Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 95
“Vậy thì bà xã, mau lấy lòng anh đi.”
Lâm Huyền:”…” Lại lên cơn nữa rồi. Ngoài cái này ra thì anh không còn chiêu nào khác sao?
Lâm Huyền và Lục Ngạn từ trên phòng đi xuống, nhà bếp thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, Lâm Huyền bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
Đêm qua uống rượu say đến tối tăm mặt mũi, ngay cả một miếng bánh cũng chưa ăn, thật sự lúc này cô vô cùng đói.
“Hai đứa mau lại đây ăn sáng.”
“Vâng ạ.”
Lâm Huyền ngồi vào bàn ăn, dù đói cũng cố gắng ăn chậm một chút. Nhà họ Lục là danh môn thế gia, cô cũng không muốn bị chê cười.
Hà Hy Nguyệt nhìn Lục Ngạn đầy ấn ý, nhìn đến mức anh cũng không chịu nổi nữa.
“Mẹ, nhìn con như thế làm gì?”
Hà Hy Nguyệt không trả lời mà chỉ cười khúc khích. Ai da, vậy là bà sắp sửa có cháu bồng rồi, sao mà không vui cho được.
Lục Ngạn đảo mắt nhìn sang Lâm Huyền, ở góc nhìn này có thể thấy được vết đỏ nhàn nhạt không quá rõ ràng, nhưng nhìn kĩ vẫn phát hiện ra đây là dấu hôn.
Lục Ngạn bỗng ho khan mấy tiếng. Anh thế mà quên mất mình đang ở Lục gia, sáng sớm cũng không nghĩ tới việc nhắc nhở Lâm Huyền che đi cần cổ.
Nhìn bà Hà Hy Nguyệt cười hớn hở như được mùa, Lâm Huyền có hơi khó hiểu. Cô nhìn sang Lục Ngạn, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Em ăn nhiều vào.” Lục Ngạn xoa xoa đầu cô sau đó tiếp tục dùng bữa mà không nói thêm gì.
Lâm Huyền có nghe Lục Ngạn nói công ty đợt này rất bận. Lâm Huyền không quấy rầy chuyện công việc của anh, sau khi ăn sáng xong cô đã chủ động nhờ tài xế riêng đưa tới cao ốc Vương thị.
Lâm Huyền được nhân viên đến phòng làm viẹc của giám đốc. Cách bài trí ở đây rất đẹp, hoàn toàn giống với phong cách của công ty giải trí Vương thị trước đó cô từng gia nhập.
Bên trong, Vương Diệu đang ngồi ở trước sô pha. Bà ưu nhã uống một ngụm trà, toàn thân tỏa ra khí chất của người quyền quý.
“Xin chào Vương tổng, không biết bà gọi tôi đến đây là muốn nói về chuyện gì?”
Vương Diệu đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười nhìn cô: “Ngồi đi. Tôi mời Lục phu nhân tới đây đương nhiên là có chuyện quan trọng cần nói, là về cái chết của mẹ cô.”
Lâm Huyền mím môi. Nghe đến ba từ Lục phu nhân kia, cô có chút không quen. Cái chết của mẹ cô không phải là do một vụ hỏa hoạn sao? Trước đó nhiều năm cảnh sát cũng đã làm rõ vụ việc rồi, chẳng lẽ trong chuyện này còn có nguyên nhân sâu xa gì khác?
“Ý của Vương tổng là…” Lâm Huyền ngập ngùng, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của Vương Diệu.
“Thật ra vụ hỏa hoạn năm đó là do có người sắp đặt trước, vốn dĩ nhắm vào Hà Hy Nguyệt. Mà Hà Hy Nguyệt hôm đó tới Lâm gia. Cuối cùng cả Lâm gia bị thiêu rụi, mẹ của cô vì không được cứu kịp thời nên qua đời.”
Tay Lâm Huyền nắm chặt vạt váy. Nếu sự thật quả thực đúng như thế, vậy vì sao mẹ cô lại qua đời mà Hà Hy Nguyệt ngược lại đến bây giờ vẫn bình an vô sự?
“Vương tổng, chuyện này tính xác thực khoảng bao nhiêu phần?”
Vương Diệu cong môi, vô cùng chắc chắn nói: “Mười phần là thật. Thủ phạm gây ra vụ hỏa hoạn này đến nay vẫn chưa tra ra được, tôi cũng bất lực.”
Lâm Huyền cụp mắt xuống, âm thâmg suy nghĩ. Vương Diệu rốt cuộc có quan hệ gì với cha mẹ cô? Vì sao lại nói cho cô sự thật năm đó? Vì sao lại muốn tra ra hung thủ?
“Cô bé, cô cũng đừng đề phòng tôi. Tôi trước đây cùng mẹ cô là chị em thân thiết. Năm đó bà ấy mất tôi cũng rất ngạc nhiên, sau vì nghi ngờ mà điều tra lại vụ việc đó. Vậy nên bây giờ mới có thể nói cho cô nghe.” Vương Diệu giống như có thể đoán ra được suy nghĩ của Lâm Huyền, bà ngay lập tức lên tiếng giải thích.
