Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Thu Lan không hề để ý đến khuôn mặt ửng đỏ bất thường của Du Nhiên, nhớ đến màn tỏ tình thất bại kia, cùng cái tên bác sĩ không biết tên họ đó, nghiến răng.
“Mình tỏ tình thất bại thì thôi đi, khóc thì thôi đi, nhưng mà thế nào lại bị bạn của Phó Cảnh Minh bắt gặp, thật…mất mặt quá mà!”
Thu Lan nhớ đến thái độ bỡn cợt của tên bác sĩ kia, ừm, thật ra sau khi biết hắn ta làm vậy là vì muốn cô nín khóc thì Thu Lan cũng không còn ác cảm với người nọ nữa, nhưng lại nhớ đến người kia từng thấy cô khóc tiếng sói tru đấy, cô liền thấy xấu hổ quá đi mất!
Du Nhiên được Thu Lan khai thông, ánh mắt nhìn cô sáng hơn một chút, như thể đáng xem Thu Lan là công thần giúp mình, Thu Lan thì vẫn mãi mê kể câu chuyện đau khổ không hồi kết của cô ấy.
“Hôm nay bác của mình biết mình thất tình rồi, còn vỗ vai mình bảo không sao, cách tốt nhất để quên đi một mối tình chết chính là bắt đầu một mối tình mới.
Không thể tin được, bác mình muốn mình đi xem mắt.
Bác ấy còn bảo mình, Thu Lan à, con xem Đình Phong đi, nó lớn hơn con mấy tuổi mà đã có vợ rồi, con muốn thành gái già cũng không muốn lấy chồng à.”
Thu Lan dùng tay đỡ trán, không biết vì sao chủ đề lệch qua Lục Đình Phong từ lúc nào.
“Nhìn xem nhìn xem bác ấy khoe khoang cậu chủ kìa, cứ như cậu ấy mới là cháu của bác ấy vậy.
Mình tức lắm, cứ mỗi lần bác ấy răng dạy mình chuyện yêu sớm nhưng lại lấy gương cậu chủ ra, mình rất muốn phản bác rằng cậu chủ cũng yêu thầm người ta bảy tám năm đấy thôi, chỉ là bác mãi không chịu thấy.”
Thu Lan trề môi, lúc này phát hiện có gì đó không đúng, cô xoay người lại liền đối diện với đôi mắt của Du Nhiên.
“Cậu…”
Nhận thái thái độ của Du Nhiên là lạ, Thu Lan vô thức che miệng, có cảm giác như mình nói sai cái gì đó rồi.
“Lục Đình Phong từng yêu thầm một người tận tám năm?”
Thu Lan muốn né tránh câu hỏi này, nhưng lại bị Du Nhiên hỏi tiếp, những câu phía sau như muốn dồn cô vào bước đường cùng.
“Cậu nói đi, người mà cậu nhắc đến có phải là người lần trước cậu nói khi hai người gặp nhau đúng không?”
“Thu Lan, xin cậu hãy nói cho mình biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Hai tay Du Nhiên làm động tác xong liền buông thõng xuống, từ lúc Thu Lan nhắc về ‘người kia’, Du Nhiên liền có cảm giác rất lạ, sau đó mọi chuyện lại bị Lục Đình Phong gạt sang một bên.
Lần thăm ông ngoại cũng như vậy, vẫn là câu hỏi về ‘người kia’.
Lục Đình Phong lần nữa không giải thích gì cả, cứ ậm ừ cho qua, giống như hắn tạm thời không muốn để cô biết chuyện này.
Du Nhiên ngoài mặt không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ ‘người kia’, cho đến hôm nay vì một câu yêu thầm tám năm của Thu Lan, xâu chuỗi tất cả lại sự việc, Du Nhiên bỗng dưng sinh ra một suy nghĩ điên rồ.
Hai tay cô buông thõng xuống, nếu để ý kỹ liền nhìn thấy cô đang phát run.
“Chuyện này, thật ra thân phận của mình không nên bàn chuyện về ông chủ hay cậu chủ, nhưng mà cậu là bạn mình, lại là vợ của cậu chủ, chắc là có thể biết mà.
”
Thu Lan phẩy phẩy mũi, những lúc bồn chồn cô nàng hay làm như thế, Du Nhiên đợi một lúc, Thu Lan mới chậm rãi lên tiếng.
