Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 102
Lục Ngạn gật đầu. Có lẽ thật sự không phải Lâm Phong làm. Anh ta chắc là không có cái gan lớn đến thế.
“Được rồi. Em cũng đừng để tâm đến chuyện này quá.”
Lục Ngạn rời bàn ăn sau đó đi đến công ty.
Lâm Huyền chán nản dùng bữa sáng. Không có ai ở nhà cùng trò chuyện, làm sao mà cô có thể vượt qua khoảng thời gian buồn chán này đây. Trời ạ, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Lục gia vắng vẻ như vậy.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Huyền liền đi đến công ty giải trí Vương thị tìm gặp giám đốc Đông Tưởng.
Chuyện rút khỏi giới giải trí kia cũng nên sớm hoàn thành thôi. Nếu cô không thế chấm dứt hợp đồng trước hạn thì đành cùng Đông Tưởng bàn bạc về việc không hoạt động vậy.
Nếu còn không được…
Lâm Huyền thở dài. Thật ra cô vào showbiz cũng đã được một năm, mà hợp đồng hai năm thời hạn cũng chỉ còn lại một nửa. Nếu như không được thì cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động thêm một năm, vừa hay chấm dứt luôn hợp đồng và rút khỏi giới giải trí.
Tại công ty giải trí Vương thị, phòng của giám đốc Đông.
“Lâm Huyền, cô thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?” Đông Tưởng trầm ngâm nói.
“Tôi đã suy nghĩ rất lâu. Mặc dù còn có một chút không nỡ nhưng tôi thấy bản thân quả thật không phù hợp với giới giải trí lắm.”
Nghe thấy Lâm Huyền nói vậy, Đông Tưởng cũng đồng tình gật đầu. Người khác tiến vào giới giải trí một phần là vì muốn kiếm tiền, phần còn lại là muốn trở nên nối tiếng và bộc lộ tài năng của mình.
Nhưng mà Lâm Huyền đều không cền tất cả những thứ trên. Nói về tiền bạc, tiền của chồng cô ấy đã đủ nuôi cô ấy sống sung sướng đến cuối đời. Nói về độ nối tiếng, ba từ Lục phu nhân thôi đã đủ khiến cộng đồng mạng không ai không biết đến.
Những người đã có tất cả như Lâm Huyền nếu muốn duy trì một công việc thì nhất định phải có dam mê. Nhưng mà cô ấy có bao nhiêu phần đam mê về diễn xuất, trước nay Đông Tưởng vẫn luôn rất tò mò.
“Tôi tôn trọng quyết định của cô. Công ty chúng tôi từ lâu đã có ý định giải thể, trước đó là vì cô nên mới miễn cưỡng hoạt động. Nếu cô thật sự muốn rời đi, tôi cũng không ngăn cản.”
Lâm Huyền gật đầu, chăm chú lắng nghe Đông Tưởng nói.
“Tôi chỉ muốn biết một điều. Cô có đam mê với nghiệp diễn xuất chứ?” Đông Tưởng nghiêm túc nói.
“Nói không thì là nói dối. Nếu không thích thì tôi đã chẳng bôn ba lặn lội tới xin việc ở đây mà đã chọn tìm một công việc nhẹ nhàng rồi.”
Nghe thấy Lâm Huyền nói vậy, Đông Tưởng đồng tình gật đầu. Trước kia cô nài nỉ công ty nhận mình vào làm việc, ông cũng không phải không thấy.
“Vậy được. Sau này nếu cô có thay đối ý định thì nhớ báo cho tôi. Công ty chúng tôi sẽ luôn mở cửa chào đón.”
Đông Tưởng nói rất nhiệt tình. Lâm Huyền cong môi cười sau đó tạm biệt ông ấy. Cô không biết sau này mình liệu có hối hận về quyết định hôm nay của mình không, nhưng chắc chắn cô sẽ không nuối tiếc vì đã vào giới giải trí và gặp được nhiều người tốt như vậy.
Lục Ngạn ngồi ở trước bàn làm việc. Anh kiên nhẫn nghe Tân Hách đứng bên cạnh đang tường thuật lại những gì cậu điều tra được.
Theo như lời của Tân Hách, thực chất người đứng sau vụ tai nạn xe kia không phải là Lâm Phong mà là người khác. Đặc biệt, người này lại có quan hệ vô cùng mật thiết với Châu gia. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Châu Phiến Ly lại biết được chuyện cha anh bị tai nạn.
“Hôm qua Châu Phiến Ly nói với tôi cô ta biết kẻ đứng sau là ai. Vậy cậu nghĩ xem, ý của cô ta là
gì?”
Tân Hách tay đẩy gọng kính mắt, lời nói ra vô cùng có căn cứ: “Châu tiểu thư nhất định không ngốc đến nỗi tự khai ra quân mình. Xâu chuỗi lại một số việc, cô ấy định nói người chủ mưu là Lâm Phong nhằm ly gián quan hệ của anh và phu nhân.”
Lục Ngạn gật đầu tán đồng với lời nói của Tân Hách. Châu Phiến Ly… người phụ nữ này quả thật ngu ngốc! Chẳng lẽ cô ta lại cho rằng chỉ qua vài ba lời nói đã khiến anh nhận định hung thủ là Lâm Phong sao?
Hơn nữa, nếu không phải cô ta tự vác mặt đến Lục thị rồi để lộ sơ hở thì anh đã chẳng cho người đi điều tra. Nói ra anh còn phải cảm ơn cô ta thật tử tế mới phải.
“Không điều tra ra được người kia là ai sao?”
Tân Hách lắc đầu, nói: “Ngoại trừ việc người kia thân thiết với Châu gia thì tôi không thể điều tra ra gì thêm. Thân phận của người này vô cùng thần bí.”
Lục Ngạn gật đầu sau đó bảo Tân Hách ra ngoài. Điều tra ra được nhiều thông tin như vậy đã vô cùng tốt rồi, anh cũng không muốn làm khó cậu ấy.
Nghĩ đến gì đó, Lục Ngạn bèn gọi điện đến cho Lâm Huyền.
“Anh gọi em có chuyện gì thế?” Âm thanh ngọt ngào quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.
“Anh đã điều tra được một số chuyện nên gọi tới báo cho em. Mọi chuyện không liên quan đến Lâm Phong, em đừng lo.”
“Em vẫn luôn tin anh ấy mà. Nếu không có chuyện gì nữa thì em cúp máy nhé, không làm phiền anh làm việc.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc. Trước khi cô cúp máy khoảng vài giây, Lục Ngạn nghe thấy loáng thoáng Lâm Huyền thở ra một hơi, như trút được hết tất cả mọi gánh nặng.
Lục Ngạn ngả người dựa vào ghế. Hiện tại chưa tìm ra người chủ mưu, cũng có nghĩa là mọi chuyện sẽ chưa thể kết thúc tại đây. Người kia đầu tiên muốn hãm hại ba anh, sau cùng có thể sẽ nhắm đến Lục thị.
Rốt cuộc là có thù lớn thế nào mà tên đó có thể ra tay ác độc như thế? Lục Ngạn lục lọi lại kí ức, cuối cùng trong đầu chỉ nhớ đến một người… Sẽ không phải thật sự là cậu ta đó chứ?
“Được rồi. Em cũng đừng để tâm đến chuyện này quá.”
Lục Ngạn rời bàn ăn sau đó đi đến công ty.
Lâm Huyền chán nản dùng bữa sáng. Không có ai ở nhà cùng trò chuyện, làm sao mà cô có thể vượt qua khoảng thời gian buồn chán này đây. Trời ạ, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Lục gia vắng vẻ như vậy.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Huyền liền đi đến công ty giải trí Vương thị tìm gặp giám đốc Đông Tưởng.
Chuyện rút khỏi giới giải trí kia cũng nên sớm hoàn thành thôi. Nếu cô không thế chấm dứt hợp đồng trước hạn thì đành cùng Đông Tưởng bàn bạc về việc không hoạt động vậy.
Nếu còn không được…
Lâm Huyền thở dài. Thật ra cô vào showbiz cũng đã được một năm, mà hợp đồng hai năm thời hạn cũng chỉ còn lại một nửa. Nếu như không được thì cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động thêm một năm, vừa hay chấm dứt luôn hợp đồng và rút khỏi giới giải trí.
Tại công ty giải trí Vương thị, phòng của giám đốc Đông.
“Lâm Huyền, cô thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?” Đông Tưởng trầm ngâm nói.
“Tôi đã suy nghĩ rất lâu. Mặc dù còn có một chút không nỡ nhưng tôi thấy bản thân quả thật không phù hợp với giới giải trí lắm.”
Nghe thấy Lâm Huyền nói vậy, Đông Tưởng cũng đồng tình gật đầu. Người khác tiến vào giới giải trí một phần là vì muốn kiếm tiền, phần còn lại là muốn trở nên nối tiếng và bộc lộ tài năng của mình.
Nhưng mà Lâm Huyền đều không cền tất cả những thứ trên. Nói về tiền bạc, tiền của chồng cô ấy đã đủ nuôi cô ấy sống sung sướng đến cuối đời. Nói về độ nối tiếng, ba từ Lục phu nhân thôi đã đủ khiến cộng đồng mạng không ai không biết đến.
Những người đã có tất cả như Lâm Huyền nếu muốn duy trì một công việc thì nhất định phải có dam mê. Nhưng mà cô ấy có bao nhiêu phần đam mê về diễn xuất, trước nay Đông Tưởng vẫn luôn rất tò mò.
“Tôi tôn trọng quyết định của cô. Công ty chúng tôi từ lâu đã có ý định giải thể, trước đó là vì cô nên mới miễn cưỡng hoạt động. Nếu cô thật sự muốn rời đi, tôi cũng không ngăn cản.”
Lâm Huyền gật đầu, chăm chú lắng nghe Đông Tưởng nói.
“Tôi chỉ muốn biết một điều. Cô có đam mê với nghiệp diễn xuất chứ?” Đông Tưởng nghiêm túc nói.
“Nói không thì là nói dối. Nếu không thích thì tôi đã chẳng bôn ba lặn lội tới xin việc ở đây mà đã chọn tìm một công việc nhẹ nhàng rồi.”
Nghe thấy Lâm Huyền nói vậy, Đông Tưởng đồng tình gật đầu. Trước kia cô nài nỉ công ty nhận mình vào làm việc, ông cũng không phải không thấy.
“Vậy được. Sau này nếu cô có thay đối ý định thì nhớ báo cho tôi. Công ty chúng tôi sẽ luôn mở cửa chào đón.”
Đông Tưởng nói rất nhiệt tình. Lâm Huyền cong môi cười sau đó tạm biệt ông ấy. Cô không biết sau này mình liệu có hối hận về quyết định hôm nay của mình không, nhưng chắc chắn cô sẽ không nuối tiếc vì đã vào giới giải trí và gặp được nhiều người tốt như vậy.
Lục Ngạn ngồi ở trước bàn làm việc. Anh kiên nhẫn nghe Tân Hách đứng bên cạnh đang tường thuật lại những gì cậu điều tra được.
Theo như lời của Tân Hách, thực chất người đứng sau vụ tai nạn xe kia không phải là Lâm Phong mà là người khác. Đặc biệt, người này lại có quan hệ vô cùng mật thiết với Châu gia. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Châu Phiến Ly lại biết được chuyện cha anh bị tai nạn.
“Hôm qua Châu Phiến Ly nói với tôi cô ta biết kẻ đứng sau là ai. Vậy cậu nghĩ xem, ý của cô ta là
gì?”
Tân Hách tay đẩy gọng kính mắt, lời nói ra vô cùng có căn cứ: “Châu tiểu thư nhất định không ngốc đến nỗi tự khai ra quân mình. Xâu chuỗi lại một số việc, cô ấy định nói người chủ mưu là Lâm Phong nhằm ly gián quan hệ của anh và phu nhân.”
Lục Ngạn gật đầu tán đồng với lời nói của Tân Hách. Châu Phiến Ly… người phụ nữ này quả thật ngu ngốc! Chẳng lẽ cô ta lại cho rằng chỉ qua vài ba lời nói đã khiến anh nhận định hung thủ là Lâm Phong sao?
Hơn nữa, nếu không phải cô ta tự vác mặt đến Lục thị rồi để lộ sơ hở thì anh đã chẳng cho người đi điều tra. Nói ra anh còn phải cảm ơn cô ta thật tử tế mới phải.
“Không điều tra ra được người kia là ai sao?”
Tân Hách lắc đầu, nói: “Ngoại trừ việc người kia thân thiết với Châu gia thì tôi không thể điều tra ra gì thêm. Thân phận của người này vô cùng thần bí.”
Lục Ngạn gật đầu sau đó bảo Tân Hách ra ngoài. Điều tra ra được nhiều thông tin như vậy đã vô cùng tốt rồi, anh cũng không muốn làm khó cậu ấy.
Nghĩ đến gì đó, Lục Ngạn bèn gọi điện đến cho Lâm Huyền.
“Anh gọi em có chuyện gì thế?” Âm thanh ngọt ngào quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.
“Anh đã điều tra được một số chuyện nên gọi tới báo cho em. Mọi chuyện không liên quan đến Lâm Phong, em đừng lo.”
“Em vẫn luôn tin anh ấy mà. Nếu không có chuyện gì nữa thì em cúp máy nhé, không làm phiền anh làm việc.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc. Trước khi cô cúp máy khoảng vài giây, Lục Ngạn nghe thấy loáng thoáng Lâm Huyền thở ra một hơi, như trút được hết tất cả mọi gánh nặng.
Lục Ngạn ngả người dựa vào ghế. Hiện tại chưa tìm ra người chủ mưu, cũng có nghĩa là mọi chuyện sẽ chưa thể kết thúc tại đây. Người kia đầu tiên muốn hãm hại ba anh, sau cùng có thể sẽ nhắm đến Lục thị.
Rốt cuộc là có thù lớn thế nào mà tên đó có thể ra tay ác độc như thế? Lục Ngạn lục lọi lại kí ức, cuối cùng trong đầu chỉ nhớ đến một người… Sẽ không phải thật sự là cậu ta đó chứ?
Bình luận facebook