• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LÚC TÀN CANH (3 Viewers)

  • Chương 27: Rút lui

「Nếu đã quyết định từ bỏ thì đừng để bản thân bị dao động khi gặp lại」

Chương 27: Rút lui

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Anh vẫn thích em?" Ninh Lập Hạ dường như cảm thấy cách nói này của hắn rất lạ lẫm, nghiêng đầu, cười nói, "Sao có thể chứ, thích em mà không nhận ra em?"

"Nghĩ lại thì đúng là em có rất nhiều động tác và biểu cảm khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng anh lại không hề nghi ngờ em chính là Nhan Cốc Vũ, một nguyên nhân là vì anh chưa bao giờ tiếp xúc với em gái của em, cứ nghĩ song bào thai giống nhau là rất bình thường. Mà nguyên nhân mấu chốt là vì anh không biết chuyện xảy ra ngày đó, thật sự không ngờ em sẽ vì hận anh mà giấu thân phận của mình."

"Trong suy nghĩ của anh, Nhan Cốc Vũ chỉ cần thấy anh là sẽ chạy đến ôm chân anh, nghe anh mời cơm chắc chắn sẽ cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, không dễ dàng gì mới trở thành sinh viên của anh nhất định sẽ phải ngồi ở bàn đầu tiên, chống cằm mà nhìn chằm chằm anh cười ngốc?"

Tưởng Thiệu Chinh khẽ cười: "Cũng không khoa trương đến mức đó."

"Không đến mức, nhưng gần như vậy đúng không?" Nhìn thấy biểu tình của Tưởng Thiệu Chinh, Ninh Lập Hạ buồn phiền ôm trán cảm thán, "Trời ạ, lúc trước em đã làm cái gì vậy chứ, để anh có ấn tượng tệ hại như vậy về em."

"Cũng không tính là tệ hại, còn khá đáng yêu, là đặc quyền được càn quấy của cô gái nhỏ đối với bạn trai của mình mà."

"Em gái em không đáng yêu hả? Con bé nói nó là Nhan Cốc Vũ, sao anh lại từ chối nó nhanh thế?"

"Cảm giác em ấy mang lại anh không biết phải diễn tả thế nào. Cùng là đòi hỏi vô lý, nhưng em của trước đây chỉ khiến anh cảm thấy bó tay hết cách, còn hơi buồn cười, mà em gái em và Trình Thanh Khanh lại khiến người ta muốn tránh né. Trước khi phát hiện hai người thay đổi thân phận, anh còn nghĩ cảm giác bài xích trong lòng với "Nhan Cốc Vũ" có lẽ là vì trái tim mình đã thay đổi, cảm thấy vô cùng có lỗi, bởi vậy mất đến một tuần mới tìm được cơ hội phân rõ giới hạn."

"Được rồi, em tin mỗi câu nói của anh đều là thật lòng. Không quan tâm mấy chuyện Nhan Cốc Vũ của quá khứ khiến người ta chán ghét hay yêu thích nữa, em vẫn nên nói một câu xin lỗi vì hành động không biết chừng mực của mình trước đây. Chúng ta làm hòa đi. Em vẫn cảm thấy làm bạn với một người như anh rất tốt, sau này cần anh giúp đỡ gì cũng không phải khách sáo." Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Lập Hạ đưa tay ra.

Tưởng Thiệu Chinh được phát phiếu người tốt sau một hồi do dự mới chậm chạp đưa tay bắt lấy tay cô: "Em vui là được."

"Anh ăn trưa chưa? Em đang định nấu súp hải sản đậu bắp, muốn ăn thử không?"

"Được." Tưởng Thiệu Chinh ôn hòa cười.

Có thể là vì quá thích cô mất rồi, dù Ninh Lập Hạ chỉ mặc một chiếc tạp dề đen trắng, thì dáng vẻ cúi đầu thái cà rốt này Tưởng Thiệu Chinh cũng cảm thấy cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì cô vẫn luôn để nguyên mái tóc ngắn thẳng không uốn, những mái tóc dài hay xoăn khác đều không thể đi vào mắt hắn được nữa.

"Xong rồi, khá đậm vị, ăn thử xem."

Ninh Lập Hạ bưng nồi súp và hai bát cơm trắng ra, bởi vì trong súp có bỏ hành tây, nên cô chuẩn bị thêm cả hai cốc nước chanh bạc hà nữa.

