Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
A Nguyên kinh ngạc. Nhưng nàng đã quen cái tính tình khó lường của hắn, miễn cưỡng nói: "Nếu như Cảnh Điển sử không muốn đồng hành cùng ta, vậy thì đi thôi! Ta có mang áo mưa trong người, cũng không lo lắng gặp mưa."
Lúc nàng quay người gấp gáp muốn đi, Cảnh Tri Vãn lại gọi nàng lại.
Hắn ho một tiếng trầm thấp, nói: "Nhìn vết thương và tình trạng trúng độc của con thỏ kia, rất có thể rắn độc vẫn còn ở đây và người hại Đinh Tào cũng vậy, ngươi đừng ở lâu. Nếu ngươi sợ hãi, thì bây giờ cùng ta tới sườn núi bên kia, chỗ căn nhà nhỏ tránh mưa cũng được."
Sợ hãi?
A Nguyên không phân biệt được rốt cuộc hắn đang trào phúng hay là khiêu khích nàng.
Nhưng lời nói của hắn có quan tâm nàng, chẳng qua là võ nghệ của hắn cao như vậy, lại muốn rời đi trước, để nàng ở lại một mình trong rừng tìm manh mối, quả thực nhìn không ra nửa điểm quan tâm tới nàng.
Nàng có chút phiền muộn, khóe môi mấp máy, nói: "Ta đương nhiên không sợ hãi. Nếu như Cảnh Điển sử thân phận tôn quý, sợ bị gió thổi, dầm mưa, ta đây một mình tiếp tục đi tìm manh mối cũng được."
Cảnh Tri Vãn không hề trào phúng nàng, hắn chỉ thản nhiên nói: "Ngươi không phải có một mình, ngươi còn có Tiểu Hoài cùng ngươi. Huống chi sườn núi này cũng không lớn, nếu là gặp nạn hoặc có việc gấp, có thể huýt mấy tiếng hướng trạm canh gác, để ta biết, ta sẽ lập tức đi qua."
A Nguyên âm thầm oán hắn dối trá, nhưng ý nghĩ vẫn chuyển động, cũng đã huýt dài hướng trạm canh gác. Tiếng cười vang lên ngắn dài, thần kỳ mà du dương uyển chuyển, trôi chảy dễ nghe.
Mấy tháng này thuần ưng, dường như nàng thuần dưỡng Tiểu Hoài rất trôi chảy. Nhưng nàng thổi tới rất tự nhiên, thuận buồm xuôi gió giống như đã thổi qua rất nhiều lần.
Tiểu Hoài liệng cánh đáp xuống cành cây, nghiêng tai lắng nghe, không hiểu chuyện gì mà nhìn nàng.
A Nguyên cũng hoảng hốt vì chính mình, mới hướng Cảnh Tri Vãn cười nói: "Hay dùng tiếng cười như vậy, có được không?"
Cảnh Tri Vãn nhìn chằm chằm nàng, trước mắt hắn dường như có Bạch Ưng xẹt qua, tiếp theo là một thiếu nữ tươi cười sáng ngời, thanh âm thanh thúy giòn tan, hướng về phía hắn nói: "Sư huynh, nếu ta xảy ra chuyện gì, liền sẽ cười như vậy để gọi huynh, được không?"
Ngoại trừ đáy mắt mất đi sự quyến luyến, không thể buông bỏ, thì cô gái trước mắt với thiếu nữ trong trí nhớ của hắn không khác nhau nhiều.
Hắn rốt cuộc khóe môi khẽ động, ngắn gọn mà đáp nàng: "Được."
Thần sắc của hắn rất quái dị, thanh âm cũng rất quái dị.
Nhưng xét thấy người này lúc nào cũng quái dị như vậy, A Nguyên cũng không để ý tới hắn không bình thường chỗ nào, hướng Tiểu Hoài huýt một tiếng, rồi đi về phía trước tìm tòi, trước khi trời mưa xuống.
Đi được mấy chục bước, trong lòng A Nguyên cũng cảm thấy quái dị.
Cảnh Tri Vãn đáng giận như vậy, nhưng chỉ vừa mới đồng hành cùng hắn không đến nửa canh giờ, vì sao khi nàng cùng hắn tách ta, nàng lại đột nhiên cảm giác được trong lòng vắng vẻ, lại bất an không nói lên lời.
Nàng quay đầu nhìn lại phía sau, đã thấy rừng cây um tùm, trong đêm tối theo gió đung đưa, như một tấm lưới đen ngòm bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi. Nàng không nhìn thấy thân ảnh của hắn, thậm chí ngay cả ánh sáng le lói của đèn lồng cũng không thấy.
Nhớ tới thân thủ của hắn cao như vậy, khinh công tốt như thế, nhất định đã sớm rời đi chạy về phía sườn núi bên kia vào gian nhà gỗ của thợ săn để lại để tránh mưa
Hắn tôn quý như vậy, tất nhiên sẽ muốn hưởng thụ, vì vậy Nguyên gia đại tiểu thư, Nguyên bộ khoái, chỉ có thể tiếp tục ở trong đêm tối bôn ba nơi rừng rậm......
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 62:
A Nguyên lắc đầu, đi lên phía trước, một bên hướng Tiểu Hoài cười xấu xa nói: "Hắn rời đi......Rời đi thật tốt, nếu có hắn ở bên cạnh, ta thấy chướng mắt!"
Tiểu Hoài chưa hẳn hiểu được nàng đang nói cái gì, thực sự vỗ cánh kêu to một tiếng, nhìn vạn phần đồng ý.
Nàng thật sự không biết, tại chỗ nàng và Cảnh Tri Vãn tách ra, Cảnh Tri Vãn đang phải tựa vào tảng đá, ngồi xuống bên cạnh
Hắn vuốt mắt cá chân, sắc mặt trắng bệch, trên trán đau đớn, mồ hôi nhỏ từng giọt. Bên cạnh hắn, là đèn lồng bị hắn thổi tắt rồi để đó.
Tiếng cười cũng như lời nói của A Nguyên, không cao không thấp, một chữ cũng đều lọt vào tai hắn.
Mà tiếng cười của nàng làm cho hắn quá mức quen thuộc.
Tiếng cười đó đã khắc vào tận xương tủy, khi hắn cô tịch một mình giãy giụa tại nơi hoang dã, vẫn như cũ đi vào giấc mộng của hắn hàng đêm, nhắc nhở hắn rằng hắn đã từng có tất cả, nhưng rồi, đã mất đi tất cả.
Cô gái trước mắt hắn tươi cười, đáy mắt sáng ngời.
Năm đó, ra tay với Bạch Ưng, hắn đã mất đi nụ cười trong sáng của thiếu nữ năm đó, nàng đã từng tươi cười sáng ngời với hắn như vậy.
Nàng còn nâng đôi mắt trong vắt, vui vẻ hỏi hắn: "Chim ưng này, cho muội thuần dưỡng sao? "
"Nếu ta cho muội, tất nhiên là do muội thuần." Hắn chắp tay nhìn nàng, "Bắt nó thuần dưỡng được thì so với chim ưng của Ngũ hoàng tử càng hung mãnh hơn, nó càng nghe lời, người ta sẽ càng hâm mộ muội!"
Nàng đi quanh con chim ưng ở trên kệ, ngẩng khuôn mặt như trăng sáng hỏi, "Tên của nó là gì?"
"Còn chưa có tên gọi." Hắn nở nụ cười, ranh mãnh nói, "Vậy gọi là Tiểu Vãn đi!"
Nàng lập tức đỏ mặt, muốn mắng hắn lại không dám, chỉ tức giận trừng hắn: "Tại sao không gọi Tiểu Từ?"
Cuối cùng, tiểu Bạch Ưng gọi là Tiểu Phong.
Lúc nó lướt cánh qua, nhanh nhẹn giống như gió, lông vũ nhẹ nhàng ôn nhu qua tai. Gọi là Tiểu Phong, có thể nói danh xứng với thực tế.
Vì vậy, phát hiện kháng nghị không có hiệu quả, nàng rất phiền muộn.