“Năm cậu chủ sáu tuổi có ở lại nhà họ Vương mấy năm, hình như trong một lần đi chơi công viên cậu ấy quen được một đứa nhóc.
Ầy thật ra lúc đó mình chỉ vô tình nhìn thấy bóng dáng kia thôi, cô bé đó bé xíu mà xinh lắm, giọng nói lại ngọt ngào, cứ kêu cậu chủ là anh mãi thôi.
Cậu chủ cũng có vẻ thích cô bé lắm, nhưng mà được nửa năm cậu chủ liền về lại nhà họ Lục rồi, mình cũng không còn thấy cô bé đó xuất hiện lần nào.
Bẵng đến vài năm sau, khi cậu chủ hơn mười lăm tuổi có về đây tầm hai tháng hơn, lúc đó mình đang ở ngoài vườn, chỉ là vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ông chủ và cậu chủ, ông của cậu chủ hỏi cậu chủ đang thích ai à, cậu chủ gật đầu nói là một đứa nhóc quen hồi lúc sáu tuổi.
Mình cố gắng lục lại trong trí nhớ thì chỉ có hình ảnh của cô bé đó thôi.
Lúc đó mình cũng nghĩ mối tình yêu thầm này không kéo dài, thứ còn sót lại chỉ lại kĩ niệm cùng cái hộp gỗ cũ kia, đến tung tích của cô bé đó cậu chủ cũng không tìm được thì nói gì đến việc lâu dài.
Lại không ngờ đợi cậu chủ du học trở về, sau đó xảy ra tai nạn, lần cuối cùng mình nghe thấy bác nhắc đến cô bé kia là lúc cậu chủ có ý định kết hôn với nhà họ Du.
Cho nên ai cũng nghĩ cậu là đứa bé năm ấy, nhưng chắc mọi người đều nhầm rồi.”
Nhầm rồi?
Môi Du Nhiên run run, Thu Lan càng kể, Du Nhiên càng thấy suy nghĩ của mình càng đúng, tim không khỏi nhói lên một trận.
“Cô bé đó có giọng nói rất ngọt ngào?”
Thu Lan chịu không nổi ánh mắt của Du Nhiên, cô nắm lấy tay Du Nhiên, nói lộn xộn.
“Du Nhiên ơi, chuyện này đã là quá khứ rồi, cô gái đó được cậu chủ yêu thì sao, cuối cùng chẳng phải cậu là vợ của cậu ấy à? Cậu nhớ đến thái độ của cậu chủ xem, đối xử tốt với cậu như thế, mình biết cậu đang khó chịu, nhưng mà mình nghĩ thoáng một chút đi, hiện tại và sau này là cậu sẽ ở bên cậu chủ chứ không phải cái người mình kể vừa nãy mà.”
Thu Lan bối rối ôm lấy Du Nhiên, tự trách bản thân mình làm cô buồn, chỉ ước Du Nhiên mau quên chuyện này, hoặc là cho thời gian quay ngược lại đi, Thu Lan nhất định không kể đâu.
Du Nhiên mím chặt môi, hàm răng cắn vào vành môi mạnh đến suýt bật máu.
Từng âm thanh vang vọng trong đầu cô thay phiên nhau mà hiện lên.
“ Cô bé đó bé xíu mà xinh lắm, giọng nói lại ngọt ngào, cứ kêu cậu chủ là anh mãi thôi.
”
“ Cậu chủ cũng yêu thầm người ta bảy tám năm đấy thôi ”
“ Lần cuối cùng mình nghe thấy bác nhắc đến cô bé kia là lúc cậu chủ có ý định kết hôn với nhà họ Du.”
“Trùng hợp thật, không ngờ còn có thể gặp cậu chủ ở đây, hôm trước bác tôi còn bảo cậu lấy vợ rồi, tôi cứ tưởng…”
“Không phải nói là người con tìm nhiều năm sau, chuyện này là thế nào?”
“Du Nhiên em đừng quên, người ban đầu Lục Đình Phong muốn cưới là chị, không phải em!”
Lòng Du Nhiên quặn đau, nước mắt không tự chủ tuông xuống như mưa, dường như cô biết hết tất cả rồi.
