Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Sơ mi trắng ôm sát thân hình cùng quần ống rộng đen khiến cho cả người nàng thoạt trông vô cùng hoạt bát, mái tóc đen dài từ trước đến giờ vẫn lười biếng thả ra nay được cột lên thành đuôi ngựa gọn gàng, Nhan Tịch nhìn chính mình trong gương, nhếch miệng cười một cái để lộ hàm răng trắng bóng, hít sâu một hơi, nhấc túi lên, mở cửa phòng ra.
Tuy đã quen lười biếng, nhưng dù sao đây cũng là công việc đầu tiên trong đời, Nhan Tịch vẫn hết sức chú trọng. Ngày hôm qua lôi kéo bạn bè vui vẻ đi dạo phố cả một ngày, mua một bộ đồ mà theo nàng thì nhìn vào có vẻ là "phụ nữ đàng hoàng". Trước giờ nàng vẫn như một bà cô đã lên kiệu hoa, tố diện triều thiên*. Giờ là lần đầu trang điểm nhẹ, trông thật có chút cảm giác như thục nữ.
(*):Tố diện triều thiên: mặt không trang điểm gặp quân vương, ý chỉ việc không ăn mặc, trang điểm đẹp cho người khác ngắm.
Công ty Nhan Tịch đến làm là tập đoàn Thượng Hoa, là nhờ mẹ nàng sắp xếp cho nàng vào, bản thân Nhan Tịch chẳng thấy có gì đáng lo, nhưng mẹ nàng thì không cho là vậy, bà không ngừng dặn dò nàng, nói cái gì mà đây là công ty gốc Hoa, nhân viên phần lớn đều là người nước ngoài, bảo nàng phải chú ý đến hình tượng hơn, phải luyện tiếng Anh nhiều hơn. Nhan Tịch nghe xong cũng chỉ bĩu môi, không đáp lại, trong lòng đã sớm đem bà xem thường đến vô cùng. Con gái bà vậy mà bà lại không hiểu! Luyện tiếng Anh? Nếu không phải nàng nhìn xa trông rộng, thời đại học đã thi qua tiếng Anh cấp bốn thì hiện tại cũng phải phiền não rồi!
Vừa mở cửa chính công ty ra, nhân viên trong sảnh lập tức tiến đến nghênh đón, hỏi rõ lai lịch Nhan Tịch và lễ độ mỉm cười đưa nàng đến thang máy. Giờ phút này, Nhan Tịch cuối cùng đã có chút cảm giác khẩn trương, sống trên đời nhiều năm thế này mà nàng vẫn không biết mẹ nàng hóa ra có bản lĩnh lớn đến có thể sắp xếp cho nàng vào làm ở một công ty tràn đầy khí thế như vậy! Trụ sở công ty cao 19 tầng chưa nói, toàn bộ đều được trang trí bằng những thứ xa hoa, khiến Nhan Tịch nhìn hoa cả mắt! Nền đất bằng đá cẩm thạch được mài đến bóng loáng, ngay cả họa tiết trong thang máy cũng là do người nổi tiếng làm nên, nàng nghiêng đầu nhìn sang cô gái bên cạnh, trong lòng thở dài một tiếng, ài, đến cả tiếp tân cũng đã đẹp như vậy, nàng lần này xem xe quả thật là gà giữa bầy hạc rồi.
Thang máy vừa đến, nàng còn chưa kịp đi ra đã bị một bàn tay nhanh chóng kéo ra ngoài. Nhan Tịch lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ra mặt đất, nàng hít sâu một hơi, vừa ngẩn đầu lên nhìn đều ngây ngẩn cả người.
"Lâm Nhược Nhiên?"
Không sai! Người đứng trước mặt Nhan Tịch dù khoác trên người bộ trang phục của nữ nhân viên công sở nhưng trên mặt lại treo một nụ cười vô cùng xấu xa. Cô gái này Lâm Nhược Nhiên, là bạn trung học kiêm đại học của Nhan Tịch. Vừa vào trung học đã nhanh chóng giao du cùng hội học sinh, hay các cơ quan tổ chứ đoàn thể chi bộ...v...v mà theo như Nhan Tịch thấy thì nó rất là mặc trắc cao thâm*. Đến năm ba đại học thì Lâm Nhược Nhiên được người cha giàu có trong truyền thuyết đưa đi nước ngoài, đến đại học Yale dốc tâm học tập một phen. Trường của Nhan Tịch cũng vì thế mà mất đi một vị học tỷ cởi mở, quyến rũ, điều này cũng khiến nàng cảm thán không ít. Thật không nghĩ đến giờ phút này lại gặp cô ấy ở đây. Nhan Tịch giơ tay lên, dùng sức dụi mắt, chỉ sợ là nhìn nhầm người.
"Đừng dụi nữa, nhìn xem bộ dạng như xưa của em kìa, bốn năm đại học rõ toi công, một chút thay đổi cũng chẳng có!"
Nhan Tịch ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Sao mình lại không được ở đây, mình là giám đốc tiêu thụ của công ty này!"
Bộ dạng Lâm Nhược Nhiên như hận không thể ăn thịt được Nhan Tịch. Cô coi như hoàn toàn phục người này rồi, đến làm việc ở phòng tiêu thụ của Thượng Hoa mà lại không biết cô là giám đốc bộ phận này. May là nàng gặp trúng cô, chứ nếu gặp phải người khác, không bị cho biết tay mới lạ!
Nhan Tịch lấy lại phản ứng cũng có chút xấu hổ, gãi đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên mà ngượng ngùng cười. Lâm Nhược Nhiên không nhịn được bèn phất tay:
"Được rồi, được rồi! Dẹp cái nụ cười vô tội của cậu đi, từ hồi trung học đã lấy cái này ra dụ mình, thật phiền phức!"
Thình lình gặp được người quen cũ ngay trong cuộc sống công sở xa lạ của một công ty lớn khiến Nhan Tịch vui sướng không thôi, kéo tay Lâm Nhược Nhiên, hưng phấn nhìn cô.
"Nhược Nhiên, cậu về khi nào vậy? Cậu ngày càng đẹp hơn nha!"
"Được rồi, cái dẻo miệng quá!"
Lâm Nhược Nhiên tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng đã sớm nở hoa. Cũng hết cách, phụ nữ đều là loài động vật thích vẻ ngoài đẹp đẽ, được người khác khen vậy không vui sao được. Kì thực cũng không trách Nhan Tịch vuốt mông ngựa*, Lâm Nhược Nhiên đích thực là một mỹ nữ, mái tóc suôn dài mượt mà, ngũ quan tinh xảo, vóc người ma quỷ cao 1,68m, thật làm say mê không ít người mà. Năm xưa Nhan Tịch cũng được hưởng nhờ không ít hào quang của Lâm Nhược Nhiên, Valentine nàng ăn chocolate đến một mặt bóng loáng, hoa tươi hay gì đó càng là chuyện như cơm bữa, khi cô đi rồi, Nhan Tịch nhiều lắm cũng chỉ tiếc nuối, mà đám sắc lang trong trường thì cứ coi như thống khổ gào thét, vốn dĩ mỹ nữ trong trường đã không nhiều, người vừa có vóc dáng, tướng mạo, trí tuệ lại càng thêm ít.
* vuốt mông ngựa: nịnh hót lấy lòng
Lâm Nhược Nhiên nhìn Nhan Tịch cười cười, trong mắt cô, Nhan Tịch một chút cũng không thay đổi, ánh mắt luôn ngời sáng, nụ cười vẫn luôn mang theo một tia tà mị mê người, trong trí nhớ của cô, nàng vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
"Này, đây chính là phòng tiêu thụ của chúng ta. Các đồng chí, đây là tiểu mỹ nhân mới đến, Nhan Tịch!"
Vừa mở cửa ra, Lâm Nhược Nhiên liền sang sảng tuyên bố với các đồng nghiệp đang làm việc xung quanh. Vừa nghe đến hai chữ "mỹ nữ", mấy ánh mắt sắc nhọn lập tức vù vù bắn đến. Giám đốc đã đích thân lên tiếng, còn ai dám không nể mặt. Tất cả đều vẻ mặt tươi cười đứng lên nghênh đón Nhan Tịch khiến nàng đỏ cả mặt, xấu hổ gãi đầu nhìn mọi người:
"Chào mọi người, tôi là Nhan Tịch, nhưng không tiểu mỹ nữ gì đâu."
"Ừm, đúng vậy, đủ tư cách làm đại mỹ nữ."
Mấy đồng nghiệp bên cạnh cười nói càng khiến Nhan Tịch xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng không biết nói gì, cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Nhiên ra mặt giải vây, cô ho nhẹ vài tiếng, đám người vây quanh liền nhanh chóng tản ra tiếp tục làm việc. Nhan Tịch bất đắc dĩ cười cười nhìn Lâm Nhược Nhiên, bản chất thiên kim tiểu thư của Lâm Nhược Nhiên vẫn chẳng đổi thay, vẫn y như thời còn đại học, bình thường vẫn như yêu tinh câu nhân, nhưng đến thời điểm quan trọng đều khiến cấp dưới không thể không sợ.
