Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 37
Lục Ngạn cởi áo vest và cà vạt vứt sang một bên. Anh ngồi xuống đối diện nhìn cô chằm chằm.
“Anh muốn ăn à?”
Lâm Huyền tò mò nhìn Lục Ngạn, khi không lại nhìn người ta chằm chằm thế làm gì vậy trời.
“Đút cho anh.”
“À, ừ.”
Lâm Huyền gắp mỳ vào thìa sau đó đưa lên miệng Lục Ngạn. Miệng còn không tự chủ mà a một tiếng.
Lục Ngạn ăn miếng mỳ, vị cay bùng lên trong miệng. Anh cụp mắt nhìn cô, cay như thế này mà cũng thích.
“Sau này không được ăn mấy đồ cay này nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Em cứ thích ăn đó, anh quản em à?”
Lục Ngạn cười trừ nhìn cô. Lâm Huyền bữa nay lớn gan hơn nhiều rồi, còn dám dùng giọng điệu đó đế nói chuyện với anh cơ.
“Một vết đó trên cổ em còn chưa đủ à? Hay là để anh cắn tiếp.”
Lâm Huyền hoảng sợ che che lên cố mình. Tên ‘ác nhân’ này, anh còn định cắn tiếp sao?
“À, lúc nãy anh gặp cảnh Khắc Liên à?”
“Hai người nói gì thế?”
Lục Ngạn uống một ngụm nước, sau đó mới trả lời.
“Nói về em.”
“Hai người không phải bàn chuyện làm ăn à? Em vừa nghe trợ lý nói vậy.”
Lục Ngạn không trả lời. Anh lấy khăn giấy lau dầu mỡ dính trên môi cô, dùng ánh mắt âu yếm dịu dàng nhìn cô.
Tên Cảnh Khắc Liên kia còn nói sớm muộn gì cô cũng sẽ rời xa anh, nhưng anh lại không muốn tin. Nhưng mà từ sáng tới giờ cô đều nói về việc ly hôn, còn sống xa nhau, trong lòng Lục Ngạn bỗng nhiên có chút bất an.
Chiều tối, Lâm Huyền cùng Lục Ngạn về đến nhà. Cả hai đã ăn tối ở nhà hàng trước, lúc về nhà cũng đã khá muộn.
Lâm Huyền đi lên phòng tắm rửa trước sau đó lên mạng đọc tin tức một chút. Không hiểu sao mấy ngày nay Tống Thanh Ca rất hot, lướt đâu cũng thấy. Chắc là nhờ vụ việc kia cùng Lục Ngạn.
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền đột nhiên cũng muốn nói với Lục Ngạn mấy câu. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, những chuyện như thế này rõ ràng một chút cũng tốt.
“Lục Ngạn à, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Lục Ngạn bật ti vi lên, cả người chăm chú theo dõi bộ phim đang chiếu. Lâm Huyền cũng có chút bất ngờ, Lục Ngạn vậy mà cũng xem phim sao?
“Chuyện cúa anh và Tống Thanh Ca, có phái cũng nên cho em một câu trả lời không?”
Lục Ngạn cười mỉm, anh quay sang nhìn cô.
“Yên tâm đi, không có gì cả đâu.”
“Thật sao?”
Lục Ngạn cúi đầu xuống nhìn sát vào mắt cô, Lâm Huyền lùi người lại phía sau một chút.
“Em không tin à?”
Lâm Huyền lắc lắc đầu, biểu cảm nghi ngờ vô cùng. Lục Ngạn bật cười thành tiếng. Anh cho rằng Lâm Huyền đang ghen, trong lòng cũng tự nhiên vui vẻ lên rất nhiều.
Thật ra sống với Lâm Huyền thế này cũng rất tốt. Chỉ là anh sợ một ngày mình sẽ thật sự không còn thích cô nữa thì sao? Giống với lời cô nói, anh chỉ là nhất thời nổi lên hứng thú mà thôi.
“Hiện tại trong lòng anh chỉ có mình em, còn sau này thì anh không chắc.”
Lục Ngạn thản nhiên kéo người cô sát lại mình, tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.
“Vậy nên anh giữ em lại chơi đến chán chê rồi thì vứt bỏ à?”
Lục Ngạn thẫn thờ vì câu nói vừa rồi của Lâm Huyền. Sao cô có thế nói ra được điều này chú? Hai năm qua không phải anh vẫn luôn không hề đề nghị ly hôn hay sao?
“Anh không trả lời được à?”
“Anh muốn ăn à?”
Lâm Huyền tò mò nhìn Lục Ngạn, khi không lại nhìn người ta chằm chằm thế làm gì vậy trời.
“Đút cho anh.”
“À, ừ.”
Lâm Huyền gắp mỳ vào thìa sau đó đưa lên miệng Lục Ngạn. Miệng còn không tự chủ mà a một tiếng.
Lục Ngạn ăn miếng mỳ, vị cay bùng lên trong miệng. Anh cụp mắt nhìn cô, cay như thế này mà cũng thích.
“Sau này không được ăn mấy đồ cay này nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Em cứ thích ăn đó, anh quản em à?”
Lục Ngạn cười trừ nhìn cô. Lâm Huyền bữa nay lớn gan hơn nhiều rồi, còn dám dùng giọng điệu đó đế nói chuyện với anh cơ.
“Một vết đó trên cổ em còn chưa đủ à? Hay là để anh cắn tiếp.”
Lâm Huyền hoảng sợ che che lên cố mình. Tên ‘ác nhân’ này, anh còn định cắn tiếp sao?
“À, lúc nãy anh gặp cảnh Khắc Liên à?”
“Hai người nói gì thế?”
Lục Ngạn uống một ngụm nước, sau đó mới trả lời.
“Nói về em.”
“Hai người không phải bàn chuyện làm ăn à? Em vừa nghe trợ lý nói vậy.”
Lục Ngạn không trả lời. Anh lấy khăn giấy lau dầu mỡ dính trên môi cô, dùng ánh mắt âu yếm dịu dàng nhìn cô.
Tên Cảnh Khắc Liên kia còn nói sớm muộn gì cô cũng sẽ rời xa anh, nhưng anh lại không muốn tin. Nhưng mà từ sáng tới giờ cô đều nói về việc ly hôn, còn sống xa nhau, trong lòng Lục Ngạn bỗng nhiên có chút bất an.
Chiều tối, Lâm Huyền cùng Lục Ngạn về đến nhà. Cả hai đã ăn tối ở nhà hàng trước, lúc về nhà cũng đã khá muộn.
Lâm Huyền đi lên phòng tắm rửa trước sau đó lên mạng đọc tin tức một chút. Không hiểu sao mấy ngày nay Tống Thanh Ca rất hot, lướt đâu cũng thấy. Chắc là nhờ vụ việc kia cùng Lục Ngạn.
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền đột nhiên cũng muốn nói với Lục Ngạn mấy câu. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, những chuyện như thế này rõ ràng một chút cũng tốt.
“Lục Ngạn à, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Lục Ngạn bật ti vi lên, cả người chăm chú theo dõi bộ phim đang chiếu. Lâm Huyền cũng có chút bất ngờ, Lục Ngạn vậy mà cũng xem phim sao?
“Chuyện cúa anh và Tống Thanh Ca, có phái cũng nên cho em một câu trả lời không?”
Lục Ngạn cười mỉm, anh quay sang nhìn cô.
“Yên tâm đi, không có gì cả đâu.”
“Thật sao?”
Lục Ngạn cúi đầu xuống nhìn sát vào mắt cô, Lâm Huyền lùi người lại phía sau một chút.
“Em không tin à?”
Lâm Huyền lắc lắc đầu, biểu cảm nghi ngờ vô cùng. Lục Ngạn bật cười thành tiếng. Anh cho rằng Lâm Huyền đang ghen, trong lòng cũng tự nhiên vui vẻ lên rất nhiều.
Thật ra sống với Lâm Huyền thế này cũng rất tốt. Chỉ là anh sợ một ngày mình sẽ thật sự không còn thích cô nữa thì sao? Giống với lời cô nói, anh chỉ là nhất thời nổi lên hứng thú mà thôi.
“Hiện tại trong lòng anh chỉ có mình em, còn sau này thì anh không chắc.”
Lục Ngạn thản nhiên kéo người cô sát lại mình, tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.
“Vậy nên anh giữ em lại chơi đến chán chê rồi thì vứt bỏ à?”
Lục Ngạn thẫn thờ vì câu nói vừa rồi của Lâm Huyền. Sao cô có thế nói ra được điều này chú? Hai năm qua không phải anh vẫn luôn không hề đề nghị ly hôn hay sao?
“Anh không trả lời được à?”
Bình luận facebook