Người Lục Đình Phong tâm niệm bấy lâu hóa ra là Du Nhuệ.
- --------------.
“Mình tỏ tình thất bại thì thôi đi, khóc thì thôi đi, nhưng mà thế nào lại bị bạn của Phó Cảnh Minh bắt gặp, thật…mất mặt quá mà!”
Thu Lan nhớ đến thái độ bỡn cợt của tên bác sĩ kia, ừm, thật ra sau khi biết hắn ta làm vậy là vì muốn cô nín khóc thì Thu Lan cũng không còn ác cảm với người nọ nữa, nhưng lại nhớ đến người kia từng thấy cô khóc tiếng sói tru đấy, cô liền thấy xấu hổ quá đi mất!
Du Nhiên được Thu Lan khai thông, ánh mắt nhìn cô sáng hơn một chút, như thể đáng xem Thu Lan là công thần giúp mình, Thu Lan thì vẫn mãi mê kể câu chuyện đau khổ không hồi kết của cô ấy.
“Hôm nay bác của mình biết mình thất tình rồi, còn vỗ vai mình bảo không sao, cách tốt nhất để quên đi một mối tình chết chính là bắt đầu một mối tình mới.
Không thể tin được, bác mình muốn mình đi xem mắt.
Bác ấy còn bảo mình, Thu Lan à, con xem Đình Phong đi, nó lớn hơn con mấy tuổi mà đã có vợ rồi, con muốn thành gái già cũng không muốn lấy chồng à.”
Thu Lan dùng tay đỡ trán, không biết vì sao chủ đề lệch qua Lục Đình Phong từ lúc nào.
“Nhìn xem nhìn xem bác ấy khoe khoang cậu chủ kìa, cứ như cậu ấy mới là cháu của bác ấy vậy.
Mình tức lắm, cứ mỗi lần bác ấy răng dạy mình chuyện yêu sớm nhưng lại lấy gương cậu chủ ra, mình rất muốn phản bác rằng cậu chủ cũng yêu thầm người ta bảy tám năm đấy thôi, chỉ là bác mãi không chịu thấy.”
Thu Lan trề môi, lúc này phát hiện có gì đó không đúng, cô xoay người lại liền đối diện với đôi mắt của Du Nhiên.
“Cậu…”
Nhận thái thái độ của Du Nhiên là lạ, Thu Lan vô thức che miệng, có cảm giác như mình nói sai cái gì đó rồi.
“Lục Đình Phong từng yêu thầm một người tận tám năm?”
Thu Lan muốn né tránh câu hỏi này, nhưng lại bị Du Nhiên hỏi tiếp, những câu phía sau như muốn dồn cô vào bước đường cùng.
“Cậu nói đi, người mà cậu nhắc đến có phải là người lần trước cậu nói khi hai người gặp nhau đúng không?”
“Thu Lan, xin cậu hãy nói cho mình biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Hai tay Du Nhiên làm động tác xong liền buông thõng xuống, từ lúc Thu Lan nhắc về ‘người kia’, Du Nhiên liền có cảm giác rất lạ, sau đó mọi chuyện lại bị Lục Đình Phong gạt sang một bên.
Lần thăm ông ngoại cũng như vậy, vẫn là câu hỏi về ‘người kia’.
Lục Đình Phong lần nữa không giải thích gì cả, cứ ậm ừ cho qua, giống như hắn tạm thời không muốn để cô biết chuyện này.
Du Nhiên ngoài mặt không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ ‘người kia’, cho đến hôm nay vì một câu yêu thầm tám năm của Thu Lan, xâu chuỗi tất cả lại sự việc, Du Nhiên bỗng dưng sinh ra một suy nghĩ điên rồ.
Hai tay cô buông thõng xuống, nếu để ý kỹ liền nhìn thấy cô đang phát run.
“Chuyện này, thật ra thân phận của mình không nên bàn chuyện về ông chủ hay cậu chủ, nhưng mà cậu là bạn mình, lại là vợ của cậu chủ, chắc là có thể biết mà.
”
Thu Lan phẩy phẩy mũi, những lúc bồn chồn cô nàng hay làm như thế, Du Nhiên đợi một lúc, Thu Lan mới chậm rãi lên tiếng.
