Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Quay Lại
Lục Nhã Cầm bị bảo vệ lôi ra ngoài.
Trước khi rời khỏi, cô ta còn ném lại cho Lam Phi một ánh mắt đầy sát ý.
Động vào thiên kim Lục gia, Lam Phi biết sau này bản thân sẽ khó sống.
Tuy nhiên, cô không thể chấp nhận để người khác bắt nạt mình.
Bây giờ không, sau này cũng không thể.
Lục Tử Hàn đứng dậy, lần mò về phía của Lam Phi.
Hắn muốn đưa tay ra chạm vào cô nhưng cô lại lùi lại một bước.
- Có sao không?
- Chân tôi bị Lục Nhã Cầm nghiến tím rồi.
- Vậy ngồi xuống đi.
Tôi bảo quản gia đem thuốc tới cho em.
Lam Phi nhìn người đàn ông trước mặt mà cảm thấy có chút phiền muộn.
Lục Tử Hàn bị mù.
Hắn thậm chí còn không thể bảo vệ cho cô.
Cho đến bây giờ, Lam phi vẫn còn không thể tin được bản thân phải lấy một người chồng như vậy.
Cô… Thật sự không chấp nhận nổi… Đây chính là nỗi lòng của cô.
- Lục Tử Hàn, mắt của anh có thể khôi phục như trước được không?
Nghe cô hỏi vậy, Lục Tử Hàn chỉ trầm mặc.
Cuối cùng, hắn vẫn trả lời cô.
- Có thể.
Có vẻ như câu nói này khiến cho Lam Phi có chút hi vọng.
- Nhưng, sao tình trạng của anh như vậy… Mà không phẫu thuật khôi phục?
- Lần đó tôi bị tai nạn, bên phía Lục gia khi biết tin thì không thấy có ý định gì.
Sau này tôi mới biết, Lục Tư Thâm tung tin rằng tôi bị mù vĩnh viễn, còn có… ngăn chặn người giúp tôi tìm giác mạc phù hợp.
Hiện tại, tôi không quyền không thế, muốn nhìn thấy ánh sáng là chuyện rất khó.
- Nhưng… Nếu càng để lâu thì số phần trăm để khỏi sẽ rất nhỏ… Anh cứ định như vậy sao?
Cô không ther hiểu rằng Lục Tử Hàn sao lại có thể chấp nhận chuyện này.
Rốt cuộc những ngày tháng trước đây, hắn đã sống như thế nào với đôi mắt mù này nữa.
- Em lo lắng cho tôi sao?
Lam Phi không trả lời.
Lục Tử Hàn muốn đưa tay chạm vào mặt cô.
Nhưng hắn chợt nhớ ra điều gì đó nên chỉ cười nhạt rồi thu tay lại.
- Nếu em thấy phiền, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Tôi sẽ không trách em.
___________
Lam Phi nhận được tin tức họp cổ đông bên phía Lam Thị nên cô đã rời đi vào lúc 2 giờ chiều.
Cô đi ra gara lấy xe, đúng lúc quản gia đang dẫn hai người đàn ông đi vào biệt thự.
- Thiếu phu nhân.
- Hai người này là ai?
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hai người đàn ông này khá quen.
- À, một loạt bóng đèn trên tầng 3 bị hỏng nên tôi gọi người đến sửa.
Tối nay, thiếu phu nhân có về dùng bữa không?
Cô đưa mắt nhìn hai người đội mũ kia một lượt, không nghĩ nhiều rồi dặn dò quản gia một chút.
Sau đó, cô lên xe rời khỏi biệt thự.
Đi được khoảng 10 phút, Lam Phi cho xe dừng lại chờ đèn tín hiệu giao thông.
Bất giác cô nhớ ra điều gì đó, cúi xuống mở túi xách ra xem.
Quả nhiên là quên tài liệu quan trọng trên giường.
Thời gian bắt đầu cuộc họp còn khoảng nửa tiếng nữa.
Giờ cô quay lại vẫn còn kịp.