Không chỉ một lần, hắn nghe được nàng ở sau lưng hắn nói thầm: "Phong Miên Vãn sao......Phong là họ, lại không chỉ có muội họ Phong."
Nhưng mà tên của nàng cũng có chữ "Vãn". Vì sao Tiểu Vãn lại không được, mà Tiểu Phong lại dùng được?
Mà nàng không hiểu được, kỳ thật "Phong" không phải họ của nàng.
Cực kỳ lâu trước đây, hắn biết Hạ cô cô mang về một bé gái nhỏ.
Dường như hoảng sợ trước tương lai và vận mệnh, nên nàng một mực khóc nỉ non. Hắn ở rất xa, đều có thể nghe được tiếng khóc trong ngày đông lạnh, như tiếng gió gào thét của bé gái.
Mặc dù cậu đã sai người coi chừng, nàng vẫn như cũ khóc cả một đêm, đã khuya cũng không chịu ngủ.
Mấy ngày sau, trong một đêm khuya, tuyết rơi rất lớn, nàng lại khóc rống lên, bừng tỉnh, hắn nhịn không được khoác áo lên vai sau đó chạy vội qua, sau đó hắn thấy Hạ cô cô cầm kiếm.
Hắn thấy bé gái khóc đến gương mặt đỏ bừng, còn có nước mắt đầy mặt, nói "Đừng giết con bé. Về sau, để nàng theo con đi!"
Cậu nhân tiện nói: "Mà thôi, nuôi dưỡng mấy ngày xem có ngoan hay không. Nếu quậy phá quá, không cần lưu lại nữa. Bên ngoài gió thật lớn, nha đầu này cứ muộn như vậy mới khóc náo lên, vậy liền gọi là......*Phong Miên Vãn đi! "
(*Phong Miên Vãn: Gió ngủ muộn)
Năm đó, hắn năm tuổi.
Nàng cũng dần dần lớn lên, hắn cũng ngày càng cao lên. Nàng lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ( của tác giả)
Ta rất thích xem các tiểu muội muội bình luận, uống tách cà phê, bằng không thì biệt danh tác giả Bánh Bao lười chỉ sợ sẽ càng lười thêm.....
(Edit + Beta: Hàn - Mai)
Lúc nàng quay người gấp gáp muốn đi, Cảnh Tri Vãn lại gọi nàng lại.
Hắn ho một tiếng trầm thấp, nói: "Nhìn vết thương và tình trạng trúng độc của con thỏ kia, rất có thể rắn độc vẫn còn ở đây và người hại Đinh Tào cũng vậy, ngươi đừng ở lâu. Nếu ngươi sợ hãi, thì bây giờ cùng ta tới sườn núi bên kia, chỗ căn nhà nhỏ tránh mưa cũng được."
Sợ hãi?
A Nguyên không phân biệt được rốt cuộc hắn đang trào phúng hay là khiêu khích nàng.
Nhưng lời nói của hắn có quan tâm nàng, chẳng qua là võ nghệ của hắn cao như vậy, lại muốn rời đi trước, để nàng ở lại một mình trong rừng tìm manh mối, quả thực nhìn không ra nửa điểm quan tâm tới nàng.
Nàng có chút phiền muộn, khóe môi mấp máy, nói: "Ta đương nhiên không sợ hãi. Nếu như Cảnh Điển sử thân phận tôn quý, sợ bị gió thổi, dầm mưa, ta đây một mình tiếp tục đi tìm manh mối cũng được."
Cảnh Tri Vãn không hề trào phúng nàng, hắn chỉ thản nhiên nói: "Ngươi không phải có một mình, ngươi còn có Tiểu Hoài cùng ngươi. Huống chi sườn núi này cũng không lớn, nếu là gặp nạn hoặc có việc gấp, có thể huýt mấy tiếng hướng trạm canh gác, để ta biết, ta sẽ lập tức đi qua."
A Nguyên âm thầm oán hắn dối trá, nhưng ý nghĩ vẫn chuyển động, cũng đã huýt dài hướng trạm canh gác. Tiếng cười vang lên ngắn dài, thần kỳ mà du dương uyển chuyển, trôi chảy dễ nghe.
Mấy tháng này thuần ưng, dường như nàng thuần dưỡng Tiểu Hoài rất trôi chảy. Nhưng nàng thổi tới rất tự nhiên, thuận buồm xuôi gió giống như đã thổi qua rất nhiều lần.
Tiểu Hoài liệng cánh đáp xuống cành cây, nghiêng tai lắng nghe, không hiểu chuyện gì mà nhìn nàng.
A Nguyên cũng hoảng hốt vì chính mình, mới hướng Cảnh Tri Vãn cười nói: "Hay dùng tiếng cười như vậy, có được không?"
Cảnh Tri Vãn nhìn chằm chằm nàng, trước mắt hắn dường như có Bạch Ưng xẹt qua, tiếp theo là một thiếu nữ tươi cười sáng ngời, thanh âm thanh thúy giòn tan, hướng về phía hắn nói: "Sư huynh, nếu ta xảy ra chuyện gì, liền sẽ cười như vậy để gọi huynh, được không?"
Ngoại trừ đáy mắt mất đi sự quyến luyến, không thể buông bỏ, thì cô gái trước mắt với thiếu nữ trong trí nhớ của hắn không khác nhau nhiều.
Hắn rốt cuộc khóe môi khẽ động, ngắn gọn mà đáp nàng: "Được."
Thần sắc của hắn rất quái dị, thanh âm cũng rất quái dị.
Nhưng xét thấy người này lúc nào cũng quái dị như vậy, A Nguyên cũng không để ý tới hắn không bình thường chỗ nào, hướng Tiểu Hoài huýt một tiếng, rồi đi về phía trước tìm tòi, trước khi trời mưa xuống.
Đi được mấy chục bước, trong lòng A Nguyên cũng cảm thấy quái dị.
Cảnh Tri Vãn đáng giận như vậy, nhưng chỉ vừa mới đồng hành cùng hắn không đến nửa canh giờ, vì sao khi nàng cùng hắn tách ta, nàng lại đột nhiên cảm giác được trong lòng vắng vẻ, lại bất an không nói lên lời.
Nàng quay đầu nhìn lại phía sau, đã thấy rừng cây um tùm, trong đêm tối theo gió đung đưa, như một tấm lưới đen ngòm bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi. Nàng không nhìn thấy thân ảnh của hắn, thậm chí ngay cả ánh sáng le lói của đèn lồng cũng không thấy.
Nhớ tới thân thủ của hắn cao như vậy, khinh công tốt như thế, nhất định đã sớm rời đi chạy về phía sườn núi bên kia vào gian nhà gỗ của thợ săn để lại để tránh mưa
Hắn tôn quý như vậy, tất nhiên sẽ muốn hưởng thụ, vì vậy Nguyên gia đại tiểu thư, Nguyên bộ khoái, chỉ có thể tiếp tục ở trong đêm tối bôn ba nơi rừng rậm......
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
Chương 62:
A Nguyên lắc đầu, đi lên phía trước, một bên hướng Tiểu Hoài cười xấu xa nói: "Hắn rời đi......Rời đi thật tốt, nếu có hắn ở bên cạnh, ta thấy chướng mắt!"
Tiểu Hoài chưa hẳn hiểu được nàng đang nói cái gì, thực sự vỗ cánh kêu to một tiếng, nhìn vạn phần đồng ý.
Nàng thật sự không biết, tại chỗ nàng và Cảnh Tri Vãn tách ra, Cảnh Tri Vãn đang phải tựa vào tảng đá, ngồi xuống bên cạnh
Hắn vuốt mắt cá chân, sắc mặt trắng bệch, trên trán đau đớn, mồ hôi nhỏ từng giọt. Bên cạnh hắn, là đèn lồng bị hắn thổi tắt rồi để đó.
Tiếng cười cũng như lời nói của A Nguyên, không cao không thấp, một chữ cũng đều lọt vào tai hắn.
Mà tiếng cười của nàng làm cho hắn quá mức quen thuộc.
Tiếng cười đó đã khắc vào tận xương tủy, khi hắn cô tịch một mình giãy giụa tại nơi hoang dã, vẫn như cũ đi vào giấc mộng của hắn hàng đêm, nhắc nhở hắn rằng hắn đã từng có tất cả, nhưng rồi, đã mất đi tất cả.
Cô gái trước mắt hắn tươi cười, đáy mắt sáng ngời.
Năm đó, ra tay với Bạch Ưng, hắn đã mất đi nụ cười trong sáng của thiếu nữ năm đó, nàng đã từng tươi cười sáng ngời với hắn như vậy.
Nàng còn nâng đôi mắt trong vắt, vui vẻ hỏi hắn: "Chim ưng này, cho muội thuần dưỡng sao? "
"Nếu ta cho muội, tất nhiên là do muội thuần." Hắn chắp tay nhìn nàng, "Bắt nó thuần dưỡng được thì so với chim ưng của Ngũ hoàng tử càng hung mãnh hơn, nó càng nghe lời, người ta sẽ càng hâm mộ muội!"
Nàng đi quanh con chim ưng ở trên kệ, ngẩng khuôn mặt như trăng sáng hỏi, "Tên của nó là gì?"
"Còn chưa có tên gọi." Hắn nở nụ cười, ranh mãnh nói, "Vậy gọi là Tiểu Vãn đi!"
Nàng lập tức đỏ mặt, muốn mắng hắn lại không dám, chỉ tức giận trừng hắn: "Tại sao không gọi Tiểu Từ?"
Cuối cùng, tiểu Bạch Ưng gọi là Tiểu Phong.
Lúc nó lướt cánh qua, nhanh nhẹn giống như gió, lông vũ nhẹ nhàng ôn nhu qua tai. Gọi là Tiểu Phong, có thể nói danh xứng với thực tế.
Vì vậy, phát hiện kháng nghị không có hiệu quả, nàng rất phiền muộn.
Không chỉ một lần, hắn nghe được nàng ở sau lưng hắn nói thầm: "Phong Miên Vãn sao......Phong là họ, lại không chỉ có muội họ Phong."
Nhưng mà tên của nàng cũng có chữ "Vãn". Vì sao Tiểu Vãn lại không được, mà Tiểu Phong lại dùng được?
Mà nàng không hiểu được, kỳ thật "Phong" không phải họ của nàng.
Cực kỳ lâu trước đây, hắn biết Hạ cô cô mang về một bé gái nhỏ.
Dường như hoảng sợ trước tương lai và vận mệnh, nên nàng một mực khóc nỉ non. Hắn ở rất xa, đều có thể nghe được tiếng khóc trong ngày đông lạnh, như tiếng gió gào thét của bé gái.
Mặc dù cậu đã sai người coi chừng, nàng vẫn như cũ khóc cả một đêm, đã khuya cũng không chịu ngủ.
Mấy ngày sau, trong một đêm khuya, tuyết rơi rất lớn, nàng lại khóc rống lên, bừng tỉnh, hắn nhịn không được khoác áo lên vai sau đó chạy vội qua, sau đó hắn thấy Hạ cô cô cầm kiếm.
Hắn thấy bé gái khóc đến gương mặt đỏ bừng, còn có nước mắt đầy mặt, nói "Đừng giết con bé. Về sau, để nàng theo con đi!"
Cậu nhân tiện nói: "Mà thôi, nuôi dưỡng mấy ngày xem có ngoan hay không. Nếu quậy phá quá, không cần lưu lại nữa. Bên ngoài gió thật lớn, nha đầu này cứ muộn như vậy mới khóc náo lên, vậy liền gọi là......*Phong Miên Vãn đi! "
(*Phong Miên Vãn: Gió ngủ muộn)
Năm đó, hắn năm tuổi.
Nàng cũng dần dần lớn lên, hắn cũng ngày càng cao lên. Nàng lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ( của tác giả)
Ta rất thích xem các tiểu muội muội bình luận, uống tách cà phê, bằng không thì biệt danh tác giả Bánh Bao lười chỉ sợ sẽ càng lười thêm.....
(Edit + Beta: Hàn - Mai)
Bình luận facebook