Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Giật spotlight
"Xin chào. Cho hỏi cô là..." Lâm Huyền lịch sự đáp lại. Cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt giữa không trung của cô gái nọ, sau cùng còn mỉm cười một cái.
"Tôi là Đường Tuệ, trong giới cũng không nổi tiếng lắm." Đường Tuệ gật nhẹ đầu, sự vui vẻ hiện hữu rõ trên khuôn mặt.
Lâm Huyền biết người tên Đường Tuệ này. Nghe nói cô là thiên kim tiểu thư Đường gia, được coi là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nguyên nhân vị tiểu thư này vào giới giải trí chỉ là để giải khuây, hoàn toàn không coi trọng danh tiếng lắm.
"Hân hạnh. Trước kia đã từng nghe qua danh tiếng của Đường tiểu thư, quả nhiên là danh bất hư truyền." Lâm Huyền lưu loát nói một vài câu xã giao. Trước kia cô từng cùng Lục Ngạn tham dự không ít bữa tiệc, cũng xem như là học được chút ít.
[...]
Cao Huy lái xe vào một góc khuất, cậu yên tĩnh xem thảm đỏ phát trực tiếp trên mạng xã hội. Lúc Lâm Huyền xuống xe khá kinh diễm, cũng thu hút được một số người qua đường quan tâm.
Cao Huy còn đang chăm chú thì bỗng có một cô gái gõ cửa xe ở bên ngoài. Dáng vẻ quen thuộc như vậy, cậu không cần nhìn cũng biết ngay là ai.
"Tôi nói nè Lục Hân, sao cô cứ âm hồn bất tan thế hả?" Cao Huy nhìn ra không gian tối đen như mực bên ngoài, bất đắc dĩ chỉ có thể mở cửa để cho Lục Hân vào.
"Tôi đâu phải quỷ? Âm hồn bất tan cái gì? Ngược lại là anh đó, sao lại không trả lời tin nhắn của tôi?" Lục Hân ngồi vào xe, nói như trách cứ.
"Cô suốt ngày chỉ hỏi mấy câu vớ vẩn, ai rảnh mà trả lời chứ?" Cao Huy bĩu môi, tùy tiện đáp lời.
Dường như Lục Hân đã quen với tính khí này của Cao Huy, cô cũng chẳng thèm chấp nhặt với anh.
Ánh mắt Lục Hân bỗng va vào màn hình điện thoại phía trước. Cô nghe Cao Huy nói hôm nay chị dâu sẽ tham gia một thảm đỏ, xem chừng là cái này.
"Chị dâu tôi đâu?"
"Chị ta đi từ sớm rồi." Cao Huy đáp.
Lục Hân ồ một tiếng rồi lại chăm chú quan sát từng chuyển động trên màn hình điện thoại. Trước mặt, một cô gái trẻ đang di chuyển tới khu vực kí tên. Nhan sắc cô gái này cũng chẳng có gì nổi trội, chỉ là bộ váy cô ta đang mặc trên người quả thật có vaid phần hút mắt.
"Đây là ai?" Lục Hân tò mò hỏi.
"Cô ta à? Tên là Tưởng Thi. Lâm Huyền có vẻ không thích cô ta lắm, cũng không biết giữa hai người bọn họ là có thâm cừu đại hận gì." Cao Huy có gì nói đó. Lúc nãy khi Lâm Huyền nhắc đến người tên Tưởng Thi này rõ ràng chẳng ưa gì. Theo như suy đoán của anh, nhất định là Tưởng Thi từng gây chuyện với Lâm Huyền.
Lục Hân nghe vậy cũng chẳng đáp lời. Cô quan sát Tưởng Thi qua ống kinh, cẩn thận đánh giá. Nhìn vẻ bề ngoài, cô ta trông cũng bình thường mà nhỉ?
Một lúc lâu sau, Tưởng Thi vẫn tạo dáng ở tường kí tên và dường như không có ý định rời đi.
"Sao cô ta đứng ở đó lâu vậy?"
Cao Huy đang thất thần, nghe Lục Hân nói vậy cũng bất giác nhìn lên đồng hồ. Người điều hành đã dặn kĩ một nghệ sĩ không thể đi quá lâu, cùng lắm cũng chỉ được sáu phút. Nhưng mà Tưởng Thi bây giờ là... giật spotlight?
Tại hội trường thảm đỏ, giám đốc nhìn cục diện rối rắm bên ngoài mà đau đầu không thôi. Người được sắp xếp đi cuối cùng lần này là An Như San - tiểu hoa đang cực kì hot. Nhưng mà Tưởng Thi lại trì trệ cố tình câu giờ, không định đi vào bên trong.
Chẳng lẽ bây giờ lại cho người lên gọi Tưởng Thi đi xuống? Như vậy... cũng có hơi khiến cô ta mất mặt. Nhưng mà hiện tại ông thật sự cũng thật sự không còn cách nào khác.