"Tịch Tịch, dạo này công việc công ty cũng không quá bề bộn, cậu mới đến Thượng Hoa cũng chưa nắm rõ được, mình có thể trực tiếp đưa cậu đi."
Lâm Nhược Nhiên nhìn Nhan Tịch mà vui vẻ cười nói. Nhan Tịch cả kinh, vội vã lắc đầu:
"Không cần, nói thể nào cậu cũng là giám đốc, sao có thể..."
"Cô nói cái gì, Nhan Tịch?"
Lâm Nhược Nhiên híp mắt lại, giận dữ nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch cả kinh, cúi đầu nhẹ đáp ứng một tiếng rồi không dám nói thêm gì nữa. Trong nàng ủy khuất nói không nên lời, dù nàng và Lâm Nhược Nhiên đúng là bạn bè, nhưng nói gì đi nữa thì bây giờ cũng đều đã đi làm, đâu thể giống thời đi học ngày xưa ăn uống chơi bời gì cũng dính nhau được. Điều này rất rõ ràng, người ta là giám đốc, còn mình là nhân viên.
"Được rồi, chỉ là mình hi vọng cậu có thể vẫn cư xử như trước với mình, không có ngăn trở gì cả. Tịch Tịch, cậu không biết đâu, mấy năm qua ở nước ngoài, người mình nhớ nhất chính là cậu."
Lâm Nhược Nhiên lúc nói ra những lời này, ánh mắt nhìn Nhan Tịch chăm chú như sáng ngời lên. Nhan Tịch có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại ấm áp, gật đầu thuận miệng nói:
"Đương nhiên rồi, năm đó mình giúp cậu ngăn cản thư tình cũng tốn không ít sức đâu."
"Ngu ngốc!"
Nụ cười vốn vẫn còn đọng trên khóe môi nhanh chóng tiêu thất. Nữ nhân này đổi sắc mặt quả còn nhanh hơn cả thời tiết mà. Lâm Nhược Nhiên diện vô biểu tình nhìn Nhan Tịch:
"Đi làm đi! Đừng nghĩ rằng mới tới là có thể lười biếng. Trước hết đến mạng tiêu thụ nội bộ xem qua tình hình công ty đi, chiều mang báo cáo đến cho mình xem!"
"A..."
Nhan Tịch há hốc mồm, sững sờ nhìn Lâm Nhược Nhiên. Thế này chẳng phải quá nhanh rồi sao? Vừa mới nói chuyện cũ đây thôi, thế nào mà mới cái đã nhảy sang chuyện công việc?
"Hừ."
Lâm Nhược Nhiên cũng mặc kệ nàng, xoay người tiêu sái rời đi, nhưng khóe môi không nhịn được dãn ra một nụ cười để Nhan Tịch nhìn thấy. Thầm thở phài một hơi, Nhan Tịch vỗ vỗ ngực, đi đến ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu làm quen với công việc.
Thượng Hoa vì mới thành lập, qui mô không lớn nhưng vẫn là doanh nghiệp tầm trung, nhân viên vô cùng thiếu khuyết. Mặc dù mới là ngày đầu tiên đến đây, nhiều lắm cũng chỉ xem như làm việc vặt nhưng vẫn đủ để khiến Nhan Tịch mệt đến đầu hoa mắt choáng, nếu không phải là đưa cho người này văn kiện thì cũng là giao cho người kia báo cáo hợp lí, thật không dễ dàng mới có chút thời gian nghỉ ngơi thì lại bị đại ma đầu Lâm Nhược Nhiên kia gọi đi pha cà phê. Nhan Tịch hận đến nghiến răng, âm thầm mắng trong lòng, hừ, bề ngoài dát vàng mà bên trong lại thối rữa, người nước ngoài thật keo kiệt, một người làm cho hai người dùng, nàng thật không biết người nước ngoài sàm sao có thể tận dụng tối đa tài nguyên như vậy.
Thật cực khổ mới đợi được đến giờ ăn trưa, mọi người lập tức tản ra. Nhan Tịch vốn muốn cùng Lâm Nhược Nhiên ăn trưa, nhưng người ta lại bảo rằng hôm nay phải đi gặp khách hàng. Lâm Nhược Nhiên trang điểm, không nhìn đến ánh mắt đáng thương của Nhan Tịch, cầm túi xách lên rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò:
"Ít nói một chút, bớt gây họa!"
Nhan Tịch cầm phiếu cơm đứng ở nhà ăn, bĩu môi nhớ tới lời Lâm Nhược Nhiên nói trước khi đi, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Gây họa? Cô gái như hoa như ngọc là nàng đây thì có thể gây họa gì chứ! Còn nói sẽ chiếu cố mình, chiếu cố cái đầu ấy!
Tuy là tức giận nhưng cũng không thể đói mà không ăn. Nhan Tịch nhanh chóng chọn món rồi kiếm chỗ ngồi. Nhìn quanh một vòng khiến nàng thật có chút khiếp sợ, nơi này chằng chằng chịt chịt đều là người. Nàng chợt nhớ đến sáng này, tiểu Từ phòng tiêu thụ đã vô tình nói qua với nàng rằng văn hóa của công ty Thượng Hoa chính là không có sự bất bình đẳng giữa các giai cấp, cấp trên và cấp dưới tới lui cùng nhau, thế nên dĩ nhiên các sếp cũng sẽ đến nhà ăn công ty dùng cơm. Nghĩ vậy càng khiến Nhan Tịch thêm xem thường mức độ keo kiệt của đám người nước ngoài này. Nàng nhíu mày, lại tiếp tục tìm chỗ trống, bất thình lình thấy được một vùng thánh địa giữa rừng người chằng chịt kia liền cười một tiếng, bê khay cơm bước nhanh tới, chỉ sợ bị người ta chiếm chỗ.
Không nói quá chứ vị trí này thật sự không tồi, ngay chính giữa máy điều hòa, mát mẻ vô cùng, đối diện còn có cả tivi màn hình lớn, âm thanh lập thể. Khiến cho Nhan Tịch cảm thấy kì quái đó là thánh địa như vậy lại chỉ có một cô gái ngồi, xung quanh một người cũng không có. Nàng bưng khay đi đến bên kia còn bị tiểu Từ đang ăn mì bên cạnh liều mạng xua tay, Nhan Tịch cười cười, nghiêng đầu nhìn tiểu Từ gật đầu:
"Không sao, anh Từ, anh ăn đi, tôi tự tìm chỗ."
Nhan Tịch ngồi lại đàng hoàng rồi mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Mới chỉ nhìn lướt qua thôi cũng khiến nàng thiếu chút làm đổ chén canh đang cẩm trên tay, kinh diễm ngập tràn mắt nàng. Trời ạ, thật đúng là vẻ đẹp của mĩ nhân con lai thường nghe người ta nhắc mà, nhưng khác chỗ đây chính là sinh vật sống!
Mái tóc dài màu hạt dẻ mượt mà tán lạc trên bờ vai tạo thành một hương vị lười biếng mê người khó tả, hàng chân mày tinh xảo thanh tú, chiếc mũi dọc dừa cao thon, môi hồng căng mọng như trái vải vừa bóc vỏ, nhưng khiến Nhan Tịch mê mẩn nhất là đôi mắt lam nhạt tựa như một dòng suối trong suốt lại mơ hồ mang theo vẻ cường thế mà lại đủ để khiến cho người ta đắm chìm trong đó. Không chỉ thế, trang phục của cô gái này càng làm Nhan Tịch phải thêm cảm thán, váy dài cổ chữ V rộng được cắt may hết sức thời thượng khiến cả người cô toát ra vẻ hoạt bát phóng khoáng, phối màu dựa trên tạo hình đuôi nhạn được ánh sáng phiêu hốt chiếu nhẹ khiến cả người từ trên xuống dưới tản mát ra hương vị khiến lòng người đắm say.
Nhan Tịch ngây người hồi lâu, nhìn cô gái con lai thỉnh thoảng cầm ly cà phê bên cạnh lên nhấp một ngụm đến không rời mắt ra được, rõ ràng một bộ dạng của sắc lang, tận đến khi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của người ta khó chịu mà cau lại thì nàng mới hoàn hồn. Nhan Tịch mặt đỏ lên, đặt khay cơm trên tay xuống nhưng vì quá bối rồi mà vô ý làm đổ chén canh, nước canh nóng theo mép bàn từng giọt từng giọt nhỏ xuống, quả thật vô cùng mất mặt mà. Nàng đỏ mặt cuống quýt lấy giấy lau đi, thật vất vả mới lau sạch hết rồi đặt mông xuống ghết, nào ngờ di động trong túi quần nàng vì một loạt các hành động mạnh bạo nãy giờ mà rất không nể mặt rơi xuống đất khiến nàng lại vội vàng khom lưng xuống mặt điện thoại, lúc đứng dậy lại không cẩn thận đập đầu một cái. Dưới ánh nhìn soi mói của mấy chục cặp mắt, Nhan Tịch giằng co hồi lâu mới đỏ mặt ngồi xuống ổn định, thở dài một hơi, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô gái con lai ở đối diện đang kinh ngạc nhìn nàng. Lần này khuôn mặt tròn trĩnh nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn đỏ ửng.
~~~~~Hết Chương 1~~~~~
Beta: Gờ
~~~~~
Sơ mi trắng ôm sát thân hình cùng quần ống rộng đen khiến cho cả người nàng thoạt trông vô cùng hoạt bát, mái tóc đen dài từ trước đến giờ vẫn lười biếng thả ra nay được cột lên thành đuôi ngựa gọn gàng, Nhan Tịch nhìn chính mình trong gương, nhếch miệng cười một cái để lộ hàm răng trắng bóng, hít sâu một hơi, nhấc túi lên, mở cửa phòng ra.
Tuy đã quen lười biếng, nhưng dù sao đây cũng là công việc đầu tiên trong đời, Nhan Tịch vẫn hết sức chú trọng. Ngày hôm qua lôi kéo bạn bè vui vẻ đi dạo phố cả một ngày, mua một bộ đồ mà theo nàng thì nhìn vào có vẻ là "phụ nữ đàng hoàng". Trước giờ nàng vẫn như một bà cô đã lên kiệu hoa, tố diện triều thiên*. Giờ là lần đầu trang điểm nhẹ, trông thật có chút cảm giác như thục nữ.
(*):Tố diện triều thiên: mặt không trang điểm gặp quân vương, ý chỉ việc không ăn mặc, trang điểm đẹp cho người khác ngắm.
Công ty Nhan Tịch đến làm là tập đoàn Thượng Hoa, là nhờ mẹ nàng sắp xếp cho nàng vào, bản thân Nhan Tịch chẳng thấy có gì đáng lo, nhưng mẹ nàng thì không cho là vậy, bà không ngừng dặn dò nàng, nói cái gì mà đây là công ty gốc Hoa, nhân viên phần lớn đều là người nước ngoài, bảo nàng phải chú ý đến hình tượng hơn, phải luyện tiếng Anh nhiều hơn. Nhan Tịch nghe xong cũng chỉ bĩu môi, không đáp lại, trong lòng đã sớm đem bà xem thường đến vô cùng. Con gái bà vậy mà bà lại không hiểu! Luyện tiếng Anh? Nếu không phải nàng nhìn xa trông rộng, thời đại học đã thi qua tiếng Anh cấp bốn thì hiện tại cũng phải phiền não rồi!
Vừa mở cửa chính công ty ra, nhân viên trong sảnh lập tức tiến đến nghênh đón, hỏi rõ lai lịch Nhan Tịch và lễ độ mỉm cười đưa nàng đến thang máy. Giờ phút này, Nhan Tịch cuối cùng đã có chút cảm giác khẩn trương, sống trên đời nhiều năm thế này mà nàng vẫn không biết mẹ nàng hóa ra có bản lĩnh lớn đến có thể sắp xếp cho nàng vào làm ở một công ty tràn đầy khí thế như vậy! Trụ sở công ty cao 19 tầng chưa nói, toàn bộ đều được trang trí bằng những thứ xa hoa, khiến Nhan Tịch nhìn hoa cả mắt! Nền đất bằng đá cẩm thạch được mài đến bóng loáng, ngay cả họa tiết trong thang máy cũng là do người nổi tiếng làm nên, nàng nghiêng đầu nhìn sang cô gái bên cạnh, trong lòng thở dài một tiếng, ài, đến cả tiếp tân cũng đã đẹp như vậy, nàng lần này xem xe quả thật là gà giữa bầy hạc rồi.
Thang máy vừa đến, nàng còn chưa kịp đi ra đã bị một bàn tay nhanh chóng kéo ra ngoài. Nhan Tịch lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ra mặt đất, nàng hít sâu một hơi, vừa ngẩn đầu lên nhìn đều ngây ngẩn cả người.
"Lâm Nhược Nhiên?"
Không sai! Người đứng trước mặt Nhan Tịch dù khoác trên người bộ trang phục của nữ nhân viên công sở nhưng trên mặt lại treo một nụ cười vô cùng xấu xa. Cô gái này Lâm Nhược Nhiên, là bạn trung học kiêm đại học của Nhan Tịch. Vừa vào trung học đã nhanh chóng giao du cùng hội học sinh, hay các cơ quan tổ chứ đoàn thể chi bộ...v...v mà theo như Nhan Tịch thấy thì nó rất là mặc trắc cao thâm*. Đến năm ba đại học thì Lâm Nhược Nhiên được người cha giàu có trong truyền thuyết đưa đi nước ngoài, đến đại học Yale dốc tâm học tập một phen. Trường của Nhan Tịch cũng vì thế mà mất đi một vị học tỷ cởi mở, quyến rũ, điều này cũng khiến nàng cảm thán không ít. Thật không nghĩ đến giờ phút này lại gặp cô ấy ở đây. Nhan Tịch giơ tay lên, dùng sức dụi mắt, chỉ sợ là nhìn nhầm người.
"Đừng dụi nữa, nhìn xem bộ dạng như xưa của em kìa, bốn năm đại học rõ toi công, một chút thay đổi cũng chẳng có!"
Nhan Tịch ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Sao mình lại không được ở đây, mình là giám đốc tiêu thụ của công ty này!"
Bộ dạng Lâm Nhược Nhiên như hận không thể ăn thịt được Nhan Tịch. Cô coi như hoàn toàn phục người này rồi, đến làm việc ở phòng tiêu thụ của Thượng Hoa mà lại không biết cô là giám đốc bộ phận này. May là nàng gặp trúng cô, chứ nếu gặp phải người khác, không bị cho biết tay mới lạ!
Nhan Tịch lấy lại phản ứng cũng có chút xấu hổ, gãi đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên mà ngượng ngùng cười. Lâm Nhược Nhiên không nhịn được bèn phất tay:
"Được rồi, được rồi! Dẹp cái nụ cười vô tội của cậu đi, từ hồi trung học đã lấy cái này ra dụ mình, thật phiền phức!"
Thình lình gặp được người quen cũ ngay trong cuộc sống công sở xa lạ của một công ty lớn khiến Nhan Tịch vui sướng không thôi, kéo tay Lâm Nhược Nhiên, hưng phấn nhìn cô.
"Nhược Nhiên, cậu về khi nào vậy? Cậu ngày càng đẹp hơn nha!"
"Được rồi, cái dẻo miệng quá!"
Lâm Nhược Nhiên tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng đã sớm nở hoa. Cũng hết cách, phụ nữ đều là loài động vật thích vẻ ngoài đẹp đẽ, được người khác khen vậy không vui sao được. Kì thực cũng không trách Nhan Tịch vuốt mông ngựa*, Lâm Nhược Nhiên đích thực là một mỹ nữ, mái tóc suôn dài mượt mà, ngũ quan tinh xảo, vóc người ma quỷ cao 1,68m, thật làm say mê không ít người mà. Năm xưa Nhan Tịch cũng được hưởng nhờ không ít hào quang của Lâm Nhược Nhiên, Valentine nàng ăn chocolate đến một mặt bóng loáng, hoa tươi hay gì đó càng là chuyện như cơm bữa, khi cô đi rồi, Nhan Tịch nhiều lắm cũng chỉ tiếc nuối, mà đám sắc lang trong trường thì cứ coi như thống khổ gào thét, vốn dĩ mỹ nữ trong trường đã không nhiều, người vừa có vóc dáng, tướng mạo, trí tuệ lại càng thêm ít.
* vuốt mông ngựa: nịnh hót lấy lòng
Lâm Nhược Nhiên nhìn Nhan Tịch cười cười, trong mắt cô, Nhan Tịch một chút cũng không thay đổi, ánh mắt luôn ngời sáng, nụ cười vẫn luôn mang theo một tia tà mị mê người, trong trí nhớ của cô, nàng vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
"Này, đây chính là phòng tiêu thụ của chúng ta. Các đồng chí, đây là tiểu mỹ nhân mới đến, Nhan Tịch!"
Vừa mở cửa ra, Lâm Nhược Nhiên liền sang sảng tuyên bố với các đồng nghiệp đang làm việc xung quanh. Vừa nghe đến hai chữ "mỹ nữ", mấy ánh mắt sắc nhọn lập tức vù vù bắn đến. Giám đốc đã đích thân lên tiếng, còn ai dám không nể mặt. Tất cả đều vẻ mặt tươi cười đứng lên nghênh đón Nhan Tịch khiến nàng đỏ cả mặt, xấu hổ gãi đầu nhìn mọi người:
"Chào mọi người, tôi là Nhan Tịch, nhưng không tiểu mỹ nữ gì đâu."
"Ừm, đúng vậy, đủ tư cách làm đại mỹ nữ."
Mấy đồng nghiệp bên cạnh cười nói càng khiến Nhan Tịch xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng không biết nói gì, cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Nhiên ra mặt giải vây, cô ho nhẹ vài tiếng, đám người vây quanh liền nhanh chóng tản ra tiếp tục làm việc. Nhan Tịch bất đắc dĩ cười cười nhìn Lâm Nhược Nhiên, bản chất thiên kim tiểu thư của Lâm Nhược Nhiên vẫn chẳng đổi thay, vẫn y như thời còn đại học, bình thường vẫn như yêu tinh câu nhân, nhưng đến thời điểm quan trọng đều khiến cấp dưới không thể không sợ.
"Tịch Tịch, dạo này công việc công ty cũng không quá bề bộn, cậu mới đến Thượng Hoa cũng chưa nắm rõ được, mình có thể trực tiếp đưa cậu đi."
Lâm Nhược Nhiên nhìn Nhan Tịch mà vui vẻ cười nói. Nhan Tịch cả kinh, vội vã lắc đầu:
"Không cần, nói thể nào cậu cũng là giám đốc, sao có thể..."
"Cô nói cái gì, Nhan Tịch?"
Lâm Nhược Nhiên híp mắt lại, giận dữ nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch cả kinh, cúi đầu nhẹ đáp ứng một tiếng rồi không dám nói thêm gì nữa. Trong nàng ủy khuất nói không nên lời, dù nàng và Lâm Nhược Nhiên đúng là bạn bè, nhưng nói gì đi nữa thì bây giờ cũng đều đã đi làm, đâu thể giống thời đi học ngày xưa ăn uống chơi bời gì cũng dính nhau được. Điều này rất rõ ràng, người ta là giám đốc, còn mình là nhân viên.
"Được rồi, chỉ là mình hi vọng cậu có thể vẫn cư xử như trước với mình, không có ngăn trở gì cả. Tịch Tịch, cậu không biết đâu, mấy năm qua ở nước ngoài, người mình nhớ nhất chính là cậu."
Lâm Nhược Nhiên lúc nói ra những lời này, ánh mắt nhìn Nhan Tịch chăm chú như sáng ngời lên. Nhan Tịch có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại ấm áp, gật đầu thuận miệng nói:
"Đương nhiên rồi, năm đó mình giúp cậu ngăn cản thư tình cũng tốn không ít sức đâu."
"Ngu ngốc!"
Nụ cười vốn vẫn còn đọng trên khóe môi nhanh chóng tiêu thất. Nữ nhân này đổi sắc mặt quả còn nhanh hơn cả thời tiết mà. Lâm Nhược Nhiên diện vô biểu tình nhìn Nhan Tịch:
"Đi làm đi! Đừng nghĩ rằng mới tới là có thể lười biếng. Trước hết đến mạng tiêu thụ nội bộ xem qua tình hình công ty đi, chiều mang báo cáo đến cho mình xem!"
"A..."
Nhan Tịch há hốc mồm, sững sờ nhìn Lâm Nhược Nhiên. Thế này chẳng phải quá nhanh rồi sao? Vừa mới nói chuyện cũ đây thôi, thế nào mà mới cái đã nhảy sang chuyện công việc?
"Hừ."
Lâm Nhược Nhiên cũng mặc kệ nàng, xoay người tiêu sái rời đi, nhưng khóe môi không nhịn được dãn ra một nụ cười để Nhan Tịch nhìn thấy. Thầm thở phài một hơi, Nhan Tịch vỗ vỗ ngực, đi đến ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu làm quen với công việc.
Thượng Hoa vì mới thành lập, qui mô không lớn nhưng vẫn là doanh nghiệp tầm trung, nhân viên vô cùng thiếu khuyết. Mặc dù mới là ngày đầu tiên đến đây, nhiều lắm cũng chỉ xem như làm việc vặt nhưng vẫn đủ để khiến Nhan Tịch mệt đến đầu hoa mắt choáng, nếu không phải là đưa cho người này văn kiện thì cũng là giao cho người kia báo cáo hợp lí, thật không dễ dàng mới có chút thời gian nghỉ ngơi thì lại bị đại ma đầu Lâm Nhược Nhiên kia gọi đi pha cà phê. Nhan Tịch hận đến nghiến răng, âm thầm mắng trong lòng, hừ, bề ngoài dát vàng mà bên trong lại thối rữa, người nước ngoài thật keo kiệt, một người làm cho hai người dùng, nàng thật không biết người nước ngoài sàm sao có thể tận dụng tối đa tài nguyên như vậy.
Thật cực khổ mới đợi được đến giờ ăn trưa, mọi người lập tức tản ra. Nhan Tịch vốn muốn cùng Lâm Nhược Nhiên ăn trưa, nhưng người ta lại bảo rằng hôm nay phải đi gặp khách hàng. Lâm Nhược Nhiên trang điểm, không nhìn đến ánh mắt đáng thương của Nhan Tịch, cầm túi xách lên rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò:
"Ít nói một chút, bớt gây họa!"
Nhan Tịch cầm phiếu cơm đứng ở nhà ăn, bĩu môi nhớ tới lời Lâm Nhược Nhiên nói trước khi đi, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Gây họa? Cô gái như hoa như ngọc là nàng đây thì có thể gây họa gì chứ! Còn nói sẽ chiếu cố mình, chiếu cố cái đầu ấy!
Tuy là tức giận nhưng cũng không thể đói mà không ăn. Nhan Tịch nhanh chóng chọn món rồi kiếm chỗ ngồi. Nhìn quanh một vòng khiến nàng thật có chút khiếp sợ, nơi này chằng chằng chịt chịt đều là người. Nàng chợt nhớ đến sáng này, tiểu Từ phòng tiêu thụ đã vô tình nói qua với nàng rằng văn hóa của công ty Thượng Hoa chính là không có sự bất bình đẳng giữa các giai cấp, cấp trên và cấp dưới tới lui cùng nhau, thế nên dĩ nhiên các sếp cũng sẽ đến nhà ăn công ty dùng cơm. Nghĩ vậy càng khiến Nhan Tịch thêm xem thường mức độ keo kiệt của đám người nước ngoài này. Nàng nhíu mày, lại tiếp tục tìm chỗ trống, bất thình lình thấy được một vùng thánh địa giữa rừng người chằng chịt kia liền cười một tiếng, bê khay cơm bước nhanh tới, chỉ sợ bị người ta chiếm chỗ.
Không nói quá chứ vị trí này thật sự không tồi, ngay chính giữa máy điều hòa, mát mẻ vô cùng, đối diện còn có cả tivi màn hình lớn, âm thanh lập thể. Khiến cho Nhan Tịch cảm thấy kì quái đó là thánh địa như vậy lại chỉ có một cô gái ngồi, xung quanh một người cũng không có. Nàng bưng khay đi đến bên kia còn bị tiểu Từ đang ăn mì bên cạnh liều mạng xua tay, Nhan Tịch cười cười, nghiêng đầu nhìn tiểu Từ gật đầu:
"Không sao, anh Từ, anh ăn đi, tôi tự tìm chỗ."
Nhan Tịch ngồi lại đàng hoàng rồi mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Mới chỉ nhìn lướt qua thôi cũng khiến nàng thiếu chút làm đổ chén canh đang cẩm trên tay, kinh diễm ngập tràn mắt nàng. Trời ạ, thật đúng là vẻ đẹp của mĩ nhân con lai thường nghe người ta nhắc mà, nhưng khác chỗ đây chính là sinh vật sống!
Mái tóc dài màu hạt dẻ mượt mà tán lạc trên bờ vai tạo thành một hương vị lười biếng mê người khó tả, hàng chân mày tinh xảo thanh tú, chiếc mũi dọc dừa cao thon, môi hồng căng mọng như trái vải vừa bóc vỏ, nhưng khiến Nhan Tịch mê mẩn nhất là đôi mắt lam nhạt tựa như một dòng suối trong suốt lại mơ hồ mang theo vẻ cường thế mà lại đủ để khiến cho người ta đắm chìm trong đó. Không chỉ thế, trang phục của cô gái này càng làm Nhan Tịch phải thêm cảm thán, váy dài cổ chữ V rộng được cắt may hết sức thời thượng khiến cả người cô toát ra vẻ hoạt bát phóng khoáng, phối màu dựa trên tạo hình đuôi nhạn được ánh sáng phiêu hốt chiếu nhẹ khiến cả người từ trên xuống dưới tản mát ra hương vị khiến lòng người đắm say.
Nhan Tịch ngây người hồi lâu, nhìn cô gái con lai thỉnh thoảng cầm ly cà phê bên cạnh lên nhấp một ngụm đến không rời mắt ra được, rõ ràng một bộ dạng của sắc lang, tận đến khi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của người ta khó chịu mà cau lại thì nàng mới hoàn hồn. Nhan Tịch mặt đỏ lên, đặt khay cơm trên tay xuống nhưng vì quá bối rồi mà vô ý làm đổ chén canh, nước canh nóng theo mép bàn từng giọt từng giọt nhỏ xuống, quả thật vô cùng mất mặt mà. Nàng đỏ mặt cuống quýt lấy giấy lau đi, thật vất vả mới lau sạch hết rồi đặt mông xuống ghết, nào ngờ di động trong túi quần nàng vì một loạt các hành động mạnh bạo nãy giờ mà rất không nể mặt rơi xuống đất khiến nàng lại vội vàng khom lưng xuống mặt điện thoại, lúc đứng dậy lại không cẩn thận đập đầu một cái. Dưới ánh nhìn soi mói của mấy chục cặp mắt, Nhan Tịch giằng co hồi lâu mới đỏ mặt ngồi xuống ổn định, thở dài một hơi, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô gái con lai ở đối diện đang kinh ngạc nhìn nàng. Lần này khuôn mặt tròn trĩnh nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn đỏ ửng.
~~~~~Hết Chương 1~~~~~
Bình luận facebook