Nghĩ đến đây, Lam Phi nhanh chóng lái xe quay về biệt thự.
Không hiểu sao đầu óc của cô dạo này cứ quên quên nhớ nhớ.
Rõ ràng lúc trước cô chưa từng xảy ra sơ sót như bây giờ.
Khi Lam Phi dừng lại ở cổng lớn, trong lòng cô bỗng có cảm giác bất an.
Cô xuống xe, nhanh chóng chạy vào biệt thự.
Khung cảnh trước mặt làm cho cô bàng hoàng.
Chỉ mới mấy phút trước tất cả còn yên bình, bỗng chốc trở thành một nơi lộn xộn thoang thoảng mùi máu tươi.
Những người giúp việc vừa nãy còn vui vẻ chào cô, giờ đã nằm bất động dưới đất.
Trên người của họ loang lổ vết máu.
Tim của Lam Phi đập nhanh hơn.
Cô vội vàng chạy lên tầng hương về phía phòng của Lục Tử Hàn.
Khi cánh cửa vừa mở ra.
Quản gia từ đâu ngã về phía của cô.
Cả người ông lúc này bê bết máu.
- Thiếu… Thiếu… Phu nhân…
- Có chuyện gì?
Quản gia hấp hối, cố gắng nói cho cô biết gì đó.
- Lục… lục… Tiên… Sinh… Ở… Trên… Sân… Thượng…
Nói đến đây, quản gia bỗng vô lực nhắm mắt.
Lam Phi không thể nghĩ được nhiều nữa.
Cô đặt quản gia xuống rồi quay người chạy lên sân thượng.
Chạy đến nơi, Lam Phi thấy Lục Tử Hàn đang bất động nửa người gập xuống lan can.
Thấy cơ thể của hắn dần rơi xuống, tim cô như thắt lại một cái.
Cũng may Lam Phi đến kịp, cô túm lấy tay của Lục Tử Hàn khéo mạnh lại khiến cả hai người ngã xuống nền gạch.
- Lục Tử Hàn, anh tỉnh lại đi.
Anh…
Lam Phi cắn răng chịu đựng cơn đau vừa bị ngã mà ra sức lay lay thân thể của Lục Tử Hàn.
Bỗng chốc Lam Phi hơi dừng lại khi thấy lòng bàn tay hắn đang nắm chặt thứ gì đó.
Cô cầm tay hắn lên rồi cậy mở lòng bàn tay ra.
Lần này… Cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Lục Tử Hàn rõ ràng biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Vậy mà vẫn nắm chặt chiếc nhẫn cưới trong tay không để máu vấy bẩn.
- Ngu ngốc…
- Anh tỉnh lại cho tôi.
Còn không tỉnh lại, tôi ném chết anh!
Lục Tử Hàn bị cô lay đến nỗi ho sặc sụa.
Hắn đã tỉnh.
- Tiểu Phi… Xin lỗi…Lam Phi…
Biết mình lỡ lời nên Lục Tử Hàn nhanh xhosng sửa lại.
- Anh không sao chứ?
Lục Tử Hàn lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó, Lam Phi nghi hoặc lật người của Lục Tử Hàn lại.
Quả nhiên, lưng hắn hiện đang bị rạch một đường khá sâu.
Con dao nhỏ vẫn cắm nguyên vẹn trên lưng hắn.
Cũng may, con dao nhìn qua không đâm vào chỗ hiểm.
Chính vì thế Lục Tử Hàn mới có thể tỉnh lại như vậy.
Hắn giơ bàn tay lên muốn chạm vào gương mặt cô.
Nhưng đến giữa chừng thì dừng lại.
Tuy nhiên, lần này Lam Phi không né tránh nữa.
Cô cầm tay hắn đặt lên bên má của mình.
- Tôi gọi cấp cứu.
Anh cố chịu một chút.
Đừng cử động, nếu không máu sẽ chảy nhiều hơn.
- Rất vui vì em quay lại.
Lam Phi cố gắng để bản thân không rơi nước mắt nữa.
- Tôi cho phép anh gọi tôi là Tiểu Phi..
Trước khi rời khỏi, cô ta còn ném lại cho Lam Phi một ánh mắt đầy sát ý.
Động vào thiên kim Lục gia, Lam Phi biết sau này bản thân sẽ khó sống.
Tuy nhiên, cô không thể chấp nhận để người khác bắt nạt mình.
Bây giờ không, sau này cũng không thể.
Lục Tử Hàn đứng dậy, lần mò về phía của Lam Phi.
Hắn muốn đưa tay ra chạm vào cô nhưng cô lại lùi lại một bước.
- Có sao không?
- Chân tôi bị Lục Nhã Cầm nghiến tím rồi.
- Vậy ngồi xuống đi.
Tôi bảo quản gia đem thuốc tới cho em.
Lam Phi nhìn người đàn ông trước mặt mà cảm thấy có chút phiền muộn.
Lục Tử Hàn bị mù.
Hắn thậm chí còn không thể bảo vệ cho cô.
Cho đến bây giờ, Lam phi vẫn còn không thể tin được bản thân phải lấy một người chồng như vậy.
Cô… Thật sự không chấp nhận nổi… Đây chính là nỗi lòng của cô.
- Lục Tử Hàn, mắt của anh có thể khôi phục như trước được không?
Nghe cô hỏi vậy, Lục Tử Hàn chỉ trầm mặc.
Cuối cùng, hắn vẫn trả lời cô.
- Có thể.
Có vẻ như câu nói này khiến cho Lam Phi có chút hi vọng.
- Nhưng, sao tình trạng của anh như vậy… Mà không phẫu thuật khôi phục?
- Lần đó tôi bị tai nạn, bên phía Lục gia khi biết tin thì không thấy có ý định gì.
Sau này tôi mới biết, Lục Tư Thâm tung tin rằng tôi bị mù vĩnh viễn, còn có… ngăn chặn người giúp tôi tìm giác mạc phù hợp.
Hiện tại, tôi không quyền không thế, muốn nhìn thấy ánh sáng là chuyện rất khó.
- Nhưng… Nếu càng để lâu thì số phần trăm để khỏi sẽ rất nhỏ… Anh cứ định như vậy sao?
Cô không ther hiểu rằng Lục Tử Hàn sao lại có thể chấp nhận chuyện này.
Rốt cuộc những ngày tháng trước đây, hắn đã sống như thế nào với đôi mắt mù này nữa.
- Em lo lắng cho tôi sao?
Lam Phi không trả lời.
Lục Tử Hàn muốn đưa tay chạm vào mặt cô.
Nhưng hắn chợt nhớ ra điều gì đó nên chỉ cười nhạt rồi thu tay lại.
- Nếu em thấy phiền, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Tôi sẽ không trách em.
___________
Lam Phi nhận được tin tức họp cổ đông bên phía Lam Thị nên cô đã rời đi vào lúc 2 giờ chiều.
Cô đi ra gara lấy xe, đúng lúc quản gia đang dẫn hai người đàn ông đi vào biệt thự.
- Thiếu phu nhân.
- Hai người này là ai?
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hai người đàn ông này khá quen.
- À, một loạt bóng đèn trên tầng 3 bị hỏng nên tôi gọi người đến sửa.
Tối nay, thiếu phu nhân có về dùng bữa không?
Cô đưa mắt nhìn hai người đội mũ kia một lượt, không nghĩ nhiều rồi dặn dò quản gia một chút.
Sau đó, cô lên xe rời khỏi biệt thự.
Đi được khoảng 10 phút, Lam Phi cho xe dừng lại chờ đèn tín hiệu giao thông.
Bất giác cô nhớ ra điều gì đó, cúi xuống mở túi xách ra xem.
Quả nhiên là quên tài liệu quan trọng trên giường.
Thời gian bắt đầu cuộc họp còn khoảng nửa tiếng nữa.
Giờ cô quay lại vẫn còn kịp.
Nghĩ đến đây, Lam Phi nhanh chóng lái xe quay về biệt thự.
Không hiểu sao đầu óc của cô dạo này cứ quên quên nhớ nhớ.
Rõ ràng lúc trước cô chưa từng xảy ra sơ sót như bây giờ.
Khi Lam Phi dừng lại ở cổng lớn, trong lòng cô bỗng có cảm giác bất an.
Cô xuống xe, nhanh chóng chạy vào biệt thự.
Khung cảnh trước mặt làm cho cô bàng hoàng.
Chỉ mới mấy phút trước tất cả còn yên bình, bỗng chốc trở thành một nơi lộn xộn thoang thoảng mùi máu tươi.
Những người giúp việc vừa nãy còn vui vẻ chào cô, giờ đã nằm bất động dưới đất.
Trên người của họ loang lổ vết máu.
Tim của Lam Phi đập nhanh hơn.
Cô vội vàng chạy lên tầng hương về phía phòng của Lục Tử Hàn.
Khi cánh cửa vừa mở ra.
Quản gia từ đâu ngã về phía của cô.
Cả người ông lúc này bê bết máu.
- Thiếu… Thiếu… Phu nhân…
- Có chuyện gì?
Quản gia hấp hối, cố gắng nói cho cô biết gì đó.
- Lục… lục… Tiên… Sinh… Ở… Trên… Sân… Thượng…
Nói đến đây, quản gia bỗng vô lực nhắm mắt.
Lam Phi không thể nghĩ được nhiều nữa.
Cô đặt quản gia xuống rồi quay người chạy lên sân thượng.
Chạy đến nơi, Lam Phi thấy Lục Tử Hàn đang bất động nửa người gập xuống lan can.
Thấy cơ thể của hắn dần rơi xuống, tim cô như thắt lại một cái.
Cũng may Lam Phi đến kịp, cô túm lấy tay của Lục Tử Hàn khéo mạnh lại khiến cả hai người ngã xuống nền gạch.
- Lục Tử Hàn, anh tỉnh lại đi.
Anh…
Lam Phi cắn răng chịu đựng cơn đau vừa bị ngã mà ra sức lay lay thân thể của Lục Tử Hàn.
Bỗng chốc Lam Phi hơi dừng lại khi thấy lòng bàn tay hắn đang nắm chặt thứ gì đó.
Cô cầm tay hắn lên rồi cậy mở lòng bàn tay ra.
Lần này… Cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Lục Tử Hàn rõ ràng biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Vậy mà vẫn nắm chặt chiếc nhẫn cưới trong tay không để máu vấy bẩn.
- Ngu ngốc…
- Anh tỉnh lại cho tôi.
Còn không tỉnh lại, tôi ném chết anh!
Lục Tử Hàn bị cô lay đến nỗi ho sặc sụa.
Hắn đã tỉnh.
- Tiểu Phi… Xin lỗi…Lam Phi…
Biết mình lỡ lời nên Lục Tử Hàn nhanh xhosng sửa lại.
- Anh không sao chứ?
Lục Tử Hàn lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó, Lam Phi nghi hoặc lật người của Lục Tử Hàn lại.
Quả nhiên, lưng hắn hiện đang bị rạch một đường khá sâu.
Con dao nhỏ vẫn cắm nguyên vẹn trên lưng hắn.
Cũng may, con dao nhìn qua không đâm vào chỗ hiểm.
Chính vì thế Lục Tử Hàn mới có thể tỉnh lại như vậy.
Hắn giơ bàn tay lên muốn chạm vào gương mặt cô.
Nhưng đến giữa chừng thì dừng lại.
Tuy nhiên, lần này Lam Phi không né tránh nữa.
Cô cầm tay hắn đặt lên bên má của mình.
- Tôi gọi cấp cứu.
Anh cố chịu một chút.
Đừng cử động, nếu không máu sẽ chảy nhiều hơn.
- Rất vui vì em quay lại.
Lam Phi cố gắng để bản thân không rơi nước mắt nữa.
- Tôi cho phép anh gọi tôi là Tiểu Phi..
Bình luận facebook