Tưởng Thi có kim chủ đáng gờm, cơ mà hậu phương của An Như San cũng không thể đắc tội. Hơn nữa lần này là do Tưởng Thi cố tình câu giờ... Đành vậy, giám đốc điều hành thở ra một hơi.
Lâm Huyền nhìn Tưởng Thi và An Như San ở bên ngoài, trong lòng không khỏi cười khẩy. Tưởng Thi muốn chiếm hết thời gian tạo dáng và kí tên của An Như San, tưởng rằng giám đốc điều hành sẽ nể mặt kim chủ của cô ta mà nhắm mắt làm ngơ. Thế nhưng cô ta lại quên mất rằng hậu phương của An Như San cũng chẳng thua kém.
Nhìn Tưởng Thi ngượng ngùng vì bị nhân viên nhắc nhở về thời gian, Lâm Huyền cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô vốn còn định trả đũa lại cô ta, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
Tự mình chuốc lấy họa, không ai cứu được.
"Lâm tiểu thư dường như không thích Tưởng Thi?" Đường Tuệ hỏi một cách tự nhiên.
Lâm Huyền cũng chẳng buồn che giấu. Cô gật đầu, cũng coi như là thầm thừa nhận.
"Trước kia tôi từng bị cô ta làm cho xấu mặt trước đám đông, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái."
Đường Tuệ gật đầu, cực kỳ tán thưởng sự thẳng thắn này của Lâm Huyền. Trước kia cô từng quen biết không ít vị danh môn tiểu thư. Nhưng bọn họ bề ngoài thì tỏ ra thánh thiện, bên trong lại tồn tại vô vàn suy nghĩ xấu xa. Những người như vậy, giới trẻ hiện nay vẫn luôn dùng từ 'trà xanh' để hình dung.
"Tôi thấy tính tình của chúng ta rất hợp nhau, có thể làm bạn chứ?" Đường Tuệ sảng khoái nói.
Lâm Huyền không khỏi ngạc nhiên vì lời đề nghị này của Đường Tuệ. Bọn họ chỉ mới gặp nhau chưa tới một giờ đồng hồ, cũng chỉ vừa nói được vài ba câu. Thế nhưng cô ấy lại nói là tính tình bọn họ hợp nhau? Như vậy cũng thật là khó hiểu.
"Thế nào, Lâm tiểu thư không đồng ý sao?"
"Tôi là Đường Tuệ, trong giới cũng không nổi tiếng lắm." Đường Tuệ gật nhẹ đầu, sự vui vẻ hiện hữu rõ trên khuôn mặt.
Lâm Huyền biết người tên Đường Tuệ này. Nghe nói cô là thiên kim tiểu thư Đường gia, được coi là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nguyên nhân vị tiểu thư này vào giới giải trí chỉ là để giải khuây, hoàn toàn không coi trọng danh tiếng lắm.
"Hân hạnh. Trước kia đã từng nghe qua danh tiếng của Đường tiểu thư, quả nhiên là danh bất hư truyền." Lâm Huyền lưu loát nói một vài câu xã giao. Trước kia cô từng cùng Lục Ngạn tham dự không ít bữa tiệc, cũng xem như là học được chút ít.
[...]
Cao Huy lái xe vào một góc khuất, cậu yên tĩnh xem thảm đỏ phát trực tiếp trên mạng xã hội. Lúc Lâm Huyền xuống xe khá kinh diễm, cũng thu hút được một số người qua đường quan tâm.
Cao Huy còn đang chăm chú thì bỗng có một cô gái gõ cửa xe ở bên ngoài. Dáng vẻ quen thuộc như vậy, cậu không cần nhìn cũng biết ngay là ai.
"Tôi nói nè Lục Hân, sao cô cứ âm hồn bất tan thế hả?" Cao Huy nhìn ra không gian tối đen như mực bên ngoài, bất đắc dĩ chỉ có thể mở cửa để cho Lục Hân vào.
"Tôi đâu phải quỷ? Âm hồn bất tan cái gì? Ngược lại là anh đó, sao lại không trả lời tin nhắn của tôi?" Lục Hân ngồi vào xe, nói như trách cứ.
"Cô suốt ngày chỉ hỏi mấy câu vớ vẩn, ai rảnh mà trả lời chứ?" Cao Huy bĩu môi, tùy tiện đáp lời.
Dường như Lục Hân đã quen với tính khí này của Cao Huy, cô cũng chẳng thèm chấp nhặt với anh.
Ánh mắt Lục Hân bỗng va vào màn hình điện thoại phía trước. Cô nghe Cao Huy nói hôm nay chị dâu sẽ tham gia một thảm đỏ, xem chừng là cái này.
"Chị dâu tôi đâu?"
"Chị ta đi từ sớm rồi." Cao Huy đáp.
Lục Hân ồ một tiếng rồi lại chăm chú quan sát từng chuyển động trên màn hình điện thoại. Trước mặt, một cô gái trẻ đang di chuyển tới khu vực kí tên. Nhan sắc cô gái này cũng chẳng có gì nổi trội, chỉ là bộ váy cô ta đang mặc trên người quả thật có vaid phần hút mắt.
"Đây là ai?" Lục Hân tò mò hỏi.
"Cô ta à? Tên là Tưởng Thi. Lâm Huyền có vẻ không thích cô ta lắm, cũng không biết giữa hai người bọn họ là có thâm cừu đại hận gì." Cao Huy có gì nói đó. Lúc nãy khi Lâm Huyền nhắc đến người tên Tưởng Thi này rõ ràng chẳng ưa gì. Theo như suy đoán của anh, nhất định là Tưởng Thi từng gây chuyện với Lâm Huyền.
Lục Hân nghe vậy cũng chẳng đáp lời. Cô quan sát Tưởng Thi qua ống kinh, cẩn thận đánh giá. Nhìn vẻ bề ngoài, cô ta trông cũng bình thường mà nhỉ?
Một lúc lâu sau, Tưởng Thi vẫn tạo dáng ở tường kí tên và dường như không có ý định rời đi.
"Sao cô ta đứng ở đó lâu vậy?"
Cao Huy đang thất thần, nghe Lục Hân nói vậy cũng bất giác nhìn lên đồng hồ. Người điều hành đã dặn kĩ một nghệ sĩ không thể đi quá lâu, cùng lắm cũng chỉ được sáu phút. Nhưng mà Tưởng Thi bây giờ là... giật spotlight?
Tại hội trường thảm đỏ, giám đốc nhìn cục diện rối rắm bên ngoài mà đau đầu không thôi. Người được sắp xếp đi cuối cùng lần này là An Như San - tiểu hoa đang cực kì hot. Nhưng mà Tưởng Thi lại trì trệ cố tình câu giờ, không định đi vào bên trong.
Chẳng lẽ bây giờ lại cho người lên gọi Tưởng Thi đi xuống? Như vậy... cũng có hơi khiến cô ta mất mặt. Nhưng mà hiện tại ông thật sự cũng thật sự không còn cách nào khác.
Tưởng Thi có kim chủ đáng gờm, cơ mà hậu phương của An Như San cũng không thể đắc tội. Hơn nữa lần này là do Tưởng Thi cố tình câu giờ... Đành vậy, giám đốc điều hành thở ra một hơi.
Lâm Huyền nhìn Tưởng Thi và An Như San ở bên ngoài, trong lòng không khỏi cười khẩy. Tưởng Thi muốn chiếm hết thời gian tạo dáng và kí tên của An Như San, tưởng rằng giám đốc điều hành sẽ nể mặt kim chủ của cô ta mà nhắm mắt làm ngơ. Thế nhưng cô ta lại quên mất rằng hậu phương của An Như San cũng chẳng thua kém.
Nhìn Tưởng Thi ngượng ngùng vì bị nhân viên nhắc nhở về thời gian, Lâm Huyền cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô vốn còn định trả đũa lại cô ta, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
Tự mình chuốc lấy họa, không ai cứu được.
"Lâm tiểu thư dường như không thích Tưởng Thi?" Đường Tuệ hỏi một cách tự nhiên.
Lâm Huyền cũng chẳng buồn che giấu. Cô gật đầu, cũng coi như là thầm thừa nhận.
"Trước kia tôi từng bị cô ta làm cho xấu mặt trước đám đông, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái."
Đường Tuệ gật đầu, cực kỳ tán thưởng sự thẳng thắn này của Lâm Huyền. Trước kia cô từng quen biết không ít vị danh môn tiểu thư. Nhưng bọn họ bề ngoài thì tỏ ra thánh thiện, bên trong lại tồn tại vô vàn suy nghĩ xấu xa. Những người như vậy, giới trẻ hiện nay vẫn luôn dùng từ 'trà xanh' để hình dung.
"Tôi thấy tính tình của chúng ta rất hợp nhau, có thể làm bạn chứ?" Đường Tuệ sảng khoái nói.
Lâm Huyền không khỏi ngạc nhiên vì lời đề nghị này của Đường Tuệ. Bọn họ chỉ mới gặp nhau chưa tới một giờ đồng hồ, cũng chỉ vừa nói được vài ba câu. Thế nhưng cô ấy lại nói là tính tình bọn họ hợp nhau? Như vậy cũng thật là khó hiểu.
"Thế nào, Lâm tiểu thư không đồng ý sao?"
Bình luận facebook