Tưởng Thiệu Chinh ăn rất chậm, toàn bộ trước mắt này chính là khát vọng trước nay hắn luôn theo đuổi, thế nhưng lời hứa hẹn đã chuẩn bị cẩn thận lại không thể nói ra thành lời. Ninh Lập Hạ có khúc mắc quá sâu với hắn, không phải chỉ một câu "làm hòa" là có thể giải quyết xong tất cả.

Oán trách lúc trước còn chưa tiêu, mang thêm phiền lòng cho cô chi bằng tạm thời lấy thân phận bạn bè ở bên cạnh âm thầm bảo vệ.

Trên thế giới này có quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng cũng có vô số những yếu tố có thể khiến nó đi chệch hướng, không phải cứ cố gắng là có thể sửa chữa bù đắp được. Chỉ cần cô vui vẻ thuận lợi, hắn có phải ôm theo tiếc nuối này cả đời cũng chẳng sao.

...

Ninh Lập Hạ thật sự đau đầu muốn chết vì chuyện báo cáo, không dễ dàng gì mới viết đủ năm nghìn chữ nộp đi, chưa đến hai ngày sau đã nhận được phản hồi của giáo sư, bắt đầu từ ngay đề mục, phần lời phê chi chít một bên.

"Người này đúng là bắt bẻ quá mức, cô ấy nói đề mục của em quá rộng không đi vào chi tiết, nói tiêu đề 'Tự khảo' này nghe không học thuật, trình bày không mạch lạc, đánh trọng điểm không đúng chỗ, em không may gõ thiếu mất một dấu chấm cũng phải khoanh lại, nói em không nghiêm túc... Em viết liền mấy ngày đêm cũng cực khổ lắm chứ bộ?" Ninh Lập Hạ ngồi trước màn hình oán hận với Ninh ngự.

"Không muốn viết nữa thì đừng viết, mấy cái bằng tốt nghiệp này có hay không cũng chẳng quan trọng." Ninh Ngự trực tiếp giật phăng cái máy tính bảng của cô, "Mau đi nấu cơm, tôi đói rồi."

"... Vì sao mỗi lần anh đến em đều có cảm giác mình biến thành hầu nữ rồi thế nhỉ?"

"Cái chất lượng phục vụ này của em mà làm hầu nữ thì đã bị đuổi việc từ lâu rồi."

"..."

Thế nhưng ba phút sau, Ninh Lập Hạ đang nhặt rau tiếp tục nhận được một cuộc gọi khiến cô phải đau đầu - người mẹ ruột đặc biệt đến thăm hai chị em đã xuống máy bay.

Chuyện người mẹ hơn chục năm không gặp đến đây cũng không có gì to tát, nhưng Ninh Ngự và mẹ cô trước giờ vốn không thể nhìn mặt nhau, bây giờ mà để họ gặp nhau thì cô ở giữa sẽ trở thành kẻ chịu trận.

"Em có việc phải ra ngoài, không kịp nấu cơm rồi, anh ra ngoài ăn đi."

"Việc gì?"

Ninh Lập Hạ không dám nói dối: "Mẹ em đến đây, không kịp đến sân bay đón nên em sẽ đến khách sạn mẹ đang ở rồi cùng ăn cơm."

"Bà ta thích đến thì cứ đến đi, em đi gặp đã tính là nể mặt lắm rồi, không cần đi đón. Ăn cơm tối xong rồi đi, tôi khó có dịp đến đây, chỉ ở lại được nửa ngày là phải đi rồi."

"Nhưng dạo này tuần nào anh chẳng đến..."

"Em không hoan nghênh?"

"Đương nhiên là không."

"Vậy thì đi nấu cơm thôi."

Ninh Lập Hạ biết, với sự chán ghét của Ninh Ngự dành cho mẹ mình, dù cô có năn nỉ thế nào anh ta cũng sẽ không cho cô đi, bất đắc dĩ, cô chỉ đành đợi đến chín giờ tối Ninh Ngự đi rồi mới thay quần áo ra ngoài.

Thời điểm ba mẹ ồn ào chuyện ly hôn, cô mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, trận đại chiến kéo dài bắt đầu với màn tranh chấp quyền nuôi con, sau đó là chia tài sản, đến một cái bình cổ cũng có thể khiến hai vợ chồng họ ầm ĩ một trận trên tòa.

Chuyện này không chỉ khiến Nhan gia mất hết mặt mũi, càng khiến Ninh Lập Hạ đứng về phía ba sinh ra cảm giác đối địch mãnh liệt với bà.

Mẹ nhanh chóng tái hôn với ba của Ninh Ngự, ba ở trước mặt cô thì ngày ngày buông lời chỉ trích khiến Ninh Lập Hạ càng hận mẹ hơn, dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ, khẳng định sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa.

Cô của khi đó cái gì cũng không hiểu, quan hệ vợ chồng và quan hệ mẹ con không giống nhau, vợ chồng không thể ở bên nhau nữa có thể ly hôn, tạm không đề cập đến chuyện ai quay lưng với ai, nhưng quan hệ của mẹ và con gái, từ khi bắt đầu đã định là sẽ kéo dài đến hết một đời.

Có lẽ là vì cách biệt thế hệ, cũng có thể là vì đã quá lâu không gặp lại rồi, khác với cảm giác thân thuộc vô tư khi gặp lại em gái, Ninh Lập Hạ khi gặp lại mẹ chỉ cảm thấy khó mà nhập vai, hoàn toàn không có cảm giác kích động như trong tưởng tượng.

"Tối qua mẹ làm bánh trôi nhận đậu đỏ hồi nhỏ con thích nhất, cho vào tủ lạnh để đông một đêm mới bỏ hộp giữ nhiệt mang đến, chờ con tới nơi lại nhờ lễ tân khách sạn đưa lên đấy... Con ăn thử xem mùi vị có giống như trước đây không? Cũng không biết con lớn rồi có thay đổi khẩu vị không."

Ninh Lập Hạ bỏ một miếng vào miệng, khen: "Ngon lắm, cám ơn mẹ."

Ninh phu nhân nghe vậy thì thở phào một hơi: "Còn thích là tốt, sau này thèm ăn thì cứ gọi điện, mẹ làm rồi gửi cho con."

"Không cần phiền toái thế đâu." Thái độ cẩn thận từng li từng tí của mẹ khiến Ninh Lập Hạ xót xa, sâu trong thâm tâm chỉ có thể thừa nhận khoảng trống mười mấy năm qua giữa hai mẹ con họ hoàn toàn đều là lỗi ở cô.

Thật ra cô chỉ thích bánh trôi nhân vừng đen chứ không hề thích nhân đậu đỏ gì đó, nhưng vì em gái thích ăn nên mẹ hay làm, mà cô vì nhỏ tuổi ghen tị với em gái nên mới tranh ăn, nhất định phải ăn nhiều hơn mới chịu.

"Mẹ thích phiền thế đấy! Hồi em ở Nhật gọi điện nói là nhớ pate mẹ làm, không ngờ mẹ thật sự gửi năm cân qua, phí gửi còn đắt hơn cả tiền pate. Em nói không ngủ được, mẹ lại gửi cái gối và gấu ôm ở nhà sang."

Ninh phu nhân len lén nhìn biểu cảm của Ninh Lập Hạ, nạt nhẹ Nhan Hàn Lộ: "Không phải mẹ chủ động gửi, rõ ràng là con quấn lấy đòi cho bằng được."

Ninh Lập Hạ mỉm cười, cô đã hai sáu tuổi, sớm qua cái tuổi ghen tị với em gái, ngược lại là cảm thấy may mắn vì có cô ấy. Nhan Hàn Lộ chính là món quà quý báu nhất ba mẹ dành tặng cô.

"Đúng rồi, trước khi đến đây mẹ và chú Ninh của con có đi du lịch, còn mua quà cho con và em gái đấy."

Ninh phu nhân mở vali, bên trong là hộp lớn hộp nhỏ, không cái nào giống cái nào. Bà mở một hộp ra, đưa cho Ninh Lập Hạ: "Con xem thích cái nào thì cứ lấy, còn lại ném cho em gái con."

Nhan Hàn Lộ ngồi bên cạnh vừa ăn bánh trôi vừa giả vờ nổi giận, xì mũi nói "Bất công".

Ninh phu nhân tức thì ghét bỏ nói: "Vừa ăn cơm tối xong đã ăn luôn bữa khuya! Con nhìn chị gái con cao cao gầy gầy xinh đẹp bao nhiêu, con thấp hơn con bé hai ba phân, nhưng có khi còn nặng hơn cả chục cân, không sợ không có ai thèm à?"

Dạy dỗ xong con gái bé, Ninh phu nhân quay sang hỏi Ninh Lập Hạ: "Đẹp thì đẹp, gầy quá cũng không tốt cho cơ thể! Là không ai nấu cơm cho con, suốt ngày ăn ngoài nên mới gầy đúng không?"

Nhan Hàn Lộ không phục chen vào giữa: "Chị ấy nấu cơm ngon hơn mẹ nhiều! Con mà cũng như chị ấy, quá 12 giờ trưa không ăn thì cũng gầy được như thế!"

"Tiểu Vũ, con bỏ cơm để giảm béo? Làm vậy hại người lắm, để tự nhiên cũng đẹp mà." Ninh phu nhân ân cần nói.

"Hồi nhỏ đến cả thuốc Bắc cũng tranh uống với em gái nên mới béo như vậy. Sau này không còn ai để tranh ăn nữa nên gầy đi là lẽ tự nhiên." Ninh Lập Hạ sợ bị càm ràm, chuyển đề tài, "Hay mẹ đến chỗ con đi, một mình ở đây buồn lắm."

Ninh phu nhân dĩ nhiên là cầu còn không được, ngoài miệng vẫn nói: "Được chứ, nhưng có tiện cho con không?"

"Nhà con thì có gì đâu mà tiện với không tiện, mẹ muốn ở đến bao giờ cũng được."

"Vậy giờ mẹ sang luôn, còn có thể nấu ngày ba bữa cơm cho hai đứa, thuận tiện tâm sự."

Nhan Hàn Lộ do dự hỏi: "Đương nhiên là sẽ không tiện, Ninh Ngự hay đến nhà chị mà! Đúng rồi, anh ấy đi chưa?"

"Đến trạm tàu cao tốc rồi, sáng mai anh ấy có cuộc họp."

Ninh phu nhân không tiện hỏi thẳng, chỉ có thể vòng vo: "Con cũng không còn nhỏ nữa, đã có bạn trai chưa?"

Ninh Lập Hạ cười, trực tiếp hỏi: "Mẹ muốn nói Ninh Ngự ạ? Chắc chắn Hàn Lộ không giữ lời hứa lén nói chuyện anh ấy cầu hôn con cho mẹ nghe rồi? Con vẫn chưa quyết định, hôn nhân là chuyện lớn cả đời người, con cũng không muốn kết hôn rồi lại ly hôn."

Ninh phu nhân lúng túng, sợ tình cảm mẹ con vừa nối lại sẽ bị ảnh hưởng, lựa lời một lúc mới lên tiếng: "Cậu ta là anh trai con mà?"

"Mấy năm nay con vẫn luôn coi anh ấy là anh trai, ừm, nhưng đúng là vẫn có mấy phần mập mờ, lúc anh ấy nói đến chuyện kết hôn con cũng rất giật mình, bởi vì trước đó chưa từng nghĩ đến, hơn nữa anh ấy còn luôn có bạn gái... Chuyện của chúng con khiến mẹ và chú Ninh khó xử sao ạ?"

"Không phải mẹ vì bản thân mà phản đối hai đứa." Ninh phu nhân sợ Ninh Lập Hạ hiểu nhầm, nhấn mạnh, "Tuy mẹ không có quyền gì nói lời này, nhưng mẹ thật sự là vì lo lắng cho tương lai của con."

"Mẹ là mẹ con, dĩ nhiên là có quyền, mẹ muốn nói gì thì cứ nói, con biết mẹ đều vì muốn tốt cho con."

Ninh phu nhân bấy giờ mới yên tâm nói ra: "Con đúng là rất hiểu chuyện. Hôn nhân là chuyện lớn cả đời người, đối với đám trẻ các con bây giờ có thể cảm thấy là lời cổ hủ, nhưng lấy được chồng tốt hay không liên quan đến hạnh phúc một đời, tuyệt đối không thể làm bừa. Chưa có con còn đỡ, một khi có con rồi, không những phải ầm ĩ một phen, còn ảnh hưởng đến cả con cái."