Lâm Huyền gật đầu, cô trò chuyện cùng Vương Diệu vài câu nữa thì rời đi. Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn rồi.
Cô ngồi ở trên xe được tài xế đưa về, trên tay cầm điện thoại đọc tin tức. Đã rất lâu rồi cô không theo dõi showbiz, mà những tin đồn vô căn cứ về cô hiện tại nổ ra như được mùa.
Châu Phiến Ly vì sao lại cố chấp yêu Lục Ngạn như vậy? Cô ta đã vô số lần bịa đặt tin đồn về cô, cho đến bây giờ vẫn chưa bỏ qua. Lâm Huyền nhắm nghiền mắt, showbiz thị phi gì đó bây giờ cô đã chẳng còn màng đến nữa rồi.
“Chỉ hy vọng tương lai sẽ đối xử nhẹ nhàng với mình một chút.”
Lâm Huyền về đến Lục gia liền ngay lập tức lên phòng. Bên trong, Lục Ngạn đang mê man trong giấc ngủ. Cô có chút ngạc nhiên, từ từ đi đến bên cạnh anh.
Hái má Lục Ngạn hơi phiếm hồng, trên trán đổ đầy mồ hồi. Lâm Huyền đưa tay lên sờ trán, nóng đến mức khiến cô hoảng sợ.
“Sốt rồi!”
Lâm Huyền gọi điện cho bác sĩ tư nhân đến khám, còn mình thì nhanh chân lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Lục Ngạn.
Rõ ràng hồi sáng anh còn rất khỏe mạnh, sao chỉ cách nhau có bốn tiếng thôi đã thành ra thế này rồi?
Sau khi bác sĩ đến khám, xác định là vì mệt nhọc quá sức nên suốt nhẹ thì Lâm Huyền mới an tâm thêm phần nào.
Cô ngồi bên giường chăm sóc cho anh cả ngày, không dám chợp mắt dù chỉ một giây. Lục thị rõ ràng phát triển đến như vậy, anh cứ trực tiếp thuê nhiều nhân viên đế giảm bớt gánh nặng là được rồi, ai lại cứ tự đày đọa chính mình thế này?
Sáng hôm sau, Lục Ngạn đã có dấu hiệu hạ sốt. Anh lờ mờ mở mắt, đập vào mắt anh là khuôn mặt của Lâm Huyền. Cô thấy anh tỉnh lại nên rất vui mừng, miệng không ngừng hỏi han anh.
Vậy mà Lục Ngạn lại chẳng trả lời lấy một câu, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Huyền.
“Anh sao thế?”
Lâm Huyền:”…” Lại lên cơn nữa rồi. Ngoài cái này ra thì anh không còn chiêu nào khác sao?
Lâm Huyền và Lục Ngạn từ trên phòng đi xuống, nhà bếp thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, Lâm Huyền bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
Đêm qua uống rượu say đến tối tăm mặt mũi, ngay cả một miếng bánh cũng chưa ăn, thật sự lúc này cô vô cùng đói.
“Hai đứa mau lại đây ăn sáng.”
“Vâng ạ.”
Lâm Huyền ngồi vào bàn ăn, dù đói cũng cố gắng ăn chậm một chút. Nhà họ Lục là danh môn thế gia, cô cũng không muốn bị chê cười.
Hà Hy Nguyệt nhìn Lục Ngạn đầy ấn ý, nhìn đến mức anh cũng không chịu nổi nữa.
“Mẹ, nhìn con như thế làm gì?”
Hà Hy Nguyệt không trả lời mà chỉ cười khúc khích. Ai da, vậy là bà sắp sửa có cháu bồng rồi, sao mà không vui cho được.
Lục Ngạn đảo mắt nhìn sang Lâm Huyền, ở góc nhìn này có thể thấy được vết đỏ nhàn nhạt không quá rõ ràng, nhưng nhìn kĩ vẫn phát hiện ra đây là dấu hôn.
Lục Ngạn bỗng ho khan mấy tiếng. Anh thế mà quên mất mình đang ở Lục gia, sáng sớm cũng không nghĩ tới việc nhắc nhở Lâm Huyền che đi cần cổ.
Nhìn bà Hà Hy Nguyệt cười hớn hở như được mùa, Lâm Huyền có hơi khó hiểu. Cô nhìn sang Lục Ngạn, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Em ăn nhiều vào.” Lục Ngạn xoa xoa đầu cô sau đó tiếp tục dùng bữa mà không nói thêm gì.
Lâm Huyền có nghe Lục Ngạn nói công ty đợt này rất bận. Lâm Huyền không quấy rầy chuyện công việc của anh, sau khi ăn sáng xong cô đã chủ động nhờ tài xế riêng đưa tới cao ốc Vương thị.
Lâm Huyền được nhân viên đến phòng làm viẹc của giám đốc. Cách bài trí ở đây rất đẹp, hoàn toàn giống với phong cách của công ty giải trí Vương thị trước đó cô từng gia nhập.
Bên trong, Vương Diệu đang ngồi ở trước sô pha. Bà ưu nhã uống một ngụm trà, toàn thân tỏa ra khí chất của người quyền quý.
