Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Kết Cục
Tiêu Trường Ninh đã đau đứt quãng cả ngày, lúc này đêm dài, từng cơn đau càng thêm rõ ràng, đau đến mức nàng đầy mồ hôi, còn chưa chính thức bắt đầu sinh sản sắc mặt đã tái nhợt.
Việt Dao ở bên trong bồi nàng, nhìn đầu tóc bên thái dương nàng đều bị mồ hôi làm ướt không khỏi sốt ruộc nói: "Đau thành như vậy rồi sao còn chưa sinh?"
Tiêu Trường ninh chịu đựng cơn đau điều chỉnh hô hấp, miễn cưỡng cười: "Sinh đứa nhỏ chính là bổn cung, sao tỷ ngược lại còn khẩn trương hơn bổn cung vậy?"
Việt Dao cười lau mồ hôi cho nàng, cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng cổ vũ: "Điện hạ đừng sợ, chờ lát nữa uống chén canh gà, ăn no mới có sức lực dùng sức, trước giờ Tý đảm bảo mẫu tử bình an."
"Nói không chừng chính là con gái." Lại một trận đau đớn đánh úp tới, Tiêu Trường Ninh cắn chặt môi, bàn tay đặt trên bụng thở phì phò: "Thẩm Huyền đâu?"
Việt Dao xốc mành sa lên liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng Thẩm Huyền ẩn ẩn chiếu lên cánh cửa, liền nói: "Ở bên ngoài nói chuyện cùng nữ y của Thái Y Viện, cần thần đi gọi hắn vào không?"
Tiêu Trường Ninh suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần.... Á!"
Lại một trận đau nhức, đau đến năm ngón tay nàng đều nắm chặt lại.
Ngoài phòng, nữ y lớn tuổi kinh nghiệm phong phú đang báo cáo tình hình thân thể của Tiêu Trường Ninh cho Thẩm Huyền: "Khung xương của Trường Ninh trưởng công chúa hơi nhỏ, thân hình gầy yếu, lúc sinh con sẽ gian nan hơn phụ nhân to lớn mông béo một chút."
Mày Thẩm Huyền nhăn lại thành chữ xuyên 川, trầm giọng nói: "Từ trước đến nay nàng ăn uống không tốt, mấy tháng nay đều dỗ nàng ăn nhiều chút cũng không thấy mập lên."
"Thẩm Đề đốc yên tâm, không phải ăn nhiều mập lên là nhất định dễ dàng sinh sản, nếu thai nhi quá lớn ngược lại sẽ gặp nguy hiểm hơn." Nữ y cung kính nói: "Cũng may vị trí thai của trưởng công chúa rất đúng, nhất định sẽ mẫu tử bình an."
"Còn bao lâu mới có thể sinh được?"
"Cái này vốn phải xem tình huống thân thể của trưởng công chúa, thần mới vừa nhìn thử đã mở được bảy ngón tay, hiện tại hẳn là có thể chuẩn bị sinh."
Sắc mặt Thẩm Huyền căng thẳng, đôi mắt sắc bén sâu thẩm nhìn chằm chằm nữ y gằn từng chữ: "Ngươi nghe đây, bất cứ giá nào bản đốc cũng muốn nàng phải bình an."
Nữ y run lên, vội cúi đầu uốn gối nói: "Vâng, vâng!"
Nữ y chỉnh đốn hòm thuốc rồi bước vào phòng, Đông Tuệ cùng A Chu cũng vén tay áo đi vào hỗ trợ. Thẩm Huyền một mình đứng ngoài cửa trong chốc lát sau đó sửa sang lại thần sắc rồi nhấc chân bước vào phòng trong.
Nữ y đang chuẩn bị thấy hắn tiến vào liền hoảng sợ, theo bản năng muốn ngăn trở lại bị Việt Dao đứng một bên duỗi tay đè vai nàng lại, nhìn nàng lắc đầu.
Thẩm Huyền không cho rằng thê tử của mình sinh sản là một việc đen đủi, hắn bình tĩnh tự nhiên mà xốc mành sa lên, đi đến phòng trong có chậu nước ấm, kéo cùng băng gạt, tìm vị trí bên người Tiêu Trường Ninh rồi ngồi xuống, giữ chặt tay nàng đặt giữa trán mình, giọng nói mang theo đau lòng không thể nào che giấu: "Còn tốt không?".
"Có chút khẩn trương". Tầm mắt Tiêu Trường Ninh dừng lại trên túi ngân châm trong tay nữ y, lại nhìn lướt qua kéo cùng đao nhỏ bày biện chói lọi trên bàn, nàng hít một hơi nói: "Còn rất đau, không biết lúc sinh có đau hơn hay không."
"Sẽ rất thuận lợi, có ta ở đây." Thẩm Huyền giống tôn sát thần ngồi ở kia, xác thật có hiệu quả trừ tà.
Lời này rất làm người an tâm, Tiêu Trường Ninh cảm giác đau nhức cũng giảm đi không ít, trong lòng ấm áp, cười nói:" Vậy chàng phải luôn bồi ta".
"Ừ, sẽ luôn bồi." Thẩm Huyền nhận lấy chén canh gà từ trong tay A Chu, lại thổi canh bớt nóng chút, giương mắt nói: " Uống canh chút?"
Tiêu Trường Ninh lắc đầu:" Đau, uống không nổi."
"Nhất định phải uống điện hạ, uống rồi mới có thể lực sinh đưa nhỏ." Nữ y một bên dặn dò, lại xốc chăn lên nhìn nàng nói: " Điện hạ nâng chân cao lên, mở ra chút, nô tỳ xem thay người."
Tiểu Trường Ninh làm theo, Thẩm Huyền đưa cái thìa đến miệng nàng dỗ dành:" Há miệng, ta đút nàng."
Tiêu Trường Ninh uống một ngụm, Thẩm Huyền liền cúi người hôn một cái trên trán nàng cổ vũ.
Một lát, nữ y chui ra từ trong chăn, cười nói:" Cửa tử cung không sai biệt lắm đã mở ra, có thể sinh."
Tiêu Trường Ninh miễn cưỡng uống hai ngụm nước canh, sau đó liền đau đến không thể ăn vô được nữa, nắm chặt tay Thẩm Huyền: "Không được! Chịu không nổi!"
Sắc mặt nàng tái nhợt, thái dương ướt mồ hôi, trong mắt đã đau đến ra nước mắt.
Thẩm Huyền đành buông chén canh đứng dậy ôm nàng vào ngực, hôn lên trán nàng trấn an: "Tiền sản ta sẽ thay nàng mở ra sản đạo, sẽ không có việc gì."
*Tiền sản: thời kỳ trước khi sinh.
*Sản đạo: đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài.
Quá trình mở sản đạo có chút thẹn thùng, trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Trường Ninh nhịn không được nổi lên một tầng đỏ ửng, nhưng rất nhanh nàng liền đau đến không rảnh lo cảm thấy thẹn thùng. Ngay từ đầu vẫn luôn cắn răng nhỏ giọng hừ hừ, đến cuối cùng đã đau đến gân xanh nhô lên, chỉ muốn nhanh sinh hạ đứa nhỏ trong bụng ra ngoài.
"Trưởng công chúa điện hạ điều chỉnh hô hấp, tốt! Dùng sức!" Tay nữ y đầy máu, không nhịn được cổ vũ nàng.
Tiêu Trường Ninh kỳ thật đã nghe không rõ nữ y đang nói cái gì, cả người ướt mồ hôi giống như mới được vớt ra từ trong nước, làn da trần trụi bên ngoài đã chuyển qua màu trắng không hề có chút máu, trong lúc mông lung nàng tựa hồ nghe thấy có người nói: "Hoàng thượng tới...."
Lại nghe thấy Thẩm Huyền phân phó: "Để hắn chờ bên ngoài, đừng để Trường Ninh phân tâm."
Rồi sau đó cái gì nàng cũng không nghe rõ nữa, đau đớn lâu dài cùng thoát lực khiến cho tầm mắt nàng dần mông lung, trong mắt tràn đầy nước mắt cùng mồ hôi thấm vào, nàng suy yếu nói: "Đứa nhỏ vẫn luôn không ra.... Thẩm Huyền, ta đau."
"Kiên trì một chút, ngoan." Thẩm Huyền dùng bàn tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, xoay người lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nói rất nhanh sao? Sao giờ đã qua giờ Tý rồi mà còn chưa sinh ra!"
Ánh mắt hắn thật sự quá đáng sợ, đôi tay đầy máu tươi của nữ y run rẩy, hốt hoảng quỳ xuống: "Đã nhanh, thật sự rất nhanh! Nhưng trưởng công chúa nên tiếp tục dùng sức, đứa nhỏ không thể kẹt ở sản đạo quá lâu!"
Việt Dao một bên khẩn trương mà run rẩy cả chân, khuyên Thẩm Huyền: "Ai, ngươi đừng dọa nàng." Rồi lại cúi người nhìn Tiêu Trường Ninh: "Điện hạ, người nghe thấy không? Rất nhanh thôi, chỉ cần người dừng lực chút, chúng ta có thể nhìn thấy đỉnh đầu đứa nhỏ!"
Chóp mũi Thẩm Huyền cũng đổ mồ hôi, mu bàn tay bị Tiêu Trường Ninh nắm chặt đến đỏ lên, ôn nhu trấn an nàng: "Lại kiên trì thêm chút Trường Ninh, chỉ một chút. Đến, hít sâu, dùng sức!"
Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ gặp qua ánh mắt Thẩm Huyền như thế, yếu ớt, đau lòng, giống như ngay sau đó sẽ rơi lệ. Nàng miễn cưỡng thu hồi thần trí tan rã, cắn cánh môi đến chảy máu, phối hợp với động tĩnh trong bụng dùng hết sức lực toàn thân....
Giờ Sửu, gà gáy canh bốn, phòng trong Đông Xưởng rốt cuộc truyền đến một tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Khoảnh khắc nghe được tiếng khóc của trẻ con rất nhiều thái giám cầu nguyện ở ngoài cửa đều hoan hô lên, thật giống như đứa nhỏ là do bọn họ sinh ra! Tiêu Hoàn một đêm không ngủ chờ trong sảnh, thẳng đến khi Đông Tuệ vội vàng tới báo, vui vẻ nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, trưởng công chúa sinh hạ một thiên kim, ngài làm cữu cữu rồi!"
Tiêu Hoàn đột nhiên đứng dậy, sửng sốt trong chốc lát rồi lại mờ mịt ngồi lại trên ghế, lẩm bẩm:
"Trẫm, trẫm...."
Một lát sau hắn rốt cuộc cũng hồi thần, thở phào một hơi cười nói: "Tốt, tốt! Trẫm sắp làm cữu cữu!"
Trong phòng, nữ y cùng thị tỳ đang lau thân mình cho đứa trẻ, Thẩm Huyền cũng không nhìn nữ nhi một cái mà chỉ gắt gao nắm chặt bàn tay rũ xuống của Tiêu Trường Ninh, chạm trán cùng nàng, hôn lên gương mặt nàng. Giờ phút này, Thẩm Đề đốc luôn trầm ổn uy nghiêm giọng nói lại hơi run rẩy, hít thật sâu nói: "Vất vả rồi, Trường Ninh."
Tiêu Trường Ninh không có biện pháp đáp lại hắn, nàng đã mệt đến mức ngay cả một đầu ngón tay cũng không nâng dậy được, khoảng khắc trong bụng không còn cái đó đầu óc nàng ầm ầm vang lên, muốn ngất.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, máu tươi nhiễm đỏ cả chậu nước, Thẩm Huyền chợt giơ tay đè trên mi mắt, dùng bàn tay chặn đôi mắt lại.
Tiêu Trường Ninh suy yếu mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống dưới tay hắn.
Tiêu Trường Ninh ngẩn ra, trái tim phảng phất như bị ai đó hung hăng nhéo, đau đến hoảng, so với khi sinh đứa nhỏ còn muốn đau hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thẩm Huyền rơi lệ, không tiếng động và lặng lẽ, chỉ có một hàng nước mắt chảy qua cằm.
"Thẩm...." Nàng bất an há miệng thở dốc, muốn an ủi, muốn mỉm cười, muốn nói cho hắn biết không có việc gì nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
Việt Dao ôm đứa trẻ đã rửa sạch lại cho Thẩm Huyền cùng Tiêu Trường Ninh xem, hưng phấn nói: "Là một thiên kim, xinh đẹp giống như điện hạ!"
Thẩm Huyền không rảnh bận tâm nữ nhi vẫn ôm Tiêu Trường Ninh như cũ, chóp mũi chôn trên cần cổ ướt mồ hôi của nàng thấp giọng: "Trường Ninh nhất định rất đau."
Chỉ một lời này Tiêu Trường Ninh liền cảm thấy bản thân chịu đau lớn hơn cũng được. Khóe miệng nàng giật giật, cuối cùng vẫn không chịu nổi cả người mệt mỏi, đôi mắt nhắm lại nặng nề ngủ.
Thẳng đến khi Tiêu Trường Ninh lau thân mình, đợi nàng ngủ say Thẩm Huyền lúc này mới nhận lấy nữ nhi trong lòng Việt Dao, tập trung nhìn đứa nhỏ nhăn nhúm còn chưa mở khuôn mặt nhỏ trong tả lót, vẻ mặt là ôn nhu chưa bao giờ có.
Hắn ôm nữ nhi đẩy cửa ra ngoài, phân phó Lâm Hoan cùng Phương Vô Kính: "Thắp đèn."
Đèn lồng đỏ bừng rất nhanh được thắp lên chiếu sáng Đông Xưởng giống như ban ngày. Thẩm Huyền một thân võ bào, một tay ôm ấp đứa trẻ đạp ngọn đèn dầu đầy đất mà đi, giống như ôm ấp một thế giới mới tinh, khí thế uy nghiêm.
Mà ở tiền đình, toàn bộ thái giám Đông Xưởng cùng Dịch trường đã chờ ở chỗ này.
Thẩm Huyền đi đến trước đám người đứng thẳng rồi sau đó giơ đứa nhỏ trong tã lót lên cao, giống như hướng toàn thế giới thông báo một sinh mệnh mới đã đến, toàn bộ thái giám trong viện đều ấn đao quỳ lạy, hết sức thần phục.
Ngọn đèn dầu chiếu lên mặt Thẩm Huyền tựa như muôn vàn tinh tú hội tụ. Hắn dùng cánh tay nâng đứa trẻ lên, cao giọng: "Ngô thê Trường Ninh, sinh hạ ái nữ!"
Thái giám trong đình đều kêu lên chúc mừng: "Chúc mừng Đề đốc, trưởng công chúa điện hạ, sinh hạ thiên kim!"
Hoan hô liên tiếp ba lần thẳng đến khi Tiêu Hoàn trong sảnh cũng nghe thấy động tĩnh đi tới.
Tiêu Hoàn nhìn kỹ đứa nhỏ nhăn nhúm trong lòng ngực Thẩm Huyền, theo bản năng duỗi tay muốn đụng vào gương mặt nhỏ nhắn đó nhưng bàn tay còn để giữa không trung thì đứa nhỏ lại vươn bàn tay củ sen nhỏ ra nắm lấy ngón trỏ của hắn. Tiêu Hoàn sửng sốt, trong lòng phảng phất như có một chỗ mềm mại nào đó bị xúc động, kích động đến muốn rơi lệ.
Đây là cháu ngoại gái của hắn, đây là huyết mạch Tiêu gia!
"Truyền ý chỉ của trẫm." Tiêu Hoàn hơi mỉm cười, hạ lệnh: "Phong ái nữ của Trường Ninh trưởng công chúa làm Vĩnh Nhạc quận chúa, từ nay về sau cùng ngồi cùng ăn với con cái của trẫm!"
Quý nữ hoàng gia rất ít khi vừa sinh ra liền được thiên tử sắc phong, có thể thấy được địa vị của tiểu quận chúa này trong lòng thiên tử, lại sinh ra trong Đông Xưởng nhân tài xuất hiện lớp lớp, có Bắc Trấn phủ tư Sử phủ là dì cả, nói là chúng tinh phủng nguyệt cũng không khoa trương chút nào.
Nhưng mà nữ nhi mới sinh ra mấy ngày, Tiêu Trường Ninh lại vô cùng buồn rầu.
"Chàng nói xem, đứa nhỏ của chúng ta đến tột cùng là họ Thẩm hay là họ Chu?" Tiêu Trường Ninh còn nhớ họ gốc của Thẩm Huyền, ôm đứa nhỏ ngồi trên giường cho uống sữa, nhăn mày nói: "Nếu không, theo họ Tiêu của ta thì sao?"
Thẩm Huyền cười, duỗi tay ôm đứa nhỏ ăn uống no đủ qua, lại thay Tiêu Trường Ninh khép lại quần áo: "Họ Thẩm, còn tên do nàng đặt."
Tiêu Trường Ninh không muốn giao đứa nhỏ của mình cho vú em nuôi nấng, cũng may sữa của nàng còn tính là đầy đủ, chỉ là bị đứa nhỏ mút đến phát đau liền xoa ngực cười nói: "Tên ta suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn luôn không thể quyết định, đợi lát nữa cho chàng xem, chúng ta cùng thương nghị."
Nghĩ đến cái gì, nàng lại cười nhẹ: "Kỳ thật Hoàn nhi ban phong hào cho nó cũng khá tốt, Vĩnh Nhạc, vĩnh viễn an bình vui sướng."
Thẩm Huyền duỗi tay xoa cái miệng nhỏ mang theo vết sữa của nữ nhi, lại cúi đầu hôn một cái lên môi Tiêu Trường Ninh: "Không vội, từ từ tới."
Tiêu Trường Ninh buồn cười đón ý nói hùa hắn, thẳng đến khi đánh thức nữ nhi ngủ say trong tã lót mới bỏ qua.
Tiêu Trường Ninh một lần nữa dỗ nữ nhi đi vào giấc ngủ, sau đó mới mệt mỏi thở dài: "Sinh đứa nhỏ vốn gian nan, cho nó uống sữa càng khó."
"Vậy không sinh nữa, có một nữ nhi là được." Thẩm Huyền đặt đứa nhỏ vào trong nôi ngủ yên, sau đó mới một lần nữa trở lại trên giường ôm chặt Tiêu Trường Ninh nói nhỏ bên tai nàng: "Đau như vậy, ta không nỡ để nàng lại chịu lần thứ hai."
Tiêu Trường Ninh mắng hắn "đồ ngốc", trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Hai người đang không đứng đắn thì giọng nói của Phương Vô Kính vang lên ngoài cửa, mang theo chút ít ngưng trọng: "Đề đốc, đã bắt được Tô Tề, có cần lập tức thẩm vấn?"
Tiêu Trường Ninh sửng sốt, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ "Tô Tề" là ai. Nàng hỏi Thẩm Huyền: "Cái người lấy cung hối lộ người của chàng?"
Thẩm Huyền gật đầu, ôn nhu trên khuôn mặt dần biến thành bình tĩnh. Hắn vuốt ve gương mặt Tiêu Trường Ninh, nói xin lỗi: "Chờ ta trong chốc lát."
Tiêu Trường Ninh từ trước đến nay đều không can thiệp vào công vụ của hắn, liền rộng rãi nói: "Chàng đi đi, ta ngủ tiếp một lát."
Thẩm Huyền hôn một cái trên trán nàng, sau đó mới trầm mặc bước ra cửa.
Tô Tề quả nhiên bị nhốt bên trong lao ngục của Đông Xưởng, Thẩm Huyền cách một hàng rào sắt u ám nhìn kỹ hắn, chỉ thấy hắn mặc gấm vóc lụa y sạch sẽ, thân hình trẻ tuổi yên tĩnh, là bộ dạng phú quý của công tử thế gia.
Nhìn thấy Thẩm Huyền đến, Tô Tề đứng trong bóng tối đứng thẳng bất động hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nện bước đi tới Thẩm Huyền.
Thẩm Huyền nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi đưa cho bản đốc cây cung hoa văn phức tạp chỉ duy nhất Chu gia Thanh Châu có, ngươi đến tột cùng là từ đâu đến?"
Phương Vô Kính một bên đe dọa: "Nói! Nếu không giết chết ngươi!"
Tô Tề tựa hồ bị dọa, bước chân hơi dừng, hồi lâu mưới tiếp tục nện bước đi, từng bước một đi ra khỏi bóng tối.
Mỗi bước đi của hắn đều phảng phất như ngàn quân dưới chân, bước đi vô cùng gian nan, chờ đến khi bóng tối từ chút rút đi trên người hắn, lộ ra một gương mặt tuổi trẻ tuấn tú, Thẩm Huyền không khỏi hơi giật mình.
Đó là một gương mặt vô cùng xa lạ, xa lạ lại ôn hòa, đầy mặt lại là nước mắt, cứ như vậy mở to một đôi mắt ướt át đỏ bừng, cách hàng rào sắt nhìn Thẩm Huyền.
Đây là một loại ánh mắt phức tạp như thế nào? Thẩm Huyền không hình dung ra.
Hắn chỉ biết khi bản thân nhìn thấy đôi mắt Tô Tề, lồng ngực không rõ ngọn nguồn lại đau đớn giống như bị bóc huyết vảy đi, lộ ra miệng vết thương hắn che giấu sâu bên trong nội tâm, ký ức dĩ vãng phun trào, thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Thật lâu sau, Tô Tề đầy nước mắt nở một nụ cười, đỡ hàng rào nhẹ giọng nói: "Ca...."
Thoáng chốc, con ngươi Thẩm Huyền bỗng nhiên co rụt lại.
......
Tiệc rượu trăm ngày của đứa nhỏ, vừa vặn cũng là ngày Việt Dao cùng Ôn Lăng Âm thành hôn, song hỷ lâm môn. Nhưng mà, hai người kia cũng gập ghềnh rất lâu nhưng cuối cùng vẫn là tu thành chính quả, Tiêu Trường Ninh cũng rất vui vẻ vì bọn họ, tuy rằng bởi vì nữ nhi nên không thể tự mình dự tiệc tưới nhưng lại đưa tới một phần hậu lễ cực lớn, để chúc phúc.
Ba năm sau, Tiêu Trường Ninh lại lần nữa mang thai.
Khi đó Vĩnh Nhạc quận chúa đã tới tuổi chạy được khắp sân nhỏ, bị Tứ đại Dịch trường của Đông Xưởng sủng hư, không người dám cản hoành hành khắp Đông Xưởng, ngay cả đồ ăn của Lâm Hoan thúc thúc cũng dám cướp. Tiêu Trường Ninh ngồi trong viện, nhìn nữ nhi cưỡi trên cổ Ngô Hữu Phúc như cưỡi ngựa không khỏi cảm thấy vui vẻ, nàng duỗi tay kéo tay áo Thẩm Huyền hỏi: "Đứa nhỏ sắp có đệ đệ hoặc muội muội, sao người không vui nhất lại là chàng?"
Thẩm Huyền hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: "Đều không phải là không vui mà chỉ là không nỡ để nàng chịu khổ. Lúc nàng sinh Vĩnh Nhạc quá làm người đau tim."
"Loại chuyện như này trước lạ sau quen, lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Tiêu Trường Ninh nói một ít lời nói bản thân không để trong lòng: "Huống chi Vĩnh Nhạc là nữ nhi, tương lai không thiếu người sủng ái nàng, có thể học hai chiêu phòng thân thì được, một thân bản lĩnh kia của chàng vẫn là phải có nam tử tới kế thừa."
Nàng híp mắt cười, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc: "Có người bồi, ta không khổ, rất tốt."
Cùng năm, kinh thành còn xảy ra hai chuyện lớn.
Thứ nhất, Việt Dao thành hôn ba năm lại trước Tiêu Trường Ninh một bước sinh hạ Lân nhi; Thứ hai, thiên tử trẻ tuổi cẩn trọng phê duyệt quốc sự trong cung xin nghỉ một tháng, đặc biệt tới chỗ Tiêu Trường Ninh nói lời tạm biệt.
Nghe nói Tiêu Hoàn muốn xuất cung du lịch một tháng, Tiêu Trường Ninh đã hoài thai ba tháng hiếu kỳ nói: "Sao lại muốn xuất cung vào lúc này? Chẳng lẽ nhóm thần tử bức đệ lập phi?""
Thiên tử mười tám tuổi thân hình cao lớn, cười ôn nhu: "Thời gian ba năm đã đủ, có một số việc nhất định phải đi chấm dứt."
Hắn nhắc tới ba năm, Tiêu Trường Ninh liền nhớ tới Hoàng hậu bị đồn đãi tu hành cầu phúc trong chùa, không khỏi cười nói: "Cũng tốt."
Dáng vẻ hắn rộng rãi, ngôn ngữ tiêu sái, đã không còn nơm nớp lo sợ bộ dáng đa nghi đêm không thể ngủ lúc trước, rất có phong phạm đế vương.
"Cữu cữu, cữu cữu!" Vĩnh Nhạc quận chúa trên cổ Ngô Hữu Phúc cười khanh khách, trong tay còn múa may hồ lô đường thuận tay lấy từ chỗ Lâm Hoan, nhìn Tiêu Hoàn thanh thúy nói: "Cưỡi ngựa!"
Tiêu Hoàn đi qua ôm lấy nàng, dễ như trở bàn tay đặt tiểu cô nương ngồi qua đỉnh đầu, làm nàng cười ha ha không ngừng.
Dưới hành lang, Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền an tĩnh trao nhau một cái hôn, tay nắm chặt nhau, đều hơi mỉm cười.
"Ta yêu chàng, Thẩm Huyền."
"Ừ."
"Ừ cái gì mà ừ?"
"Ừ chính là...." Thẩm Huyền ôm nàng vào trong ngực, gương mặt thâm thúy, trầm giọng nói: "Ta càng yêu ngươi hơn, Trường Ninh."
_TOÀN VĂN HOÀN_
Việt Dao ở bên trong bồi nàng, nhìn đầu tóc bên thái dương nàng đều bị mồ hôi làm ướt không khỏi sốt ruộc nói: "Đau thành như vậy rồi sao còn chưa sinh?"
Tiêu Trường ninh chịu đựng cơn đau điều chỉnh hô hấp, miễn cưỡng cười: "Sinh đứa nhỏ chính là bổn cung, sao tỷ ngược lại còn khẩn trương hơn bổn cung vậy?"
Việt Dao cười lau mồ hôi cho nàng, cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng cổ vũ: "Điện hạ đừng sợ, chờ lát nữa uống chén canh gà, ăn no mới có sức lực dùng sức, trước giờ Tý đảm bảo mẫu tử bình an."
"Nói không chừng chính là con gái." Lại một trận đau đớn đánh úp tới, Tiêu Trường Ninh cắn chặt môi, bàn tay đặt trên bụng thở phì phò: "Thẩm Huyền đâu?"
Việt Dao xốc mành sa lên liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng Thẩm Huyền ẩn ẩn chiếu lên cánh cửa, liền nói: "Ở bên ngoài nói chuyện cùng nữ y của Thái Y Viện, cần thần đi gọi hắn vào không?"
Tiêu Trường Ninh suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần.... Á!"
Lại một trận đau nhức, đau đến năm ngón tay nàng đều nắm chặt lại.
Ngoài phòng, nữ y lớn tuổi kinh nghiệm phong phú đang báo cáo tình hình thân thể của Tiêu Trường Ninh cho Thẩm Huyền: "Khung xương của Trường Ninh trưởng công chúa hơi nhỏ, thân hình gầy yếu, lúc sinh con sẽ gian nan hơn phụ nhân to lớn mông béo một chút."
Mày Thẩm Huyền nhăn lại thành chữ xuyên 川, trầm giọng nói: "Từ trước đến nay nàng ăn uống không tốt, mấy tháng nay đều dỗ nàng ăn nhiều chút cũng không thấy mập lên."
"Thẩm Đề đốc yên tâm, không phải ăn nhiều mập lên là nhất định dễ dàng sinh sản, nếu thai nhi quá lớn ngược lại sẽ gặp nguy hiểm hơn." Nữ y cung kính nói: "Cũng may vị trí thai của trưởng công chúa rất đúng, nhất định sẽ mẫu tử bình an."
"Còn bao lâu mới có thể sinh được?"
"Cái này vốn phải xem tình huống thân thể của trưởng công chúa, thần mới vừa nhìn thử đã mở được bảy ngón tay, hiện tại hẳn là có thể chuẩn bị sinh."
Sắc mặt Thẩm Huyền căng thẳng, đôi mắt sắc bén sâu thẩm nhìn chằm chằm nữ y gằn từng chữ: "Ngươi nghe đây, bất cứ giá nào bản đốc cũng muốn nàng phải bình an."
Nữ y run lên, vội cúi đầu uốn gối nói: "Vâng, vâng!"
Nữ y chỉnh đốn hòm thuốc rồi bước vào phòng, Đông Tuệ cùng A Chu cũng vén tay áo đi vào hỗ trợ. Thẩm Huyền một mình đứng ngoài cửa trong chốc lát sau đó sửa sang lại thần sắc rồi nhấc chân bước vào phòng trong.
Nữ y đang chuẩn bị thấy hắn tiến vào liền hoảng sợ, theo bản năng muốn ngăn trở lại bị Việt Dao đứng một bên duỗi tay đè vai nàng lại, nhìn nàng lắc đầu.
Thẩm Huyền không cho rằng thê tử của mình sinh sản là một việc đen đủi, hắn bình tĩnh tự nhiên mà xốc mành sa lên, đi đến phòng trong có chậu nước ấm, kéo cùng băng gạt, tìm vị trí bên người Tiêu Trường Ninh rồi ngồi xuống, giữ chặt tay nàng đặt giữa trán mình, giọng nói mang theo đau lòng không thể nào che giấu: "Còn tốt không?".
"Có chút khẩn trương". Tầm mắt Tiêu Trường Ninh dừng lại trên túi ngân châm trong tay nữ y, lại nhìn lướt qua kéo cùng đao nhỏ bày biện chói lọi trên bàn, nàng hít một hơi nói: "Còn rất đau, không biết lúc sinh có đau hơn hay không."
"Sẽ rất thuận lợi, có ta ở đây." Thẩm Huyền giống tôn sát thần ngồi ở kia, xác thật có hiệu quả trừ tà.
Lời này rất làm người an tâm, Tiêu Trường Ninh cảm giác đau nhức cũng giảm đi không ít, trong lòng ấm áp, cười nói:" Vậy chàng phải luôn bồi ta".
"Ừ, sẽ luôn bồi." Thẩm Huyền nhận lấy chén canh gà từ trong tay A Chu, lại thổi canh bớt nóng chút, giương mắt nói: " Uống canh chút?"
Tiêu Trường Ninh lắc đầu:" Đau, uống không nổi."
"Nhất định phải uống điện hạ, uống rồi mới có thể lực sinh đưa nhỏ." Nữ y một bên dặn dò, lại xốc chăn lên nhìn nàng nói: " Điện hạ nâng chân cao lên, mở ra chút, nô tỳ xem thay người."
Tiểu Trường Ninh làm theo, Thẩm Huyền đưa cái thìa đến miệng nàng dỗ dành:" Há miệng, ta đút nàng."
Tiêu Trường Ninh uống một ngụm, Thẩm Huyền liền cúi người hôn một cái trên trán nàng cổ vũ.
Một lát, nữ y chui ra từ trong chăn, cười nói:" Cửa tử cung không sai biệt lắm đã mở ra, có thể sinh."
Tiêu Trường Ninh miễn cưỡng uống hai ngụm nước canh, sau đó liền đau đến không thể ăn vô được nữa, nắm chặt tay Thẩm Huyền: "Không được! Chịu không nổi!"
Sắc mặt nàng tái nhợt, thái dương ướt mồ hôi, trong mắt đã đau đến ra nước mắt.
Thẩm Huyền đành buông chén canh đứng dậy ôm nàng vào ngực, hôn lên trán nàng trấn an: "Tiền sản ta sẽ thay nàng mở ra sản đạo, sẽ không có việc gì."
*Tiền sản: thời kỳ trước khi sinh.
*Sản đạo: đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài.
Quá trình mở sản đạo có chút thẹn thùng, trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Trường Ninh nhịn không được nổi lên một tầng đỏ ửng, nhưng rất nhanh nàng liền đau đến không rảnh lo cảm thấy thẹn thùng. Ngay từ đầu vẫn luôn cắn răng nhỏ giọng hừ hừ, đến cuối cùng đã đau đến gân xanh nhô lên, chỉ muốn nhanh sinh hạ đứa nhỏ trong bụng ra ngoài.
"Trưởng công chúa điện hạ điều chỉnh hô hấp, tốt! Dùng sức!" Tay nữ y đầy máu, không nhịn được cổ vũ nàng.
Tiêu Trường Ninh kỳ thật đã nghe không rõ nữ y đang nói cái gì, cả người ướt mồ hôi giống như mới được vớt ra từ trong nước, làn da trần trụi bên ngoài đã chuyển qua màu trắng không hề có chút máu, trong lúc mông lung nàng tựa hồ nghe thấy có người nói: "Hoàng thượng tới...."
Lại nghe thấy Thẩm Huyền phân phó: "Để hắn chờ bên ngoài, đừng để Trường Ninh phân tâm."
Rồi sau đó cái gì nàng cũng không nghe rõ nữa, đau đớn lâu dài cùng thoát lực khiến cho tầm mắt nàng dần mông lung, trong mắt tràn đầy nước mắt cùng mồ hôi thấm vào, nàng suy yếu nói: "Đứa nhỏ vẫn luôn không ra.... Thẩm Huyền, ta đau."
"Kiên trì một chút, ngoan." Thẩm Huyền dùng bàn tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, xoay người lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nói rất nhanh sao? Sao giờ đã qua giờ Tý rồi mà còn chưa sinh ra!"
Ánh mắt hắn thật sự quá đáng sợ, đôi tay đầy máu tươi của nữ y run rẩy, hốt hoảng quỳ xuống: "Đã nhanh, thật sự rất nhanh! Nhưng trưởng công chúa nên tiếp tục dùng sức, đứa nhỏ không thể kẹt ở sản đạo quá lâu!"
Việt Dao một bên khẩn trương mà run rẩy cả chân, khuyên Thẩm Huyền: "Ai, ngươi đừng dọa nàng." Rồi lại cúi người nhìn Tiêu Trường Ninh: "Điện hạ, người nghe thấy không? Rất nhanh thôi, chỉ cần người dừng lực chút, chúng ta có thể nhìn thấy đỉnh đầu đứa nhỏ!"
Chóp mũi Thẩm Huyền cũng đổ mồ hôi, mu bàn tay bị Tiêu Trường Ninh nắm chặt đến đỏ lên, ôn nhu trấn an nàng: "Lại kiên trì thêm chút Trường Ninh, chỉ một chút. Đến, hít sâu, dùng sức!"
Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ gặp qua ánh mắt Thẩm Huyền như thế, yếu ớt, đau lòng, giống như ngay sau đó sẽ rơi lệ. Nàng miễn cưỡng thu hồi thần trí tan rã, cắn cánh môi đến chảy máu, phối hợp với động tĩnh trong bụng dùng hết sức lực toàn thân....
Giờ Sửu, gà gáy canh bốn, phòng trong Đông Xưởng rốt cuộc truyền đến một tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Khoảnh khắc nghe được tiếng khóc của trẻ con rất nhiều thái giám cầu nguyện ở ngoài cửa đều hoan hô lên, thật giống như đứa nhỏ là do bọn họ sinh ra! Tiêu Hoàn một đêm không ngủ chờ trong sảnh, thẳng đến khi Đông Tuệ vội vàng tới báo, vui vẻ nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, trưởng công chúa sinh hạ một thiên kim, ngài làm cữu cữu rồi!"
Tiêu Hoàn đột nhiên đứng dậy, sửng sốt trong chốc lát rồi lại mờ mịt ngồi lại trên ghế, lẩm bẩm:
"Trẫm, trẫm...."
Một lát sau hắn rốt cuộc cũng hồi thần, thở phào một hơi cười nói: "Tốt, tốt! Trẫm sắp làm cữu cữu!"
Trong phòng, nữ y cùng thị tỳ đang lau thân mình cho đứa trẻ, Thẩm Huyền cũng không nhìn nữ nhi một cái mà chỉ gắt gao nắm chặt bàn tay rũ xuống của Tiêu Trường Ninh, chạm trán cùng nàng, hôn lên gương mặt nàng. Giờ phút này, Thẩm Đề đốc luôn trầm ổn uy nghiêm giọng nói lại hơi run rẩy, hít thật sâu nói: "Vất vả rồi, Trường Ninh."
Tiêu Trường Ninh không có biện pháp đáp lại hắn, nàng đã mệt đến mức ngay cả một đầu ngón tay cũng không nâng dậy được, khoảng khắc trong bụng không còn cái đó đầu óc nàng ầm ầm vang lên, muốn ngất.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, máu tươi nhiễm đỏ cả chậu nước, Thẩm Huyền chợt giơ tay đè trên mi mắt, dùng bàn tay chặn đôi mắt lại.
Tiêu Trường Ninh suy yếu mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống dưới tay hắn.
Tiêu Trường Ninh ngẩn ra, trái tim phảng phất như bị ai đó hung hăng nhéo, đau đến hoảng, so với khi sinh đứa nhỏ còn muốn đau hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thẩm Huyền rơi lệ, không tiếng động và lặng lẽ, chỉ có một hàng nước mắt chảy qua cằm.
"Thẩm...." Nàng bất an há miệng thở dốc, muốn an ủi, muốn mỉm cười, muốn nói cho hắn biết không có việc gì nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
Việt Dao ôm đứa trẻ đã rửa sạch lại cho Thẩm Huyền cùng Tiêu Trường Ninh xem, hưng phấn nói: "Là một thiên kim, xinh đẹp giống như điện hạ!"
Thẩm Huyền không rảnh bận tâm nữ nhi vẫn ôm Tiêu Trường Ninh như cũ, chóp mũi chôn trên cần cổ ướt mồ hôi của nàng thấp giọng: "Trường Ninh nhất định rất đau."
Chỉ một lời này Tiêu Trường Ninh liền cảm thấy bản thân chịu đau lớn hơn cũng được. Khóe miệng nàng giật giật, cuối cùng vẫn không chịu nổi cả người mệt mỏi, đôi mắt nhắm lại nặng nề ngủ.
Thẳng đến khi Tiêu Trường Ninh lau thân mình, đợi nàng ngủ say Thẩm Huyền lúc này mới nhận lấy nữ nhi trong lòng Việt Dao, tập trung nhìn đứa nhỏ nhăn nhúm còn chưa mở khuôn mặt nhỏ trong tả lót, vẻ mặt là ôn nhu chưa bao giờ có.
Hắn ôm nữ nhi đẩy cửa ra ngoài, phân phó Lâm Hoan cùng Phương Vô Kính: "Thắp đèn."
Đèn lồng đỏ bừng rất nhanh được thắp lên chiếu sáng Đông Xưởng giống như ban ngày. Thẩm Huyền một thân võ bào, một tay ôm ấp đứa trẻ đạp ngọn đèn dầu đầy đất mà đi, giống như ôm ấp một thế giới mới tinh, khí thế uy nghiêm.
Mà ở tiền đình, toàn bộ thái giám Đông Xưởng cùng Dịch trường đã chờ ở chỗ này.
Thẩm Huyền đi đến trước đám người đứng thẳng rồi sau đó giơ đứa nhỏ trong tã lót lên cao, giống như hướng toàn thế giới thông báo một sinh mệnh mới đã đến, toàn bộ thái giám trong viện đều ấn đao quỳ lạy, hết sức thần phục.
Ngọn đèn dầu chiếu lên mặt Thẩm Huyền tựa như muôn vàn tinh tú hội tụ. Hắn dùng cánh tay nâng đứa trẻ lên, cao giọng: "Ngô thê Trường Ninh, sinh hạ ái nữ!"
Thái giám trong đình đều kêu lên chúc mừng: "Chúc mừng Đề đốc, trưởng công chúa điện hạ, sinh hạ thiên kim!"
Hoan hô liên tiếp ba lần thẳng đến khi Tiêu Hoàn trong sảnh cũng nghe thấy động tĩnh đi tới.
Tiêu Hoàn nhìn kỹ đứa nhỏ nhăn nhúm trong lòng ngực Thẩm Huyền, theo bản năng duỗi tay muốn đụng vào gương mặt nhỏ nhắn đó nhưng bàn tay còn để giữa không trung thì đứa nhỏ lại vươn bàn tay củ sen nhỏ ra nắm lấy ngón trỏ của hắn. Tiêu Hoàn sửng sốt, trong lòng phảng phất như có một chỗ mềm mại nào đó bị xúc động, kích động đến muốn rơi lệ.
Đây là cháu ngoại gái của hắn, đây là huyết mạch Tiêu gia!
"Truyền ý chỉ của trẫm." Tiêu Hoàn hơi mỉm cười, hạ lệnh: "Phong ái nữ của Trường Ninh trưởng công chúa làm Vĩnh Nhạc quận chúa, từ nay về sau cùng ngồi cùng ăn với con cái của trẫm!"
Quý nữ hoàng gia rất ít khi vừa sinh ra liền được thiên tử sắc phong, có thể thấy được địa vị của tiểu quận chúa này trong lòng thiên tử, lại sinh ra trong Đông Xưởng nhân tài xuất hiện lớp lớp, có Bắc Trấn phủ tư Sử phủ là dì cả, nói là chúng tinh phủng nguyệt cũng không khoa trương chút nào.
Nhưng mà nữ nhi mới sinh ra mấy ngày, Tiêu Trường Ninh lại vô cùng buồn rầu.
"Chàng nói xem, đứa nhỏ của chúng ta đến tột cùng là họ Thẩm hay là họ Chu?" Tiêu Trường Ninh còn nhớ họ gốc của Thẩm Huyền, ôm đứa nhỏ ngồi trên giường cho uống sữa, nhăn mày nói: "Nếu không, theo họ Tiêu của ta thì sao?"
Thẩm Huyền cười, duỗi tay ôm đứa nhỏ ăn uống no đủ qua, lại thay Tiêu Trường Ninh khép lại quần áo: "Họ Thẩm, còn tên do nàng đặt."
Tiêu Trường Ninh không muốn giao đứa nhỏ của mình cho vú em nuôi nấng, cũng may sữa của nàng còn tính là đầy đủ, chỉ là bị đứa nhỏ mút đến phát đau liền xoa ngực cười nói: "Tên ta suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn luôn không thể quyết định, đợi lát nữa cho chàng xem, chúng ta cùng thương nghị."
Nghĩ đến cái gì, nàng lại cười nhẹ: "Kỳ thật Hoàn nhi ban phong hào cho nó cũng khá tốt, Vĩnh Nhạc, vĩnh viễn an bình vui sướng."
Thẩm Huyền duỗi tay xoa cái miệng nhỏ mang theo vết sữa của nữ nhi, lại cúi đầu hôn một cái lên môi Tiêu Trường Ninh: "Không vội, từ từ tới."
Tiêu Trường Ninh buồn cười đón ý nói hùa hắn, thẳng đến khi đánh thức nữ nhi ngủ say trong tã lót mới bỏ qua.
Tiêu Trường Ninh một lần nữa dỗ nữ nhi đi vào giấc ngủ, sau đó mới mệt mỏi thở dài: "Sinh đứa nhỏ vốn gian nan, cho nó uống sữa càng khó."
"Vậy không sinh nữa, có một nữ nhi là được." Thẩm Huyền đặt đứa nhỏ vào trong nôi ngủ yên, sau đó mới một lần nữa trở lại trên giường ôm chặt Tiêu Trường Ninh nói nhỏ bên tai nàng: "Đau như vậy, ta không nỡ để nàng lại chịu lần thứ hai."
Tiêu Trường Ninh mắng hắn "đồ ngốc", trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Hai người đang không đứng đắn thì giọng nói của Phương Vô Kính vang lên ngoài cửa, mang theo chút ít ngưng trọng: "Đề đốc, đã bắt được Tô Tề, có cần lập tức thẩm vấn?"
Tiêu Trường Ninh sửng sốt, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ "Tô Tề" là ai. Nàng hỏi Thẩm Huyền: "Cái người lấy cung hối lộ người của chàng?"
Thẩm Huyền gật đầu, ôn nhu trên khuôn mặt dần biến thành bình tĩnh. Hắn vuốt ve gương mặt Tiêu Trường Ninh, nói xin lỗi: "Chờ ta trong chốc lát."
Tiêu Trường Ninh từ trước đến nay đều không can thiệp vào công vụ của hắn, liền rộng rãi nói: "Chàng đi đi, ta ngủ tiếp một lát."
Thẩm Huyền hôn một cái trên trán nàng, sau đó mới trầm mặc bước ra cửa.
Tô Tề quả nhiên bị nhốt bên trong lao ngục của Đông Xưởng, Thẩm Huyền cách một hàng rào sắt u ám nhìn kỹ hắn, chỉ thấy hắn mặc gấm vóc lụa y sạch sẽ, thân hình trẻ tuổi yên tĩnh, là bộ dạng phú quý của công tử thế gia.
Nhìn thấy Thẩm Huyền đến, Tô Tề đứng trong bóng tối đứng thẳng bất động hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nện bước đi tới Thẩm Huyền.
Thẩm Huyền nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi đưa cho bản đốc cây cung hoa văn phức tạp chỉ duy nhất Chu gia Thanh Châu có, ngươi đến tột cùng là từ đâu đến?"
Phương Vô Kính một bên đe dọa: "Nói! Nếu không giết chết ngươi!"
Tô Tề tựa hồ bị dọa, bước chân hơi dừng, hồi lâu mưới tiếp tục nện bước đi, từng bước một đi ra khỏi bóng tối.
Mỗi bước đi của hắn đều phảng phất như ngàn quân dưới chân, bước đi vô cùng gian nan, chờ đến khi bóng tối từ chút rút đi trên người hắn, lộ ra một gương mặt tuổi trẻ tuấn tú, Thẩm Huyền không khỏi hơi giật mình.
Đó là một gương mặt vô cùng xa lạ, xa lạ lại ôn hòa, đầy mặt lại là nước mắt, cứ như vậy mở to một đôi mắt ướt át đỏ bừng, cách hàng rào sắt nhìn Thẩm Huyền.
Đây là một loại ánh mắt phức tạp như thế nào? Thẩm Huyền không hình dung ra.
Hắn chỉ biết khi bản thân nhìn thấy đôi mắt Tô Tề, lồng ngực không rõ ngọn nguồn lại đau đớn giống như bị bóc huyết vảy đi, lộ ra miệng vết thương hắn che giấu sâu bên trong nội tâm, ký ức dĩ vãng phun trào, thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Thật lâu sau, Tô Tề đầy nước mắt nở một nụ cười, đỡ hàng rào nhẹ giọng nói: "Ca...."
Thoáng chốc, con ngươi Thẩm Huyền bỗng nhiên co rụt lại.
......
Tiệc rượu trăm ngày của đứa nhỏ, vừa vặn cũng là ngày Việt Dao cùng Ôn Lăng Âm thành hôn, song hỷ lâm môn. Nhưng mà, hai người kia cũng gập ghềnh rất lâu nhưng cuối cùng vẫn là tu thành chính quả, Tiêu Trường Ninh cũng rất vui vẻ vì bọn họ, tuy rằng bởi vì nữ nhi nên không thể tự mình dự tiệc tưới nhưng lại đưa tới một phần hậu lễ cực lớn, để chúc phúc.
Ba năm sau, Tiêu Trường Ninh lại lần nữa mang thai.
Khi đó Vĩnh Nhạc quận chúa đã tới tuổi chạy được khắp sân nhỏ, bị Tứ đại Dịch trường của Đông Xưởng sủng hư, không người dám cản hoành hành khắp Đông Xưởng, ngay cả đồ ăn của Lâm Hoan thúc thúc cũng dám cướp. Tiêu Trường Ninh ngồi trong viện, nhìn nữ nhi cưỡi trên cổ Ngô Hữu Phúc như cưỡi ngựa không khỏi cảm thấy vui vẻ, nàng duỗi tay kéo tay áo Thẩm Huyền hỏi: "Đứa nhỏ sắp có đệ đệ hoặc muội muội, sao người không vui nhất lại là chàng?"
Thẩm Huyền hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: "Đều không phải là không vui mà chỉ là không nỡ để nàng chịu khổ. Lúc nàng sinh Vĩnh Nhạc quá làm người đau tim."
"Loại chuyện như này trước lạ sau quen, lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Tiêu Trường Ninh nói một ít lời nói bản thân không để trong lòng: "Huống chi Vĩnh Nhạc là nữ nhi, tương lai không thiếu người sủng ái nàng, có thể học hai chiêu phòng thân thì được, một thân bản lĩnh kia của chàng vẫn là phải có nam tử tới kế thừa."
Nàng híp mắt cười, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc: "Có người bồi, ta không khổ, rất tốt."
Cùng năm, kinh thành còn xảy ra hai chuyện lớn.
Thứ nhất, Việt Dao thành hôn ba năm lại trước Tiêu Trường Ninh một bước sinh hạ Lân nhi; Thứ hai, thiên tử trẻ tuổi cẩn trọng phê duyệt quốc sự trong cung xin nghỉ một tháng, đặc biệt tới chỗ Tiêu Trường Ninh nói lời tạm biệt.
Nghe nói Tiêu Hoàn muốn xuất cung du lịch một tháng, Tiêu Trường Ninh đã hoài thai ba tháng hiếu kỳ nói: "Sao lại muốn xuất cung vào lúc này? Chẳng lẽ nhóm thần tử bức đệ lập phi?""
Thiên tử mười tám tuổi thân hình cao lớn, cười ôn nhu: "Thời gian ba năm đã đủ, có một số việc nhất định phải đi chấm dứt."
Hắn nhắc tới ba năm, Tiêu Trường Ninh liền nhớ tới Hoàng hậu bị đồn đãi tu hành cầu phúc trong chùa, không khỏi cười nói: "Cũng tốt."
Dáng vẻ hắn rộng rãi, ngôn ngữ tiêu sái, đã không còn nơm nớp lo sợ bộ dáng đa nghi đêm không thể ngủ lúc trước, rất có phong phạm đế vương.
"Cữu cữu, cữu cữu!" Vĩnh Nhạc quận chúa trên cổ Ngô Hữu Phúc cười khanh khách, trong tay còn múa may hồ lô đường thuận tay lấy từ chỗ Lâm Hoan, nhìn Tiêu Hoàn thanh thúy nói: "Cưỡi ngựa!"
Tiêu Hoàn đi qua ôm lấy nàng, dễ như trở bàn tay đặt tiểu cô nương ngồi qua đỉnh đầu, làm nàng cười ha ha không ngừng.
Dưới hành lang, Tiêu Trường Ninh cùng Thẩm Huyền an tĩnh trao nhau một cái hôn, tay nắm chặt nhau, đều hơi mỉm cười.
"Ta yêu chàng, Thẩm Huyền."
"Ừ."
"Ừ cái gì mà ừ?"
"Ừ chính là...." Thẩm Huyền ôm nàng vào trong ngực, gương mặt thâm thúy, trầm giọng nói: "Ta càng yêu ngươi hơn, Trường Ninh."
_TOÀN VĂN HOÀN_
Bình luận facebook