Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
“Cậu chủ, cậu quên rồi à? Tôi là cháu của bác Nhan, quản gia nhà họ Vương này.
”
Lục Đình Phong nhíu mày, hắn cố lục lại manh mối ít ỏi trong trí nhớ của mình, nhìn Thu Lan một lúc sau đó liền thoáng qua hình ảnh bé gái gầy nhom lẽo đẽo theo bác Nhan, khi nhìn thấy anh liền sợ hãi, rụt rè nấp sau lưng bác ấy, đến trả lời cũng chẳng dám.
Thoắt cái mười mấy năm liền biến thành thiếu nữ, còn dạn dĩ hơn hồi nhỏ nữa, ngài Lục có chút cảm thán thời gian trôi nhanh quá, con người cũng dần thay đổi, chỉ có nhóc nhà mình thì cứ mãi như vậy, ngốc nghếch hệt như lúc nhỏ thôi.
“Nhớ rồi, cô…thay đổi rất nhiều.
”
“Trùng hợp thật, không ngờ còn có thể gặp cậu chủ ở đây, hôm trước bác tôi còn bảo cậu lấy vợ rồi, tôi cứ tưởng…”
Thu Lan nhìn Du Nhiên đang ngơ ngác, chắc là cô chưa biết chuyện bên nhà mẹ đẻ của Lục tổng đâu nhỉ, mà thôi chuyện nhà của cậu chủ, tốt nhất là tự để hai vợ chồng nhà họ giải quyết.
Chỉ là Thu Lan có chút nghi hoặc, bác của cô rõ ràng bảo là cậu chủ tìm được người rồi, nhưng mà bây giờ người lại biến thành Du Nhiên? Trong kí ức của Thu Lan, cô vẫn nhớ mãi âm thanh ngọt ngào trong điện thoại kia, dù chỉ là vô tình nghe được, nhưng không cách nào quên đi.
“Ừ, lấy rồi… ” Còn lấy ngay một nhóc con vừa ngốc vừa mít ướt nữa.
Ngài Lục nắm lấy tay Du Nhiên vuốt ve, nhìn ánh mắt của cô chuyển từ bất ngờ sang vui mừng, lại vì câu nói lấp lửng của Thu Loan mà ngơ ngác, bàn tay không tự chủ siết chặt.
“Cô có rảnh không? Cùng chúng tôi đi ăn một bữa đi, xem như ra mắt với bạn của Du Nhiên, tôi mời.
”
Thu Lan chính là một cô nhóc thích ăn uống, vừa nghe được lời mời kia, cô liền quăng mấy cái suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
“Được như thế thì còn gì bằng, cám ơn cậu chủ.
”
“Ở ngoài đừng gọi cậu chủ, cứ xưng hô như bình thường đi.
”
Thu Lan loay hoay ngồi ở ghế phó lái, thông qua gương chiếu trên xe nhìn thấy ngài Lục kéo Du Nhiên ngồi sát vào mình, rõ là chỗ ngồi rất rộng nhưng hai người cứ dính lại với nhau.
“Như thế, hình như không hợp quy củ cho lắm.
”
“Cô là bạn Du Nhiên mà, không thể xưng hô như trong nhà được.
”
Thu Lan sờ sờ tai mình, không hiểu sao ngài Lục hôm nay dễ nói chuyện quá ha, nhớ lúc trước cô còn chưa nói được mấy câu nữa liền bị hắn trừng mắt, làm cô bị dọa sợ đến mức suýt khóc, không ngờ sau này lớn lên, cô lại có phúc thấy được mặt dịu dàng của ngài Lục, chẳng lẽ con người càng lớn tính tình liền trầm ổn hơn là thật à?
“Hôm nay đi học có vui không?”
Lục Đình Phong đè giọng nhỏ xuống, chỉ muốn cho Du Nhiên nghe, Du Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhoẻn miệng cười.
Đuôi mắt cong lên như cũng muốn cười theo, ánh mắt long lanh chất chứa vui sướng từ tận đáy lòng.
Ngài Lục nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó ngón tay vuốt ve mi mắt, chuyển xuống chạm khẽ vào hàng mi cong cong của cô.
Du Nhiên liền nhắm tịt mắt lại, trong bóng tối cảm nhận được từng cái mơn trớn của Lục Đình Phong nhẹ nhàng như cánh bướm đậu lại nơi đầu tim, làm say đắm lòng người.
Mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt được Lục Đình Phong chạm qua liền như phát sốt, đỏ hừng hực cả lên, khi Du Nhiên cảm nhận được ngón tay kia dừng lại ở môi mình, liền lật đật trừng lớn mắt.
Lục Đình Phong nhìn nhóc con từ khóe mắt đến gò má đều là một màu ửng hồng nhàn nhạt, trong tim như có thứ thì đó rục rịch muốn nhảy ra, nhưng cuối cùng bị hắn áp chế xuống.
“Nhắm mắt lại nào.
”
Du Nhiên mông lung lắm, cô vừa mong chờ cảm giác này lại sợ hãi cảm giác này, bất cứ hành động nào của người đàn ông bên cạnh đều mang theo lực công kích rất cao, mà cô thì ngay từ đầu không thể phản kháng, đến bây giờ liền bị vây vào trong.
Du Nhiên gan nhỏ, cô sợ mình cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ dựa dẫm ỷ lại vào Lục Đình Phong mất thôi.
Rồi lỡ như đến lúc ngài Lục không cần cô nữa, vứt cô đi như một món đồ vô giá trị, cô biết phải làm sao bây giờ?
Du Nhiên trong quá khứ từng hy vọng quá nhiều, sau đó nhận lấy toàn là thất vọng cùng ghẻ lạnh, nên bây giờ cô chẳng dám bước ra khỏi vỏ ốc nhỏ của mình nữa, cô sợ đến cuối cùng người khổ sở cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
“Du Nhiên, ngoan nào, nhắm mắt lại.
”
Du Nhiên muốn chống đối ngài Lục, nhưng cứ mỗi lần hắn dùng giọng nói trầm ấm đó gọi tên cô, Du Nhiên cứ như bị thôi miên, vô thức nghe theo hết những mệnh lệnh của ngài Lục.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nhóc ngốc nghếch.
”
Nhìn bộ dáng của Du Nhiên xem, cứ như cô sắp bị bỏ rơi đến nơi ấy.
Trong khi đó nhà mà ngài Lục đang trang hoàng lại vẫn còn chờ cô gật đầu đồng ý để chuyển qua kìa.
Có ngốc không cơ chứ? Ai lại nỡ bỏ rơi tâm can của mình bao giờ?.
”
Lục Đình Phong nhíu mày, hắn cố lục lại manh mối ít ỏi trong trí nhớ của mình, nhìn Thu Lan một lúc sau đó liền thoáng qua hình ảnh bé gái gầy nhom lẽo đẽo theo bác Nhan, khi nhìn thấy anh liền sợ hãi, rụt rè nấp sau lưng bác ấy, đến trả lời cũng chẳng dám.
Thoắt cái mười mấy năm liền biến thành thiếu nữ, còn dạn dĩ hơn hồi nhỏ nữa, ngài Lục có chút cảm thán thời gian trôi nhanh quá, con người cũng dần thay đổi, chỉ có nhóc nhà mình thì cứ mãi như vậy, ngốc nghếch hệt như lúc nhỏ thôi.
“Nhớ rồi, cô…thay đổi rất nhiều.
”
“Trùng hợp thật, không ngờ còn có thể gặp cậu chủ ở đây, hôm trước bác tôi còn bảo cậu lấy vợ rồi, tôi cứ tưởng…”
Thu Lan nhìn Du Nhiên đang ngơ ngác, chắc là cô chưa biết chuyện bên nhà mẹ đẻ của Lục tổng đâu nhỉ, mà thôi chuyện nhà của cậu chủ, tốt nhất là tự để hai vợ chồng nhà họ giải quyết.
Chỉ là Thu Lan có chút nghi hoặc, bác của cô rõ ràng bảo là cậu chủ tìm được người rồi, nhưng mà bây giờ người lại biến thành Du Nhiên? Trong kí ức của Thu Lan, cô vẫn nhớ mãi âm thanh ngọt ngào trong điện thoại kia, dù chỉ là vô tình nghe được, nhưng không cách nào quên đi.
“Ừ, lấy rồi… ” Còn lấy ngay một nhóc con vừa ngốc vừa mít ướt nữa.
Ngài Lục nắm lấy tay Du Nhiên vuốt ve, nhìn ánh mắt của cô chuyển từ bất ngờ sang vui mừng, lại vì câu nói lấp lửng của Thu Loan mà ngơ ngác, bàn tay không tự chủ siết chặt.
“Cô có rảnh không? Cùng chúng tôi đi ăn một bữa đi, xem như ra mắt với bạn của Du Nhiên, tôi mời.
”
Thu Lan chính là một cô nhóc thích ăn uống, vừa nghe được lời mời kia, cô liền quăng mấy cái suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
“Được như thế thì còn gì bằng, cám ơn cậu chủ.
”
“Ở ngoài đừng gọi cậu chủ, cứ xưng hô như bình thường đi.
”
Thu Lan loay hoay ngồi ở ghế phó lái, thông qua gương chiếu trên xe nhìn thấy ngài Lục kéo Du Nhiên ngồi sát vào mình, rõ là chỗ ngồi rất rộng nhưng hai người cứ dính lại với nhau.
“Như thế, hình như không hợp quy củ cho lắm.
”
“Cô là bạn Du Nhiên mà, không thể xưng hô như trong nhà được.
”
Thu Lan sờ sờ tai mình, không hiểu sao ngài Lục hôm nay dễ nói chuyện quá ha, nhớ lúc trước cô còn chưa nói được mấy câu nữa liền bị hắn trừng mắt, làm cô bị dọa sợ đến mức suýt khóc, không ngờ sau này lớn lên, cô lại có phúc thấy được mặt dịu dàng của ngài Lục, chẳng lẽ con người càng lớn tính tình liền trầm ổn hơn là thật à?
“Hôm nay đi học có vui không?”
Lục Đình Phong đè giọng nhỏ xuống, chỉ muốn cho Du Nhiên nghe, Du Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhoẻn miệng cười.
Đuôi mắt cong lên như cũng muốn cười theo, ánh mắt long lanh chất chứa vui sướng từ tận đáy lòng.
Ngài Lục nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó ngón tay vuốt ve mi mắt, chuyển xuống chạm khẽ vào hàng mi cong cong của cô.
Du Nhiên liền nhắm tịt mắt lại, trong bóng tối cảm nhận được từng cái mơn trớn của Lục Đình Phong nhẹ nhàng như cánh bướm đậu lại nơi đầu tim, làm say đắm lòng người.
Mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt được Lục Đình Phong chạm qua liền như phát sốt, đỏ hừng hực cả lên, khi Du Nhiên cảm nhận được ngón tay kia dừng lại ở môi mình, liền lật đật trừng lớn mắt.
Lục Đình Phong nhìn nhóc con từ khóe mắt đến gò má đều là một màu ửng hồng nhàn nhạt, trong tim như có thứ thì đó rục rịch muốn nhảy ra, nhưng cuối cùng bị hắn áp chế xuống.
“Nhắm mắt lại nào.
”
Du Nhiên mông lung lắm, cô vừa mong chờ cảm giác này lại sợ hãi cảm giác này, bất cứ hành động nào của người đàn ông bên cạnh đều mang theo lực công kích rất cao, mà cô thì ngay từ đầu không thể phản kháng, đến bây giờ liền bị vây vào trong.
Du Nhiên gan nhỏ, cô sợ mình cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ dựa dẫm ỷ lại vào Lục Đình Phong mất thôi.
Rồi lỡ như đến lúc ngài Lục không cần cô nữa, vứt cô đi như một món đồ vô giá trị, cô biết phải làm sao bây giờ?
Du Nhiên trong quá khứ từng hy vọng quá nhiều, sau đó nhận lấy toàn là thất vọng cùng ghẻ lạnh, nên bây giờ cô chẳng dám bước ra khỏi vỏ ốc nhỏ của mình nữa, cô sợ đến cuối cùng người khổ sở cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
“Du Nhiên, ngoan nào, nhắm mắt lại.
”
Du Nhiên muốn chống đối ngài Lục, nhưng cứ mỗi lần hắn dùng giọng nói trầm ấm đó gọi tên cô, Du Nhiên cứ như bị thôi miên, vô thức nghe theo hết những mệnh lệnh của ngài Lục.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nhóc ngốc nghếch.
”
Nhìn bộ dáng của Du Nhiên xem, cứ như cô sắp bị bỏ rơi đến nơi ấy.
Trong khi đó nhà mà ngài Lục đang trang hoàng lại vẫn còn chờ cô gật đầu đồng ý để chuyển qua kìa.
Có ngốc không cơ chứ? Ai lại nỡ bỏ rơi tâm can của mình bao giờ?.
Bình luận facebook