“Xin chào Vương tổng, không biết bà gọi tôi đến đây là muốn nói về chuyện gì?”
Vương Diệu đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười nhìn cô: “Ngồi đi. Tôi mời Lục phu nhân tới đây đương nhiên là có chuyện quan trọng cần nói, là về cái chết của mẹ cô.”
Lâm Huyền mím môi. Nghe đến ba từ Lục phu nhân kia, cô có chút không quen. Cái chết của mẹ cô không phải là do một vụ hỏa hoạn sao? Trước đó nhiều năm cảnh sát cũng đã làm rõ vụ việc rồi, chẳng lẽ trong chuyện này còn có nguyên nhân sâu xa gì khác?
“Ý của Vương tổng là…” Lâm Huyền ngập ngùng, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của Vương Diệu.
“Thật ra vụ hỏa hoạn năm đó là do có người sắp đặt trước, vốn dĩ nhắm vào Hà Hy Nguyệt. Mà Hà Hy Nguyệt hôm đó tới Lâm gia. Cuối cùng cả Lâm gia bị thiêu rụi, mẹ của cô vì không được cứu kịp thời nên qua đời.”
Tay Lâm Huyền nắm chặt vạt váy. Nếu sự thật quả thực đúng như thế, vậy vì sao mẹ cô lại qua đời mà Hà Hy Nguyệt ngược lại đến bây giờ vẫn bình an vô sự?
“Vương tổng, chuyện này tính xác thực khoảng bao nhiêu phần?”
Vương Diệu cong môi, vô cùng chắc chắn nói: “Mười phần là thật. Thủ phạm gây ra vụ hỏa hoạn này đến nay vẫn chưa tra ra được, tôi cũng bất lực.”
Lâm Huyền cụp mắt xuống, âm thâmg suy nghĩ. Vương Diệu rốt cuộc có quan hệ gì với cha mẹ cô? Vì sao lại nói cho cô sự thật năm đó? Vì sao lại muốn tra ra hung thủ?
“Cô bé, cô cũng đừng đề phòng tôi. Tôi trước đây cùng mẹ cô là chị em thân thiết. Năm đó bà ấy mất tôi cũng rất ngạc nhiên, sau vì nghi ngờ mà điều tra lại vụ việc đó. Vậy nên bây giờ mới có thể nói cho cô nghe.” Vương Diệu giống như có thể đoán ra được suy nghĩ của Lâm Huyền, bà ngay lập tức lên tiếng giải thích.
Lâm Huyền gật đầu, cô trò chuyện cùng Vương Diệu vài câu nữa thì rời đi. Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn rồi.
Cô ngồi ở trên xe được tài xế đưa về, trên tay cầm điện thoại đọc tin tức. Đã rất lâu rồi cô không theo dõi showbiz, mà những tin đồn vô căn cứ về cô hiện tại nổ ra như được mùa.
Châu Phiến Ly vì sao lại cố chấp yêu Lục Ngạn như vậy? Cô ta đã vô số lần bịa đặt tin đồn về cô, cho đến bây giờ vẫn chưa bỏ qua. Lâm Huyền nhắm nghiền mắt, showbiz thị phi gì đó bây giờ cô đã chẳng còn màng đến nữa rồi.
“Chỉ hy vọng tương lai sẽ đối xử nhẹ nhàng với mình một chút.”
Lâm Huyền về đến Lục gia liền ngay lập tức lên phòng. Bên trong, Lục Ngạn đang mê man trong giấc ngủ. Cô có chút ngạc nhiên, từ từ đi đến bên cạnh anh.
Hái má Lục Ngạn hơi phiếm hồng, trên trán đổ đầy mồ hồi. Lâm Huyền đưa tay lên sờ trán, nóng đến mức khiến cô hoảng sợ.
“Sốt rồi!”
Lâm Huyền gọi điện cho bác sĩ tư nhân đến khám, còn mình thì nhanh chân lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Lục Ngạn.
Rõ ràng hồi sáng anh còn rất khỏe mạnh, sao chỉ cách nhau có bốn tiếng thôi đã thành ra thế này rồi?
Sau khi bác sĩ đến khám, xác định là vì mệt nhọc quá sức nên suốt nhẹ thì Lâm Huyền mới an tâm thêm phần nào.
Cô ngồi bên giường chăm sóc cho anh cả ngày, không dám chợp mắt dù chỉ một giây. Lục thị rõ ràng phát triển đến như vậy, anh cứ trực tiếp thuê nhiều nhân viên đế giảm bớt gánh nặng là được rồi, ai lại cứ tự đày đọa chính mình thế này?
Sáng hôm sau, Lục Ngạn đã có dấu hiệu hạ sốt. Anh lờ mờ mở mắt, đập vào mắt anh là khuôn mặt của Lâm Huyền. Cô thấy anh tỉnh lại nên rất vui mừng, miệng không ngừng hỏi han anh.
Vậy mà Lục Ngạn lại chẳng trả lời lấy một câu, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Huyền.
“Anh sao thế?”
Bình luận facebook