"Con rất tốt, em gái có vẻ cũng sống rất tốt rồi, mẹ không cần tự trách."

"Tuy là mẹ và chú Ninh của con từ khi tái hôn đến giờ sống vẫn hòa thuận, nhưng mỗi người đều có con cái cần chăm lo để tâm, đến cùng vẫn không thể bằng một cặp vợ chồng thật sự."

Ninh Lập Hạ giật mình: "Mẹ không hạnh phúc ạ?"

"Tốt hơn nhiều so với trước đây ở với ba con, nhưng tất nhiên có nhiều việc không thể hoàn toàn theo ý mình."

Nghe tiếng "ba" này từ miệng bà ấy, Ninh Lập Hạ cúi đầu uống trà, không tiếp lời nữa.

"Không phải mẹ có ý nói xấu gì ba con, chỉ là mẹ và ông ấy không hợp." Ninh phu nhân vội giải thích, "Khi đó hai người đều đã quá tuổi kết hôn, người nhà liên tục giục giã, sau khi được mai mối, cảm thấy đối phương cũng không tồi nên cứ thế kết hôn, không có thời gian tìm hiểu sâu. Thật ra cũng phát hiện ra từ sớm là không hợp, sau khi sinh con càng chắc chắn hơn, nhưng vì hai đứa nên mới kéo dài đến hơn chục năm sau... Bởi vậy tìm một người thích hợp với mình là cực kỳ quan trọng."

"Thật ra hôn nhân có hạnh phúc hay không còn phải xem may mắn. Nhưng con cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận." Ninh Lập Hạ nhấn mạnh một lần nữa, "Một khi đã kết hôn thì tuyệt đối không ly hôn."

Ninh phu nhân khẽ thở dài: "Tuyệt đối không ly hôn, em gái con cũng từng nói như vậy. Con xem, chuyện của mẹ và ba con rốt cuộc vẫn dẫn đến ảnh hưởng không tốt."

"Có lẽ con nghe xong sẽ không vui, nhưng có một câu này mẹ bắt buộc phải nói. Mẹ cực kỳ không mong con và Ninh Ngự đến với nhau. Mẹ không gặp cậu ta nhiều, nhưng cũng đã nghe chú Ninh của con kể rất nhiều chuyện trước đây, xem như nắm được phần nào tính cách của cậu ta. Ninh Ngự quá tự phụ, chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân, nếu như đã nhận định chuyện nào đó, thì dù là ai cũng không thể làm lung lay."

"Cái tính tình nói một không nói hai này, trong công việc thì rất tốt. Nhưng làm một nửa còn lại của cậu ta, sau khi kết hôn mọi việc đều phải nghe theo cậu ta, thì khác gì trở thành một người không hề có chủ kiến trong nhà?"

"Thật ra đây không phải chuyện con lo lắng, vì con cũng rất lười suy nghĩ, để anh ấy quyết định hết lại tốt, dù sao anh ấy cũng sẽ không hại con. Con chỉ sợ tình cảm của anh ấy không thể kéo dài, chán là bỏ, tương lai không thể chắc chắn như vậy con hoàn toàn không muốn."

"Con chưa từng nghĩ xem vì sao cậu ta đưa con về? Sao lại có thể trùng hợp gặp được như thế chứ?"

***

88: Kể ra thì cũng đúng thôi, trước đây Hạ Hạ xước tay cũng đòi anh giáo đưa đi bệnh viện, rồi bắt ảnh tiếp chuyện mình cả đêm các thứ. Nếu như chỉ kiên nhẫn đối phó mà được như thế này thì đúng là phải xem xét lại tiêu chuẩn đánh giá toàn bộ đàn ông trên thế giới kkk.

Hơn nữa muốn từ chối thì cũng không phải anh Tưởng không có cách, dù sao qua bao nhiêu năm ảnh cũng chỉ "kiên nhẫn đối phó" kiểu đó với mình Hạ Hạ thôi.

Nói chung là thích anh giáo theo đuổi nữ9 đến cuối truyện nhưng lời công bằng vẫn phải nói, vì bộ này nam9 hay nam8 Bát đều thích :>

Đến chương này coi như mẹ ruột đã minh oan xong cho anh giáo, còn ai có thắc mắc gì hem để Bát giải thích 1 thể trước khi đến phần anh Ngự nè kkk~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom