng loại giọng nói này nói chuyện, cũng biết theo tính tình của anh, không giỏi đi giải thích, cũng không thích dây dưa tìm hỏi cảm giác của con gái.
Có thể để cho anh phá lệ hỏi đến chuyện này, đại khái là lời cô nói với Thẩm Thanh Thanh bị anh nghe được.
Đau lòng đồ ngốc có EQ không cao này, Mộc Ân xoay người sờ trên mặt anh, nói: “Không có, chú Lục suy nghĩ nhiều rồi, chú không làm sai chuyện gì, cháu cũng không có giận chú.”
“Vậy em…” Lục Phong Miên dừng một chút, dường như có chút không biết nên nói thế nào.
Vậy sao em không thân mật với tôi? Mộc Ân đoán anh là muốn hỏi vấn đề tương tự, tự nhiên có chút muốn cười.
Người này, cũng không biết mỗi ngày trong đầu đều đang nghĩ đến những thứ kỳ lạ gì.
“Thật sự chỉ là bởi vì cháu không tiện” Mộc Ân nói: “Cũng thật có chút chuyện đi làm, chuyện mà không có chú ở bên cạnh được, chú ngủ trước đi, không cần chờ cháu, có được không?”
Giọng nói cô ôn nhu, biểu cảm cũng rất bình thường, Lục Phong Miên chăm chú nhìn trong chốc lát, gật gật đầu.
Cuối cùng cũng dỗ dành ông chú dính người này chịu ở lại trong phòng nghỉ ngơi, Mộc Ân mang theo Trần Uyển Di đến thư phòng tránh né.
Trải qua chuyện lúc trước, cô ít nhiều có chút ngại ngùng, lấy người giấy từ trong túi ra, biểu cảm ngượng ngùng.
“Hô, may mà chị kêu kịp thời, nếu không thì thành khán giả xem phim xxx rồi…” Trần Uyển Di vừa ra tới liền thở phào.
Mộc Ân bị hành động của cô ấy làm e lệ thêm, nói: “Chị đấy, kêu la cái gì, chị đẩy em một chút là em biết rồi.”
Trần Uyển Di giống như là nghe được chuyện gì lạ lùng nên cười lớn, ngũ quan cũng muốn bay lên: “Chị đẩy em một chút? Chị đã đẩy em không biết bao nhiêu lần, tất cả lực chú ý của em đều đặt trên người quân gia, căn bản là không phát hiện được.”
“…” Mộc Ân.
“Quân gia thật đúng là ở độ tuổi như sói như hổ.” Trần Uyển Di lòng còn sợ hãi.
“Em cũng cảm thấy chú Lục có chút tràn đầy tinh lực.” Mộc Ân thở dài: “Có thể là những năm này vẫn không có bạn gái nên nghẹn.”
Hai người vẫn luôn ở thư phòng đợi cho đến sau nửa đêm, bởi vì hồn phách bị hao tổn, Trần Uyển Di đã sớm chống đỡ không nổi ngủ thiếp đi.
Mộc Ân mang theo cô ấy tìm phòng khách nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Lục Phong Miên đi sớm, Mộc Ân cũng dậy sớm.
Hai người cùng nhau ăn xong bữa điểm tâm, do bác Phó tự mình đưa Mộc Ân đưa đến Đào Hoa Trang, giao cho Lâm Như Uyên trông nom.
Trước đó Lâm Như Uyên đã liên lạc với Lục Phong Miên, chuẩn bị phòng riêng cho Mộc Ân, đưa mắt nhìn bác Phó lái xe rời đi, liền dẫn cô trở về phòng sắp xếp hành lý.
Mộc Ân không mang nhiều đồ, lại có Lâm Như Uyên giúp đỡ, mười phút liền thu dọn xong.
Nghĩ đến một mình cô trong phòng cũng là nhàm chán, Lâm Như Uyên đề nghị mang cô đến đằng sau chỗ phim trường.
Mộc Ân thích xem quay phim, vui vẻ đồng ý.
Đi vào khu vực, trước máy quay chính là Giản Thơ cùng đang phối hợp với một người đàn ông quay phim, xa xa Mộc Ân liền thấy một con ma nam quen thuộc đi theo đằng sau Giản Thơ, giống như lần trước, không có thay đổi.
Anh ta đứng dưới gốc cây đào, giống như là người xem bình thường, lẳng lặng nhìn Giản Thơ treo trên nhành cây, theo sự chỉ đạo của các võ sư mà múa kiếm.
Biểu cảm của anh ta ôn hòa, ngược lại không giống dáng vẻ tràn ngập thù hận, Mộc Ân biết chấp niệm không nhất định đều là oán niệm, con ma này không có uy hiếp đới với Giản Thơ, nên không có để ý.
“Anh Lâm, em giúp anh tạm dừng rồi, em dùng điện thoại di động xem hết rồi, cuối cùng kém chút xảy ra chuyện.” Lâm Như Uyên mới vừa ở nghỉ ngơi ngồi xuống, trợ lý liền mang điện thoại của anh đưa tới.
Lâm Như Uyên nghe xong con mắt rất có hứng thú lóe ánh sáng, nhận điện thoại ấn mở: “Vậy anh phải nhanh chóng xem hết, một hồi đến phiên anh quay rồi.”
Trợ lý cười cười, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Lâm Như Uyên vỗ vỗ trên ghế bên cạnh, gọi Mộc Ân nói: ” Ân Ân mau tới đây, cho em xem một chuyện thú vị.”
“Thứ gì thú vị vậy?” Mộc Ân bước qua ngồi xuống, hiếu kì quét mắt nhìn màn hình, phát hiện là một video phát trực tiếp, màn hình dừng lại trên mặt một cô gái.
“Anh còn thích xem cái này?” Cô cảm giác có chút mới lạ.
Lâm Như Uyên chính là diễn viên thần tượng bị người yêu thích, thế mà còn thích xem phát sóng trực tiếp.
Hơn nữa cô gái trên màn hình điện thoại kia, nhìn cũng rất phổ thông, ăn mặc hay ngoại hình đều vậy.
“Em không hiểu, video phát sóng trực tiếp này không giống với những video ca hát khác.”
Lâm Như Uyên với vẻ mặt đắc ý như phát hiện ra bảo tàng, lôi kéo Mộc Ân tới: “Nhìn là biết, đặc biệt thú vị.”
Nói xong anh ấn mở video.
Cô mới đầu cũng giật mình, nhưng rất nhanh nghĩ đến trên người cô còn có một Trần Uyển Di đang dưỡng hồn, bây giờ xấu hổ vô cùng, cũng không biết nên làm cái gì.
Nhưng câu hỏi của Lục Phong Miên vẫn phải trả lời, không phải đột nhiên có thêm một giọng nói, chuyện này không dễ giải thích.
“Mới vừa rồi là cháu, là giọng của cháu.” Mộc Ân không thể không nhận cái nồi này.
“Em?” Nghi ngờ trong mắt Lục Phong Miên càng đậm, anh cảm thấy giọng nói kia không hề giống Mộc Ân.
“Đúng vậy, cháu quá căng thằng, liền á một tiếng.” Mộc Ân học giọng nói vừa mới của Trần Uyển Di, duỗi cổ gọi: “Á.”
“…” Lục Phong Miên trở nên phức tạp.
“…” Mộc Ân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vào lúc này còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể vùi mặt vào trong ngực Lục Phong Miên, kêu: “Chú Lục.”
Bộ dáng đáng yêu đã thuyết phục được Lục Phong Miên, anh nhất thời cũng không có lòng đi tìm hiểu âm thanh đó rốt cuộc là từ đâu truyền tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt Mộc Ân, nhẹ nhàng hôn lỗ tai lộ ra của cô, tay cũng bắt đầu không thành thật châm lửa trên người cô.
Mộc Ân nhanh chóng nhớ tới Trần Uyển Di, cho dù như thế nào cũng không có khả năng tiếp tục cùng Lục Phong Miên làm loại chuyện đó, vội vươn tay đẩy người ra: “Lục…chú Lục…”
Lục Phong Miên có chút ngước mắt, một đôi mắt cực đẹp đắm chìm trong dục vọng, Mộc Ân nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nói: “Cái kia của cháu tới.”
“…” Lục Phong Miên ngơ.
Ngoại trừ lấy cớ này, Mộc Ân cũng thực sự nghĩ không ra cớ khác, không quản được Lục Phong Miên có tin hay là không, nói: “Hôm nào đi chú Lục, hôm nay không tiện.”
Lục Phong Miên không nói gì, nhẹ nhàng hôn một chút trên trán cô, ôm cô nằm xuống: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mộc Ân muốn đi nghỉ ngơi sớm, nghỉ ngơi cùng với chú Lục của cô, nhưng Trần Uyển Di nói qua, không thích dương khí trên người Lục Phong Miên.
Trong nội tâm cô thở dài, chỉ có thể nhịn đau thương nhích ra khỏi lòng Lục Phong Miên, nói: “Chú Lục, cháu còn có chút bài tập chưa làm xong, chú ngủ trước đi, cháu đến thư phòng.”
“…” Lục Phong Miên dừng lại, sau đó đứng dậy theo cô” “Tôi bồi em.”
“Không cần không cần, ôn tập rất khô khan, ngày mai không phải chú Lục còn phải đi ra ngoài sao? Đi nghỉ ngơi sớm đi.” Mộc Ân đẩy anh trở về, bước xuống giường.
Nhưng mà Lục Phong Miên tay dài chân dài, cánh tay dài duỗi ra liền kéo cô về trong ngực, nhẹ nhàng hôn phía sau cổ cô.
Mộc Ân muốn tránh, tránh hai lần đều không được, đang lo làm sao vứt bỏ ông chú dính người này, nghe Lục Phong Miên trầm thấp mở miệng ở bên tai.
“Ân Ân, có phải tôi làm sai cái gì hay không?”
Giọng nói anh trầm trầm, lại mang theo sự cẩn thận từng li từng tí.
Mộc Ân rất ít nghe Lục Phong Miên dùng loại giọng nói này nói chuyện, cũng biết theo tính tình của anh, không giỏi đi giải thích, cũng không thích dây dưa tìm hỏi cảm giác của con gái.
Có thể để cho anh phá lệ hỏi đến chuyện này, đại khái là lời cô nói với Thẩm Thanh Thanh bị anh nghe được.
Đau lòng đồ ngốc có EQ không cao này, Mộc Ân xoay người sờ trên mặt anh, nói: “Không có, chú Lục suy nghĩ nhiều rồi, chú không làm sai chuyện gì, cháu cũng không có giận chú.”
“Vậy em…” Lục Phong Miên dừng một chút, dường như có chút không biết nên nói thế nào.
Vậy sao em không thân mật với tôi? Mộc Ân đoán anh là muốn hỏi vấn đề tương tự, tự nhiên có chút muốn cười.
Người này, cũng không biết mỗi ngày trong đầu đều đang nghĩ đến những thứ kỳ lạ gì.
“Thật sự chỉ là bởi vì cháu không tiện” Mộc Ân nói: “Cũng thật có chút chuyện đi làm, chuyện mà không có chú ở bên cạnh được, chú ngủ trước đi, không cần chờ cháu, có được không?”
Giọng nói cô ôn nhu, biểu cảm cũng rất bình thường, Lục Phong Miên chăm chú nhìn trong chốc lát, gật gật đầu.
Cuối cùng cũng dỗ dành ông chú dính người này chịu ở lại trong phòng nghỉ ngơi, Mộc Ân mang theo Trần Uyển Di đến thư phòng tránh né.
Trải qua chuyện lúc trước, cô ít nhiều có chút ngại ngùng, lấy người giấy từ trong túi ra, biểu cảm ngượng ngùng.
“Hô, may mà chị kêu kịp thời, nếu không thì thành khán giả xem phim xxx rồi…” Trần Uyển Di vừa ra tới liền thở phào.
Mộc Ân bị hành động của cô ấy làm e lệ thêm, nói: “Chị đấy, kêu la cái gì, chị đẩy em một chút là em biết rồi.”
Trần Uyển Di giống như là nghe được chuyện gì lạ lùng nên cười lớn, ngũ quan cũng muốn bay lên: “Chị đẩy em một chút? Chị đã đẩy em không biết bao nhiêu lần, tất cả lực chú ý của em đều đặt trên người quân gia, căn bản là không phát hiện được.”
