Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Nguyên nhìn lên, nhưng thị nữ tên Tiểu Màn Thầu của Tả Ngôn Hi đang mang theo hộp đựng thức ăn đi về hướng bên kia phòng chính.
Hạ Vương đã được đưa vào quan tài, Mộ Bắc Yên, Tả Ngôn Hi ngoại trừ phối hợp tra án, mỗi ngày đều phải ở linh đường trông coi. Chẳng qua là bản án chưa phá, sứ thần chưa đến, tạm chưa thông báo với thân hữu trong kinh, hôm nay chỉ có bọn họ cùng vài cơ thiếp trông coi, cũng cầu xin hai cao tăng niệm tụng kinh văn.
Hạ Vương chết thật bức bối, sau khi chết lại không có ai cho ông ta đánh chửi chém giết, lại càng không thoải mái hơn. Mặc dù kinh văn này không cách nào siêu độ vong hồn, cũng có thể giúp ông ta bình tâm tĩnh khí, bớt tức giận cũng là điều tốt.
Hạ Vương sống cũng qua loa, nhưng hai công tử ở Hạ vương phủ vẫn sống rất có cá tính. Mộ Bắc Yên ưa thích tiểu mỹ nhân tinh tế, mà Tả Ngôn Hi lại sống hết sức tinh tế, Tiểu Màn Thầu mặt khác chuẩn bị thức ăn cho hắn cũng không kì lạ hiếm có.
A Nguyên đang muốn hỏi chuyện của Tả Ngôn Hi, thấy thế liền hắng giọng một cái, nhã nhặn mà kêu: "Vị cô nương kia, mời đi theo nói chuyện, tại hạ có việc hỏi."
Tiểu Màn Thầu dường như liếc qua, cũng không biết là không có nghe rõ, vẫn là giả bộ như không nghe rõ, đi thẳng luôn không quay đầu lại.
Tỉnh Ất nhìn A Nguyên với ánh mắt quái dị, hét to nói: "Này cái cô kia, quan phủ phá án, đại gia có việc muốn hỏi, còn chưa cút tới đây?"
Tiểu Màn Thầu ngẩn ngơ, cuống quít chạy vội tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười hỏi: "Nhị vị đại gia có gì phân phó?"
A Nguyên cũng cảm giác sâu sắc rằng khi nàng phá án quả thực không tiện tiến vào trạng thái Nguyên gia đại tiểu thư, vừa nhấc chân phải trùng trùng điệp điệp đạp lên thành gạch xanh bên cạnh khóm hoa, Phá Trần kiếm trong tay xoay mặt lại, cười hỏi: "Đêm Hạ Vương bị ngộ hại đó, là ngươi hầu hạ Tả công tử rửa mặt đi ngủ à?"
Tiểu Màn Thầu vội hỏi: "Là tôi cùng Tiểu Điền tỷ tỷ hầu hạ. "
"Lúc ấy là canh giờ nào? Tả công tử chìm vào giấc ngủ xong lại là canh giờ nào?"
Tiểu Màn Thầu nhìn Phá Trần Kiếm trong tay nàng, nơm nớp lo sợ nói: "Ước chừng qua đầu giờ hợi mới về! Chúng tôi nghe nói Tả công tử lại bị phạt, cũng không yên tâm, đã đi xem mấy lần, đại khái thời gian có lẽ không sai. Công tử sau khi trở về có lẽ rất mệt, thoa thuốc xong liền đi ngủ."
A Nguyên nghi hoặc, "Lại bị phạt là sao? Tả Ngôn Hi không phải rất được lòng Hạ Vương, như thế nào cứ bị phạt mãi?"
Tiểu Màn Thầu nói: "Công tử tính tình tốt, Vương gia từ trước đến nay rất yêu thương. Có thể hôm kia vì chuyện của Tiểu Ngọc tỷ tỷ, công tử tự tiện để quan sai tiến đến tra án, Vương gia buổi sáng hôm đó khi biết rõ, không biết làm sao lại giận, phạt người quỳ ở nơi đó suy nghĩ, cho đến khi Vương gia đến nha môn mang Cận tổng quản về mới cho công tử trở về. Buổi tối thì bởi vì chuyện của Tiểu vương gia, lại bị phạt......Về sau chúng tôi đỡ người trở về, hai bên đầu gối đều bầm một mảng lớn."
"Vậy sau khi hắn chìm vào giấc ngủ, có ai ở trong phòng hắn chờ đợi sai sử không?"
Tiểu Màn Thầu vội vàng lắc đầu, "Công tử chúng tôi từ trước đến nay giữ mình trong sạch, ban đêm cũng không muốn thị nữ đi vào phục thị."
Lời này tự nhiên không giả. Tiểu Ngọc dung sắc xuất chúng, mỗi ngày hầu hạ Tả Ngôn Hi, được sủng ái thế nào, nhưng trước khi bị người cưỡng gian rồi giết chết còn là xử nữ, đủ thấy Tả Ngôn Hi tuyệt không phải kẻ háo sắc.
A Nguyên lại tưởng tượng, Tả Ngôn Hi cùng Cảnh Từ thân cận như thế, không háo nữ sắc không giả, nhưng không háo sắc thì chưa hẳn......
Ban đêm không người phục thị, như vậy Tả Ngôn Hi về sau có đi ra ngoài hay không, đều không có nhân chứng.
A Nguyên trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt đảo qua mái đầu cúi xuống của Tiểu Màn Thầu, bất giác sững lại.
Nàng đưa tay, chậm rãi hạ xuống trên búi tóc hắc nha của Tiểu Màn Thầu, vuốt ve trên đó.
Tiểu Màn Thầu nhìn trộm dò xét nàng, thấy nàng bộ dáng tuấn mỹ, giống như càng tú lệ hơn so với công tử nhà mình, bất giác đôi má đỏ bừng, mặc dù rụt cổ một cái, lại chưa từng trốn tránh, liền nhìn tư thái nàng cầm kiếm cũng toả ra khí thế đặc biệt dâng trào, cũng không cảm thấy sợ hãi.
A Nguyên nhặt ra một cây trâm châu nho trên búi tóc nàng, hỏi: "Châu trâm này từ đâu có? Thật xinh đẹp."
Tiểu Màn Thầu thấy nàng hai mắt sáng lên, có chút kinh ngạc, lại có chút ít đắc ý, nói ra: "Là công tử cho chúng tôi."
"Hắn chỉ cho một mình ngươi?"
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ cũng có một cái."
"Giống nhau à?"
"Ừm, công tử mua một lần, cho chúng tôi một người một cái."
"A!" A Nguyên nhìn thấy dưới châu trâm phía dưới chạm rỗng viên ngân châu nhỏ uyên ương ánh kim, dáng tươi cười càng là ôn hòa, "Cho ta mượn sờ mấy ngày được không?"
Tiểu Màn Thầu do dự, "Việc này......"
A Nguyên cười nói: "Vừa rồi như lời ngươi nói, tính cả chuyện cây trâm này, bên kia thư lại đều ghi chép lại, ngươi đi lấy dấu tay, đến lúc đó ta không trả ngươi, ngươi cho công tử nhà ngươi cầm cái lời chứng kia đến tìm ta tính là được rồi! Hắn với Điển Sử đại nhân của chúng ta quen thân lắm!"
Nụ cười của nàng ôn nhu, đẹp mắt, ánh mắt trong trẻo long lanh mà phản chiếu vẻ mặt ngây dại ngắm nhìn của Tiểu Màn Thầu.
Tiểu Màn Thầu không khỏi đáp: "Được!"
Bên kia Tỉnh Ất đưa Tiểu Màn Thầu đến thư lại bên kia thuật lại một lần, đọc rồi ghi chép lại, lại đưa tay nàng đóng dấu, Tiểu Màn Thầu mới phát giác được tựa hồ không đúng chỗ nào.
Đây coi như là......lời chứng?
Nàng rõ ràng chẳng qua là kể tình hình làm việc và nghỉ ngơi thực tế của công tử đêm đó, thuận tiện nhắc tới công tử đưa nàng một chi cây trâm trân châu nhỏ, vì sao còn đặc biệt bắt nàng lấy dấu tay?
- ---------
Có một ngày nàng cùng Tiểu Ngọc theo công tử nhà nàng đi ngang qua phiên chợ, công tử chẳng biết tại sao bỗng nhiên muốn vào trong cửa hàng bên cạnh mua một đôi trâm trân châu, cũng không hiểu được định tặng cho vị quý tiểu thư nào. Nàng cùng Tiểu Ngọc bất quá đều nhìn hướng cây trâm nhỏ này vài lần, công tử liền lệnh mua cả bộ hai cây trâm nhỏ này, thưởng cho các nàng.
Bình thường Tả Ngôn Hi thưởng cho tùy tùng tiền bạc tơ lụa kỳ thật cũng không ít, nhưng hắn không để tâm đến nữ sắc, ít khi thưởng những món đồ trang sức nữ nhi này, cho nên Tiểu Ngọc và nàng đối với trâm trân châu của mình đều rất trân ái.
Đáng tiếc cây trâm của Tiểu Ngọc vẫn còn tốt, nhưng hạt châu nhỏ điểm xuyết bên trên lại biến mất. Nàng khéo tay, ngày ấy nhặt được viên châu vàng, liền đem đính lên trâm đó, nhìn qua không thấy dấu vết đã từng đổi hạt châu.
Mải suy nghĩ, nàng nhìn thấy hộp cơm trong tay trì hoãn lâu như vậy, đồ ăn đều đã sớm nguội lạnh, công tử chắc cũng đói bụng, lại vội bỏ qua những điều nghi kị kia, liền chạy vội đi đưa thức ăn.
Trong căn phòng Lý Phỉ tạm thời dùng để xử lý tình tiết vụ án, A Nguyên đang nhìn chằm chằm vào hai hạt châu trước mắt.
Một viên là Tiểu Ngọc ngậm trong miệng, một viên ở trên cây trâm của Tiểu Màn Thầu.
Đều là ngân châu chạm rỗng giống nhau như đúc, tư thế uyên ương đối lập nhau đều không khác gì.
A Nguyên nói: "Ta lại đến phòng của Tiểu Ngọc xem rồi, cũng không phát hiện trâm châu nhỏ giống như vậy. Cái của Tiểu Ngọc kia, hẳn là rơi mất lúc bị ngộ hại."
Nếu là trâm tại mép tóc, thi thể ngâm mình ở trong nước bị cọ rửa bao lâu như thế, tự nhiên là tìm không được.
Lý Phỉ kinh nghi không thôi, "Tiểu Ngọc lúc sắp chết đem hạt châu này ngậm trong miệng, rốt cuộc là có ý gì? Muốn nói cho chúng ta biết việc này cùng Tả Ngôn Hi có liên quan, hay muốn nói điều gì đó cho Tả Ngôn Hi?"
A Nguyên nói: "Tả Ngôn Hi giống như rất yêu quý Tiểu Ngọc, mới để cho chúng ta tra án tại Hạ Vương phủ, về sau bị Hạ Vương quở trách, cũng là bởi vì việc của Tiểu Ngọc. Việc này náo đến trước mặt Hạ Vương, đêm hôm ấy, Hạ Vương liền bị sát hại."
Bởi vì cái chết của Hạ Vương, án của Tiểu Ngọc không thể không tạm thời để sau, hai ngày này chủ yếu điều tra đêm Hạ Vương bị ngộ hại, những tuỳ tùng thân tín Hạ Vương để lại trong phủ kia cũng không có dấu hiệu khả nghi.
Đã từng hoài nghi cái chết của hai người có chỗ liên quan, nhưng Hạ Vương gần đây mới đến biệt viện tĩnh dưỡng, Tiểu Ngọc lại ở trong y quán của Tả Ngôn Hi, cách nhau khá xa. Theo lời chứng của các tùy tùng, Tiểu Ngọc tâm tư nhanh nhẹn, thông minh xinh đẹp, có phần được đám người Cận Đại Đức, Tiết Chiếu Ý quý mến, nhưng cũng không thể cùng xuất hiện với Hạ Vương cao cao tại thượng. Nếu không có việc Tiểu Ngọc bị giết, chỉ sợ Hạ Vương căn bản không biết được trong phủ một thị nữ gọi là Tiểu Ngọc.
Tay Hạ Vương cùng Tiểu Ngọc không cùng xuất hiện, bọn họ lại có một người trung gian liên kết là Tả Ngôn Hi.
Lý Phỉ cũng không khỏi trầm ngâm nói: "Hạ Vương mặc dù bá đạo, thế nhưng sáng sớm tự mình vọt tới huyện nha cưỡng ép đem Cận Đại Đức mang đi, bổn quan vẫn cảm thấy kỳ quặc......Cận Đại Đức dù coi trọng thế nào, rốt cuộc vẫn là hạ nhân trong Hạ Vương phủ, đáng giá để ông ta gấp gáp như vậy sao? Sau đó vì chuyện này mà nổi giận, phạt con nuôi lại đánh con ruột, thấy thế nào cũng giống như chuyện bé xé ra to......"
Hắn bỗng nhiên vỗ án thư, "Hẳn là cái chết của Tiểu Ngọc cùng hạ Vương có quan hệ? Hạ Vương không phải vội vã muốn mang Cận Đại Đức đi, mà là không muốn chúng ta tra ra bản án của Tiểu Ngọc?"
A Nguyên thở dài: "Ông ta không muốn chúng ta tra được, phạt đánh cả con ruột, chẳng lẽ cái chết của Tiểu Ngọc có liên quan đến ông ta?"
Lý Phỉ nhớ tới lúc Hạ Vương dẫn người đến nha môn rất uy bá cùng hung ác, tìm ra manh mối nói: "Vậy cũng không đúng! Hạ Vương muốn giết chết một thị nữ nhỏ trong nhà mình, không thể phiền hơn so với bóp chết một con kiến chứ? Đáng để động can qua giết người vứt xác lớn như vậy?"
A Nguyên linh quang lóe lên, "Nếu ông ta có chỗ cố kỵ, không muốn làm cho người biết rõ Tiểu Ngọc bị giết thì sao?"
Tất cả thân phận cao thấp trong Hạ Vương phủ, kể cả Tả Ngôn Hi, đều nhận định Tiểu Ngọc là vì mẫu thân bệnh nặng mới về với ông bà......
Sau đó, tại cái chết của Tiểu Ngọc bị vạch trần, thì ngày hôm sau, Hạ Vương chết oan chết uổng......
Đang cảm thấy có điều gì mơ hồ sắp trồi lên mặt nước, lại nghe được bên ngoài có tiếng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó là nha sai vội vàng chạy vào, thở hồng hộc bẩm báo nói: "Đại nhân, đại nhân......Trong kinh sứ thần đã đến!"
Lý Phỉ vội vàng sửa sang lại y quan, vội hỏi: "Có biết là vị đại nhân nào không?"
Nha sai kia liền cười rộ lên, "Là......Tạ đại nhân hôm kia vừa trở về!"
Lý Phỉ đang sờ mũ, tay bỗng dừng một chút, "Tạ đại nhân? Tạ Nham?"
Tạ Nham tuổi còn trẻ, chỉ ở Lại bộ giữ chức quan nhàn tản, nhưng rốt cuộc là tâm phúc của Lương đế, tra cái án Chu Thực nhàn tản của họ hàng hoàng thất kia xem như đã đủ rồi, nhưng hôm nay người bị giết chính là Hạ Vương uy danh hiển hách, Hạ Vương tay cầm binh quyền......
Lý Phỉ hầu như hoài nghi mình nghe lầm.
Edit + Beta: Hàn Mai
...
Chương 130:
Nhưng nha sai khẳng định mà đáp: "Là Tạ đại nhân! Ở trong nha môn của chúng ta vài ngày, tôi làm sao nhận lầm? Lúc này còn mang theo nữ quyến nữa, trông cũng là quý tiểu thư, trông rất cao quý xinh đẹp! Bất quá Tạ đại nhân sắc mặt không được tốt, thoạt nhìn rất không vui."
Rất không vui....
Lý Phỉ run run hạ mắt nhìn A Nguyên, hỏi: "Cảnh điển sử có phải đi Hoa Nguyệt lâu không? Để ta đi sang đó, gọi hắn cùng trở về nghênh đón Tạ đại nhân!"
A Nguyên nhớ tới Tạ Nham khí độ gió mát trăng thanh, tâm trí hơi nghĩ đến, lập tức nhớ tới Cảnh Từ, vội hỏi: "Tốt. Đại nhân hãy triệu tập mọi người cùng nhau đi nghênh đón Tạ đại nhân! Ta cũng giả vờ quay về đây!"
"Giả vờ như trở về?" Lý Phỉ nghi hoặc nhìn nàng, "Cô không có ý định cùng đi nghênh đón Tạ đại nhân à?"
A Nguyên mỉm cười, "Ta muốn nhìn xem khi mọi người trong nha môn đi khỏi hết, những người ở Hạ Vương phủ sẽ có phản ứng gì."
Huyện Thẩm Hà nho nhỏ, từ tri huyện đến nha sai, đối với uy danh hiển hách của Hạ Vương phủ vốn không nên có lực uy hiếp. Nhưng căn cứ vào việc Hạ Vương được nhận định là do nội tặc giết chết, người trong phủ riêng phần mình sẽ tâm thần bất định, nhìn người bên ngoài tuy lòng nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, cũng lo lắng mình bị người ta nghi ngờ, hai ngày này đều sẽ cẩn thận chặt chẽ, đối với nhóm công sai cũng không dám có điều gì thất lễ.
Hôm nay nhìn tri huyện mang theo đám công sai rời khỏi hết, một bên tạm thời nhẹ nhàng thở ra, một phía khác không khỏi đối với sứ thần trong triều đến căng thẳng mà đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu tri huyện không dám đụng đến những người trong Hạ Vương phủ, sứ thần phụng theo hoàng mệnh mà đến, hết thảy đều nói không chính xác. Nếu hơi có lòng nghi ngờ, có khi bị đánh trước hơn vài chục trượng, ném vào trong ngục làm mọi cách tra tấn, có thể còn sống đi ra hay không cũng khó nói.
Vì vậy, thiếu đi ánh mắt đi tuần bốn phía của công sai huyện nha, rất nhiều người nắm bắt thời gian trống trải ngắn ngủi này, dỡ xuống mặt nạ căng thẳng, tìm những đồng liêu hoặc bạn bè thường ngày giao hảo mà nói ra hết những điều muốn nói cũng không dám nói, không tiện nói, hoặc làm vài điều muốn làm mà không dám làm, hay sự tình không tiện làm của những ngày này.
A Nguyên nhìn qua các nơi một vòng, liền lẻn vào phòng ngủ của Hạ Vương, lại một lần nữa cẩn thận xem xét hiện trường, hy vọng có thể tìm được manh mối dù nhỏ nhoi nào có liên hệ đến Tiểu Ngọc hoặc Tả Ngôn Hi.
Ngoại trừ việc thi thể bị dời đi, phòng ngủ cơ bản được giữ nguyên trạng. Mùi máu tươi đã phai nhạt rất nhiều, vẫn là mùi thơm ngát như cũ quanh quẩn trong phòng.
A Nguyên nhìn hương liệu trong lư hương kim áp, sớm đã cạn hết, đã cách mấy ngày, không có khả năng còn hương thơm như vậy.
* Lưu hương kim áp: lư hương đốt hương liệu hình con vịt, được làm bằng vàng hoặc đồng mạ vàng, có rất nhiều kiểu dáng, có thể tìm kiếm từ 金鸭香炉 để xem ảnh
Nàng ngửi mấy cái, lại đi tới giường bên cạnh, liền nghe được mùi thơm sâu hơn chút ít.
Giương mắt nhìn lên, đã thấy trong trướng dùng ngân liệm (dây xích) treo một quả cầu làm bằng bạc chạm rỗng hoa văn cây lựu, phía dưới còn dùng trân châu, hổ phách làm thành mấy tua cờ hoa tai cây lựu văn, chế tác mười phần tinh xảo.
Trong trí nhớ mấy tháng ngắn ngủi của A Nguyên, cũng chưa từng gặp qua quả cầu bạc như vậy, lại hiểu được quả cầu bạc này thực tế là túi thơm* bằng bạc. Loại túi thơm này được gọi là lư hương trong trướng, chính là bên trong quả cầu bạc chạm rỗng đặt hai viên đồng tâm là cơ quan, bên trong lại đưa vào một cái bát tròn để đựng hương liệu. Bởi vì thiết kế nhỏ gọn linh hoạt, bất luận trong trướng có chuyển động thế nào, dù là rơi xuống khi đang chuyển động, bát tròn đều giữ được nguyên trạng, hương liệu được đốt trong quả cầu sẽ không rơi vào tấm đệm.
* Tìm kiếm từ 银质香囊 để xem hình ảnh về quả cầu bạc dùng làm túi thơm
Khi đóng:
Khi mở:
A Nguyên mở túi thơm bằng bạc ra, quả nhiên thấy bên trong có cái bát tròn sáng như tuyết, chính giữa cái bát tràn đầy hương hoàn, dù chưa đốt, mùi thơm vẫn toả hương ngào ngạt, giống hệt mùi hương đang nhàn nhạt bay trong phòng.
Nghĩ đến cái túi thơm này chính là do vị Tiết phu nhân kia chế tạo, mặc dù treo ở trong trướng, nhưng Hạ Vương tâm tình không tốt, tự nhiên không có tâm tình thưởng thức hương thơm, nên không có ai đến đốt hương thơm này.
A Nguyên nhặt một viên hương hoàn, khi ngửi kỹ càng, liền có thể phân biệt được trong đó có trầm hương, hoắc hương, đinh hương và các loại hương liệu quý báu, trầm hương hành khí giảm đau, hoắc hương làm dạ dày dễ chịu, đinh hương làm chậm rãi tâm tình, tính ra đều có ích đối với bệnh tình của Hạ Vương, ước chừng là hương liệu đặc biệt chế tạo cho Hạ Vương.
Đang trầm ngâm, chợt nghe được ngoài phòng có tiếng bước chân rất nhỏ, A Nguyên vội cất kỹ túi thơm, thả người nhảy lên, nắm chặt phần trên mặt giường lớn lúc nãy, nấp trong đỉnh màn che, lặng lẽ hướng xuống phía dưới xem tình hình thế nào.
Cửa được cẩn thận đẩy ra, nhưng là Cận Đại Đức mang theo một gã thị vệ của Hạ Vương lặng lẽ tiến đến.
Hai người khẩn trương tìm kiếm cái gì đó ở mọi nơi, rồi lại cố kỵ bị người phát giác, cũng không dám lật qua lật lại lung tung.
Sau nửa ngày, Cận Đại Đức vội vàng thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi thấy sai rồi không?"
Thị vệ kia lắc đầu, "Tiểu nhân sẽ không nhìn sai. Thị nữ phục thị thay quần áo là người đầu tiên phát hiện Vương gia gặp chuyện, lúc cả kinh chạy đi liền gặp tôi đầu tiên. Tôi bảo các nàng thông báo cho Ngôn Hi công tử cùng tổng quản, vừa tiến đến nhìn lên, liền chứng kiến một khối khăn lụa bay qua trong cánh cửa, lúc ấy còn đặc biệt xoay người nhìn, phía trên rõ ràng thêu hoa giống như hoa bách hợp, còn có chữ "Phó". Tôi nghĩ Ngôn Hi công tử hoặc lão nhân gia người tới đây tất nhiên sẽ xử trí, cho nên cũng không dám lộn xộn, ai ngờ về sau đã không thấy tăm hơi!"
Cận Đại Đức trầm ngâm, "Khi đó ai đi?"
Thị vệ nói: "Vốn là Tiết phu nhân, Triệu phu nhân mang theo thị nữ đi vào kêu khóc, sau đó Ngôn Hi công tử tới đây, đuổi chúng tôi ra phòng, lại bảo tranh thủ thời gian báo quan. Lại về sau lão nhân gia người cũng đã đến, đều chưa từng có cơ hội tiến đến. Lúc ta đi ra ngoài, cái khăn lụa kia giống như đã không thấy tăm hơi."
Hắn nhíu mày nhớ lại, tiếp tục nói: "Phu nhân và đám thị nữ bọn họ lúc ấy tựa hồ cũng sợ hãi, có lẽ cũng không lưu ý cái khăn kia. Tôi muốn đi, đều cảm thấy là Ngôn Hi công tử thu lại rồi. Nhưng ngài ấy cũng không nhắc tới, tôi cũng không dám nói lung tung."
Cận Đại Đức thở dài: "Như vậy xem ra, hơn phân nửa là hắn thu lại. Theo như lời ngươi nói, ngày đó không chỉ hai người các ngươi, Ngôn Hi công tử đã ở hoa Nguyệt lâu, tận mắt thấy Tiểu vương gia theo Phó Mạn Khanh người đã cầm cái khăn này trong tay rời đi. Ngươi cũng nhận ra, Ngôn Hi công tử là người cẩn thận như vậy, làm sao lại không nhận ra?"
Thị vệ sợ hãi nhìn về phía Cận Đại Đức, "Nhưng Ngôn Hi công tử vì sao không nói chuyện này ra?"
Cận Đại Đức nói: "Vương gia dù sao chỉ có Tiểu vương gia là huyết mạch, Ngôn Hi công tử xưa nay hiền đức, nhất định không muốn Tiểu vương gia liên lụy vào."
Thị vệ khẽ nói: "Tiểu Vương gia......Tiểu vương gia rất có thể là hung thủ! Ngôn Hi công tử cũng không để ý tới sao?"
Cận Đại Đức thở dài: "Có lẽ Ngôn Hi công tử cảm thấy Tiểu vương gia tính tình vẫn còn giữ lại, hy vọng có thể bảo vệ cho Tiểu vương gia? Bệnh lâu trước giường không có con cái hiếu thảo, huống chi ngày ấy Vương gia mang bệnh tính khí kích động, hôm kia còn trách phạt cả hai người bọn họ......"
"Nhưng đây là giết cha! Giết cha đó! " Thị vệ hầu như muốn khóc lên, "Việc này giấu trong nội tâm của tôi vài ngày, tôi nhìn những điển sử hay bộ khoái cũng đều kinh hồn bạt vía......"
Cận Đại Đức quát: "Kinh hồn bạt vía cũng phải tiếp tục ngậm miệng! Một lát nữa sứ thần lại đến đây hỏi han, ngươi nhất định coi như việc này chưa từng xảy ra, có nghe hay không? Đợi sau này có cơ hội, ta sẽ lại hỏi Ngôn Hi công tử là chuyện gì xảy ra."
"Có thể......nếu thật là Tiểu vương gia giết Vương gia, Cận tổng quản ngài cũng mặc kệ ư?"
Cận Đại Đức dậm chân nói: "Bảo ta làm sao quản? Hôm nay cái khăn kia căn bản tìm không thấy, nói miệng không bằng chứng, đến lúc đó nói ngươi vu hãm chủ nhân, dùng tội giết người phản toạ, người rơi đầu liền biến thành chúng ta! Huống chi việc này cũng nói không cho phép. Có lẽ cũng không phải Tiểu vương gia làm, có lẽ Tiểu vương gia chẳng qua là nhất thời hồ đồ, Ngôn Hi công tử lại rõ ràng đang bao che Tiểu vương gia, nếu cuối cùng có thể tra được chứng cớ, chẳng lẽ đem con trai ruột cùng con nuôi của Vương gia xử tử cùng lúc, ngày sau dịp thanh minh một kẻ hậu nhân viếng mồ mả cũng đều không có?"
Cổ họng của hắn nghẹn lại, lại rơi một ít nước mắt, lôi kéo thị vệ kia lại lặng lẽ lui ra ngoài.
A Nguyên tung người nhảy xuống, đứng ở đó như đột nhiên ở trong giấc mộng.
Hạ Vương rất có thể là Mộ Bắc Yên làm hại? Tả Ngôn Hiếm có chứng cứ trong tay, lại âm thầm bảo vệ?
Cũng may, cái chứng cứ kia còn cũng có quan hệ với người thứ ba.
Phó Mạn Khanh......
A Nguyên lách mình theo ngoài cửa sổ nhảy ra, vẫn như cũ đóng cửa kỹ càng, đang muốn trốn ra khỏi biệt viện, đi đến hoa Nguyệt lâu tìm Phó Mạn Khanh kiểm chứng, chợt thấy Tả Ngôn Hi và Mộ Bắc Yên đang từ linh đường đi ra, đang nghĩ ngợi có nên theo sau xem không, chợt nghe cách đó không xa có âm thanh ai đó đang kêu to: "Nguyên bộ khoái! Nguyên bộ khoái! Mau ra đây, có việc gấp, có việc gấp!"
Mộ Bắc Yên tinh thần hoảng hốt, giống như không thể nào chú ý, Tả Ngôn Hi lại quay đầu nhìn thoáng qua, mới tiếp tục hướng về trước.
A Nguyên mặc dù ẩn thân nhanh hơn, nhưng không chắc có bị Tả Ngôn Hi phát hiện hay không, lại nghe ra là Tỉnh Ất quay người đang tìm nàng, chỉ đành chạy qua, hỏi: "Chuyện gì?"
Tỉnh Ất vui vẻ, thở phì phò xông lên nói: "Nguyên huynh đệ, có thể tìm được ngươi rồi! Đi, nhanh đi về!"
A Nguyên vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tỉnh Ất khoát tay nói: "Không rõ ràng lắm, vị quý tiểu thư bên cạnh Tạ đại nhân kia, nhìn lướt qua chúng ta liền hỏi cái kia vị trí bộ khoái họ Nguyên đi đâu rồi, Lý đại nhân nói vẫn còn tra án, quý tiểu thư kia nói, dám không đến nghênh đón, lập tức đi tìm về! Trong vòng nửa canh giờ không thấy được người, trước tiên đem Lý đại nhân đánh cho 30 trượng......"
A Nguyên hít vào một hơi, "Thật là quý tiểu thư uy phong! Vị này ở đâu đến vậy? Tạ đại nhân cũng mặc kệ ư?"
Tỉnh Ất lắc đầu, "Không biết là người nào......Tạ đại nhân sắc mặt thật không tốt, thấp giọng nói với chúng ta, còn không đi tìm? Chúng ta liền tranh thủ thời gian cưỡi ngựa chạy tới......"
A Nguyên càng thêm buồn bực, vò đầu nói: "Như thế nào kẻ có địa vị như Tạ Nham lại nhượng bộ lui binh?"
Thực tế Tạ Nham đã biết nàng là Nguyên gia tiểu thư, vị quý tiểu thư bên cạnh hắn kia hơn phân nửa cũng đã biết thân phận nàng, rõ ràng không đem nàng để vào mắt?
Hay là, căn bản chính là đi thẳng về phía nàng?
Tỉnh Ất thấy nàng do dự, đã kéo nàng chạy vội ra ngoài, kêu lên: "Tiểu tổ tông, nửa canh giờ rất nhanh đến, tranh thủ thời gian quay về đi! Chậm thêm một khắc, chính là 30 trượng còn chưa đánh xuống, Lý đại nhân cũng sẽ bị dọa thành bệnh mất!"
- ---------------
Trong phòng ngủ bày biện xa hoa, Mộ Bắc Yên lảo đảo đi vào, bổ nhào vào ấm trà trên bàn, ngửa đầu liền rót vào miệng.
Tả Ngôn Hi theo sát đi tới, thò tay liền đoạt ấm trà, vội vàng nói ra: "Đừng uống! Hai ngày này chúng ta cũng không trở về phòng, cũng không biết trà này là nước đã qua bao nhiêu ngày rồi......"
Lời nói chưa xong, Mộ Bắc Yên đã cười đến gập cả lưng, thống khổ nôn mửa.
Tả Ngôn Hi thò tay đặt ở mạch môn của hắn, đáy mắt vô cùng lo lắng, thanh âm lại thật nhu hòa: "Ta biết rõ đệ làm con trai của nghĩa phụ rất khổ sở, nhưng Mộ gia nhà đệ là cả họ độc đinh, đệ vẫn phải tự bảo vệ chính mình, mới có thể làm người lo hương khói cho Mộ gia, cũng mới có thể phối hợp sứ thần, tra ra hung phạm!"
"Ta không sao......" Mộ Bắc Yên hất tay hắn ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất, che đi khuôn mặt mấy ngày nay bỗng dưng gầy đi, nức nở nói: "Đều tại ta, tại ta...... Nếu như không phải ta chọc giận ông ấy, ông ấy không đến mức lớn nổi giận như vậy, đuổi hết người hầu cơ thiếp đi ra, để cho hung thủ thừa dịp cơ hội!"
Hắn nấc lên, hai ngày nay trông coi quan tài của phụ thân, hầu như không ăn không uống. Vừa rồi Tả Ngôn Hi liên tục khuyên bảo, mới đần độn theo hắn trở về phòng thay quần áo.
Tả Ngôn Hi vuốt hắn vai, an ủi: "Nếu là có người tận lực tính toán, đêm đó không hạ thủ, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Hãy giữ vững tinh thần, Tạ Nham đã đến, lại cùng hắn thương nghị thật kỹ lưỡng, xem như thế nào tìm ra hung phạm."
Mộ Bắc Yên nhìn về phía hắn, "Làm sao huynh biết đến chính là Tạ Nham? Hắn hồi kinh còn có chuyện khác, huống chi tư lịch* còn thấp, Hoàng Thượng làm sao lại cho hắn đến?"
*Tư lịch: kinh nghiệm, trình độ
Tả Ngôn Hi nói: "Tạ Nham tư lịch không đủ, nhưng rất được Hoàng Thượng coi trọng, nếu có thể từ đó hòa giải, ít nhất có thể an bài cùng Hạ Vương phủ, đại thần thân cận Tạ gia đến đây. Ta chỉ sợ sắp tới đây những người liên can, ta và đệ bị cuốn vào liền không thể thoát được, mới đặc biệt gửi thư cho Tạ Nham, mời hắn tận lực giúp đỡ."
Mộ Bắc Yên giương mắt, "Có ý gì? Cha ta bị sát hại, ta khẳng định được truy xét đến ngọn nguồn, cái gì gọi là chúng ta bị cuốn vào không thoát khỏi liên can? Việc này chúng ta vốn cũng không khả năng đụng đến."
Tả Ngôn Hi nói: "Truy tra việc này, cùng bị coi là hung thủ để truy tra, hoàn toàn là hai việc khác nhau."
Mộ Bắc Yên khó hiểu, "Bị coi là hung thủ......Ta? Cả huynh nữa ư?"
Tả Ngôn Hi đã lấy ra một mảnh khăn lụa từ trong lòng đưa tới, hỏi: "Đệ còn nhận ra cái này không?"
- --------
Chú thích: Túi thơm trong ấn tượng của người bình thường đều làm bằng gấm, La sở trưởng chế túi thơm nhỏ, nhưng thời Đường còn có loại túi hương bằng quả cầu kim loại, cũng được gọi là túi thơm. Xuất thân từ Pháp Môn Tự trong văn vật ở thời Đường, thì có lưu hành túi thơm bằng vàng bạc. Cho nên trong văn học phát hiện túi thơm bằng bạc, cũng không phải là thêu dệt vô cớ.
Sau thời Tống, loại túi thơm kim loại bên trong có cơ quan được gọi là quả cầu hương, phía trên cũng không có sợi dây, có thể trực tiếp để vào trong chăn, lại được là lư hương trong đệm, trong chăn. Trong văn vì sát đề, liền cố ý gọi loại này là lư hương trong trướng.
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn Mai
A Nguyên nhìn lên, nhưng thị nữ tên Tiểu Màn Thầu của Tả Ngôn Hi đang mang theo hộp đựng thức ăn đi về hướng bên kia phòng chính.
Hạ Vương đã được đưa vào quan tài, Mộ Bắc Yên, Tả Ngôn Hi ngoại trừ phối hợp tra án, mỗi ngày đều phải ở linh đường trông coi. Chẳng qua là bản án chưa phá, sứ thần chưa đến, tạm chưa thông báo với thân hữu trong kinh, hôm nay chỉ có bọn họ cùng vài cơ thiếp trông coi, cũng cầu xin hai cao tăng niệm tụng kinh văn.
Hạ Vương chết thật bức bối, sau khi chết lại không có ai cho ông ta đánh chửi chém giết, lại càng không thoải mái hơn. Mặc dù kinh văn này không cách nào siêu độ vong hồn, cũng có thể giúp ông ta bình tâm tĩnh khí, bớt tức giận cũng là điều tốt.
Hạ Vương sống cũng qua loa, nhưng hai công tử ở Hạ vương phủ vẫn sống rất có cá tính. Mộ Bắc Yên ưa thích tiểu mỹ nhân tinh tế, mà Tả Ngôn Hi lại sống hết sức tinh tế, Tiểu Màn Thầu mặt khác chuẩn bị thức ăn cho hắn cũng không kì lạ hiếm có.
A Nguyên đang muốn hỏi chuyện của Tả Ngôn Hi, thấy thế liền hắng giọng một cái, nhã nhặn mà kêu: "Vị cô nương kia, mời đi theo nói chuyện, tại hạ có việc hỏi."
Tiểu Màn Thầu dường như liếc qua, cũng không biết là không có nghe rõ, vẫn là giả bộ như không nghe rõ, đi thẳng luôn không quay đầu lại.
Tỉnh Ất nhìn A Nguyên với ánh mắt quái dị, hét to nói: "Này cái cô kia, quan phủ phá án, đại gia có việc muốn hỏi, còn chưa cút tới đây?"
Tiểu Màn Thầu ngẩn ngơ, cuống quít chạy vội tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười hỏi: "Nhị vị đại gia có gì phân phó?"
A Nguyên cũng cảm giác sâu sắc rằng khi nàng phá án quả thực không tiện tiến vào trạng thái Nguyên gia đại tiểu thư, vừa nhấc chân phải trùng trùng điệp điệp đạp lên thành gạch xanh bên cạnh khóm hoa, Phá Trần kiếm trong tay xoay mặt lại, cười hỏi: "Đêm Hạ Vương bị ngộ hại đó, là ngươi hầu hạ Tả công tử rửa mặt đi ngủ à?"
Tiểu Màn Thầu vội hỏi: "Là tôi cùng Tiểu Điền tỷ tỷ hầu hạ. "
"Lúc ấy là canh giờ nào? Tả công tử chìm vào giấc ngủ xong lại là canh giờ nào?"
Tiểu Màn Thầu nhìn Phá Trần Kiếm trong tay nàng, nơm nớp lo sợ nói: "Ước chừng qua đầu giờ hợi mới về! Chúng tôi nghe nói Tả công tử lại bị phạt, cũng không yên tâm, đã đi xem mấy lần, đại khái thời gian có lẽ không sai. Công tử sau khi trở về có lẽ rất mệt, thoa thuốc xong liền đi ngủ."
A Nguyên nghi hoặc, "Lại bị phạt là sao? Tả Ngôn Hi không phải rất được lòng Hạ Vương, như thế nào cứ bị phạt mãi?"
Tiểu Màn Thầu nói: "Công tử tính tình tốt, Vương gia từ trước đến nay rất yêu thương. Có thể hôm kia vì chuyện của Tiểu Ngọc tỷ tỷ, công tử tự tiện để quan sai tiến đến tra án, Vương gia buổi sáng hôm đó khi biết rõ, không biết làm sao lại giận, phạt người quỳ ở nơi đó suy nghĩ, cho đến khi Vương gia đến nha môn mang Cận tổng quản về mới cho công tử trở về. Buổi tối thì bởi vì chuyện của Tiểu vương gia, lại bị phạt......Về sau chúng tôi đỡ người trở về, hai bên đầu gối đều bầm một mảng lớn."
"Vậy sau khi hắn chìm vào giấc ngủ, có ai ở trong phòng hắn chờ đợi sai sử không?"
Tiểu Màn Thầu vội vàng lắc đầu, "Công tử chúng tôi từ trước đến nay giữ mình trong sạch, ban đêm cũng không muốn thị nữ đi vào phục thị."
Lời này tự nhiên không giả. Tiểu Ngọc dung sắc xuất chúng, mỗi ngày hầu hạ Tả Ngôn Hi, được sủng ái thế nào, nhưng trước khi bị người cưỡng gian rồi giết chết còn là xử nữ, đủ thấy Tả Ngôn Hi tuyệt không phải kẻ háo sắc.
A Nguyên lại tưởng tượng, Tả Ngôn Hi cùng Cảnh Từ thân cận như thế, không háo nữ sắc không giả, nhưng không háo sắc thì chưa hẳn......
Ban đêm không người phục thị, như vậy Tả Ngôn Hi về sau có đi ra ngoài hay không, đều không có nhân chứng.
A Nguyên trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt đảo qua mái đầu cúi xuống của Tiểu Màn Thầu, bất giác sững lại.
Nàng đưa tay, chậm rãi hạ xuống trên búi tóc hắc nha của Tiểu Màn Thầu, vuốt ve trên đó.
Tiểu Màn Thầu nhìn trộm dò xét nàng, thấy nàng bộ dáng tuấn mỹ, giống như càng tú lệ hơn so với công tử nhà mình, bất giác đôi má đỏ bừng, mặc dù rụt cổ một cái, lại chưa từng trốn tránh, liền nhìn tư thái nàng cầm kiếm cũng toả ra khí thế đặc biệt dâng trào, cũng không cảm thấy sợ hãi.
A Nguyên nhặt ra một cây trâm châu nho trên búi tóc nàng, hỏi: "Châu trâm này từ đâu có? Thật xinh đẹp."
Tiểu Màn Thầu thấy nàng hai mắt sáng lên, có chút kinh ngạc, lại có chút ít đắc ý, nói ra: "Là công tử cho chúng tôi."
"Hắn chỉ cho một mình ngươi?"
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ cũng có một cái."
"Giống nhau à?"
"Ừm, công tử mua một lần, cho chúng tôi một người một cái."
"A!" A Nguyên nhìn thấy dưới châu trâm phía dưới chạm rỗng viên ngân châu nhỏ uyên ương ánh kim, dáng tươi cười càng là ôn hòa, "Cho ta mượn sờ mấy ngày được không?"
Tiểu Màn Thầu do dự, "Việc này......"
A Nguyên cười nói: "Vừa rồi như lời ngươi nói, tính cả chuyện cây trâm này, bên kia thư lại đều ghi chép lại, ngươi đi lấy dấu tay, đến lúc đó ta không trả ngươi, ngươi cho công tử nhà ngươi cầm cái lời chứng kia đến tìm ta tính là được rồi! Hắn với Điển Sử đại nhân của chúng ta quen thân lắm!"
Nụ cười của nàng ôn nhu, đẹp mắt, ánh mắt trong trẻo long lanh mà phản chiếu vẻ mặt ngây dại ngắm nhìn của Tiểu Màn Thầu.
Tiểu Màn Thầu không khỏi đáp: "Được!"
Bên kia Tỉnh Ất đưa Tiểu Màn Thầu đến thư lại bên kia thuật lại một lần, đọc rồi ghi chép lại, lại đưa tay nàng đóng dấu, Tiểu Màn Thầu mới phát giác được tựa hồ không đúng chỗ nào.
Đây coi như là......lời chứng?
Nàng rõ ràng chẳng qua là kể tình hình làm việc và nghỉ ngơi thực tế của công tử đêm đó, thuận tiện nhắc tới công tử đưa nàng một chi cây trâm trân châu nhỏ, vì sao còn đặc biệt bắt nàng lấy dấu tay?
- ---------
Có một ngày nàng cùng Tiểu Ngọc theo công tử nhà nàng đi ngang qua phiên chợ, công tử chẳng biết tại sao bỗng nhiên muốn vào trong cửa hàng bên cạnh mua một đôi trâm trân châu, cũng không hiểu được định tặng cho vị quý tiểu thư nào. Nàng cùng Tiểu Ngọc bất quá đều nhìn hướng cây trâm nhỏ này vài lần, công tử liền lệnh mua cả bộ hai cây trâm nhỏ này, thưởng cho các nàng.
Bình thường Tả Ngôn Hi thưởng cho tùy tùng tiền bạc tơ lụa kỳ thật cũng không ít, nhưng hắn không để tâm đến nữ sắc, ít khi thưởng những món đồ trang sức nữ nhi này, cho nên Tiểu Ngọc và nàng đối với trâm trân châu của mình đều rất trân ái.
Đáng tiếc cây trâm của Tiểu Ngọc vẫn còn tốt, nhưng hạt châu nhỏ điểm xuyết bên trên lại biến mất. Nàng khéo tay, ngày ấy nhặt được viên châu vàng, liền đem đính lên trâm đó, nhìn qua không thấy dấu vết đã từng đổi hạt châu.
Mải suy nghĩ, nàng nhìn thấy hộp cơm trong tay trì hoãn lâu như vậy, đồ ăn đều đã sớm nguội lạnh, công tử chắc cũng đói bụng, lại vội bỏ qua những điều nghi kị kia, liền chạy vội đi đưa thức ăn.
Trong căn phòng Lý Phỉ tạm thời dùng để xử lý tình tiết vụ án, A Nguyên đang nhìn chằm chằm vào hai hạt châu trước mắt.
Một viên là Tiểu Ngọc ngậm trong miệng, một viên ở trên cây trâm của Tiểu Màn Thầu.
Đều là ngân châu chạm rỗng giống nhau như đúc, tư thế uyên ương đối lập nhau đều không khác gì.
A Nguyên nói: "Ta lại đến phòng của Tiểu Ngọc xem rồi, cũng không phát hiện trâm châu nhỏ giống như vậy. Cái của Tiểu Ngọc kia, hẳn là rơi mất lúc bị ngộ hại."
Nếu là trâm tại mép tóc, thi thể ngâm mình ở trong nước bị cọ rửa bao lâu như thế, tự nhiên là tìm không được.
Lý Phỉ kinh nghi không thôi, "Tiểu Ngọc lúc sắp chết đem hạt châu này ngậm trong miệng, rốt cuộc là có ý gì? Muốn nói cho chúng ta biết việc này cùng Tả Ngôn Hi có liên quan, hay muốn nói điều gì đó cho Tả Ngôn Hi?"
A Nguyên nói: "Tả Ngôn Hi giống như rất yêu quý Tiểu Ngọc, mới để cho chúng ta tra án tại Hạ Vương phủ, về sau bị Hạ Vương quở trách, cũng là bởi vì việc của Tiểu Ngọc. Việc này náo đến trước mặt Hạ Vương, đêm hôm ấy, Hạ Vương liền bị sát hại."
Bởi vì cái chết của Hạ Vương, án của Tiểu Ngọc không thể không tạm thời để sau, hai ngày này chủ yếu điều tra đêm Hạ Vương bị ngộ hại, những tuỳ tùng thân tín Hạ Vương để lại trong phủ kia cũng không có dấu hiệu khả nghi.
Đã từng hoài nghi cái chết của hai người có chỗ liên quan, nhưng Hạ Vương gần đây mới đến biệt viện tĩnh dưỡng, Tiểu Ngọc lại ở trong y quán của Tả Ngôn Hi, cách nhau khá xa. Theo lời chứng của các tùy tùng, Tiểu Ngọc tâm tư nhanh nhẹn, thông minh xinh đẹp, có phần được đám người Cận Đại Đức, Tiết Chiếu Ý quý mến, nhưng cũng không thể cùng xuất hiện với Hạ Vương cao cao tại thượng. Nếu không có việc Tiểu Ngọc bị giết, chỉ sợ Hạ Vương căn bản không biết được trong phủ một thị nữ gọi là Tiểu Ngọc.
Tay Hạ Vương cùng Tiểu Ngọc không cùng xuất hiện, bọn họ lại có một người trung gian liên kết là Tả Ngôn Hi.
Lý Phỉ cũng không khỏi trầm ngâm nói: "Hạ Vương mặc dù bá đạo, thế nhưng sáng sớm tự mình vọt tới huyện nha cưỡng ép đem Cận Đại Đức mang đi, bổn quan vẫn cảm thấy kỳ quặc......Cận Đại Đức dù coi trọng thế nào, rốt cuộc vẫn là hạ nhân trong Hạ Vương phủ, đáng giá để ông ta gấp gáp như vậy sao? Sau đó vì chuyện này mà nổi giận, phạt con nuôi lại đánh con ruột, thấy thế nào cũng giống như chuyện bé xé ra to......"
Hắn bỗng nhiên vỗ án thư, "Hẳn là cái chết của Tiểu Ngọc cùng hạ Vương có quan hệ? Hạ Vương không phải vội vã muốn mang Cận Đại Đức đi, mà là không muốn chúng ta tra ra bản án của Tiểu Ngọc?"
A Nguyên thở dài: "Ông ta không muốn chúng ta tra được, phạt đánh cả con ruột, chẳng lẽ cái chết của Tiểu Ngọc có liên quan đến ông ta?"
Lý Phỉ nhớ tới lúc Hạ Vương dẫn người đến nha môn rất uy bá cùng hung ác, tìm ra manh mối nói: "Vậy cũng không đúng! Hạ Vương muốn giết chết một thị nữ nhỏ trong nhà mình, không thể phiền hơn so với bóp chết một con kiến chứ? Đáng để động can qua giết người vứt xác lớn như vậy?"
A Nguyên linh quang lóe lên, "Nếu ông ta có chỗ cố kỵ, không muốn làm cho người biết rõ Tiểu Ngọc bị giết thì sao?"
Tất cả thân phận cao thấp trong Hạ Vương phủ, kể cả Tả Ngôn Hi, đều nhận định Tiểu Ngọc là vì mẫu thân bệnh nặng mới về với ông bà......
Sau đó, tại cái chết của Tiểu Ngọc bị vạch trần, thì ngày hôm sau, Hạ Vương chết oan chết uổng......
Đang cảm thấy có điều gì mơ hồ sắp trồi lên mặt nước, lại nghe được bên ngoài có tiếng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó là nha sai vội vàng chạy vào, thở hồng hộc bẩm báo nói: "Đại nhân, đại nhân......Trong kinh sứ thần đã đến!"
Lý Phỉ vội vàng sửa sang lại y quan, vội hỏi: "Có biết là vị đại nhân nào không?"
Nha sai kia liền cười rộ lên, "Là......Tạ đại nhân hôm kia vừa trở về!"
Lý Phỉ đang sờ mũ, tay bỗng dừng một chút, "Tạ đại nhân? Tạ Nham?"
Tạ Nham tuổi còn trẻ, chỉ ở Lại bộ giữ chức quan nhàn tản, nhưng rốt cuộc là tâm phúc của Lương đế, tra cái án Chu Thực nhàn tản của họ hàng hoàng thất kia xem như đã đủ rồi, nhưng hôm nay người bị giết chính là Hạ Vương uy danh hiển hách, Hạ Vương tay cầm binh quyền......
Lý Phỉ hầu như hoài nghi mình nghe lầm.
Edit + Beta: Hàn Mai
...
Chương 130:
Nhưng nha sai khẳng định mà đáp: "Là Tạ đại nhân! Ở trong nha môn của chúng ta vài ngày, tôi làm sao nhận lầm? Lúc này còn mang theo nữ quyến nữa, trông cũng là quý tiểu thư, trông rất cao quý xinh đẹp! Bất quá Tạ đại nhân sắc mặt không được tốt, thoạt nhìn rất không vui."
Rất không vui....
Lý Phỉ run run hạ mắt nhìn A Nguyên, hỏi: "Cảnh điển sử có phải đi Hoa Nguyệt lâu không? Để ta đi sang đó, gọi hắn cùng trở về nghênh đón Tạ đại nhân!"
A Nguyên nhớ tới Tạ Nham khí độ gió mát trăng thanh, tâm trí hơi nghĩ đến, lập tức nhớ tới Cảnh Từ, vội hỏi: "Tốt. Đại nhân hãy triệu tập mọi người cùng nhau đi nghênh đón Tạ đại nhân! Ta cũng giả vờ quay về đây!"
"Giả vờ như trở về?" Lý Phỉ nghi hoặc nhìn nàng, "Cô không có ý định cùng đi nghênh đón Tạ đại nhân à?"
A Nguyên mỉm cười, "Ta muốn nhìn xem khi mọi người trong nha môn đi khỏi hết, những người ở Hạ Vương phủ sẽ có phản ứng gì."
Huyện Thẩm Hà nho nhỏ, từ tri huyện đến nha sai, đối với uy danh hiển hách của Hạ Vương phủ vốn không nên có lực uy hiếp. Nhưng căn cứ vào việc Hạ Vương được nhận định là do nội tặc giết chết, người trong phủ riêng phần mình sẽ tâm thần bất định, nhìn người bên ngoài tuy lòng nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, cũng lo lắng mình bị người ta nghi ngờ, hai ngày này đều sẽ cẩn thận chặt chẽ, đối với nhóm công sai cũng không dám có điều gì thất lễ.
Hôm nay nhìn tri huyện mang theo đám công sai rời khỏi hết, một bên tạm thời nhẹ nhàng thở ra, một phía khác không khỏi đối với sứ thần trong triều đến căng thẳng mà đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu tri huyện không dám đụng đến những người trong Hạ Vương phủ, sứ thần phụng theo hoàng mệnh mà đến, hết thảy đều nói không chính xác. Nếu hơi có lòng nghi ngờ, có khi bị đánh trước hơn vài chục trượng, ném vào trong ngục làm mọi cách tra tấn, có thể còn sống đi ra hay không cũng khó nói.
Vì vậy, thiếu đi ánh mắt đi tuần bốn phía của công sai huyện nha, rất nhiều người nắm bắt thời gian trống trải ngắn ngủi này, dỡ xuống mặt nạ căng thẳng, tìm những đồng liêu hoặc bạn bè thường ngày giao hảo mà nói ra hết những điều muốn nói cũng không dám nói, không tiện nói, hoặc làm vài điều muốn làm mà không dám làm, hay sự tình không tiện làm của những ngày này.
A Nguyên nhìn qua các nơi một vòng, liền lẻn vào phòng ngủ của Hạ Vương, lại một lần nữa cẩn thận xem xét hiện trường, hy vọng có thể tìm được manh mối dù nhỏ nhoi nào có liên hệ đến Tiểu Ngọc hoặc Tả Ngôn Hi.
Ngoại trừ việc thi thể bị dời đi, phòng ngủ cơ bản được giữ nguyên trạng. Mùi máu tươi đã phai nhạt rất nhiều, vẫn là mùi thơm ngát như cũ quanh quẩn trong phòng.
A Nguyên nhìn hương liệu trong lư hương kim áp, sớm đã cạn hết, đã cách mấy ngày, không có khả năng còn hương thơm như vậy.
* Lưu hương kim áp: lư hương đốt hương liệu hình con vịt, được làm bằng vàng hoặc đồng mạ vàng, có rất nhiều kiểu dáng, có thể tìm kiếm từ 金鸭香炉 để xem ảnh
Nàng ngửi mấy cái, lại đi tới giường bên cạnh, liền nghe được mùi thơm sâu hơn chút ít.
Giương mắt nhìn lên, đã thấy trong trướng dùng ngân liệm (dây xích) treo một quả cầu làm bằng bạc chạm rỗng hoa văn cây lựu, phía dưới còn dùng trân châu, hổ phách làm thành mấy tua cờ hoa tai cây lựu văn, chế tác mười phần tinh xảo.
Trong trí nhớ mấy tháng ngắn ngủi của A Nguyên, cũng chưa từng gặp qua quả cầu bạc như vậy, lại hiểu được quả cầu bạc này thực tế là túi thơm* bằng bạc. Loại túi thơm này được gọi là lư hương trong trướng, chính là bên trong quả cầu bạc chạm rỗng đặt hai viên đồng tâm là cơ quan, bên trong lại đưa vào một cái bát tròn để đựng hương liệu. Bởi vì thiết kế nhỏ gọn linh hoạt, bất luận trong trướng có chuyển động thế nào, dù là rơi xuống khi đang chuyển động, bát tròn đều giữ được nguyên trạng, hương liệu được đốt trong quả cầu sẽ không rơi vào tấm đệm.
* Tìm kiếm từ 银质香囊 để xem hình ảnh về quả cầu bạc dùng làm túi thơm
Khi đóng:
Khi mở:
A Nguyên mở túi thơm bằng bạc ra, quả nhiên thấy bên trong có cái bát tròn sáng như tuyết, chính giữa cái bát tràn đầy hương hoàn, dù chưa đốt, mùi thơm vẫn toả hương ngào ngạt, giống hệt mùi hương đang nhàn nhạt bay trong phòng.
Nghĩ đến cái túi thơm này chính là do vị Tiết phu nhân kia chế tạo, mặc dù treo ở trong trướng, nhưng Hạ Vương tâm tình không tốt, tự nhiên không có tâm tình thưởng thức hương thơm, nên không có ai đến đốt hương thơm này.
A Nguyên nhặt một viên hương hoàn, khi ngửi kỹ càng, liền có thể phân biệt được trong đó có trầm hương, hoắc hương, đinh hương và các loại hương liệu quý báu, trầm hương hành khí giảm đau, hoắc hương làm dạ dày dễ chịu, đinh hương làm chậm rãi tâm tình, tính ra đều có ích đối với bệnh tình của Hạ Vương, ước chừng là hương liệu đặc biệt chế tạo cho Hạ Vương.
Đang trầm ngâm, chợt nghe được ngoài phòng có tiếng bước chân rất nhỏ, A Nguyên vội cất kỹ túi thơm, thả người nhảy lên, nắm chặt phần trên mặt giường lớn lúc nãy, nấp trong đỉnh màn che, lặng lẽ hướng xuống phía dưới xem tình hình thế nào.
Cửa được cẩn thận đẩy ra, nhưng là Cận Đại Đức mang theo một gã thị vệ của Hạ Vương lặng lẽ tiến đến.
Hai người khẩn trương tìm kiếm cái gì đó ở mọi nơi, rồi lại cố kỵ bị người phát giác, cũng không dám lật qua lật lại lung tung.
Sau nửa ngày, Cận Đại Đức vội vàng thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi thấy sai rồi không?"
Thị vệ kia lắc đầu, "Tiểu nhân sẽ không nhìn sai. Thị nữ phục thị thay quần áo là người đầu tiên phát hiện Vương gia gặp chuyện, lúc cả kinh chạy đi liền gặp tôi đầu tiên. Tôi bảo các nàng thông báo cho Ngôn Hi công tử cùng tổng quản, vừa tiến đến nhìn lên, liền chứng kiến một khối khăn lụa bay qua trong cánh cửa, lúc ấy còn đặc biệt xoay người nhìn, phía trên rõ ràng thêu hoa giống như hoa bách hợp, còn có chữ "Phó". Tôi nghĩ Ngôn Hi công tử hoặc lão nhân gia người tới đây tất nhiên sẽ xử trí, cho nên cũng không dám lộn xộn, ai ngờ về sau đã không thấy tăm hơi!"
Cận Đại Đức trầm ngâm, "Khi đó ai đi?"
Thị vệ nói: "Vốn là Tiết phu nhân, Triệu phu nhân mang theo thị nữ đi vào kêu khóc, sau đó Ngôn Hi công tử tới đây, đuổi chúng tôi ra phòng, lại bảo tranh thủ thời gian báo quan. Lại về sau lão nhân gia người cũng đã đến, đều chưa từng có cơ hội tiến đến. Lúc ta đi ra ngoài, cái khăn lụa kia giống như đã không thấy tăm hơi."
Hắn nhíu mày nhớ lại, tiếp tục nói: "Phu nhân và đám thị nữ bọn họ lúc ấy tựa hồ cũng sợ hãi, có lẽ cũng không lưu ý cái khăn kia. Tôi muốn đi, đều cảm thấy là Ngôn Hi công tử thu lại rồi. Nhưng ngài ấy cũng không nhắc tới, tôi cũng không dám nói lung tung."
Cận Đại Đức thở dài: "Như vậy xem ra, hơn phân nửa là hắn thu lại. Theo như lời ngươi nói, ngày đó không chỉ hai người các ngươi, Ngôn Hi công tử đã ở hoa Nguyệt lâu, tận mắt thấy Tiểu vương gia theo Phó Mạn Khanh người đã cầm cái khăn này trong tay rời đi. Ngươi cũng nhận ra, Ngôn Hi công tử là người cẩn thận như vậy, làm sao lại không nhận ra?"
Thị vệ sợ hãi nhìn về phía Cận Đại Đức, "Nhưng Ngôn Hi công tử vì sao không nói chuyện này ra?"
Cận Đại Đức nói: "Vương gia dù sao chỉ có Tiểu vương gia là huyết mạch, Ngôn Hi công tử xưa nay hiền đức, nhất định không muốn Tiểu vương gia liên lụy vào."
Thị vệ khẽ nói: "Tiểu Vương gia......Tiểu vương gia rất có thể là hung thủ! Ngôn Hi công tử cũng không để ý tới sao?"
Cận Đại Đức thở dài: "Có lẽ Ngôn Hi công tử cảm thấy Tiểu vương gia tính tình vẫn còn giữ lại, hy vọng có thể bảo vệ cho Tiểu vương gia? Bệnh lâu trước giường không có con cái hiếu thảo, huống chi ngày ấy Vương gia mang bệnh tính khí kích động, hôm kia còn trách phạt cả hai người bọn họ......"
"Nhưng đây là giết cha! Giết cha đó! " Thị vệ hầu như muốn khóc lên, "Việc này giấu trong nội tâm của tôi vài ngày, tôi nhìn những điển sử hay bộ khoái cũng đều kinh hồn bạt vía......"
Cận Đại Đức quát: "Kinh hồn bạt vía cũng phải tiếp tục ngậm miệng! Một lát nữa sứ thần lại đến đây hỏi han, ngươi nhất định coi như việc này chưa từng xảy ra, có nghe hay không? Đợi sau này có cơ hội, ta sẽ lại hỏi Ngôn Hi công tử là chuyện gì xảy ra."
"Có thể......nếu thật là Tiểu vương gia giết Vương gia, Cận tổng quản ngài cũng mặc kệ ư?"
Cận Đại Đức dậm chân nói: "Bảo ta làm sao quản? Hôm nay cái khăn kia căn bản tìm không thấy, nói miệng không bằng chứng, đến lúc đó nói ngươi vu hãm chủ nhân, dùng tội giết người phản toạ, người rơi đầu liền biến thành chúng ta! Huống chi việc này cũng nói không cho phép. Có lẽ cũng không phải Tiểu vương gia làm, có lẽ Tiểu vương gia chẳng qua là nhất thời hồ đồ, Ngôn Hi công tử lại rõ ràng đang bao che Tiểu vương gia, nếu cuối cùng có thể tra được chứng cớ, chẳng lẽ đem con trai ruột cùng con nuôi của Vương gia xử tử cùng lúc, ngày sau dịp thanh minh một kẻ hậu nhân viếng mồ mả cũng đều không có?"
Cổ họng của hắn nghẹn lại, lại rơi một ít nước mắt, lôi kéo thị vệ kia lại lặng lẽ lui ra ngoài.
A Nguyên tung người nhảy xuống, đứng ở đó như đột nhiên ở trong giấc mộng.
Hạ Vương rất có thể là Mộ Bắc Yên làm hại? Tả Ngôn Hiếm có chứng cứ trong tay, lại âm thầm bảo vệ?
Cũng may, cái chứng cứ kia còn cũng có quan hệ với người thứ ba.
Phó Mạn Khanh......
A Nguyên lách mình theo ngoài cửa sổ nhảy ra, vẫn như cũ đóng cửa kỹ càng, đang muốn trốn ra khỏi biệt viện, đi đến hoa Nguyệt lâu tìm Phó Mạn Khanh kiểm chứng, chợt thấy Tả Ngôn Hi và Mộ Bắc Yên đang từ linh đường đi ra, đang nghĩ ngợi có nên theo sau xem không, chợt nghe cách đó không xa có âm thanh ai đó đang kêu to: "Nguyên bộ khoái! Nguyên bộ khoái! Mau ra đây, có việc gấp, có việc gấp!"
Mộ Bắc Yên tinh thần hoảng hốt, giống như không thể nào chú ý, Tả Ngôn Hi lại quay đầu nhìn thoáng qua, mới tiếp tục hướng về trước.
A Nguyên mặc dù ẩn thân nhanh hơn, nhưng không chắc có bị Tả Ngôn Hi phát hiện hay không, lại nghe ra là Tỉnh Ất quay người đang tìm nàng, chỉ đành chạy qua, hỏi: "Chuyện gì?"
Tỉnh Ất vui vẻ, thở phì phò xông lên nói: "Nguyên huynh đệ, có thể tìm được ngươi rồi! Đi, nhanh đi về!"
A Nguyên vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tỉnh Ất khoát tay nói: "Không rõ ràng lắm, vị quý tiểu thư bên cạnh Tạ đại nhân kia, nhìn lướt qua chúng ta liền hỏi cái kia vị trí bộ khoái họ Nguyên đi đâu rồi, Lý đại nhân nói vẫn còn tra án, quý tiểu thư kia nói, dám không đến nghênh đón, lập tức đi tìm về! Trong vòng nửa canh giờ không thấy được người, trước tiên đem Lý đại nhân đánh cho 30 trượng......"
A Nguyên hít vào một hơi, "Thật là quý tiểu thư uy phong! Vị này ở đâu đến vậy? Tạ đại nhân cũng mặc kệ ư?"
Tỉnh Ất lắc đầu, "Không biết là người nào......Tạ đại nhân sắc mặt thật không tốt, thấp giọng nói với chúng ta, còn không đi tìm? Chúng ta liền tranh thủ thời gian cưỡi ngựa chạy tới......"
A Nguyên càng thêm buồn bực, vò đầu nói: "Như thế nào kẻ có địa vị như Tạ Nham lại nhượng bộ lui binh?"
Thực tế Tạ Nham đã biết nàng là Nguyên gia tiểu thư, vị quý tiểu thư bên cạnh hắn kia hơn phân nửa cũng đã biết thân phận nàng, rõ ràng không đem nàng để vào mắt?
Hay là, căn bản chính là đi thẳng về phía nàng?
Tỉnh Ất thấy nàng do dự, đã kéo nàng chạy vội ra ngoài, kêu lên: "Tiểu tổ tông, nửa canh giờ rất nhanh đến, tranh thủ thời gian quay về đi! Chậm thêm một khắc, chính là 30 trượng còn chưa đánh xuống, Lý đại nhân cũng sẽ bị dọa thành bệnh mất!"
- ---------------
Trong phòng ngủ bày biện xa hoa, Mộ Bắc Yên lảo đảo đi vào, bổ nhào vào ấm trà trên bàn, ngửa đầu liền rót vào miệng.
Tả Ngôn Hi theo sát đi tới, thò tay liền đoạt ấm trà, vội vàng nói ra: "Đừng uống! Hai ngày này chúng ta cũng không trở về phòng, cũng không biết trà này là nước đã qua bao nhiêu ngày rồi......"
Lời nói chưa xong, Mộ Bắc Yên đã cười đến gập cả lưng, thống khổ nôn mửa.
Tả Ngôn Hi thò tay đặt ở mạch môn của hắn, đáy mắt vô cùng lo lắng, thanh âm lại thật nhu hòa: "Ta biết rõ đệ làm con trai của nghĩa phụ rất khổ sở, nhưng Mộ gia nhà đệ là cả họ độc đinh, đệ vẫn phải tự bảo vệ chính mình, mới có thể làm người lo hương khói cho Mộ gia, cũng mới có thể phối hợp sứ thần, tra ra hung phạm!"
"Ta không sao......" Mộ Bắc Yên hất tay hắn ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất, che đi khuôn mặt mấy ngày nay bỗng dưng gầy đi, nức nở nói: "Đều tại ta, tại ta...... Nếu như không phải ta chọc giận ông ấy, ông ấy không đến mức lớn nổi giận như vậy, đuổi hết người hầu cơ thiếp đi ra, để cho hung thủ thừa dịp cơ hội!"
Hắn nấc lên, hai ngày nay trông coi quan tài của phụ thân, hầu như không ăn không uống. Vừa rồi Tả Ngôn Hi liên tục khuyên bảo, mới đần độn theo hắn trở về phòng thay quần áo.
Tả Ngôn Hi vuốt hắn vai, an ủi: "Nếu là có người tận lực tính toán, đêm đó không hạ thủ, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Hãy giữ vững tinh thần, Tạ Nham đã đến, lại cùng hắn thương nghị thật kỹ lưỡng, xem như thế nào tìm ra hung phạm."
Mộ Bắc Yên nhìn về phía hắn, "Làm sao huynh biết đến chính là Tạ Nham? Hắn hồi kinh còn có chuyện khác, huống chi tư lịch* còn thấp, Hoàng Thượng làm sao lại cho hắn đến?"
*Tư lịch: kinh nghiệm, trình độ
Tả Ngôn Hi nói: "Tạ Nham tư lịch không đủ, nhưng rất được Hoàng Thượng coi trọng, nếu có thể từ đó hòa giải, ít nhất có thể an bài cùng Hạ Vương phủ, đại thần thân cận Tạ gia đến đây. Ta chỉ sợ sắp tới đây những người liên can, ta và đệ bị cuốn vào liền không thể thoát được, mới đặc biệt gửi thư cho Tạ Nham, mời hắn tận lực giúp đỡ."
Mộ Bắc Yên giương mắt, "Có ý gì? Cha ta bị sát hại, ta khẳng định được truy xét đến ngọn nguồn, cái gì gọi là chúng ta bị cuốn vào không thoát khỏi liên can? Việc này chúng ta vốn cũng không khả năng đụng đến."
Tả Ngôn Hi nói: "Truy tra việc này, cùng bị coi là hung thủ để truy tra, hoàn toàn là hai việc khác nhau."
Mộ Bắc Yên khó hiểu, "Bị coi là hung thủ......Ta? Cả huynh nữa ư?"
Tả Ngôn Hi đã lấy ra một mảnh khăn lụa từ trong lòng đưa tới, hỏi: "Đệ còn nhận ra cái này không?"
- --------
Chú thích: Túi thơm trong ấn tượng của người bình thường đều làm bằng gấm, La sở trưởng chế túi thơm nhỏ, nhưng thời Đường còn có loại túi hương bằng quả cầu kim loại, cũng được gọi là túi thơm. Xuất thân từ Pháp Môn Tự trong văn vật ở thời Đường, thì có lưu hành túi thơm bằng vàng bạc. Cho nên trong văn học phát hiện túi thơm bằng bạc, cũng không phải là thêu dệt vô cớ.
Sau thời Tống, loại túi thơm kim loại bên trong có cơ quan được gọi là quả cầu hương, phía trên cũng không có sợi dây, có thể trực tiếp để vào trong chăn, lại được là lư hương trong đệm, trong chăn. Trong văn vì sát đề, liền cố ý gọi loại này là lư hương trong trướng.
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn Mai
Bình luận facebook