• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (4 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 114

“Người bạn gọi hiện không thể liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại hoặc đế lại lời nhắn sau ít phút.”
Lâm Huyền đặt điện thoại xuống bàn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời đang mưa tầm tã, những áng mây đen che lấp cả một vùng trời.
Lâm Huyền cố trấn an bản thân. Cô không còn chú tâm đến bản tin trên ti vi nữa, trong đầu tràn ngập vô vàn câu hỏi. Lục Ngạn hiện tại đang ở đâu? Vì sao cả anh lẫn trợ lý của anh cô đều không liên lạc được?
Lâm Huyền đặt tay lên lồng ngực, trái tim cô bây giờ đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trên ti vi đang nói về một vụ tai nạn vừa mới xảy ra trên đường cao tốc. Nghe đến đây, Lâm Huyền bỗng chú ý đến bản tin trên ti vi hơn hẳn.
Trên đoạn đường cao tốc, có một người đã tử vong vì xe đâm mạnh vào lan can bên đường. Trời mưa nên đường trơn trượt hơn mọi ngày đã khiến cho người nọ không thế điều khiến được xe của mình dẫn đến vụ tai nạn thương tâm. Nạn nhân được biết là một người đàn ông trẻ tuổi, đoán chùng khoảng hai sáu hai bảy tuổi…
Lâm Huyền hít thở không thông. Đường cao tốc này là con đường mà Lục Ngạn thường xuyên đi qua để tới Lục thị. Năm nay, anh cũng vừa tròn hai mươi bảy tuổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Huyền bỗng trào lên một dự cảm chẳng mấy tốt lành. Cô lên phòng thay đồ, bất chấp ngoài trời đang mưa tầm tã ngay lập tức bắt xe đi đến đường cao tốc – nơi xảy ra vu tai nan kia.
Vì trời mưa nên taxi hoạt động cũng ít hơn nhiều, Lâm Huyền đi bộ trong ba mươi phút mới gặp được một chiếc xe đi ngang.
Lâm Huyền ngồi vào trong xe, không ngừng thúc dục bác tài chạy nhanh một lúc. Một lát sau, Lâm Huyền cuối cùng cũng đặt chân đến đường cao tốc.
Mặc dù trời đang mưa nhưng số người xúm lại hóng hớt cũng không ít. Phóng viên và nhà báo thì thay nhau chụp ảnh hiện trường. Lâm Huyền phải cố lắm mới đi vào bên trong được.
“Cho tôi hỏi chút, người thân của nạn nhân đã đến đây xác nhận chưa ạ?” Lâm Huyền quay mặt sang hỏi cô gái bên cạnh.
“Hình như là chưa, người đã được đưa vào bệnh viện cách đây ba mươi phút nhưng người nhà thì vẫn chưa thấy đâu.” Cô gái điềm nhiên đáp lời.
cỗ bất an trong lòng Lâm Huyền lại ngày một dâng lên. Có lẽ nạn nhân đưa tới bệnh viện mới tử vong, hiện tại tới đó chắc có thế kịp thời xác nhận. Lâm Huyền thầm cầu nguyện, hy vọng Lục Ngạn bình an vô sự không xảy ra chuyện gì.
Bỗng, có một người từ đằng sau xô mạnh vào người Lâm Huyền một cái. Cô mất thăng bằng, ngay lập tức ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Nước mưa thấm đẫm vào áo quần cô. Lâm Huyền cố gắng đứng dậy, lại phát hiện bụng mình đau quằn quại. Cô nhăn mày ôm lấy bụng mình, máu ở hạ thể bổng chảy ra hòa lẫn với nước mưa.
Lâm Huyền ngất đi trong cơn đau. Cô không biết sau đó xảy ra chuyện gì, tia tiềm thức cuối cùng còn sót lại khiến cô mơ màng cảm nhận được cả cơ thể mình như nhẹ đi, cô nghe được tiếng còi in ỏi của xe cứu thương và vô vàn âm thanh xì xào bàn tán khác.
Sau đó, không có sau đó nữa…
Lúc Lâm Huyền tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô mơ màng nhìn không gian trắng xóa trước mặt, trong đầu hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi. Hiện tại cô đang ở bệnh viện, trên người cũng đang mặc đồ của bệnh nhân.
