Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Phát hiện
「Làm nhiều việc thú vị hơn, bớt dây dưa với kẻ vô tình」
Chương 22: Phát hiện
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đầu Ninh Ngự cũng không nhấc lấy một cái, khóe môi hạ xuống.
Tống Nhã Nhu ra vẻ thoải mái không tính toán với anh ta, mỉm cười nói: "Vẫn còn ghi hận hả? Qua nhiều năm như vậy rồi."
"Ghi hận?" Ninh Ngự kinh ngạc, một lúc sau mới như hiểu ra cái gì, nhếch miệng nói, "Được thôi, tôi ghi hận. Thích nói sao thì là vậy đi."
Giọng điệu của anh ta khiến Tống Nhã Nhu mất hết mặt mũi, nói thêm mấy câu với hai chị em Ninh Lập Hạ rồi nhanh chóng rời khỏi.
"Thấy chưa thấy chưa, người cay nghiệt như Ninh Ngự mà lại đặc biệt hòa nhã với Tống Nhã Nhu, chắc chắn là còn chưa dứt hết tình cảm. Đàn ông đều như vậy, ai đá anh ta, anh ta sẽ nhớ mãi không quên." Nhân lúc Ninh Ngự tạm rời khỏi, Nhan Hàn Lộ nắm bắt cơ hội nói xấu, "Chị muốn cả đời làm cái bóng của Tống Nhã Nhu sao? Nếu không muốn thì tuyệt đối không được mềm lòng trước Ninh Ngự!"
"Đần độn!" Ninh Ngự vừa quay lại nghe thấy lời này, chỉ ném ra một câu đó, sau đó lười không thèm để ý đến cô ấy.
Nhan Hàn Lộ ôm một bụng tức giận, mất hết cả hứng thú với bàn ăn ngon trước mắt.
Ninh Lập Hạ lại ăn cực kỳ tốt, vừa ăn vừa tìm chủ đề nói chuyện, chờ cô ăn xong đĩa thức ăn thứ tư, Ninh Ngự vẫn là không nhịn được lên tiếng, "Tâm trạng không tốt lại lấy dạ dày ra trút giận, em có để ý đến cảm nhận của nó không?"
"Ý gì? Em đang rất vui đây."
"Ừ, vui."
Ninh Lập Hạ bĩu môi, nhập hội mắng thầm Ninh Ngự trong bụng với Nhan Hàn Lộ.
Phía bên kia, Tống Nhã Nhu cũng đang oán giận với Tưởng Thiệu Chinh: "Cái con người tên Ninh Ngự đó thật là trẻ con, đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn hẹp hòi, ghi thù, chuyện từ đời nào rồi đến giờ vẫn còn tính toán."
"Bởi vì để ý nên mới tính toán." Toàn bộ sự chú ý của Tưởng Thiệu Chinh đều đặt ở chỗ khác, qua loa đáp.
"Sao có thể chứ." Tống Nhã Nhu nhận được câu trả lời vừa ý, "Mình đã qua cái tuổi thanh xuân rồi, xung quanh cậu ta toàn là mấy cô gái trẻ hơn hai mươi, lý gì lại nhớ đến mình được chứ."
"Có trẻ hơn thế nào cũng không bằng được khí chất và học thức."
"Hầu hết đàn ông đều nông cạn như vậy đấy, chỉ thích nhìn mặt, coi trọng con người lại chẳng được bao nhiêu."
Nhưng lần này Tưởng Thiệu Chinh không tiếp tục khen ngợi học thức và dung mạo như cô ta mong muốn nữa.
Được đàn ông theo đuổi lấy lòng quen rồi, chỉ cần hơi để ý là sẽ thấy được ánh mắt Tưởng Thiệu Chinh nhìn về phía Ninh Lập Hạ rất khác thường.
Trong lòng có vị chua, nhưng nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên như cũ, Tống Nhã Nhu biết rõ còn hỏi: "Sao không qua đó chào hỏi một câu? Cãi nhau với Cốc Vũ hả?"
"Làm gì có chuyện đó."
"Quan hệ của Ninh Lập Hạ và Ninh Ngự có vẻ không tầm thường đâu. Rõ ràng là anh em trên danh nghĩa, ai không biết nhìn vào lại nghĩ là giữa họ có quan hệ yêu đương đấy. Ninh Ngự này cũng là một kẻ âm hiểm, năm đó chỉ vì ba mẹ ly hôn mà trở nên lạnh nhạt với ba mình, bây giờ lại đi quan tâm một cách thái quá đến cô em gái không có chung huyết thống, bận thế nào cũng cố gắng dành thời gian về thăm. Nghe nói hai nhà hàng của Ninh Lập Hạ đều là tiền cậu ta đổ vào đấy."
"Thế à." Trong lòng Tưởng Thiệu Chinh có một loại tư vị không thể nói rõ thành lời, theo bản năng muốn trốn tránh.
Thế nhưng Tống Nhã Nhu lại không cho hắn được như ý: "Tâm tư của Ninh Ngự như mò kim đáy bể, chưa biết chừng là cố ý, anh em trên danh nghĩa làm chuyện xằng bậy, chuyện này mà bị phơi bày ra chú Ninh chắc chắn mất hết mặt mũi, quậy cho gia đình mới của ba mình thành một mớ hỗn độn cũng xem như xả giận thay cho mẹ ruột. Lập Hạ còn trẻ tuổi, trải đời quá ít, nên mới dễ dàng bị lừa gạt."
"Cô ấy không ngốc vậy đâu."
"Mong là thế, chỉ hi vọng em ấy có thể sống tốt."
Kết thúc câu chuyện này, trong lòng Tống Nhã Nhu dường như cũng được an ủi phần nào. Cô ta nghĩ, dù là nhìn từ phương diện nào thì Ninh Lập Hạ có chạy hụt hơi cũng không theo kịp mình, Ninh Ngự nhìn trúng cô, có lẽ nguyên nhân thực sự là vậy rồi.
...
Trước khi ra về, Ninh Lập Hạ theo thói quen vào nhà vệ sinh tô lại son, đúng lúc gặp Tống Nhã Nhu cũng đi vào.
"Trùng hợp quá. Đôi giày cao gót này của em thiết kế tinh xảo thật đấy, đi vào chắc cũng đau chân lắm?" Tống Nhã Nhu khen.
Chào hỏi giữa phụ nữ rốt cuộc cũng chỉ quẩn quanh mấy vấn đề về ăn diện.
"Hơi đau, nhưng em quen rồi. Thời trang mới là quan trọng nhất mà."
"Con gái mặc đẹp là cho người thương nhìn. Chị cũng cảm thấy xinh đẹp quan trọng hơn, nhưng em gái của em có vẻ không để tâm lắm mấy thứ này, phong cách ăn mặc của con bé trái ngược hẳn với em."
"Vậy mà em toàn bị nói là phong cách ăn mặc như từ thế kỷ trước ấy." Nói xong câu này, Ninh Lập Hạ mới nhớ sửa lại cho đúng, "Cốc Vũ là chị của em."
Tống Nhã Nhu chăm chú nhìn cô: "Từ nhỏ chị đã không thể phân biệt được hai người rồi, mà cũng chỉ cách nhau năm phút, ai là chị ai là em có quan trọng gì đâu."
Trong lòng Ninh Lập Hạ rung lên một hồi chuông cảnh báo, lại sợ càng nói càng sai, cười nói: "Nói chuyện sau nhé, hai người kia đang chờ em bên ngoài, chị cũng biết là Ninh Ngự không phải người thích chờ mà."
Ninh Ngự bận nhiều việc, đưa hai chị em họ về rồi trực tiếp đến trạm tàu điện ngầm. Trước khi đi còn đặt ra quy tắc mỗi ngày Ninh Lập Hạ phải gọi điện ít nhất hai lần để báo cáo về tư tưởng của mình cho anh ta.
Tắm xong, Ninh Lập Hạ ngồi trên ghế sô pha thất thần.
"Làm sao thế?" Nhan Hàn Lộ nằm một bên chơi game thuận miệng hỏi.
"Em nói xem, vì sao Tống Nhã Nhu biết chị mới là Nhan Cốc Vũ? Tưởng Thiệu Chinh nói hả? Nhưng Tưởng Thiệu Chinh vẫn chưa nhận ra thân phận thật sự của hai chúng ta. Không lẽ anh ta vốn đã biết rồi nhưng vẫn giả vờ không biết? Vì sao chứ?"
"Chắc người ta buột miệng gọi nhầm thôi, từ nhỏ đến lớn cũng đâu có ít người gọi nhầm chúng ta."
"Chắc chắn không phải gọi nhầm! Chị ấy nhất định biết rồi. Nếu không thì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn chị chứ? Tưởng Thiệu Chinh thật là buồn cười, chuyện gì cũng nói với Tống Nhã Nhu. Nhạt nhẽo!"
"Chị mới là người nhạt nhẽo đó, chuyện đó có gì đâu mà cứ phải suy nghĩ mãi. Không lẽ chị còn xem Tống Nhã Nhu là tình địch?"
"Tình địch gì hả, chỉ thấy hơi khó chịu thôi. Tưởng Thiệu Chinh vừa mới bị từ chối đã thay đổi mục tiêu, đúng là không đáng tin."
"Trước đây anh ta đã đối xử rất khác với Tống Nhã Nhu rồi, bây giờ gần gũi hơn cũng không thể tính là đổi mục tiêu."
Sắc mặt Ninh Lập Hạ trầm xuống, không nói nữa.
"Đau lòng rồi?"
"Không phải đau lòng, nhưng đúng là có hơi không thoải mái. Tất nhiên không phải vì chị còn thích anh ta, mà là..."
"Hiểu hiểu! Bị anh ta bám lấy chị sẽ ngại phiền, đến lúc không bám theo nữa chị lại thấy hụt hẫng?" Nhan Hàn Lộ ngắt lời giải thích vòng vo của chị gái, "Bình thường thôi. Hèn hạ là bệnh chung của nhân loại, không phân biệt già trẻ sang nghèo."
"..."
Xe về đến nhà, Tưởng Thiệu Chinh nói tạm biệt với Tống Nhã Nhu: "Không đưa cậu về được, đi đường cẩn thận."
Tống Nhã Nhu mở cửa đi xuống, còn chưa vào xe đã vòng lại: "Mình để quên chìa khóa ở nhà cậu rồi."
Thế là, cô ta lại lên tầng cùng Tưởng Thiệu Chinh.
Vì phép lịch sự, Tưởng Thiệu Chinh vào bếp rót trà cho cô ta, lúc bưng ra, Tống Nhã Nhu vốn đã nói sẽ đi ngay lại đang cầm bình nói là giúp hắn tưới nước cho cây đào mật.
Lại rề rà một lúc lâu, cô ta mới đứng dậy ra về.
Có lẽ là vì bản thân của hiện tại quá mong mỏi có một không gian yên tĩnh, Tưởng Thiệu Chinh lần đầu tiên cảm thấy Tống Nhã Nhu chẳng khác gì những người phụ nữ nông cạn thích ồn ào ngoài kia.
Quay về thư phòng, Tưởng Thiệu Chinh đóng cuốn giáo án chưa soạn xong, tiện tay cầm một cuốn sách mở ra đọc, lật được hai trang, nhưng một dòng cũng không đọc vào.
Đầu óc bị khuôn mặt của Ninh Lập Hạ choán kín, đuổi thế nào cũng không đi.
Hắn thuận tay cầm chiếc hộp vừa bị Tống Nhã Nhu bỏ lại trên bàn, một chiếc xích vàng dài nhìn qua đã cũ kỹ. Chiếc hộp này thiết kế khá đặc biệt, hắn lần mò một lúc mới tìm được một cái nút tròn hơi lồi lên ở dưới đáy, ấn thử, cạch một tiếng rồi mở ra.
Hóa ra không phải đồng hồ thật.
Nhan Cốc Vũ mười chín tuổi cười lên vô cùng rực rỡ, khóe môi bên phải có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tưởng Thiệu Chinh cuối cùng cũng nhớ ra, năm mười bảy tuổi cô đã nói với mình, sao anh lại nhận nhầm được chứ, chúng em không hoàn toàn giống nhau, lúm đồng tiền của em gái em ở bên trái, của em ở bên phải, anh phải nhớ kỹ đó, sau này không được nhầm nữa.
Lại nhớ đến khuôn mặt của Ninh Lập Hạ, hắn như bị sét đánh, chưa kịp suy nghĩ gì lập tức xông ra ngoài.
***
88: Là tui đã tưởng bở bộ này không có nữ 8, tui nhìn nhầm chị Tống rồi )
May là có anh giáo cũng chậm chạp làm tui nguôi ngoai phần nào, vẫn là anh Ngự đỉnh nhất, nhãn lực như thần hệ hệ hệ
Chương 22: Phát hiện
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đầu Ninh Ngự cũng không nhấc lấy một cái, khóe môi hạ xuống.
Tống Nhã Nhu ra vẻ thoải mái không tính toán với anh ta, mỉm cười nói: "Vẫn còn ghi hận hả? Qua nhiều năm như vậy rồi."
"Ghi hận?" Ninh Ngự kinh ngạc, một lúc sau mới như hiểu ra cái gì, nhếch miệng nói, "Được thôi, tôi ghi hận. Thích nói sao thì là vậy đi."
Giọng điệu của anh ta khiến Tống Nhã Nhu mất hết mặt mũi, nói thêm mấy câu với hai chị em Ninh Lập Hạ rồi nhanh chóng rời khỏi.
"Thấy chưa thấy chưa, người cay nghiệt như Ninh Ngự mà lại đặc biệt hòa nhã với Tống Nhã Nhu, chắc chắn là còn chưa dứt hết tình cảm. Đàn ông đều như vậy, ai đá anh ta, anh ta sẽ nhớ mãi không quên." Nhân lúc Ninh Ngự tạm rời khỏi, Nhan Hàn Lộ nắm bắt cơ hội nói xấu, "Chị muốn cả đời làm cái bóng của Tống Nhã Nhu sao? Nếu không muốn thì tuyệt đối không được mềm lòng trước Ninh Ngự!"
"Đần độn!" Ninh Ngự vừa quay lại nghe thấy lời này, chỉ ném ra một câu đó, sau đó lười không thèm để ý đến cô ấy.
Nhan Hàn Lộ ôm một bụng tức giận, mất hết cả hứng thú với bàn ăn ngon trước mắt.
Ninh Lập Hạ lại ăn cực kỳ tốt, vừa ăn vừa tìm chủ đề nói chuyện, chờ cô ăn xong đĩa thức ăn thứ tư, Ninh Ngự vẫn là không nhịn được lên tiếng, "Tâm trạng không tốt lại lấy dạ dày ra trút giận, em có để ý đến cảm nhận của nó không?"
"Ý gì? Em đang rất vui đây."
"Ừ, vui."
Ninh Lập Hạ bĩu môi, nhập hội mắng thầm Ninh Ngự trong bụng với Nhan Hàn Lộ.
Phía bên kia, Tống Nhã Nhu cũng đang oán giận với Tưởng Thiệu Chinh: "Cái con người tên Ninh Ngự đó thật là trẻ con, đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn hẹp hòi, ghi thù, chuyện từ đời nào rồi đến giờ vẫn còn tính toán."
"Bởi vì để ý nên mới tính toán." Toàn bộ sự chú ý của Tưởng Thiệu Chinh đều đặt ở chỗ khác, qua loa đáp.
"Sao có thể chứ." Tống Nhã Nhu nhận được câu trả lời vừa ý, "Mình đã qua cái tuổi thanh xuân rồi, xung quanh cậu ta toàn là mấy cô gái trẻ hơn hai mươi, lý gì lại nhớ đến mình được chứ."
"Có trẻ hơn thế nào cũng không bằng được khí chất và học thức."
"Hầu hết đàn ông đều nông cạn như vậy đấy, chỉ thích nhìn mặt, coi trọng con người lại chẳng được bao nhiêu."
Nhưng lần này Tưởng Thiệu Chinh không tiếp tục khen ngợi học thức và dung mạo như cô ta mong muốn nữa.
Được đàn ông theo đuổi lấy lòng quen rồi, chỉ cần hơi để ý là sẽ thấy được ánh mắt Tưởng Thiệu Chinh nhìn về phía Ninh Lập Hạ rất khác thường.
Trong lòng có vị chua, nhưng nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên như cũ, Tống Nhã Nhu biết rõ còn hỏi: "Sao không qua đó chào hỏi một câu? Cãi nhau với Cốc Vũ hả?"
"Làm gì có chuyện đó."
"Quan hệ của Ninh Lập Hạ và Ninh Ngự có vẻ không tầm thường đâu. Rõ ràng là anh em trên danh nghĩa, ai không biết nhìn vào lại nghĩ là giữa họ có quan hệ yêu đương đấy. Ninh Ngự này cũng là một kẻ âm hiểm, năm đó chỉ vì ba mẹ ly hôn mà trở nên lạnh nhạt với ba mình, bây giờ lại đi quan tâm một cách thái quá đến cô em gái không có chung huyết thống, bận thế nào cũng cố gắng dành thời gian về thăm. Nghe nói hai nhà hàng của Ninh Lập Hạ đều là tiền cậu ta đổ vào đấy."
"Thế à." Trong lòng Tưởng Thiệu Chinh có một loại tư vị không thể nói rõ thành lời, theo bản năng muốn trốn tránh.
Thế nhưng Tống Nhã Nhu lại không cho hắn được như ý: "Tâm tư của Ninh Ngự như mò kim đáy bể, chưa biết chừng là cố ý, anh em trên danh nghĩa làm chuyện xằng bậy, chuyện này mà bị phơi bày ra chú Ninh chắc chắn mất hết mặt mũi, quậy cho gia đình mới của ba mình thành một mớ hỗn độn cũng xem như xả giận thay cho mẹ ruột. Lập Hạ còn trẻ tuổi, trải đời quá ít, nên mới dễ dàng bị lừa gạt."
"Cô ấy không ngốc vậy đâu."
"Mong là thế, chỉ hi vọng em ấy có thể sống tốt."
Kết thúc câu chuyện này, trong lòng Tống Nhã Nhu dường như cũng được an ủi phần nào. Cô ta nghĩ, dù là nhìn từ phương diện nào thì Ninh Lập Hạ có chạy hụt hơi cũng không theo kịp mình, Ninh Ngự nhìn trúng cô, có lẽ nguyên nhân thực sự là vậy rồi.
...
Trước khi ra về, Ninh Lập Hạ theo thói quen vào nhà vệ sinh tô lại son, đúng lúc gặp Tống Nhã Nhu cũng đi vào.
"Trùng hợp quá. Đôi giày cao gót này của em thiết kế tinh xảo thật đấy, đi vào chắc cũng đau chân lắm?" Tống Nhã Nhu khen.
Chào hỏi giữa phụ nữ rốt cuộc cũng chỉ quẩn quanh mấy vấn đề về ăn diện.
"Hơi đau, nhưng em quen rồi. Thời trang mới là quan trọng nhất mà."
"Con gái mặc đẹp là cho người thương nhìn. Chị cũng cảm thấy xinh đẹp quan trọng hơn, nhưng em gái của em có vẻ không để tâm lắm mấy thứ này, phong cách ăn mặc của con bé trái ngược hẳn với em."
"Vậy mà em toàn bị nói là phong cách ăn mặc như từ thế kỷ trước ấy." Nói xong câu này, Ninh Lập Hạ mới nhớ sửa lại cho đúng, "Cốc Vũ là chị của em."
Tống Nhã Nhu chăm chú nhìn cô: "Từ nhỏ chị đã không thể phân biệt được hai người rồi, mà cũng chỉ cách nhau năm phút, ai là chị ai là em có quan trọng gì đâu."
Trong lòng Ninh Lập Hạ rung lên một hồi chuông cảnh báo, lại sợ càng nói càng sai, cười nói: "Nói chuyện sau nhé, hai người kia đang chờ em bên ngoài, chị cũng biết là Ninh Ngự không phải người thích chờ mà."
Ninh Ngự bận nhiều việc, đưa hai chị em họ về rồi trực tiếp đến trạm tàu điện ngầm. Trước khi đi còn đặt ra quy tắc mỗi ngày Ninh Lập Hạ phải gọi điện ít nhất hai lần để báo cáo về tư tưởng của mình cho anh ta.
Tắm xong, Ninh Lập Hạ ngồi trên ghế sô pha thất thần.
"Làm sao thế?" Nhan Hàn Lộ nằm một bên chơi game thuận miệng hỏi.
"Em nói xem, vì sao Tống Nhã Nhu biết chị mới là Nhan Cốc Vũ? Tưởng Thiệu Chinh nói hả? Nhưng Tưởng Thiệu Chinh vẫn chưa nhận ra thân phận thật sự của hai chúng ta. Không lẽ anh ta vốn đã biết rồi nhưng vẫn giả vờ không biết? Vì sao chứ?"
"Chắc người ta buột miệng gọi nhầm thôi, từ nhỏ đến lớn cũng đâu có ít người gọi nhầm chúng ta."
"Chắc chắn không phải gọi nhầm! Chị ấy nhất định biết rồi. Nếu không thì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn chị chứ? Tưởng Thiệu Chinh thật là buồn cười, chuyện gì cũng nói với Tống Nhã Nhu. Nhạt nhẽo!"
"Chị mới là người nhạt nhẽo đó, chuyện đó có gì đâu mà cứ phải suy nghĩ mãi. Không lẽ chị còn xem Tống Nhã Nhu là tình địch?"
"Tình địch gì hả, chỉ thấy hơi khó chịu thôi. Tưởng Thiệu Chinh vừa mới bị từ chối đã thay đổi mục tiêu, đúng là không đáng tin."
"Trước đây anh ta đã đối xử rất khác với Tống Nhã Nhu rồi, bây giờ gần gũi hơn cũng không thể tính là đổi mục tiêu."
Sắc mặt Ninh Lập Hạ trầm xuống, không nói nữa.
"Đau lòng rồi?"
"Không phải đau lòng, nhưng đúng là có hơi không thoải mái. Tất nhiên không phải vì chị còn thích anh ta, mà là..."
"Hiểu hiểu! Bị anh ta bám lấy chị sẽ ngại phiền, đến lúc không bám theo nữa chị lại thấy hụt hẫng?" Nhan Hàn Lộ ngắt lời giải thích vòng vo của chị gái, "Bình thường thôi. Hèn hạ là bệnh chung của nhân loại, không phân biệt già trẻ sang nghèo."
"..."
Xe về đến nhà, Tưởng Thiệu Chinh nói tạm biệt với Tống Nhã Nhu: "Không đưa cậu về được, đi đường cẩn thận."
Tống Nhã Nhu mở cửa đi xuống, còn chưa vào xe đã vòng lại: "Mình để quên chìa khóa ở nhà cậu rồi."
Thế là, cô ta lại lên tầng cùng Tưởng Thiệu Chinh.
Vì phép lịch sự, Tưởng Thiệu Chinh vào bếp rót trà cho cô ta, lúc bưng ra, Tống Nhã Nhu vốn đã nói sẽ đi ngay lại đang cầm bình nói là giúp hắn tưới nước cho cây đào mật.
Lại rề rà một lúc lâu, cô ta mới đứng dậy ra về.
Có lẽ là vì bản thân của hiện tại quá mong mỏi có một không gian yên tĩnh, Tưởng Thiệu Chinh lần đầu tiên cảm thấy Tống Nhã Nhu chẳng khác gì những người phụ nữ nông cạn thích ồn ào ngoài kia.
Quay về thư phòng, Tưởng Thiệu Chinh đóng cuốn giáo án chưa soạn xong, tiện tay cầm một cuốn sách mở ra đọc, lật được hai trang, nhưng một dòng cũng không đọc vào.
Đầu óc bị khuôn mặt của Ninh Lập Hạ choán kín, đuổi thế nào cũng không đi.
Hắn thuận tay cầm chiếc hộp vừa bị Tống Nhã Nhu bỏ lại trên bàn, một chiếc xích vàng dài nhìn qua đã cũ kỹ. Chiếc hộp này thiết kế khá đặc biệt, hắn lần mò một lúc mới tìm được một cái nút tròn hơi lồi lên ở dưới đáy, ấn thử, cạch một tiếng rồi mở ra.
Hóa ra không phải đồng hồ thật.
Nhan Cốc Vũ mười chín tuổi cười lên vô cùng rực rỡ, khóe môi bên phải có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tưởng Thiệu Chinh cuối cùng cũng nhớ ra, năm mười bảy tuổi cô đã nói với mình, sao anh lại nhận nhầm được chứ, chúng em không hoàn toàn giống nhau, lúm đồng tiền của em gái em ở bên trái, của em ở bên phải, anh phải nhớ kỹ đó, sau này không được nhầm nữa.
Lại nhớ đến khuôn mặt của Ninh Lập Hạ, hắn như bị sét đánh, chưa kịp suy nghĩ gì lập tức xông ra ngoài.
***
88: Là tui đã tưởng bở bộ này không có nữ 8, tui nhìn nhầm chị Tống rồi )
May là có anh giáo cũng chậm chạp làm tui nguôi ngoai phần nào, vẫn là anh Ngự đỉnh nhất, nhãn lực như thần hệ hệ hệ
Bình luận facebook