• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (4 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 88

Lục Ngạn không nói chuyện quấy rầy giấc ngủ của cô nữa, yên lặng cảm nhận tiếng hít thở đều đặn của cô.
Bỗng, ngoài cửa vang lên âm thanh vọng vào của dì Khả. Lục Ngạn không muốn đánh thức Lâm Huyền, trực tiếp đi tới mớ cửa.
“Có chuyện gì không?”
“Phu nhân căn dặn tôi mang canh cho thiếu gia và thiếu phu nhân.”
Lục Ngạn gật đầu, anh lấy chiếc khay từ trên tay dì Khả sau đó dùng chân đóng cửa lại.
Bát canh màu nâu nhạt tỏa ra hương thơm khó chịu, nhìn là không muốn uống. Lục Ngạn bỏ hai bát canh sang một bên, không có ý định để Lâm Huyền uống thứ này.
Con cái vốn là món quà trời cho, không nên cưỡng cầu.
Tiếng động lúc nãy không nhỏ, Lâm Huyền bị đánh thức, hai mắt líu ríu nhìn Lục Ngạn.
“Sao thế? Anh đánh thức em rồi à?”
Lâm Huyền gật đầu, ánh mắt bỗng va vào bát canh đươc đăt trên bàn.
“Kia là…” Lâm Huyền ngập ngừng, chờ đợi câu trả lời của Lục Ngạn.
“Là thuốc bổ gì đó. Em mau ngủ đi.” Lục Ngạn trả lời cho qua loa, sau đó đi tới bên tường tắt đèn.
Lâm Huyền nhanh tay ngăn anh lại: “Đợi chút, anh không định uống canh đã à? Mẹ cũng đã bỏ công sức như vậy rồi, chúng ta không đụng tới thì thật có lỗi.”
Lục Ngạn cười cười, ánh mắt nhìn cô có mấy phần thay đổi. Anh ngồi xuống bên giường, từ từ tiến gần tới người Lâm Huyền.
“Em muốn sinh con à?” Âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai Lâm Huyền, cảm giác ấm nóng từ trong khoang miệng anh truyền ra khiến mặt cô đỏ ửng lên.
Cô quay mặt đi chỗ khác, tay lại với tới công tắc ý định tắt điện liền bị Lục Ngạn gắt gao cầm lấy.
“Em không phải muốn uống canh à? Đợi anh một chút.”
Lục Ngạn đem bát canh dâng tới trước mặt Lâm Huyền, cong môi cười. Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng, có chút khó khăn uống sạch canh.
“Hương vị này, khó nuốt chết đi được.”
Lục Ngạn lấy một viên kẹo đút vào miệng cô. Vị ngọt đang từ từ tràn lan trong miệng khiến Lâm Huyền bất chợt giật mình.
“Ngoan, ăn kẹo xong liền đi ngủ. Anh đem bát đưa cho dì Khả.”
Lâm Huyền nhu thuận gật đầu, lưu luyến nhìn theo bóng lưng của Lục Ngạn.
“Lục Ngạn rốt cuộc thích gì ở mình nhỉ? Còn đối xử dịu dàng như vậy, thật là ngọt muốn ớn luôn
_’a . II
rồi.
Lâm Huyền ăn kẹo xong liền uống một cốc nước súc miệng. Cô không có ý định ngủ, vẫn là đợi Lục Ngạn về phòng đã. Chỉ là Lục Ngạn đi có hơi lâu, cũng phải hơn ba mươi phút sau mới quay về.
“Anh làm gì mà lâu thế?”
Lục Ngạn không trả lời câu hỏi của cô ngay mà lại kéo cô lên giường, tay thuận thế vươn lên tắt điện.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Đợi anh.”
Lục Ngạn ôm Lâm Huyền vào lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh bé nhỏ thật lâu không dời.
Ngày hôm sau, cho đến khi mặt trời rọi lên tận đỉnh đầu thì Lâm Huyền mới thức dậy. Trời đã bắt đầu chuyến mùa, những ánh nắng ấm áp đã thế chỗ cho những bông tuyết lành lạnh.
Lâm Huyền vươn vai thức dậy, phát hiện người đàn ông nằm cạnh mình đã chẳng thấy đâu.
“Đi làm rồi à?”
Tinh thần Lâm Huyền rất sảng khoái. Cô thay đồ xong liền xuống dưới nhà bếp ăn sáng. Căn nhà lúc này có vẻ im ắng, im ắng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng giấy đang lật qua lật lại.
Lục Ngạn lúc này đang ngồi ở phòng khách đọc báo. Chân dài anh bắt chéo, những lọn tóc thi thoảng lại phe phấy qua lại, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào tờ báo, lại không phát hiện Lâm Huyền đang đến gần.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Nghe thấy âm thanh, Lục Ngạn bèn quay người: “Em dậy rồi sao? Anh còn tưởng em sẽ ngủ đến tận chiều đấy.”
Lâm Huyền bĩu môi. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà không có người nào khác.
“Đều ra ngoài cả rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom