Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Nguyên phu nhân đau lòng con gái, giúp nàng hạ lệnh đuổi khách, vì vậy Mộ Bắc Yên liền cùng mấy người khác rời khỏi. Vốn nghĩ rằng đợi đến khi tình hình của nàng chuyển biến tốt đẹp hắn sẽ tới phủ lần nữa, nhưng hắn không thể nào ngờ được lại xuất hiện tin tức tiểu thư Nguyên gia mất tích.
Nàng quả nhiên đã trốn đi xa. Chưa nói đến chuyện bỏ qua giao tình ngày xưa, nhưng sau khi nàng tỉnh lại, hắn đã từng xuất hiện cùng các nam tử khác gọi tên nàng.
Mà nàng, lại hoàn toàn không nhớ rõ hắn.
Lúc A Nguyên trở về chỗ của Tả Ngôn Hi, Cảnh Tri Vãn và Tả Ngôn Hi đã đi ra trước rồi, ngược lại Tiểu Ngọc bên cạnh đã đào xong Phụng Tiên hoa, đang ở bên kia tha thiết chờ nàng.
Đôi mắt đen của Tiểu Ngọc chứa đầy tình ý, dặn dò kĩ càng nói: "Cây Phụng Tiên Hoa này khác với những cây khác, nghe nói đặc biệt có thể thu hút rắn, hơn nữa còn là rắn độc. Sau khi trồng xuống, có thể rắc chút *hùng hoàng và lưu huỳnh tại đó, để cho rắn độc đừng quấy nhiễu."
(*Bột hùng hoàng (tên khoa học là: arsenic sulfide) được coi là khắc tinh của rắn. Chúng sẽ bỏ đi ngay lập tức khi đánh hơi thấy mùi này.
Thực chất, đây là một loại quặng trong tự nhiên, phân bố rộng rãi trên bề mặt trái đất. Trong tự nhiên, arsenic (thạch tín) kết hợp với với oxygen, chlorine, và sulfur thành một dạng phức hợp arsenic vô cơ, và khá độc)
Nghĩ đến Mộ Bắc Yên từng cùng mình thân mật như vậy, trên lưng A Nguyên phảng phất có con sâu róm bò qua. Nàng nhận lấy Phụng Tiên, miễn cưỡng cười nói: "Rắn độc à.........Chỉ sợ sẽ dọa muội muội của ta sợ."
Tiểu Ngọc cười nói: "Sẽ không đâu. Công tử nhà chúng ta sau *kinh trập mỗi tháng đều rắc hùng hoàng một lần, chúng ta ở trong phủ chưa từng thấy rắn, chớ đừng nói là rắn độc! Hơn nữa gốc Phụng Tiên đều có thể giải độc, thực tế đối với rắn độc lại đặc biệt có hiệu quả!"
(*kinh trập: Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°)
Nàng nói đến nóng bỏng, nhưng A Nguyên vừa bị kinh hãi, bất chấp việc an ủi mỹ nhân, vội vàng tạ ơn Tiểu Ngọc, nàng liền vội trốn chạy rời đi. Tiểu Ngọc đau lòng, nhìn theo bóng lưng rời đi trong hốt hoảng kia phiền muộn không thôi, từ đó phát bệnh bệnh tương tư, đa sầu đa cảm, rơi vài giọt nước mắt.
Cảnh Tri Vãn đã đi tới ngoài cửa tiệm thuốc, lại thấy sai dịch âm thầm theo dõi bên ngoài bẩm báo.
Chính là Vương quản sự báo án đầu tiên của Chu phủ.
Vương quản sự này thậm chí từng nói, là Nhị công tử bụng dạ khó lường, là người đã giết chết Chu Thực.
Lúc này sắc mặt hắn kinh hoàng, ánh mắt so với lúc trước càng quật cường, kêu lên: "Các ngài không cần đi tra lần lượt từng tiệm thuốc nữa! Lúc trước Đại công tử luyện dược bằng thạch tín, nhân sâm lâu năm đều là lão nô thay người đi mua! Có lẽ Đại công tử muốn để Linh U luyện thuốc cho hắn, cũng không phải là linh hạc tủy, càng không có tâm trí mưu hại lão gia!"
Cảnh Tri Vãn ngồi ngay ngắn trên giường (giường khám bệnh ở bên ngoài), nhàn nhạt nhìn hắn, "Chu Hội Phi, Chu Kế Phi, hai người đều là con của Chu Thực, ngươi là một quản sự ở Chu phủ, vì sao lại bất công đến tận đây, một mực chắc chắn Chu Hội Phi sẽ không giết cha, Chu Kế Phi thì có hiềm nghi trùng trùng điệp điệp?"
Vương quản sự nói: "Đại công tử là lão nô nhìn hắn lớn lên, phẩm hạnh của hắn lão nô sao lại không biết? Tuy là cậu ấy tham ăn, ham chơi, nhưng bản tính thuần lương, không giống Nhị công tử bề ngoài trông như hiền lành nhưng dấu diếm gian trá, giảo hoạt! Hết lần này tới lần khác Đại công tử chỉ cần mập lên chút ít, người ta liền nói Nhị công tử tuấn tú thông minh, rồi chê cười Đại công tử. Đáng tiếc Đại công tử dù sao vẫn là trưởng tử, dù thế nào đi chăng nữa, sự nghiệp của Chu gia hơn phân nửa sẽ cho Đại công tử, Nhị công tử đương nhiên không phục, hắn đã động tay động chân giết lão gia, giá họa cho Đại công tử, muốn độc chiếm gia tài bạc triệu này!"
Cảnh Tri Vãn nhẹ nhàng cười cười, "Chu Hội Phi mời Linh U vào phủ, chẳng lẽ cũng là do Nhị công tử an bài?"
Linh U có hiềm nghi lớn nhất về cái chết của Chu Thực, nhưng Chu Hội Phi đường đường lại có nguyên nhân lớn hơn. Có thể căn cứ vào kết quả điều tra những ngày qua thì Chu Kế Phi hành sự ổn trọng, không hề giống cha và huynh trưởng thích kết giao phương sĩ, cùng với Linh U chưa từng có qua lại, cũng không phát hiện hắn cùng thuật sĩ giang hồ nào có liên hệ. Vì vậy, bất luận là Vương quản sự có chứng minh thế nào thì đều như nước đổ lá khoai, đều không có căn cứ.
A Nguyên tâm thần ổn định lại, đã nhớ tới chuyện khác, hỏi: "Vương quản sự, nghe nói, năm đó ngươi được vợ cả của Chu Thực lúc trước dẫn vào Chu phủ?"
Chu phu nhân bây giờ là kế thất. Vợ cả của Chu Thực đã sớm mất, cũng chính là mẹ đẻ của Chu Hội Phi.
Vương quản sự chột dạ, vẫn ngang ngạnh vươn cổ nói: "Vậy thì như thế nào? Lão nô trung thành và tận tâm, toàn tâm toàn ý đều vì Chu gia!"
( Edit + Beta: Hàn + Mai)
- -----------
Chương 50:
Đáng tiếc rằng hắn không phải vì Chu gia, mà chỉ là vì đại công tử Chu gia suy tính mà thôi.
Bây giờ, hắn chủ động nhảy ra thừa nhận từng thay mặt Chu Hội Phi mua thuốc, không thể nghi ngờ rằng hiềm nghi của hắn so với Chu Hội Phi giết cha còn lớn hơn vài phần.
Cảnh Tri Vãn lắc đầu, đứng lên nói: "Người đâu, đem Vương quản sự áp giải về huyện nha!"
Vương quản sự hoảng hốt, vội nói: "Không phải không phải... lão nô là người báo án, là người báo án mà!"
Cảnh Tri Vãn phất tay áo: "Ngươi lại tố giác chủ nhân tội giết cha. Nô bộc phản chủ, bất luận có xác thực hay không, theo luật pháp, cũng bị xử tội đi đày!"
"Không không, không phải vậy"
Lúc Vương quản sự kháng nghị, bên kia đã sớm có công sai tiến lên, đem một bộ dây thừng trói hắn lại, áp giải ra ngoài.
Vì ở thành đông (ý chỉ khu vực phía đông của Lương quốc, huyện Thẩm Hà nằm trong số đó) vẫn tuân theo luật pháp của tiên triều, nô bộc trong nhà nếu bao che cho chủ nhân thì không truy cứu, nhưng nếu tố giác chủ nhân, trừ phi là mưu phản, chính là tội đại nghịch, thường bị xử ở tù hoặc đi đày, nghiêm trọng thậm chí xử hình.
Vương quản sự cũng không chứng cứ xác thật, nhưng lại nhiều lần xác nhận Chu Kế Phi là hung thủ, hắn chính là bị bắt vì tội tố giác chủ nhân mà không có chứng cứ.
Ước chừng Cảnh Tri Vãn đã cùng Tả Ngôn Hi ôn xong chuyện cũ, cũng không ở lại Hạ Vương phủ, cũng không đi đến các y quán khác, hắn đi về huyện nha.
A Nguyên trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc nói: "Điển sử đại nhân, Tả Ngôn Hi cũng đáng nghi."
Nàng đem viên thuốc có Phụng Tiên Hoa lấy ra, đưa tới trước mặt Cảnh Tri Vãn, "Về phần chứng cứ, ta tin tưởng Điển sử đại nhân đã sớm chú ý tới!"
Ngày đó tại hiện trường, A Nguyên phát giác ra điều khác thường, nàng thu giữ viên thuốc được xem là vật chứng, Cảnh Tri Vãn từng muốn đi xem xét, sau đó hắn đã từng chú ý tới móng tay của nữ quyến Chu gia, cùng bàn trang điểm của Phó Mạn Khanh, hắn giảo hoạt như vậy, nhất định cũng đang tìm kiếm manh mối, nhưng không tìm được.
Lúc Tiểu Ngọc tới dẫn A Nguyên rời đi, năm ngón tay chói mắt như vậy, Cảnh Tri Vãn chẳng lẽ chưa từng phát hiện?
Cảnh Tri Vãn nghe A Nguyên nói, hắn giống như có mấy phần hờn dỗi buồn bực, lãnh đạm, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Hắn gần đây mới về Thẩm Hà, không động cơ cũng không có thời gian đi chế thuốc giả hại người!"
A Nguyên cười nói: "Nhưng Phụng Tiên Hoa chính là manh mối trước mắt, chẳng lẽ Điển sử đại nhân cùng Tả Ngôn Hi có tư tình, nên mới không đi thăm dò?"
Cảnh Tri Vãn không khỏi liếc nhìn nàng một cái nói, "Ta cùng Tả Ngôn Hi có tư tình? Ngươi coi ta là cái gì?"
A Nguyên biết mình nói sai, lại thấy ánh mắt hắn xem thường, không khỏi đỏ mặt, lại cãi chày cãi cối nói: "Ta nói vậy mà thôi... Điển sử đại nhân lại để ý như thế, không lẽ thật sự có tư tình?"
Nàng nói như vậy, nhưng nhớ tới Cảnh Tri Vãn đạm bạc yếu ớt, thanh tú tuấn dật, Tả Ngôn Hi lại phong tư tao nhã, đều là xuất thân bất phàm, lại đều còn trẻ, chưa thành gia lập thất...
Đúng là càng nghĩ càng thật, cuối cùng nàng liền nhìn Cảnh Tri Vãn với ánh mắt cổ quái.
Cảnh Tri Vãn nghẹn lại, nhất thời hắn càng không có cách nào phản bác, mặt mũi hắn tái nhợt, trắng bệch, thần sắc như vậy đúng là mười phần kì quặc.
Hắn yên lặng nâng chén trà lên, uống chút nước để đè nén sự kì quặc đó xuống.
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Nàng quả nhiên đã trốn đi xa. Chưa nói đến chuyện bỏ qua giao tình ngày xưa, nhưng sau khi nàng tỉnh lại, hắn đã từng xuất hiện cùng các nam tử khác gọi tên nàng.
Mà nàng, lại hoàn toàn không nhớ rõ hắn.
Lúc A Nguyên trở về chỗ của Tả Ngôn Hi, Cảnh Tri Vãn và Tả Ngôn Hi đã đi ra trước rồi, ngược lại Tiểu Ngọc bên cạnh đã đào xong Phụng Tiên hoa, đang ở bên kia tha thiết chờ nàng.
Đôi mắt đen của Tiểu Ngọc chứa đầy tình ý, dặn dò kĩ càng nói: "Cây Phụng Tiên Hoa này khác với những cây khác, nghe nói đặc biệt có thể thu hút rắn, hơn nữa còn là rắn độc. Sau khi trồng xuống, có thể rắc chút *hùng hoàng và lưu huỳnh tại đó, để cho rắn độc đừng quấy nhiễu."
(*Bột hùng hoàng (tên khoa học là: arsenic sulfide) được coi là khắc tinh của rắn. Chúng sẽ bỏ đi ngay lập tức khi đánh hơi thấy mùi này.
Thực chất, đây là một loại quặng trong tự nhiên, phân bố rộng rãi trên bề mặt trái đất. Trong tự nhiên, arsenic (thạch tín) kết hợp với với oxygen, chlorine, và sulfur thành một dạng phức hợp arsenic vô cơ, và khá độc)
Nghĩ đến Mộ Bắc Yên từng cùng mình thân mật như vậy, trên lưng A Nguyên phảng phất có con sâu róm bò qua. Nàng nhận lấy Phụng Tiên, miễn cưỡng cười nói: "Rắn độc à.........Chỉ sợ sẽ dọa muội muội của ta sợ."
Tiểu Ngọc cười nói: "Sẽ không đâu. Công tử nhà chúng ta sau *kinh trập mỗi tháng đều rắc hùng hoàng một lần, chúng ta ở trong phủ chưa từng thấy rắn, chớ đừng nói là rắn độc! Hơn nữa gốc Phụng Tiên đều có thể giải độc, thực tế đối với rắn độc lại đặc biệt có hiệu quả!"
(*kinh trập: Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°)
Nàng nói đến nóng bỏng, nhưng A Nguyên vừa bị kinh hãi, bất chấp việc an ủi mỹ nhân, vội vàng tạ ơn Tiểu Ngọc, nàng liền vội trốn chạy rời đi. Tiểu Ngọc đau lòng, nhìn theo bóng lưng rời đi trong hốt hoảng kia phiền muộn không thôi, từ đó phát bệnh bệnh tương tư, đa sầu đa cảm, rơi vài giọt nước mắt.
Cảnh Tri Vãn đã đi tới ngoài cửa tiệm thuốc, lại thấy sai dịch âm thầm theo dõi bên ngoài bẩm báo.
Chính là Vương quản sự báo án đầu tiên của Chu phủ.
Vương quản sự này thậm chí từng nói, là Nhị công tử bụng dạ khó lường, là người đã giết chết Chu Thực.
Lúc này sắc mặt hắn kinh hoàng, ánh mắt so với lúc trước càng quật cường, kêu lên: "Các ngài không cần đi tra lần lượt từng tiệm thuốc nữa! Lúc trước Đại công tử luyện dược bằng thạch tín, nhân sâm lâu năm đều là lão nô thay người đi mua! Có lẽ Đại công tử muốn để Linh U luyện thuốc cho hắn, cũng không phải là linh hạc tủy, càng không có tâm trí mưu hại lão gia!"
Cảnh Tri Vãn ngồi ngay ngắn trên giường (giường khám bệnh ở bên ngoài), nhàn nhạt nhìn hắn, "Chu Hội Phi, Chu Kế Phi, hai người đều là con của Chu Thực, ngươi là một quản sự ở Chu phủ, vì sao lại bất công đến tận đây, một mực chắc chắn Chu Hội Phi sẽ không giết cha, Chu Kế Phi thì có hiềm nghi trùng trùng điệp điệp?"
Vương quản sự nói: "Đại công tử là lão nô nhìn hắn lớn lên, phẩm hạnh của hắn lão nô sao lại không biết? Tuy là cậu ấy tham ăn, ham chơi, nhưng bản tính thuần lương, không giống Nhị công tử bề ngoài trông như hiền lành nhưng dấu diếm gian trá, giảo hoạt! Hết lần này tới lần khác Đại công tử chỉ cần mập lên chút ít, người ta liền nói Nhị công tử tuấn tú thông minh, rồi chê cười Đại công tử. Đáng tiếc Đại công tử dù sao vẫn là trưởng tử, dù thế nào đi chăng nữa, sự nghiệp của Chu gia hơn phân nửa sẽ cho Đại công tử, Nhị công tử đương nhiên không phục, hắn đã động tay động chân giết lão gia, giá họa cho Đại công tử, muốn độc chiếm gia tài bạc triệu này!"
Cảnh Tri Vãn nhẹ nhàng cười cười, "Chu Hội Phi mời Linh U vào phủ, chẳng lẽ cũng là do Nhị công tử an bài?"
Linh U có hiềm nghi lớn nhất về cái chết của Chu Thực, nhưng Chu Hội Phi đường đường lại có nguyên nhân lớn hơn. Có thể căn cứ vào kết quả điều tra những ngày qua thì Chu Kế Phi hành sự ổn trọng, không hề giống cha và huynh trưởng thích kết giao phương sĩ, cùng với Linh U chưa từng có qua lại, cũng không phát hiện hắn cùng thuật sĩ giang hồ nào có liên hệ. Vì vậy, bất luận là Vương quản sự có chứng minh thế nào thì đều như nước đổ lá khoai, đều không có căn cứ.
A Nguyên tâm thần ổn định lại, đã nhớ tới chuyện khác, hỏi: "Vương quản sự, nghe nói, năm đó ngươi được vợ cả của Chu Thực lúc trước dẫn vào Chu phủ?"
Chu phu nhân bây giờ là kế thất. Vợ cả của Chu Thực đã sớm mất, cũng chính là mẹ đẻ của Chu Hội Phi.
Vương quản sự chột dạ, vẫn ngang ngạnh vươn cổ nói: "Vậy thì như thế nào? Lão nô trung thành và tận tâm, toàn tâm toàn ý đều vì Chu gia!"
( Edit + Beta: Hàn + Mai)
- -----------
Chương 50:
Đáng tiếc rằng hắn không phải vì Chu gia, mà chỉ là vì đại công tử Chu gia suy tính mà thôi.
Bây giờ, hắn chủ động nhảy ra thừa nhận từng thay mặt Chu Hội Phi mua thuốc, không thể nghi ngờ rằng hiềm nghi của hắn so với Chu Hội Phi giết cha còn lớn hơn vài phần.
Cảnh Tri Vãn lắc đầu, đứng lên nói: "Người đâu, đem Vương quản sự áp giải về huyện nha!"
Vương quản sự hoảng hốt, vội nói: "Không phải không phải... lão nô là người báo án, là người báo án mà!"
Cảnh Tri Vãn phất tay áo: "Ngươi lại tố giác chủ nhân tội giết cha. Nô bộc phản chủ, bất luận có xác thực hay không, theo luật pháp, cũng bị xử tội đi đày!"
"Không không, không phải vậy"
Lúc Vương quản sự kháng nghị, bên kia đã sớm có công sai tiến lên, đem một bộ dây thừng trói hắn lại, áp giải ra ngoài.
Vì ở thành đông (ý chỉ khu vực phía đông của Lương quốc, huyện Thẩm Hà nằm trong số đó) vẫn tuân theo luật pháp của tiên triều, nô bộc trong nhà nếu bao che cho chủ nhân thì không truy cứu, nhưng nếu tố giác chủ nhân, trừ phi là mưu phản, chính là tội đại nghịch, thường bị xử ở tù hoặc đi đày, nghiêm trọng thậm chí xử hình.
Vương quản sự cũng không chứng cứ xác thật, nhưng lại nhiều lần xác nhận Chu Kế Phi là hung thủ, hắn chính là bị bắt vì tội tố giác chủ nhân mà không có chứng cứ.
Ước chừng Cảnh Tri Vãn đã cùng Tả Ngôn Hi ôn xong chuyện cũ, cũng không ở lại Hạ Vương phủ, cũng không đi đến các y quán khác, hắn đi về huyện nha.
A Nguyên trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc nói: "Điển sử đại nhân, Tả Ngôn Hi cũng đáng nghi."
Nàng đem viên thuốc có Phụng Tiên Hoa lấy ra, đưa tới trước mặt Cảnh Tri Vãn, "Về phần chứng cứ, ta tin tưởng Điển sử đại nhân đã sớm chú ý tới!"
Ngày đó tại hiện trường, A Nguyên phát giác ra điều khác thường, nàng thu giữ viên thuốc được xem là vật chứng, Cảnh Tri Vãn từng muốn đi xem xét, sau đó hắn đã từng chú ý tới móng tay của nữ quyến Chu gia, cùng bàn trang điểm của Phó Mạn Khanh, hắn giảo hoạt như vậy, nhất định cũng đang tìm kiếm manh mối, nhưng không tìm được.
Lúc Tiểu Ngọc tới dẫn A Nguyên rời đi, năm ngón tay chói mắt như vậy, Cảnh Tri Vãn chẳng lẽ chưa từng phát hiện?
Cảnh Tri Vãn nghe A Nguyên nói, hắn giống như có mấy phần hờn dỗi buồn bực, lãnh đạm, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Hắn gần đây mới về Thẩm Hà, không động cơ cũng không có thời gian đi chế thuốc giả hại người!"
A Nguyên cười nói: "Nhưng Phụng Tiên Hoa chính là manh mối trước mắt, chẳng lẽ Điển sử đại nhân cùng Tả Ngôn Hi có tư tình, nên mới không đi thăm dò?"
Cảnh Tri Vãn không khỏi liếc nhìn nàng một cái nói, "Ta cùng Tả Ngôn Hi có tư tình? Ngươi coi ta là cái gì?"
A Nguyên biết mình nói sai, lại thấy ánh mắt hắn xem thường, không khỏi đỏ mặt, lại cãi chày cãi cối nói: "Ta nói vậy mà thôi... Điển sử đại nhân lại để ý như thế, không lẽ thật sự có tư tình?"
Nàng nói như vậy, nhưng nhớ tới Cảnh Tri Vãn đạm bạc yếu ớt, thanh tú tuấn dật, Tả Ngôn Hi lại phong tư tao nhã, đều là xuất thân bất phàm, lại đều còn trẻ, chưa thành gia lập thất...
Đúng là càng nghĩ càng thật, cuối cùng nàng liền nhìn Cảnh Tri Vãn với ánh mắt cổ quái.
Cảnh Tri Vãn nghẹn lại, nhất thời hắn càng không có cách nào phản bác, mặt mũi hắn tái nhợt, trắng bệch, thần sắc như vậy đúng là mười phần kì quặc.
Hắn yên lặng nâng chén trà lên, uống chút nước để đè nén sự kì quặc đó xuống.
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Bình luận facebook