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt Lâm Huyền bổng dán chặt vào cánh cửa ra vào.
Cảnh Khắc Liên bước vào. Nhìn thấy cô đã tỉnh, anh bèn đến bên giường bệnh lo lắng hỏi han.
“Trong người cảm thấy thế nào, còn đau không?”
“Tôi làm sao vậy?” Lâm Huyền ngước mắt nhìn Cảnh Khắc Liên, môi cô trắng bạch, cả gương mặt bây giờ không chút sức sống.
Cảnh Khắc Liên nắm lấy tay cô, vừa muốn nói là vừa càng không muốn nói. Anh thật sự sợ rằng chuyện này sẽ gây cho cô đả kích lớn. Nhưng anh lại không phải là chồng cô ấy, càng cùng cô ấy không có quan hệ gì. Anh lấy tư cách gì mà giấu cô?
“Lâm Huyền, cô bị sảy thai… Cái thai chỉ mới được hai tuần.” cảnh Khắc Liên ngập ngừng, anh yên tĩnh nhìn Lâm Huyền, chỉ thấy cô cúi đầu xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bụng mình.
Nước mắt lăn dài xuống gò má, Lâm Huyền nhắm chặt mắt, bây giờ ngoài khóc ra cô không biết nên nói gì cả. Là cô vô dụng, không giữ được đứa con của mình và Lục Ngạn. Đứa bé lại chỉ mới hai tuần tuổi, cô còn chưa kịp biết đến sự tồn tại của con thì nó đã rời xa cô mãi mãi…
Lâm Huyền lau nước mắt. Cô nhìn cảnh Khắc Liên, hỏi: “Là anh đưa tôi đến bệnh viện sao?”
“Đúng vậy. Lúc đó tôi cũng ở đường cao tốc… Chỉ là Lâm Huyền à, cô đến đó làm gì?”
Lâm Huyền mím môi. Đúng vậy, cô còn chưa tìm ra Lục Ngạn. Nếu như Lục Ngạn về nhà không thấy cô thì chắc đã đi tìm cô từ lâu, nhưng mà hiên tai…
“Anh có thấy Lục Ngạn ở đâu không? Tôi không tìm ra anh ấy.” Vừa nói, Lâm Huyền vừa khóc nấc lên. Vì sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Trước kia là việc Lục Vãn bị tai nạn, bây giờ cô bị sảy thai, lại không biết Lục Ngạn đang ở đâu.
Cảnh Huyền Diệm lắc đầu. Xem chừng hôm qua Lâm Huyền đến đường cao ốc là vì lo sợ Lục Ngạn chính là người bị tai nạn kia. Đế trấn an cô, anh bèn giải thích:
“Có điều cô yên tâm. Người hôm qua bị tai nạn xe trên đường cao tốc là một tài xế riêng của gia đình giàu có nào đó.”
Lâm Huyền nghe cảnh Khắc Liên nói vậy mới yên tâm được phần nào.
“Khi nào thì tôi đươc xuất viên?”
“Theo lời bác sĩ thì cô cần tĩnh dưỡng thêm, chắc là tuần sau.”
Lâm Huyền gật đầu. Cô lấy điện thoại đặt ở đầu giường gọi cho Lục Ngạn. Kết quả vẫn chẳng có biến chuyển gì, anh không nghe máy.
Lâm Huyền cụp mắt, tay day day thái dương. Lục Ngạn vì sao lại đột nhiên biến mất nhưvậy? Anh rốt cuộc đang ở đâu, hiện tại có ở Lục thị không?
Mắt thấy Lâm Huyền có vẻ cần một không gian riêng, cảnh Khắc Liên bèn không quấy rầy cô nữa mà rời khỏi phòng.
Lúc Lâm Huyền xuất viện đã là một tuần sau. Trong những ngày ở trong bệnh viện, cảnh Khắc Liên vẫn luôn thường xuyên đến thăm cô. Chỉ là Cảnh thị cũng không phải là không có việc gì để làm, sau này dần dà anh cũng không còn đến nữa.
Lâm Huyền không để tâm lắm đến chuyện đó. Trong suốt bảy ngày này, Lâm Huyền không ít lần gọi điện cho Lục Ngạn, chỉ là vẫn không một lời hồi âm nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom