Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
9.
Lục Từ là lớp trưởng lớp tôi thời đại học. Ngay vào hôm tựu trường hồi năm nhất, anh đã đi ra giúp tôi xách hành lý, chúng tôi cứ thế mà xuất hiện ở cạnh nhau.
Sau có lẽ là vì làm lớp trưởng nên anh cũng hiểu đại khái hoàn cảnh gia đình tôi nên trong sinh hoạt hàng ngày đã giúp đỡ tôi hết lòng.
Hai chúng tôi có thể xem như là lâu ngày sinh tình.
Anh là thiên tài nổi tiếng của học viện. Tuy không phải con nhà giàu nhưng nhờ có ngoại hình xuất chúng mà số người theo đuổi vẫn có thể xếp hàng dài tới hơn 200m.
Mà tôi cũng rất có tiếng ở trường.
Bởi vì tôi học rất liều mạng, đã thế mỗi ngày còn nhín ra chút thời gian ôm đồm một lúc ba công việc. Thêm nữa là ngoại hình của tôi cũng thuộc dạng ưa nhìn, vậy nên cũng có kha khá người nảy sinh cảm giác hứng thú với tôi.
Ban đầu khi thấy có người đuổi theo tỏ tình với mình tôi cũng hơi hoảng.
Lúc đó tôi đang trên đường đi dạy thêm thì bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một người đàn ông tay cầm hoa hồng cản trước mặt tôi, làm tôi suýt chút nữa là giơ tay tát thẳng vào mặt cậu ta.
Cậu ta nói cậu ta rất có thiện cảm với tôi nên muốn được làm quen, lúc đó tôi mới biết mình đang được thổ lộ.
Nhưng khi ấy tôi không hề có suy nghĩ muốn yêu đương, với cả lúc đó thấy cũng sắp muộn giờ dạy tới nơi rồi nên tôi nghĩ cứ âm thầm bỏ qua cậu ta là xong.
Ai ngờ cậu ta lại rất quyết tâm, như thể nếu tôi không đồng ý cậu ta sẽ không rời đi.
Lúc đó tôi sốt ruột suýt khóc, Lục Từ lại chẳng biết từ đâu chui ra kéo tôi vào lòng.
Anh nói với người đó tôi là bạn gái anh, bảo cậu ta về sau đừng tới làm phiền tôi nữa.
Với danh tiếng của Lục Từ ở trường học, cậu trai đó chỉ cần nhìn thấy anh thôi ý chí chiến đấu đã tụt đi ít nhiều.
Cậu ta thất thểu rời đi, tôi thì rối rít cảm ơn Lục Từ.
Nhưng Lục Từ chỉ cười nhẹ nhìn tôi, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như lời tôi nói là thật thì sao?”
Lúc ấy tôi chỉ để ý tới mỗi việc sắp muộn giờ đi gia sư nên không nghe ra được giọng điệu khác thường của anh.
Tôi thuận miệng nói để hôm nào mời anh bữa cơm cảm ơn, sau đó quay người chạy về phía lối xuống tàu điện ngầm.
Không ngờ sau hôm đó Lục Từ lại theo đuổi tôi thật.
Lúc đầu tôi cứ tưởng anh nói đùa.
Nhưng về lâu về dài, tôi cũng cảm nhận được sự nghiêm túc của anh.
Để thích Lục Từ không phải là một chuyện khó khăn.
Nhất là khi anh quyết tâm đối tốt với đối phương, tôi nghĩ trên thế giới này sẽ chẳng ai từ chối được anh.
Cuối cùng tôi cũng đồng ý với lời tỏ tình của anh. Tin hai chúng tôi ở bên nhau khi đó cũng gây một trận náo động trong trường.
Nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý của mọi người đã dời sang chuyện khác.
Bởi vì Lục Từ quá dính người.
Trong mắt mọi người, anh là một thiên tài dịu dàng dễ gần nhưng cũng rất biết giữ khoảng cách, chẳng ai ngờ được tới khi yêu đương anh lại dính người thế này.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau không bao lâu, ánh mắt mọi người nhìn chúng tôi từ hóng hớt dần chuyển sang “ở đây có đôi tình nhân chuyên ngược dân FA, anh em chạy mau”.
Giờ ngẫm lại, tôi vẫn thấy cuộc sống tươi đẹp ấy như mơ vậy.
Chúng tôi cứ thế dính lấy nhau đến khi tốt nghiệp.
Lúc đó có người vươn cành oliu mời Lục Từ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu với điều kiện là sau khi hoàn thành phải cùng người đó gây dựng sự nghiệp.
Lục Từ hay gọi người đó là đàn anh nhưng tôi chưa được gặp bao giờ.
Lúc đó tôi cũng cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, Lục Từ chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Nhưng Lục Từ lại chọn từ chối.
10.
Sau khi biết tin tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi anh tại sao lại từ chối một cơ hội tốt như vậy.
Lục Từ thản nhiên nói: “Anh không muốn làm sếp, kiếm tiền đủ tiêu thôi không được sao?”
Tôi im lặng.
Bởi vì sau khi nghe câu trả lời của Lục Từ, tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Mãi cho tới sau này, khi cha mẹ anh tới tìm tôi, tôi mới biết được đàn anh đó vì không khuyên được anh nên đã tìm tới chỗ phụ huynh.
Cha mẹ anh trông cũng có vẻ chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường.
Bọn họ mời tôi tới quán cafe, lịch sự hỏi tôi có biết chuyện Lục Từ từ chối ra nước ngoài không.
Tôi gật đầu, nhẹ giọng hỏi bọn họ sao lại tới tìm tôi.
Mẹ Lục Từ nói, Lục Từ không muốn ra nước ngoài là bởi vì tôi.
Anh không muốn xa tôi nên từ chối cơ hội ra nước ngoài đào tạo sâu.
Lúc nghe được đáp án, tôi cũng không quá ngạc nhiên.
Dường như từ tận sâu trong lòng tôi đã sớm biết đáp án của anh từ hôm anh trả lời tôi.
Mẹ anh còn nói, bọn họ đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn để cho anh có một môi trường học tập tốt nhất.
Bọn họ hi vọng Lục Từ sau này sẽ có một cuộc sống tốt nhất, họ không muốn con trai mình vì một phút xúc động mà buông tay tương lai tươi đẹp trong tầm với.
Bọn họ cũng đã nói với tôi vài lời rất khó nghe.
Đại ý là nếu người ngồi đây là cha mẹ tôi thì hẳn họ cũng sẽ chọn lựa con đường cho tôi y như vậy.
Bọn họ nói đúng. Nếu tôi còn bám riết lấy Lục Từ thì chính là hung thủ hủy hoại cả đời anh.
Không hiểu sao, khi đối mặt với lý do mẹ Lục Từ đưa ra, tôi lại nhớ tới người bà đã nuôi tôi khôn lớn.
Giây phút ấy, tôi hiểu tâm trạng của bà hơn bao giờ hết.
Tôi cũng có thể xem như là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng.
Cho nên bản thân tôi ý thức được hơn rất nhiều người, “cơ hội” là thứ không dễ gì có được.
Cơ hội được sống, cơ hội được đi học, cơ hội thay đổi tương lai.
Những thứ ấy nhìn như luôn hiện hữu xung quanh chúng ta, nhưng rất nhiều khi nó chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất.
Tôi không còn lời nào để nói với cha mẹ Lục Từ, chỉ nói đúng một câu: “Cháu sẽ chia tay với anh ấy.”
Tôi lễ phép nói lời chào tạm biệt với cha mẹ anh.
Hôm ấy trở về nhà, tôi chủ động nấu cho Lục Từ một bàn thức ăn toàn món anh thích, sau đó lại lôi kéo anh cùng nhau ngã lên giường.
Cuối cùng, tôi nói lời chia tay với anh.
Vì để cho anh chuyên tâm ra nước ngoài đào tạo sâu, tôi cố ý nói với anh rằng tôi rời bỏ anh là vì anh vừa nghèo vừa không có bản lĩnh.
Lục Từ không tin, nhưng tôi không cho anh cơ hội chất vấn.
Tôi đã làm một chuyện giống hệt bà nội, ấy là dứt khoát biến mất khỏi cuộc đời anh.
Không lâu sau, tôi nghe nói Lục Từ đồng ý lời mời của đàn anh, theo anh ấy ra nước ngoài học tập.
Dường như lúc đó cha mẹ Lục Từ đã nghĩ tới việc bồi thường cho tôi nhưng tôi không gặp bọn họ nữa.
Bởi vì tôi phát hiện tôi mang thai. Mà đứa bé này, là người thân cuối cùng của tôi trên thế gian này.
11.
Giờ nghĩ lại mới thấy chuyện đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Tôi không biết cha mẹ Lục Từ có nhắc gì với anh đến chuyện họ đến gặp tôi không, nhưng tôi cũng không có lập trường nhắc tới điều đó.
Quãng đường sau đấy tôi đều chìm đắm trong hồi ức.
Cả tôi và Lục Từ đều không nói câu nào, cứ thế yên lặng quay về nơi chúng tôi đụng mặt nhau sáng nay.
Trước cửa trường đã có rất nhiều phụ huynh đang đợi đón con em mình.
Tôi nhìn đoàn người đông đúc ngoài cửa, lập tức bật dậy.
“Nhanh nhanh, mau tìm chỗ đỗ cho tôi xuống xe đi. Tôi sắp không kịp rồi.”
Lục Từ quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn nhanh chóng tấp vào lề: “Vẫn chưa mở cửa mà?”
Tôi nhanh nhẹn tháo dây an toàn, thuận miệng giải thích với anh: “Tôi đã giao hẹn với con trai là tôi sẽ tới đón nó sớm nhất trường. Nếu không… tôi phải mua mô hình Ultraman điện quang mới ra cho nó.”
“Cái mô hình đó hơn 500 tệ liền! Rõ ràng thằng nhóc có thể tự lấy lại nhưng vẫn đòi tôi mua cho nó một cái.”
Tôi phất tay, vội vàng xuống xe.
Tôi chạy đến trước cổng trường vừa hay đúng lúc cánh cổng mở ra, thế là tôi chẳng kịp lấy hơi đã phải phi một mạch vào trong.
Chạy một thôi một hồi cuối cùng tôi cũng chạy được đến trước cửa lớp học của con trai. Lúc thấy tôi đứng ngoài cửa, vẻ mặt thằng bé lộ rõ vẻ thất vọng.
Tôi đón lấy con từ tay cô giáo, dắt thằng bé chậm rãi đi ra ngoài.
Con trai ngẩng đầu nuối tiếc nhìn tôi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ tới nhanh thế? Mẹ lắp tên lửa vào xe điện đấy à?”
Tôi đắc ý nói: “Mẹ mà phải dùng thứ đó à? Nếu vậy cần gì tay nữa.”
Con trai liếc mắt nhìn tôi đầy khinh bỉ, sau đó tự dưng thằng nhóc nghiêng đầu, “ồ” lên một tiếng.
“Mẹ, kia có phải là cái chú sáng nay mẹ đụng phải không? Chú ấy tới tìm mẹ đòi nợ ạ?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy ngay Lục Từ đang đứng ở cổng trường nhìn hai mẹ con.
Tôi chột dạ xoa mũi, nắm tay dắt con trai đi tới trước mặt anh.
Lục Từ và con trai nhìn nhau, sau đó cả hai lại quay sang nhìn tôi, như đang chờ tôi lên tiếng giới thiệu.
Tôi: “…”
Tôi nhắm mắt nói: “Bắc Bắc, đây là chú Lục, là ừm… bạn của mẹ.”
Con trai ngoan ngoãn cất tiếng chào chú, Lục Từ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa.
“Đây là con trai tôi, Cố Bắc Bắc.” Tôi không biết phải nói gì với Lục Từ nên chỉ giới thiệu đơn giản.
Lục Từ gật đầu không nói.
Anh nhìn con trai tôi rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, dịu dàng mỉm cười với thằng nhóc.
“Bắc Bắc có đói không? Chú mời hai mẹ con đi ăn nhé?”
Cố Bắc Bắc cũng nhìn thẳng vào mắt Lục Từ, ngoan ngoãn đáp: “Mẹ cháu va phải xe chú, phải để mẹ cháu mời chú mới phải ạ.”
Nói xong, thằng bé ngẩng lên nhìn tôi, gương mặt non nớt ra vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ, phạm lỗi là phải chịu trách nhiệm, mẹ không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Tôi: “…”
Lời con trai nói làm tôi hơi xấu hổ.
Tôi cúi đầu nhìn Lục Từ, bình thản nói: “Thế tối nay tôi mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì?”
Lục Từ cau mày đứng dậy, vẫy tay với tôi, cười nói: “Vậy thì đi theo tôi.”
12.
Suốt dọc đường đi, Lục Từ cũng chẳng nói gì về nơi anh dẫn chúng tôi tới.
Tôi sợ anh quen sống trong nhung lụa sẽ dẫn tôi tới mấy nhà hàng sang trọng đắt đỏ, gọi cả bàn hải sản đầy ự.
Vì để tránh việc bản thân sẽ làm ra một vài hành động không phù hợp với trẻ nhỏ, tôi đành phải nhỏ giọng nhắc nhở Lục Từ: “Tôi không còn nhiều tiền đâu, anh đừng có đè tôi ra làm thịt đấy.”
Lục Từ lạnh lùng lườm tôi, tức giận nói: “Tôi là loại người như vậy à?”
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Trước đây không phải, nhưng giờ thì chính xác là như vậy.
Lục Từ: “…”
Anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đe: “Em im miệng lại đi, em còn nói thêm câu nào nữa là tôi quay xe tới CBD(*) luôn đấy.”
(*)CBD là viết tắt của Central Business District, là trung tâm kinh tế và thương mại của một thành phố. Ở những nơi như vậy thì giá cả luôn nhỉnh hơn so với bên ngoài, hay thậm chí là rất đắt.
Tôi hoảng hốt, đó không phải nơi mà tầng lớp làm công ăn lương như tôi dám đến.
Tôi vội vàng làm hành động khóa miệng, ngoan ngoãn lui ra sau bất động.
Lục Từ mặt mày lạnh tanh lái xe cả quãng đường, sau không biết bao nhiêu lần rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng anh đưa chúng tôi tới khu phố buôn bán gần trường đại học.
Anh dừng xe trước một nhà hàng Quảng Đông trước đây hai chúng tôi hay lui tới.
Tôi ngẩn ngơ, không ngờ nhà hàng này vẫn còn mở cửa tới tận bây giờ.
Lục Từ xuống xe, chủ động vòng ra phía sau ôm con trai xuống.
Đây là lần đầu tiên con trai tôi được tới chỗ này nên thằng bé tò mò ngó ngang ngó dọc suốt.
Tôi yên lặng đi cạnh hai người họ, nghe Lục Từ giới thiệu cho thằng bé nghe về khung cảnh nơi đây.
“Đây là nhà hàng mà hồi đại học chú với mẹ con thích nhất. Bọn họ có món cơm rang dứa mẹ con rất thích, Bắc Bắc có muốn thử món đó không?”
Thằng nhóc phấn khích vỗ tay, vui vẻ nói: “Chú với mẹ con là bạn học ạ?”
Lục Từ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, bế cả con trai ngồi cạnh mình.
“Đúng thế, quan hệ giữa chú và mẹ con rất tốt.”
Thằng nhóc hết nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Từ, xong bỗng dưng nở nụ cười vô cùng nham hiểm: “Chú à, có phải chú muốn theo đuổi mẹ con không?”
Tôi sửng sốt, mặt đỏ bừng như bị nướng chín, vô thức dời ánh mắt sang hướng khác.
Lục Từ lại vô cùng bình tĩnh nhìn con trai tôi nói: “Đúng vậy, nhưng mẹ con không chịu nói chuyện với chú, Bắc Bắc có thể kể chú nghe xem cha con đang ở đâu không?”
Thằng nhóc nghiêng đầu, ngây thơ nở nụ cười nói: “Chú yên tâm đi ạ! Mẹ con nói lúc cha con sang châu Phi đào vàng bị nhân dân tệ đập chết rồi, nên chú cứ yên tâm theo đuổi mẹ cháu đi.”
Tôi: “…”
Lục Từ: “…”
Anh quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực.
“Lần sau nhớ lựa lời mà nói với trẻ con đấy.”
Tôi xấu hổ cười: “Vâng, vâng.”
Con trai nhìn không hiểu hành động của hai chúng tôi, nhưng thằng bé dường như rất thích Lục Từ nên rất nhanh sau đó đã sôi nổi thảo luận với anh xem phải làm thế nào để “theo đuổi” tôi.
Hai cha con thương lượng với nhau mà không thèm đếm xỉa tới người trong cuộc là tôi đang ngồi trước mặt, hồn nhiên nghĩ ra đủ phương pháp để “tấn công” tôi.
Cảm giác ấy…
Quả thật khiến người ta không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi thức ăn lên đủ, tôi chỉ biết vùi đầu vào ăn.
Còn Lục Từ lại rất săn sóc con trai tôi, vừa cho nó ăn vừa nói chuyện với nó, rất ra dáng một người cha mẫu mực.
Ăn cơm xong, tôi nhanh chân chạy ra thanh toán.
Lục Từ đưa hai chúng tôi về nhà. Đến trước cửa, đột nhiên anh kéo tay tôi lại.
“Khoan đã, chúng ta chưa thêm wechat.”
Nghĩ tới việc phải gửi anh 200 tiền sửa xe, tôi lập tức gật đầu.
Sau khi chúng tôi thêm bạn, con trai ngồi ở hàng ghế sau ló đầu ra, cười nói với Lục Từ: “Chú ơi, cuối tuần này chú có rảnh không ạ? Cuối tuần này trường cháu có hoạt động cần cha mẹ cùng tham gia, chú đóng làm cha cháu được không ạ?”
Cả tôi lẫn Lục Từ đều sửng sốt.
Nghĩ đến việc Lục Từ là sếp lớn trong công ty hẳn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, tôi nhanh miệng tính mở miệng từ chối thay anh.
Ai ngờ Lục Từ lại nhanh hơn tôi một bước, đồng ý không chút do dự.
Con trai tôi sung sướng nhào lên hôn vào má Lục Từ một phát.
Tôi bối rối nhìn khung cảnh hai cha con hòa hợp với nhau…
Tôi cứ có linh cảm, nếu mình còn để hai người họ tiếp xúc gần như vậy nữa thì tôi sắp không giữ nổi con trai rồi…
Lục Từ là lớp trưởng lớp tôi thời đại học. Ngay vào hôm tựu trường hồi năm nhất, anh đã đi ra giúp tôi xách hành lý, chúng tôi cứ thế mà xuất hiện ở cạnh nhau.
Sau có lẽ là vì làm lớp trưởng nên anh cũng hiểu đại khái hoàn cảnh gia đình tôi nên trong sinh hoạt hàng ngày đã giúp đỡ tôi hết lòng.
Hai chúng tôi có thể xem như là lâu ngày sinh tình.
Anh là thiên tài nổi tiếng của học viện. Tuy không phải con nhà giàu nhưng nhờ có ngoại hình xuất chúng mà số người theo đuổi vẫn có thể xếp hàng dài tới hơn 200m.
Mà tôi cũng rất có tiếng ở trường.
Bởi vì tôi học rất liều mạng, đã thế mỗi ngày còn nhín ra chút thời gian ôm đồm một lúc ba công việc. Thêm nữa là ngoại hình của tôi cũng thuộc dạng ưa nhìn, vậy nên cũng có kha khá người nảy sinh cảm giác hứng thú với tôi.
Ban đầu khi thấy có người đuổi theo tỏ tình với mình tôi cũng hơi hoảng.
Lúc đó tôi đang trên đường đi dạy thêm thì bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một người đàn ông tay cầm hoa hồng cản trước mặt tôi, làm tôi suýt chút nữa là giơ tay tát thẳng vào mặt cậu ta.
Cậu ta nói cậu ta rất có thiện cảm với tôi nên muốn được làm quen, lúc đó tôi mới biết mình đang được thổ lộ.
Nhưng khi ấy tôi không hề có suy nghĩ muốn yêu đương, với cả lúc đó thấy cũng sắp muộn giờ dạy tới nơi rồi nên tôi nghĩ cứ âm thầm bỏ qua cậu ta là xong.
Ai ngờ cậu ta lại rất quyết tâm, như thể nếu tôi không đồng ý cậu ta sẽ không rời đi.
Lúc đó tôi sốt ruột suýt khóc, Lục Từ lại chẳng biết từ đâu chui ra kéo tôi vào lòng.
Anh nói với người đó tôi là bạn gái anh, bảo cậu ta về sau đừng tới làm phiền tôi nữa.
Với danh tiếng của Lục Từ ở trường học, cậu trai đó chỉ cần nhìn thấy anh thôi ý chí chiến đấu đã tụt đi ít nhiều.
Cậu ta thất thểu rời đi, tôi thì rối rít cảm ơn Lục Từ.
Nhưng Lục Từ chỉ cười nhẹ nhìn tôi, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như lời tôi nói là thật thì sao?”
Lúc ấy tôi chỉ để ý tới mỗi việc sắp muộn giờ đi gia sư nên không nghe ra được giọng điệu khác thường của anh.
Tôi thuận miệng nói để hôm nào mời anh bữa cơm cảm ơn, sau đó quay người chạy về phía lối xuống tàu điện ngầm.
Không ngờ sau hôm đó Lục Từ lại theo đuổi tôi thật.
Lúc đầu tôi cứ tưởng anh nói đùa.
Nhưng về lâu về dài, tôi cũng cảm nhận được sự nghiêm túc của anh.
Để thích Lục Từ không phải là một chuyện khó khăn.
Nhất là khi anh quyết tâm đối tốt với đối phương, tôi nghĩ trên thế giới này sẽ chẳng ai từ chối được anh.
Cuối cùng tôi cũng đồng ý với lời tỏ tình của anh. Tin hai chúng tôi ở bên nhau khi đó cũng gây một trận náo động trong trường.
Nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý của mọi người đã dời sang chuyện khác.
Bởi vì Lục Từ quá dính người.
Trong mắt mọi người, anh là một thiên tài dịu dàng dễ gần nhưng cũng rất biết giữ khoảng cách, chẳng ai ngờ được tới khi yêu đương anh lại dính người thế này.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau không bao lâu, ánh mắt mọi người nhìn chúng tôi từ hóng hớt dần chuyển sang “ở đây có đôi tình nhân chuyên ngược dân FA, anh em chạy mau”.
Giờ ngẫm lại, tôi vẫn thấy cuộc sống tươi đẹp ấy như mơ vậy.
Chúng tôi cứ thế dính lấy nhau đến khi tốt nghiệp.
Lúc đó có người vươn cành oliu mời Lục Từ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu với điều kiện là sau khi hoàn thành phải cùng người đó gây dựng sự nghiệp.
Lục Từ hay gọi người đó là đàn anh nhưng tôi chưa được gặp bao giờ.
Lúc đó tôi cũng cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, Lục Từ chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Nhưng Lục Từ lại chọn từ chối.
10.
Sau khi biết tin tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi anh tại sao lại từ chối một cơ hội tốt như vậy.
Lục Từ thản nhiên nói: “Anh không muốn làm sếp, kiếm tiền đủ tiêu thôi không được sao?”
Tôi im lặng.
Bởi vì sau khi nghe câu trả lời của Lục Từ, tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Mãi cho tới sau này, khi cha mẹ anh tới tìm tôi, tôi mới biết được đàn anh đó vì không khuyên được anh nên đã tìm tới chỗ phụ huynh.
Cha mẹ anh trông cũng có vẻ chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường.
Bọn họ mời tôi tới quán cafe, lịch sự hỏi tôi có biết chuyện Lục Từ từ chối ra nước ngoài không.
Tôi gật đầu, nhẹ giọng hỏi bọn họ sao lại tới tìm tôi.
Mẹ Lục Từ nói, Lục Từ không muốn ra nước ngoài là bởi vì tôi.
Anh không muốn xa tôi nên từ chối cơ hội ra nước ngoài đào tạo sâu.
Lúc nghe được đáp án, tôi cũng không quá ngạc nhiên.
Dường như từ tận sâu trong lòng tôi đã sớm biết đáp án của anh từ hôm anh trả lời tôi.
Mẹ anh còn nói, bọn họ đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn để cho anh có một môi trường học tập tốt nhất.
Bọn họ hi vọng Lục Từ sau này sẽ có một cuộc sống tốt nhất, họ không muốn con trai mình vì một phút xúc động mà buông tay tương lai tươi đẹp trong tầm với.
Bọn họ cũng đã nói với tôi vài lời rất khó nghe.
Đại ý là nếu người ngồi đây là cha mẹ tôi thì hẳn họ cũng sẽ chọn lựa con đường cho tôi y như vậy.
Bọn họ nói đúng. Nếu tôi còn bám riết lấy Lục Từ thì chính là hung thủ hủy hoại cả đời anh.
Không hiểu sao, khi đối mặt với lý do mẹ Lục Từ đưa ra, tôi lại nhớ tới người bà đã nuôi tôi khôn lớn.
Giây phút ấy, tôi hiểu tâm trạng của bà hơn bao giờ hết.
Tôi cũng có thể xem như là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng.
Cho nên bản thân tôi ý thức được hơn rất nhiều người, “cơ hội” là thứ không dễ gì có được.
Cơ hội được sống, cơ hội được đi học, cơ hội thay đổi tương lai.
Những thứ ấy nhìn như luôn hiện hữu xung quanh chúng ta, nhưng rất nhiều khi nó chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất.
Tôi không còn lời nào để nói với cha mẹ Lục Từ, chỉ nói đúng một câu: “Cháu sẽ chia tay với anh ấy.”
Tôi lễ phép nói lời chào tạm biệt với cha mẹ anh.
Hôm ấy trở về nhà, tôi chủ động nấu cho Lục Từ một bàn thức ăn toàn món anh thích, sau đó lại lôi kéo anh cùng nhau ngã lên giường.
Cuối cùng, tôi nói lời chia tay với anh.
Vì để cho anh chuyên tâm ra nước ngoài đào tạo sâu, tôi cố ý nói với anh rằng tôi rời bỏ anh là vì anh vừa nghèo vừa không có bản lĩnh.
Lục Từ không tin, nhưng tôi không cho anh cơ hội chất vấn.
Tôi đã làm một chuyện giống hệt bà nội, ấy là dứt khoát biến mất khỏi cuộc đời anh.
Không lâu sau, tôi nghe nói Lục Từ đồng ý lời mời của đàn anh, theo anh ấy ra nước ngoài học tập.
Dường như lúc đó cha mẹ Lục Từ đã nghĩ tới việc bồi thường cho tôi nhưng tôi không gặp bọn họ nữa.
Bởi vì tôi phát hiện tôi mang thai. Mà đứa bé này, là người thân cuối cùng của tôi trên thế gian này.
11.
Giờ nghĩ lại mới thấy chuyện đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Tôi không biết cha mẹ Lục Từ có nhắc gì với anh đến chuyện họ đến gặp tôi không, nhưng tôi cũng không có lập trường nhắc tới điều đó.
Quãng đường sau đấy tôi đều chìm đắm trong hồi ức.
Cả tôi và Lục Từ đều không nói câu nào, cứ thế yên lặng quay về nơi chúng tôi đụng mặt nhau sáng nay.
Trước cửa trường đã có rất nhiều phụ huynh đang đợi đón con em mình.
Tôi nhìn đoàn người đông đúc ngoài cửa, lập tức bật dậy.
“Nhanh nhanh, mau tìm chỗ đỗ cho tôi xuống xe đi. Tôi sắp không kịp rồi.”
Lục Từ quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn nhanh chóng tấp vào lề: “Vẫn chưa mở cửa mà?”
Tôi nhanh nhẹn tháo dây an toàn, thuận miệng giải thích với anh: “Tôi đã giao hẹn với con trai là tôi sẽ tới đón nó sớm nhất trường. Nếu không… tôi phải mua mô hình Ultraman điện quang mới ra cho nó.”
“Cái mô hình đó hơn 500 tệ liền! Rõ ràng thằng nhóc có thể tự lấy lại nhưng vẫn đòi tôi mua cho nó một cái.”
Tôi phất tay, vội vàng xuống xe.
Tôi chạy đến trước cổng trường vừa hay đúng lúc cánh cổng mở ra, thế là tôi chẳng kịp lấy hơi đã phải phi một mạch vào trong.
Chạy một thôi một hồi cuối cùng tôi cũng chạy được đến trước cửa lớp học của con trai. Lúc thấy tôi đứng ngoài cửa, vẻ mặt thằng bé lộ rõ vẻ thất vọng.
Tôi đón lấy con từ tay cô giáo, dắt thằng bé chậm rãi đi ra ngoài.
Con trai ngẩng đầu nuối tiếc nhìn tôi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ tới nhanh thế? Mẹ lắp tên lửa vào xe điện đấy à?”
Tôi đắc ý nói: “Mẹ mà phải dùng thứ đó à? Nếu vậy cần gì tay nữa.”
Con trai liếc mắt nhìn tôi đầy khinh bỉ, sau đó tự dưng thằng nhóc nghiêng đầu, “ồ” lên một tiếng.
“Mẹ, kia có phải là cái chú sáng nay mẹ đụng phải không? Chú ấy tới tìm mẹ đòi nợ ạ?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy ngay Lục Từ đang đứng ở cổng trường nhìn hai mẹ con.
Tôi chột dạ xoa mũi, nắm tay dắt con trai đi tới trước mặt anh.
Lục Từ và con trai nhìn nhau, sau đó cả hai lại quay sang nhìn tôi, như đang chờ tôi lên tiếng giới thiệu.
Tôi: “…”
Tôi nhắm mắt nói: “Bắc Bắc, đây là chú Lục, là ừm… bạn của mẹ.”
Con trai ngoan ngoãn cất tiếng chào chú, Lục Từ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa.
“Đây là con trai tôi, Cố Bắc Bắc.” Tôi không biết phải nói gì với Lục Từ nên chỉ giới thiệu đơn giản.
Lục Từ gật đầu không nói.
Anh nhìn con trai tôi rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, dịu dàng mỉm cười với thằng nhóc.
“Bắc Bắc có đói không? Chú mời hai mẹ con đi ăn nhé?”
Cố Bắc Bắc cũng nhìn thẳng vào mắt Lục Từ, ngoan ngoãn đáp: “Mẹ cháu va phải xe chú, phải để mẹ cháu mời chú mới phải ạ.”
Nói xong, thằng bé ngẩng lên nhìn tôi, gương mặt non nớt ra vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ, phạm lỗi là phải chịu trách nhiệm, mẹ không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Tôi: “…”
Lời con trai nói làm tôi hơi xấu hổ.
Tôi cúi đầu nhìn Lục Từ, bình thản nói: “Thế tối nay tôi mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì?”
Lục Từ cau mày đứng dậy, vẫy tay với tôi, cười nói: “Vậy thì đi theo tôi.”
12.
Suốt dọc đường đi, Lục Từ cũng chẳng nói gì về nơi anh dẫn chúng tôi tới.
Tôi sợ anh quen sống trong nhung lụa sẽ dẫn tôi tới mấy nhà hàng sang trọng đắt đỏ, gọi cả bàn hải sản đầy ự.
Vì để tránh việc bản thân sẽ làm ra một vài hành động không phù hợp với trẻ nhỏ, tôi đành phải nhỏ giọng nhắc nhở Lục Từ: “Tôi không còn nhiều tiền đâu, anh đừng có đè tôi ra làm thịt đấy.”
Lục Từ lạnh lùng lườm tôi, tức giận nói: “Tôi là loại người như vậy à?”
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Trước đây không phải, nhưng giờ thì chính xác là như vậy.
Lục Từ: “…”
Anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đe: “Em im miệng lại đi, em còn nói thêm câu nào nữa là tôi quay xe tới CBD(*) luôn đấy.”
(*)CBD là viết tắt của Central Business District, là trung tâm kinh tế và thương mại của một thành phố. Ở những nơi như vậy thì giá cả luôn nhỉnh hơn so với bên ngoài, hay thậm chí là rất đắt.
Tôi hoảng hốt, đó không phải nơi mà tầng lớp làm công ăn lương như tôi dám đến.
Tôi vội vàng làm hành động khóa miệng, ngoan ngoãn lui ra sau bất động.
Lục Từ mặt mày lạnh tanh lái xe cả quãng đường, sau không biết bao nhiêu lần rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng anh đưa chúng tôi tới khu phố buôn bán gần trường đại học.
Anh dừng xe trước một nhà hàng Quảng Đông trước đây hai chúng tôi hay lui tới.
Tôi ngẩn ngơ, không ngờ nhà hàng này vẫn còn mở cửa tới tận bây giờ.
Lục Từ xuống xe, chủ động vòng ra phía sau ôm con trai xuống.
Đây là lần đầu tiên con trai tôi được tới chỗ này nên thằng bé tò mò ngó ngang ngó dọc suốt.
Tôi yên lặng đi cạnh hai người họ, nghe Lục Từ giới thiệu cho thằng bé nghe về khung cảnh nơi đây.
“Đây là nhà hàng mà hồi đại học chú với mẹ con thích nhất. Bọn họ có món cơm rang dứa mẹ con rất thích, Bắc Bắc có muốn thử món đó không?”
Thằng nhóc phấn khích vỗ tay, vui vẻ nói: “Chú với mẹ con là bạn học ạ?”
Lục Từ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, bế cả con trai ngồi cạnh mình.
“Đúng thế, quan hệ giữa chú và mẹ con rất tốt.”
Thằng nhóc hết nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Từ, xong bỗng dưng nở nụ cười vô cùng nham hiểm: “Chú à, có phải chú muốn theo đuổi mẹ con không?”
Tôi sửng sốt, mặt đỏ bừng như bị nướng chín, vô thức dời ánh mắt sang hướng khác.
Lục Từ lại vô cùng bình tĩnh nhìn con trai tôi nói: “Đúng vậy, nhưng mẹ con không chịu nói chuyện với chú, Bắc Bắc có thể kể chú nghe xem cha con đang ở đâu không?”
Thằng nhóc nghiêng đầu, ngây thơ nở nụ cười nói: “Chú yên tâm đi ạ! Mẹ con nói lúc cha con sang châu Phi đào vàng bị nhân dân tệ đập chết rồi, nên chú cứ yên tâm theo đuổi mẹ cháu đi.”
Tôi: “…”
Lục Từ: “…”
Anh quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực.
“Lần sau nhớ lựa lời mà nói với trẻ con đấy.”
Tôi xấu hổ cười: “Vâng, vâng.”
Con trai nhìn không hiểu hành động của hai chúng tôi, nhưng thằng bé dường như rất thích Lục Từ nên rất nhanh sau đó đã sôi nổi thảo luận với anh xem phải làm thế nào để “theo đuổi” tôi.
Hai cha con thương lượng với nhau mà không thèm đếm xỉa tới người trong cuộc là tôi đang ngồi trước mặt, hồn nhiên nghĩ ra đủ phương pháp để “tấn công” tôi.
Cảm giác ấy…
Quả thật khiến người ta không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi thức ăn lên đủ, tôi chỉ biết vùi đầu vào ăn.
Còn Lục Từ lại rất săn sóc con trai tôi, vừa cho nó ăn vừa nói chuyện với nó, rất ra dáng một người cha mẫu mực.
Ăn cơm xong, tôi nhanh chân chạy ra thanh toán.
Lục Từ đưa hai chúng tôi về nhà. Đến trước cửa, đột nhiên anh kéo tay tôi lại.
“Khoan đã, chúng ta chưa thêm wechat.”
Nghĩ tới việc phải gửi anh 200 tiền sửa xe, tôi lập tức gật đầu.
Sau khi chúng tôi thêm bạn, con trai ngồi ở hàng ghế sau ló đầu ra, cười nói với Lục Từ: “Chú ơi, cuối tuần này chú có rảnh không ạ? Cuối tuần này trường cháu có hoạt động cần cha mẹ cùng tham gia, chú đóng làm cha cháu được không ạ?”
Cả tôi lẫn Lục Từ đều sửng sốt.
Nghĩ đến việc Lục Từ là sếp lớn trong công ty hẳn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, tôi nhanh miệng tính mở miệng từ chối thay anh.
Ai ngờ Lục Từ lại nhanh hơn tôi một bước, đồng ý không chút do dự.
Con trai tôi sung sướng nhào lên hôn vào má Lục Từ một phát.
Tôi bối rối nhìn khung cảnh hai cha con hòa hợp với nhau…
Tôi cứ có linh cảm, nếu mình còn để hai người họ tiếp xúc gần như vậy nữa thì tôi sắp không giữ nổi con trai rồi…
Bình luận facebook