“Năm cậu chủ sáu tuổi có ở lại nhà họ Vương mấy năm, hình như trong một lần đi chơi công viên cậu ấy quen được một đứa nhóc.
Ầy thật ra lúc đó mình chỉ vô tình nhìn thấy bóng dáng kia thôi, cô bé đó bé xíu mà xinh lắm, giọng nói lại ngọt ngào, cứ kêu cậu chủ là anh mãi thôi.
Cậu chủ cũng có vẻ thích cô bé lắm, nhưng mà được nửa năm cậu chủ liền về lại nhà họ Lục rồi, mình cũng không còn thấy cô bé đó xuất hiện lần nào.
Bẵng đến vài năm sau, khi cậu chủ hơn mười lăm tuổi có về đây tầm hai tháng hơn, lúc đó mình đang ở ngoài vườn, chỉ là vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ông chủ và cậu chủ, ông của cậu chủ hỏi cậu chủ đang thích ai à, cậu chủ gật đầu nói là một đứa nhóc quen hồi lúc sáu tuổi.
Mình cố gắng lục lại trong trí nhớ thì chỉ có hình ảnh của cô bé đó thôi.
Lúc đó mình cũng nghĩ mối tình yêu thầm này không kéo dài, thứ còn sót lại chỉ lại kĩ niệm cùng cái hộp gỗ cũ kia, đến tung tích của cô bé đó cậu chủ cũng không tìm được thì nói gì đến việc lâu dài.
Lại không ngờ đợi cậu chủ du học trở về, sau đó xảy ra tai nạn, lần cuối cùng mình nghe thấy bác nhắc đến cô bé kia là lúc cậu chủ có ý định kết hôn với nhà họ Du.
Cho nên ai cũng nghĩ cậu là đứa bé năm ấy, nhưng chắc mọi người đều nhầm rồi.”
Nhầm rồi?
Môi Du Nhiên run run, Thu Lan càng kể, Du Nhiên càng thấy suy nghĩ của mình càng đúng, tim không khỏi nhói lên một trận.
“Cô bé đó có giọng nói rất ngọt ngào?”
Thu Lan chịu không nổi ánh mắt của Du Nhiên, cô nắm lấy tay Du Nhiên, nói lộn xộn.
“Du Nhiên ơi, chuyện này đã là quá khứ rồi, cô gái đó được cậu chủ yêu thì sao, cuối cùng chẳng phải cậu là vợ của cậu ấy à? Cậu nhớ đến thái độ của cậu chủ xem, đối xử tốt với cậu như thế, mình biết cậu đang khó chịu, nhưng mà mình nghĩ thoáng một chút đi, hiện tại và sau này là cậu sẽ ở bên cậu chủ chứ không phải cái người mình kể vừa nãy mà.”
Thu Lan bối rối ôm lấy Du Nhiên, tự trách bản thân mình làm cô buồn, chỉ ước Du Nhiên mau quên chuyện này, hoặc là cho thời gian quay ngược lại đi, Thu Lan nhất định không kể đâu.
Du Nhiên mím chặt môi, hàm răng cắn vào vành môi mạnh đến suýt bật máu.
Từng âm thanh vang vọng trong đầu cô thay phiên nhau mà hiện lên.
“ Cô bé đó bé xíu mà xinh lắm, giọng nói lại ngọt ngào, cứ kêu cậu chủ là anh mãi thôi.
”
“ Cậu chủ cũng yêu thầm người ta bảy tám năm đấy thôi ”
“ Lần cuối cùng mình nghe thấy bác nhắc đến cô bé kia là lúc cậu chủ có ý định kết hôn với nhà họ Du.”
“Trùng hợp thật, không ngờ còn có thể gặp cậu chủ ở đây, hôm trước bác tôi còn bảo cậu lấy vợ rồi, tôi cứ tưởng…”
“Không phải nói là người con tìm nhiều năm sau, chuyện này là thế nào?”
“Du Nhiên em đừng quên, người ban đầu Lục Đình Phong muốn cưới là chị, không phải em!”
Lòng Du Nhiên quặn đau, nước mắt không tự chủ tuông xuống như mưa, dường như cô biết hết tất cả rồi.
Người Lục Đình Phong tâm niệm bấy lâu hóa ra là Du Nhuệ.
- --------------.
Bình luận facebook