“…” Mộc Ân.
“Quân gia thật đúng là ở độ tuổi như sói như hổ.” Trần Uyển Di lòng còn sợ hãi.
“Em cũng cảm thấy chú Lục có chút tràn đầy tinh lực.” Mộc Ân thở dài: “Có thể là những năm này vẫn không có bạn gái nên nghẹn.”
Hai người vẫn luôn ở thư phòng đợi cho đến sau nửa đêm, bởi vì hồn phách bị hao tổn, Trần Uyển Di đã sớm chống đỡ không nổi ngủ thiếp đi.
Mộc Ân mang theo cô ấy tìm phòng khách nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Lục Phong Miên đi sớm, Mộc Ân cũng dậy sớm.
Hai người cùng nhau ăn xong bữa điểm tâm, do bác Phó tự mình đưa Mộc Ân đưa đến Đào Hoa Trang, giao cho Lâm Như Uyên trông nom.
Trước đó Lâm Như Uyên đã liên lạc với Lục Phong Miên, chuẩn bị phòng riêng cho Mộc Ân, đưa mắt nhìn bác Phó lái xe rời đi, liền dẫn cô trở về phòng sắp xếp hành lý.
Mộc Ân không mang nhiều đồ, lại có Lâm Như Uyên giúp đỡ, mười phút liền thu dọn xong.
Nghĩ đến một mình cô trong phòng cũng là nhàm chán, Lâm Như Uyên đề nghị mang cô đến đằng sau chỗ phim trường.
Mộc Ân thích xem quay phim, vui vẻ đồng ý.
Đi vào khu vực, trước máy quay chính là Giản Thơ cùng đang phối hợp với một người đàn ông quay phim, xa xa Mộc Ân liền thấy một con ma nam quen thuộc đi theo đằng sau Giản Thơ, giống như lần trước, không có thay đổi.
Anh ta đứng dưới gốc cây đào, giống như là người xem bình thường, lẳng lặng nhìn Giản Thơ treo trên nhành cây, theo sự chỉ đạo của các võ sư mà múa kiếm.
Biểu cảm của anh ta ôn hòa, ngược lại không giống dáng vẻ tràn ngập thù hận, Mộc Ân biết chấp niệm không nhất định đều là oán niệm, con ma này không có uy hiếp đới với Giản Thơ, nên không có để ý.
“Anh Lâm, em giúp anh tạm dừng rồi, em dùng điện thoại di động xem hết rồi, cuối cùng kém chút xảy ra chuyện.” Lâm Như Uyên mới vừa ở nghỉ ngơi ngồi xuống, trợ lý liền mang điện thoại của anh đưa tới.
Lâm Như Uyên nghe xong con mắt rất có hứng thú lóe ánh sáng, nhận điện thoại ấn mở: “Vậy anh phải nhanh chóng xem hết, một hồi đến phiên anh quay rồi.”
Trợ lý cười cười, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Lâm Như Uyên vỗ vỗ trên ghế bên cạnh, gọi Mộc Ân nói: ” Ân Ân mau tới đây, cho em xem một chuyện thú vị.”
“Thứ gì thú vị vậy?” Mộc Ân bước qua ngồi xuống, hiếu kì quét mắt nhìn màn hình, phát hiện là một video phát trực tiếp, màn hình dừng lại trên mặt một cô gái.
“Anh còn thích xem cái này?” Cô cảm giác có chút mới lạ.
Lâm Như Uyên chính là diễn viên thần tượng bị người yêu thích, thế mà còn thích xem phát sóng trực tiếp.
Hơn nữa cô gái trên màn hình điện thoại kia, nhìn cũng rất phổ thông, ăn mặc hay ngoại hình đều vậy.
“Em không hiểu, video phát sóng trực tiếp này không giống với những video ca hát khác.”
Lâm Như Uyên với vẻ mặt đắc ý như phát hiện ra bảo tàng, lôi kéo Mộc Ân tới: “Nhìn là biết, đặc biệt thú vị.”
Nói xong anh ấn mở video.
Bình luận facebook